Gậy ông đập lưng ông
Edit: Yunchan
***
Trên đỉnh núi lộng gió, Ngôn Ánh Sương đứng ở đó mỉm cười, đối lập với nét trầm mặc của Hàn Ngâm, dáng vẻ hắn trông tràn đầy tự tin.
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều im phăng phắc, sự tình phát triển nằm ngoài dự đoán của họ, lúc này, họ đã nhận ra, những điều Tần Phái nói ban nãy dường như chỉ là bản nhạc dạo, chuyện sắp xảy ra sau đây mới là vở diễn chính thức của tứ đại môn phái.
Đợi hồi lâu, Ngôn Ánh Sương mới lên tiếng lần nữa: "Hàn tông chủ, tuy chúng ta ngang vai ngang vế, nhưng nếu xét kỹ ra, bảo ta là trưởng bối của ngươi thì cũng không tính là lên mặt kẻ cả. Thấy ngươi có lẽ chỉ vì trẻ người non dạ, không biết nhìn người nên mới đi lệch đường, ta vẫn muốn cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi thấy thế nào?"
Hắn dùng giọng điệu thương lượng thành khẩn, cũng coi như giảng hòa.
Nhưng Hàn Ngâm vẫn tỉnh bơ: "Ngôn chưởng môn, ngươi nên đưa bằng chứng xác thực ra thì hơn."
"Thế thì..." Ngôn Ánh Sương hơi chau mày, nhanh chóng đảo qua bên cạnh Hàn Ngâm với ánh mắt sắc lẹm: "Hai vị tưởng rằng sẽ giấu giếm được ư? Các ngươi muốn tự vạch trần thân phận, hay muốn ta làm thay?"
Hắn vừa nói ra câu này, chung quanh nhất thời xôn xao, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía thiếu nữ xinh đẹp và nam tử tuấn mỹ bên cạnh Hàn Ngâm. Nhưng họ không nhận ra có gì kỳ lạ, nhiều nhất chỉ có thể đoán ra cô gái kia chắc là đệ tử của Tru Yêu môn nhờ cây trâm hình hoa mai đen trên tóc.
Vì Hàn Ngâm đã sớm căn dặn nên lúc này cả hai đều không lên tiếng, mặt căng chặt, trầm mặc nhìn trả lại Ngôn Ánh Sương.
Ánh mắt Hàn Ngâm lạnh lùng: "Ngôn chưởng môn, xin hỏi ngươi có ý gì?"
"Còn phải hỏi sao?" Tần Phái không chờ Ngôn Ánh Sương trả lời, cướp lời trước: "Thân phận của hai người đó có vấn đề rất lớn, nếu như đoán không lầm, một vị trong số đó hẳn là người vừa tiếp quản ngôi Ma chủ, Mật Hạt Nhi, và vị còn lại, chính là trưởng lão Ma môn, Hoa Lộng Ảnh!"
Tin tức này đối với những người không biết chuyện quả thật như chín mươi chín tia sét dữ bổ xuống liên hoàn, nổ vang tới nỗi ai nấy đều trợn mắt chết đứng, khiếp hãi không nói nên lời, dáng vẻ như đã hóa ngốc.
Sao có thể!
Trong lòng họ toàn là câu nghi vấn, làm sao có thể? Giờ này khắc này, trong lòng Hàn Ngâm cũng mất bình tĩnh, vì Tần Phái nói chính xác ra thân phận của Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh, điều này chứng tỏ họ nhất định có nơi cung cấp nguồn tin, chứ không phải nhìn ra thuật dịch dung của Hoa Lộng Ảnh.
Phải, nếu họ nhìn ra, thì tình hình hiện tại đã không thế này.
Trên mặt cô không lộ ra chút kinh hoàng nào, mà chỉ nhíu mày nói: "Tần chưởng môn muốn đổ oan lên đầu ta, cũng làm phiền ngươi bịa ra tin tức nào đáng tin cậy chút, đường đường là Ma chủ và trưởng lão, làm sao có thể dấn thân vào nguy hiểm, tùy tiện trà trộn vào Lưu Tiên môn của ngươi chứ!"
Câu này của cô vừa hay cũng là nghi vấn trong lòng mọi người, vì vậy tiếng nghị luận lại dần rộ lên.
"Đúng thế! Tần chưởng môn, ngài nói chuyện cũng nên thận trọng vào."
"Một mình trà trộn vào đây, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ à? Người của Ma môn làm gì ngu xuẩn cỡ đó, Ma chủ càng không thể nào khinh suất như vậy!"
"Tần chưởng môn, tỉnh táo lại đi, ban ngày đừng nên nằm mộng."
"Ta chả nhìn thấy họ có tí khí tà sát nào cả!"
"Tại sao lại nói thế chứ, lẽ nào lại đoán bừa à?"
Mọi người đều cực kỳ hy vọng đây là sự thật. Nhưng xuất phát từ tính thận trọng, không để bản thân phải mừng hụt, trước khi tin tưởng phải trút thắc mắc trong lòng ra cho bằng hết, hy vọng Tần Phái đưa ra lời giải thích hợp lý. Hơn nữa tầm mắt họ đều khóa chặt lên hai người bên cạnh Hàn Ngâm, cố moi ra chút đầu mối từ hai người này, không ít người còn đứng lên, ngầm bao vây lại, âm thầm đề phòng, rõ ràng đang sợ lỡ đâu chuyện này là thật, Ma chủ và trưởng lão Ma môn đột nhiên lật mặt, đả thương người rồi bỏ chạy.
Song, họ làm vậy cũng coi như thừa thải, chẳng có tác dụng gì. Vì Tần Phái đã sớm hạ lệnh, hiện tại đại trận ngăn địch của Lưu Tiên môn đã khởi động từ lâu, chung quanh đỉnh núi cũng bị vây chật như nêm, đoán chừng tới con ruồi cũng đừng hòng chui lọt.
"Các vị, xin chớ nóng!" Tần Phái giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại, sau đó hắn thong dong cất lời: "Ta biết việc này rất khó tin, mọi người sẽ cho rằng nó không thể xảy ra, nhưng chỉ e Hàn tông chủ đã lợi dụng vào suy nghĩ này của mọi người, cho nên mới dám đưa Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh tới đây mà chẳng chút kiêng kỵ như thế."
Hàn Ngâm nhếch mép mỉa mai: "Tần chưởng môn, phiền ngươi trước khi hãm hại ta tiếp thì lấy ra chút bằng chứng cụ thể đi."
"Bằng chứng cụ thể?" Nụ cười của Tần Phái chuyển sang thâm trầm: "Hai người họ chẳng phải là bằng chứng cụ thể ư? Hàn tông chủ, đừng giả vờ vô tội nữa, trên thực tế sau khi hoài nghi ngươi cấu kết với Ma môn, chúng ta đã phái mấy vị trưởng lão tới gần hồ Lạc Tinh để thay phiên giám sát ngươi. Đáng tiếc bình thường ngươi bế quan không ra, đợi non nửa năm vẫn không để chúng ta bắt được chút chứng cứ nào. Nếu không nhờ Ngôn chưởng môn phát hiện ra một đệ tử trong môn phái có dung mạo giống Mộ Thập Tam, thì có lẽ tới bây giờ chúng ta vẫn còn bó tay hết cách."
Nghe hắn nói tới đây, chẳng những mọi người ồ lên tỉnh ngộ, mà tới Hàn Ngâm cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Hóa ra ngay từ đầu, những người này đã giăng sẵn một cái bẫy!
Cô không khỏi thầm mắng Mật Hạt Nhi trong lòng, đồ Ma chủ ngốc!
Khi cô liên lạc với Mật Hạt Nhi luôn rất cẩn thận, chính vì sợ có người âm thầm giám sát, nhưng thứ cô không ngờ tới là Mật Hạt Nhi sẽ xồng xộc chạy tới. Lúc đó cô cũng chẳng nghĩ nhiều, cho rằng dựa vào tu vi của Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh, chắc có thể phát hiện chung quanh có người hay không, nào ngờ họ cũng không phát hiện. Có lẽ người giám sát họ có mang theo pháp khí ẩn núp nào đó, mà cô vì chút sơ sẩy cỏn con này đã để bọn Tần Phái chui vào lổ hổng, bản thân thì lọt vào cái bẫy của bọn họ!
Quả nhiên tầm mắt của Tần Phái rơi lên thiếu nữ bên cạnh cô trước: "Mật Ma chủ đúng chứ? Sở thích bất lương của ngươi cả hai môn tiên ma đều biết rõ, nhưng có lẽ vẫn có vài người chưa biết rằng ngươi thích Ma chủ tiền nhiệm Mặc Ly rất lâu rồi, đáng tiếc thân là thuộc hạ nên không thể nào vượt lễ, tới bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng. Mà tên ma tu do trưởng lão Ma môn Hoa Lộng Ảnh phái tới vạch trần thân phận của Mộ Thập Tam đã nói, dung mạo của Mộ Thập Tam giống Ma chủ Mặc Ly đến bảy phần, như vậy ta nghĩ ngươi đối với người có dung mạo giống Mộ Thập Tam, nhất định cũng rất có hứng thú. Từ đó mới bày ra một ván cờ, gậy ông đập lưng ông."
Nói đoạn hắn bật cười hả hê: "À, không không! Lúc đầu chúng ta chỉ nghĩ nếu ngươi biết được tin này, có lẽ sẽ đi tìm Hàn tông chủ. Cơ hội đã tới, nếu may mắn có thể vung lưới tóm gọn bọn ngươi, nếu không may thì cũng có thể chứng thực việc Hàn tông chủ cấu kết với Ma môn. Nhưng nào ngờ ngươi lại chẳng thèm coi tiên môn chúng ta ra gì, tự phụ tới nỗi đòi Hàn tông chủ mang ngươi lẻn vào Lưu Tiên môn của ta! Khéo thay, những trưởng lão chúng ta phái đi không chắc chắn có thể bắt gọn ngươi tại chỗ, cho nên bèn tương kế tựu kế, chờ các ngươi tự sa vào lưới."
"Nhưng như đã nói, ngươi thật sự tới đây, ta lại hơi nghi có phải mình đang nằm mơ không, may mà trước đó đã trò chuyện với ngươi vài câu, phát hiện ngươi ở trong hiểm địa nhưng sở thích vẫn chẳng thay đổi, ta mới hoàn toàn an tâm." Tần Phái càng nói càng hưng phấn: "Sao nào, hôm nay đã lọt vào Lưu Tiên môn, ngươi có chắp cánh cũng khó thoát? Chi bằng ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, biết đâu chúng ta còn có thể tha mạng cho ngươi, chỉ phế đi tu vi của ngươi, cho ngươi sống thêm vài năm nữa."
Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn, vẫn không nói một lời, còn những người khác thì cũng đắm chìm vào trong màn tự thuật của hắn, cố lần ra đầu mối, bốn phía nhất thời im lặng như tờ. Nhưng rất nhanh sau đó đã có tiếng vỗ tay vang lên "Bốp bốp" phá vỡ sự yên lặng.
"Rất đặc sắc!" Hàn Ngâm vỗ tay, trong mắt quét sạch băng hàn, chừa chỗ cho ý cười ngọt ngào: "Tần chưởng môn, tình tiết ngươi biên hay ơi là hay, xứng uống cạn một chén to! Nhưng ta đang tò mò lắm, phải làm sao thì ngươi mới biến tình tiết này thành sự thật được đây?"
Sắc mặt Tần Phái lập tức trầm xuống: "Thế nào, sự thật đã sờ sờ ra đó, Hàn tông chủ còn muốn cố chết không thừa nhận?"
"Sự thật sờ sờ ở đâu ra! Không phải toàn là do miệng ngươi nói ra cả à?" Hàn Ngâm thẳng thừng vỗ bàn đứng lên: "Lâu nay ta luôn chịu đựng lời bêu xấu càng ngày càng quá đáng của các ngươi, nhưng bây giờ tới cả hai vị bằng hữu đang ngồi yên lành bên cạnh ta cũng bị ngươi đổi trắng thay đen. Nói thành Ma chủ Mật Hạt Nhi và trưởng lão Ma môn Hoa Lộng Ảnh, đến đây ta không thể nhịn nổi nữa!"
Những người bàng quan ngoài cuộc vẫn chưa hiểu rõ sự tình, nhưng bọn Tần Phái lại biết rõ tất cả, nên xem phản ứng của Hàn Ngâm thành thẹn quá hóa giận, bèn xốc lên tinh thần, dự phòng cô muốn chó cùng rứt giậu.
Hạ Sát lườm nguýt cô, quát trầm một tiếng: "Không thể nhịn được nữa thì ngươi tính sao!"
"Các ngươi phải trả lại sự trong sạch cho ta!" Hàn Ngâm đối đầu gay gắt: "Ta biết ngày nay hai môn tiên ma không có xung đột lớn nào, Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh kia lại vô cùng thần bí, rất ít xuất đầu lộ diện. Nhưng trong các vị có mặt ở đây, chắc cũng không ít người đã từng gặp họ. Như vậy mời mọi người nói thử, hai bằng hữu này của ta rốt cuộc giống ma tu ở chỗ nào?"
Vấn đề này...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khó lòng phủ nhận, so ra đúng là không có nửa phần giống nhau.
"Hàn tông chủ." Ngôn Ánh Sương trầm ngâm: "Ngươi hỏi câu này có hơi dư thừa, nếu Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh muốn lẻn vào Lưu Tiên môn, đương nhiên phải thay đổi dung mạo và thân phận, nếu không nào dám đến."
"Cái ta muốn nói chính là cái này!" Hàn Ngâm lãnh đạm nói: "Làm phiền mọi người lên đây nhìn cho rõ, xem đến tột cùng là họ có thay đổi dung mạo hay không nhé!"
Cô bình tĩnh như vậy, trái lại mọi người bỗng có chút e dè, tới bọn Tần Phái cũng nổi dậy nghi ngờ. Có điều họ vẫn khăng khăng nhận định cô đang cố ra vẻ, sau khi thấp giọng bàn bạc vài câu, Ngôn Ánh Sương và mấy vị chưởng môn khác bèn thận trọng tới gần hai người bên cạnh Hàn Ngâm để xem tường tận.
Mặc dù Hoa Lộng Ảnh rất tự tin nói với cô, thuật dịch dung của hắn khác xa giới phàm tục. Dựa vào các loại đan dược và công pháp đặc thù của Ma môn, bất luận mắt thấy tay sờ cũng không bị bóc trần. Thế nhưng nói hoàn toàn không khẩn trương thì đó là chuyện không thể nào, lòng bàn tay đang siết chặt của Hàn Ngâm vẫn toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể không ngừng hồi tưởng lại lúc cô thử đan cho Mộ Thập Tam trước đây, tóc biến thành màu cỏ xanh. Cô nghĩ, thuật dịch dung của Hoa Lộng Ảnh chắc cũng là dạng đó, trừ phi uống đan dược, bằng không người khác không thể nhìn ra sơ hở.
Hai người trong diện tình nghi, có một người là thiếu nữ tuổi thanh xuân, nhưng dù không phải thiếu nữ, xuất phát từ đủ loại lo lắng nên bọn Ngôn Ánh Sương cũng không thể động tay động chân với người ta được, bởi vậy họ chỉ đứng gần quan sát trong tư thế cảnh giác.
Quan sát là đủ, vì phương pháp dịch dung của Hoa Lộng Ảnh họ chưa từng nghe thấy, mà tùy ý thay đổi dung mạo dựa vào tu vi của bản thân đó là bản lĩnh khi thành tiên mới có. Cho nên họ nghĩ rằng thuật dịch dung, chỉ cần quan sát kỹ thì luôn có cách nhìn ra sơ hở.
Đáng tiếc kết quả lại không như mong muốn, bọn Ngôn Ánh Sương nhìn cỡ nào cũng không phát hiện được gì bất thường, trong khi thị lực của người tu tiên đều tốt một cách đặc biệt, tốt đến mức soi rõ từng lỗ chân lông nhẵn nhụi hoặc thô ráp trên mặt hai người bị tình nghi. Không hề có vết son phấn, đương nhiên cũng không có dấu vết đã trang điểm, khiến bọn họ càng nhìn tim càng chùng xuống.
Hàn Ngâm thấy nét mặt họ thay đổi thì thầm thở phào một hơi, nói tỉnh bơ: "Sao nào?"
~ Hết chương 210 ~
Edit: Yunchan
***
Trên đỉnh núi lộng gió, Ngôn Ánh Sương đứng ở đó mỉm cười, đối lập với nét trầm mặc của Hàn Ngâm, dáng vẻ hắn trông tràn đầy tự tin.
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều im phăng phắc, sự tình phát triển nằm ngoài dự đoán của họ, lúc này, họ đã nhận ra, những điều Tần Phái nói ban nãy dường như chỉ là bản nhạc dạo, chuyện sắp xảy ra sau đây mới là vở diễn chính thức của tứ đại môn phái.
Đợi hồi lâu, Ngôn Ánh Sương mới lên tiếng lần nữa: "Hàn tông chủ, tuy chúng ta ngang vai ngang vế, nhưng nếu xét kỹ ra, bảo ta là trưởng bối của ngươi thì cũng không tính là lên mặt kẻ cả. Thấy ngươi có lẽ chỉ vì trẻ người non dạ, không biết nhìn người nên mới đi lệch đường, ta vẫn muốn cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi thấy thế nào?"
Hắn dùng giọng điệu thương lượng thành khẩn, cũng coi như giảng hòa.
Nhưng Hàn Ngâm vẫn tỉnh bơ: "Ngôn chưởng môn, ngươi nên đưa bằng chứng xác thực ra thì hơn."
"Thế thì..." Ngôn Ánh Sương hơi chau mày, nhanh chóng đảo qua bên cạnh Hàn Ngâm với ánh mắt sắc lẹm: "Hai vị tưởng rằng sẽ giấu giếm được ư? Các ngươi muốn tự vạch trần thân phận, hay muốn ta làm thay?"
Hắn vừa nói ra câu này, chung quanh nhất thời xôn xao, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía thiếu nữ xinh đẹp và nam tử tuấn mỹ bên cạnh Hàn Ngâm. Nhưng họ không nhận ra có gì kỳ lạ, nhiều nhất chỉ có thể đoán ra cô gái kia chắc là đệ tử của Tru Yêu môn nhờ cây trâm hình hoa mai đen trên tóc.
Vì Hàn Ngâm đã sớm căn dặn nên lúc này cả hai đều không lên tiếng, mặt căng chặt, trầm mặc nhìn trả lại Ngôn Ánh Sương.
Ánh mắt Hàn Ngâm lạnh lùng: "Ngôn chưởng môn, xin hỏi ngươi có ý gì?"
"Còn phải hỏi sao?" Tần Phái không chờ Ngôn Ánh Sương trả lời, cướp lời trước: "Thân phận của hai người đó có vấn đề rất lớn, nếu như đoán không lầm, một vị trong số đó hẳn là người vừa tiếp quản ngôi Ma chủ, Mật Hạt Nhi, và vị còn lại, chính là trưởng lão Ma môn, Hoa Lộng Ảnh!"
Tin tức này đối với những người không biết chuyện quả thật như chín mươi chín tia sét dữ bổ xuống liên hoàn, nổ vang tới nỗi ai nấy đều trợn mắt chết đứng, khiếp hãi không nói nên lời, dáng vẻ như đã hóa ngốc.
Sao có thể!
Trong lòng họ toàn là câu nghi vấn, làm sao có thể? Giờ này khắc này, trong lòng Hàn Ngâm cũng mất bình tĩnh, vì Tần Phái nói chính xác ra thân phận của Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh, điều này chứng tỏ họ nhất định có nơi cung cấp nguồn tin, chứ không phải nhìn ra thuật dịch dung của Hoa Lộng Ảnh.
Phải, nếu họ nhìn ra, thì tình hình hiện tại đã không thế này.
Trên mặt cô không lộ ra chút kinh hoàng nào, mà chỉ nhíu mày nói: "Tần chưởng môn muốn đổ oan lên đầu ta, cũng làm phiền ngươi bịa ra tin tức nào đáng tin cậy chút, đường đường là Ma chủ và trưởng lão, làm sao có thể dấn thân vào nguy hiểm, tùy tiện trà trộn vào Lưu Tiên môn của ngươi chứ!"
Câu này của cô vừa hay cũng là nghi vấn trong lòng mọi người, vì vậy tiếng nghị luận lại dần rộ lên.
"Đúng thế! Tần chưởng môn, ngài nói chuyện cũng nên thận trọng vào."
"Một mình trà trộn vào đây, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ à? Người của Ma môn làm gì ngu xuẩn cỡ đó, Ma chủ càng không thể nào khinh suất như vậy!"
"Tần chưởng môn, tỉnh táo lại đi, ban ngày đừng nên nằm mộng."
"Ta chả nhìn thấy họ có tí khí tà sát nào cả!"
"Tại sao lại nói thế chứ, lẽ nào lại đoán bừa à?"
Mọi người đều cực kỳ hy vọng đây là sự thật. Nhưng xuất phát từ tính thận trọng, không để bản thân phải mừng hụt, trước khi tin tưởng phải trút thắc mắc trong lòng ra cho bằng hết, hy vọng Tần Phái đưa ra lời giải thích hợp lý. Hơn nữa tầm mắt họ đều khóa chặt lên hai người bên cạnh Hàn Ngâm, cố moi ra chút đầu mối từ hai người này, không ít người còn đứng lên, ngầm bao vây lại, âm thầm đề phòng, rõ ràng đang sợ lỡ đâu chuyện này là thật, Ma chủ và trưởng lão Ma môn đột nhiên lật mặt, đả thương người rồi bỏ chạy.
Song, họ làm vậy cũng coi như thừa thải, chẳng có tác dụng gì. Vì Tần Phái đã sớm hạ lệnh, hiện tại đại trận ngăn địch của Lưu Tiên môn đã khởi động từ lâu, chung quanh đỉnh núi cũng bị vây chật như nêm, đoán chừng tới con ruồi cũng đừng hòng chui lọt.
"Các vị, xin chớ nóng!" Tần Phái giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại, sau đó hắn thong dong cất lời: "Ta biết việc này rất khó tin, mọi người sẽ cho rằng nó không thể xảy ra, nhưng chỉ e Hàn tông chủ đã lợi dụng vào suy nghĩ này của mọi người, cho nên mới dám đưa Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh tới đây mà chẳng chút kiêng kỵ như thế."
Hàn Ngâm nhếch mép mỉa mai: "Tần chưởng môn, phiền ngươi trước khi hãm hại ta tiếp thì lấy ra chút bằng chứng cụ thể đi."
"Bằng chứng cụ thể?" Nụ cười của Tần Phái chuyển sang thâm trầm: "Hai người họ chẳng phải là bằng chứng cụ thể ư? Hàn tông chủ, đừng giả vờ vô tội nữa, trên thực tế sau khi hoài nghi ngươi cấu kết với Ma môn, chúng ta đã phái mấy vị trưởng lão tới gần hồ Lạc Tinh để thay phiên giám sát ngươi. Đáng tiếc bình thường ngươi bế quan không ra, đợi non nửa năm vẫn không để chúng ta bắt được chút chứng cứ nào. Nếu không nhờ Ngôn chưởng môn phát hiện ra một đệ tử trong môn phái có dung mạo giống Mộ Thập Tam, thì có lẽ tới bây giờ chúng ta vẫn còn bó tay hết cách."
Nghe hắn nói tới đây, chẳng những mọi người ồ lên tỉnh ngộ, mà tới Hàn Ngâm cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Hóa ra ngay từ đầu, những người này đã giăng sẵn một cái bẫy!
Cô không khỏi thầm mắng Mật Hạt Nhi trong lòng, đồ Ma chủ ngốc!
Khi cô liên lạc với Mật Hạt Nhi luôn rất cẩn thận, chính vì sợ có người âm thầm giám sát, nhưng thứ cô không ngờ tới là Mật Hạt Nhi sẽ xồng xộc chạy tới. Lúc đó cô cũng chẳng nghĩ nhiều, cho rằng dựa vào tu vi của Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh, chắc có thể phát hiện chung quanh có người hay không, nào ngờ họ cũng không phát hiện. Có lẽ người giám sát họ có mang theo pháp khí ẩn núp nào đó, mà cô vì chút sơ sẩy cỏn con này đã để bọn Tần Phái chui vào lổ hổng, bản thân thì lọt vào cái bẫy của bọn họ!
Quả nhiên tầm mắt của Tần Phái rơi lên thiếu nữ bên cạnh cô trước: "Mật Ma chủ đúng chứ? Sở thích bất lương của ngươi cả hai môn tiên ma đều biết rõ, nhưng có lẽ vẫn có vài người chưa biết rằng ngươi thích Ma chủ tiền nhiệm Mặc Ly rất lâu rồi, đáng tiếc thân là thuộc hạ nên không thể nào vượt lễ, tới bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng. Mà tên ma tu do trưởng lão Ma môn Hoa Lộng Ảnh phái tới vạch trần thân phận của Mộ Thập Tam đã nói, dung mạo của Mộ Thập Tam giống Ma chủ Mặc Ly đến bảy phần, như vậy ta nghĩ ngươi đối với người có dung mạo giống Mộ Thập Tam, nhất định cũng rất có hứng thú. Từ đó mới bày ra một ván cờ, gậy ông đập lưng ông."
Nói đoạn hắn bật cười hả hê: "À, không không! Lúc đầu chúng ta chỉ nghĩ nếu ngươi biết được tin này, có lẽ sẽ đi tìm Hàn tông chủ. Cơ hội đã tới, nếu may mắn có thể vung lưới tóm gọn bọn ngươi, nếu không may thì cũng có thể chứng thực việc Hàn tông chủ cấu kết với Ma môn. Nhưng nào ngờ ngươi lại chẳng thèm coi tiên môn chúng ta ra gì, tự phụ tới nỗi đòi Hàn tông chủ mang ngươi lẻn vào Lưu Tiên môn của ta! Khéo thay, những trưởng lão chúng ta phái đi không chắc chắn có thể bắt gọn ngươi tại chỗ, cho nên bèn tương kế tựu kế, chờ các ngươi tự sa vào lưới."
"Nhưng như đã nói, ngươi thật sự tới đây, ta lại hơi nghi có phải mình đang nằm mơ không, may mà trước đó đã trò chuyện với ngươi vài câu, phát hiện ngươi ở trong hiểm địa nhưng sở thích vẫn chẳng thay đổi, ta mới hoàn toàn an tâm." Tần Phái càng nói càng hưng phấn: "Sao nào, hôm nay đã lọt vào Lưu Tiên môn, ngươi có chắp cánh cũng khó thoát? Chi bằng ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, biết đâu chúng ta còn có thể tha mạng cho ngươi, chỉ phế đi tu vi của ngươi, cho ngươi sống thêm vài năm nữa."
Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn, vẫn không nói một lời, còn những người khác thì cũng đắm chìm vào trong màn tự thuật của hắn, cố lần ra đầu mối, bốn phía nhất thời im lặng như tờ. Nhưng rất nhanh sau đó đã có tiếng vỗ tay vang lên "Bốp bốp" phá vỡ sự yên lặng.
"Rất đặc sắc!" Hàn Ngâm vỗ tay, trong mắt quét sạch băng hàn, chừa chỗ cho ý cười ngọt ngào: "Tần chưởng môn, tình tiết ngươi biên hay ơi là hay, xứng uống cạn một chén to! Nhưng ta đang tò mò lắm, phải làm sao thì ngươi mới biến tình tiết này thành sự thật được đây?"
Sắc mặt Tần Phái lập tức trầm xuống: "Thế nào, sự thật đã sờ sờ ra đó, Hàn tông chủ còn muốn cố chết không thừa nhận?"
"Sự thật sờ sờ ở đâu ra! Không phải toàn là do miệng ngươi nói ra cả à?" Hàn Ngâm thẳng thừng vỗ bàn đứng lên: "Lâu nay ta luôn chịu đựng lời bêu xấu càng ngày càng quá đáng của các ngươi, nhưng bây giờ tới cả hai vị bằng hữu đang ngồi yên lành bên cạnh ta cũng bị ngươi đổi trắng thay đen. Nói thành Ma chủ Mật Hạt Nhi và trưởng lão Ma môn Hoa Lộng Ảnh, đến đây ta không thể nhịn nổi nữa!"
Những người bàng quan ngoài cuộc vẫn chưa hiểu rõ sự tình, nhưng bọn Tần Phái lại biết rõ tất cả, nên xem phản ứng của Hàn Ngâm thành thẹn quá hóa giận, bèn xốc lên tinh thần, dự phòng cô muốn chó cùng rứt giậu.
Hạ Sát lườm nguýt cô, quát trầm một tiếng: "Không thể nhịn được nữa thì ngươi tính sao!"
"Các ngươi phải trả lại sự trong sạch cho ta!" Hàn Ngâm đối đầu gay gắt: "Ta biết ngày nay hai môn tiên ma không có xung đột lớn nào, Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh kia lại vô cùng thần bí, rất ít xuất đầu lộ diện. Nhưng trong các vị có mặt ở đây, chắc cũng không ít người đã từng gặp họ. Như vậy mời mọi người nói thử, hai bằng hữu này của ta rốt cuộc giống ma tu ở chỗ nào?"
Vấn đề này...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khó lòng phủ nhận, so ra đúng là không có nửa phần giống nhau.
"Hàn tông chủ." Ngôn Ánh Sương trầm ngâm: "Ngươi hỏi câu này có hơi dư thừa, nếu Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh muốn lẻn vào Lưu Tiên môn, đương nhiên phải thay đổi dung mạo và thân phận, nếu không nào dám đến."
"Cái ta muốn nói chính là cái này!" Hàn Ngâm lãnh đạm nói: "Làm phiền mọi người lên đây nhìn cho rõ, xem đến tột cùng là họ có thay đổi dung mạo hay không nhé!"
Cô bình tĩnh như vậy, trái lại mọi người bỗng có chút e dè, tới bọn Tần Phái cũng nổi dậy nghi ngờ. Có điều họ vẫn khăng khăng nhận định cô đang cố ra vẻ, sau khi thấp giọng bàn bạc vài câu, Ngôn Ánh Sương và mấy vị chưởng môn khác bèn thận trọng tới gần hai người bên cạnh Hàn Ngâm để xem tường tận.
Mặc dù Hoa Lộng Ảnh rất tự tin nói với cô, thuật dịch dung của hắn khác xa giới phàm tục. Dựa vào các loại đan dược và công pháp đặc thù của Ma môn, bất luận mắt thấy tay sờ cũng không bị bóc trần. Thế nhưng nói hoàn toàn không khẩn trương thì đó là chuyện không thể nào, lòng bàn tay đang siết chặt của Hàn Ngâm vẫn toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể không ngừng hồi tưởng lại lúc cô thử đan cho Mộ Thập Tam trước đây, tóc biến thành màu cỏ xanh. Cô nghĩ, thuật dịch dung của Hoa Lộng Ảnh chắc cũng là dạng đó, trừ phi uống đan dược, bằng không người khác không thể nhìn ra sơ hở.
Hai người trong diện tình nghi, có một người là thiếu nữ tuổi thanh xuân, nhưng dù không phải thiếu nữ, xuất phát từ đủ loại lo lắng nên bọn Ngôn Ánh Sương cũng không thể động tay động chân với người ta được, bởi vậy họ chỉ đứng gần quan sát trong tư thế cảnh giác.
Quan sát là đủ, vì phương pháp dịch dung của Hoa Lộng Ảnh họ chưa từng nghe thấy, mà tùy ý thay đổi dung mạo dựa vào tu vi của bản thân đó là bản lĩnh khi thành tiên mới có. Cho nên họ nghĩ rằng thuật dịch dung, chỉ cần quan sát kỹ thì luôn có cách nhìn ra sơ hở.
Đáng tiếc kết quả lại không như mong muốn, bọn Ngôn Ánh Sương nhìn cỡ nào cũng không phát hiện được gì bất thường, trong khi thị lực của người tu tiên đều tốt một cách đặc biệt, tốt đến mức soi rõ từng lỗ chân lông nhẵn nhụi hoặc thô ráp trên mặt hai người bị tình nghi. Không hề có vết son phấn, đương nhiên cũng không có dấu vết đã trang điểm, khiến bọn họ càng nhìn tim càng chùng xuống.
Hàn Ngâm thấy nét mặt họ thay đổi thì thầm thở phào một hơi, nói tỉnh bơ: "Sao nào?"
~ Hết chương 210 ~
Danh sách chương