"Niệm Niệm ơi," Thẩm Minh Dữu bước nhanh về phía trước, ôm con gái đang khóc đến khàn cả cổ vào trong lòng mình, dỗ dành nói: "Có mẹ ở đây rồi, Niệm Niệm đừng sợ."

Thẩm Minh Dữu hôn lên đôi mắt đã khóc đến sưng lên của con gái mình, sau đó lại xoa xoa cái m.ô.n.g nhỏ của cô bé, nói: "Cái m.ô.n.g nhỏ của Niệm Niệm vẫn còn mà, không có bị cún con cắn trúng đâu."

Niệm Niệm nghe thấy tiếng mẹ mình đang nói chuyện, tiếng khóc lóc cuối cùng cũng coi như nhỏ đi được một chút, cô bé men theo bàn tay của mẹ, cũng sờ sờ vào cái m.ô.n.g nhỏ của mình, thút thít hỏi: "Mông của Niệm Niệm vẫn còn ạ?"

"Vẫn còn mà, còn nguyên vẹn luôn."

Xác định đi xác định lại mấy lần liền, Niệm Niệm phát hiện cái m.ô.n.g của mình vẫn còn nguyên vẹn, rốt cuộc cũng ngừng tiếng khóc lại.

"Được rồi, đừng khóc nữa, Niệm Niệm mà khóc thì mẹ cũng sẽ đau lòng lắm đấy, có đúng không nào?" Thẩm Minh Dữu lau mặt cho Niệm Niệm, mí mắt của Niệm Niệm đều bị khóc đến sưng hết cả lên rồi, chóp mũi nhỏ của cô bé cũng đỏ ửng lên, nhìn qua có vẻ vô cùng đáng thương.

Tuyệt chiêu để dỗ dành Niệm Niệm, nhất định phải tìm được nguyên nhân cội nguồn của vấn đề, nhưng tư duy của Niệm Niệm trước giờ đều không giống với hầu hết những người khác, cái mà bạn cho rằng đó là nguyên nhân, có lẽ chưa chắc đã là nguyên nhân chân chính khiến cho Niệm Niệm òa khóc, ví dụ như lần này Niệm Niệm khóc, Giang Trầm cho rằng con gái mình là bị dọa sợ nên mới khóc, nhưng đối với Niệm Niệm thì sợ hãi chỉ là chuyện trong chốc lát, nguyên nhân chân chính làm cho cô bé khóc là tưởng rằng cái m.ô.n.g nhỏ của mình bị chó cắn mất rồi, không còn nữa, vậy nên mới khóc mãi không ngừng.

Giang Trầm ciws dốc sức an ủi con gái đừng sợ, đối với Niệm Niệm mà nói, một tí tác dụng cũng không có.

Chỉ có cách rõ ràng nói cho cô bé biết, cái m.ô.n.g nhỏ của cô bé vẫn còn đó, thì Niệm Niệm mới dừng lại.

Còn về tuyệt chiêu thứ hai để dỗ dành Niệm Niệm thì đó chính là hôn hôn.Thẩm Minh Dữu bên trái hôn vài cái, bên phải cũng hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ của Niệm Niệm.

Quả nhiên, sau khi Niệm Niệm được mẹ hôn mãi không ngừng, đã hoàn toàn quên bẵng đi chuyện khóc tiếp, khuôn mặt nhỏ dần đỏ lên, sau đó thẹn thùng mà trốn vào trong vòng tay của mẹ, ở trong lòng mẹ dụi dụi đầu, giống như một con sâu nhỏ đáng yêu vậy.

Giang Trầm ở bên cạnh nhìn vợ mình vài ba cái đã làm cho con gái bình tĩnh trở lại: Thì ra Niệm Niệm khóc là vì tưởng rằng cái m.ô.n.g nhỏ của mình không còn nữa ư?

Niệm Niệm bình thường thông minh như thế, tại sao lại trở nên ngốc nghếch trong chuyện này như vậy kia chứ?

"Niệm Niệm, lại đây bố bế nào." Giang Trầm nhìn con gái cuối cùng cũng không khóc nữa, rốt cuộc cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, anh vươn tay ra, muốn lại ôm con gái thêm một chút, kết quả Niệm Niệm hứ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến anh.

Niệm Niệm là một Niệm Niệm thù dai, chuyện bố dữ với cô bé, Niệm Niệm vẫn còn nhớ đấy nhé.

Giang Trầm chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía vợ mình.

Kết quả vợ cũng giống như con gái, hứ một tiếng không thèm để ý đến người ta, bế con gái đi luôn rồi.

Giang Trầm: "..."

Lần này thì hay rồi, không chỉ có Niệm Niệm giận anh, vợ cũng giận anh rồi, thế này thì biết dỗ dành kiểu gì được đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện