Biểu diễn cuối cùng chính là nhóm Thẩm Minh Dữu.

Bọn họ chuẩn bị tiết mục nhảy.

Một tuần trước đây Hoắc Tinh Trạch đưa video nhảy và video dạy học của mình cho Thẩm Minh Dữu học, để Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm nhảy theo là được. Bởi vì một tuần này cậu ấy phải đóng phim, thật sự quá bận, mà đúng lúc Thẩm Minh Dữu cũng đang bận bịu quay phim, thời gian hai người gom lại cũng không được nhiều, điều này có nghĩa là cho tới bây giờ ba người bọn họ chưa từng cùng nhau tập luyện.

Nhưng Hoắc Tinh Trạch đã gọi điện thoại hỏi tình huống luyện tập của Thẩm Minh Dữu, Thẩm Minh Dữu rất tự tin trả lời, nói các cô luyện tập rất khá, đến lúc đó nhất định sẽ khiến mọi người kinh diễm.

Từ trước đến nay Hoắc Tinh Trạch luôn tin tưởng Thẩm Minh Dữu không hề nghi ngờ, mặc dù đã lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy cô nhảy bao giờ, nhưng cậu ấy nghĩ chắc sẽ không kém.

Ba người đi lên trên sân khấu, âm nhạc vang lên, Hoắc Tinh Trạch đứng ở phía trước, cậu ấy bắt đầu biểu diễn đầu tiên.

[A a a a từ khi Hoắc Tinh Trạch đóng phim, tôi đã hai năm không thấy Hoắc Tinh Trạch ở trên sân khấu, hôm nay cuối cùng cũng thấy được rồi!]

[Không hổ là thần tượng của tôi, hai năm không lên sân khấu, nhưng chỉ cần vừa lên sân khấu, cậu ấy chính là vua của sân khấu!]

[Rất nhanh đến lượt chị Dữu Dữu và Niệm Niệm, thật kích động, sân khấu nhất định sẽ rất tuyệt vời cho mà xem!]

Sau khi Hoắc Tinh Trạch biểu diễn khoảng một phút, dưới sự chú ý của mọi người, Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm cũng bắt đầu biểu diễn trên sân khấu.

Phối hợp với bài hát, Thẩm Minh Dữu chuẩn xác bắt được tiết tấu âm nhạc, đưa tay, nhấc chân, xoay người, xoay vòng... Mỗi một động tác nhảy đều hoàn mỹ.

Về phần Niệm Niệm, bé như được sao chép từ mẹ, mẹ xoay vòng, bé cũng xoay vòng, mẹ dơ chân, bé cũng dơ chân, vẻ tự tin trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé được nâng lên, cảm thấy mình biểu hiện vô cùng tốt, nhảy y như đúc với mẹ!

Trong nháy mắt Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm bắt đầu biểu diễn, toàn bộ mưa đạn trong phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh một giây đồng hồ.

[????]

[Yếu ớt hỏi một câu, Thẩm Minh Dữu thật sự mới bắt đầu biểu diễn sao? Mà không phải đang đùa đấy chứ?]

[Yếu ớt trả lời một câu, nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt Thẩm Minh Dữu, chắc là cô thật sự đang nhảy, đồng thời cảm thấy mình nhảy rất tốt nữa chứ!][Ha ha ha ha cười c.h.ế.t tôi mất!]

Nhóm khách quý lúc Hoắc Tinh Trạch biểu diễn đều kích động vỗ tay.

Nhưng sau khi Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm bắt đầu biểu diễn, động tác vỗ tay của nhóm khách quý đều nhất trí lạ thường dừng vỗ lại.

Khương Húc nói: "Anh Nhất Dương, Niệm Niệm đang nhảy cái gì vậy ạ?"

Triệu Nhất Dương trả lời: "Niệm Niệm nhảy, có thể là... nhảy kiểu máy móc đi."

Hoắc Tinh Trạch nhảy dẫn đầu phía trước hình như cũng cảm thấy không thích hợp, cậu ấy quay đầu lại nhìn một cái, thấy hai mẹ con một lớn một nhỏ nở nụ cười tự tin trên mặt, nhảy rất chăm chú say mê, giống như các cô đang nhảy một bài gì đó tuyệt thế vậy.

Chỉ là, cái dáng nhảy này, nhìn không giống như đang nhảy, giống như...đang nhảy điệu múa mời thần (1) hơn..

Thẩm Minh Dữu nhảy tay chân cực kỳ không phối hợp, nhưng quỷ dị là, động tác của cô mỗi lần đều đúng tiết tấu, mà Niệm Niệm không biết có đều tay chân như mẹ không, hay là đơn thuần học nhảy theo mẹ, dù sao tư thế của bé y hệt như đúc với mẹ của bé, không kém đi tí nào.

Vừa buồn cười nhưng lại thấy đáng yêu, trong vẻ tự tin mang theo ánh sáng.

Hoắc Tinh Trạch bị kinh ngạc bởi điệu nhảy và vẻ mặt say mê của của hai mẹ con, cậu ấy che giấu lương tâm khích lệ nói: "Niệm Niệm và mẹ nhảy quá đẹp, cảm giác tiết tấu cảm đặc biệt mạnh, hai người thật quá tuyệt vời!"

[Dáng người ma quỷ, dáng nhảy kì dị! Hình tượng này quá đẹp, làm tôi không dám nhìn.]

[Ha ha ha ông trời tôi ơi, chị Dữu Dữu còn có một mặt như này, sao một đại mỹ nhân khi nhảy lại buồn cười thế! Cười không ngậm được mồm luôn rồi.]

[Thật kỳ quái, Niệm Niệm và mẹ rõ ràng mỗi một động tác đều theo tiết tấu, cảm giác tiết tấu quá tốt, nhưng tứ chi cũng thật không đều, làm sao có người lại nhảy như máy móc vậy, ha ha ha!]

[Ha ha ha đã nhảy như thế rồi, Hoắc Tinh Trạch còn khen các cô, lương tâm của cậu không đau à!]

[Tôi chỉ có thể nói can đảm lắm, nhưng nhìn biểu cảm của hai mẹ con, các cô ấy hình như không ý thức được mình nhảy thế nào, ngược lại cảm thấy mình nhảy đẹp!]

[Đáng hận là dáng múa của Thẩm Minh Dữu quá kỳ lạ, tôi cũng muốn nhảy cùng.]

(1)Khiêu đại thần (跳大神): điệu múa mời thần, 1 loại nghi thức dân gian, ngày nay phần lớn xem là hoạt động mê tín, cũng có nghệ thuật dân tộc lưu truyền đến nay, ví dụ như “Tát mãn vũ” (điệu nhảy Tát mãn).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện