LY THỨ 26
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Sau khi Vu Tri Nhạc đi, trợ lý Tống cho xe chạy tới nhà trưởng trấn Từ để xử lý việc chính hôm nay.
Cảnh Thắng sững người ở phía sau hồi lâu, đột nhiên gọi anh ta: "Đừng đi vội, dừng xe lại."
Trợ lý Tống chỉ có thể thuận theo anh, dừng xe lại.
"Tắt máy đi."
Được được, chìa khóa xe cũng rút ra, trong xe nhất thời im lặng.
"Trợ lý Tống." Cảnh Thắng lại gọi tên anh ta lần nữa.
Trợ lý Tống gật đầu: "Tôi đây."
Cảnh Thắng: "Hỏi anh một chuyện, vừa rồi Vu Tri Nhạc nói gì với tôi?"
"..." Trợ lý Tống nghĩ anh lại muốn "làm màu": "Anh không nhớ?"
"Đúng vậy, không nhớ."
Người yêu vào đầu óc trì độn sao? Trợ lý Tống cười nhạo trong lòng, ngoài miệng vẫn một mực cung kính: "Cô Vu nói, cô ấy không kiên nhẫn với trẻ nhỏ đến vậy."
Cảnh Thắng vỗ đùi, vui sướng cười hai tiếng: "Đúng, đúng, chính là câu này! Thật ra tôi nhớ cả, chỉ muốn nghe người khác nói lại lần nữa thôi."
"..."
Cảnh Thắng vểnh môi, tựa như hiểu được nhưng vẫn hỏi: "Trợ lý Tống, anh nói lời này của cô ấy là có ý gì?"
Tôi con mẹ nó chỉ là một trợ lý, đâu phải cố vấn tình cảm! Trợ lý Tống vẫn nhịn: "Đại khái ý chính là cô ấy đối xử với anh không giống những người khác, rất kiên nhẫn dỗ dành anh?"
"Phải." Cảnh Thắng đánh một cái vào đùi, vô cùng vui vẻ: "Dỗ dành, từ này dùng hay lắm, tăng lương tháng sau cho anh."
Không nghĩ mình còn được lợi, trợ lý Cảnh thở ra một hơi: "Cảm ơn giám đốc Cảnh."
Cảnh Thắng xoay xoay cây kẹo mèo Kitty kia trong tay, mắt nhìn chằm chằm: "Lần đầu tiên tôi gặp một người phụ nữ hoàn mỹ đến vậy."
"..." Về điểm này thì trợ lý Tống không hẳn đã tán đồng: "Thật ra tôi thấy cô Vu tương đối ưu tú, nhưng nếu nói là hoàn mỹ thì cũng... hơi quá."
"Sao lại không hoàn mỹ?" Nghe lời này, Cảnh Thắng mất hứng, hùng hổ chất vấn.
"Vợ anh có xinh đẹp như cô ấy không?"
"Không."
"Vợ anh biết đi mô-tô tốc độ cao ngầu như thế không?"
"Không biết."
"Cô ấy còn làm kẹo, vợ anh biết làm không?"
"Biết chứ, vợ tôi còn làm sô-cô-la, ở nhà có rất nhiều tài liệu làm bánh."
"Cô ấy mở tiệm bánh, còn tự mình giao hàng, vợ anh có vậy không?"
"..."
"Lái xe có giỏi như cô ấy không?"
"Không, không, cô Vu là giỏi nhất."
"Vậy cô ấy lấy đâu ra khuyết điểm?"
"..."
"Tôi mà không bị cô ấy hấp dẫn, trời đất khó dung." Cảnh Thắng tự lẩm bẩm, trợ lý Tổng chỉ biết vỗ trán.
Nghe được lời này, trợ lý Tống nghĩ ông chủ nhà mình không những yêu thầm người ta, mà còn yêu mù quáng. Nhưng là một nhân viên trung thành, anh ta vẫn muốn nói vài điều.
"Giám đốc Cảnh, anh còn nhớ có lần chúng ta quay về phường Trần tìm cô Vu, cô ấy từng hỏi anh có thể kết hôn với cô ấy không?"
"Hả?" Cảnh Thắng nghĩ ngợi một lát: "Nhớ."
Trợ lý Tống nói: "Thật ra tôi thấy cô Vu nói rất đúng..."
Cảnh Thắng đáp: "Chuyện đó thì sao?"
Trợ lý Tống nhìn sắc trời bên ngoài cửa xe: "Lời này của tôi có thể không dễ nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói, anh suy nghĩ thử xem sao. Điều kiện gia đình, cấp bậc xã hội của anh và cô Vu quá khác biệt. Ông anh là chủ tịch Cảnh, người giàu có nhất ở thành phố này, còn cô Vu chỉ là con gái trong gia đình bình thường. Nếu hai người yêu nhau, cuối cùng cũng khó mà đơm hoa kết trái, khó đến được với nhau. Tôi nghĩ ngày đó cô Vu không chỉ cố ý để anh thấy khó mà lui, cô ấy cũng đang nhắc nhở anh, so với một người có thân phận như anh, cô ấy tìm một chàng trai xuất thân trong gia đình giống mình sẽ thích hợp hơn. Xã hội này dù sao vẫn tồn tại một thứ gọi là môn đăng hộ đối."
"Người đàn ông phổ thông, ý là người hát ballad đó?" Cảnh Thắng giận dữ chỉ ra ngoài cửa sổ: "Anh ta mà rất tốt? Rất thích hợp với cô ấy?"
Giám đốc Cảnh, trọng điểm của anh... Trợ lý Tống đáp lại: "Tôi không phải có ý đó. Tôi cũng chỉ muốn hỏi vấn đề tương tự, nếu anh thực sự nói chuyện yêu đương với cô Vu, anh sẽ cùng cô ấy kết hôn, chung sống cả đời sao?"
"Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện này." Cảnh Thắng hơi im lặng, thẳng thắn thừa nhận.
Trợ lý Tống than thở: "Nếu chỉ là đột nhiên thích hay chưa từng gặp người phụ nữ như vậy, muốn tìm thứ gì mới mẻ thì tôi nghĩ anh không nên tìm cô Vu. Năm nay cô ấy cũng 26 tuổi rồi, có lẽ anh chỉ trêu đùa một chút thôi, nhưng phụ nữ bọn họ sẽ buồn khổ tới mấy năm, như vậy quá thua thiệt. Phụ nữ đến tuổi này không chịu được đả kích lớn như thế."
"Cô ấy không phải người như vậy." Cảnh Thắng thẳng thừng bác bỏ.
"Người như thế nào?"
"Cô ấy không giống những phụ nữ khác."
"Không giống thì có thể tùy anh trêu đùa sao?"
Cảnh Thẳng lập tức tâm phiền ý loạn: "Tam quan của anh có vấn đề rồi, trợ lý Tống. Chẳng phải có cảm tình rồi mới tính đến chuyện sau này sao?"
Trợ lý Tống lại ngoài dự đoán mà cực kỳ nghiêm túc: "Tôi không biết người khác có như vậy hay không, nhưng từ lần đầu nhìn thấy vợ mình, tôi đã có ý nghĩ nhất định sẽ kết hôn với cô ấy. XX đã từng nói, tất cả những kẻ không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương đều là đùa bỡn lưu manh."
"Tôi chính là lưu manh mà." Tuy có ý nhạo báng, nhưng lời nói ra lại khiến Cảnh Thắng có chút chột dạ, anh nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên suy nghĩ hỗn loạn: "Trước kia tôi chưa từng nghĩ đến, tối nay về sẽ suy nghĩ thật kĩ."
Anh vẫn cho rằng, hôn nhân với mình quá xa vời. Trong kế hoạch cuộc đời anh, 30 tuổi, thậm chí 35 tuổi mới cân nhắc đến chuyện kết hôn.
Giờ có người đột nhiên cưỡng ép đẩy những vấn đề này tới trước mặt anh, liệt kê từng thứ cho anh thấy, còn lợi dụng điều này mà uy hiếp, nói với anh đây là điều kiện tiên quyết, nếu anh không theo thì sẽ không có được gì cả.
Cảnh Thắng ngả lưng về ghế sau, cảm giác mệt mỏi toàn thân, ngáp một cái nói: "Đi thôi, tới nhà trưởng trấn Từ."
Ngoài việc phá bỏ và di dời, sau này anh cần xử lý nhiều việc to lớn khác nữa.
___
Vu Tri Nhạc trở lại tiệm bánh, phát hiện Nghiêm An vẫn chưa đi, đang đứng sau tủ kính để bánh ngọt. Trương Tư Điềm đang đứng cạnh anh, giới thiệu các loại bánh trong tiệm.
Thấy Vu Tri Nhạc trở lại, hai người cùng ngẩng đầu, cười với cô một tiếng. Vu Tri Nhạc cũng mím môi, khóe môi cố nhếch lên, coi như cười đáp lại, cô tiếp tục bước vào, dọc đường bị Nghiêm An gọi lại.
"Tri Nhạc." Anh nhìn về phía cô: "Nghe tiểu Điềm nói, bây giờ em lái xe cho một người?"
Vu Tri Nhạc nhìn lại: "Giờ em làm gì không liên quan tới anh."
"Tên là Cảnh Thắng, phải không? Chính là người cản anh bên ngoài quán rượu hôm đó." Anh không chần chờ nói ra thân phận của Cảnh Thắng, bởi anh cũng đã nghe Chu Hãn Minh nói qua.
"Là anh ấy." Vu Tri Nhạc cũng không giấu giếm.
"Cậu ta đang theo đuổi em?" Nghiêm An hỏi rất dứt khoát.
Vu Tri Nhạc không lập tức lên tiếng, sau một lúc mới bình tĩnh đáp lại: "Phải."
Một đoạn đối thoại đơn giản giữa hai người như vậy, trong nháy mắt lại dựng lên không khí giương cung đoạt kiếm.
Trương Tư Điềm rõ ràng cũng cảm nhận được điều này, liền chen vào làm dịu: "Nói tới những chuyện này làm gì, Tri Nhạc xinh đẹp như vậy, lại còn độc thân, có đàn ông thích cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, Tri Nhạc cũng chưa đồng ý mà."
Ánh mắt Nghiêm An lập tức sắc bén như kiếm: "Anh khuyên em không nên để ý tới người như vậy."
Vu Tri Nhạc bật cười: "Dù em có tính toán thế nào cũng không đến lượt anh quản."
Đáy mắt Nghiêm An như bùng lên ngọn lửa: "Cậu ta là bạn của một cổ đông ở quán rượu của anh, quan hệ của anh với người kia cũng không tệ. Bình thường cậu ta cũng thường chơi bời cùng mấy kẻ công tử này, không ai trong số họ không chơi đùa phụ nữ, anh không muốn em biến thành một trong mấy người đó."
Vu Tri Nhạc vẫn trầm ổn như cũ, cười khẩy: "Mọi người đều nói vậy, phải không? Nhận xét một người không quen biết qua con mắt của người khác thì dễ dàng lắm. Nhưng thực sự nhận định được con người thật của anh ấy thì còn khó hơn lên trời. Trước mắt em với Cảnh Thắng không phát triển gì cả, em cũng không biết rốt cuộc anh ấy là dạng người thế nào. Nhưng em có thể khẳng định, em không muốn trở thành người như vậy."
Cô nói đúng trọng điểm, Nghiêm An lập tức á khẩu không nói tiếp được.
Sau khi Nghiêm An đi, bầu không khí trong tiệm bánh trở nên rất kì lạ.
Dọn dẹp đồ đạc xong, Trương Tư Điềm mới dè dặt hỏi: "Tri Nhạc, những lời lúc nãy cậu nói với Nghiêm An..."
"Ừ?" Vu Tri Nhạc ngẩng đầu nhìn cô ấy.
"Có chút bao che đấy." Trương Tư Điềm nghiêng đầu: "Không biết cậu có thấy vậy không?"
Vu Tri Nhạc mỉm cười: "Có thể lắm, tớ chỉ không thích anh ấy đánh giá Cảnh Thắng như vậy, bởi tớ cùng từng giống Nghiêm An, lầm Cảnh Thắng là một loại người, sau đó tớ phát hiện, mỗi người đều độc lập, có tính cách riêng, tớ cũng tin tưởng những gì mình cảm nhận được."
Trương Tư Điềm nghe xong yên lặng, hồi lâu mới mỉm cười: "Vậy cậu cảm thấy tớ là kiểu người gì?"
"Cậu là cô gái xinh đẹp nhất thế giới." Vu Tri Nhạc không chút nghĩ ngợi đáp lại.
"Mẹ của con ơi, Tri Nhạc, tớ sắp bị cậu quyến rũ rồi, nếu không tìm được đàn ông tốt, chúng ta qua lại đi."
"Được." Vu Tri Nhạc vui vẻ đáp ứng.
___
Giao bánh xong, Vu Tri Nhạc trở lại nhà họ Trần, theo lời hẹn buổi chiều, tới đến lái xe đưa Cảnh Thắng về trong thành phố.
Vừa đúng lúc Cảnh Thắng nói xong chuyện, Vu Tri Nhạc đút hai tay vào túi, từ xa thấy con trai cả của trưởng trấn Từ tiễn anh và trợ lý Tống ra cửa, biểu cảm của tất cả đều hòa hoãn.
Vừa lên xe, người đàn ông ngồi ở vị trí phó lái đã vặn chai nước suối, chưa kịp uống một ngụm đã quay ra phía sau nói với trợ lý Tống.
"Thấy không, ông nội còn nói đợi hết năm mấy người trẻ trở về sẽ dễ nói chuyện hơn, tôi đã bảo mấy người từ thành phố về tất cả đều tham như quỷ, không có ai tốt cả. Con gái, con rể trưởng trấn Từ vẫn muốn đặt thêm điều kiện. Con mẹ nó, may mà tôi ứng phó được, có kề dao vào cổ tôi cũng không tăng tiền bồi thường cho cái nơi đổ nát này, đúng là chiếm tiện nghi của người khác."
Vu Tri Nhạc: "..."
Trợ lý Tống: "..." Người phụ nữ anh đang theo đuổi sinh ra tại nơi đổ nát này, hiện cũng đang ngồi cạnh anh đấy, anh có thể chọn lời lẽ uyển chuyển một chút không? Cảnh Thắng chuyển mắt qua, nhìn sang phía Vu Tri Nhac: "Đi giao bánh xong rồi?"
"Ừ."
"Ừ." Anh lại thêm một tiếng: "Vất vả rồi."
Trợ lý Tống:????
Người dậy sớm làm trâu làm ngựa cho anh là tôi này, người đi giao bánh là cô ấy lại đổi lại được một câu thương tiếc "vất vả"?
Trợ lý Tống lại không biết, vì đoạn nói chuyện sáng nay, Cảnh Thắng đang tự ý thức rằng mình có thể sẽ kết hôn người người phụ nữ trước mặt này, đột nhiên anh thấy hơi khó đối mặt với Vu Tri Nhạc.
Khó đối mặt đem đến di chứng là bồn chồn trong lòng, đứng ngồi không yên, khó mà mở miệng...
Xe chạy một lúc, người ở ghế phó lái lại im lặng một cách dị thường, khiến người ta có chút không quen.
Cũng may một lúc sau, Cảnh Thắng lại mở miệng: "Vu Tri Nhạc, cô định lúc nào kết hôn?"
Vu Tri Nhạc: "... Cái gì?" Cô cho là mình nghe không rành.
"... Không có gì." Cảnh Thắng hơi khó xử, định giữ trong lòng nhưng lúc sau vẫn thừa nhận: "Tôi mới vừa hỏi, cô định lúc nào mới kết hôn?"
Trợ lý Tống ngồi phía sau đang nhịn cười khổ sở.
"Không biết." Vu Tri Nhạc đáp.
Cảnh Thắng đưa tay lên xoa cổ, có chút khẩn trương không giải thích được: "Cô muốn gả cho mẫu đàn ông như thế nào?"
"Không biết."
"Hỏi cô cái gì cũng con mẹ nó không biết!"
Trợ lý tống tiếp tục nín cười.
"..." Vu Tri Nhạc nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Tùy duyên đi."
Cảnh Thắng bất mãn: "Chuyện chung thân đại sự mà cô đáp quá tùy ý."
Vu Tri Nhạc không nói thêm gì, bởi cô đã thành thật trả lời hai vấn đề này rồi.
Không khí trong xe rơi vào im lặng, chiếc xe vẫn tiếp tục chạy trên đường. Đến thành phố, thả trợ lý Tống về nhà xong, trong xe lại chỉ còn hai người bọn họ.
Vu Tri Nhạc mở radio, trong đó phát ra giọng nữ dịu dàng. Cảnh Thắng nghiêng mặt nhìn cảnh đêm bên ngoài, mi tâm nhíu chặt.
Sau một lúc, anh quay đầu, tắt radio, buồng xe lại lập tức tĩnh mịch.
Như muốn tuyên bố chuyện đại sự gì, Cảnh Thắng thanh giọng rồi mới hỏi: "Cô..."
Dừng hai giây mới tiếp: "Cô thích nhãn hiệu nhẫn nào?"
Vu Tri Nhạc: "..." Lúc này đến phiên cô bị sặc, chỉ biết ho khan hai tiếng.
"Làm gì?" Cô hỏi.
Cảnh Thắng mặt đầy nghiêm túc: "Lần trước cô hỏi tôi muốn kết hôn với cô sao, tôi không thể đảm bảo điều này."
"..."
"Vì thế tôi phải chuẩn bị trước nhẫn cho cô, phải mua chiếc mấy trăm, hơn mười vạn đi, như vậy mới có giá trị. Để đó để nhắc nhở mình, nhất định phải kết hôn với cô. Trước kia theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng tôi thực sự rất thích cô, muốn cùng cô nói chuyện yêu đương."
Cảnh Thắng nói ra lời trong lòng, lại tiếp tục khẳng định: "Đây là lời nghiêm túc, tôi đã suy nghĩ cả một ngày."
Hừ...
Lần này Vu Tri Nhạc chân chính hừ một tiếng, cười ra tiếng. Ngay cả cô cũng không rõ vì sao.
Hết chương 26.
Lời của B.: Sr mọi người, tớ đã trở lại sau cơn bạo bệnh và đống deadline TxT Chương mới nha~
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Sau khi Vu Tri Nhạc đi, trợ lý Tống cho xe chạy tới nhà trưởng trấn Từ để xử lý việc chính hôm nay.
Cảnh Thắng sững người ở phía sau hồi lâu, đột nhiên gọi anh ta: "Đừng đi vội, dừng xe lại."
Trợ lý Tống chỉ có thể thuận theo anh, dừng xe lại.
"Tắt máy đi."
Được được, chìa khóa xe cũng rút ra, trong xe nhất thời im lặng.
"Trợ lý Tống." Cảnh Thắng lại gọi tên anh ta lần nữa.
Trợ lý Tống gật đầu: "Tôi đây."
Cảnh Thắng: "Hỏi anh một chuyện, vừa rồi Vu Tri Nhạc nói gì với tôi?"
"..." Trợ lý Tống nghĩ anh lại muốn "làm màu": "Anh không nhớ?"
"Đúng vậy, không nhớ."
Người yêu vào đầu óc trì độn sao? Trợ lý Tống cười nhạo trong lòng, ngoài miệng vẫn một mực cung kính: "Cô Vu nói, cô ấy không kiên nhẫn với trẻ nhỏ đến vậy."
Cảnh Thắng vỗ đùi, vui sướng cười hai tiếng: "Đúng, đúng, chính là câu này! Thật ra tôi nhớ cả, chỉ muốn nghe người khác nói lại lần nữa thôi."
"..."
Cảnh Thắng vểnh môi, tựa như hiểu được nhưng vẫn hỏi: "Trợ lý Tống, anh nói lời này của cô ấy là có ý gì?"
Tôi con mẹ nó chỉ là một trợ lý, đâu phải cố vấn tình cảm! Trợ lý Tống vẫn nhịn: "Đại khái ý chính là cô ấy đối xử với anh không giống những người khác, rất kiên nhẫn dỗ dành anh?"
"Phải." Cảnh Thắng đánh một cái vào đùi, vô cùng vui vẻ: "Dỗ dành, từ này dùng hay lắm, tăng lương tháng sau cho anh."
Không nghĩ mình còn được lợi, trợ lý Cảnh thở ra một hơi: "Cảm ơn giám đốc Cảnh."
Cảnh Thắng xoay xoay cây kẹo mèo Kitty kia trong tay, mắt nhìn chằm chằm: "Lần đầu tiên tôi gặp một người phụ nữ hoàn mỹ đến vậy."
"..." Về điểm này thì trợ lý Tống không hẳn đã tán đồng: "Thật ra tôi thấy cô Vu tương đối ưu tú, nhưng nếu nói là hoàn mỹ thì cũng... hơi quá."
"Sao lại không hoàn mỹ?" Nghe lời này, Cảnh Thắng mất hứng, hùng hổ chất vấn.
"Vợ anh có xinh đẹp như cô ấy không?"
"Không."
"Vợ anh biết đi mô-tô tốc độ cao ngầu như thế không?"
"Không biết."
"Cô ấy còn làm kẹo, vợ anh biết làm không?"
"Biết chứ, vợ tôi còn làm sô-cô-la, ở nhà có rất nhiều tài liệu làm bánh."
"Cô ấy mở tiệm bánh, còn tự mình giao hàng, vợ anh có vậy không?"
"..."
"Lái xe có giỏi như cô ấy không?"
"Không, không, cô Vu là giỏi nhất."
"Vậy cô ấy lấy đâu ra khuyết điểm?"
"..."
"Tôi mà không bị cô ấy hấp dẫn, trời đất khó dung." Cảnh Thắng tự lẩm bẩm, trợ lý Tổng chỉ biết vỗ trán.
Nghe được lời này, trợ lý Tống nghĩ ông chủ nhà mình không những yêu thầm người ta, mà còn yêu mù quáng. Nhưng là một nhân viên trung thành, anh ta vẫn muốn nói vài điều.
"Giám đốc Cảnh, anh còn nhớ có lần chúng ta quay về phường Trần tìm cô Vu, cô ấy từng hỏi anh có thể kết hôn với cô ấy không?"
"Hả?" Cảnh Thắng nghĩ ngợi một lát: "Nhớ."
Trợ lý Tống nói: "Thật ra tôi thấy cô Vu nói rất đúng..."
Cảnh Thắng đáp: "Chuyện đó thì sao?"
Trợ lý Tống nhìn sắc trời bên ngoài cửa xe: "Lời này của tôi có thể không dễ nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói, anh suy nghĩ thử xem sao. Điều kiện gia đình, cấp bậc xã hội của anh và cô Vu quá khác biệt. Ông anh là chủ tịch Cảnh, người giàu có nhất ở thành phố này, còn cô Vu chỉ là con gái trong gia đình bình thường. Nếu hai người yêu nhau, cuối cùng cũng khó mà đơm hoa kết trái, khó đến được với nhau. Tôi nghĩ ngày đó cô Vu không chỉ cố ý để anh thấy khó mà lui, cô ấy cũng đang nhắc nhở anh, so với một người có thân phận như anh, cô ấy tìm một chàng trai xuất thân trong gia đình giống mình sẽ thích hợp hơn. Xã hội này dù sao vẫn tồn tại một thứ gọi là môn đăng hộ đối."
"Người đàn ông phổ thông, ý là người hát ballad đó?" Cảnh Thắng giận dữ chỉ ra ngoài cửa sổ: "Anh ta mà rất tốt? Rất thích hợp với cô ấy?"
Giám đốc Cảnh, trọng điểm của anh... Trợ lý Tống đáp lại: "Tôi không phải có ý đó. Tôi cũng chỉ muốn hỏi vấn đề tương tự, nếu anh thực sự nói chuyện yêu đương với cô Vu, anh sẽ cùng cô ấy kết hôn, chung sống cả đời sao?"
"Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện này." Cảnh Thắng hơi im lặng, thẳng thắn thừa nhận.
Trợ lý Tống than thở: "Nếu chỉ là đột nhiên thích hay chưa từng gặp người phụ nữ như vậy, muốn tìm thứ gì mới mẻ thì tôi nghĩ anh không nên tìm cô Vu. Năm nay cô ấy cũng 26 tuổi rồi, có lẽ anh chỉ trêu đùa một chút thôi, nhưng phụ nữ bọn họ sẽ buồn khổ tới mấy năm, như vậy quá thua thiệt. Phụ nữ đến tuổi này không chịu được đả kích lớn như thế."
"Cô ấy không phải người như vậy." Cảnh Thắng thẳng thừng bác bỏ.
"Người như thế nào?"
"Cô ấy không giống những phụ nữ khác."
"Không giống thì có thể tùy anh trêu đùa sao?"
Cảnh Thẳng lập tức tâm phiền ý loạn: "Tam quan của anh có vấn đề rồi, trợ lý Tống. Chẳng phải có cảm tình rồi mới tính đến chuyện sau này sao?"
Trợ lý Tống lại ngoài dự đoán mà cực kỳ nghiêm túc: "Tôi không biết người khác có như vậy hay không, nhưng từ lần đầu nhìn thấy vợ mình, tôi đã có ý nghĩ nhất định sẽ kết hôn với cô ấy. XX đã từng nói, tất cả những kẻ không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương đều là đùa bỡn lưu manh."
"Tôi chính là lưu manh mà." Tuy có ý nhạo báng, nhưng lời nói ra lại khiến Cảnh Thắng có chút chột dạ, anh nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên suy nghĩ hỗn loạn: "Trước kia tôi chưa từng nghĩ đến, tối nay về sẽ suy nghĩ thật kĩ."
Anh vẫn cho rằng, hôn nhân với mình quá xa vời. Trong kế hoạch cuộc đời anh, 30 tuổi, thậm chí 35 tuổi mới cân nhắc đến chuyện kết hôn.
Giờ có người đột nhiên cưỡng ép đẩy những vấn đề này tới trước mặt anh, liệt kê từng thứ cho anh thấy, còn lợi dụng điều này mà uy hiếp, nói với anh đây là điều kiện tiên quyết, nếu anh không theo thì sẽ không có được gì cả.
Cảnh Thắng ngả lưng về ghế sau, cảm giác mệt mỏi toàn thân, ngáp một cái nói: "Đi thôi, tới nhà trưởng trấn Từ."
Ngoài việc phá bỏ và di dời, sau này anh cần xử lý nhiều việc to lớn khác nữa.
___
Vu Tri Nhạc trở lại tiệm bánh, phát hiện Nghiêm An vẫn chưa đi, đang đứng sau tủ kính để bánh ngọt. Trương Tư Điềm đang đứng cạnh anh, giới thiệu các loại bánh trong tiệm.
Thấy Vu Tri Nhạc trở lại, hai người cùng ngẩng đầu, cười với cô một tiếng. Vu Tri Nhạc cũng mím môi, khóe môi cố nhếch lên, coi như cười đáp lại, cô tiếp tục bước vào, dọc đường bị Nghiêm An gọi lại.
"Tri Nhạc." Anh nhìn về phía cô: "Nghe tiểu Điềm nói, bây giờ em lái xe cho một người?"
Vu Tri Nhạc nhìn lại: "Giờ em làm gì không liên quan tới anh."
"Tên là Cảnh Thắng, phải không? Chính là người cản anh bên ngoài quán rượu hôm đó." Anh không chần chờ nói ra thân phận của Cảnh Thắng, bởi anh cũng đã nghe Chu Hãn Minh nói qua.
"Là anh ấy." Vu Tri Nhạc cũng không giấu giếm.
"Cậu ta đang theo đuổi em?" Nghiêm An hỏi rất dứt khoát.
Vu Tri Nhạc không lập tức lên tiếng, sau một lúc mới bình tĩnh đáp lại: "Phải."
Một đoạn đối thoại đơn giản giữa hai người như vậy, trong nháy mắt lại dựng lên không khí giương cung đoạt kiếm.
Trương Tư Điềm rõ ràng cũng cảm nhận được điều này, liền chen vào làm dịu: "Nói tới những chuyện này làm gì, Tri Nhạc xinh đẹp như vậy, lại còn độc thân, có đàn ông thích cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, Tri Nhạc cũng chưa đồng ý mà."
Ánh mắt Nghiêm An lập tức sắc bén như kiếm: "Anh khuyên em không nên để ý tới người như vậy."
Vu Tri Nhạc bật cười: "Dù em có tính toán thế nào cũng không đến lượt anh quản."
Đáy mắt Nghiêm An như bùng lên ngọn lửa: "Cậu ta là bạn của một cổ đông ở quán rượu của anh, quan hệ của anh với người kia cũng không tệ. Bình thường cậu ta cũng thường chơi bời cùng mấy kẻ công tử này, không ai trong số họ không chơi đùa phụ nữ, anh không muốn em biến thành một trong mấy người đó."
Vu Tri Nhạc vẫn trầm ổn như cũ, cười khẩy: "Mọi người đều nói vậy, phải không? Nhận xét một người không quen biết qua con mắt của người khác thì dễ dàng lắm. Nhưng thực sự nhận định được con người thật của anh ấy thì còn khó hơn lên trời. Trước mắt em với Cảnh Thắng không phát triển gì cả, em cũng không biết rốt cuộc anh ấy là dạng người thế nào. Nhưng em có thể khẳng định, em không muốn trở thành người như vậy."
Cô nói đúng trọng điểm, Nghiêm An lập tức á khẩu không nói tiếp được.
Sau khi Nghiêm An đi, bầu không khí trong tiệm bánh trở nên rất kì lạ.
Dọn dẹp đồ đạc xong, Trương Tư Điềm mới dè dặt hỏi: "Tri Nhạc, những lời lúc nãy cậu nói với Nghiêm An..."
"Ừ?" Vu Tri Nhạc ngẩng đầu nhìn cô ấy.
"Có chút bao che đấy." Trương Tư Điềm nghiêng đầu: "Không biết cậu có thấy vậy không?"
Vu Tri Nhạc mỉm cười: "Có thể lắm, tớ chỉ không thích anh ấy đánh giá Cảnh Thắng như vậy, bởi tớ cùng từng giống Nghiêm An, lầm Cảnh Thắng là một loại người, sau đó tớ phát hiện, mỗi người đều độc lập, có tính cách riêng, tớ cũng tin tưởng những gì mình cảm nhận được."
Trương Tư Điềm nghe xong yên lặng, hồi lâu mới mỉm cười: "Vậy cậu cảm thấy tớ là kiểu người gì?"
"Cậu là cô gái xinh đẹp nhất thế giới." Vu Tri Nhạc không chút nghĩ ngợi đáp lại.
"Mẹ của con ơi, Tri Nhạc, tớ sắp bị cậu quyến rũ rồi, nếu không tìm được đàn ông tốt, chúng ta qua lại đi."
"Được." Vu Tri Nhạc vui vẻ đáp ứng.
___
Giao bánh xong, Vu Tri Nhạc trở lại nhà họ Trần, theo lời hẹn buổi chiều, tới đến lái xe đưa Cảnh Thắng về trong thành phố.
Vừa đúng lúc Cảnh Thắng nói xong chuyện, Vu Tri Nhạc đút hai tay vào túi, từ xa thấy con trai cả của trưởng trấn Từ tiễn anh và trợ lý Tống ra cửa, biểu cảm của tất cả đều hòa hoãn.
Vừa lên xe, người đàn ông ngồi ở vị trí phó lái đã vặn chai nước suối, chưa kịp uống một ngụm đã quay ra phía sau nói với trợ lý Tống.
"Thấy không, ông nội còn nói đợi hết năm mấy người trẻ trở về sẽ dễ nói chuyện hơn, tôi đã bảo mấy người từ thành phố về tất cả đều tham như quỷ, không có ai tốt cả. Con gái, con rể trưởng trấn Từ vẫn muốn đặt thêm điều kiện. Con mẹ nó, may mà tôi ứng phó được, có kề dao vào cổ tôi cũng không tăng tiền bồi thường cho cái nơi đổ nát này, đúng là chiếm tiện nghi của người khác."
Vu Tri Nhạc: "..."
Trợ lý Tống: "..." Người phụ nữ anh đang theo đuổi sinh ra tại nơi đổ nát này, hiện cũng đang ngồi cạnh anh đấy, anh có thể chọn lời lẽ uyển chuyển một chút không? Cảnh Thắng chuyển mắt qua, nhìn sang phía Vu Tri Nhac: "Đi giao bánh xong rồi?"
"Ừ."
"Ừ." Anh lại thêm một tiếng: "Vất vả rồi."
Trợ lý Tống:????
Người dậy sớm làm trâu làm ngựa cho anh là tôi này, người đi giao bánh là cô ấy lại đổi lại được một câu thương tiếc "vất vả"?
Trợ lý Tống lại không biết, vì đoạn nói chuyện sáng nay, Cảnh Thắng đang tự ý thức rằng mình có thể sẽ kết hôn người người phụ nữ trước mặt này, đột nhiên anh thấy hơi khó đối mặt với Vu Tri Nhạc.
Khó đối mặt đem đến di chứng là bồn chồn trong lòng, đứng ngồi không yên, khó mà mở miệng...
Xe chạy một lúc, người ở ghế phó lái lại im lặng một cách dị thường, khiến người ta có chút không quen.
Cũng may một lúc sau, Cảnh Thắng lại mở miệng: "Vu Tri Nhạc, cô định lúc nào kết hôn?"
Vu Tri Nhạc: "... Cái gì?" Cô cho là mình nghe không rành.
"... Không có gì." Cảnh Thắng hơi khó xử, định giữ trong lòng nhưng lúc sau vẫn thừa nhận: "Tôi mới vừa hỏi, cô định lúc nào mới kết hôn?"
Trợ lý Tống ngồi phía sau đang nhịn cười khổ sở.
"Không biết." Vu Tri Nhạc đáp.
Cảnh Thắng đưa tay lên xoa cổ, có chút khẩn trương không giải thích được: "Cô muốn gả cho mẫu đàn ông như thế nào?"
"Không biết."
"Hỏi cô cái gì cũng con mẹ nó không biết!"
Trợ lý tống tiếp tục nín cười.
"..." Vu Tri Nhạc nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Tùy duyên đi."
Cảnh Thắng bất mãn: "Chuyện chung thân đại sự mà cô đáp quá tùy ý."
Vu Tri Nhạc không nói thêm gì, bởi cô đã thành thật trả lời hai vấn đề này rồi.
Không khí trong xe rơi vào im lặng, chiếc xe vẫn tiếp tục chạy trên đường. Đến thành phố, thả trợ lý Tống về nhà xong, trong xe lại chỉ còn hai người bọn họ.
Vu Tri Nhạc mở radio, trong đó phát ra giọng nữ dịu dàng. Cảnh Thắng nghiêng mặt nhìn cảnh đêm bên ngoài, mi tâm nhíu chặt.
Sau một lúc, anh quay đầu, tắt radio, buồng xe lại lập tức tĩnh mịch.
Như muốn tuyên bố chuyện đại sự gì, Cảnh Thắng thanh giọng rồi mới hỏi: "Cô..."
Dừng hai giây mới tiếp: "Cô thích nhãn hiệu nhẫn nào?"
Vu Tri Nhạc: "..." Lúc này đến phiên cô bị sặc, chỉ biết ho khan hai tiếng.
"Làm gì?" Cô hỏi.
Cảnh Thắng mặt đầy nghiêm túc: "Lần trước cô hỏi tôi muốn kết hôn với cô sao, tôi không thể đảm bảo điều này."
"..."
"Vì thế tôi phải chuẩn bị trước nhẫn cho cô, phải mua chiếc mấy trăm, hơn mười vạn đi, như vậy mới có giá trị. Để đó để nhắc nhở mình, nhất định phải kết hôn với cô. Trước kia theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng tôi thực sự rất thích cô, muốn cùng cô nói chuyện yêu đương."
Cảnh Thắng nói ra lời trong lòng, lại tiếp tục khẳng định: "Đây là lời nghiêm túc, tôi đã suy nghĩ cả một ngày."
Hừ...
Lần này Vu Tri Nhạc chân chính hừ một tiếng, cười ra tiếng. Ngay cả cô cũng không rõ vì sao.
Hết chương 26.
Lời của B.: Sr mọi người, tớ đã trở lại sau cơn bạo bệnh và đống deadline TxT Chương mới nha~
Danh sách chương