Nguyên Kinh chậm rãi hoàn hồn, ẩn đi sự sợ hãi nơi đáy mắt, lộ ra vẫn là lệ khí trước sau như một.

“Người đâu-“

Thị vệ cung kính tiến lên, “Có.”

“Lôi về Họa Vũ cung – cấm túc -” Trên khuôn mặt trắng bệch của Nguyên Kinh không một chút huyết sắc, “Về phần kẻ kia, đưa vào bạo thất, đánh ba mươi gậy.”

Thị vệ sửng sốt, nhưng vẻ mặt không thay đổi, tuân chỉ làm việc.

Hỉ Liên bên cạnh cũng rõ như gương, khom lưng buông tay, theo sau Hoàng thượng quay người đi.

Đi một lúc lại phát giác không phải hướng Cảnh Tuyên điện, suy tư hồi lâu liền đánh bạo nhắc nhở, “Hoàng thượng, đây không phải là đường đến Cảnh Tuyên điện…”

Trên mặt Nguyên Kinh phủ đầy hắc khí, “Bãi giá, về ngự thư phòng.”

Hỉ Liên không dám hỏi nữa, lặng lẽ theo sau, quay đầu hồi cung.

Hoài Hoài thấy Nguyên Kinh muốn đi, bỗng nhiên lòng nóng như lửa đốt, “Đừng đi-“

Giơ tay thẳng ra, nhưng người nọ ngày càng xa, dù thế nào cũng không với đến.

Hoài Hoài gắng sức muốn giãy ra, thế nhưng thị vệ trên người thật sự quá nhiều, đè chặt hắn giữa tuyết địa, cho đến khi thoát lực.

Một đầu khác, Xuân Bảo bị đánh co thành một cục, lại dãn người ra.

Thị vệ đầu lĩnh giơ tay, “Dừng.”

Chúng thị vệ tay đấm chân đá dừng lại, nhìn người dẫn đầu.

Người dẫn đầu nhìn tiểu thái giám như vũng bùn dưới đất, mắt trầm xuống, “Tám phần là chết rồi.”

Đá thêm hai phát, thấy Xuân Bảo lại lần nữa co tròn, mới giận dữ nói: “Cả gan giả chết! Tiếp tục đánh cho ta!”

Xuân Bảo thấy giả chết không thành, lại thật sự đau không chịu nổi, liền lật người cong lên, nhắm thẳng đống tuyết ở chân tường mà chui vào.

Tuyết ở chân tường bình thường đều là trực điện giám chưa kịp dọn, đặc biệt dày, lại chất đống nhiều ngày, bên ngoài đóng một lớp băng, Xuân Bảo thân thể nhỏ gầy, khó khăn đục lỗ chui vào, quả thật có chút tác dụng.

Đầu lĩnh đạp đạp lớp băng kia, lại lấy chân về, đau méo mặt, “Đi – tìm một vật đến, xúc đống tuyết này cho ta!”

Hai thị vệ phía sau nghe vậy vội chạy đi tìm hai cái xẻng xúc tuyết.

Hoài Hoài bị lôi đi ba trượng, lúc này mới nhớ tới Xuân Bảo, cao giọng rống, “Xuân Bảo-“

Cách đó không xa, một đội người vừa quét tuyết vừa đánh người.

Xuân Bảo thật sự bận sứt đầu mẻ trán, dù nghe thấy Hoài Hoài gọi mình cũng chẳng có thời gian để ý, chỉ men theo tuyết ở góc tường không ngừng chui về phía trước, hòng tránh né quyền cước.

Nhưng không ngờ lại đụng đầu phải góc tường, hai mắt hoa lên, lập tức ngất đi.

Thị vệ mất rất nhiều sức mới xúc sạch tuyết, lôi Xuân Bảo ra, cũng chẳng biết tiểu thái giám này là bị đánh xỉu hay mệt xỉu, chỉ có thể lôi về bạo thất trước, chờ tỉnh lại đánh sau.

Trong một nén nhang, trên con đường này chỉ còn một đống hỗn độn, nửa bóng người cũng không thấy.

***

Cảnh Tuyên điện.

Nữ nhân trên giường lò thanh lịch vô cùng, vận gấm Thục hoa quý, nằm nghiêng trên gối mềm, quả là phong vận thiên nữ, như ngọc như hoa.

Mười ngón tay thuôn thuôn vỗ về cái bụng, càng lúc càng thong thả.

Trên bàn ăn sơn đỏ kế bên, đĩa sứ men xanh đựng mấy món bánh tinh mỹ đã không còn hơi nóng.

Ninh tần nghiêng mắt nhìn cung nữ bên cạnh, “Tử Trúc-“

Cung nữ mặt to bè được gọi là Tử Trúc nghe vậy tiến lên, khom lưng, “Nương nương…”

“Đã một canh giờ rồi, sao Hoàng thượng còn chưa tới?”

Cung nữ hạ mắt, trấn an: “Khi nãy Tiểu Lý Tử đã nói rất rõ, Hoàng thượng được tin đang tới đây, có lẽ là bị chuyện gì trì hoãn, nương nương không cần quá lo lắng.”

Ninh tần nhỏ giọng thong thả nói, “Nhưng cũng lâu quá rồi…”

Cung nữ đắp chăn thêu sen thêu uyên ương lên chân Ninh tần, “Nương nương đừng sốt ruột, nô tỳ sẽ bảo Tiểu Lý Tử đi hỏi thăm một chuyến nữa.”

Dứt lời quay người ra ngoài, chưa được mấy bước liền thấy cửa mở, tiến vào không phải ai khác, mà chính là Hỉ công công hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng.

Cung nữ mừng ra mặt, nhưng rướn cổ nhìn cũng không thấy Hoàng thượng, trong lòng lập tức hiểu vài phần, chỉ cung kính đón Hỉ Liên vào, không nói gì nữa.

Ninh tần thấy Hỉ Liên, thoáng sửng sốt, lật chăn đứng dậy, cung nữ hầu hạ thấy thế vội vàng tiến lên giơ một tay đỡ nàng từ trên giường xuống.

Ninh tần sẵng giọng: “Sao Hoàng thượng tới mà không thông báo một tiếng.”

Trong lúc nàng nói, Hỉ Liên đã vào buồng, thấy Ninh tần như vậy rất lo lắng, “Sao nương nương còn ra đây? Bên ngoài lạnh, để nô tài dìu nương nương về phòng.”

Ninh tần đặt ngón tay lên cổ tay Hỉ Liên đưa ra, cũng đã hiểu, khẽ thở dài, “Tại sao Hoàng thượng không đến?”

Hỉ Liên đỡ nàng ngồi xuống, cung kính thưa, “Vốn Hoàng thượng nghe nương nương có tin mừng, lo lắng muốn tới thăm, nhưng quốc sự bận rộn, còn chưa tới Cảnh Tuyên điện đã bị gọi về. Hoàng thượng liền kêu nô tài tự mình tới đây nói một tiếng với nương nương, bảo người hãy yên tâm dưỡng thai, hôm khác Hoàng thượng sẽ đến.”

Đáy mắt Ninh tần tối đi, “Hoàng thượng bận rộn, làm tần phi dĩ nhiên phải thông cảm, mong công công thưa lại giúp bản cung, thân thể bản cung cũng còn nhanh nhẹn, Hoàng thượng không cần lo lắng.”

Hỉ Liên cung kính lĩnh mệnh, “Nương nương dịu dàng quan tâm, quả thật là phúc của hậu cung.”

Ninh tần nhắm mắt, khoát tay, “Bản cung hơi mệt, ngủ một lát trước, ngươi đi đi.”

Hỉ Liên vâng một tiếng, khom người lui ra, quay về bẩm lại.

Chờ Hỉ Liên ra khỏi Cảnh Tuyên điện, Ninh tần mới từ từ mở mắt, nhưng không hề yếu đuối ôn nhã như vừa rồi, mà thêm một chút sắc bén, “Tử Trúc-“

Tử Trúc tiến lên, “Nương nương có gì phân phó…”

Ninh tần híp mắt phượng lại, “Hoàng thượng do quốc sự bận rộn mà không đến thăm bản cung… Cái cớ kém thế này cũng muốn lừa bản cung? Từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay, trong hậu cung này bản cung là tần phi đầu tiên hoài long thai, với Hoàng thượng mà nói là việc đáng mừng nhường nào, há có thể vì chính vụ mà không đến thăm bản cung…”

Tử Trúc nhìn Ninh tần, “Ý nương nương…”

“Đi tra cho bản cung, rốt cuộc đã có chuyện gì…”

***

Từ lúc Hoài Hoài bị cấm túc trong cung, liên tiếp mấy ngày đều như ăn mật, ở trong phòng cười ngây ngô.

Xuân Bảo bị lôi đến bạo thất đánh ba mươi gậy, cả ngày thoi thóp nằm sấp trên giường, cực ít đi lại.

Trong Họa Vũ cung tựa hồ thanh tịnh hơn không ít.

Lại nói ngày hôm đó Du công công vào phòng dọn dẹp bát đũa, phát hiện cơm canh chỉ động vài miếng, để lạnh đông hết lại.

Du công công đưa mắt nhìn Hoài Hoài, một mặt dọn dẹp, “Sao đều không ăn? Thức ăn không hợp khẩu vị à?”

Hoài Hoài xiêu vẹo dựa bàn lò, cười si dại, như không nghe thấy.

Du công công bĩu môi, “Cười có thể no bụng à?”

Hoài Hoài nói: “Giang Hoài Cẩn…”

Du công công thoạt đầu sửng sốt, chợt xanh mặt, vội vã dòm chừng xung quanh, lại thấy không ổn, ra ngoài nhìn ngó một lúc lâu, thấy tiểu thái giám đi ngang qua cửa chỉ rợn người, sau lại nghĩ hẳn không ai nghe thấy, bấy giờ mới quay vào phòng.

“Tổ tông… Ngài nói thế này là muốn rơi đầu…”

Hoài Hoài nhìn vào hư không, “Giang Hoài Cẩn… trùng tên với ta.”

Du công công không nghĩ ngợi gì, trực tiếp lên giường bịt miệng Hoài Hoài, “Ngài chán sống chứ ta chưa chán đâu!”

Hoài Hoài giãy ra, lại tiếp tục bịt, “Vả lại, tục danh của Hoàng thượng sao mà trùng với ngài được, rõ ràng không giống nhau mà.”

Hoài Hoài nói: “Giang Hoài Cẩn với ta chỉ khác hai chữ, dĩ nhiên là trùng tên rồi.”

Du công công nghe ba chữ này lại rịn mồ hôi đầy mặt, lấy sức véo Hoài Hoài, Hoài Hoài lắc đầu, trốn bàn tay gầy đét ấy, ấp úng hồi lâu, liền túm chặt Du công công.

Du công công tê rần cổ tay, the thé mắng: “Tên chết tiệt-“

Lời vừa dứt, liền nghe thấy giọng nói run rẩy phía sau, “Đừng… cưỡng hắn.”

Du công công nhìn ra sau, thấy Xuân Bảo vểnh mông đứng phía sau hai người, run lẩy bẩy.

Hoài Hoài vừa nghe thế vội buông tay, “Ngươi nói gì?”

Du công công lại hiểu, bước xuống giáng cho Xuân Bảo một cái tát, “Còn nói bừa ta xé nát miệng ngươi, ngươi không nhìn xem ta bao nhiêu tuổi, làm sao cưỡng nổi con trâu này?”

Xuân Bảo bị tát lảo đảo, lập tức ngã sấp lên bàn ăn, nhìn chằm chằm đĩa bầu dục kia, trong đôi mắt vốn u ám lập tức rạng rỡ tỏa sáng.

Du công công cất hết thức ăn vào thực hạp, “Nhìn cái gì, hôm nay ta cứ muốn trị bệnh tham ăn của ngươi.”

Đáy mắt Xuân Bảo cực kỳ thất vọng, cơ thể run mạnh hơn, “Đau…”

Du công công nói: “Đau thì ngươi run làm gì.”

Xuân Bảo tiếp tục run, “Hình như có thể hơi giảm đau.”

Du công công nhếch khóe miệng, “Ngươi cũng giỏi nghĩ cách đấy.”

Hoài Hoài nhìn Xuân Bảo vểnh mông, “Mông ngươi sao vậy?”

Xuân Bảo nói: “Bị đánh.”

Hoài Hoài bừng tỉnh ngộ, “Chẳng trách ta nhiều ngày không gặp ngươi.”

Xuân Bảo rất ấm ức, “Ngươi cũng không đi thăm ta, trái lại ta lo cho ngươi, mấy hôm nay đều muốn sang thăm, nhưng mỗi lần đều đi đến nửa đường liền đau quá không chịu nổi, chỉ có thể quay về dưỡng thương, lần gần nhất đã đến cửa phòng, mà đau quá phải về luôn.”

Hoài Hoài nói: “Ngươi đã tới cửa phòng rồi còn về làm gì, vào nghỉ ngơi một chút chẳng hơn à?”

Xuân Bảo nghe vậy lúng túng nói: “Cũng phải…”

Du công công nghe câu nói khùng điên này lắc đầu, cúi đầu muốn cất bát thuốc, lại phát hiện chưa hề động tới, liền liếc Hoài Hoài một cái, “Sao không uống?”

Hoài Hoài như nhớ ra, “À, lát ta uống.”

Du công công xách thực hạp, “Uống luôn cho nóng, nguội là không tốt đâu.”

Dứt câu, liền quay người ra khỏi phòng.

Xuân Bảo nhìn chằm chằm bát thuốc đen đặc kia, chép lưỡi, trong bụng rất thèm, ngoài miệng lại làm bộ làm tịch, “Ta đổ giúp ngươi nhé?”

Hoài Hoài nói: “Vừa vặn ngươi đau mông, uống thuốc bổ có lẽ sẽ giúp ích.”

Xuân Bảo rất biết ơn, uống sạch bát thuốc kia, dùng tay áo chùi miệng, chợt đổi chủ đề, “Ta thấy người đó không giống thị vệ, có thể chỉ huy nhiều người, nên là một tướng quân.”

Chợt lại tự phủ định: “Hẳn không phải, tướng quân không vào được hậu cung.”

Hoài Hoài nghĩ tới người nọ, niềm vui trên mặt che không được, “Y còn cho ta biết tên đó.”

“Tên gì?”

“Giang Hoài Cẩn.”

Xuân Bảo suy nghĩ một lúc lâu, “Cứ cảm thấy quen tai.”

Hoài Hoài mừng rỡ, “Ngươi đã nghe qua về người này?”

Xuân Bảo suy tư nửa nén nhang, hai mắt chợt tỏa sáng, “Thảo nào ta cảm thấy quen, y thế mà trùng tên với ngươi, chẳng qua chỉ khác hai chữ thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện