LY THỨ 9
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
"Cảm ơn anh đã đặt bánh của Tiệm Bánh Tư Điềm."
Cô vừa dứt lời, người đàn ông đang đứng dựa tường bỗng đứng thẳng ngay lại. Anh nhìn Vu Tri Nhạc, đáy mắt thoáng qua nhiều ý vị, có chút hứng thú, giật mình, hoang đường, nghi hoặc, lại không thể tin được.
Anh không nhận túi tiền, chỉ nhìn người phụ nữ trước mặt không chớp mắt. Nhìn một chút thì hàng lông mày đang hăng hái cũng không tự chủ mà nhíu lại, có mấy phần ủy khuất.
Túi vải dày đó vẫn treo giữa không trung, Vu Tri Nhạc không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt. Cô cũng không gấp gáp, chỉ lẳng lặng chờ đợi anh phản ứng.
Cô có chuẩn bị mà đến, có đủ kiên nhẫn để xử lý người này cũng như những chuyện liên quan đến anh. Cùng nhau đối mắt, cô phát hiện Cảnh Thắng có đôi mắt chó con điển hình, đuôi mắt cụp xuống, không có chút lực sát thương nào cả.
Không khí tựa như ngưng lại. Duy chỉ có đồng hồ điện tử trong phòng vẫn không ngừng biến đổi, chứng minh thời gian vẫn trôi đi.
Sau khi im lặng một lúc, Cảnh Thắng mới hỏi: "Vì sao lại từ chối tôi?" Hỏi xong, khóe miệng không tự chủ hạ xuống, có vẻ không tự tin lắm.
"Không có lí do gì cả." Vu Tri Nhạc nói. Cái này không phải câu trả lời chuẩn bị từ trước, mà là phản xạ có điều kiện. Không thích chính là không thích, không cần lí do.
Cảnh Thắng lại im lặng, mắt rũ xuống liếc về túi trong tay cô, mũi hừ hừ tức giận: "Cô không nói lí do, tôi không nhận lại tiền."
"Anh không nhận?" Vu Tri Nhạc hỏi lại, đem túi nâng cao lên. Gần 50 nghìn tệ bị cô coi như không, giống như phút chốc muốn quăng đi như cỏ rác vậy. Thật giống như đang uy hiếp người khác.
Cảnh Thắng quay mặt đi chỗ khác, đưa tay ra lấy chiếc bánh không được ngó ngàng phía sau. Vu Tri Nhạc thấy vậy, nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, cường ngạnh kéo anh quay lại đối mặt với mình. Cô đúng là đánh giá cao sự kiên nhẫn của mình rồi.
Giống như bị nắm lấy đuôi, suýt chút nữa Cảnh Thắng đã nhảy cẫng lên tại chỗ. Lửa giận ngùn ngụt, Cảnh Thắng muốn vặc lại, có điều sức lực của người phụ nữ này lớn hơn anh nhiều.
Phản kháng không có hiệu quả, Cảnh Thắng bất động. Mặt không ngừng nóng lên, anh chỉ có thể ra vẻ trấn định, để lại cho mình chút thể diện: "Mỗi lần đều làm vậy? Cô chỉ có chiêu này thôi à?"
Có thể nghe được giọng anh đã hơi tức giận.
Vu Tri Nhạc đưa túi tiền đến: "Cầm đi, sau đó tôi sẽ thả tay anh ra."
Cảnh Thắng: "..."
Cảnh Thắng nhìn chằm chằm khuôn mặt ung dung của cô, tức giận mà không có chỗ phát tiết. Trong lòng quýnh lên, ném luôn chiếc bánh trên tay trái ra. Cả hộp bánh trắng xinh đẹp đã tiếp đất.
"Ông đây không cần bánh ngọt nữa!" Người đàn ông thẹn quá hóa giận mặt đỏ bừng, nhanh chóng giật lấy túi tiền trong tay Vu Tri Nhạc. Anh vào nhà, đóng cửa rầm một cái.
Phụ nữ cái gì chứ? Đúng là người phụ nữ không bình thường.
Đúng là người phụ nữ không biết điều.
Cảnh Thắng cầm túi tiền kia hằm hằm bước vào phòng khách. Đi ngang qua thùng rác, anh không chút suy nghĩ mà ném thẳng vào, sức lực lớn đến mức nghiêng ngả cả thùng rác.
Tức giận đến váng đầu, Cảnh Thắng trở về ghế sofa, ngã ngửa xuống. Nhìn chằm chằm trần nhà, Cảnh Thắng lấy điện thoại từ túi quần ra xem đoạn chat trên WeChat vừa nãy. Cuộc nói chuyện kết thúc bằng icon "OK" của cô.
Anh đã chủ tâm chuẩn bị cho tối nay chỉ để được nhìn thấy cô, cũng để cô nhìn anh một cái. Dù sao cũng khác với trước đây, hôm nay anh mang vẻ đẹp trai mệt mỏi cơ mà.
Kết quả thì sao?
Cảnh Thắng xem lại cuộc nói chuyện lúc trước, một chủ một khách nói chuyện thật thân thiết hòa thuận biết bao, vì sao vừa thấy đã trở mặt vậy?
Một bên giận dỗi mắng cô trong lòng, nhưng vẫn mở vòng bạn bè ra xem. Từ đầu đến cuối không phải bánh ngọt lớn thì là bánh ngọt nhỏ, không có chút tin tức gì liên quan đến ngày thường, ảnh selca cũng không có.
Selca...
Đúng vậy, selca. Cảnh Thắng mở camera trước của máy ảnh lên. Nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai ngời ngời, nhưng vì dí sát điện thoại vào nên chỉ thấy cặp má, có điều trông cũng rất đáng yêu.
Sao lại cự tuyệt?
Anh cũng muốn biết nữa.
Cảnh Thắng ngồi dậy, ngồi xem ảnh trước đây, càng xem càng thấy bất bình cho mình. Anh muốn người phụ nữ kia phải hối hận muốn nhảy xuống hồ tự tử, hoặc là khi anh đóng cửa không lưu tình, cô đã hối không kịp.
Có khi cô vẫn còn đứng ở cửa nhà ấy nhỉ?
Nghĩ như vậy, Cảnh Thắng đứng dậy, đi dép vào rồi chậm chậm tiến ra cửa. Khi đến cửa, một tay chống tường, một tay mở lỗ mắt mèo để nhìn ra bên ngoài.
Trong hành lang không có một bóng người.
Cô ấy đi rồi.
Cảm giác thất bại lại dội vào lòng, nhưng Cảnh Thắng vẫn nhất quyết mở chốt cửa ra. Sau khi mở cửa, gió lạnh thổi tới, nhưng cũng chỉ có gió mà thôi, không có người nào cả.
Có điều, hộp bánh ngọt vẫn nằm ở đó. Cảnh Thắng ngồi xổm xuống nhìn cẩn thận, hộp bánh bị móp ở trên, chứng minh anh vừa mới vứt bỏ người kia.
... Cô để lại bánh ngọt cho anh.
Ném hỏng bánh ngọt giá rẻ rồi.
Dùng hai tay bê hộp bánh trở lại bàn trà nhỏ. Anh ngồi trên thảm, rút phần nơ bướm bên trên hộp ra. Bánh bên trong đúng là bị ném hỏng, phần kem bị xô dính hết lên thành hộp.
Cảnh Thắng mở cái hộp ra, lấy dao dĩa nhỏ bên trong, sau đó lại nghĩ có mình ăn thôi nên để lại dao dĩa, chỉ dùng dao nhựa để quệt kem.
Nếm thử chút nào, vẫn còn ngọt lắm.
Cảnh Thắng bỏ dao cắt bánh xuống, khó hiểu nghĩ về chuyện ném bánh ngọt này, có phải anh hơi quá đáng rồi không?
Giống như khi anh xử lý chuyện buôn bán đất cũng đã gặp vài người buôn bán nhỏ. Những người này không giàu có, thường chỉ có khoảng 20 mét vuông cửa hàng để buôn bán nhưng đặt toàn tâm toàn ý vào. Anh nghĩ Vu Tri Nhạc cũng giống những người này.
Bánh ngọt chính là tâm huyết, cũng là thành quả lao động của cô. Ném đi như vậy, có lẽ cô sẽ tức giận cùng đau lòng lắm.
Có nên xin lỗi không đây?
Cảnh Thắng đưa tay đỡ trán suy nghĩ.
Nhưng xin lỗi thì cũng quá "low"(1) rồi.
(1) Ý bạn Thắng "low" ở đây là mất mặt.
Cô ấy còn nói với mình mấy lời như thế cơ mà. Không bằng cứ đi tắm rồi ngủ một giấc đã.
Nhưng mà... Có vẻ như có lỗi với cô ấy thật thì phải?
Vắt tay lên trán, Cảnh Thắng rơi vào thế tiến thoát lưỡng nan. Sau đó khi cúi xuống nhìn thấy chiếc bánh bị ném kia, sau một lúc lâu anh cũng thông suốt. Anh đã nghĩ ra biện pháp, vừa không phải xin lỗi, lại khiến mình không còn áy náy nữa.
Cảnh Thắng vào phòng bếp lấy một cái thìa lớn, hăng hái bắt đầu... ăn bánh ngọt. Một miếng lớn, một miếng nhỏ, không ngừng nghỉ ăn một miếng rồi lại một miếng.
Vừa ăn vừa hướng về phía chiếc bánh hùng hổ tự hỏi tự trả lời.
"Mày bị ném vỡ thật đáng thương, hôm nay lòng ông đây cũng đau lắm, sao không ai tới thương xót vậy?
"Ôi bánh ngọt quá."
"Mày với Vu Tri Nhạc là thế nào? Đương nhiên không phải, Vu Tri Nhạc đem mày đến để bị tao ăn hết. Chúng ta đều rất đáng thương, đều bị người phụ nữ đó vứt bỏ ở đây."
"Đúng là bánh cỡ 12cm không vậy? Sau ăn mãi không hết, chắc phải là 20cm."
"A! Nốt một miếng cuối cùng..."
"Tạm biệt! Bạn tốt của tao!" Người đàn ông vẫy vẫy tay, một tay với điện thoại: "Vài ngày nữa lại gặp nhau ở bồn cầu, lúc đó tao không ăn thịt mày nữa... Đừng nghĩ nhiều."
Cảnh Thắng ợ một cái, lấy điện thoại ra hướng về phía hộp bánh còn một ít vụn bánh, sau đó chụp ảnh. Anh ngắm ảnh một lúc, ai nhìn vào cũng thấy rằng đã ăn hết sạch bánh, đúng là rất có thành ý.
Gửi ảnh cho Vu Tri Nhạc nào. Trước khi gửi ảnh, anh còn kèm theo một câu: "Dù nó bị vỡ nhưng ăn vẫn rất ngon."
Nhìn thấy ảnh rồi nhất định cô sẽ hồi tâm chuyển ý, vì anh có thiện chí như thế mà. Nghĩ một lúc lại sửa chữ "nó" thành "anh ấy"(2)
Hay là "cô ấy"?(3)
(2)他 với 她(3) ở đây là từ chỉ anh ấy và cô ấy. Bạn Thắng phân vân dùng từ thế nào cho Tri Nhạc thấy được thành ý. "Anh ấy" vừa để chỉ bánh, vừa để chỉ bản thân Thắng. Mệt quá, Thắng ạ =))
Dùng "anh ấy" vậy, một lời mang hai nghĩa, hy vọng người phụ nữ kia có thể cảm nhận được một tầng ý nghĩa khác.
Cảnh Thắng ngồi dưới đất, mi tâm nhăn lại, cẩn thận nhắn một dòng tin như vậy. Sau khi gửi dòng tin đi, anh gửi kèm bức ảnh ngay lập tức để cả tin nhắn lẫn ảnh hiển thị cùng lúc, như vậy cô sẽ có cảm tình hơn.
OK.
Cảnh Thắng ngồi thẳng người.
Gửi.
...
...
...
Cảnh Thắng không nghĩ tới, ngoài dự liệu của anh điện thoại hiện thông báo:
"Cần Tiệm Bánh Tư Điềm chấp nhận yêu cầu kết bạn, bạn vẫn chưa phải bạn bè của cô ấy. Hãy gửi lời mới kết bạn, sau khi đối phương đồng ý mới có thể bắt đầu trò chuyện."
Không phải chứ? Mới vừa nãy vẫn thấy được vòng bạn bè có hình bánh ngọt mà? Cảnh Thắng nhanh chóng mở vòng bạn bè ra thì không thấy bức ảnh nào xuất hiện nữa.
Đêm đó, bên trong căn hộ ở quảng trường Chung Sơn có tiếng động kinh thiên động địa. Các nhà ở tầng trên tầng dưới đều suy đoán xem đó là tiếng kêu của vật gì...
___
Hôm sau, khi trời vừa sáng, dì quét dọn theo lệ đến dọn dẹp nhà cửa. Dọn dẹp một hồi, dì không rõ tại sao linh kiện điện thoại lại vương vãi khắp thảm. Dì lại càng không hiểu tại sao thùng rác ở ngay bên cạnh, nhưng người chủ nhà trẻ tuổi không vứt đĩa bánh ngọt đi, mà lại vứt hơn mấy chục nghìn tệ vào.
Có lẽ người thường bọn họ không thể nào xâm nhập được vào thế giới của những người giàu có được.
Hết chương 9.
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
"Cảm ơn anh đã đặt bánh của Tiệm Bánh Tư Điềm."
Cô vừa dứt lời, người đàn ông đang đứng dựa tường bỗng đứng thẳng ngay lại. Anh nhìn Vu Tri Nhạc, đáy mắt thoáng qua nhiều ý vị, có chút hứng thú, giật mình, hoang đường, nghi hoặc, lại không thể tin được.
Anh không nhận túi tiền, chỉ nhìn người phụ nữ trước mặt không chớp mắt. Nhìn một chút thì hàng lông mày đang hăng hái cũng không tự chủ mà nhíu lại, có mấy phần ủy khuất.
Túi vải dày đó vẫn treo giữa không trung, Vu Tri Nhạc không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt. Cô cũng không gấp gáp, chỉ lẳng lặng chờ đợi anh phản ứng.
Cô có chuẩn bị mà đến, có đủ kiên nhẫn để xử lý người này cũng như những chuyện liên quan đến anh. Cùng nhau đối mắt, cô phát hiện Cảnh Thắng có đôi mắt chó con điển hình, đuôi mắt cụp xuống, không có chút lực sát thương nào cả.
Không khí tựa như ngưng lại. Duy chỉ có đồng hồ điện tử trong phòng vẫn không ngừng biến đổi, chứng minh thời gian vẫn trôi đi.
Sau khi im lặng một lúc, Cảnh Thắng mới hỏi: "Vì sao lại từ chối tôi?" Hỏi xong, khóe miệng không tự chủ hạ xuống, có vẻ không tự tin lắm.
"Không có lí do gì cả." Vu Tri Nhạc nói. Cái này không phải câu trả lời chuẩn bị từ trước, mà là phản xạ có điều kiện. Không thích chính là không thích, không cần lí do.
Cảnh Thắng lại im lặng, mắt rũ xuống liếc về túi trong tay cô, mũi hừ hừ tức giận: "Cô không nói lí do, tôi không nhận lại tiền."
"Anh không nhận?" Vu Tri Nhạc hỏi lại, đem túi nâng cao lên. Gần 50 nghìn tệ bị cô coi như không, giống như phút chốc muốn quăng đi như cỏ rác vậy. Thật giống như đang uy hiếp người khác.
Cảnh Thắng quay mặt đi chỗ khác, đưa tay ra lấy chiếc bánh không được ngó ngàng phía sau. Vu Tri Nhạc thấy vậy, nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, cường ngạnh kéo anh quay lại đối mặt với mình. Cô đúng là đánh giá cao sự kiên nhẫn của mình rồi.
Giống như bị nắm lấy đuôi, suýt chút nữa Cảnh Thắng đã nhảy cẫng lên tại chỗ. Lửa giận ngùn ngụt, Cảnh Thắng muốn vặc lại, có điều sức lực của người phụ nữ này lớn hơn anh nhiều.
Phản kháng không có hiệu quả, Cảnh Thắng bất động. Mặt không ngừng nóng lên, anh chỉ có thể ra vẻ trấn định, để lại cho mình chút thể diện: "Mỗi lần đều làm vậy? Cô chỉ có chiêu này thôi à?"
Có thể nghe được giọng anh đã hơi tức giận.
Vu Tri Nhạc đưa túi tiền đến: "Cầm đi, sau đó tôi sẽ thả tay anh ra."
Cảnh Thắng: "..."
Cảnh Thắng nhìn chằm chằm khuôn mặt ung dung của cô, tức giận mà không có chỗ phát tiết. Trong lòng quýnh lên, ném luôn chiếc bánh trên tay trái ra. Cả hộp bánh trắng xinh đẹp đã tiếp đất.
"Ông đây không cần bánh ngọt nữa!" Người đàn ông thẹn quá hóa giận mặt đỏ bừng, nhanh chóng giật lấy túi tiền trong tay Vu Tri Nhạc. Anh vào nhà, đóng cửa rầm một cái.
Phụ nữ cái gì chứ? Đúng là người phụ nữ không bình thường.
Đúng là người phụ nữ không biết điều.
Cảnh Thắng cầm túi tiền kia hằm hằm bước vào phòng khách. Đi ngang qua thùng rác, anh không chút suy nghĩ mà ném thẳng vào, sức lực lớn đến mức nghiêng ngả cả thùng rác.
Tức giận đến váng đầu, Cảnh Thắng trở về ghế sofa, ngã ngửa xuống. Nhìn chằm chằm trần nhà, Cảnh Thắng lấy điện thoại từ túi quần ra xem đoạn chat trên WeChat vừa nãy. Cuộc nói chuyện kết thúc bằng icon "OK" của cô.
Anh đã chủ tâm chuẩn bị cho tối nay chỉ để được nhìn thấy cô, cũng để cô nhìn anh một cái. Dù sao cũng khác với trước đây, hôm nay anh mang vẻ đẹp trai mệt mỏi cơ mà.
Kết quả thì sao?
Cảnh Thắng xem lại cuộc nói chuyện lúc trước, một chủ một khách nói chuyện thật thân thiết hòa thuận biết bao, vì sao vừa thấy đã trở mặt vậy?
Một bên giận dỗi mắng cô trong lòng, nhưng vẫn mở vòng bạn bè ra xem. Từ đầu đến cuối không phải bánh ngọt lớn thì là bánh ngọt nhỏ, không có chút tin tức gì liên quan đến ngày thường, ảnh selca cũng không có.
Selca...
Đúng vậy, selca. Cảnh Thắng mở camera trước của máy ảnh lên. Nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai ngời ngời, nhưng vì dí sát điện thoại vào nên chỉ thấy cặp má, có điều trông cũng rất đáng yêu.
Sao lại cự tuyệt?
Anh cũng muốn biết nữa.
Cảnh Thắng ngồi dậy, ngồi xem ảnh trước đây, càng xem càng thấy bất bình cho mình. Anh muốn người phụ nữ kia phải hối hận muốn nhảy xuống hồ tự tử, hoặc là khi anh đóng cửa không lưu tình, cô đã hối không kịp.
Có khi cô vẫn còn đứng ở cửa nhà ấy nhỉ?
Nghĩ như vậy, Cảnh Thắng đứng dậy, đi dép vào rồi chậm chậm tiến ra cửa. Khi đến cửa, một tay chống tường, một tay mở lỗ mắt mèo để nhìn ra bên ngoài.
Trong hành lang không có một bóng người.
Cô ấy đi rồi.
Cảm giác thất bại lại dội vào lòng, nhưng Cảnh Thắng vẫn nhất quyết mở chốt cửa ra. Sau khi mở cửa, gió lạnh thổi tới, nhưng cũng chỉ có gió mà thôi, không có người nào cả.
Có điều, hộp bánh ngọt vẫn nằm ở đó. Cảnh Thắng ngồi xổm xuống nhìn cẩn thận, hộp bánh bị móp ở trên, chứng minh anh vừa mới vứt bỏ người kia.
... Cô để lại bánh ngọt cho anh.
Ném hỏng bánh ngọt giá rẻ rồi.
Dùng hai tay bê hộp bánh trở lại bàn trà nhỏ. Anh ngồi trên thảm, rút phần nơ bướm bên trên hộp ra. Bánh bên trong đúng là bị ném hỏng, phần kem bị xô dính hết lên thành hộp.
Cảnh Thắng mở cái hộp ra, lấy dao dĩa nhỏ bên trong, sau đó lại nghĩ có mình ăn thôi nên để lại dao dĩa, chỉ dùng dao nhựa để quệt kem.
Nếm thử chút nào, vẫn còn ngọt lắm.
Cảnh Thắng bỏ dao cắt bánh xuống, khó hiểu nghĩ về chuyện ném bánh ngọt này, có phải anh hơi quá đáng rồi không?
Giống như khi anh xử lý chuyện buôn bán đất cũng đã gặp vài người buôn bán nhỏ. Những người này không giàu có, thường chỉ có khoảng 20 mét vuông cửa hàng để buôn bán nhưng đặt toàn tâm toàn ý vào. Anh nghĩ Vu Tri Nhạc cũng giống những người này.
Bánh ngọt chính là tâm huyết, cũng là thành quả lao động của cô. Ném đi như vậy, có lẽ cô sẽ tức giận cùng đau lòng lắm.
Có nên xin lỗi không đây?
Cảnh Thắng đưa tay đỡ trán suy nghĩ.
Nhưng xin lỗi thì cũng quá "low"(1) rồi.
(1) Ý bạn Thắng "low" ở đây là mất mặt.
Cô ấy còn nói với mình mấy lời như thế cơ mà. Không bằng cứ đi tắm rồi ngủ một giấc đã.
Nhưng mà... Có vẻ như có lỗi với cô ấy thật thì phải?
Vắt tay lên trán, Cảnh Thắng rơi vào thế tiến thoát lưỡng nan. Sau đó khi cúi xuống nhìn thấy chiếc bánh bị ném kia, sau một lúc lâu anh cũng thông suốt. Anh đã nghĩ ra biện pháp, vừa không phải xin lỗi, lại khiến mình không còn áy náy nữa.
Cảnh Thắng vào phòng bếp lấy một cái thìa lớn, hăng hái bắt đầu... ăn bánh ngọt. Một miếng lớn, một miếng nhỏ, không ngừng nghỉ ăn một miếng rồi lại một miếng.
Vừa ăn vừa hướng về phía chiếc bánh hùng hổ tự hỏi tự trả lời.
"Mày bị ném vỡ thật đáng thương, hôm nay lòng ông đây cũng đau lắm, sao không ai tới thương xót vậy?
"Ôi bánh ngọt quá."
"Mày với Vu Tri Nhạc là thế nào? Đương nhiên không phải, Vu Tri Nhạc đem mày đến để bị tao ăn hết. Chúng ta đều rất đáng thương, đều bị người phụ nữ đó vứt bỏ ở đây."
"Đúng là bánh cỡ 12cm không vậy? Sau ăn mãi không hết, chắc phải là 20cm."
"A! Nốt một miếng cuối cùng..."
"Tạm biệt! Bạn tốt của tao!" Người đàn ông vẫy vẫy tay, một tay với điện thoại: "Vài ngày nữa lại gặp nhau ở bồn cầu, lúc đó tao không ăn thịt mày nữa... Đừng nghĩ nhiều."
Cảnh Thắng ợ một cái, lấy điện thoại ra hướng về phía hộp bánh còn một ít vụn bánh, sau đó chụp ảnh. Anh ngắm ảnh một lúc, ai nhìn vào cũng thấy rằng đã ăn hết sạch bánh, đúng là rất có thành ý.
Gửi ảnh cho Vu Tri Nhạc nào. Trước khi gửi ảnh, anh còn kèm theo một câu: "Dù nó bị vỡ nhưng ăn vẫn rất ngon."
Nhìn thấy ảnh rồi nhất định cô sẽ hồi tâm chuyển ý, vì anh có thiện chí như thế mà. Nghĩ một lúc lại sửa chữ "nó" thành "anh ấy"(2)
Hay là "cô ấy"?(3)
(2)他 với 她(3) ở đây là từ chỉ anh ấy và cô ấy. Bạn Thắng phân vân dùng từ thế nào cho Tri Nhạc thấy được thành ý. "Anh ấy" vừa để chỉ bánh, vừa để chỉ bản thân Thắng. Mệt quá, Thắng ạ =))
Dùng "anh ấy" vậy, một lời mang hai nghĩa, hy vọng người phụ nữ kia có thể cảm nhận được một tầng ý nghĩa khác.
Cảnh Thắng ngồi dưới đất, mi tâm nhăn lại, cẩn thận nhắn một dòng tin như vậy. Sau khi gửi dòng tin đi, anh gửi kèm bức ảnh ngay lập tức để cả tin nhắn lẫn ảnh hiển thị cùng lúc, như vậy cô sẽ có cảm tình hơn.
OK.
Cảnh Thắng ngồi thẳng người.
Gửi.
...
...
...
Cảnh Thắng không nghĩ tới, ngoài dự liệu của anh điện thoại hiện thông báo:
"Cần Tiệm Bánh Tư Điềm chấp nhận yêu cầu kết bạn, bạn vẫn chưa phải bạn bè của cô ấy. Hãy gửi lời mới kết bạn, sau khi đối phương đồng ý mới có thể bắt đầu trò chuyện."
Không phải chứ? Mới vừa nãy vẫn thấy được vòng bạn bè có hình bánh ngọt mà? Cảnh Thắng nhanh chóng mở vòng bạn bè ra thì không thấy bức ảnh nào xuất hiện nữa.
Đêm đó, bên trong căn hộ ở quảng trường Chung Sơn có tiếng động kinh thiên động địa. Các nhà ở tầng trên tầng dưới đều suy đoán xem đó là tiếng kêu của vật gì...
___
Hôm sau, khi trời vừa sáng, dì quét dọn theo lệ đến dọn dẹp nhà cửa. Dọn dẹp một hồi, dì không rõ tại sao linh kiện điện thoại lại vương vãi khắp thảm. Dì lại càng không hiểu tại sao thùng rác ở ngay bên cạnh, nhưng người chủ nhà trẻ tuổi không vứt đĩa bánh ngọt đi, mà lại vứt hơn mấy chục nghìn tệ vào.
Có lẽ người thường bọn họ không thể nào xâm nhập được vào thế giới của những người giàu có được.
Hết chương 9.
Danh sách chương