“Hôn ước? Thần cùng……Điện hạ có hôn ước từ khi nào vậy?”

 

“Ngươi bớt làm bộ làm tịch đi!”

 

Quân Kỳ Ngọc cố gắng tìm ra sở hở từ khuôn mặt mờ mịt của y.

 

Tống Lễ Khanh lắc đầu nói: “Tới bây giờ thần cũng không biết, hôn ước mà Điện hạ nói là chuyện khi nào.”

 

Quân Kỳ Ngọc mất kiên nhẫn, nếu không phải ở ngay trước điện Thái Hòa, có lẽ hắn đã nổi điên tại chỗ rồi.

 

“Phụ hoàng gọi ta về kinh, trong thánh chỉ còn ám chỉ nhiều lần tới hôn sự giữa ta và ngươi, không phải ngươi ở kinh thành xúi giục sao? Có gan xúi giục hoàng đế, nhưng lại không có gan nhận, còn giả vờ vô tội, cái gì cũng không biết?!”

 

Tống Lễ Khanh có trăm miệng cũng không biện bạch được, ngoại trừ nhìn thấy hoàng đế trong kỳ thi đình* ra, thì y chưa từng có may mắn nói nửa câu với hoàng đế.

 

 (*) Thi đình: Kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì

 

Quân Kỳ Ngọc thấy y không trả lời, đoán là do mình nói trúng.

 

“Hết lời để nói rồi? Ta không biết ngươi dựa vào đâu mà dám, dựa vào tình cảm bạn học mười năm trước? Liền cho là ta sẽ xem trọng ngươi sao? Nằm mơ đi!”

 

Tống Lễ Khanh há miệng, một nỗi chua xót khó tả dâng lên.

 

Hóa ra ký ức mà y coi như trân bảo, ở trong mắt Quân Kỳ Ngọc lại không đáng giá một đồng.

 

“Không, thần thật sự không xin tứ hôn với hoàng thượng, thần có tài đức gì mà có tư cách này….”

 

“Ngươi biết vậy là tốt.” Quân Kỳ Ngọc lạnh giọng cắt ngang lời y, “Nếu không phải ngươi làm, vậy được, đợi lát nữa diện kiến thánh thượng, nếu phụ hoàng ta nhắc đến chuyện này, nếu như ngươi còn muốn giữ lại chút tình cảm thanh mai trúc mã, thì tốt nhất từ chối cho ta, nếu không thì không chỉ mất chút mặt mũi như trên phố ngày hôm nay đâu!”

 

Nói xong, không đợi Tống Lễ Khanh trả lời, Quân Kỳ Ngọc đã phất tay áo bỏ đi.

 

“Thái tử điện hạ!” Tống Lễ Khanh nhìn bóng lưng hắn, mở miệng nói: “Cưới thần… khiến người chán ghét vậy sao? Chán ghét đến mức… Vừa trở về kinh thành, chưa kịp nói gì đã khởi binh vấn tội?”

 

“Đúng.” Quân Kỳ Ngọc cũng không quay đầu lại, “Gia khinh thường nhất chính là người không từ thủ đoạn, ngay cả hôn nhân đại sự cũng coi như một món giao dịch. Ngươi đừng để ta thất vọng.”

 

Bóng của Tống Lễ Khanh trong đại điện rộng lớn lộ ra ảm đạm và cô đơn, y thầm thở dài.

 

Ở trong ấn tượng của ngươi, ta là loại người như vậy sao?

 

Từ trước đến nay ta chưa từng hy vọng xa vời đến chuyện như là được gả cho ngươi. 

 

…….

 

Quân Tây Bắc khải hoàn hồi kinh là đại sự hàng đầu, phải mất hai giờ để thái tử và Đại tướng quân báo cáo quân vụ, tân khoa tiến sĩ bị gạt qua một bên.

 

Thái tử rèn luyện thành tài, hoàng đế dĩ nhiên vui mừng ra mặt, cả triều vui vẻ, đến khi nói đến chuyện ban thưởng cho Đại tướng quân, bầu không khí lại đột nhiên trùng xuống.

 

Huyền Đế ngồi ngay ngắn ở trên vị trí cửu ngũ chí tôn, mặt rồng uy nghiêm, thanh âm trầm thấp, quân uy hiển hách của vị hoàng đế khai quốc, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

 

“Tống ái khanh, những năm này ở Tây Vực lao khổ công cao, trẫm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, không cần lắm lời nữa. Trẫm phong ngươi là…” Huyền Đế tựa hồ suy nghĩ một lát mới nói: “Phụng ân nhất đẳng Quốc công, cha truyền con nối.”

 

Toàn bộ văn võ bá quan trong triều xôn xao!

 

Vị quốc công đầu tiên từ khi nước Cảnh khai quốc đến giờ! Hơn nữa còn là cha truyền con nối! Chỉ cần nước Cảnh còn, gia thế Tống gia sẽ không sa sút, thực sự là không nghĩ ra vinh dự nào cao hơn nữa, các triều thần ghen tị đến mức răng đau nhức.

 

Tống Thanh lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

 

Huyền Đế phất tay nói: “Ngươi đi theo trẫm nhiều năm, cùng vào sinh ra tử trên chiến trường, tuy không phải huyết thống, nhưng lại vượt cả huynh đệ. Ai…Nói đến năm đó lại thổn thức. Ngươi thay trẫm trấn giữ một phương, mười năm khó lắm mới có thể đoàn tụ với người nhà một lần, lần này ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, tháo gánh nặng Đại tướng quân, hưởng thụ tình cha con đi.”

 

Trong triều yên tĩnh, bình thường câu nói sau của hoàng đế mới là trọng điểm.

 

Đây là muốn thu hồi binh quyền của Tống Thanh, giao ra binh phù.

 

Tống Thanh dập đầu nói: “Thần trừ giết địch, thân vô trường vật, có thể tiếp tục để thần lãnh binh đã là ân điển lớn nhất….”

 

Tống Thanh chinh chiến cả đời, hắn chỉ muốn tiếp tục chinh chiến sa trường.

 

“Haizz.” Huyền Đế cắt ngang lời hắn, nhớ tới gì đó liền nói: “Trẫm mới nhớ ra, Tống ái khanh, Lân nhi nhà ngươi cũng rất lợi hại, kỳ thi đình đầu tiên đã đạt điểm cao nhất, cha con các ngươi cũng chưa kịp hàn huyên nhỉ? Tân khoa thám hoa đâu?”

 

Tống Lễ Khanh từ góc cuối triều đình bước ra, đoan đoan chính chính dập đầu hành lễ.

 

“Tống Lễ Khanh tham kiến hoàng thượng.”

 

Một nụ cười thân thiết xuất hiện trên khuôn mặt của Huyền Đế.

 

“Bình thân, mau đứng dậy đi. Quả nhiên rất có phong thái, trẫm luôn thích đứa nhỏ nhà ngươi, Tống ái khanh quả là có phúc khi có ngươi, khiến trẫm cực kỳ hâm mộ. Tiếc là nghịch tử này của trẫm chỉ thích vung đao động thương, một tên man nhân.”

 

Đây chẳng qua là lời nói khiêm tốn của Huyền Đế, Tống Lễ Khanh vội vàng đáp: “Thái tử điện hạ thiên phú trời sinh, có trí nhớ hơn người, tài nghệ thực ra còn hơn thần gấp trăm lần.”

 

Huyền Đế rất hưởng thụ, ánh mắt toát ra cưng chiều: “Hắn giống hoàng hậu ở chỗ có trí nhớ rất tốt, nhưng lại ham chơi xao lãng việc học. Trẫm còn nhớ thanh mai trúc mã các ngươi, hồi còn bé đã dính lấy nhau đùa nghịch….Giờ các ngươi cũng đã đến tuổi cưới gả, không bằng trẫm tứ hôn cho ngươi và Kỳ Ngọc, từ nay về sau cùng trẫm làm người một nhà, ngươi đồng ý không?”

 

Tống Lễ Khanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhận thấy ánh mắt uy hiếp từ phía bên cạnh của Quân Kỳ Ngọc.

 

Tất cả xảy ra quá nhanh, thậm chí Tống Lễ Khanh còn không có thời gian để suy nghĩ.

 

Thấy vậy, Huyền Đế lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như ngươi đồng ý, sau này có thể làm hầu đọc của thái tử, sớm chiều bầu bạn bên cạnh Kỳ Ngọc, cũng thay trẫm dạy oan nghiệt không nên thân kia. Đương nhiên, trẫm chỉ làm mai, nếu như ngươi không thích, hữu duyên vô phận, trẫm cũng không tức giận, có thể phong ngươi làm quan tham nghị, ngươi có thể tự theo đuổi sự nghiệp quan trường, mọi việc đều do ngươi lựa chọn.”

 

Lựa chọn…..

 

Tống Lễ Khanh nhất thời khó tiếp nhận nổi.

 

So với chức quan tham nghị ngũ phẩm nắm giữ thực quyền, hầu đọc thái tử chỉ là một chức quan thất phẩm nhàn hạ, đồng thời không có hy vọng thăng chức, sao có thể coi như nhau được?

 

Nếu như y đồng ý tứ hôn, trở thành hầu đọc của thái tử, từ đây tiền đồ của y sẽ mù mịt. Nhưng Tống gia sẽ trở thành hoàng thân quốc thích, cùng hưởng vinh nhục với hoàng thất, Huyền Đế có thể tạm thời yên tâm giữ lại binh quyền cho cha mình, một cục diện tất cả mọi người đều vui.

 

Nhưng lại làm trái mệnh lệnh của Quân Kỳ Ngọc.

 

Còn nếu như không đồng ý, Huyền Đế nhất định sẽ cách chức Đại tướng quân của cha, thu lại binh phù, bởi vì Huyền Đế tuyệt đối sẽ không cho phép hai cha con họ cùng làm quan trong triều, lại còn một văn một võ, cứ thế mãi, triều đình này há chẳng phải là của họ Tống?

 

Tống Lễ Khanh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

 

Quyết định này, liên quan đến tiền đồ của mình, liên quan đến tâm nguyện cả đời của cha, liên quan đến an nguy Tống gia, liên quan đến thăng trầm trong triều.

 

Đây không phải là lựa chọn của y, chỉ là mượn y nói ra khỏi miệng mà thôi, đây chính là lựa chọn của Huyền Đế.

 

Con đường nào cũng là ngõ cụt, không có lựa chọn nào cả.

 

Ở đây, hôn nhân chỉ là mối quan hệ quyền lực, tình yêu giống như phụ kiện, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

 

Chẳng trách Quân Kỳ Ngọc lại ác cảm như vậy!

 

Hắn là người thiên tính tự do, sao lại khoan nhượng người khác thao túng nhân duyên của hắn chứ?

 

Thì ra trước hoàng quyền, ý nguyện của bản thân lại không có sức nặng như vậy.

 

Dư quang Tống Lễ Khanh bắt gặp ánh mắt áp bức của Quân Kỳ Ngọc.

 

Y đã định trước phải khiến Quân Kỳ Ngọc thất vọng rồi.

 

Toàn thân Tống Lễ Khanh không còn cảm giác, bờ môi gần như tê dại tạ ơn: “Hoàng ân cuồn cuộn, đa tạ hoàng thượng tứ hôn…”

 

Quả nhiên, khi y nói ra những lời này, ánh mắt kia trở nên cực kỳ chán ghét, tựa như đang nhìn thứ đồ ghét bỏ nhất.

 

“Có điều…” Đôi môi đỏ mọng của Tống Lễ Khanh đã cắn ra dấu răng, “Thần đồng ý tứ hôn, là bởi vì thần một lòng ngưỡng mộ Thái tử điện hạ, nguyện ý gả cho Điện hạ, chung sống cả đời, không liên quan cái khác.”

 

Vô ích.

 

Dù có giải thích nhiều hơn nữa, Quân Kỳ Ngọc vẫn không hề lay động, lời tỏ tình êm tai cũng hiện vẻ tái nhợt vô lực, hết thảy chỉ là sự vùng vẫy vô nghĩa của Tống Lễ Khanh.

 

Huyền Đế hết sức hài lòng, nụ cười càng sâu hơn: “Nếu ngươi có tình, hắn cũng có ý, vậy thì càng tốt, có được lương duyên như ngươi là phúc của thái tử. Ngươi yên tâm, trẫm sẽ chuẩn bị đại lễ cho các ngươi, an ủi thiên địa lão tổ, nhất định sẽ không làm ngươi bẽ mặt. . . “

 

“Chờ đã!”

 

Dám lớn tiếng cắt ngang lời Huyền Đế, chỉ có Quân Kỳ Ngọc.

 

“Phụ hoàng.” Quân Kỳ Ngọc cao giọng quả quyết nói, “Nhi thần không đồng ý!”

 

Tống Lễ Khanh nhìn về phía hắn, không ngoài dự đoán của y.

 

Mí mắt Huyền Đế khẽ động: “Vì sao?”

 

Quân Kỳ Ngọc đối mặt với Huyền Đế, nói một cách hào sảng: “Nhi thần và Tống Lễ Khanh chỉ là bạn bè thời thơ ấu, không có nhiều tình cảm gì để nói, ngay cả có, khi đó nhi thần còn bé, giờ đã sớm quên từ lâu rồi!”

 

Từng câu từng chữ đâm vào tim, là nói cho Tống Lễ Khanh nghe.

 

Huyền Đế nửa đùa nửa thật ra vẻ ung dung nói: “Ngươi chọn đồ vật đoán tương lai ôm lấy người ta không buông, quên rồi về tình cũng có thể tha thứ. Sau có ký ức, cuốn chặt lấy người ta, cướp tú cầu hoa của khuê nữ, muốn tặng cho y, giả trang làm tân lang thành thân giữa phố, làm trò cười khắp kinh thành, ngươi cũng quên sao?”  

 

Quân Kỳ Ngọc vặn lại: “Trẻ con vui đùa không tính, hơn nữa thời thế đã thay đổi, bây giờ y là người như thế nào nhi thần cũng không biết được. Lương duyên của nhi thần, nhi thần sẽ tự tìm.”

 

Trẻ con vui đùa không tính……

 

Trái tim của Tống Lễ Khanh như nứt ra, dùng bàn tay che đi chiếc ngọc bội bên hông.

 

Y vốn không thích đeo bất kỳ trang sức nào trên người, nhưng vì coi tua đồng tâm là bảo vật, mới mắc vào một chiếc ngọc bội, đeo bên mình.

 

Sao biết được…..là không tính chứ?

 

Hóa ra không chỉ tua rua phai màu mà tình cảm cũng vậy.

 

Ngữ khí của Huyền Đế trở nên nghiêm khắc: “Lương duyên của ngươi? Ngươi có thể phân rõ thị phi lòng người tốt xấu sao? Ta thấy Tống Lễ Khanh hiểu chuyện hơn ngươi nhiều, y chịu lấy ngươi là rộng rãi rồi, là ngươi trèo cao!”

 

Quân Kỳ Ngọc cười nhạo, cố chấp như cũ: “Nếu y xuất sắc như vậy, lấy ai mà không được? Cảnh quốc còn rất nhiều nam nhân xứng đôi với y, vì vậy đừng vì nhi thần là thái tử mà ủy khuất y!…….Hi vọng phụ hoàng minh xét, thu hồi lại mệnh lệnh đã ban!”

 

“Đồ vô liêm sỉ!”

 

Một tiếng la mắng, khiến tất cả văn võ bá quan khiếp sợ.

 

Huyền Đế chỉ có đứa con trai duy nhất này, luôn nâng trong lòng bàn tay, cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Hồi đó đưa hắn đi Tây Vực rèn luyện, cũng đau lòng không thôi, đây có lẽ là lần đầu tiên Huyền Đế nổi giận với thái tử như vậy.

 

“Trẫm tưởng ngươi vất vả rèn luyện mấy năm, có thể thay đổi tính tình kiêu ngạo, xem ra là trẫm đã quá nuông chiều ngươi. Hôn nhân đại sự, nghe theo phụ mẫu, trẫm là vua của một nước, còn không thể làm chủ thay ngươi sao?”

 

Quân Kỳ Ngọc mặc dù ngang ngược, nhưng chọc giận long nhan, cũng phải thu liễm lại, chỉ là mặt đầy không phục.

 

“Được.” Quân Kỳ Ngọc tức tối nói, “Nhi thần đồng ý hôn sự, nhưng nhi thần có hai điều kiện, nếu như phụ hoàng đồng ý, nhi thần quyết không hai lời.”

 

“Nói.”

 

Huyền Đế không vui hạ mắt, xem hắn còn giở trò gì nữa.

 

Quân Kỳ Ngọc ngay lập tức trả lời: “Thứ nhất, xin phụ hoàng hãy ban cho nhi thần một phủ đệ ở ngoài cung. Nhi thần không muốn sống ở Đông cung, bị người khác quản chế.”

 

Quân Kỳ Ngọc vừa đến tuổi nổi loạn, Huyền Đế mở một con mắt nhắm một con mắt, không dây dưa mấy việc nhỏ không đáng kể này nữa.

 

“Chuẩn.”

 

“Thứ hai.” Quân Kỳ Ngọc nhìn Tống Lễ Khanh, “Hôn sự của nhi thần và Tống Lễ Khanh sẽ tạm hoãn lại, phải chờ nhi thần lấy Hồ Nô Nhi đã.”

 

 Huyền Đế khẽ nhướng mày: “Hồ Nô Nhi?”

 

“Vâng.” Quân Kỳ Ngọc khẽ cười nói, “Hắn là nô lệ nhi thần mang từ Tây Vực về, nhi thần dự định cưới hắn làm Thái tử phi, Tống Lễ Khanh…..Chỉ thích hợp làm thiếp thất của nhi thần!”

 

Các triều thần im lặng như tờ, nín thở, điện Thái Hòa tĩnh như tử địa.

 

Quân Kỳ Ngọc lại muốn để đường đường một thám hoa làm thiếp thất của một nô lệ!

 

Đây là Thái tử đang đem bất mãn của mình với Huyền Đế, đổ hết lên người Tống Lễ Khanh, dùng y để trút giận.

 

Ở trước mặt tất cả văn võ bá quan trong triều, trần trụi vũ nhục y.

 

Huyền Đế bị chọc giận đến sắc mặt âm trầm, chộp lấy một quyển tấu chương, ném về phía hắn.

 

“Đúng là trò cười thiên hạ! Trẫm thấy ngươi bị mỡ heo bám đầy đầu óc* rồi… đồ ngu!”

 

(*) Nguyên văn: 猪油蒙了心 (trư du mông liễu tâm): Đại khái là chỉ người suy nghĩ không thông suốt, làm việc không phân rõ đúng sai phải trái, đánh mất lương tâm. Xuất xứ của câu này là từ lời Phượng tỷ mắng Triệu di nương trong Hồng Lâu Mộng ) nguồn từ Vficland.

 

Quyển tấu chương dày đập vào giữa trán Quân Kỳ Ngọc, xuất hiện một vết bầm xước, Quân Kỳ Ngọc tùy tiện lau vết máu đang rỉ, không chút để ý.

 

“Người mà trong lòng nhi thần coi trọng, cho dù là nô lệ thì có sao? Người ép đưa cho nhi thần, dù là tiên nữ trên trời cũng không đáng giá một đồng.”

 

Sau đó, hắn bước đến chỗ Tống Lễ Khanh đang quỳ, ra vẻ trịch thượng.

 

“Không phải ngươi nói thích ta sao? Nếu đã thích, hẳn là không để ý đến danh phận đâu nhỉ? Làm thiếp không tính là bạc đầu sao? Có thể làm làm thiếp của bổn thái tử, ngươi có nguyện ý không? Tống Lễ Khanh?”

 

Quân Kỳ Ngọc nhếch khóe miệng, mặt lộ ra vẻ mỉa mai.

 

Tống Lễ Khanh thấp mi gật đầu, sắc mặt sớm đã mất đi huyết sắc.

 

Lòng quặn đau từng trận, truyền đến toàn thân, nhấn chìm y. Y chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, trái tim cũng lạnh theo.

 

“Trả lời ta!” Quân Kỳ Ngọc giễu cợt hỏi, “Có hay không?”

 

Pa — Một giọt nước mắt rơi xuống nền bạch ngọc, nở ra một bông hoa trong suốt.

 

Tống Lễ Khanh vẫn không bỏ được cái tật xấu dễ khóc này, khi còn nhỏ Quân Kỳ Ngọc làm y khóc, hắn sẽ dỗ y.

 

Tống Lễ Khanh véo bắp đùi mình, cố gắng ngăn nước mắt lại.

 

Y biết, rẻ mạt nhất trên đời, chính là nước mắt không có người thương xót. Đáng buồn nhất, chính là tình yêu không có địa vị.

 

Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy y nước mắt lưng tròng, mới hơi mềm lòng một chút, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha.

 

“Ngươi vẫn như vậy, hơi không vừa ý là khóc sướt mướt, lấy lòng thương cảm của người khác, ủy khuất ngươi phải không? Không muốn làm thiếp, còn nói gì mà thích ta, chẳng qua là thấy người sang bắt quàng làm họ mà thôi, còn nói khéo léo, đúng là đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ…”

 

“Hoàng thượng!”

 

Tống Thanh phịch một tiếng quỳ xuống đất.

 

“Thánh thượng ban hôn là có ý tốt, là vinh hạnh lớn của Tống gia, nhưng Lễ Khanh vô tài vô đức, quả thực không xứng với thái tử kim tôn ngọc quý. Con của thần mặc dù xuất thân hèn mọn, nhưng cũng không phải là người không ai muốn, không ai thương, như cỏ rác mặc người chà đạp ức hiếp, cha nó còn sống, nó có thể về nhà, có người thương yêu! Hoàng thượng cũng là cha, cho nên cảm động lây…Thỉnh hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, thần buộc phải không nghe lời, nguyện táng thân trên sa trường chuộc tội, không bao giờ hồi kinh nữa!”

 

Dù sao cũng là hài nhi của mình, hắn không đành lòng nhìn Tống Lễ Khanh phải chịu sự sỉ nhục như vậy.

 

Tống Lễ Khanh nước mắt lã chã rơi xuống, mặc dù y chỉ là con nuôi, nhưng được thương yêu hơn cả ruột thịt, công ơn nuôi dưỡng của cha, giống như của cải vậy! Làm sao mới báo đáp được đây? Ngược lại, mình chịu nhục, khiến cha đau lòng.

 

“Tống khanh nói quá lời rồi, chỉ là tên nghịch tử này đang mê muội thôi.”

 

Việc đã đến nước này, Huyền Đế cũng lộ ra vẻ bất lực, nhưng hắn nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể dễ dàng bị Quân Kỳ Ngọc chi phối gây khó dễ.

 

 “Quân Kỳ Ngọc.” Huyền Đế gọi thẳng tên hắn, “Ngươi càng muốn coi thường y, trẫm lại càng muốn nâng đỡ y. Chiếu cáo thiên hạ, ban kim đao cho Tống Lễ Khanh, bất kể cưới gả, tôn Tống Lễ Khanh là Hoàng Thái tử phi, ba ngày sau thành hôn cùng thái tử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện