Biên tập: TBB


Vu Tri Nhạc đi rất nhanh nhưng Cảnh Thắng theo cô không rời nửa bước. Thật giống như lúc trước, cô làm thế nào cũng không bỏ rơi được anh vào buổi tối hôm đó.

Không nhịn được nữa, Vu Tri Nhạc đứng lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Cảnh Thắng.”

“Có.” Người đàn ông chợt hô khẩu lệnh như trong quân đội, diễn như thật. Giống như cô là Trung đội trưởng, còn anh là một tên lính quèn mới nhập ngũ.

“…” Loại cảm giác không biết phải làm sao quen thuộc lại hiện hữu.

Vu Tri Nhạc ổn định tâm trạng, giọng điệu lạnh lùng: “Em không muốn nhìn thấy anh.”

Đây là lời nói thật, không phải giả vờ.

Cảnh Thắng hơi sửng sốt.

Không muốn nhìn thấy anh, vậy giờ phải làm sao cho phải? Ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh là lôi người phụ nữ này vào trong lòng, để cô dựa đầu vào ngực mình, sau đó anh sẽ dịu dàng nói: “Vậy em đừng nhìn, nghe anh nói là được.”

Hoặc cợt nhả hơn là nói: “Anh sẽ không nói gì, em nghe tiếng tim anh đập đi, nó ngừng đập một tháng, bây giờ mới cải tử hoàn sinh.”

Nhưng không được rồi, có lẽ bây giờ Cá Khô Nhỏ nhà anh vẫn đang giận, anh không dám tùy tiện chạm vào ngòi nổ của cô.

Vì thế, Cảnh Thắng chọn một phương thức ổn thỏa nhất. Anh xoay người, hoàn toàn đưa lưng về phía Vu Tri Nhạc, sau đó nhìn qua loa về phía khác, vờ tức giận nói: “Vậy chúng ta nói chuyện thế này, em thấy thoải mái hơn chút nào không?”

Vu Tri Nhạc nhìn chằm chằm phần gáy nghiêm trang đó: “…”

Người đàn ông để lại cho cô bóng lưng tự cho là quy củ, một bên vẫn lải nhải lời trong lòng:

“Em không thích nhìn anh nên chỉ có thể như vậy. Không sao, anh không tức giận, em vui là được. Không muốn nhìn thì không nhìn. Vu Tri Nhạc, gần đây em thế nào, có phải lại gầy rồi không? Hay vì đổi kiểu tóc? Có điều kiểu tóc mới của em cũng đẹp quá đi, em làm gì mà đến kiểu tóc cũng đẹp thế…”

Nói đến kiểu tóc, anh còn cực kỳ đồng tình mà gật gật đầu.

Vu Tri Nhạc: “…”

Đoán người này còn muốn tự lẩm bẩm tới sáng, Vu Tri Nhạc dứt khoát thả tay xuống, quay đầu đi hướng ngược lại với anh.

“Có điều em phải ăn nhiều cơm vào, sau này còn phải lên biểu diễn. Như bây giờ gầy quá, dù sao em cao thế, béo thêm chút nữa cũng không thành vấn đề. Em có quen với kí túc xá công ty không? Cơm nước thế nào? Anh nghĩ vẫn tốt hơn phòng thuê của em một chút, thật ra em có thể tới Cảnh Nguyên nhà anh…”

Thao thao bất tuyệt thổ lộ một lúc, Cảnh Thắng cảm thấy có gì không đúng lắm.

Anh đoán trước được Vu Tri Nhạc sẽ không phản ứng lại, nhưng sao lại cảm thấy sau lưng trống không?

Cảnh Thắng quay lại thì thấy người phụ nữ đã quay đầu, đi ra ngoài chừng năm mét.

Mẹ kiếp, suýt nữa thì để cô chạy mất.

Cảnh Thắng đi nhanh như bay, đuổi theo cô lần nữa. Nhịp chân dồn dập khiến những bực bội và tức tối trong lòng tràn ra, anh bắt dầu bất bình thay cho mình:

“Vu Tri Nhạc em đừng có chạy, chúng ta bao lâu không gặp nhau, biết anh nhớ đến em nhiều thế nào không?”

Vu Tri Nhạc xoa ấn đường, cô dừng lại lần nữa, định nhanh chóng đuổi tên om sòm, dính người này đi.

Vừa muốn xoay người lại, người đàn ông đột nhiên đưa tay giữ vai, không cho cô động đậy, anh muốn Vu Tri Nhạc giữ nguyên tư thế đó.

Vu Tri Nhạc:?

Thấy người phụ nữ không cử động nữa, anh mới nói:

“Thế này cũng được, em không quay đầu lại sẽ không thấy anh. Ngàn vạn lần đừng quay đầu lại, quay đầu lại sẽ thấy anh ngay đấy.”

“…”

Cảnh Thắng thật giống như thần tiên, mọi con đường đều dẫn tới thành Rome *.

* Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome (All roads lead to Rome): Mọi việc đều có nhiều cách để thực hiện, cũng giống như có nhiều con đường dẫn tới thành Rome. Vấn đề là bạn phải biết chọn con đường ngắn nhất và tốt nhất cho bản thân.

Anh có thể tìm được những tà thuyết dị đoan, hơn nữa còn sử dụng một cách hợp logic, dù trước mặt có là cửa ải hay chướng ngại vật gì.

Vu Tri Nhạc nghĩ nên nhắc nhở anh một chút, thế nên vẫn quay đầu lại hỏi: “Công ty anh không có việc?”

Cảnh Thắng cau mày, nghiêm túc trả lời: “Anh đang làm việc mà. Chú Hai đi công tác nhưng một lòng nghĩ tới công ty, phái anh tới thị sát mọi người, giám sát người mới.”

Vu Tri Nhạc vẫn thong dong: “Vậy xem xong chưa?”

Đôi mắt long lanh cụp xuống, quan sát cẩn thận như đang chiêm ngưỡng thành tựu khoa học kỹ thuật: “Vẫn đang xem.”

Vu Tri Nhạc nghiêng mặt, không nhịn được nghiến răng: “Cảnh Thắng, chúng ta chia tay rồi.”

“Anh biết.” Cảnh Thắng nhìn về phía cô, trong mắt anh luôn mang loại cảm tình thuần túy được gột rửa như ánh nắng xuyên qua kẽ lá: “Nếu không anh đứng ở đây làm gì?”

“Vu Tri Nhạc.” Cảnh Thắng gọi tên cô, bộ dạng phóng đại lúc trước cũng khéo léo thu lại trong khoảnh khắc.

Giọng anh đổi thành nghiêm túc: “Anh không ngại theo đuổi em một lần, hai lần, một trăm lần, một nghìn lần.”

Người đàn ông thờ ơ nhún vai: “Với em, anh vĩnh viễn không sợ thất bại.”

___

Hơn 10 năm trước, vào năm trung học lớp 11, Vu Tri Nhạc từng nghe biện chứng triết học: Con người không thể tắm hai lần trên một dòng sông.

Nhưng một giây này, cô lại không dám đảm bảo mình sẽ không rơi vào con đường bị Cảnh Thắng theo đuổi lần nữa.

Tư tưởng của con người rất kì lạ, nếu chia tay không phải vì bất hòa tình cảm mà do nhân tố khác, thì khi gặp lại lần nữa, trong lòng cũng không dâng lên cảm giác chán ghét.

Ngược lại, những điểm tốt của đối phương sẽ hiện hữu trước mắt, sau đó trùng khớp với hình ảnh trước mặt của anh ấy, giống như một.

Thật ra nếu Vu Tri Nhạc không có gì để nói với anh, cô có thể làm mặt lạnh, thậm chí có thể cưỡng ép bản thân nói những lời cay nghiệt làm tổn thương người kia.

Cô không nói ra miệng không phải do đau lòng người đàn ông trước mặt, chẳng qua không cần phải làm vậy. Cô tách ra với anh là vì mình, không phải lỗi của anh. Cô không ghi hận nhưng cần được tôn trọng.

Sau khi Nghiêm An đi, cô cũng không nguyền rủa nhục mạ anh ấy, càng không nói tới Cảnh Thắng.

Trong khoảng thời gian này, không phải cô chưa từng nhớ đến Cảnh Thắng. Những ngày tháng nặng trĩu ấy, có lúc cô sẽ đoán xem anh đang làm gì.

Nhưng cô chưa từng mong đợi hay cầu nguyện anh sẽ trở lại tìm mình.

Cô cũng không muốn gặp lại anh.

Ít nhất không phải bây giờ.

Thứ tình cảm này vừa mâu thuẫn vừa phức tạp.

Điều phiền lòng chính là hôm nay Cảnh Thắng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, toàn thân bừng bừng sức sống, không sai biệt với anh của trước đó là bao.

Sức sống của anh phi thường như cỏ dại, rất dễ cảm nhiễm người khác, thậm chí còn khó hơn cai thuốc. Mà cô, lại không thể tránh khỏi việc đó.

Công việc vừa mới bắt đầu, cô không hy vọng trạng thái của mình bị ảnh hưởng. Dĩ nhiên, cô càng không hy vọng Cảnh Thắng luôn đảo quanh mình. Đều là những cá thể độc lập, không ai nên vì ai mà sống.

Vu Tri Nhạc nhẹ thở dài, hỏi: “Cảnh Thắng, anh thích như vậy…”

“Thích.” Anh trả lời nhanh hơn đố vui có thưởng.

Vu Tri Nhạc nói: “Em không thích.”

Lông mày người đàn ông đột nhiên cụp xuống: “Em không thích anh?”

“Không phải.” … Lại bị anh làm luẩn quẩn, Vu Tri Nhạc lập tức bẻ lại: “Không phải vấn đề thích hay không thích, em có kế hoạch của em, anh cũng có cuộc sống của mình. Hôm nay anh tới, khiến… cuộc sống của em có chút không thoải mái. Anh có thể trở về không?”

“Cuộc sống của em và cuộc sống của anh có xung đột sao?” Cảnh Thắng hỏi.

“Không xung đột.” Vu Tri Nhạc không phủ nhận, ngược lại còn nói tiếp: “Nhưng chính vì không có xung đột nên nếu trước đó không gặp em, cuộc sống của anh không có em, anh vẫn có thể sinh hoạt bình thường.”

“…” Kết luận rách nát gì đây? Nhưng dường như rất có lý.

Cảnh Thắng phát hiện Vu Tri Nhạc chẳng qua không thích nói chuyện mà thôi. Một khi cô muốn tranh luận cũng người khác, cũng biết phân thứ bậc lắm.

Nhưng vì sao anh đột nhiên cảm thấy mình trở thành người có cũng được mà không có cũng được thế này?

Cảnh Thắng nhất định phải tranh thủ lại địa vị của mình: “Anh gây ảnh hưởng tới em?”

“Bây giờ anh đang gây ảnh hưởng tới em.”

“Ảnh hưởng thế nào?”

“Anh không tới, lúc này em đã ăn cơm, chuẩn bị nghỉ trưa. Chiều nay còn có buổi tập luyện.”

“…” Hình như đúng là vậy thật…

Cảnh Thắng á khẩu không trả lời được.

Làm thế nào đây, anh lại phạm sai lầm, sau đó chỉ biết phát điên trong yên lặng. Vì sao anh làm gì cũng không tốt??

Cảnh Thắng nghĩ mình phải làm gì đó, anh bắt đầu lật túi áo khoác, tìm xem có kẹo hay bánh mì không, tóm lại không thể để Vu Tri Nhạc đói bụng được.

Mẹ nó, quần áo mới mua xong, lấy đâu ra mấy thứ đó.

Người càng cuống quýt, đầu óc càng dễ làm càn.

Cảnh Thắng không nghĩ nhiều, kéo tay áo lên, chìa cánh tay ra trước mặt Vu Tri Nhạc, trịnh trọng nói: “Lại đây cắn một cái cho hả giận đi, còn có thể lót dạ chống đói.”

Dừng một chút, anh bổ sung: “Thịt chó xịn, không chất độc hại.”

“…”

Đồ ngốc này.

Trong lòng Vu Tri Nhạc vừa giận vừa buồn cười.

Cô bức bách mình đóng băng trái tim, nhưng lại bị những điều đáng yêu, thông minh vụn vặt của anh khiến tim mềm nhũn. Cô không thể nán lại thêm với anh nữa.

Vu Tri Nhạc dứt khoát không đi ăn cơm, quay trở về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Trước khi đi còn quăng lại một câu: “Đừng đi theo, cũng đừng tìm nữa. Đừng bắt em phải nổi giận.”

Lần này, Cảnh Thắng lại thật sự nghe lời mà đứng tại chỗ, không tiến về pihas trước chút nào nữa.

____

Mặt mày Cảnh Thắng đầy mất mác, hai tay đút vào túi áo, đi hai bước lại đá vào không khí một chút.

Đến tầng một, lúc gần hòa vào với ánh nắng chói mắt, Cảnh Thắng lại nghĩ mình không thể cứ bỏ đi như thế, ngồi chờ chết không phải phong cách của anh.

Huống hồ, Vu Tri Nhạc còn chưa ăn cơm trưa.

Làm công tác tư tưởng trước sau xong, Cảnh Thắng thả nhanh nhịp bước ra khỏi tòa nhà, tìm một nhà hàng gần đó gọi ba món ăn một món canh. Xách túi đồ ăn định ra cửa, mi tâm Cảnh Thắng bỗng nhíu lại một chỗ.

Anh trở lại quầy bán hàng, lấy tấm thẻ đen trong ví ra, sau đó đưa tay gác cùi chỏ lên mặt quầy, hỏi: “Các vị có đưa cơm hộp không?”

____

Sau khi trở về phòng, Vu Tri Nhạc lên giường nằm.

Vốn định nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng nhưng lăn qua lộn lại không ngủ được, Vu Tri Nhac lấy điện thoại ra chơi trò chơi điện tử.

Không bao lâu sau, có người gõ cửa.

Vu Tri Nhạc nhìn cánh cửa, bạn cùng phòng có thẻ phòng, chắc chắn không phải cô ấy.

Trong lòng cô nảy sinh nghi ngờ, xoay người xuống giường rồi tới cạnh cửa. Cô nhìn vào mắt mèo thì thấy một anh chàng đưa cơm hộp mặc áo màu lam và đội mũ lưỡi chai.

Chần chừ một lát, Vu Tri Nhạc mở cửa.

Người đưa cơm bên ngoài kéo vành mũ xuống thấp, tầm mắt một mực nhìn xuống đất, đứng đối diện Vu Tri Nhạc nhưng chỉ đưa túi đồ trong tay tới.

Tuy là vậy, Vu Tri Nhạc vẫn lập tức nhận ra đó là ai.

Cô dựa vào khung cửa, không hiểu hỏi: “Không phải nói đừng tìm em rồi à? Sao anh lại đến nữa?”

Còn chơi trò nhập vai?

“…” Thân hình người đàn ông đội mũ chợt cứng đờ.

“Cảnh Thắng.” Vu Tri Nhạc ép anh trả lời: “Trả lời em.”

Người đàn ông bị phát giác trong nháy mắt không có chút buồn bã, ngược lại còn cười, cười lén lút, cười vụng trộm, mắt thường cũng thấy vai anh hơi rung lên. Anh bỗng nhiên bắt lấy một tay Vu Tri Nhạc, cứng rắn nhét túi cơm hộp cho cô.

Sau đó vắt chân lên cổ biến mất như một làn khói, nhanh như kẻ cướp vậy.

Vu Tri Nhạc: “…”

Xách túi cơm hộp nặng trĩu, người phụ nữ vẫn chưa động vào. Mấy chục giây sau, điện thoại cô cầm trên một tay khác rung lên, Vu Tri Nhạc thu mắt, mở ra.

Tin nhắn từ số lạ.

“Anh không phải Cảnh Thắng, chỉ là chuyên viên đưa cơm hộp của ca sĩ Vu Tri Nhạc.”

Hết chương 57.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện