Edit: Michellevn

Hoàng hôn nặng nề buông xuống, đoạn đường đổ nát lại càng trở nên ảm đạm, chia cắt nơi này với thành thị phồn hoa thành hai thế giới. Giang Mạn quay sang nhìn biểu cảm mím môi trầm tĩnh của Trình Khiên Bắc, khẽ cười mở miệng hỏi:" Muốn dùng một nghi thức từ biệt không ?"

Trình Khiên Bắc cúi đầu nhìn cô, mỉm cười, nhàn nhạt:" Thực ra thành tích hồi nhỏ của anh cũng bình thường, giống với hầu hết trẻ em trên phố, cũng chẳng thích học hành. Năm mười ba tuổi xảy ra chuyện ấy, Vương Hạo Thiên phải vào trại giáo dưỡng thiếu niên, anh thấy mẹ anh len lén khóc một trận sau lưng anh, anh biết bà lo lắng cho tương lai của anh, bà ở lại thành phố này, không có gì khác là muốn cho anh có cuộc sống tốt hơn. Sau đó anh bắt đầu học hành chăm chỉ, thi đỗ vào trường trung học trọng điểm, môi trường học đường hoàn toàn khác biệt với nơi này, anh dần dần có thể phân biệt đúng sai, từ đó trở đi, mỗi ngày đều răn đe bản thân, tuyệt đối không được thối rữa ở chỗ này. "

anh không muốn giống như thi thể năm đó được khiêng ra từ căn phòng thuê bên cạnh, cuối cùng lưu lại cho người trên nhân thế, chỉ là mùi thối rữa.

Giang Mạn nói :" anh rất lợi hại."

Lời khen này từ đáy lòng, hoàn cảnh lớn lên và thân thế như vậy, cuối cùng dựa vào nỗ lực của chính mình trở thành một người danh giá khiến người khác khó mà bì kịp ở cái thành phố này. Cho dù anh có phải là người thương của cô hay không, thì trong lòng cô, anh cũng là người đàn ông khiến người ta tâm phục khẩu phục.Cái này không liên quan tới anh có bao nhiêu của cải, hay đạt được bao nhiêu thành công trong đời thường, mà là sự kiên định trong con người anh.

Trình Khiên Bắc chỉ mỉm cười trước lời khen ngợi của cô, đưa tay ra khẽ nắm lấy tay cô, nhiệt độ của lòng bàn tay đan xen vào nhau, tạo cho người ta cảm giác dễ chịu vui vẻ.

" đi thôi!" anh nói

Giang Mạn gật đầu.

đi được vài bước thì đột nhiên phía trước mặt có ba người dáng vẻ thiếu niên bất lương, một trong số đó vẫn đang chơi trượt ván. Tới trước mặt hai người thì dừng lại, chặn đường đi của hai người.

Ba người này trông chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng hiển nhiên là làm chuyện xấu không hề xa lạ.

Trình Khiên Bắc ăn mặc chính trang như thường lệ, Giang Mạn cũng mặc váy dài, đi giày cao gót, hai người xem như chính là nam nữ thành thị chính tông, nhân viên văn phòng hoặc giới thượng lưu.

" anh ! Chị! Mượn chút tiền tiêu vặt đi !" Tên nhóc hư hỏng dựng thẳng ván trượt lên mở miệng bằng giọng cà chớn.

Trình Khiên Bắc cười cười hỏi:" Mượn bao nhiêu?"

Giang Mạn vốn có hơi căng thẳng, dù sao đối phương cũng có ba tên, nhưng nhìn dáng vẻ hết sức bình tĩnh của người đàn ông bên cạnh, cũng liền thả lỏng người. anh lớn lên ở con phố này, có lẽ đã quen với kiểu tình huống và những đứa trẻ thế này.

Huống chi ba tên nhóc này, nhìn sao thì vẫn thấy quá nhỏ tuổi, vóc dáng lại không cao, tay chân gầy gò, cho dù thực sự ra tay, không chừng cô cũng có thể hạ gục một tên ấy chứ! Tên nhóc hư nói :" Trong ví anh có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu đi !"

Trình Khiên Bắc:" Ngại quá nhóc à, hiện giờ mọi thứ đều thanh toán bằng điện thoại di động, trong ví không có tiền mặt."

Tên nhóc hư:" Chuyển tiền Alipay cũng được mà "

Trình Khiên Bắc cười:" Ăn cướp bây giờ mà cũng tiến bộ như vậy sao?"

Tên nhóc hư:" Chứ sao? Theo kịp thời đại mà!"

Giang Mạn không nói gì, im lặng nhìn Trình Khiên Bắc chậm rãi lấy điện thoại di động từ túi quần ra. Tên nhóc hư có lẽ chờ đợi thấy chán, liền đưa ánh mắt sang người cô, huýt sáo một tiếng và mở miệng ngả ngớn:" anh à, gái của anh ngon nha!"

Trình Khiên Bắc ngẩng lên, cười như không cười nhìn cái tên vừa nói :" Vốn định cho các cậu chút tiền tiêu vặt, nhưng giờ tôi đổi ý rồi."

Tên nhóc hư khẽ thay đổi sắc mặt, nhíu mày nói :" anh, anh có ý gì?"

" Cậu cũng gọi tôi là anh rồi, tôi mà không quan tâm đến giáo dục các cậu thì có vẻ hơi bất hợp lý nhỉ!"

Giang Mạn chớp chớp mắt, yên lặng lùi ra sau hai bước.

Mười phút sau.

Ba tên nhóc mặt mũi bầm dập quỳ gối ở lề đường, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc:" anh, tụi em sai rồi, Phố Hạ Đường dỡ bỏ rồi, mấy nhà tụi em chuyển đến con phố bên cạnh buôn bán, tiền thuê đắt, buôn bán không tốt, tiền chi tiêu cũng hết rồi. Tụi em chỉ muốn có chút tiền tiêu vặt thôi, chứ bình thường tụi em không làm chuyện này đâu."

Trình Khiên Bắc bình tĩnh ngồi lên một viên gạch,xắn tay áo lên một cách chậm rãi, vừa nãy ra tay giáo dục ba tên nhóc này, một cọng tóc cũng không hề lộn xộn, Giang Mạn tay đút túi đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ, cũng sợ ngây người.

Quả nhiên là đứa trẻ được sinh ra để đấu đá với đủ hạng người.

Trình Khiên Bắc nghe mấy tên nhóc này nói xong, thong thả ngước đầu lên, nhẹ nhàng hỏi:" Các cậu trước đây sống ở phố Hạ Đường sao?"

Tên nhóc hư gật đầu:" Vâng ạ! Sống ở đây từ nhỏ rồi, mới chuyển đi không được mấy tháng, bỗng dưng thấy nhớ liền muốn quay về nhìn một chút."

Nào ngờ Trình Khiên Bắc bảo:" Tôi cũng từ nơi này đi ra."

" Hả?"

Thằng nhóc nhỏng gương mặt heo lên, đôi mắt mở to kinh ngạc, nhưng vì hai mắt sưng vù, dù có nhướng cỡ nào cũng chỉ là hai khe hở, nó ồm ồm hỏi:" Sao em chưa từng thấy anh nhỉ? Phố Hạ Đường cũng chẳng có ai như anh cả!"

Khí chất cao quý trên con người anh , cho dù là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cũng có thể cảm thấy hoàn toàn khác biệt với phố Hạ Đường.

Trình Khiên Bắc bảo:" đã rời đi mười năm trước rồi."

" Em nói mà! Phố Hạ Đường này toàn là làm ăn buôn bán nhỏ, sao có người như anh chứ."

Trình Khiên Bắc ngoài cười trong không cười:" Người nào đi chăng nữa, không phải ai sinh ra thì cuộc đời sẽ định được trước như vậy."

nói xong hình như cảm thấy hơi buồn cười khi nói đạo lý với ba thằng nhóc hư hỏng, quả nhiên, anh vừa dứt lời, thì trông thấy ba gương mặt trước mắt hết sức là mông lung mờ mịt. anh cũng mất luôn kiên nhẫn, giơ tay vỗ mạnh lên ba cái đầu:" Còn nhỏ không lo học hành, tôi mà còn trông thấy các cậu làm chuyện xấu nữa, lập tức đưa thẳng vô trại giáo dưỡng luôn."

" không ạ, không ạ!" Mấy tên nhóc lắc lắc đầu như trống bỏi.

Trình Khiên Bắc lại điên lên đạp cho mỗi thằng một phát:" Cút hết cho tôi!"

Thế là ba tên nhóc lăn lê bò càng mà cút đi .

Giang Mạn làm quần chúng đứng xem, nhìn theo bóng lưng mấy thằng nhóc lẩn vào trong hoàng hôn, cuối cùng không nhịn được cười phá lên.

Trình Khiên Bắc đứng lên vỗ vỗ bụi bặm trên người, quay đầu nheo mắt nhìn cô :" Buồn cười vậy sao?"

Giang Mạn nói :" một vị tổng tài trong bộ đồ sang trọng, đánh bại ba thằng nhóc hư hỏng trên đường phố, lại còn đánh cho phải quỳ xuống cầu xin tha thứ. Đây quả thực chính là hành vi nghệ thuật, em nhịn mãi giờ mới cười, vất vả lắm ó."

Trình Khiên Bắc nghe vậy cũng cười, một lát sau, nét mặt thoáng nghiêm lại:"Thực sự anh rất ghét trẻ em như này, trước kia phố Hạ Đường rất nhiều, quan hệ với anh cũng không tệ, sau khi học lên cấp ba thì xem như hoàn toàn giác ngộ, mỗi lần nhìn thấy tụi nó anh lại phát sầu, nghĩ rằng cả đời họ có thể chỉ là rác rưởi và chuột bọ trong mắt người thường."

anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp," Nhưng vẫn còn may, mặc dù xác thực sau này rất nhiều người cờ bạc trai gái sinh hoạt hỗn độn, nhưng cũng không ít người trải qua cuộc sống bình thường, làm buôn bán nhỏ lấy vợ sinh con, không làm hại xã hội nữa."

Giang Mạn cười:"Thực ra môi trường trưởng thành cũng không thể quyết định tất cả, chẳng qua tùy thuộc vào cuối cùng có khả năng vượt qua hay không, thì phải xem chính mình. Cho nên, anh thực sự rất lợi hại, không chỉ vượt qua được mà còn là một cú vượt cao ba mét.

Trình Khiên Bắc có chút dở khóc dở cười:" Em hình dung cái kiểu gì vậy?"

Giang Mạn khoác tay lên cánh tay anh :" Điều đó có nghĩa là anh rất chi là trâu bò."

Trình Khiên Bắc:"...........cô gái ngoan thì không được nói thô tục."

" Ò! Vậy thì ngĩa là rất trâu X."

Trình Khiên Bắc bị cô chọc cười, kéo cô đi :" Trời tối đến nơi rồi, chúng ta nhanh về nhà thôi."

anh không làm nghi thức chào tạm biệt với phố Hạ Đường, bởi vì anh biết không cần thiết,con phố này sẽ hoàn toàn biến mất ngay thôi, và được thay thế bằng sự phồn vinh mới, thời niên thiếu của anh, dù tốt hay xấu, cũng đã bị chôn vùi trong đống gạch ngói đổ nát cùng với con phố này.

Mà anh cũng đã hoàn toàn bước ra khỏi phố Hạ Đường rồi, điều đó có nghĩa là cuối cùng anh có thể tự tin mà đối mặt với tương lai.

Ba ngày sau, Giang Mạn gặp Hứa Thận Hành lúc tan tầm.

Sau vụ rơi xuống nước đó, hai người chưa gặp lại nhau, cô cũng không có tin tức gì của đối phương.

Vì hẵng còn còn sớm, biết anh ta đợi mình đã lâu, liền đi cùng anh ta sang quán cà fe bên cạnh.

" Ngày mai anh phải về Mỹ để chuẩn bị bảo vệ luận án."

Giang Mạn:" Vậy chúc anh mọi điều thuận lợi."

Hứa Thận Hành cười cười:" anh không ngờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà em vẫn ở bên Trình Khiên Bắc."

Giang Mạn cũng cười:" Em cũng không ngờ."

Hứa Thận Hành yên lặng giây lát, rồi nói :" anh càng không ngờ là Trình Khiên Bắc dễ dàng buông tha cho Diệp Nhã Ý như vậy, chỉ bức ép cô ta ra nước ngoài, cũng không để cô ta phải ngồi tù gì cả."

Giang Mạn thoáng ngẩn người, nói bằng giọng bâng quơ nhẹ nhàng:" Trong lòng đã hết oán hận, thì tự nhiên sẽ trở nên từ bi hơn."

" Xem ra em thực sự rất yêu Trình Khiên Bắc."

Giang Mạn lắc lắc đầu mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Hứa Thận Hành yên lặng quan sát cô:" Lần này về Mỹ, có thể anh sẽ ở bên đó luôn."

" Cũng tốt mà, dù sao quốc gia tư bản chủ nghĩa rất có triển vọng."

Hứa Thận Hành mỉm cười cay đắng:" Có triển vọng hay không anh không biết, anh chỉ thấy không có người và những thứ ở Trung Quốc mà anh không thể từ bỏ." Rồi nói tiếp," Nghĩ về ba mươi năm này, anh phát hiện, mình thực sự là một kẻ thua cuộc hoàn toàn, mà nguyên nhân còn là cùng vì một người đàn ông."

Giang Mạn nhìn anh ta, tức cười bảo:" Nếu chỉ vì thất bại trong tình cảm mà đã gọi là kẻ thua cuộc, thì cả thế giới này mỗi ngày bao nhiêu là người thất tình như vậy, có phải cũng nên gọi là kẻ thua cuộc hay không? anh có gia đình tốt, xuất sắc từ nhỏ, được trăng sao vây quanh(*) mà trưởng thành, hiện giờ còn là tiến sĩ của Đại học Ivy League, tương lai có gì phải lo lắng nữa. Bởi vì cuộc sống quá suôn sẻ, cho nên tình cảm mới hơi thất bại chút xíu, đã trở thành gánh nặng không đỡ nổi trong cuộc đời anh rồi. "

(*) Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ

So với Trình Khiên Bắc, dù là cô hay Hứa Thận Hành, quả thực là xứng danh đủ để gọi là đứa trẻ được nuôi lớn từ trong hũ mật.

Hứa Thận Hành rõ ràng không đồng ý với lời nói của cô, mỉm cười thẫn thờ:" Bởi vì em không có cảm giác với anh, cho nên thất bại của anh là tầm thường với em."

Đối với sự cố chấp của anh ta, Giang Mạn có chút bất lực:" Tôi nghĩ anh nên đi xem một chút về cuộc sống của những người khó khăn, như vậy, anh chắc hẳn sẽ cảm thấy thất tình không phải chuyện gì lớn lao cả." cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp," Huống hồ, thất tình của anh chẳng qua chỉ là không cam lòng mà thôi."

Hứa Thận Hành thở dài, không muốn tranh luận thêm, gật đầu bảo:" Có lẽ là vậy!"

Giang Mạn cũng không muốn khuyên nhủ gì nhiều, thực tế cô cũng cảm thấy nói mấy chuyện này với một người đàn ông lớn hơn mình cả mấy tuổi, tựa như là đang nói những lời đạo lý sáo rỗng mà chẳng hề có ý nghĩa gì cả.

Có một số chuyện phải nghĩ thoáng, và cuối cùng vẫn là xem chính bản thân mình.

cô biết anh ta vẫn có thành kiến như trước với Trình Khiên Bắc. cô cũng không có ý định xóa bỏ thành kiến của anh ta. Bởi vì suy nghĩ của anh ta hoặc suy nghĩ của người khác, đối với Trình Khiên Bắc và cả cô, đều không có ý nghĩa gì cả.

Tình yêu và cuộc sống giống như người biết nước nóng lạnh, người uống nước sẽ cảm thấy độ ấm thích hợp là được rồi.

Hai người nói tới đây, cũng không biết nói gì thêm nữa, hết sức ăn ý mà đứng dậy chào tạm biệt nhau.

đi tới cửa, trông thấy bóng lưng Hứa Thận Hành đi gọi xe, ban đầu Giang Mạn tính nói lời chúc phúc với anh ta, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy hơi ra vẻ, nên bỏ qua luôn.

Cuối cùng cũng thở nhẹ ra, liền xoay người rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện