LY THỨ 29
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Không có đơn giao hàng, Vu Tri Nhạc trở về nhà một chuyến. Vừa tới cửa, cô thấy cửa nhà rộng mở, hình như có ai đó trở về.
Vu Tri Nhạc thả chìa khóa vào túi, đi vào nhà. Vừa bước qua cửa, tuy chưa thấy người nhưng đã có tiếng gọi vọng ra: "Tri Nhạc."
Giọng điệu trầm khàn, lại như có dấu tích của tháng năm, đó là tiếng gọi của người cha Vu Tri Nhạc đã không gặp một năm kia.
Vu Tri Nhạc nhìn bố mình, ông đang ngồi trước bàn ăn, một tay tùy ý đặt trên bàn, ánh mắt cũng đang nhìn con gái. Ánh mắt này không mang biểu tình gì, mi tâm ông có hai vết hằn nhỏ, nhìn qua trông khá nghiêm nghị.
Ngồi bên cạnh ông còn có bố của Trương Tư Điềm, có lẽ hai người bạn cũ lâu ngày không gặp nên cùng nói chuyện, hàn huyên chuyện xưa.
"Bác Trương." Vu Tri Nhạc chào trưởng bối xong, đảo mắt qua rồi mới nhẹ nhàng gọi: "Bố."
Thanh âm của cô mỏng mà nhẹ, giống như viên đá nhỏ ném vào mặt nước, nước còn chưa kịp rung động đã lắng xuống.
"Ừ." Bố Vu đáp lại, sau đó hỏi: "Tiệm bánh mở đến hai mấy Tết thì nghỉ?"
"Con chưa biết." Vu Tri Nhạc đáp: "Vẫn chưa bàn bạc với Tư Điềm."
Nghe ông hỏi như vậy, cô mới ý thức đã tới cuối năm rồi, mỗi ngày đều bận bịu chạy đông chạy tây, nên không có chút ý thức về việc thời gian trôi đi.
Bác Trương ở bên cạnh trả lời thay: "Hôm qua tôi hỏi thử tiểu Điềm rồi, nó nói làm đến 27 Tết rồi đóng cửa." Ông cười tủm tỉm nhìn bố Vu: "Cũng phải về giúp mọi người dọn dẹp nhà cửa một chút, trên dưới đều phủ bụi rồi."
"27 Tết..." Bố Vu nhấp một ngụm trà: "Ngày mai Tri An và mẹ nó cũng trở về."
"Sắp hết năm rồi cũng phải trở về chứ, sụm họp sẽ náo nhiệt lắm đấy."
"Đúng vậy."
Đợi bố Vu nói xong, bác Trương lại thở dài ngao ngán: "Chỉ không biết nơi này của chúng ta có thể náo nhiệt trong bao lâu nữa."
"Chuyện phá bỏ và di dời sao?" Bố Vu lúc này mới hỏi.
"Phải." Bác Trương đáp: "Tập đoàn Cảnh Nguyên bên kia muốn lấy lại ngoại ô phía Tây, họ chuyên chế như vậy, nói không bao lâu nữa sẽ phá hủy nơi này."
Trong tay bác Trương cầm tách trà trong suốt: "Có lẽ ông là người cuối cùng của phường Trần biết tin này."
Bố Vu hỏi: "Trưởng trấn Từ nói thế nào?"
Bác Trương nói: "Trưởng trấn Từ không ổn, tính ông ấy quá hiền lành, vừa làm việc đã dễ bị bên kia thâu tóm."
Bố Vu lại hỏi: "Khoản đền bù thì sao? Có nhắc đến không?"
Bác Trương đáp: "Tạm thời chưa nói đến, vẫn đang giữ bí mật." Nói đoạn ông lại nhìn về phía Vu Tri Nhạc đang rửa tay trong phòng bếp: "Con gái ông bây giờ đang lái xe cho giám đốc Cảnh, không thì ông hỏi nó một chút?"
"Nó lái xe cho ai?" Bố Vu dường như không nghe rõ.
"Giám đốc Cảnh, cháu trai của Cảnh Viêm Hoa." Bác Trương nói đến đây liền một lời hai nghĩa tiếp tục: "Vị cháu trai của chủ tịch Cảnh này phụ trách việc phá bỏ và di dời đấy."
Bố Vu nhìn bóng lưng con gái mà hỏi: "Tri Nhạc, con không lái xe thuê nữa à?"
Vu Tri Nhạc nghiêng người, dùng khăn lau khô tay nhưng cũng không đáp lại.
"Tiểu Điềm nói với tôi rồi, nó không làm việc đó nữa." Bác Trương nói với giọng khó xử: "Còn không phải do Tri An gây họa sao."
"Gây họa gì?" Bố Vu nhất thời nhướn mày.
Bác Trương liếc mắt nhìn Vu Tri Nhạc đi lên gác, nói tế nhị: "Thôi không nhắc tới nữa, chuyện cũng qua lâu rồi."
___
Buổi chiều Vu Tri Nhạc đi mô-tô trở về thành phố. Trong nhà chỉ có bố cô, không khí ngột ngạt, giống như trong một cái hố lớn gió thổi qua cũng không thông vậy.
Chỉ một bữa ăn trưa đơn giản thôi, hai người ngồi đối diện nhau mà không khí quẫn bách, huyệt thái dương Vu Tri Nhạc không ngừng nảy lên. Cô không sợ bố mình, nhưng có lẽ có chút cảm giác bài xích khiến cô đứng ngồi không yên. Đây là những tích tụ nhỏ từ nhiều năm gom lại mà thành.
Để mô-tô ở nhà để xe của phòng trọ, Vu Tri Nhạc ngồi xe buýt đến tòa nhà Cảnh Nguyên. Hôm nay không đi chiếc xe phô trương kia nên cô đi lại rất thuận lợi, đến nơi liền đứng an tĩnh đợi trong đại sảnh.
Được coi là văn phòng cao cấp của thành phố Ninh, tầng một của tòa nhà Cảnh Nguyên đồ sộ được bài trí tao nhã nhưng khá trống trải. Bốn bề đều là cửa sổ sát đất, nhìn qua giống như trái tim trong suốt của thành phố, trái tim to lớn này ban ngày đón trọn ánh nắng mặt trời, ban đêm đón ánh đèn mê hoặc ngoài kia.
Vu Tri Nhạc đứng chờ ở trước cửa sổ một lúc thì nhận được tin nhắn của Cảnh Thắng hỏi cô đang ở đâu.
Cô trả lời: "Dưới lầu."
Cảnh Thắng: "Chờ tôi."
Vu Tri Nhạc buông cánh tay xuống rồi quay đầu, nhìn hướng lên thang máy hành lang một lúc thì thấy bóng dáng quen thuộc của Cảnh Thắng.
Anh vốn đi không nhanh không chậm, tuy bận rộn nhưng vẫn thong dong. Liếc mắt thấy người đang chờ mình, Cảnh Thắng tăng nhanh bước chân, nhưng cũng không thể hiện quá rõ ràng.
Dọc theo đường đi đều có những người mặc âu phục lễ phép chào hỏi anh, Cảnh Thắng cũng khéo léo đáp lại. Cả người một bộ âu phục, trông có mấy phần giống lãnh đạo.
Cảnh Thắng tới trước mặt Vu Tri Nhạc, những biểu cảm khí thế trước đó trong nháy mắt tiêu tan, sau đó nhanh chóng đổi thành nụ cười chân thành.
"Hôm nay chúng ta đã gặp nhau chưa?" Anh kinh ngạc nhướn mi: "Hình như sáng nay đã gặp, nhưng sao tôi lại cảm giác như một năm chưa gặp vậy?"
"Chỉ có một mình anh thôi?" Vu Tri Nhạc cũng không để ý đến lời tiện miệng tỏ tình của anh, chỉ nhìn hướng phía sau.
"Trừ tôi ra cô còn muốn thấy ai nữa?" Trong nháy mắt anh có chút mất mác.
Vu Tri Nhạc lần nữa nhìn vào mắt anh: "Hỏi vậy thôi."
Cảnh Thắng cũng không bám vào chuyện đó nữa, chỉ nói: "Tôi vẫn chưa tan làm."
Vu Tri Nhạc: "... Vậy anh xuống đây làm gì?" Khó trách anh người không đi xuống, không mang theo gì cả.
Cảnh Thắng đáp như chuyện đương nhiên: "Xuống đón cô, không phải ai cũng có đãi ngộ này đâu." Anh chỉ mấy cô gái ở quầy lễ tân: "Thấy mấy người kia không? Người bình thường muốn gặp tôi phải hỏi mấy cô gái ngồi kia..."
Anh còn cố ý bắt chước giọng nói của mấy cô lễ tân, mặt mày vui vẻ: "Xin chào, anh/chị có hẹn trước không? Thật xin lỗi, nếu không có hẹn trước thì không thể gặp giám đốc Cảnh."
Lại pha trò, Vu Tri Nhạc rất muốn cười.
"Có thể hôm nay tôi phải làm thêm giờ, cô có bận gì không? Nếu không thì theo tôi." Cảnh Thắng yêu cầu không chút chần chừ, lại đắc ý cười cười: "Cho cô thấy phong thái làm việc của đàn ông đẹp trai tới mức nào."
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn người mặt dày mày dạn đang vui vẻ kia: "Tôi đợi ở đây."
"Vậy thì buồn chán lắm." Cảnh Thắng thuyết phục thêm: "Đi nào, nửa tiếng thôi, cô không cần lo tôi có ý đồ gây rối, phòng làm việc không chỉ có mình tôi, còn có trợ lý Tống, thư ký... Đúng vậy nhỉ? Sao phòng làm việc của tôi lại nhiều người như thế? Tất cả cùng vào họp chợ sao?"
Rõ ràng đang kể lể để thuyết phục người ta, kết quả vừa nói ra lại tự làm mình tức giận.
Có lẽ vì những biểu cảm biến đổi thoăn thoát tựa như lấy lòng của Cảnh Thắng, Vu Tri Nhạc cũng không cự tuyệt, chỉ nói: "Nửa tiếng thôi đấy."
Vậy thì, cùng lên thang máy thôi.
Hai người một trước một sau đứng trong thang máy, nhìn như không quen biết nhưng vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của nhân viên trong công ty.
Tòa nhà Cảnh Nguyên có một thang máy cao cấp cho cấp trên có thể lên từ tầng 50, đây là thang máy cao cấp nhất công ty. Hiện tại, hai người bọn họ đang đứng trong thang máy này.
Lúc đứng xếp hàng, Cảnh Thắng đột nhiên ngẩng đầu, lấy tay đo từ trán mình với Vu Tri Nhạc sau đó hỏi: "Vu Tri Nhạc, hôm nay cô cao hơn à?"
Vu Tri Nhạc liếc mũi giày mình: "Hôm nay đi giày có gót." *
* Đoạn này nguyên văn là giày "mid heels": giày có gót khoảng từ 4-6cm.
Cảnh Thắng đi theo xác nhận, sau đó tự an ủi mình: "... May là tôi đủ cao."
Đứng một lúc thì cửa thang máy đóng lại, bốn bề bỗng trở nên yên tĩnh.
Vu Tri Nhạc đột nhiên phát hiện vẫn chưa bấm số tầng, cô nghiêng đầu hỏi Cảnh Thắng: "Tầng mấy?"
"Cô đoán xem." Cảnh Thắng cong môi đáp.
"... Không đoán." Vu Tri Nhạc cự tuyệt, cô không có tâm tình chơi trò đoán số nhàm chán với anh.
"Thôi vậy, tầng 56." Sau đó cũng không có hành động tiếp theo.
Vu Tri Nhạc cau mày: "Ấn số đi, anh không định đi lên?"
Người đứng bên cạnh bảng điều khiển thang máy là Cảnh Thắng vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng vững như bàn thạch: "Hôm nay cô cao như vậy, nhiệm vụ vinh quang này phần cô đi."
Vu Tri Nhạc không nói gì, tiến lên phía trước vài bước, khoảng cách giữa hai người kéo lại rất nhiều, cô đang định giơ tay lên ấn số anh vừa nói...
"Sai rồi." Người đàn ông bỗng mở miệng nhắc nhỏ, đồng thời không nói lời nào bắt lấy tay cô. Chưa đợi Vu Tri Nhạc bình tĩnh lại, anh đã cầm tay cô ấn vào nút hiển thị của một tầng khác.
Vu Tri Nhạc rút tay ra, con ngươi lạnh đi, muốn cảnh cáo anh một chút, đối phương đã nhanh chóng chống đỡ: "Ở đây có máy quay giám sát, chỉ cần cô động chân động tay với tôi một chút thôi, cửa vừa mở ra sẽ có 8 tay bảo vệ lực lưỡng đứng chờ ở ngoài."
Anh cười cười, mặt mũi có chút vô lại. Trong chốc lát, Cảnh Thắng rơi rũ mi nhìn, đột nhiên kinh ngạc nói: "Ơ? Sao lại là tầng 52? Tôi nói là tầng 56 mà?"
Vu Tri Nhạc lạnh mặt nhìn Cảnh Thắng, xem anh còn có thể xảo quyệt đùa bỡn tới đâu.
Cảnh Thắng lấy tay gãi trán, giả vờ bừng tỉnh nói: "A... Nhất định là thang máy cố ý rồi. Biết tôi thích cô nên giúp tôi bày tỏ."
Anh lại giả bộ trầm tư, mặt đầy nghiêm túc nói với Vu Tri Nhạc: "Cô nói số 52 rốt cuộc là ý gì? Là tôi yêu... hay là tôi yêu em?" **
** 520 trong tiếng Trung nghĩa là Anh yêu Em. (Cảnh và Nhạc vẫn chưa đến giai đoạn quyết định nên tớ chưa đổi xưng hô được, còn đoạn 520 này thì tạm để tôi-em tí cho nó tình nhé =))
Vu Tri Nhạc lại giận quá hóa cười, đúng là đồ đầu óc có vấn đề.
Hết chương 29.
Spoil:
Cảnh Thắng: "Đừng hút thuốc lá."
"Mặc dù dáng vẻ hút thuốc của cô... rất đẹp."
Vu Tri Nhạc: "Tôi cũng không muốn ăn."
Cảnh Thắng: "Vậy hay tôi nói chuyện cùng cô? Kể chuyện cho cô nghe? Nếu không chúng ta xuống lầu đốt pháo hoa? Tôi có mang theo đấy."
Vu Tri Nhạc: "Càng không muốn nói chuyện."
Cảnh Thắng: "..."
Không muốn ăn, cũng không muốn nói chuyện, vậy thì miệng phải dùng để làm việc khác rồi. Vu Tri Nhạc nhìn sâu vào mắt anh, nhàn nhạt hỏi: "Hôn thì sao?"
Cũng trong chớp mắt đó, Vu Tri Nhạc đưa người về phía trước, hôn người đàn ông trước mặt.
Lời của B.: Amen, cách mạng sắp thành công rồi =))
Hôm nay hai chương + spoil tí nhé mn, bù lại vài hôm nữa tớ hơi bận nên không có chương mới. Hết bận tớ lại ngoi lên cùng màn hôn hiếc:3
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Không có đơn giao hàng, Vu Tri Nhạc trở về nhà một chuyến. Vừa tới cửa, cô thấy cửa nhà rộng mở, hình như có ai đó trở về.
Vu Tri Nhạc thả chìa khóa vào túi, đi vào nhà. Vừa bước qua cửa, tuy chưa thấy người nhưng đã có tiếng gọi vọng ra: "Tri Nhạc."
Giọng điệu trầm khàn, lại như có dấu tích của tháng năm, đó là tiếng gọi của người cha Vu Tri Nhạc đã không gặp một năm kia.
Vu Tri Nhạc nhìn bố mình, ông đang ngồi trước bàn ăn, một tay tùy ý đặt trên bàn, ánh mắt cũng đang nhìn con gái. Ánh mắt này không mang biểu tình gì, mi tâm ông có hai vết hằn nhỏ, nhìn qua trông khá nghiêm nghị.
Ngồi bên cạnh ông còn có bố của Trương Tư Điềm, có lẽ hai người bạn cũ lâu ngày không gặp nên cùng nói chuyện, hàn huyên chuyện xưa.
"Bác Trương." Vu Tri Nhạc chào trưởng bối xong, đảo mắt qua rồi mới nhẹ nhàng gọi: "Bố."
Thanh âm của cô mỏng mà nhẹ, giống như viên đá nhỏ ném vào mặt nước, nước còn chưa kịp rung động đã lắng xuống.
"Ừ." Bố Vu đáp lại, sau đó hỏi: "Tiệm bánh mở đến hai mấy Tết thì nghỉ?"
"Con chưa biết." Vu Tri Nhạc đáp: "Vẫn chưa bàn bạc với Tư Điềm."
Nghe ông hỏi như vậy, cô mới ý thức đã tới cuối năm rồi, mỗi ngày đều bận bịu chạy đông chạy tây, nên không có chút ý thức về việc thời gian trôi đi.
Bác Trương ở bên cạnh trả lời thay: "Hôm qua tôi hỏi thử tiểu Điềm rồi, nó nói làm đến 27 Tết rồi đóng cửa." Ông cười tủm tỉm nhìn bố Vu: "Cũng phải về giúp mọi người dọn dẹp nhà cửa một chút, trên dưới đều phủ bụi rồi."
"27 Tết..." Bố Vu nhấp một ngụm trà: "Ngày mai Tri An và mẹ nó cũng trở về."
"Sắp hết năm rồi cũng phải trở về chứ, sụm họp sẽ náo nhiệt lắm đấy."
"Đúng vậy."
Đợi bố Vu nói xong, bác Trương lại thở dài ngao ngán: "Chỉ không biết nơi này của chúng ta có thể náo nhiệt trong bao lâu nữa."
"Chuyện phá bỏ và di dời sao?" Bố Vu lúc này mới hỏi.
"Phải." Bác Trương đáp: "Tập đoàn Cảnh Nguyên bên kia muốn lấy lại ngoại ô phía Tây, họ chuyên chế như vậy, nói không bao lâu nữa sẽ phá hủy nơi này."
Trong tay bác Trương cầm tách trà trong suốt: "Có lẽ ông là người cuối cùng của phường Trần biết tin này."
Bố Vu hỏi: "Trưởng trấn Từ nói thế nào?"
Bác Trương nói: "Trưởng trấn Từ không ổn, tính ông ấy quá hiền lành, vừa làm việc đã dễ bị bên kia thâu tóm."
Bố Vu lại hỏi: "Khoản đền bù thì sao? Có nhắc đến không?"
Bác Trương đáp: "Tạm thời chưa nói đến, vẫn đang giữ bí mật." Nói đoạn ông lại nhìn về phía Vu Tri Nhạc đang rửa tay trong phòng bếp: "Con gái ông bây giờ đang lái xe cho giám đốc Cảnh, không thì ông hỏi nó một chút?"
"Nó lái xe cho ai?" Bố Vu dường như không nghe rõ.
"Giám đốc Cảnh, cháu trai của Cảnh Viêm Hoa." Bác Trương nói đến đây liền một lời hai nghĩa tiếp tục: "Vị cháu trai của chủ tịch Cảnh này phụ trách việc phá bỏ và di dời đấy."
Bố Vu nhìn bóng lưng con gái mà hỏi: "Tri Nhạc, con không lái xe thuê nữa à?"
Vu Tri Nhạc nghiêng người, dùng khăn lau khô tay nhưng cũng không đáp lại.
"Tiểu Điềm nói với tôi rồi, nó không làm việc đó nữa." Bác Trương nói với giọng khó xử: "Còn không phải do Tri An gây họa sao."
"Gây họa gì?" Bố Vu nhất thời nhướn mày.
Bác Trương liếc mắt nhìn Vu Tri Nhạc đi lên gác, nói tế nhị: "Thôi không nhắc tới nữa, chuyện cũng qua lâu rồi."
___
Buổi chiều Vu Tri Nhạc đi mô-tô trở về thành phố. Trong nhà chỉ có bố cô, không khí ngột ngạt, giống như trong một cái hố lớn gió thổi qua cũng không thông vậy.
Chỉ một bữa ăn trưa đơn giản thôi, hai người ngồi đối diện nhau mà không khí quẫn bách, huyệt thái dương Vu Tri Nhạc không ngừng nảy lên. Cô không sợ bố mình, nhưng có lẽ có chút cảm giác bài xích khiến cô đứng ngồi không yên. Đây là những tích tụ nhỏ từ nhiều năm gom lại mà thành.
Để mô-tô ở nhà để xe của phòng trọ, Vu Tri Nhạc ngồi xe buýt đến tòa nhà Cảnh Nguyên. Hôm nay không đi chiếc xe phô trương kia nên cô đi lại rất thuận lợi, đến nơi liền đứng an tĩnh đợi trong đại sảnh.
Được coi là văn phòng cao cấp của thành phố Ninh, tầng một của tòa nhà Cảnh Nguyên đồ sộ được bài trí tao nhã nhưng khá trống trải. Bốn bề đều là cửa sổ sát đất, nhìn qua giống như trái tim trong suốt của thành phố, trái tim to lớn này ban ngày đón trọn ánh nắng mặt trời, ban đêm đón ánh đèn mê hoặc ngoài kia.
Vu Tri Nhạc đứng chờ ở trước cửa sổ một lúc thì nhận được tin nhắn của Cảnh Thắng hỏi cô đang ở đâu.
Cô trả lời: "Dưới lầu."
Cảnh Thắng: "Chờ tôi."
Vu Tri Nhạc buông cánh tay xuống rồi quay đầu, nhìn hướng lên thang máy hành lang một lúc thì thấy bóng dáng quen thuộc của Cảnh Thắng.
Anh vốn đi không nhanh không chậm, tuy bận rộn nhưng vẫn thong dong. Liếc mắt thấy người đang chờ mình, Cảnh Thắng tăng nhanh bước chân, nhưng cũng không thể hiện quá rõ ràng.
Dọc theo đường đi đều có những người mặc âu phục lễ phép chào hỏi anh, Cảnh Thắng cũng khéo léo đáp lại. Cả người một bộ âu phục, trông có mấy phần giống lãnh đạo.
Cảnh Thắng tới trước mặt Vu Tri Nhạc, những biểu cảm khí thế trước đó trong nháy mắt tiêu tan, sau đó nhanh chóng đổi thành nụ cười chân thành.
"Hôm nay chúng ta đã gặp nhau chưa?" Anh kinh ngạc nhướn mi: "Hình như sáng nay đã gặp, nhưng sao tôi lại cảm giác như một năm chưa gặp vậy?"
"Chỉ có một mình anh thôi?" Vu Tri Nhạc cũng không để ý đến lời tiện miệng tỏ tình của anh, chỉ nhìn hướng phía sau.
"Trừ tôi ra cô còn muốn thấy ai nữa?" Trong nháy mắt anh có chút mất mác.
Vu Tri Nhạc lần nữa nhìn vào mắt anh: "Hỏi vậy thôi."
Cảnh Thắng cũng không bám vào chuyện đó nữa, chỉ nói: "Tôi vẫn chưa tan làm."
Vu Tri Nhạc: "... Vậy anh xuống đây làm gì?" Khó trách anh người không đi xuống, không mang theo gì cả.
Cảnh Thắng đáp như chuyện đương nhiên: "Xuống đón cô, không phải ai cũng có đãi ngộ này đâu." Anh chỉ mấy cô gái ở quầy lễ tân: "Thấy mấy người kia không? Người bình thường muốn gặp tôi phải hỏi mấy cô gái ngồi kia..."
Anh còn cố ý bắt chước giọng nói của mấy cô lễ tân, mặt mày vui vẻ: "Xin chào, anh/chị có hẹn trước không? Thật xin lỗi, nếu không có hẹn trước thì không thể gặp giám đốc Cảnh."
Lại pha trò, Vu Tri Nhạc rất muốn cười.
"Có thể hôm nay tôi phải làm thêm giờ, cô có bận gì không? Nếu không thì theo tôi." Cảnh Thắng yêu cầu không chút chần chừ, lại đắc ý cười cười: "Cho cô thấy phong thái làm việc của đàn ông đẹp trai tới mức nào."
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn người mặt dày mày dạn đang vui vẻ kia: "Tôi đợi ở đây."
"Vậy thì buồn chán lắm." Cảnh Thắng thuyết phục thêm: "Đi nào, nửa tiếng thôi, cô không cần lo tôi có ý đồ gây rối, phòng làm việc không chỉ có mình tôi, còn có trợ lý Tống, thư ký... Đúng vậy nhỉ? Sao phòng làm việc của tôi lại nhiều người như thế? Tất cả cùng vào họp chợ sao?"
Rõ ràng đang kể lể để thuyết phục người ta, kết quả vừa nói ra lại tự làm mình tức giận.
Có lẽ vì những biểu cảm biến đổi thoăn thoát tựa như lấy lòng của Cảnh Thắng, Vu Tri Nhạc cũng không cự tuyệt, chỉ nói: "Nửa tiếng thôi đấy."
Vậy thì, cùng lên thang máy thôi.
Hai người một trước một sau đứng trong thang máy, nhìn như không quen biết nhưng vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của nhân viên trong công ty.
Tòa nhà Cảnh Nguyên có một thang máy cao cấp cho cấp trên có thể lên từ tầng 50, đây là thang máy cao cấp nhất công ty. Hiện tại, hai người bọn họ đang đứng trong thang máy này.
Lúc đứng xếp hàng, Cảnh Thắng đột nhiên ngẩng đầu, lấy tay đo từ trán mình với Vu Tri Nhạc sau đó hỏi: "Vu Tri Nhạc, hôm nay cô cao hơn à?"
Vu Tri Nhạc liếc mũi giày mình: "Hôm nay đi giày có gót." *
* Đoạn này nguyên văn là giày "mid heels": giày có gót khoảng từ 4-6cm.
Cảnh Thắng đi theo xác nhận, sau đó tự an ủi mình: "... May là tôi đủ cao."
Đứng một lúc thì cửa thang máy đóng lại, bốn bề bỗng trở nên yên tĩnh.
Vu Tri Nhạc đột nhiên phát hiện vẫn chưa bấm số tầng, cô nghiêng đầu hỏi Cảnh Thắng: "Tầng mấy?"
"Cô đoán xem." Cảnh Thắng cong môi đáp.
"... Không đoán." Vu Tri Nhạc cự tuyệt, cô không có tâm tình chơi trò đoán số nhàm chán với anh.
"Thôi vậy, tầng 56." Sau đó cũng không có hành động tiếp theo.
Vu Tri Nhạc cau mày: "Ấn số đi, anh không định đi lên?"
Người đứng bên cạnh bảng điều khiển thang máy là Cảnh Thắng vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng vững như bàn thạch: "Hôm nay cô cao như vậy, nhiệm vụ vinh quang này phần cô đi."
Vu Tri Nhạc không nói gì, tiến lên phía trước vài bước, khoảng cách giữa hai người kéo lại rất nhiều, cô đang định giơ tay lên ấn số anh vừa nói...
"Sai rồi." Người đàn ông bỗng mở miệng nhắc nhỏ, đồng thời không nói lời nào bắt lấy tay cô. Chưa đợi Vu Tri Nhạc bình tĩnh lại, anh đã cầm tay cô ấn vào nút hiển thị của một tầng khác.
Vu Tri Nhạc rút tay ra, con ngươi lạnh đi, muốn cảnh cáo anh một chút, đối phương đã nhanh chóng chống đỡ: "Ở đây có máy quay giám sát, chỉ cần cô động chân động tay với tôi một chút thôi, cửa vừa mở ra sẽ có 8 tay bảo vệ lực lưỡng đứng chờ ở ngoài."
Anh cười cười, mặt mũi có chút vô lại. Trong chốc lát, Cảnh Thắng rơi rũ mi nhìn, đột nhiên kinh ngạc nói: "Ơ? Sao lại là tầng 52? Tôi nói là tầng 56 mà?"
Vu Tri Nhạc lạnh mặt nhìn Cảnh Thắng, xem anh còn có thể xảo quyệt đùa bỡn tới đâu.
Cảnh Thắng lấy tay gãi trán, giả vờ bừng tỉnh nói: "A... Nhất định là thang máy cố ý rồi. Biết tôi thích cô nên giúp tôi bày tỏ."
Anh lại giả bộ trầm tư, mặt đầy nghiêm túc nói với Vu Tri Nhạc: "Cô nói số 52 rốt cuộc là ý gì? Là tôi yêu... hay là tôi yêu em?" **
** 520 trong tiếng Trung nghĩa là Anh yêu Em. (Cảnh và Nhạc vẫn chưa đến giai đoạn quyết định nên tớ chưa đổi xưng hô được, còn đoạn 520 này thì tạm để tôi-em tí cho nó tình nhé =))
Vu Tri Nhạc lại giận quá hóa cười, đúng là đồ đầu óc có vấn đề.
Hết chương 29.
Spoil:
Cảnh Thắng: "Đừng hút thuốc lá."
"Mặc dù dáng vẻ hút thuốc của cô... rất đẹp."
Vu Tri Nhạc: "Tôi cũng không muốn ăn."
Cảnh Thắng: "Vậy hay tôi nói chuyện cùng cô? Kể chuyện cho cô nghe? Nếu không chúng ta xuống lầu đốt pháo hoa? Tôi có mang theo đấy."
Vu Tri Nhạc: "Càng không muốn nói chuyện."
Cảnh Thắng: "..."
Không muốn ăn, cũng không muốn nói chuyện, vậy thì miệng phải dùng để làm việc khác rồi. Vu Tri Nhạc nhìn sâu vào mắt anh, nhàn nhạt hỏi: "Hôn thì sao?"
Cũng trong chớp mắt đó, Vu Tri Nhạc đưa người về phía trước, hôn người đàn ông trước mặt.
Lời của B.: Amen, cách mạng sắp thành công rồi =))
Hôm nay hai chương + spoil tí nhé mn, bù lại vài hôm nữa tớ hơi bận nên không có chương mới. Hết bận tớ lại ngoi lên cùng màn hôn hiếc:3
Danh sách chương