Editor – Tử Dương

***

Nhân viên trong công ty đồng loạt đứng dậy chào Mục Nguyên. Bọn họ đều biết cậu,vị nhị thiếu gia này và chủ tịch phu nhân có mối quan hệ thân thiết, bởi thế mọi người luôn tỏ thái độ khiêm nhường mỗi khi gặp cậu.

Mục Nguyên gật đầu.

Quản lý biết Mục Nguyên sẽ tới đây lấy bảng báo cáo nên nhanh chân nói: ''Tôi vừa soạn xong bảng báo cáo, mời cậu Mục xem qua.''

Mục Nguyên nói: ''Khoan đã, đợi lát nữa tôi xem sau, tôi tìm người.''

''Tìm ai?'' Quản lý thấy sắc mặt Mục Nguyên bất thường, không còn vẻ thân thiện như trước. Ông nghĩ thầm, có khi nào nhân viên công ty mắc sai lầm không? ''Bách Chính.'' Mục Nguyên nhìn góc ghế: ''Cậu theo anh.''

Bách Chính ngẩng đầu, bình thản nhìn Mục Nguyên.

Thấy hai người sặc mùi thuốc súng, bầu không khí trong văn phòng bỗng chốc im bặt.

Bách Chính di chân nhưng không nhúc nhích, cao ngạo khó bảo.

Quản lý xám mặt, vội nói: ''Bách Chính, cậu Mục tìm cậu, còn không đi lẹ.''

Bách Chính lạnh lùng nhìn quản lý, chỉ vậy thôi mà quản lý đã sởn tóc gáy.

Cũng may Bách Chính vẫn đứng dậy, quản lý thở phào.

Mục Nguyên ra hiệu cho cậu vào phòng họp nói chuyện, Bách Chính bước theo.

Nhân viên nhỏ giọng bàn tán:''Các cô nói xem, Bách Chính có quan hệ họ hàng gì với Bách tổng không. Mấy ngày nay tôi chỉ dám nhờ cậu ta đóng dấu, tim cứ thấp thỏm.''

Đồng nghiệp phủ nhận: ''Không có chuyện đó đâu, nếu là họ hàng, sao Bách tổng lại để cậu ta làm nhân viên quèn? Yên tâm đi, đã là lính mới thì nên làm nhiều cho quen.''

Nhân viên kia nghe vậy mới nhẹ người.

Không sai, mọi người đều biết Mục Nguyên, nhưng không ai biết Bách Chính.

*

Trong phòng họp.

Mục Nguyên xoay người, cau mày nói: ''Bách Chính, cậu lừa Dụ Sân.''

Toàn thân Bách Chính căng chặt , nhưng ngoài mặt vẫn dửng dưng: ''Là sao?''

''Anh ngồi trong xe, thấy Dụ Sân và ba mẹ cô ấy tới cảm ơn cậu vì cậu có ơn cứu con gái họ. Nhưng một năm trước...'' Mục Nguyên chợt dừng: ''Người cứu cô ấy chính là anh.''

Ngay khi Mục Nguyên thốt ra câu này, Bách Chính đã thôi không hy vọng.

Độ cong nơi khóe miệng nhạt dần, ý cười tàn phai.

Thấy Bách Chính không nói không rằng, thái độ Mục Nguyên nghiêm túc hẳn, nói tiếp: ''Năm ngoái chúng ta tranh tài, cậu đã lừa cô ấy. Cậu biết không, chỉ vì cậu mà cô ấy chấp nhận bỏ điểm ưu tiên đại học.''

Bách Chính ngẩng đầu: ''Anh nói gì?" Không phải chỉ cần có người thi trên 500 điểm là Hành Việt có tư cách thi đấu sao?''

''Đợt trước có năm mươi học sinh đủ điều kiện dự thi, Dụ Sân là một trong số đó. Vừa hay anh đang ở phòng làm việc của hiệu trưởng nên vô tình nghe người ta bàn tán, họ nói có một cô gái bỏ thi xét tuyển ưu tiên để Hành Việt nhận tấm vé dự thể thao liên kết.''

Ánh mắt Mục Nguyên sắc bén: ''Rồi một tối nọ của kì thi thể thao liên kết, cậu bắt cô ấy đợi cậu đến tận khuya.''

Bách Chính nhắm mắt...

Trái tim dồn nén nỗi đau tột cùng, nỗi sợ khi sắp mất đi đã chạm điểm cực hạn.

Tuyệt đối không thể để Dụ Sân biết chuyện này, nếu cô biết, toàn bộ những hồi ức mà cậu đã - đang và vẫn luôn quý trọng... sẽ biến thành cơn ác mộng trong mắt cô.

Mục Nguyên thấy Bách Chính không phản ứng, còn tưởng cậu cắn rứt lương tâm, tiếc là không hề...

Bách Chính nhìn Mục Nguyên: ''Mục Nguyên, chúng ta nói chuyện.''

Mục Nguyên cau mày: ''Chuyện gì?''

''Tôi và anh trao đổi.'' Giọng Bách Chính khản đặc: ''Từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi người đều biết Mục Mộng Nghi có một đứa cháu trai tên Mục Nguyên, nhưng tuyệt nhiên không ai biết bà ta có một đứa con trai tên Bách Chính. Anh được bà ta chăm lo dạy dỗ, còn tôi bị nhốt trên gác. Cuộc đời anh muốn gì có đó, từ Piano, chữa bệnh, học kinh doanh, còn tôi lại chẳng biết gì ngoài đánh nhau sinh sự.''

Nói tới đây, Bách Chính nở nụ cười tự giễu.

''Anh có tất cả trong tay, nhưng có một sự thật mà anh không thể nào thay đổi, đó là kẻ khốn nạn như tôi mới là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Bách. Tôi biết Mục Mộng Nghi dốc lòng đào tạo anh, nhưng vô dụng! Có trách thì trách Bách tổng có mắt như mù, ông ta nói tương lai nhà họ Bách sẽ là của tôi.''

Mục Nguyên trầm ngâm đáp: ''Anh chưa từng có ý định giành tài sản của nhà họ Bách.''

''Ai biết được?'' Bách Chính cười cười, lạnh nhạt nói: ''Tốt nhất là anh đừng để tôi nắm quyền, bằng không, cả anh và Mục Mộng Nghi không yên với tôi đâu.''

Mục Nguyên cau mày.

Bách Chính nhìn cửa sổ: ''Nói chung, tôi và anh thỏa thuận, bắt đầu từ hôm nay, tôi rút khỏi danh sách thừa kế của nhà họ Bách. Một khi Bách Thiên Khấu không có người thừa kế thì anh chính là người thừa kế duy nhất.''

Mục Nguyên chấn động.

Bách Chính nói: ''Đổi lại, anh không được cho Dụ Sân biết chân tướng.''

Tâm trạng Mục Nguyên rối rắm: ''Cậu thích cô ấy đến thế ư?'' Mục Nguyên chỉ cần tiếp xúc một phần nhỏ của tảng băng chìm là đủ biết gia sản nhà họ Bách kinh khủng ra sao. Bách Chính nói đúng, Bách Thiên Khấu một lòng muốn giao nhà họ Bách cho Bách Chính, nên Mục Nguyên chưa từng nghĩ tới chuyện tranh đoạt với cậu.

Nhưng Mục Nguyên không ngờ rằng, Bách Chính lại đan tâm từ bỏ số tài sản kếch xù chỉ để đổi lấy lời nói dối mà bất cứ lúc nào cũng có khả năng bại lộ.

Bách Chính nói: ''Đồng ý hay không đồng ý, tôi cần câu trả lời.''

Mục Nguyên do dự, cuối cùng lắc đầu: ''Xin lỗi, anh có quy tắc sống của riêng anh.''

Bách Chính bật cười, thật đáng thương.

Có phải đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và Mục Nguyên?

Khó trách trong thế giới của Dụ Sân, Mục nguyên là anh hùng. Còn cậu... cậu chỉ là một tên tiểu nhân bỉ ổi không từ thủ đoạn mà thôi.

Giữa ánh sáng và bóng tối, theo lẽ đã không có sự công bằng.

Ấy vậy mà quãng thời gian vui vẻ nhất của cô lại gặp một kẻ tệ bạc như cậu.

Mục Nguyên sải bước ra ngoài, tay chợt khựng...

Mục Nguyên ngoái nhìn, thấy Bách Chính cúi đầu.

Cửa sổ mở toang, luồng gió mát lân la thổi nhẹ.

Giọng Bách Chính khàn khàn: ''Tôi xin anh, đừng nói.''

Mười tám năm sống dưới đáy vực sâu, cậu không muốn trượt chân thêm lần nào nữa...

*

Hôm sau là cuối tuần, ba mẹ Dụ Sân dẫn Dụ Sân đến lớp dạy thêm.

Gần đây cô bắt đầu thử nghiệm mùi hương mới, khổ nổi không đủ kinh phí, còn thiếu rất nhiều nguyên liệu.

Lúc ở trấn trên, nơi thầy ở không thiếu thứ gì, đáng tiếc trận động đất đã phá tan tất cả.

Nghe nói tổ tiên thầy từng giữ chức 'Ngự Dụng Hương', kĩ thuật điều chế đời đời truyền thừa, về sau thời thế thay đổi nên bị thất truyền, hương thơm tự nhiên cũng thua xa mùi tinh dầu hiện đại.

Dụ Sân sợ mình hoài phí công sức của thầy nên lúc nào cũng cố gắng học hỏi, thiếu sót chỗ nào là lập tức khắc phục chỗ đó.

Nhưng cô dám làm trước mặt Dụ Trung Nham.

Tuy ba mẹ cô có tư tưởng tiến bộ nhưng chung quy, hai người vẫn khá cổ hủ, gia đình Dụ Sân là gia đình học thức chính thống, họ sợ con gái mình dính mùi tiền quá sớm.

Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính chỉ mong Dụ Sân cố gắng học tập, đừng để những chuyện ngoài lề sao lãng.

Dụ Sân cũng sắp lên lớp 12, còn điều gì quan trọng hơn kì tuyển sinh đại học?

Đặc biệt là Dụ Trung Nham, nhờ đức tính chính trực nên được các học trò quý mến, nhưng trong một vài phương diện, ông không phải là người dễ khoan nhượng.

Nếu đặt ở hoàn cảnh cổ đại, có thể gọi ông là phần tử trí thức.

Không giống Dụ Nhiên và Dụ Sân, Dụ Nhiên thích làm theo ý mình, như kiểu một mình một cõi, Dụ Trung Nham không quản được, cũng không cách nào thể hiện sự quyền uy của một người cha.

Dụ Sân thì có lối suy nghĩ khác hẳn Dụ Trung nham.

*

Tiền tiết kiệm trong nhà đã vơi hơn non nửa, cuối tuần nào Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính cũng tranh thủ tăng ca.

Sức khỏe bà nội Dụ Sân mỗi một lúc một tệ, đặc biệt là sau trận động đất, bà phải hứng chịu nỗi đau mất đi người bạn đời.

Bất chợt một ngày, Dụ Sân nghe Vạn Xu Mính gọi điện, bà nội lại nhập viện.

Nhìn cả nhà 'giật giấu vá vai', Dụ Sân càng muốn kiếm tiền. (*Nghèo rớt mồng tơi)

Ít nhất không phải vì chuyện bà nội trở bệnh mà lo rầu tiền viện phí.

Dụ Sân hiếm khi để tâm đến mùi nước hoa dân thành phố hay dùng. Dạo trước còn thấy Tang Tang xài, nhưng từ ngày được cô tặng túi thơm, bọn họ liền vứt nước hoa qua một xó.

Bạn học bên Tam Trung lại càng không xài nước hoa.

Dụ Sân chuẩn bị ra ngoài, không quên dặn dò như thường lệ: ''Anh hai, có gì cần nhớ gọi ba mẹ, em sẽ về trước khi trời tối.''

Người trong phòng không đáp lời cô.

Dụ Sân đóng cửa, về phần Dụ Nhiên, cô không cần quá lo lắng, tuy anh hai có nhiều điểm khiếm khuyết nhưng chỉ số thông minh lại cao ngất ngưỡng. Lịch học lẫn thói quen sinh hoạt đều theo khuôn mẫu, chưa bao giờ lệch pha.

Dụ Sân rời nhà, cô định ghé cửa hàng nước hoa.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Vừa đi không lâu, Dụ Sân đã thấy có gì đó không ổn, hình như chiếc xe đằng sau đang bám theo cô. Tim Dụ Sân đập như trống đánh, cô không quay đầu mà chạy một mạch vào cửa hàng.

Bác Phương trong xe buồn cười nói: ''Mục Nguyên à, tính cảnh giác của cô bé này cao đấy, trốn hơn bảy tám phút vẫn chưa thấy ló mặt, coi chừng đang núp coi cậu là ai để biết đường báo cảnh sát, hoặc luồn cửa sau cũng không biết chừng.''

Mục Nguyên ngây ngẩn, nghe vậy cũng bật cười theo: ''Vậy càng tốt.''

Thú thật, Mục Nguyên hơi do dự, cậu không biết có nên nói rõ mọi chuyện với Dụ Sân không.

Bác Phương đáp: ''Dạo rài cứ thấy cậu mất hồn, vất vả lắm cậu mới hạ quyết tâm, kết quả vẫn lưỡng lự không chịu xuống xe, bác Phương nhìn mà còn nôn nóng thay cậu.''

Nhưng có một chuyện bác Phương không nói: gần đây Đinh Tử Nghiên cũng lạ không kém, điển hình nhất là ngày nào cũng bám dính Mục nguyên như cây tầm gửi, thậm chí theo dõi Mục Nguyên sát sao. Làm ông chẳng hiểu tụi trẻ thời nay nghĩ gì trong đầu nữa.

Mục nguyên xuống xe: "Bác Phương, bác về trước đi, con tản bộ vài vòng rồi về sau."

"Ừ."

Hai ngày nay, Mục Nguyên liên tục mơ thấy kì thể thao liên kết, mơ thấy ánh mắt của Dụ Sân.

Trong mộng, Dụ Sân không đoái hoài gì đến Bách Chính mà chỉ lo nhìn cậu. Cô gái nhỏ tươi cười rạng rỡ, bổ nhào vào lòng cậu, ôm cậu thắm thiết.

Nó khác hẳn cảm giác chán nản mỗi lần gặp Đinh Tử Nghiên, làm mặt cậu đỏ tới tận mang tai.

Tim Mục Nguyên đập mạnh, rồi lại thất vọng.

Dẫu rằng... cậu rất muốn kể hết sự thật với Dụ Sân, bởi lẽ đây là hành động đúng đắn, gián tiếp giúp cô không bị Bách Chính làm phiền, không phải chịu cảnh bắt nạt nhưng cậu không thể không thừa nhận, vào giây phút này đây, tự thâm tâm cậu cảm thấy vô cùng hổ thẹn, hổ thẹn vì nhân danh chính nghĩa nhưng lại gieo thói ích kỷ.

Mục Nguyên dạo quanh con phố.

Chàng trai khôi ngô, ăn mặc bảnh bao, bao người ngước nhìn.

Mục Nguyên tự vấn bản thân, nếu hôm nay tình cờ gặp Dụ Sân, cậu sẽ nói rõ mọi chuyện.

Tựa như đúng vào thời điểm một năm trước, ngày duyên phận đưa đẩy cậu gặp cô ở nơi trời nam biển bắc.

Bách Chính hiểu lầm cậu, nghĩ cậu ham hư vinh, ham tiền tài của nhà họ Bách.

Nhưng thật ra, Mục Mộng Nghi luôn dạy cậu đạo lý làm người.

Giàu sang không sa ngã, nghèo hèn không đổi chất(*), quyền thế không khuất phục, có lẽ những thứ đó có thể khơi dậy lòng tham lam của con người, nhưng Mục Nguyên không bao giờ cướp đoạt những thứ vốn không thuộc về mình. (*) Chất trong bản chất con người

Mục Nguyên biết rõ, bản thân cậu mang họ Mục, không phải họ Bách.

Cậu rẽ chân qua góc đường.

Cô gái nhỏ đứng lấp ló nãy giờ mới dám thò đầu ra, kinh ngạc hỏi: "Mục Nguyên, sao anh lại theo em?"

Mục Nguyên giật thót, cậu quay đầu, quả nhiên là Dụ Sân.

Bác Phương nói đúng, tuy Dụ Sân đơn thuần, nhưng cô không hề ngốc, hơn nữa còn rất có chủ kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện