Nàng ta hỏi: “Công tử, nếu hắn ta chạy mất và không trả tiền thì phải làm sao bây giờ?”

“Chạy mất?”, Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Ngươi nói xem, đi vào sòng bạc sâu như biển, những con nghiện bạc đó sẽ dễ dàng chạy mất à?”

Những người mà Thẩm Nguyệt đồng ý cho mượn tiền đều đã được nàng tìm hiểu kỹ, họ đều là những người cắm cọc ở sòng bạc Thiên Kim, người trong sòng bạc đều rất quen mặt họ.

Khó khăn lắm mới có thể quen thuộc ở một sòng bạc, không thể bỏ đến sòng khác được, huống hồ mấy lượng bạc cũng không là gì với mấy gia đình có điều kiện.

Thẩm Nguyệt chỉ tạm thời cấp cứu cho bọn họ mà thôi.

Kết quả, ba ngày sau không thấy người kia đến trả tiền nữa.

Ngọc Nghiên lo lắng nói: “Đó, nô tỳ đã nói là người ta không trả mà”.

Thẩm Nguyệt tìm được người kia trong sòng bạc, lấy giấy tờ ra cho người đó nhìn, híp mắt nói: “Đại ca, ngươi có quên điều gì không nhỉ?”

Người đó đang say mê đánh bạc, không thèm để ý, đẩy Thẩm Nguyệt ra: “Mau tránh ra, tránh ra!”

Thẩm Nguyệt mỉm cười, cất giấy tờ vào lại tay áo, tìm đến đại hán canh cửa nói: “Đại ca, có muốn kiếm thêm đồng ra đồng vào không?”

Đại hán nhìn nàng, không quan tâm lắm.

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Trong kia có một tên nợ ta mười hai lượng, nếu hắn ta ra ngoài thì mời đại ca đòi lại giúp ta, ta chỉ nhận mười lượng tiền vốn, còn hai lượng kia mời đại ca uống rượu, ta có giấy tờ ở đây này”.

Hai lượng bạc gần như là tiền lương một tháng của đại hán rồi.

Thế nên sau khi cái người vay tiền không trả kia ra khỏi sòng bạc, đi qua một con ngõ nhỏ nào đó thì bị đánh cho sưng mặt sưng mày, cuối cùng còn trả hết số tiền nợ.

Có ví dụ đầu tiên thì sau này cũng đơn giản hơn nhiều.

Dần dần, có người chủ động đến chỗ tiên sinh bát tự để làm giấy tờ, sau đó vay tiền Thẩm Nguyệt. Một khi nảy sinh tình trạng có vay không trả thì đại hán canh cửa sẽ rất vui vẻ kiếm thêm đồng tiền.

Có ai muốn bị đánh một trận đâu, cho nên vẫn phải trả tiền.

Thế nên sau khi thời hạn ba ngày đến thì vẫn thu được phần lớn tiền vốn và lợi tức.

Không phải bạ ai Thẩm Nguyệt cũng cho vay, trước khi cho vay tiền thì nàng còn phải nhìn hành vi cử chỉ và cách ăn mặc của người đó phán đoán xem người này có năng lực trả lại tiền hay không nữa.

Có người bình thường đến vay tiền, Ngọc Nghiên bèn hỏi: “Nhà có mẹ già không?”

“Có”.

“Có vợ con không?”

“Có...”

“Cmn, thế ngươi còn vay cái đếch gì, lấy hết tiền trong nhà ra vay, nợ nần chồng chất thì ai trả lại giúp ngươi hả! Mau cút về chăm lo cho mẹ già con thơ đi!”

Làm ăn nơi chợ búa thì cũng phải có dáng vẻ của người chợ búa.

Ngọc Nghiên đã học được tính khí thô lỗ của Thẩm Nguyệt, cũng rất dọa được người.

Cho đến một ngày, một tên nghiện bạc đã chơi đến cùng đường mạt lộ, thua táng gia bại sản nhưng vẫn muốn vay tiền.

Nhưng sòng bạc Thiên Kim không muốn cho hắn ta vay.

Hắn ta bèn dắt vợ con đến trước quầy của Thẩm Nguyệt.

Kẻ nghiện bạc này không biết dã cược mấy ngày mà trong mắt toàn tơ máu, hắn ta thô lỗ kéo vợ ngã xuống đất, đập bàn hỏi: “Ngươi xem xem vợ và con gái của ta đáng giá mấy đồng rồi đưa tiền cho ta, ta bán sạch bọn nó đi!”

Vợ con hắn ta khóc đến thảm thương.

Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nhìn hắn ta, nói: “Ta đây có ba thứ không cho mượn, một là nghèo rớt mồng tơi, hai là lòng lang dạ sói, ba là ác độc tày trời, ngươi vừa hay chiếm đủ ba điều kiện, tiên sinh, Ngọc Nghiên, dọn quán, nghỉ ngơi”.

Tiên sinh bát tự và Ngọc Nghiên đang muốn dọn quầy thì tên nghiện bạc kia lập tức đi tới lật bàn.

Hắn ta đang muốn hùng hổ phát tác thì Thẩm Nguyệt đột nhiên đá lại một cái, sức lực mười phần, đá ngã hắn ta sang quầy hàng đối diện.

Chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã kiếm được mấy trăm lượng, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh này thì Ngọc Nghiên cũng chẳng vui vẻ hơn bao nhiêu.

Thẩm Nguyệt nói: “Sau này phải thay đổi quy tắc”.

Phàm là người bình thường ra vào sòng bạc sẽ đều được vay tiền, nếu không trả nợ được thì phải ra bến tàu lao động kiếm tiền.

Bến tàu đang thiếu nhân công, Thẩm Nguyệt đã nói chuyện với quản sự bến tàu trước, có thể dẫn người đến làm, tiền công thì trả theo ngày.

Ban đầu Ngọc Nghiên không hiểu lắm, cho đến khi nàng ta thấy mấy người dân thường ban đầu ngày nào cũng ra vào sòng bạc giờ phải đến bến tàu lao động kiếm tiền để trả nợ thì mới hiểu ý của Thẩm Nguyệt.

Dùng mồ hôi nước mắt của mình để đổi lấy tiền thì sẽ không nỡ đem tiền đi cược như trước nữa.

Ngọc Nghiên vui mừng nói: “Công tử có ý tốt quá, giúp bọn họ kịp thời hiểu ra, quay đầu là bờ”.

Tiên sinh bát tự tên là Lưu Nhất Quái, lẩm bẩm: “Nhưng làm việc tốt kiểu đó, đến lúc đắc tội ai cũng không biết, chẳng phải là sẽ gặp họa diệt thân hay sao”.

Thẩm Nguyệt cầm quạt định đập tới, Lưu Nhất Quái đã nói: “Rồi rồi, coi như ta chưa nói gì”.

Sòng bạc Thiên Kim vắng bóng một vài con nghiện thì không còn náo nhiệt như xưa nữa, đại đường trước giờ luôn rộn ràng nay lại tĩnh lặng hơn nhiều.

Khi quản sự nộp doanh thu tháng này của sòng bạc lên, ông chủ có vẻ không hài lòng.

“Sao tháng này kiếm được ít vậy?”

Quản sự khổ sở nói: “Bên ngoài có người làm nghề cho vay tiền, không rõ lai lịch ra sao mà kéo hết người trong sòng bạc chúng ta qua đó, không còn ai vay tiền của sòng bạc nữa, đấy là thiếu mất một phần doanh thu. Ngoài ra, có rất nhiều người vì không trả nổi tiền nên phải rời sòng bạc, ra bến tàu kiếm tiền trả nợ...”

“Khốn kiếp!”, ông chủ phẫn nộ: “Mặc kệ có lai lịch gì, phá cho ta!”

Thế nên hôm ấy, khi Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên cùng Lưu Nhất Quái vừa dọn sạp ra thì một đám người từ trong sòng bạc Thiên Kim đã xông tới, không nói hai lời liền đuổi theo cả ba.

Rõ ràng là đến để phá tiệm.

Đối phương thế mạnh người đông, lúc này chạy là thượng sách.

Lưu Nhất Quái chạy nhanh nhất nhóm, nói: “Ối giời ơi, bảo sao hôm nay mí mắt ta cứ giật mãi! Hóa ra là có tai họa cỡ này!”

“Dừng lại! Không được chạy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện