Sau khi tập hai show thực tế ghi hình xong, Thẩm Minh Dữu sẽ quay đại ngôn của thương hiệu H.

Bộ phim《 Tổng Giám Đốc, chào anh》 đã quay xong, hiện tại đang chạy nước rút trong giai đoạn hậu kỳ, rất nhanh sẽ chính thức phát sóng.

Bởi vì nhiệt độ của show thực tế, người đại diện của cô nhận được không ít kịch bản, còn có một số đại ngôn, Thẩm Minh Dữu cũng dần trở nên bận rộn.

Sau một ngày quay đại ngôn ở studio, Thẩm Minh Dữu, Vu Trân và trợ lý Tiểu Tây ba người đang chuẩn bị rời đi, bất ngờ chạm mặt một nhóm người ở cửa Studio.

Thẩm Minh Dữu cúi đầu chuyển sang hướng khác tránh đi, cô đi sang bên trái, người đối diện cũng dịch sang bên trái, cô bước sang phải người đó cũng bước sang phải.

“…” Thẩm Minh Dữu ngẩng đầu lên nhìn người đó.

Phát hiện người đối diện là một người đàn ông ngoại hình giống một tiểu bạch kiểm, sở dĩ nói như vậy, là bởi vì da người này rất là trắng, dáng người cao ráo, đôi mắt đào hoa hơi xếch lên mang theo chút yêu mị, ánh mắt người này nhìn cô cũng không có ý tốt.

“Có việc gì sao?”

Đường Khiêm nghĩ thầm đúng là không phải oan gia là không gặp nhau, buổi sáng hôm nay mới vừa cùng Cố Ngải Phỉ nhắc tới Thẩm Minh Dữu, không ngờ hiện tại đã chạm mặt cô.

Nếu đã chạm mặt rồi, thù mới hận cũ gì cũng nhau tính luôn.

“Chị Minh Dữu, mấy năm không gặp, chị vẫn khỏe chứ?”

Thẩm Minh Dữu nghi hoặc nói: “Cậu là ai?”

Nhìn gương mặt này hình như có chút quen, nhưng cô không nhớ ra người này là ai.Mặt Đường Khiêm lập tức tái xanh, anh ta vẫn luôn nhớ rõ năm đó Thẩm Minh Dữu mắng anh ta như thế nào, nhưng người phụ nữ này lại không nhớ anh ta là ai.

Chuyện này đối với anh ta mà nói, là sự sỉ nhục lớn nhất.

Đường Khiêm mấy năm gần đây đã quen được nịnh hót, anh ta hung hăn nói: “Thẩm Minh Dữu, tôi kêu cô một tiếng chị, cô thật sự cho rằng cô là chị tôi à? Tôi nói cho cô biết, chuyện năm đó cô mắng chửi tôi đến bây giờ vẫn chưa xin lỗi tôi, nếu như cô không chính thức xin lỗi tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.”

“Đường Khiêm, chuyện đã nhiều năm như vậy rồi, sao đến giờ cậu còn nhớ vậy?”

Vu Trân thì chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra Đường Khiêm, mấy năm nay Đường Khiêm trong giới phát triển rất tốt, hiện tại đã là một tiểu sinh có chỗ đứng, nghe nói anh ta còn có người phía sau, Vu Trân không muốn gây sự với anh ta: “Nghe chị một lần, chuyện quá khứ đã qua thì cho qua đi, với lại năm đó Thẩm Minh Dữu xảy ra xung đột với cậu bị phòng viên bôi đen, nói đến cùng, chúng tôi cũng bị thiệt không ít.”

“Những gì tên phóng viên đó bôi đen là sai sao? Cô ta vốn dĩ không xem ai ra gì, vốn dĩ mắc bệnh ngôi sao.”

Đường Khiêm và Thẩm Minh Dữu giống nhau, ra mắt với danh xưng bình hoa di động, khi đó anh ta cùng Thẩm Minh Dữu đóng chung một bộ phim, một người là nam chính một người là nữ chính, mỗi ngày ở phim trường bị đạo diễn mắng, vốn dĩ Đường Khiêm cảm thấy anh ta và Thẩm Minh Dữu cùng chung cảnh ngộ, thấu hiểu lẫn nhau, kỹ thuật diễn đều tệ như nhau, anh ta nghĩ hai người bọn họ có thể cùng nhau học hỏi kinh nghiệm, kết quả Thẩm Minh Dữu không xem ai ra gì, không chỉ làm lơ anh ta, còn dám mắng anh ta!

Đều là bình hoa, cũng không có kỹ năng diễn xuất, dựa vào đâu cô chướng mắt anh ta.

Đường Khiêm cảm thấy anh ta bị sỉ nhục, lúc anh ta muốn tìm Thẩm Minh Dữu muốn cô chính thức xin lỗi, Thẩm Minh Dữu đột nhiên lui khỏi giới giải trí.

Sau đó anh ta có gửi rất nhiều tin nhắn bắt cô phải xin lỗi, nhưng chưa từng có được hồi âm.

Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Đường Khiêm, nếu như anh ta không bao giờ gặp lại Thẩm Minh Dữu nữa thì cũng thôi đi, nhưng đã gặp được, lời xin lỗi này, anh ta phải đòi được lời xin lỗi từ cô.

Đường Khiêm làm người vốn dĩ keo kiệt thù dai như vậy đó.

Thẩm Minh Dữu rốt cuộc cũng nhớ người này là ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện