Giải thích

Edit: Yunchan

***

Hai người hơi tách nhau ra mà lòng cực không tình nguyện, ngoảnh mặt sang, nhìn thấy Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh chạy tới đầu tiên.

Mặt Mật Hạt Nhi nở rộ kiểu cười tà ác đắc ý hệt như đã bắt được thóp của người ta, đang định mở miệng trêu chọc họ, nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy điệu cười gian tà như có như không của Mộ Thập Tam, một người không sợ trời không sợ đất như cô lại cảm thấy nhiệt độ quanh thân tụt xuống chóng mặt, như có luồng gió lạnh xoáy quanh khiến da đầu cô tê dại. Vì vậy nụ cười cũng cứng đờ trên môi, lời còn chưa kịp thốt ra đã bị cô nuốt nghẹn về bụng.

Mộ Thập Tam cứ như chưa hay biết gì, trong giọng nói biếng nhác pha thêm sự ôn hòa bất thường: "Ta nghe Tần chưởng môn nói, là ngươi xúi giục Hàn Ngâm đến Lưu Tiên môn dự lễ, có chuyện này chăng?"

Khác thường tức có trá, nói chi từ xúi giục này nghe chẳng hay ho tẹo nào!

Mật Hạt Nhi nghẹn lời, còn chưa kịp đáp, Hàn Ngâm đứng bên cạnh đang cực kỳ không vui vì bị quấy rầy, lập tức cười tủm tỉm bỏ đá xuống giếng: "Đâu chỉ xúi giục! Mà là uy hiếp!"

Mộ Thập Tam chẳng có vẻ gì là cáu giận, còn cười: "Là thế sao?"

Đây là chuyện không thể chối, Mật Hạt Nhi chỉ đành gật đầu thừa nhận.

Mộ Thập Tam nhìn cô ân cần: "Kết quả gây rối đến mức xảy ra nguy hiểm, thiếu chút nữa không thể toàn thân trở lui đúng chứ?"

Chẳng biết làm sao, tiếp tục gật đầu.

Ánh mắt Mộ Thập Tam lóe lên: "Dù ngươi và Hoa Lộng Ảnh có thể liều mạng mở ra đường máu, nhưng tu vi Hàn Ngâm thấp như vậy, rất có khả năng sẽ bỏ mạng ở đó đúng chứ?"

Đây là chuyện có thể suy đoán ra được, hơn nữa quả thật Mật Hạt Nhi có nghĩ tới đó, tuy tạm thời cô không muốn Hàn Ngâm chết, nhưng lỡ chết thật thì hình như cũng chẳng có gì to tát lắm, Mật Hạt Nhi biết có che giấu cũng vô dụng, nên chỉ có thể gật đầu.

Thấy cô ta ngoan ngoãn hợp tác, Mộ Thập Tam càng cười như gió xuân, giọng nhẹ nhàng như đang dụ dỗ, hòa nhã nói: "Vậy ngươi biết nên làm sao rồi chứ?"

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Mật Hạt Nhi cười khổ: "Ta sẽ về kiểm kê nội khố ngay lập tức, chỉ cần là thứ đáng giá thì đều lấy ra một phần, đích thân đưa tới hồ Lạc Tinh, coi như để tạ tội với thiếu chủ, an ủi Hàn tông chủ."

"Vậy không tốt lắm đâu." Hàn Ngâm lại cười tủm tỉm chen ngang: "Câu này mà bị người ta nghe được, thể nào cũng tưởng bọn ta rất tham tài."

Xí! Người ta chả cần nghe cũng biết các ngươi cực tham tài!

Mật Hạt Nhi mắng thầm một câu, rồi bất đắc dĩ nói: "Độc Ngọc thảo mà Hàn Tông chủ muốn ta cũng sẽ thêm vào một phần, đưa qua luôn thể."

Bấy giờ Mộ Thập Tam mới thỏa mãn, dáng cười ấm áp đã biến mất, chuyển sang nét mặt lạnh lùng, nói: "Chuyện này chỉ được một lần không được lần hai, nếu còn dám tái phạm, ngươi cứ đưa đầu tới gặp ta!"

Mật Hạt Nhi thầm nghiến răng, nhưng vẫn trả lời thành khẩn: "Thiếu chủ yên tâm, tuyệt đối không có lần sau!"

Có mới lạ! Nếu không nghe đồn đệ tử Liên Hoa phái vẻ ngoài giống hắn, thì ai thèm mạo hiểm đi ngắm cho đã chứ. Giờ hắn về rồi, tất nhiên không có lần sau.

Tạm bỏ qua Mật Hạt Nhi đang oán thầm để nói tới Hoa Lộng Ảnh, bình thường hắn đã quen thấy Mật Hạt Nhi hung dữ phách lối, trừ Ma chủ tiền nhiệm Mặc Ly ra thì cô chưa từng ăn nói khép nép trước mặt ai, bây giờ thấy cô mới chịu chút uy hiếp nhỏ đã nịnh nọt nhượng bộ thế này, đôi mắt hoa đào như được cơn mưa gột rửa của hắn bỗng chốc mở lớn, hãi hùng thấy rõ.

Nhưng hắn cũng là người thông minh, ngẫm lại liền hiểu ra, đừng nói mọi khi hắn đấu khẩu với Hàn Ngâm chưa bao giờ có cửa thắng, hôm nay còn trồi lên một tên Một Thập Tam vô sỉ không kém cạnh Hàn Ngâm, đã thế bụng còn đen gấp bội, cãi nhau với hai người này, chẳng phải là muốn tự đâm đầu vào tường sao? Huống hồ họ cũng đã lập linh khế, lúc đối diện với hai ôn thần này cũng bó tay bó chân hệt như bọn Hạ Sát, tới bọn Hạ Sát còn chẳng còn cách nào, chấp nhận thua thiệt, thế thì họ còn làm được cái quái gì nữa? Thà thành thật nhận tội như Mật Hạt Nhi còn hơn, tổn thất cũng ít hơn khi bị hai tên bụng đen này ra tay trấn lột. Hơn nữa vừa rồi Mộ Thập Tam cũng coi như giải vây cho họ, tặng chút tạ lễ cũng không có gì là sai.

Nghĩ thấu suốt được điểm này, khi nghe Mộ Thập Tam lên giọng đuổi người chẳng chút khách sáo, bảo họ biến khuất mắt càng nhanh càng tốt, thì hắn còn chân chó hơn cả Mật Hạt Nhi, cung kính đáp: "Bọn ta sẽ đi ngay."

Thái độ này của hắn rước lấy ánh mắt khó hiểu của Mật Hạt Nhi, nhưng cô không dám hỏi nhiều, sợ Mộ Thập Tam đổi ý muốn chỉnh họ. Vì vậy nhanh chóng kéo Hoa Lộng Ảnh lên ma thú Kim Nghê. Mãi tới khi bay đi xa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhớ ra mình cũng tò mò ba năm nay Mộ Thập Tam ở đâu làm gì, đáng tiếc không dám lộn lại hỏi nữa, mà có hỏi Mộ Thập Tam cũng chưa chắc nói. Cô chỉ có thể tạm dằn lòng hiếu kỳ xuống, để sau này từ từ nghe.

Sự hiếu kỳ này không phải chỉ mỗi Mật Hạt Nhi là có, Hàn Ngâm đã muốn hỏi từ lâu, nhưng Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh vừa đi, ba vị đồng môn của cô đã chạy tới, cô đành phải dằn cơn tò mò xuống trước, bước lên đón, xấu hổ nói: "Sư huynh sư tỷ, lần này muội suýt chút nữa đã liên lụy tới mọi người, thật lòng xin lỗi."

Lạc Vân Khanh lắc đầu nói: "Không sao."

Với bản tính ghét ác như thù của hắn, đáng lý không thể nào che giấu thân phận giúp ma tu, nhưng hắn cũng có thể đoán được Hàn Ngâm bị ép buộc hoặc bị uy hiếp. Bây giờ hắn thầm lấy làm may mắn, may là mình không muốn thấy Hàn Ngâm gặp nguy hiểm nên đã phá vỡ lập trường, nhượng bộ một bước, đồng ý giúp cô, bằng không nếu Mộ Thập Tam không tới thì đã xảy ra chuyện thật rồi.

"Phải đó! Không sao hết!" Phương Dữ cười hì hì gãi đầu nói: "Thật ra nếu đánh nhau thật thì sướng tay, ngặt nỗi lúc nãy muội không cho ta nói chuyện, làm ta nín tới phát nghộp."

Vân Sơ Tâm cười theo: "Ta cũng nghẹn sắp chết, hận không thể quất một roi lên mặt Tần Phái."

Trong lúc ba người trò chuyện, ánh mắt đều rơi lên người Mộ Thập Tam, nhất là Vân Sơ Tâm, hết sức kích động. Cô là người rất đơn thuần, trước đây khi biết Mộ Thập Tam thích Hàn Ngâm cô đã suy sụp một thời gian, nhưng về sau cũng nghĩ thông suốt. Cô nhập môn sớm hơn Hàn Ngâm nhiều năm, thời gian tiếp xúc với Mộ Thập Tam cũng lâu hơn Hàn Ngâm rất nhiều, nhưng Mộ Thập Tam cũng chẳng thích cô. Điều này chứng tỏ sau này cũng không có khả năng thay đổi. Bởi vậy cô đã dập tắt hy vọng, sự kích động hôm nay là vì nhìn thấy Mộ Thập Tam bình yên vô sự nên không cầm lòng nổi mà thôi, chứ không nghĩ đến những thứ khác.

"Các người —-" Mộ Thập Tam bị ánh mắt nóng bỏng của họ trừng đến mức bật cười, lòng cũng hiểu rõ: "Có phải muốn hỏi ba năm nay ta đi đâu không?"

Lạc Vân Khanh có chút tối tăm: "Ba năm nay, Hàn Ngâm vượt qua không dễ dàng."

Lúc hắn nói lời này ánh mắt nhìn về phía Hàn Ngâm. Ba năm qua cô đấu tranh khổ sở ra sao hắn đều nhìn thấy rõ ràng. Thế nên khi ngoảnh sang Mộ Thập Tam lần nữa, ánh mắt cũng sắc bén hẳn lên, thần sắc vô cùng nghiêm nghị. Hắn muốn Mộ Thập Tam đưa ra lời giải thích hợp lý, tại sao từ biệt ba năm, bặt vô âm tín, khiến ai nấy đều nghĩ ràng hắn đã chết.

"Lạc sư huynh..." Trong lòng Hàn Ngâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô tin Mộ Thập Tam có nỗi khổ riêng, nhưng cũng xúc động với sự yêu thương và che chở của Lạc Vân Khanh, lần đầu tiên trên đời cô thấy ông trời đối đãi với mình không tệ. Ít nhất sau bao nhiêu chuyện xảy ra, bên cạnh cô vẫn có hai người quan tâm cô nhất làm bạn.

Phương Dữ lại như ánh mặt trời sáng sủa: "Có phải lúc đó sư thúc bị thương quá nặng, nên phải ở đâu đó chữa thương không?"

Mộ Thập Tam trao cho hắn một nụ cười lười: "Đúng mà cũng không đúng."

Vân Sơ Tâm truy hỏi: "Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Mộ Thập Tam nắm tay Hàn Ngâm, nói: "Ngoại tổ phụ của ta đã kể với mọi người thế nào?"

Hàn Ngâm nhớ lại lời kể của Sở phu tử khi đó, lập tức xúc động muốn rơi lệ: "Phu tử nói tận mắt nhìn thấy chàng như hóa thành hỏa phượng niết bàn, cùng trưởng lão Liên Hoa phái đồng quy vô tận... tất cả đều chết hết..."

Thấy trong mắt cô ánh lên vẻ đau đớn, Mộ Thập Tam dùng sức nắm chặt tay cô, ray rứt vô cùng: "Ngoại tổ phụ nói không sai, lúc đó đúng là như vậy. Ta đích xác có dự định giả chết."

Hắn khẽ thở dài một hơi, sa vào hồi ức.

Khi đó thật sự là lần đầu tiên trong đời hắn lâm vào bước đường cùng, hoặc phải nói là có cảm giác lâm vào đường cùng. Bởi vì thể lực và tinh lực đã tiêu hao quá độ, dù cắn răng chống đỡ, có thể liều mình giết chết trưởng lão Liên Hoa phái, thì hắn cũng không biết bọn Hạ Sát còn chuẩn bị thêm đòn ác nào hay không. Thế nên khi đuổi theo trưởng lão Quách Cái, trong lòng hắn đã có tính toán, những mong sao mình bị dẫn đi càng xa càng tốt, có thế mới tạo ra được một đường sinh cơ.

Có lẽ trưởng lão Quách Cái cũng sợ La Cẩn đuổi theo ngăn cản, nên diễn biến sau đó lại đúng với ý hắn. Hai người một truy một cản, cho tới khi ra ngoài trăm dặm, áng chừng người phía sau không thể đuổi theo trong chốc lát, đến đây mới dừng lại chém giết.

Nếu đã nảy sinh ý tưởng giả chết trong đầu, Mộ Thập Tam sẽ tính toán mọi thứ trong lòng kỹ càng, đến cuối cùng khi hạ sát thủ với trưởng lão Quách Cái, hắn bèn dùng tới hình nhân thế thân chưa từng đụng vào. Hơn nữa để tăng thêm phần thắng, cũng để Sở phu tử không xem rõ được tình hình, hắn còn vận dụng cả pháp bảo bản mệnh, tính được ăn cả ngã về không. Quyết tâm phải diệt trừ trưởng lão Quách Cái dù hủy diệt pháp bảo bản mệnh cũng không tiếc.

Toàn bộ coi như thuận lợi.

Hình nhân thế thân chỉ dùng để che mắt trưởng lão Quách Cái, còn sát chiêu của pháp bảo bản mệnh mới là đòn trí mạng. Khi đó bầu trời nổ tung rực sáng, lửa cháy hừng hực thiêu đốt tất cả, Sở phu tử tuổi già mắt kém, nên hắn tin ông sẽ bị ánh sáng làm lóa đến mức không mở mắt được trong một thời gian ngắn, mà khoảng thời gian đó cũng đủ để hắn bỏ chạy thật xa, biến mất ở hiện trường, hoàn thành kế hoạch giả chết.

"Ta nói kế hoạch coi như thuận lợi, đó là vì ta quả thật đã bỏ chạy rất xa, nhưng thực tế khi đó ta bị trọng thương, hơn nữa pháp bảo bản mệnh bị tổn thương nghiêm trọng làm tác động tới tâm thần, làm ta ngất lịm hôn mê, mất hết khả năng tự chủ, là do Xích Ly cũng bị trọng thương không kém liều mình mang ta thoát thân." Nói rồi Mộ Thập Tam run ống tay áo, một con rắn nhỏ màu đỏ hồng liền bò ra, không còn gặp gió là dài ra như trước đây, mà bơi qua bơi lại trên áo hắn, trông thật đáng yêu linh hoạt.

Mộ Thập Tam hơi cong khóe môi, kéo theo một nụ cười khổ: "Có lẽ Xích Ly phải khổ tu thêm mấy chục năm nữa mới có thể biến hóa, hiện tại chưa thể khôi phục được."

Nói đoạn hắn ngước mắt lên: "Dưới tình huống đó, ta không tài nào liệu được La chưởng môn hay bọn Hạ Sát sẽ tìm tới trước, cũng không có khả năng bảo vệ bất cứ ai, chỉ có thể giả chết biến mất, bỏ lại ngoại tổ phụ. Thật ra lừa cả ngoại tổ phụ là xuất phát từ bất đắc dĩ."

Ý của Mộ Thập Tam, nhóm Lạc Vân Khanh chỉ cân nhắc chốc lát đã hiểu ra.

Nếu sau trận chém giết với bọn Hạ Sát, tu vi của hắn vẫn giữ nguyên không sụt giảm, thì hoàn toàn chẳng cần giả chết ẩn nấp, dù chỉ nghênh ngang dạo quanh hai giới tiên ma, cũng đủ dọa cho mọi người chết khiếp. Bọn Hạ Sát vừa bị thua thiệt nặng nề, cũng sẽ không dám tùy tiện xuống tay với hắn nữa.

Nhưng khi ấy hắn đã trọng thương sắp chết, khẳng định tu vi cũng rớt xuống trầm trọng, đừng nói tu vi Tọa Vong hay Túy Dưỡng, nói không chừng chỉ cần một tu tiên giả Đan Thành cũng có thể giết hắn dễ như trở bàn tay, bọn Hạ Sát có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này ư?

Nếu hắn không biến mất, âm mưu ám sát nhắm vào hắn nhất định sẽ lũ lượt kéo tới, như vậy Sở phu tử và Hàn Ngâm đều sẽ trở thành con tin đắt giá nhất, nguy hiểm vô cùng. Nghĩ theo hướng ngược lại, mục tiêu của bọn Hạ Sát chỉ có duy nhất mình hắn, nếu hắn chết rồi, thì ai lại ăn no rảnh rỗi đi đối phó với một lão nhân bình thường không có chút tu vi nào như Sở phu tử? Cũng không có nhiều khả năng đi đối phó với người có bối cảnh Cửu Huyền, hơn nữa còn là tông chủ một phái tiên môn như Hàn Ngâm. Như vậy họ sẽ tương đối an toàn.

Tổng hợp những lo lắng trên, Mộ Thập Tam khi đó chỉ còn mỗi cách giả chết là tương đối vẹn tròn.

~ Hết chương 214 ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện