Nhưng rất hiển nhiên, các khán giả phải thất vọng rồi.
Cái chú được Niệm Niệm ôm đùi kia, vươn bàn tay to của mình ra, xoa xoa mái tóc vì bị chó đuổi mà rối tung lên của Niệm Niệm một cách "thô lỗ", làm cho nó lại càng trở nên bù xù hơn, chỉ thấy anh nói với giọng điệu lạnh lùng: "Sợ cái gì chứ?"
Niệm Niệm vẫn còn đang khóc, người đàn ông này lại càng quá đáng hơn, dùng giọng điệu rất nghiêm túc mà uy h.i.ế.p cô bé: "Không được khóc!"
[Hứ! Cái người đàn ông này hung dữ như vậy làm gì kia chứ!]
[Giọng nói của anh ta thật là lạnh lùng và hung dữ, Niệm Niệm bị anh ta dọa cho khóc càng to hơn nữa rồi.]
[Ờm... Chỉ có mình tôi để ý thấy, giọng nói của người đàn ông này nghe hay lắm sao? Tuy rằng lạnh lùng, nhưng thật sự nghe rất hay, cảm giác còn có một chút quen thuộc nữa kìa, không biết là đã từng nghe thấy ở chỗ nào, đương nhiên giọng nói có hay đến đâu đi chăng nữa thì cũng đừng có mà hung dữ với Niệm Niệm của chúng tôi nhé.]
Đạo diễn Ngô Lực nghe ra sự lạnh lùng nghiêm nghị trong giọng nói của Giang Trầm, ông ấy vội vàng ra ám thị cho anh quay phim đang ở một bên vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác áp bức cực mạnh của Giang Trầm, trong lúc đang do dự có nên nâng ống kính lên cao, ghi hình khuôn mặt đẹp trai đến quá đáng của người đàn ông ấy vào trong ống kính máy quay hay không thì sau khi bị đạo diễn đột nhiên ra ám thị, anh quay phim giật mình một cái, cuối cùng mới tỉnh ngộ.
Cậu ta vội vàng tạm dừng phòng phát sóng trực tiếp, nếu cứ tiếp tục ghi hình, đắc tội vị sếp lớn ở trước mặt này thì e rằng đến cả công việc cũng không giữ được nữa rồi.
Loại người như Giang Trầm này, chắc chắn sẽ không nguyện ý lộ mặt trước ống kính.
[Anh quay phim bị bệnh à, đột nhiên lại tắt phòng phát sóng trực tiếp làm cái gì?]
[Có phải là cái người đàn ông kia động thủ đánh Niệm Niệm rồi, đá Niệm Niệm rồi, vậy nên mấy người mới không dám quay, mới tắt luôn phòng phát sóng trực tiếp!]
Sau khi khung ghi hình phát sóng trực tiếp của Niệm Niệm được tắt đi, trong lòng các khán giả đều trở nên xoắn xuýt, cái người đàn ông vừa nãy hung dữ với Niệm Niệm như vậy, làm cho các khán giả cho rằng, có lẽ ngay sau đó anh sẽ động thủ với Niệm Niệm vừa va đụng phải anh.
Anh quay phim tắt phòng phát sóng trực tiếp lại, có khả năng là vì hai bên xảy ra xung đột rồi, nói không chừng bây giờ có lẽ đã đang đánh nhau rồi đấy.May thay, khung hình phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Dữu ở bên này vẫn còn đang mở, Thẩm Minh Dữu đang ngủ trưa đã nghe thấy chuyện Niệm Niệm bị chó đuổi, vội vàng chạy tới đây.
[Mama mau đi cứu Niệm Niệm đi, Niệm Niệm sắp bị đánh rồi.]
[Chị Dữu Tử ơi chạy nhanh lên chút, Niệm Niệm gặp nguy hiểm.]
Vốn dĩ Giang Trầm có một cuộc hội nghị rất quan trọng cần phải họp vào lúc hai giờ chiều, nhưng tình huống trước mắt, chắc là không tham gia cuộc họp được nữa rồi, Niệm Niệm ôm lấy cổ của bố, đang khóc đến tê tâm liệt phế, có dỗ dành như thế nào cũng không được.
Trợ lý đặc biệt Phương dẫn ông chủ và một đoàn người tới chỗ phòng họp mà bọn họ chuẩn bị mở cuộc họp, tất cả nhân viên tham gia cuộc họp, bao gồm cả Ngô Lực và anh quay phim đều bị ngăn lại ở bên ngoài cửa phòng họp, sau khi Giang Trầm bế Niệm Niệm đi vào, trợ lý đặc biệt Phương đóng cửa lại, ngăn cản những ánh nhìn chứa đầy tính tò mò kia lại.
"Niệm Niệm đừng khóc nữa, còn khóc nữa thì sẽ đau cổ họng đấy." Giang Trầm lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán mình, muốn bế Niệm Niệm từ trên người mình xuống.
Nhưng Niệm Niệm lúc này, đã chìm đắm vào trong thế giới riêng của chính mình, hoàn toàn không nghe thấy bố đang nói gì cả.
Cái m.ô.n.g nhỏ của Niệm Niệm không còn nữa rồi.
Niệm Niệm còn bị bố quát nữa.
Niệm Niệm thật là tủi thân, Niệm Niệm chỉ muốn khóc thôi.
"Hu hu hu..."
"Niệm Niệm, con nói cho bố biết, con muốn cái gì, chỉ cần con không khóc nữa, bố đều đáp ứng con hết, có được không?"
"Hư hu hu..."
Cái chú được Niệm Niệm ôm đùi kia, vươn bàn tay to của mình ra, xoa xoa mái tóc vì bị chó đuổi mà rối tung lên của Niệm Niệm một cách "thô lỗ", làm cho nó lại càng trở nên bù xù hơn, chỉ thấy anh nói với giọng điệu lạnh lùng: "Sợ cái gì chứ?"
Niệm Niệm vẫn còn đang khóc, người đàn ông này lại càng quá đáng hơn, dùng giọng điệu rất nghiêm túc mà uy h.i.ế.p cô bé: "Không được khóc!"
[Hứ! Cái người đàn ông này hung dữ như vậy làm gì kia chứ!]
[Giọng nói của anh ta thật là lạnh lùng và hung dữ, Niệm Niệm bị anh ta dọa cho khóc càng to hơn nữa rồi.]
[Ờm... Chỉ có mình tôi để ý thấy, giọng nói của người đàn ông này nghe hay lắm sao? Tuy rằng lạnh lùng, nhưng thật sự nghe rất hay, cảm giác còn có một chút quen thuộc nữa kìa, không biết là đã từng nghe thấy ở chỗ nào, đương nhiên giọng nói có hay đến đâu đi chăng nữa thì cũng đừng có mà hung dữ với Niệm Niệm của chúng tôi nhé.]
Đạo diễn Ngô Lực nghe ra sự lạnh lùng nghiêm nghị trong giọng nói của Giang Trầm, ông ấy vội vàng ra ám thị cho anh quay phim đang ở một bên vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác áp bức cực mạnh của Giang Trầm, trong lúc đang do dự có nên nâng ống kính lên cao, ghi hình khuôn mặt đẹp trai đến quá đáng của người đàn ông ấy vào trong ống kính máy quay hay không thì sau khi bị đạo diễn đột nhiên ra ám thị, anh quay phim giật mình một cái, cuối cùng mới tỉnh ngộ.
Cậu ta vội vàng tạm dừng phòng phát sóng trực tiếp, nếu cứ tiếp tục ghi hình, đắc tội vị sếp lớn ở trước mặt này thì e rằng đến cả công việc cũng không giữ được nữa rồi.
Loại người như Giang Trầm này, chắc chắn sẽ không nguyện ý lộ mặt trước ống kính.
[Anh quay phim bị bệnh à, đột nhiên lại tắt phòng phát sóng trực tiếp làm cái gì?]
[Có phải là cái người đàn ông kia động thủ đánh Niệm Niệm rồi, đá Niệm Niệm rồi, vậy nên mấy người mới không dám quay, mới tắt luôn phòng phát sóng trực tiếp!]
Sau khi khung ghi hình phát sóng trực tiếp của Niệm Niệm được tắt đi, trong lòng các khán giả đều trở nên xoắn xuýt, cái người đàn ông vừa nãy hung dữ với Niệm Niệm như vậy, làm cho các khán giả cho rằng, có lẽ ngay sau đó anh sẽ động thủ với Niệm Niệm vừa va đụng phải anh.
Anh quay phim tắt phòng phát sóng trực tiếp lại, có khả năng là vì hai bên xảy ra xung đột rồi, nói không chừng bây giờ có lẽ đã đang đánh nhau rồi đấy.May thay, khung hình phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Dữu ở bên này vẫn còn đang mở, Thẩm Minh Dữu đang ngủ trưa đã nghe thấy chuyện Niệm Niệm bị chó đuổi, vội vàng chạy tới đây.
[Mama mau đi cứu Niệm Niệm đi, Niệm Niệm sắp bị đánh rồi.]
[Chị Dữu Tử ơi chạy nhanh lên chút, Niệm Niệm gặp nguy hiểm.]
Vốn dĩ Giang Trầm có một cuộc hội nghị rất quan trọng cần phải họp vào lúc hai giờ chiều, nhưng tình huống trước mắt, chắc là không tham gia cuộc họp được nữa rồi, Niệm Niệm ôm lấy cổ của bố, đang khóc đến tê tâm liệt phế, có dỗ dành như thế nào cũng không được.
Trợ lý đặc biệt Phương dẫn ông chủ và một đoàn người tới chỗ phòng họp mà bọn họ chuẩn bị mở cuộc họp, tất cả nhân viên tham gia cuộc họp, bao gồm cả Ngô Lực và anh quay phim đều bị ngăn lại ở bên ngoài cửa phòng họp, sau khi Giang Trầm bế Niệm Niệm đi vào, trợ lý đặc biệt Phương đóng cửa lại, ngăn cản những ánh nhìn chứa đầy tính tò mò kia lại.
"Niệm Niệm đừng khóc nữa, còn khóc nữa thì sẽ đau cổ họng đấy." Giang Trầm lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán mình, muốn bế Niệm Niệm từ trên người mình xuống.
Nhưng Niệm Niệm lúc này, đã chìm đắm vào trong thế giới riêng của chính mình, hoàn toàn không nghe thấy bố đang nói gì cả.
Cái m.ô.n.g nhỏ của Niệm Niệm không còn nữa rồi.
Niệm Niệm còn bị bố quát nữa.
Niệm Niệm thật là tủi thân, Niệm Niệm chỉ muốn khóc thôi.
"Hu hu hu..."
"Niệm Niệm, con nói cho bố biết, con muốn cái gì, chỉ cần con không khóc nữa, bố đều đáp ứng con hết, có được không?"
"Hư hu hu..."
Danh sách chương