Canh năm.
Trăng lạnh sao thưa, sắc trời tối om.
Thiên tử trong nội điện, mũ kim long, bào bàn long, nhất phái khí độ uy nghiêm hoa quý.
Chúng cung nhân sau khi chuẩn bị xong xuôi cho Hoàng đế, liền vây quanh Hoàng đế ra cửa đi đến Phúc Thọ điện.
Ngày xuân rất lạnh, song Nguyên Kinh không ngồi long liễn, mà đi bộ vào triều.
Hỉ Liên đi theo sau, cảm thấy Hoàng thượng bình thường đi đã chậm rồi, mà sao bữa nay lại chậm đến lạ kỳ.
Nhưng cũng không dám hé môi, chỉ chậm chạp theo sau Hoàng thượng.
Cho đến khi sắc trời sáng rõ, Nguyên Kinh mới đến Phúc Thọ điện.
Trên triều đình bá quan văn võ nín thở đứng đó, chờ đợi đã lâu.
Trước khi vào triều, Nguyên Kinh đột nhiên nghiêng người nói mấy câu với Hỉ Liên.
Hỉ Liên nghi hoặc, “Hoàng thượng, thứ cho nô tài ngu dốt, món này ở trong cung nô tài chưa từng nghe nói bao giờ.”
Nguyên Kinh sầm mặt, ngập ngừng muốn nói, cuối cùng ném lại một câu lạnh như băng, “Xuất cung đi tìm, tìm không thấy thì đừng về.”
Dứt câu, liền quay người đi lâm triều.
Hỉ Liên bị làm khó.
Hoàng thượng không nói rõ, mình lại không thể không làm. Bất đắc dĩ đành lĩnh yêu bài xuất cung, thay thường phục, ra ngoài cung đi tìm.
Dưới chân hoàng thành, dân chúng ồn ào.
Hỉ Liên hỏi thăm ngoài đường rất lâu, rốt cuộc mới biết Hoàng thượng muốn thứ gì.
Cũng nghe ngóng được nơi mua thứ này.
Lại nói Tương Tư lang kinh thành là quan quán có tiếng thời này, hồng bài Sở Sở quan tuyệt tứ phương.
Hôm ấy Tương Tư lang vừa mở cửa đã đón một vị khách kỳ lạ. Mặc dù quần áo bình thường, lại khó giấu sự hoa quý, vị khách này ngẩng mặt lên, mặt trắng không râu, đôi mắt hồ ly đầy khôn khéo.
“Vị khách quan này nhìn lạ mặt, chắc là lần đầu đến nhỉ?” Người trong sảnh ra đón, cười tít cả mắt.
Hỉ Liên gật đầu, tò mò đảo mắt nhìn bài trí bên trong.
Khắp nơi đều là sa đăng mạn trướng, điểm thêm rất nhiều ngọc lan hải đường, có người vén rèm lam, đi ra là thiếu niên ca nhi tuấn tú, nhìn Hỉ Liên, cười nũng nịu tiến lên, “Vị khách quan này, tuấn tú thật…”
Hỉ Liên suýt nữa nôn cả cơm ăn từ đêm qua, nghĩ bản thân đã bị đất vàng chôn hết nửa người, mặt nhăn nheo như vỏ cây già, chỗ nào còn có thể tú nổi.
Lại nhìn tiểu ca nhi trắng nõn trước mắt, dáng điệu trông còn thái giám hơn cả thái giám.
Thiếu niên cười quyến rũ tiến lên, “Ta chỉ thích dạng như ngươi, nhìn thực tế.”
Hỉ Liên lấy bàn tay trên vai ra, “Bớt động tay động chân với ta đi.”
Thiếu niên sửng sốt, chợt mím môi, “Bá bá này còn rất dễ mến…”
Hỉ Liên ớn lạnh cả người, đi thẳng vào vấn đề, “Ở đây có một loại cao chi lãnh hương không? Chính là loại hộp ngoài khảm vài hạt châu đó…”
Thiếu niên kia dĩ nhiên hiểu Hỉ Liên đang nói thứ gì, che mặt đấm khẽ Hỉ Liên một cái, “Khách quan xấu quá… Ban ngày ban mặt, tìm thứ đó làm gì?”
Hỉ Liên nhếch nhếch khóe miệng, “Ta… Ta tìm thứ này thì làm sao? Có gì mất mặt? Ảnh hưởng đến ngươi à?”
Thiếu niên kéo tay Hỉ Liên, “Khách quan nóng quá, nào nào nào, vào trong với Tiểu Liên, Tiểu Liên tiêu hỏa cho khách quan.”
Hỉ Liên nghe hai chữ “Tiểu Liên” lập tức nổi da gà, lại bật thốt ra một câu, “Láo xược! Không biết quy củ!”
Tiểu Liên thấy Hỉ Liên nổi giận thật, vội buông tay lui về sau vài bước.
Con cháu vương cung kinh thành đến Tương Tư lang tìm vui cũng không ít, mà vị khách trước mắt tuy không có khí độ tôn quý, nhưng cũng ẩn ẩn có uy thái, chắc hẳn lai lịch không nhỏ, nên cẩn thận, bớt đắc tội với người ta thì hơn.
Hỉ Liên cả giận nói: “Rốt cuộc có cao chi kia không?”
Tiểu Liên nhướng mắt lên, quay người lẩm bẩm, “Đến nơi đây không mua xuân lại mua thứ này, ngài đúng thật là người đầu tiên.”
Đi hai bước lại quay đầu hỏi: “Muốn bao nhiêu?”
Hỉ Liên suy nghĩ giây lát, “Lấy hết.”
Tiểu Liên nghe Hỉ Liên muốn gom sạch lập tức biến sắc, nghĩ có lẽ là kẻ cùng nghề tới phá rối, muốn mua hết cao chi kia để tiểu quan trong Tương Tư lang này đau chết hết.
Nghĩ đến đây, Tiểu Liên vội quay người đi tìm lão bản ra.
Lão bản là một người làm ăn mập lùn, chậm rãi đi ra, đánh giá Hỉ Liên một lúc lâu, thấy mặt lạ, đoán chắc là mối khách cũ, bán cho lão cũng không sao, nhưng cũng phải để người trong đường dùng, nên chỉ bán một trăm hộp.
Hỉ Liên thở phào một hơi, cầm một trăm hộp cao chi này về phục mệnh.
Đợi đến ngự thư phòng, Hoàng thượng đúng lúc hạ triều, trước mắt đang cầm bút chấm mực, xử lý tấu chương tồn đọng tối qua.
Hỉ Liên khom lưng cầm một hộp đi lên, mở ra đặt ngay trong tầm mắt Hoàng thượng.
Nguyên Kinh viết mấy dòng, hơi nhìn lướt qua, “Ừm.”
Hỉ Liên cung kính nói: “Nô tài đã chuẩn bị một trăm hộp.”
Nguyên Kinh nghe vậy, ngòi bút run nhẹ, ngẩng lên nhìn Hỉ Liên.
Trong mắt phượng cảm xúc khác lạ, giống như là sợ hãi.
Hỉ Liên bị Nguyên Kinh nhìn lạnh cả sống lưng, liền giải thích: “Đây là một vật hiếm lạ, tương đối khó tìm, cho nên nô tài bèn chuẩn bị hơi nhiều.”
Nguyên Kinh cúi nhìn giọt mực trên tấu chương, “Đưa hết đến Vị Ương cung.”
Vị Ương cung sáng sớm đã có rất nhiều cung nhân tới.
Tổng quản thái giám mới tới dẫn chúng cung nhân cọ rửa phủi bụi, quét dọn sạch sẽ Vị Ương cung.
Doanh Doanh rốt cuộc cũng hơi tươi cười, dẫn cung nữ thái giám đến thiên điện sắp xếp chỗ ở, xong việc lại đốt hương dây ở mỗi một góc, Vị Ương cung lập tức trong lành sạch sẽ, đàn hương thơm phức.
Thỉnh thoảng có thái giám đến tuyên đọc thánh chỉ, gấm Thục đồ quý đưa vào từng rương, hai cung nữ quỳ dưới đất kiểm kê một lúc lâu, mặt mày rạng rỡ.
Nhân thủ nhiều, ngay cả lam điền ngọc trì ở hậu điện Vị Ương cung cũng được dọn, treo đèn đỏ, buộc màn lên, rất là hoa mỹ tú lệ.
Trong nội điện mấy cung nữ qua lại dọn dẹp, gót sen thướt tha, khuyên tai đinh đang.
Hoài Hoài tìm một góc thanh tịnh, nhìn tiểu thái giám đấm tường bên ngoài cửa sổ mà cười si dại.
Hà Yến vô cùng bực bội, “Sao đưa lắm thái giám cung nữ đến vậy, thật là đáng ghét.”
Hoài Hoài chống cằm cười cười, “Hoàng thượng…”
Hà Yến nhìn nơi xa, “Tiểu tử Điền Sùng Quang này cũng không tệ, là nhân tài đào tạo được.”
Hoài Hoài mặc dù mở mắt, trước mắt lại toàn là cảnh đêm qua, “Hoàng thượng…”
Hà Yến cau mày, lạnh lùng nói: “Nhưng hắn cũng tận tâm quá rồi, mọi chuyện đều đồng ý dễ dàng, làm cũng nhanh nhẹn, không biết có tâm tư gì đây.”
Hoài Hoài thình lình che mắt, “Thật là xấu hổ chết ta rồi…”
Hà Yến đứng dậy đạp một phát, “Đủ rồi!”
Hoài Hoài bị Hà Yến đá ngã lăn ra đất, bò dậy, phủi bụi trên vạt áo, “Hà huynh đệ, ngươi phải sửa tính đi, hở tí là ra tay, thật sự không phải hành vi của bậc quân tử.”
Hà Yến lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm đi.”
Hoài Hoài không nhịn được cười nói: “Nơi đây bỗng nhiên đến nhiều người như thế, có phải sau này hàng đêm Hoàng thượng đều đến hay không?”
Thần sắc Hà Yến hơi sầm xuống, “Có lẽ thế.”
Hoài Hoài toét miệng cười, “Hoàng thượng cũng thích ta!”
Hà Yến thờ ơ nói: “Giờ ngươi mới nhận ra.”
Đang nói chuyện thì tổng quản thái giám cẩn thận tiến tới, tay xách thực hạp, thấy Hoài Hoài liền cung kính khom lưng, “Chủ tử, nô tài Thuận Thuận, là tổng quản thái giám mới tới của Vị Ương cung.”
Hoài Hoài ngớ ra, “Không phải Xuân Bảo à?”
Thuận Thuận hỏi: “Xuân Bảo là ai?”
Hoài Hoài nhoài lên cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc lâu, quay đầu lại nói: “Chính là tiểu thái giám khi nãy còn đấm tường.”
Thuận Thuận thấy Hoài Hoài như thế, trong lòng rất rõ, cũng không nhiều lời, chỉ thấp giọng nói: “Nô tài được dặn, mang vài thứ đến cho chủ tử, chờ khi chủ tử nhớ ra, lại đến tìm nô tài cũng không muộn.”
Đáy mắt Hà Yến sáng lên, “Là thuốc à?”
Thuận Thuận đang định quay đi, nghe câu này của Hà Yến liền ngẩng đầu nói, “Chính thế, tối qua nô tài nhờ Hứa thái y kê đơn thuốc, tìm thuốc ở ngoài cung, đã sắc xong rồi.”
Hà Yến nói nhàn nhạt: “Đừng làm lung tung.”
Thuận Thuận đặt thực hạp trên cái bàn dưới cửa sổ, “Nô tài làm việc, xin chủ tử cứ yên tâm.”
Sau đó quay người lui ra.
Hoài Hoài mở nắp thực hạp, lấy ra một cây châm to bằng bạc, “Trâm.”
Hà Yến cầm trong tay, lại xem thứ trong thực hạp kia, là một lọ sứ đút nút bằng dây đỏ.
Chắc tay thái giám kia bỏ ngân châm vào là để mình yên tâm.
Hoài Hoài cầm lọ sứ ra, rút nút, cẩn thận ngửi thử, méo mặt, “Đắng quá.”
Hà Yến lạnh giọng nói: “Uống.”
Hoài Hoài hỏi: “Sao ngươi không uống? Không phải đã nói là cho ngươi à?”
Hà Yến nói: “Như nhau cả thôi, bớt nói nhảm đi.”
Lại nói Thái y viện mỗi ngày đều đưa dược liệu đến, Doanh Doanh như thường lệ sắc thuốc, sau đó sai người khác đưa đến cho Hoài Hoài, lúc này Hoài Hoài mới ngửa cổ uống một lọ thuốc, liền gặp một tiểu cung nữ khác bưng thuốc vào, “Chủ tử, đến giờ uống thuốc rồi.”
Hoài Hoài méo miệng, đang định phản bác, lại nghe Hà Yến nói: “Để đó đi.”
Tiểu cung nữ không dám nhiều lời, bỏ bát thuốc xuống, lại tiện tay dọn thực hạp trên bàn, khom người lui ra.
Hoài Hoài kinh hãi nói: “Sao còn một bát nữa, chưa hết à…”
Hà Yến không nói gì, thấy cung nữ kia đi, cầm bát thuốc hắt ra ngoài cửa sổ, sau đó bỏ bát không xuống.
Hoài Hoài cười nói: “Vẫn là Hà huynh đệ thông minh, có điều sao khi nãy không đổ luôn, ta cũng đỡ phải chịu khổ…”
Bên ngoài đột nhiên ồn ào, tiểu cung nữ mới đưa thuốc bỗng vui mừng chạy tới, khom lưng bẩm, “Chủ tử, Hoàng thượng lại ban thưởng.”
Hà Yến lạnh lùng đáp một tiếng, “Ừm.”
Tiểu cung nữ nói: “Công công tuyên chỉ bảo rằng ngài phải đi một chuyến.”
Hà Yến nói: “Kêu tên thái giám đó vào.”
Tiểu cung nữ do dự: “Việc này…”
Hà Yến phất tay, “Nhanh đi.”
Tiểu cung nữ gật đầu, quay người ra ngoài.
Hoài Hoài cũng muốn chạy ra xem, lại bị Hà Yến kéo tay áo, “Sốt ruột cái gì, chỉ là một đồ vật thôi mà.”
Hoài Hoài nói: “Hoàng thượng tặng ta nhiều thứ như thế, cũng chưa từng bảo ta tự mình đi nhận bao giờ, lần này chắc hẳn là món hiếm lạ.”
Hà Yến buông tay, hơi ngẩng đầu lên, “Chẳng phải hắn tới rồi sao?”
Thái giám tuyên chỉ vội vàng vào phòng, thấy Hoài Hoài, mặc dù sắc mặt hơi khó coi, nhưng cũng còn cố cười, đặt trên khay chẳng qua là một hộp gấm khảm châu.
Thái giám tuyên đọc thánh ý xong liền trình khay lên.
Hoài Hoài quỳ xuống tạ ơn, nhận lấy.
Thái giám tuyên chỉ nói vài lời cát tường, sau đó được tiểu cung nữ dẫn ra điện.
Hoài Hoài cầm hộp nhỏ kia lên mở nắp ra, bên trong cao thể trắng như ngọc, mùi thơm, mát rượi.
Hoài Hoài cả kinh nói: “Son?”
Hà Yến khựng lại, tiếp đó lửa giận thiêu đốt, còn nghĩ người nọ coi mình là phi tử, đang định ném xuống đất, lại cảm thấy hơi quen mắt.
Ngắm nghía một lát, Hà Yến chợt bật cười.
Hoài Hoài hỏi: “Cười gì? Chẳng lẽ ngươi rất thích son này?”
“Son đâu mà son”, Hà Yến tươi cười, “Rõ ràng là hương chi dùng để bôi trơn mà.”
“Y còn rất biết thương cái mông mình.”
Trăng lạnh sao thưa, sắc trời tối om.
Thiên tử trong nội điện, mũ kim long, bào bàn long, nhất phái khí độ uy nghiêm hoa quý.
Chúng cung nhân sau khi chuẩn bị xong xuôi cho Hoàng đế, liền vây quanh Hoàng đế ra cửa đi đến Phúc Thọ điện.
Ngày xuân rất lạnh, song Nguyên Kinh không ngồi long liễn, mà đi bộ vào triều.
Hỉ Liên đi theo sau, cảm thấy Hoàng thượng bình thường đi đã chậm rồi, mà sao bữa nay lại chậm đến lạ kỳ.
Nhưng cũng không dám hé môi, chỉ chậm chạp theo sau Hoàng thượng.
Cho đến khi sắc trời sáng rõ, Nguyên Kinh mới đến Phúc Thọ điện.
Trên triều đình bá quan văn võ nín thở đứng đó, chờ đợi đã lâu.
Trước khi vào triều, Nguyên Kinh đột nhiên nghiêng người nói mấy câu với Hỉ Liên.
Hỉ Liên nghi hoặc, “Hoàng thượng, thứ cho nô tài ngu dốt, món này ở trong cung nô tài chưa từng nghe nói bao giờ.”
Nguyên Kinh sầm mặt, ngập ngừng muốn nói, cuối cùng ném lại một câu lạnh như băng, “Xuất cung đi tìm, tìm không thấy thì đừng về.”
Dứt câu, liền quay người đi lâm triều.
Hỉ Liên bị làm khó.
Hoàng thượng không nói rõ, mình lại không thể không làm. Bất đắc dĩ đành lĩnh yêu bài xuất cung, thay thường phục, ra ngoài cung đi tìm.
Dưới chân hoàng thành, dân chúng ồn ào.
Hỉ Liên hỏi thăm ngoài đường rất lâu, rốt cuộc mới biết Hoàng thượng muốn thứ gì.
Cũng nghe ngóng được nơi mua thứ này.
Lại nói Tương Tư lang kinh thành là quan quán có tiếng thời này, hồng bài Sở Sở quan tuyệt tứ phương.
Hôm ấy Tương Tư lang vừa mở cửa đã đón một vị khách kỳ lạ. Mặc dù quần áo bình thường, lại khó giấu sự hoa quý, vị khách này ngẩng mặt lên, mặt trắng không râu, đôi mắt hồ ly đầy khôn khéo.
“Vị khách quan này nhìn lạ mặt, chắc là lần đầu đến nhỉ?” Người trong sảnh ra đón, cười tít cả mắt.
Hỉ Liên gật đầu, tò mò đảo mắt nhìn bài trí bên trong.
Khắp nơi đều là sa đăng mạn trướng, điểm thêm rất nhiều ngọc lan hải đường, có người vén rèm lam, đi ra là thiếu niên ca nhi tuấn tú, nhìn Hỉ Liên, cười nũng nịu tiến lên, “Vị khách quan này, tuấn tú thật…”
Hỉ Liên suýt nữa nôn cả cơm ăn từ đêm qua, nghĩ bản thân đã bị đất vàng chôn hết nửa người, mặt nhăn nheo như vỏ cây già, chỗ nào còn có thể tú nổi.
Lại nhìn tiểu ca nhi trắng nõn trước mắt, dáng điệu trông còn thái giám hơn cả thái giám.
Thiếu niên cười quyến rũ tiến lên, “Ta chỉ thích dạng như ngươi, nhìn thực tế.”
Hỉ Liên lấy bàn tay trên vai ra, “Bớt động tay động chân với ta đi.”
Thiếu niên sửng sốt, chợt mím môi, “Bá bá này còn rất dễ mến…”
Hỉ Liên ớn lạnh cả người, đi thẳng vào vấn đề, “Ở đây có một loại cao chi lãnh hương không? Chính là loại hộp ngoài khảm vài hạt châu đó…”
Thiếu niên kia dĩ nhiên hiểu Hỉ Liên đang nói thứ gì, che mặt đấm khẽ Hỉ Liên một cái, “Khách quan xấu quá… Ban ngày ban mặt, tìm thứ đó làm gì?”
Hỉ Liên nhếch nhếch khóe miệng, “Ta… Ta tìm thứ này thì làm sao? Có gì mất mặt? Ảnh hưởng đến ngươi à?”
Thiếu niên kéo tay Hỉ Liên, “Khách quan nóng quá, nào nào nào, vào trong với Tiểu Liên, Tiểu Liên tiêu hỏa cho khách quan.”
Hỉ Liên nghe hai chữ “Tiểu Liên” lập tức nổi da gà, lại bật thốt ra một câu, “Láo xược! Không biết quy củ!”
Tiểu Liên thấy Hỉ Liên nổi giận thật, vội buông tay lui về sau vài bước.
Con cháu vương cung kinh thành đến Tương Tư lang tìm vui cũng không ít, mà vị khách trước mắt tuy không có khí độ tôn quý, nhưng cũng ẩn ẩn có uy thái, chắc hẳn lai lịch không nhỏ, nên cẩn thận, bớt đắc tội với người ta thì hơn.
Hỉ Liên cả giận nói: “Rốt cuộc có cao chi kia không?”
Tiểu Liên nhướng mắt lên, quay người lẩm bẩm, “Đến nơi đây không mua xuân lại mua thứ này, ngài đúng thật là người đầu tiên.”
Đi hai bước lại quay đầu hỏi: “Muốn bao nhiêu?”
Hỉ Liên suy nghĩ giây lát, “Lấy hết.”
Tiểu Liên nghe Hỉ Liên muốn gom sạch lập tức biến sắc, nghĩ có lẽ là kẻ cùng nghề tới phá rối, muốn mua hết cao chi kia để tiểu quan trong Tương Tư lang này đau chết hết.
Nghĩ đến đây, Tiểu Liên vội quay người đi tìm lão bản ra.
Lão bản là một người làm ăn mập lùn, chậm rãi đi ra, đánh giá Hỉ Liên một lúc lâu, thấy mặt lạ, đoán chắc là mối khách cũ, bán cho lão cũng không sao, nhưng cũng phải để người trong đường dùng, nên chỉ bán một trăm hộp.
Hỉ Liên thở phào một hơi, cầm một trăm hộp cao chi này về phục mệnh.
Đợi đến ngự thư phòng, Hoàng thượng đúng lúc hạ triều, trước mắt đang cầm bút chấm mực, xử lý tấu chương tồn đọng tối qua.
Hỉ Liên khom lưng cầm một hộp đi lên, mở ra đặt ngay trong tầm mắt Hoàng thượng.
Nguyên Kinh viết mấy dòng, hơi nhìn lướt qua, “Ừm.”
Hỉ Liên cung kính nói: “Nô tài đã chuẩn bị một trăm hộp.”
Nguyên Kinh nghe vậy, ngòi bút run nhẹ, ngẩng lên nhìn Hỉ Liên.
Trong mắt phượng cảm xúc khác lạ, giống như là sợ hãi.
Hỉ Liên bị Nguyên Kinh nhìn lạnh cả sống lưng, liền giải thích: “Đây là một vật hiếm lạ, tương đối khó tìm, cho nên nô tài bèn chuẩn bị hơi nhiều.”
Nguyên Kinh cúi nhìn giọt mực trên tấu chương, “Đưa hết đến Vị Ương cung.”
Vị Ương cung sáng sớm đã có rất nhiều cung nhân tới.
Tổng quản thái giám mới tới dẫn chúng cung nhân cọ rửa phủi bụi, quét dọn sạch sẽ Vị Ương cung.
Doanh Doanh rốt cuộc cũng hơi tươi cười, dẫn cung nữ thái giám đến thiên điện sắp xếp chỗ ở, xong việc lại đốt hương dây ở mỗi một góc, Vị Ương cung lập tức trong lành sạch sẽ, đàn hương thơm phức.
Thỉnh thoảng có thái giám đến tuyên đọc thánh chỉ, gấm Thục đồ quý đưa vào từng rương, hai cung nữ quỳ dưới đất kiểm kê một lúc lâu, mặt mày rạng rỡ.
Nhân thủ nhiều, ngay cả lam điền ngọc trì ở hậu điện Vị Ương cung cũng được dọn, treo đèn đỏ, buộc màn lên, rất là hoa mỹ tú lệ.
Trong nội điện mấy cung nữ qua lại dọn dẹp, gót sen thướt tha, khuyên tai đinh đang.
Hoài Hoài tìm một góc thanh tịnh, nhìn tiểu thái giám đấm tường bên ngoài cửa sổ mà cười si dại.
Hà Yến vô cùng bực bội, “Sao đưa lắm thái giám cung nữ đến vậy, thật là đáng ghét.”
Hoài Hoài chống cằm cười cười, “Hoàng thượng…”
Hà Yến nhìn nơi xa, “Tiểu tử Điền Sùng Quang này cũng không tệ, là nhân tài đào tạo được.”
Hoài Hoài mặc dù mở mắt, trước mắt lại toàn là cảnh đêm qua, “Hoàng thượng…”
Hà Yến cau mày, lạnh lùng nói: “Nhưng hắn cũng tận tâm quá rồi, mọi chuyện đều đồng ý dễ dàng, làm cũng nhanh nhẹn, không biết có tâm tư gì đây.”
Hoài Hoài thình lình che mắt, “Thật là xấu hổ chết ta rồi…”
Hà Yến đứng dậy đạp một phát, “Đủ rồi!”
Hoài Hoài bị Hà Yến đá ngã lăn ra đất, bò dậy, phủi bụi trên vạt áo, “Hà huynh đệ, ngươi phải sửa tính đi, hở tí là ra tay, thật sự không phải hành vi của bậc quân tử.”
Hà Yến lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm đi.”
Hoài Hoài không nhịn được cười nói: “Nơi đây bỗng nhiên đến nhiều người như thế, có phải sau này hàng đêm Hoàng thượng đều đến hay không?”
Thần sắc Hà Yến hơi sầm xuống, “Có lẽ thế.”
Hoài Hoài toét miệng cười, “Hoàng thượng cũng thích ta!”
Hà Yến thờ ơ nói: “Giờ ngươi mới nhận ra.”
Đang nói chuyện thì tổng quản thái giám cẩn thận tiến tới, tay xách thực hạp, thấy Hoài Hoài liền cung kính khom lưng, “Chủ tử, nô tài Thuận Thuận, là tổng quản thái giám mới tới của Vị Ương cung.”
Hoài Hoài ngớ ra, “Không phải Xuân Bảo à?”
Thuận Thuận hỏi: “Xuân Bảo là ai?”
Hoài Hoài nhoài lên cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc lâu, quay đầu lại nói: “Chính là tiểu thái giám khi nãy còn đấm tường.”
Thuận Thuận thấy Hoài Hoài như thế, trong lòng rất rõ, cũng không nhiều lời, chỉ thấp giọng nói: “Nô tài được dặn, mang vài thứ đến cho chủ tử, chờ khi chủ tử nhớ ra, lại đến tìm nô tài cũng không muộn.”
Đáy mắt Hà Yến sáng lên, “Là thuốc à?”
Thuận Thuận đang định quay đi, nghe câu này của Hà Yến liền ngẩng đầu nói, “Chính thế, tối qua nô tài nhờ Hứa thái y kê đơn thuốc, tìm thuốc ở ngoài cung, đã sắc xong rồi.”
Hà Yến nói nhàn nhạt: “Đừng làm lung tung.”
Thuận Thuận đặt thực hạp trên cái bàn dưới cửa sổ, “Nô tài làm việc, xin chủ tử cứ yên tâm.”
Sau đó quay người lui ra.
Hoài Hoài mở nắp thực hạp, lấy ra một cây châm to bằng bạc, “Trâm.”
Hà Yến cầm trong tay, lại xem thứ trong thực hạp kia, là một lọ sứ đút nút bằng dây đỏ.
Chắc tay thái giám kia bỏ ngân châm vào là để mình yên tâm.
Hoài Hoài cầm lọ sứ ra, rút nút, cẩn thận ngửi thử, méo mặt, “Đắng quá.”
Hà Yến lạnh giọng nói: “Uống.”
Hoài Hoài hỏi: “Sao ngươi không uống? Không phải đã nói là cho ngươi à?”
Hà Yến nói: “Như nhau cả thôi, bớt nói nhảm đi.”
Lại nói Thái y viện mỗi ngày đều đưa dược liệu đến, Doanh Doanh như thường lệ sắc thuốc, sau đó sai người khác đưa đến cho Hoài Hoài, lúc này Hoài Hoài mới ngửa cổ uống một lọ thuốc, liền gặp một tiểu cung nữ khác bưng thuốc vào, “Chủ tử, đến giờ uống thuốc rồi.”
Hoài Hoài méo miệng, đang định phản bác, lại nghe Hà Yến nói: “Để đó đi.”
Tiểu cung nữ không dám nhiều lời, bỏ bát thuốc xuống, lại tiện tay dọn thực hạp trên bàn, khom người lui ra.
Hoài Hoài kinh hãi nói: “Sao còn một bát nữa, chưa hết à…”
Hà Yến không nói gì, thấy cung nữ kia đi, cầm bát thuốc hắt ra ngoài cửa sổ, sau đó bỏ bát không xuống.
Hoài Hoài cười nói: “Vẫn là Hà huynh đệ thông minh, có điều sao khi nãy không đổ luôn, ta cũng đỡ phải chịu khổ…”
Bên ngoài đột nhiên ồn ào, tiểu cung nữ mới đưa thuốc bỗng vui mừng chạy tới, khom lưng bẩm, “Chủ tử, Hoàng thượng lại ban thưởng.”
Hà Yến lạnh lùng đáp một tiếng, “Ừm.”
Tiểu cung nữ nói: “Công công tuyên chỉ bảo rằng ngài phải đi một chuyến.”
Hà Yến nói: “Kêu tên thái giám đó vào.”
Tiểu cung nữ do dự: “Việc này…”
Hà Yến phất tay, “Nhanh đi.”
Tiểu cung nữ gật đầu, quay người ra ngoài.
Hoài Hoài cũng muốn chạy ra xem, lại bị Hà Yến kéo tay áo, “Sốt ruột cái gì, chỉ là một đồ vật thôi mà.”
Hoài Hoài nói: “Hoàng thượng tặng ta nhiều thứ như thế, cũng chưa từng bảo ta tự mình đi nhận bao giờ, lần này chắc hẳn là món hiếm lạ.”
Hà Yến buông tay, hơi ngẩng đầu lên, “Chẳng phải hắn tới rồi sao?”
Thái giám tuyên chỉ vội vàng vào phòng, thấy Hoài Hoài, mặc dù sắc mặt hơi khó coi, nhưng cũng còn cố cười, đặt trên khay chẳng qua là một hộp gấm khảm châu.
Thái giám tuyên đọc thánh ý xong liền trình khay lên.
Hoài Hoài quỳ xuống tạ ơn, nhận lấy.
Thái giám tuyên chỉ nói vài lời cát tường, sau đó được tiểu cung nữ dẫn ra điện.
Hoài Hoài cầm hộp nhỏ kia lên mở nắp ra, bên trong cao thể trắng như ngọc, mùi thơm, mát rượi.
Hoài Hoài cả kinh nói: “Son?”
Hà Yến khựng lại, tiếp đó lửa giận thiêu đốt, còn nghĩ người nọ coi mình là phi tử, đang định ném xuống đất, lại cảm thấy hơi quen mắt.
Ngắm nghía một lát, Hà Yến chợt bật cười.
Hoài Hoài hỏi: “Cười gì? Chẳng lẽ ngươi rất thích son này?”
“Son đâu mà son”, Hà Yến tươi cười, “Rõ ràng là hương chi dùng để bôi trơn mà.”
“Y còn rất biết thương cái mông mình.”
Danh sách chương