Lưu tặc lui binh ba trăm dặm, về thủ Phong Thành, trù mưu phản công.

Hôm sau, Điền Sùng Quang dẫn mười vạn đại quân về kinh thành phương bắc.

Hà Yến ở lại thủ Đông Nam, dùng trăm vạn quân hưởng mộ binh ngay tại chỗ.

Đã sang tháng Bảy, trong thành mặc giáp giơ đao, ngoài thành cây xanh rợp bóng.

Ninh Nguyệt Quan cả ngày bị mây mù bao phủ.

Mỗi ngày đều phải lên tường thành một chuyến, trông về Đông Nam, sợ lưu tặc có tí tẹo xu thế quay lại.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Ninh Nguyệt Quan nhìn một hồi lâu không có kết quả, lại quay người, cúi xuống nhìn vào trong thành.

Thiết cung đen huyền, dưới nắng gắt bắn ra tinh quang, mũi tên tựa lưỡi đao.

Một binh sĩ gắng hết sức nhấc lên, sắc mặt đỏ bừng, thái dương lồi gân xanh.

Cách mười trượng lại chỉ rải rác vài mũi tên.

Binh sĩ xung quanh khoanh tay trước ngực, châu đầu rỉ tai, “Cung này chế tạo khá tinh vi, cũng không biết là ai thu được từ tay tặc nhân, xem chừng phải là vật của tướng thủ.”

“Chúng ta trú thủ nơi đây hơn nửa năm, lưu tặc tuy xuất thân sơn dã, song không thiếu tướng kiêu dũng, cung này nặng tới ba mươi cân, há là ai cũng có thể cầm bằng một tay?”

“Chẳng trách triều đình liên tục bại trận, ngươi nhìn đám người làm quan bên ta, ngoại trừ tham ô trưng thuế, ra sức kiếm chác, lại có mấy ai quan tâm tới chiến sự này.”

Binh sĩ kế bên gật đầu liên tục, “Đúng thế, lần này đánh thắng trận, còn không phải là vì có thiết kỵ Bắc Cương ở đây. Ba mươi vạn thiết kỵ thủ hạ Lâm tổng đốc là binh lực tinh túy của Đại Bình, mấy năm mài một kiếm, đại bộ phận quân hưởng quốc gia đều tiêu vào nuôi họ, dĩ nhiên không thể đánh đồng với đám quân sơn tặc Đông Nam. Thực lực cách xa đến thế, nào có đạo lý không thắng?”

Một kẻ khác thở dài, “Lúc này thiết kỵ Bắc Cương cũng đi rồi, tặc nhân nhất định sẽ không chịu từ bỏ, Bình quân lại chỉ có một dúm, nghĩ thôi đã cảm thấy thắng lợi xa vời.”

“Một dúm lính? Không phải Ninh đại nhân đã sớm mộ binh rồi sao?”

“Ta thấy ngươi đần rồi đấy, không nhìn thấy tân binh đều là hạng gì à? Lưu manh ngoài chợ, đám người này bắt nạt lão bách tính là một địch hai, nhưng lên chiến trường chỉ biết tụ chúng đánh bừa, tuyệt đối không được.”

“Cũng có lý.”

“Không thấy mặt Ninh tướng quân sầu lo ra sao à?”

“Như thế, Đại Bình đúng thật là… hết cứu rồi.”

“Này này này… Hắn đến rồi… Nói nhỏ thôi…”

Binh sĩ kéo cung đang định bắn tên, bỗng nhiên nghe thấy phía sau lặng ngắt như tờ, không còn huyên náo nữa.

Vừa thiếu lưu ý, tên đã tuột khỏi hai ngón tay, ghim xuống đất cách ba thước.

Quay đầu lại, người đứng trước mặt một đám cố nhịn cười lại là Phỉ đốc sư.

Hà Yến đưa roi ngựa trong tay cho thị vệ phía sau, giơ một tay ra, “Đưa ta.”

Binh sĩ mặt nóng bừng, vội vàng dùng hai tay đặt cung ngay ngắn vào tay Hà Yến.

Ninh Nguyệt Quan trên tường thành đang muốn tìm Hà Yến, thấy hắn ở đó định đi tới.

Mà khi thấy tình thế thay đổi, lại vội dừng chân, thò đầu nhìn xuống, nếp nhăn ở khóe mắt sâu dần.

Tướng dưới thành đứng thẳng ở đó, dáng người anh tuấn.

Các ngón tay thuôn dài mạnh mẽ, cài tên lên cung, kình giác huyền minh, tên trúng hồng tâm.

Binh lính xung quanh thoạt tiên sửng sốt, sau đó hoan hô thành tiếng.

Bắn xong, Hà Yến tiện tay ném cung cho binh sĩ vừa nói chuyện, khiến người đón cung lui hai bước liền.

“Cung này cũng không có gì hiếm lạ, luyện vài lần là được, khỏi phải tăng uy phong quân địch diệt sĩ khí quân mình.”

Hai người kia sắc mặt xám ngoét, lập tức quỳ xuống, “Đốc sư tha mạng.”

Ninh Nguyệt Quan thấy bên dưới xong việc, liền vội vàng xuống tường thành, “Tướng quân, ty chức đang muốn tìm ngài đây.”

Hà Yến chậm rãi đi tới doanh tân binh, “Có chuyện gì?”

Ninh Nguyệt Quan xuống gấp, dù chưa mặc nhuyễn giáp chỉ vận quần áo nhẹ vẫn nóng toát mồ hôi, “Tướng quân, ty chức đang muốn bàn với ngài về việc tân binh.”

Dừng một chút, trong mắt vô cùng sầu lo, “Trước mắt tân binh không phục quản giáo, khó lòng khống chế.”

Việc tân binh, mặc dù Hà Yến đã nghe thấy từ lâu, nhưng nghe Ninh Nguyệt Quan chính miệng đề cập, liền nổi giận, “Đây còn không phải là chuyện tốt do ngươi làm?”

Ninh Nguyệt Quan khá xấu hổ, “Ty chức cũng không thể làm gì được. Mấy năm nay Đông Nam chiến sự mở rộng, Bình quân thương vong nặng nề, dẫn đến quân đội mộ binh càng thường xuyên hơn. Bách tính không muốn tòng quân, quân thường trực đã sớm không còn, lúc trước cũng phần nhiều là lính đánh thuê và không ít tù phạm sung quân, trong vài tháng ngắn ngủi có thể mộ được những người này, vẫn là nhờ Hoàng thượng cho không ít bạc, bằng không…”

Hà Yến ngắt lời: “Việc đã đến nước này, không cần nhiều lời.”

Lại tiếp: “Một tháng qua luyện tập như thế nào?”

Ninh Nguyệt Quan cúi đầu thở dài, “Hiệu quả rất thấp.”

Hà Yến nhíu mày, “Triều đình truyền tin đến, nói là Lâm Xương mất một cứ điểm quan trọng, biên thành căng thẳng, bảo ta qua xem.”

Ninh Nguyệt Quan vừa nghe thế lập tức tái mặt, “Tướng quân không thể đi! Mặc dù Đông Nam mấy ngày gần đây bình an vô sự, Phong Thành lưu tặc trú thủ cách nơi này chẳng qua trăm dặm, phản công đến cũng chỉ là chuyện trong vài ngày.”

Hà Yến lạnh giọng nói: “Bắc Cương chiến sự căng thẳng, ta đã dâng tấu lên triều đình, vài hôm nữa sẽ lên đường.”

Ninh Nguyệt Quan thấy Hà Yến đã hạ quyết định, cũng không dám nhiều lời, chỉ đành lúng túng đi theo tới doanh địa tân binh.

Dưới mặt trời chói chang, chỉ thấy một đám người la hét vây quanh một chỗ.

Ninh Nguyệt Quan quay sang nhìn phó tướng kế bên, “Sai người đi xem thử xem, chẳng lẽ là tụ tập đánh nhau?”

Phó tướng kia trầm giọng đáp, đưa mắt ra hiệu cho binh sĩ bên cạnh, binh sĩ kia liền chạy tới, chen vào đám đông.

Xung quanh có không ít người đang ngồi chồm hổm dưới đất nhai lương khô, nhìn thấy mấy tướng thủ quần áo hoa lệ bên này cũng chỉ tò mò đánh giá chứ không ai hành lễ.

Ninh Nguyệt Quan nghiêm giọng mắng một câu, “Không quân kỷ! Tìm giáo đầu đến!”

Hà Yến khuôn mặt đen sì, nhìn binh sĩ vừa đi thăm dò quay lại khom lưng chắp tay, “Khải bẩm đại nhân, họ đang… đánh bạc ạ.”

Ninh Nguyệt Quan cấp hỏa công tâm: “Quả thực phản rồi!”

Vừa vặn thấy giáo đầu đến, liền chửi xối xả một trận, “Theo pháp luật Đại Bình ta, trong quân nghiêm cấm rượu bạc, ngươi dạy những người này như thế nào, giữa ban ngày ban mặt, quả là làm càn!”

Hà Yến đứng kế bên, nhìn đám người cách đó không xa, bỗng nhiên có tâm tư khác.

Giáo đầu nọ bị Ninh Nguyệt Quan mắng sắc mặt tái xanh như xác chết, hồi lâu cũng chưa xen được một câu, chờ Ninh Nguyệt Quan nói mệt rồi mới oan ức phân bua một câu, “Đại nhân, đám người này không nghe quản giáo, tiểu nhân thật sự chẳng có cách chi.”

Hà Yến bỗng hơi nhướng mày, “Ra phố tìm mấy kẻ chơi bạc lận đến đây.”

Ninh Nguyệt Quan khó mà tin nổi, “Tướng quân, ngài tìm bọn cờ gian bạc lận đến, chẳng phải là khuyến khích đánh bạc?”

Hà Yến nói: “Chính thế.”

Giáo đầu kia lúng túng đứng dậy, mặc dù không thể hiểu, nhưng thấy Ninh Nguyệt Quan hỏi không có kết quả, cũng không dám nhiều lời, đứng dậy đi làm việc.

Hà Yến nhìn mà không thấy đám dân cờ bạc đằng trước, ngược lại ra khỏi doanh.

Ninh Nguyệt Quan theo sau Hà Yến, “Tướng quân phen này không biết dụng ý ở đâu?”

Hà Yến như có điều suy nghĩ, “Quản giáo không được, đương nhiên chỉ có thể dựa vào oai môn tà đạo, ta gọi đám bạc lận đến, dĩ nhiên là dùng để lừa sạch tiền của họ.”

Ninh Nguyệt Quan sửng sốt, “Con bạc thua sạch cũng chưa chắc sẽ không đánh bạc nữa.”

Hà Yến liếc nhìn Ninh Nguyệt Quan, “Thua sạch rồi, dù sao cũng còn đánh thiếu?”

Ninh Nguyệt Quan thấy ánh mắt hắn giảo hoạt, liền thấp giọng thăm dò một câu, “Thế… ý tướng quân là?”

Hà Yến nói: “Chờ bọn họ thua hết bạc rồi, ngươi cổ vũ họ dũng mãnh tác chiến, nói là thắng trận có thưởng lớn, đến lúc đó thắng trận thật rồi, ngươi lại đem bạc mà bọn bạc lận ăn được trả lại cho họ là xong.”

Ninh Nguyệt Quan thông suốt, “Tướng quân anh minh, ty chức tự thẹn thua kém.”

Hà Yến lại nói: “Đám người này tuy phần nhiều là lưu manh cường đạo, nhưng ta thấy đại đa số thân thể cao tráng, như thế dù không luyện tập chính thống, trên chiến trường cũng sẽ không kém bao nhiêu.”

Ninh Nguyệt Quan khẽ thở phào, “Cứ như vậy, cũng xong một việc lớn trong lòng ty chức, tướng quân cũng có thể yên tâm về phương bắc.”

***

Kinh thành tháng Bảy, mưa dầm rả rích.

Sau buổi tảo triều bá quan bái lui.

Chẳng qua giây lát, trong Phúc Thọ điện rộng lớn chỉ còn lại mình Nguyên Kinh.

Hỉ Liên đứng rất xa, nhìn Nguyên Kinh, không dám lên tiếng.

Chuyện trong buổi triều khi nãy, mình là một nô tài cũng nghe rõ ràng.

Liên tiếp nhiều ngày chiến báo đều là Bắc Cương thất lợi, tổn binh hao tướng.

Chiến loạn nhiều năm liên tục cũng đành, mùa xuân năm nay lại còn bùng phát nạn đói, họa vô đơn chí, mới hơn nửa năm lại là nước sông Hoài tràn ra, dân đói khắp nơi, còn gặp giữa hè, ôn dịch bùng nổ. Việc này nếu vào thái bình thịnh thế cũng là nan càng thêm nan, huống chi trước mắt Đại Bình trong ngoài đều khốn đốn.

Nguyên Kinh ngồi yên hồi lâu trên long ỷ, nhìn mưa bụi trên ngói lưu ly bay nghiêng vào điện.

Giọt nước rơi xuống đất, như châu rơi khay ngọc, đinh đang thanh thúy.

Việc chốn hồng trần, tựa nước trôi đi.

Mắt phượng như phủ một tầng hơi nước mù mịt, Nguyên Kinh đứng dậy, giọng hờ hững, “Hỉ Liên-“

Hỉ Liên kính cẩn đáp, “Có nô tài.”

“Cùng trẫm ra ngoài đi dạo một chút.”

Hỉ Liên cung kính nói: “Hoàng thượng mệt mỏi đã rất nhiều ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút, không bằng nô tài cùng Hoàng thượng đến chỗ Ninh tần đi.”

Nguyên Kinh hơi nghiêng đầu, “Ninh tần?”

Hỉ Liên gật đầu, “Hồi bẩm Hoàng thượng, chính là vị nương nương vẫn cấm túc ở Cảnh Tuyên điện, vài hôm trước nô tài được thị vệ canh cửa Cảnh Tuyên điện báo là Ninh tần đã gần đủ tháng, sắp sinh rồi ạ.”

Vùng chân mày Nguyên Kinh sóng ngầm cuộn dâng, lặng im hồi lâu y mới mở miệng nói: “Được.”

Hỉ Liên đáp một tiếng, khom người lui vài bước ra ngoài chuẩn bị.

Hỉ Liên vừa quay người đi, liền gặp tiểu thái giám ngoài điện cúi đầu chạy vào, giơ cao chiến báo, quỳ hai chân xuống đất, “Khải bẩm Hoàng thượng, Bắc Cương chiến báo.”

Hỉ Liên vội quay lại, nhận quyển sổ gấp từ tay thái giám nọ, đưa lên tay Nguyên Kinh.

Cơ thể Nguyên Kinh rõ ràng hơi chấn động, nhưng cũng không tránh được, chỉ đành nhận lấy, nín thở lật xem.

Hỉ Liên đứng rất xa, giống như bị ma ám, thâm tâm chỉ hy vọng là tin tốt.

Đợi một lúc lâu, lại thấy trên mặt Nguyên Kinh lệ khí nặng dần, đã đoán ra một phần.

Nguyên Kinh ném lại tấu sớ vào người gã thái giám, “Một đám phế vật!”

Thái giám kia sợ quá dập đầu lia lịa, “Nô tài đáng chết, Hoàng thượng tha mạng, nô tài đáng chết, Hoàng thượng tha mạng…”

Nguyên Kinh nặng nề thở ra một hơi: “Kêu Điền Sùng Quang đến ngự thư phòng cho trẫm.”

Thái giám kia hai chân run cầm cập, “Nô tài tuân chỉ.”

Sau đó từ dưới đất bò dậy, chân cẳng cũng có chút không nhanh nhẹn, run rẩy đi ra ngoài điện.

Hỉ Liên nghe vậy liền ra cửa chuẩn bị quay về ngự thư phòng, vừa nghênh Nguyên Kinh ra thì bị hai người chặn lại.

Tiểu thái giám và thị vệ quỳ dưới đất liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Hỉ Liên thấy Nguyên Kinh không có phản ứng, liền quay mặt sang tiểu thái giám kia bảo: “Ngươi có việc gì? Nói đi.”

Tiểu thái giám ngẩn người, mau chóng thưa: “Khải bẩm Hoàng thượng, Phỉ đốc sư hôm nay đến kinh thành, trước mắt đang ở bên ngoài ngự thư phòng cầu kiến.”

Hỉ Liên khựng lại, trộm liếc nhìn Nguyên Kinh.

Nguyên Kinh khóe môi mấp máy, hơi luống cuống.

Lúc này thị vệ lại mở miệng, “Khải bẩm Hoàng thượng, cung nhân Cảnh Tuyên điện tới nói là nương nương sinh rồi, ra rất nhiều máu, mời Hoàng thượng qua thăm một chút.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện