60: Động Thai Khí


Mặt mũi Thẩm Nguyệt tái nhợt đi, Triệu thị lại nói: “Căn phòng này không thể ở lại được nữa, Ngọc Nghiên, mau đỡ công chúa tới phòng của ngươi nằm nghỉ tạm, ta sẽ đi mời đại phu!”
Ngọc Nghiên run rẩy đỡ Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu mới hoàn hồn được, một tay ôm bụng mình, không dám nhìn lên giường nữa, quay đầu theo Ngọc Nghiên đi ra ngoài.

Đôi môi nàng mất hết huyết sắc, ánh mắt lạnh lùng tỉnh táo đến đáng sợ.

Ngọc Nghiên sắp bật khóc đến nơi rồi: “Công chúa, người không thể gặp chuyện gì được! Tất cả là lỗi của nô tì, là nô tì sơ suất mới hại công chúa vấp ngã! Nếu công chúa có mệnh hệ gì, nô tì sẽ lấy cái chết để tạ tội!”
Bụng của Thẩm Nguyệt đã to vậy rồi, không chịu nổi kinh hãi, huống hồ là ngã một cái đau như thế.

Trán Thẩm Nguyệt rịn mồ hôi: “Không đáng ngại, chỉ thấy hơi đau bụng thôi”.

Ngọc Nghiên bụm miệng khóc không thành tiếng.

Nàng ta không dám nghĩ đến hậu quả, càng không dám nghĩ đống bấy nhầy trên giường rốt cuộc là gì, ai lại tàn nhẫn đến mức độ này, máu thịt mơ hồ nhét vào giường của công chúa!
Ban nãy nàng ta cũng nhìn rõ rồi, thứ dính đầy máu tươi đó còn lẫn cả ít lông vàng…
Ngọc Nghiên thực sự hi vọng nàng ta đã hoa mắt.

Đại phu nhanh chóng tới viện tử, bắt mạch cho Thẩm Nguyệt, không dám qua quýt: “Phu nhân động thai khí rồi…”
“Đại phu, ông nhất định phải cứu lấy đứa trẻ của công chúa! Đứa trẻ không thể gặp chuyện được!”, cảm xúc của Ngọc Nghiên vô cùng kích động.

Thẩm Nguyệt nắm lấy bàn tay của Ngọc Nghiên, mệt mỏi nói: “Ngươi đừng sốt ruột, nghe xem đại phu nói thế nào đã”.

Đại phu quệt mồ hôi trên trán: “Đúng là động thai khí, may mắn là không quá nghiêm trọng, nếu thai nhi lớn thêm vài tháng nữa chắc chắn sẽ sinh non”.

Đại phu dùng châm cứu để ổn định thai khí cho Thẩm Nguyệt trước, tốn khá nhiều thời gian.

Ban đầu sắc mặt của Thẩm Nguyệt rất nhợt nhạt, mồ hôi lạnh túa ra, sau này mới dần dần thả lỏng hơn.

Đại phu kê đơn thuốc rồi dặn dò thêm: “Phu nhân phải nằm trên giường quan sát vài ngày, trước khi ổn định hơn thì chớ xuống giường đi lại”.

Ngọc Nghiên gật đầu: “Được, được, cái gì cũng nghe đại phu hết!”
Khó khăn lắm tình hình của Thẩm Nguyệt mới ổn định hơn, Triệu thị tiễn đại phu ra ngoài rồi quay trở lại, nói với Ngọc Nghiên: “Ngươi nói chuyện cùng công chúa một lát, những thứ khác không cần nghĩ nhiều”.

Ngọc Nghiên chịu đả kích lớn, định nói mà lại thôi.

Triệu thị im lặng trong thoáng chốc rồi nói: “Căn phòng kia để ta thu dọn, khi nào sạch sẽ rồi tính tiếp”.

Ngọc Nghiên uỳ rạp bên giường, nắm chặt bàn tay của Thẩm Nguyệt: “Công chúa, người có cảm thấy đỡ hơn không…”
Thẩm Nguyệt nhắm mắt lắc đầu, vỗ vỗ tay Ngọc Nghiên đầy an ủi.

Nàng rất mệt mỏi, không muốn nói câu nào, chỉ nhắm mắt mệt mỏi và choáng váng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngọc Nghiên thấy Thẩm Nguyệt đã ngủ, trong lòng vẫn hoảng loạn bất an, đành quay về căn phòng của Thẩm Nguyệt.

Nàng ta bụm miệng run rẩy nhìn Triệu thị xử lý vật chết tanh tưởi trên giường, nàng ta không nhìn nhầm, thứ bê bết máu đó chính là con mèo trước đó không lâu còn tung tăng nhảy nhót.

Triệu thị lầm bầm: “Đúng là tạo nghiệt… Phải tàn nhẫn tới mức nào chứ… Ta vừa mới ra ngoài một lát, sao lại xảy ra chuyện thế này…”

Triệu thị dùng nệm giường bọc đống máu đó lại, Ngọc Nghiên nghiêng người đi, không nỡ nhìn thêm, nghẹn ngào nói: “Triệu mụ, chúng ta chôn nó đi, công chúa nhìn thấy chắc chắn sẽ buồn lắm”.

Hai người đào một cái hố, Ngọc Nghiên vừa chôn vừa khóc: “Liễu thị muốn cướp con mèo của công chúa, không phải vì thực sự thích thú gì,nàng ta chỉ muốn tranh giành với công chúa thôi… Nhưng ta không ngờ rằng nàng ta sẽ làm đến mức độ này rồi trả cho công chúa…”
Ngọc Nghiên nghiến răng nghiến lợi lau nước mắt, sau đó lầm bầm: “Nàng ta muốn hại chết công chúa, muốn hại chết đứa bé! Người phụ nữ độc ác này!”
“Chắc chắn người phụ nữ này phát hiện ra công chúa rất thích con mèo này, tự tay đút cho nó ăn, tự tay tắm rửa cho nó, dẫn nó đi dạo, còn thích nó nằm trên giường của công chúa ngủ…”
“Chắc chắn nàng ta đã phát hiện ra… thế nên mới tàn nhẫn như vậy! Công chúa làm gì sai chứ, con mèo đáng thương này làm gì sai chứ? Chẳng lẽ nàng ta không sợ gặp báo ứng ư?”
Triệu thị gằn: “Ngươi đừng khóc nữa, cẩn thận công chúa nghe thấy”.

Ngọc Nghiên nức nở nghẹn ngào: “Ta chỉ thấy thương công chúa, khó khăn lắm mới có thứ mà nàng thích, ta nhìn thấy rõ nụ cười của nàng mà… Họ chỉ không muốn công chúa được sống tốt…”
“Lúc trước tâm trạng của công chúa thế nào mới chấp nhận cho Liễu thị bế nó đi chứ, nếu không phải tướng quân dùng tính mạng của nó để ép buộc, công chúa đâu thể đồng ý… Dù công chúa không nói, trên thực tế mỗi ngày đều lo lắng…”
Khóe mắt Triệu thị ươn ướt: “Ngọc Nghiên, ngươi đừng nói nữa.

Chuyện này đừng nhắc lại thêm, tình hình của công chúa vừa mới ổn định hơn, không thể bị kích động nữa”.

Ngọc Nghiên hít một hơi thật sâu, nước mắt lã chã: “Ta biết, ta biết mà.

Ta chỉ đứng ở đây nói mấy câu thôi, sau này ta sẽ không nhắc tới trước mặt công chúa nữa… Triệu mụ, chúng ta tiếp tục chôn đi”.

Thẩm Nguyệt nằm trên giường vô cùng yên tĩnh, nàng mở to đôi mắt tỉnh táo, khóe mắt ửng hồng.

Liễu Mi Vũ, ngươi khá lắm.

Sau đó Thẩm Nguyệt nằm trên giường mấy ngày, không còn hỏi bất kỳ câu nào tới chuyện con mèo nữa.

Triệu mụ thấy may mắn khi Thẩm Nguyệt không nhận ra đống máu kia là con mèo.

Nhưng Ngọc Nghiên hiểu rằng nàng chỉ không nói ra, nàng biết rõ mười mươi.

Tần Như Lương không hề quan tâm tới việc Thẩm Nguyệt động thai khí, khi ấy bên cạnh có cả Liễu Mi Vũ bầu bạn, hắn ta chỉ nói: “Động thai khí là việc mà đại phu cần quan tâm, nói với ta làm gì.

Có vấn đề gì cứ đi mời đại phu”.

Triệu thị vốn định thật thà bẩm báo hết tiền căn hậu quả.

Ngọc Nghiên âm thầm khuyên can: “Đợi công chúa ổn hơn rồi hẵng định đoạt.

Nếu công chúa vẫn còn nằm trên giường tĩnh dưỡng mà chúng ta đã đánh rắn động cỏ, Liễu thị lại tới chèn ép công chúa thì đúng là biến khéo thành vụng”..

61: Không Dám Phản Bội


Con mèo đã được đem đi chôn rồi, không còn chứng cứ.

Huống hồ họ làm sao nhẫn tâm để con mèo đó chết rồi mà không được an ổn, còn bắt nó làm chứng nữa? Triệu thị cảm thấy có lý, sợ Liễu thị trong thời gian này lại tới gây sự, đành nhẫn nhịn chuyện này.

Sau đó đích thân quản gia tới hỏi thăm tình hình của Thẩm Nguyệt: “Tình hình của công chúa thế nào rồi?”

“Đã khá hơn rồi”.

Quản gia nói: “Có việc gì cần cứ việc nói với ta, nếu người hầu ở Trì Xuân Uyển không đủ, ta sẽ phái thêm vài người tới”.

Triệu thị thấy ông ta là người quen thân nên cũng yên tâm: “Đành làm phiền quản gia”.

Quản gia đáp: “Chỗ công chúa ngươi chăm sóc cẩn thận, tướng quân không quan tâm nhưng chúng ta không thể buông lỏng cảnh giác. Nếu hoàng thượng giáng tội xuống, người chịu khổ cũng là tướng quân nhà ta thôi”.

Đạo lý mà bầy tôi tớ như họ hiểu được, làm sao Tần Như Lương lại không hiểu cơ chứ.

Triệu thị thở dài một tiếng.

Tần Như Lương quyết tâm không cần đứa trẻ này rồi.

Triệu thị và Ngọc Nghiên không dám lơ là, sau này dù thế nào cũng phải chừa lại vài người trông chừng Trì Xuân Uyển. Sự việc tương tự tuyệt đối không thể xảy ra lần hai.

Khi người của Trì Xuân Uyển tới bẩm báo sự việc Thẩm Nguyệt bị ngã do kinh hãi, Liễu Mi Vũ đang ở trong đình hóng mát cùng Tần Như Lương như mọi khi.

Vẻ hờ hững không quan tâm của Tần Như Lương khiến Liễu Mi Vũ rất hả lòng hả dạ.

Đợi khi quay về Phù Dung Uyển, bước chân của Liễu Mi Vũ khoan khoái và yểu điệu, tay cầm quạt tròn phe phẩy, nụ cười trên gương mặt còn xán lạn hơn cả nắng xuân.

Tình trạng hiện giờ của Thẩm Nguyệt không thể bì được với lúc mới mang thai, vừa ngã một cái, tình hình đã không khả quan rồi.

Liễu Mi Vũ vui vẻ lắm, ai bảo Thẩm Nguyệt suốt ngày đối đầu với nàng ta, tất cả là do Thẩm Nguyệt tự rước lấy!



Liễu Mi Vũ mỉm cười dịu dàng: “Trước kia chẳng phải nàng ta bản lĩnh lắm ư, sao bây giờ không xuống nổi giường thế”.

Hương Lăng vẫn có vẻ thấp thỏm: “Công chúa vì giật mình nên mới ngã, nếu bị phát hiện con mèo chết đó là…”

Liễu Mi Vũ lườm nàng ta một cái: “Thẩm Nguyệt không phải trước giờ luôn chú trọng tới chứng cứ sao, lúc ngươi tới Trì Xuân Uyển, có ai nhìn thấy không?”

Hương Lăng nghĩ lại thật kỹ rồi mới xác nhận: “Nô tì chắc chắn không có bất kỳ ai phát hiện ra”.

“Thế chẳng phải được rồi sao, nếu đã không có chứng cứ, ai biết được chứ? Hôm qua ta đã nói với tướng quân rằng ta trả con mèo về rồi, bây giờ con mèo đó chết ở trên giường của Thẩm Nguyệt, trong Trì Xuân Uyển, liên quan gì tới ta?”

Hương Lăng cúi đầu: “Nô tì biết rồi ạ”.

Tuy rằng ngày thường nàng ta rất lanh lợi, nhưng chưa từng làm chuyện hại người. Có điều chủ tử của nàng ta là Liễu Mi Vũ, lời dặn của chủ tử, nàng ta đâu thể không nghe theo.

Hương Lăng vẫn luôn khiếp sợ.

Thế nhưng Liễu Mi Vũ dường như nhìn thấu tâm tư của nàng ta nên nhẹ nhàng lên tiếng: “Hương Lăng, ta biết ngươi thông minh. Việc này do ngươi làm, sau này chủ tớ hai ta thực sự đứng chung một chiếc thuyền rồi, nếu rơi xuống nước thì cùng rơi. Người thông minh biết nên làm thế nào rồi chứ?”

Hương Lăng gật đầu: “Nô tì biết ạ”.

“Chỉ có ta mới bảo vệ được ngươi, nếu ngươi cũng muốn học theo Hương Phiến phản bội ta, vậy thì kết cục của ngươi chắc chắn sẽ thê thảm hơn Hương Phiến. Phải biết rằng mưu đồ hãm hại đứa con của công chúa là đại tội liên lụy cả gia đình”.

Cho dù những gì nàng ta thực hiện là do Liễu Mi Vũ yêu cầu, nhưng một khi sự việc vỡ lở, nàng ta cũng không thể thoát tội.

Việc đã đến nước này, nàng ta và Liễu Mi Vũ bị buộc chặt vào nhau rồi.

Hương Lăng rầu rĩ, nàng ta không còn lựa chọn nào khác, đành đáp lời: “Nô tì tuyệt đối sẽ không phản bội phu nhân!”

Thế nhưng suốt thời gian dài sau đó, Liễu Mi Vũ không có đêm nào được yên ổn.

Không biết là mấy con mèo từ đâu tới, cứ đến đêm tối lại nhảy lên nóc nhà gần đó, đứng trên nóc nhà mà kêu gào thảm thiết.



Liễu Mi Vũ liên tục gặp ác mộng, tâm trí không lúc nào bình yên.

Tần Như Lương lập tức hạ lệnh cho người trong phủ, hễ đến tối có con mèo nào xuất hiện sẽ đánh chết hết.

Sau đó mấy nhà dân nuôi mèo ở xung quanh phải trông chừng mèo nhà mình nghiêm ngặt, tránh để vạ lây.

Những chuyện này, Ngọc Nghiên và Triệu thị không định nói với Thẩm Nguyệt.

Tối đó, Thẩm Nguyệt tựa người vào đầu giường, khi Ngọc Nghiên đang đút thuốc thì nàng đột nhiên hỏi khẽ: “Mấy đêm trước ta nghe thấy gần đây có tiếng mèo kêu, sao đêm nay không có?”

Ngọc Nghiên thoáng im lặng: “Công chúa yên tâm tĩnh dưỡng đi ạ, đêm nay không có tiếng mèo kêu còn được ngủ một giấc thật ngon”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Nhưng nghe tiếng kêu ấy, ta lại thấy yên tâm hơn”.

Sống mũi Ngọc Nghiên cay cay, nàng ta im bặt.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Nếu ta đi cướp nó về từ Phù Dung Uyển sớm hơn, có lẽ Tiểu Hoàng sẽ không chết thảm. Nhưng ta cứ nghĩ rằng, ta càng để tâm, Liễu Mi Vũ càng muốn bá chiếm, càng muốn tệ bạc với nó, như thế còn là hại nó. Thế nhưng không ngờ, sau cùng vẫn là hại nó”.

Ngọc Nghiên cố nén nước mắt: “Công chúa đừng nghĩ nữa”.

Thẩm Nguyệt vẫn nói tiếp: “Nếu biết trước như vậy, khi xưa lúc nhìn thấy nó đói khát ở đằng sau phòng bếp, ta không nên cho nó ăn. Nó tự chui vào bếp trộm đồ ăn cũng không đến mức chết đói. Hoặc không thì, sau đó nó theo ngươi tới Trì Xuân Uyển, hai ta không nuôi nó mà đuổi nó đi, nó cũng sẽ không chết”.

Ngọc Nghiên cắn môi, hít một hơi thật sâu: “Công chúa, uống thuốc tiếp đi ạ”.

“Các ngươi chôn nó ở đâu rồi? Dẫn ta đi xem thử”.

Thẩm Nguyệt vẫn không thể xuống giường, nhưng Ngọc Nghiên biết nếu hôm nay không cho nàng nhìn thấy thì e rằng trong lòng nàng vẫn canh cánh mãi, thế nên nàng ta mở cửa phòng, đứng bên khung cửa chỉ chỗ chôn mèo cho Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt chỉ có thể trông thấy từ xa, ánh đèn khiến mí mắt nàng khẽ cụp xuống, thần sắc rất bình thản.

Ngọc Nghiên nói: “Liễu thị quá độc ác, mấy hôm nay e rằng đám mèo ở gần đây đều cất tiếng oan hờn để trách móc nàng ta. Tướng quân sợ ảnh hưởng tới Liễu thị nghỉ ngơi, bèn phái người ban đêm canh gác, đuổi đánh mèo, hễ bắt được là không còn đường sống, thế nên đêm nay mới không có tiếng mèo kêu”.

Thẩm Nguyệt thu hồi ánh nhìn, nhắm mắt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện