Chương 1110

Tề phi nghiêng đầu trừng mắt nhìn Ngọc Nghiên rồi bỗng nhiên giơ tay tát Ngọc Nghiên một cái, nói: “Làm càn! Sao ngươi dám can đảm vu khống hoàng tử hại người, bổn cung thấy ngươi chắc đã chán sống rồi! Bổn cung mang ngũ hoàng tử tới đây tìm Bắp Chân chơi đùa, hai đứa trẻ chỉ chơi đùa với nhau mà ngươi lại luôn miệng nói hoàng tử muốn hại chết nó, vậy bây giờ nó đã rơi xuống hồ chưa? Con trai ta đang chịu uất ức, con tiện tì nhà ngươi lại còn dám thay đứa nhóc này kêu ca?”

Ngọc Nghiên sửng sốt, nàng ta sao có thể ngờ Tề phi sẽ cắn ngược lại một cái.

Thẩm Nguyệt bước ra ngoài, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên một cái rồi nói: “Không được vô lễ với Tề phi nương nương, lui xuống đi.”

Nàng lại nhìn thoáng qua Bắp Chân không hề hấn gì và ngũ hoàng tử đang khóc, cười nói: “Tề phi nương nương nói đúng, chẳng qua là hai đứa trẻ đang chơi với nhau mà thôi, người lớn chúng ta không thể xen vào được. Chắc là ngũ hoàng tử bị cá sấu dọa rồi, ngài ấy khóc trông thật đáng thương”.

Tề phi phẫn hận nhưng cũng hiểu được con của mình không vừa gì cho nên chỉ có thể lau nước mắt cho ngũ hoàng tử.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Bên hồ quả thực nguy hiểm, bây giờ nương nương đã tận mắt nhìn thấy thì hẳn là đã tin rồi. Trong hồ có cá sấu đều đang chờ thịt để được ăn no, không nên tùy tiện chơi đùa bên hồ nước, chi bằng để ngũ hoàng tử đến thư phòng của Bắp Chân chơi đi”.

Tề phi cuối cùng cũng dỗ được ngũ hoàng tử, khiến cho nó cùng Bắp Chân vào thư phòng chơi.

Tề di nương cũng đang tạo cơ hội cho ngũ hoàng tử, đến thư phòng rồi thì chẳng lẽ ngũ hoàng tử lại không trị được tên nhóc khốn kiếp đó? Đến lúc đó nó nhất định sẽ bị ức hiếp thê thảm!

Vừa bước vào thư phòng, ngũ hoàng tử liền cảm thấy an toàn, ở đây tuyệt đối sẽ không có chuyện đáng sợ như lúc nãy xảy ra nữa. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Ngũ hoàng tử trước tiên sờ soạng chỗ này chỗ kia trong thư phòng, chưa vội động thủ.

Tề phi rất yên tâm, dưới tình huống như vậy, Bắp Chân chắc chắn không phải đối thủ của con trai nàng ta, vì vậy nàng ta đã rút hết những cung nhân mà nàng ta mang theo ra khỏi thư phòng, sau đó nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa Tĩnh Nguyệt, chúng ta hãy tiếp tục đến sảnh trước uống trà đi”.

Ba người bên cạnh Thẩm Nguyệt dù thế nào cũng không yên tâm, để như vậy Bắp Chân nhất định sẽ chịu khổ.

Thẩm Nguyệt chỉ cười, nghiêng người nói: “Mời Tề phi nương nương”.

Tề phi quay đầu lại nhìn ba người còn đang đứng tại chỗ, lạnh lùng nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, ngươi hãy để ý đến mấy con chó bên cạnh mình đi, bọn chúng đang lo lắng khi thấy ngũ hoàng tử và Bắp Chân ở cạnh nhau sao?”

Thẩm Nguyệt nói: “Trẻ con đánh nhau cũng không có gì lạ, thật sự không cần phải quá lo lắng, hơn nữa ngũ hoàng tử cũng thường xuyên chơi cùng với Bắp Chân”.

Nàng cười nói: “Ta nhắc lại cho Tề phi biết một lần nữa, Bắp Chân chỉ là nhũ danh của nó mà thôi”.

Tề phi bị nụ cười của nàng làm cho sợ hãi một chút.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Ngọc Nghiên, lại đi chuẩn bị trà nóng đi, nhị nương cùng Tiểu Hà thì đi lên tiền sảnh hầu hạ, không có lệnh của Tề phi nương nương thì không ai được đến thư phòng này”.

Cuối cùng trong thư phòng chỉ còn lại ngũ hoàng tử cùng Bắp Chân, bên ngoài ngay cả một cung nhân cũng không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện