Thẩm Nguyệt đáp: “Mấy trăm lượng, cách mục tiêu còn xa lắm”.
“Cô thiếu tiền đến vậy hả?”
Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi không nuôi con nên không biết quý trọng đồng tiền là phải. Ai mà biết lúc nào nhị nương sẽ hết sữa chứ, sữa bột không tốn tiền mua à? Sau này nó lớn lên, đi học cũng phải nộp học phí chứ, lại còn mua đồ dùng học tập rồi nhà ở các kiểu nữa... Lớn tí nữa thì lấy vợ, nhưng xa như thế thì ta chưa nhắc đến, mẹ nó chứ, sau này ta tìm người mới thì cũng phải tốn tiền mà?”
Tô Vũ nhướng mày, buồn cười nói: “Ai cướp tiền sữa bột, tiền học phí, tiền nhà của cô à? Nhị nương không đủ sữa thì tìm vú nuôi khác, muốn đi học thì chẳng phải trước mặt cô có một tiên sinh dạy học đây hay sao? Còn nhà ở, nếu chán ở phủ tướng quân quá thì chờ thời một chút, lập cái phủ mới là được”.
Hắn cúi đầu xuống, dựa sát vào tai nàng: “Vậy chỉ còn vấn đề cá nhân của cô nữa thôi, cô còn trẻ, kiếm tiền từ từ cũng được mà, sau này chỉ cần sống tiêu dao tự tại, sao lại cứ đem con trai ra làm cái cớ chứ”.
Thẩm Nguyệt bị nói cho ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn góc mặt hoàn mỹ của hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Vũ im lặng một chút rồi bổ sung thêm: “Con trai cô”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta biết ngươi đang nói con trai ta rồi”.
“Hôm nay may mà có ta đi ngang qua, nếu ngày khác không có ai giúp đỡ, lại gặp họa thì cô định làm thế nào? Thẩm Nguyệt tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngươi đi ngang qua? Không thể nào, trùng hợp được đến thế cơ à?”
Tô Vũ rõ ràng mọi chuyện nàng làm như thế, lại còn dám nói là bản thân chỉ đi ngang qua?
Cuối cùng, hắn lại thở dài: “Cô muốn kiếm tiền thì chờ Thanh Châu quay về đi, hắn sẽ giúp cô. Bây giờ Thanh Châu đi nơi xa có việc, cô cứ làm loạn như thế, ta không thoát thân ra cứu cô kịp thì làm sao?”
Nói xong, hắn lui về sau, Thẩm Nguyệt có được tự do, vội vàng hít sâu một hơi.
Tô Vũ lại nói: “Từ hôm nay quay về thì cô ở yên phủ tướng quân mấy hôm đi, đừng ra ngoài, không an toàn đâu”.
Hắn nhìn nàng, nói: “Ban nãy cô nói sẽ cảm ơn ta, cô định cảm ơn ta bằng cách nào?”
Thẩm Nguyệt nói: “Nói như thế, ngươi đúng là đặc biệt đến đây để cứu ta nhỉ. Sao ngươi biết có người muốn đánh ta vậy?”
Tô Vũ nói: “Cô phá chuyện làm ăn của người ta, lại còn giương cờ khua trống lập quán ở đó, bọn họ không xử cô thì xử ai? Nếu cô muốn làm thì tìm người mà làm, đừng có lộ diện mãi, biết chưa?”
Thẩm Nguyệt khoanh tay trước ngực nói: “Vậy ta đúng là nên cảm ơn ngươi chạy từ nơi xa đến đây cứu ta một lần”.
“Chỉ thế thôi à?”
Thẩm Nguyệt cười híp mắt nói: “Không thì thế nào nữa? Bây giờ ngươi nên về cung dạy học đi chứ”.
“Ừ nhỉ, ta sắp muộn giờ rồi”.
“Vậy lần sau ta mời ngươi ăn cơm coi như cảm ơn vậy, được chưa”.
Hai người cùng đi ra khỏi ngõ cụt.
Thẩm Nguyệt thấy dáng vẻ thong dong của hắn, bèn nói: “Ngươi sắp muộn làm rồi mà sao vẫn thong thả thế?”
“Dù gì cũng muộn rồi, vội cũng đâu có ích gì, ta đưa cô về”.
Lúc ra khỏi con ngõ, nàng quay đầu lại thì thấy Tô Vũ nâng tay lên, lúc thả tay xuống thì mặt nạ đã che cả gương mặt.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Mặt nạ của ngươi ở đâu ra thế?”
“Vừa mua xong, cô muốn mua không?”, hai người trùng hợp đi qua sạp bán mặt nạ.
Thẩm Nguyệt im lặng, nói: “Mua một cái đi, nhỡ đâu bị người ta phát hiện thì chết”.
Cho nên hai người cùng đeo mặt nạ đi dạo phố.
Bây giờ Ngọc Nghiên và Lưu Nhất Quái chắc đang ngồi xổm trốn ở góc nào đó.
Ngọc Nghiên khóc hết nước mắt, Lưu Nhất Quái đứng ở bên thì xấu hổ vô cùng, khuyên nhủ:
“Ngươi khóc lóc cái gì, trên phố có bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, người ta còn tưởng ta làm gì ngươi đấy. Mặc dù ta không có hứng thú với đàn ông, nhưng mà lời đồn dễ bay xa lắm”.
Ngọc Nghiên vẫn đang ăn bận như một tiểu công tử, vừa sụt sịt vừa lau nước mắt, kéo đến không ít ánh mắt lạ lùng của người qua đường.
Bọn họ đảo mắt quanh Lưu Nhất Quái và Ngọc Nghiên, khiến Lưu Nhất Quái thật sự không biết giấu mặt mo đi đâu.
Ngọc Nghiên vẫn nức nở nói: “Chính vì ngươi! Hại ta để lạc mất công tử! Nếu công tử có mệnh hệ gì... Huhuhu...”
Lưu Nhất Quái nói: “Tiểu đệ đệ, ban nãy tình thế khẩn cấp, là công tử nhà ngươi giao phó ngươi cho ta, ta tốn sức hai trâu chín hổ mới kéo ngươi chạy thoát được, sao ngươi lại lấy oán báo ơn thế hả?”
“Ta bảo ngươi dẫn ta chạy xa thế à? Ngươi đúng là đồ nhát cáy! Ai muốn đi cùng ngươi chứ, ta bảo ngươi thả ta ra mà ngươi không thả!”
Ngọc Nghiên đỏ mắt, lại bắt đầu nấc nghẹn.
Lưu Nhất Quái nói: “Lúc ấy nếu ta thả ngươi đi cùng công tử nhà ngươi thì ngươi không sợ sẽ vướng chân vướng tay hắn à?”
Nói xong, ông ta híp mắt nói: “Yên tâm đi, công tử nhà ngươi có mệnh quý nhân, cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không gặp vấn đề gì đâu”.
Ngọc Nghiên nói: “Thật không? Ngươi biết là sẽ không gặp vấn đề gì à?”
Lưu Nhất Quái nở một nụ cười tự tin: “Ban nãy ta thấy công tử nhà ngươi chạy còn nhanh hơn cả ta, không bị ngươi liên lụy thì hắn chắc chắn có thể tẩu thoát thành công”.
Ngọc Nghiên tức tối, muốn đứng dậy đánh nhau với Lưu Nhất Quái.
Thẩm Nguyệt quay lại con phố này, tìm một hồi lâu mới thấy Ngọc Nghiên đang bình an vô sự.
Ngọc Nghiên bổ nhào vào trong ngực Thẩm Nguyệt, mừng đến rơi lệ.
Thẩm Nguyệt an ủi: “Được rồi, không sao đâu”.
Thẩm Nguyệt lại nhìn Lưu Nhất Quái, thấy ông ta bầm dập thì kinh ngạc nói: “Ông bị đuổi trúng à?”
Lưu Nhất Quái xoa mặt nói: “Thôi, đừng nói nữa, người đệ đệ này của ngươi ra tay nặng quá đấy”.
Ngọc Nghiên bối rối nói: “Ban nãy không tìm được công tử, ta nhất thời lo lắng nên đánh ông ta mấy cái”.
Vì thế mà Thẩm Nguyệt đưa cho ông ta thêm chút phí khám bệnh, dặn dò mấy ngày này cứ ở nhà đừng ra ngoài, không lại bị đánh.
Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên chào tạm biệt Lưu Nhất Quái rồi về lại phủ tướng quân.
Tô Vũ đứng ở một góc phố xa xa, đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Để đảm bảo nàng được an toàn, hắn vẫn cất bước theo sau, giữ cho nàng luôn ở trong tầm mắt của mình.
Trên đường về, Ngọc Nghiên hỏi: “Công tử làm sao thoát khỏi bọn chúng vậy?”
Thẩm Nguyệt nghĩ đến Tô Vũ, cúi đầu nhếch miệng cười: “Cũng may có người đi ngang qua, giúp ta một tay”.
“Hả? Đó là ai vậy, có lợi hại không?”, Ngọc Nghiên tò mò hỏi.
“Cô thiếu tiền đến vậy hả?”
Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi không nuôi con nên không biết quý trọng đồng tiền là phải. Ai mà biết lúc nào nhị nương sẽ hết sữa chứ, sữa bột không tốn tiền mua à? Sau này nó lớn lên, đi học cũng phải nộp học phí chứ, lại còn mua đồ dùng học tập rồi nhà ở các kiểu nữa... Lớn tí nữa thì lấy vợ, nhưng xa như thế thì ta chưa nhắc đến, mẹ nó chứ, sau này ta tìm người mới thì cũng phải tốn tiền mà?”
Tô Vũ nhướng mày, buồn cười nói: “Ai cướp tiền sữa bột, tiền học phí, tiền nhà của cô à? Nhị nương không đủ sữa thì tìm vú nuôi khác, muốn đi học thì chẳng phải trước mặt cô có một tiên sinh dạy học đây hay sao? Còn nhà ở, nếu chán ở phủ tướng quân quá thì chờ thời một chút, lập cái phủ mới là được”.
Hắn cúi đầu xuống, dựa sát vào tai nàng: “Vậy chỉ còn vấn đề cá nhân của cô nữa thôi, cô còn trẻ, kiếm tiền từ từ cũng được mà, sau này chỉ cần sống tiêu dao tự tại, sao lại cứ đem con trai ra làm cái cớ chứ”.
Thẩm Nguyệt bị nói cho ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn góc mặt hoàn mỹ của hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Vũ im lặng một chút rồi bổ sung thêm: “Con trai cô”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta biết ngươi đang nói con trai ta rồi”.
“Hôm nay may mà có ta đi ngang qua, nếu ngày khác không có ai giúp đỡ, lại gặp họa thì cô định làm thế nào? Thẩm Nguyệt tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngươi đi ngang qua? Không thể nào, trùng hợp được đến thế cơ à?”
Tô Vũ rõ ràng mọi chuyện nàng làm như thế, lại còn dám nói là bản thân chỉ đi ngang qua?
Cuối cùng, hắn lại thở dài: “Cô muốn kiếm tiền thì chờ Thanh Châu quay về đi, hắn sẽ giúp cô. Bây giờ Thanh Châu đi nơi xa có việc, cô cứ làm loạn như thế, ta không thoát thân ra cứu cô kịp thì làm sao?”
Nói xong, hắn lui về sau, Thẩm Nguyệt có được tự do, vội vàng hít sâu một hơi.
Tô Vũ lại nói: “Từ hôm nay quay về thì cô ở yên phủ tướng quân mấy hôm đi, đừng ra ngoài, không an toàn đâu”.
Hắn nhìn nàng, nói: “Ban nãy cô nói sẽ cảm ơn ta, cô định cảm ơn ta bằng cách nào?”
Thẩm Nguyệt nói: “Nói như thế, ngươi đúng là đặc biệt đến đây để cứu ta nhỉ. Sao ngươi biết có người muốn đánh ta vậy?”
Tô Vũ nói: “Cô phá chuyện làm ăn của người ta, lại còn giương cờ khua trống lập quán ở đó, bọn họ không xử cô thì xử ai? Nếu cô muốn làm thì tìm người mà làm, đừng có lộ diện mãi, biết chưa?”
Thẩm Nguyệt khoanh tay trước ngực nói: “Vậy ta đúng là nên cảm ơn ngươi chạy từ nơi xa đến đây cứu ta một lần”.
“Chỉ thế thôi à?”
Thẩm Nguyệt cười híp mắt nói: “Không thì thế nào nữa? Bây giờ ngươi nên về cung dạy học đi chứ”.
“Ừ nhỉ, ta sắp muộn giờ rồi”.
“Vậy lần sau ta mời ngươi ăn cơm coi như cảm ơn vậy, được chưa”.
Hai người cùng đi ra khỏi ngõ cụt.
Thẩm Nguyệt thấy dáng vẻ thong dong của hắn, bèn nói: “Ngươi sắp muộn làm rồi mà sao vẫn thong thả thế?”
“Dù gì cũng muộn rồi, vội cũng đâu có ích gì, ta đưa cô về”.
Lúc ra khỏi con ngõ, nàng quay đầu lại thì thấy Tô Vũ nâng tay lên, lúc thả tay xuống thì mặt nạ đã che cả gương mặt.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Mặt nạ của ngươi ở đâu ra thế?”
“Vừa mua xong, cô muốn mua không?”, hai người trùng hợp đi qua sạp bán mặt nạ.
Thẩm Nguyệt im lặng, nói: “Mua một cái đi, nhỡ đâu bị người ta phát hiện thì chết”.
Cho nên hai người cùng đeo mặt nạ đi dạo phố.
Bây giờ Ngọc Nghiên và Lưu Nhất Quái chắc đang ngồi xổm trốn ở góc nào đó.
Ngọc Nghiên khóc hết nước mắt, Lưu Nhất Quái đứng ở bên thì xấu hổ vô cùng, khuyên nhủ:
“Ngươi khóc lóc cái gì, trên phố có bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, người ta còn tưởng ta làm gì ngươi đấy. Mặc dù ta không có hứng thú với đàn ông, nhưng mà lời đồn dễ bay xa lắm”.
Ngọc Nghiên vẫn đang ăn bận như một tiểu công tử, vừa sụt sịt vừa lau nước mắt, kéo đến không ít ánh mắt lạ lùng của người qua đường.
Bọn họ đảo mắt quanh Lưu Nhất Quái và Ngọc Nghiên, khiến Lưu Nhất Quái thật sự không biết giấu mặt mo đi đâu.
Ngọc Nghiên vẫn nức nở nói: “Chính vì ngươi! Hại ta để lạc mất công tử! Nếu công tử có mệnh hệ gì... Huhuhu...”
Lưu Nhất Quái nói: “Tiểu đệ đệ, ban nãy tình thế khẩn cấp, là công tử nhà ngươi giao phó ngươi cho ta, ta tốn sức hai trâu chín hổ mới kéo ngươi chạy thoát được, sao ngươi lại lấy oán báo ơn thế hả?”
“Ta bảo ngươi dẫn ta chạy xa thế à? Ngươi đúng là đồ nhát cáy! Ai muốn đi cùng ngươi chứ, ta bảo ngươi thả ta ra mà ngươi không thả!”
Ngọc Nghiên đỏ mắt, lại bắt đầu nấc nghẹn.
Lưu Nhất Quái nói: “Lúc ấy nếu ta thả ngươi đi cùng công tử nhà ngươi thì ngươi không sợ sẽ vướng chân vướng tay hắn à?”
Nói xong, ông ta híp mắt nói: “Yên tâm đi, công tử nhà ngươi có mệnh quý nhân, cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không gặp vấn đề gì đâu”.
Ngọc Nghiên nói: “Thật không? Ngươi biết là sẽ không gặp vấn đề gì à?”
Lưu Nhất Quái nở một nụ cười tự tin: “Ban nãy ta thấy công tử nhà ngươi chạy còn nhanh hơn cả ta, không bị ngươi liên lụy thì hắn chắc chắn có thể tẩu thoát thành công”.
Ngọc Nghiên tức tối, muốn đứng dậy đánh nhau với Lưu Nhất Quái.
Thẩm Nguyệt quay lại con phố này, tìm một hồi lâu mới thấy Ngọc Nghiên đang bình an vô sự.
Ngọc Nghiên bổ nhào vào trong ngực Thẩm Nguyệt, mừng đến rơi lệ.
Thẩm Nguyệt an ủi: “Được rồi, không sao đâu”.
Thẩm Nguyệt lại nhìn Lưu Nhất Quái, thấy ông ta bầm dập thì kinh ngạc nói: “Ông bị đuổi trúng à?”
Lưu Nhất Quái xoa mặt nói: “Thôi, đừng nói nữa, người đệ đệ này của ngươi ra tay nặng quá đấy”.
Ngọc Nghiên bối rối nói: “Ban nãy không tìm được công tử, ta nhất thời lo lắng nên đánh ông ta mấy cái”.
Vì thế mà Thẩm Nguyệt đưa cho ông ta thêm chút phí khám bệnh, dặn dò mấy ngày này cứ ở nhà đừng ra ngoài, không lại bị đánh.
Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên chào tạm biệt Lưu Nhất Quái rồi về lại phủ tướng quân.
Tô Vũ đứng ở một góc phố xa xa, đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Để đảm bảo nàng được an toàn, hắn vẫn cất bước theo sau, giữ cho nàng luôn ở trong tầm mắt của mình.
Trên đường về, Ngọc Nghiên hỏi: “Công tử làm sao thoát khỏi bọn chúng vậy?”
Thẩm Nguyệt nghĩ đến Tô Vũ, cúi đầu nhếch miệng cười: “Cũng may có người đi ngang qua, giúp ta một tay”.
“Hả? Đó là ai vậy, có lợi hại không?”, Ngọc Nghiên tò mò hỏi.
Danh sách chương