Editor – Tử Dương
***
Tối đó Dụ Sân gặp ác mộng, cô mơ thấy trời đất rung chuyển, nền gạch nứt toát, trần nhà sụp xuống, Dụ Sân không kịp chạy ra ngoài, đành trốn trong nhà vệ sinh.
Lúc cô hoảng sợ nhất, chợt có người với tay vào, gương mặt thiếu niên hiện rõ mồn một, là Mục Nguyên!
Nhưng vừa định kéo cô ra ngoài, Mục Nguyên bỗng biến thành Bách Chính.
Bách Chính cười nhạo, nắm chặt tay cô, sau đó buông lơi...
''Lừa cô thôi.''
Ác mộng chuyển sang cơn mưa tầm tã, Dụ Sân đứng đó, lẻ loi trông ngóng.
Ánh đèn mờ ảo, cuối cùng, cả thành phố chìm trong bóng tối.
Dụ Sân choàng tỉnh, đau đầu xoa trán.
Từ ngày biết rõ chân tướng, tâm trạng Dụ Sân càng lúc càng bất ổn. Không riêng gì cảm giác tức giận mỗi lần nhớ tới Bách Chính mà còn là sự hổ thẹn khi đối mặt với Mục Nguyên.
Cô sợ Bách Chính, sợ luôn hai chữ 'ân nhân'.
Trước đây vì Bách Chính, cô đã cắn răng nghe theo yêu cầu của anh ta, giờ thêm Mục Nguyên, Dụ Sân càng mệt gấp bội.
*
Dụ Sân dậy sớm hơn ba mẹ nên tranh thủ xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Vạn Xu Mính nhìn con gái: ''Sân Sân, nhìn con xanh xao quá, con bệnh à?''
Vừa nói vừa sờ trán Dụ Sân.
Dụ Sân lắc đầu: ''Không có, con không sao.''
Vạn Xu Mính ngạc nhiên, đúng là thân nhiệt vẫn bình thường, ngoài gương mặt bơ phờ ra thì mọi thứ đều ổn.
Lát sau, Dụ Nhiên ra ngoài, hai anh em ăn sáng rồi đi học.
Sáng sớm xe buýt không một bóng người, bao giờ cũng vậy, chẳng khi nào Dụ Nhiên chịu ngồi cùng Dụ Sân.
Dụ Nhiên ngồi ghế trước, Dụ Sân ngồi dãy sau, cô nhìn anh hai chằm chằm, nhìn nhìn nhìn, nhìn đến khi cảm thấy yên lòng mới thôi.
''Anh hai, Mục Nguyên ban anh là người thế nào?''
Cũng tại cô mù nên mới nghĩ Bách Chính là người tốt.
Không bằng hỏi Dụ Nhiên trước, dù biết thế giới trong mắt anh hai không có gì ngoài sắc trắng đơn điệu.
Dụ Nhiên không phản ứng.
Dụ Sân nhỏ giọng gọi: ''Anh hai, anh hai.''
Dụ Nhiên bất đắc dĩ, cau mày hỏi: ''Ai?''
''Mục Nguyên, lớp trưởng lớp anh, đợt đó có ghé nhà chúng ta, anh quên rồi sao?''
Dụ Nhiên: ''Ồ? Không quen.''
Dụ Sân trợn mắt, không nhịn được nằm nhoài xuống ghế, miệng cười khúc khích.
Xe buýt lắc lư suốt quãng đường đi, làm Dụ Sân giật mình thon thót, cứ sợ anh hai đụng đầu, nhưng không, anh hai vẫn làm tốt vai trò 'cao tăng nhập thiền', ngồi như hóa đá, xe lắc kệ xe, bất động kệ anh.
Nhà Dụ Sân cách trường khá xa, dù đã bắt chuyến sớm nhất nhưng tới trường vẫn khá muộn.
Dụ Nhiên ỷ mình chân dài, bỏ mặc cô em gái lạch đạch theo sau, cậu lững thững đi trước, Dụ Sân mặc đồng phục Tam Trung, cố đuổi cậu.
Đinh Tử Nghiên và Mục Nguyên bước xuống xe, đúng lúc thấy cảnh này.
Đinh Tử Nghiên móc mỉa: ''Em nói mà, tính Dụ Sân có mới nới cũ, quyến rũ Bách Chính không xong liền trở mặt chèo kéo Dụ Nhiên. Mục Nguyên, anh nhớ tránh xa nó ra.''
Giọng Đinh Tử Nghiên sặc mùi ghen tuông.
Dụ Nhiên khôi ngô tuấn tú, tính tình lạnh lùng, đến Đinh Tử Nghiên còn phải ngó trộm mấy lần, nhưng chẳng lần nào Dụ Nhiên liếc mắt nhìn cô ta.
Mục Nguyên quát lớn: ''Em đừng ăn nói lung tung, cậu ấy là anh ruột của Dụ Sân.''
''Anh ruột?'' Giờ Đinh Tử Nghiên mới nhớ hai người đều mang họ Dụ, thuận miệng nói xấu lại vô tình giẫm trúng hố bom.
Đinh Tử Nghiên không muốn nhắc đề tài này nữa, cô ta nhìn Mục Nguyên: ''Anh thấy hộp chocolate em tặng anh đợt lễ tình nhân thế nào, ngon không?''
Mục Nguyên cau mày: ''Xin lỗi, anh không thích đồ ngọt.''
Nếu gặp trước kia, Đinh Tử Nghiên chắc chắc sẽ nổi cáu, nhưng giờ cô ta có chuyện quan trọng hơn, nhịn là trên hết: ''Ngày 14 tháng này là ngày Valentine Trắng, anh có quà cho em không?''
Mục Nguyên bâng quơ đáp: ''Nếu em yêu cầu.''
''Đương nhiên.'' Đinh Tử Nghiên hớn hở: ''Em muốn chiếc túi từ nhà mốt Kini, lắc tay nữa. Tháng rồi bên QL vừa tung mẫu lắc tay và trâm cài mới, đẹp lắm.''
Đinh Tử Nghiên cúi đầu nhìn giày mình: ''Ngoài ra em muốn có giày mới, Mục Nguyên, em thấy dì Mục cho tiền anh miết, anh mua cho em đi.''
Mục Nguyên từ chối: ''Một món duy nhất, suy nghĩ kĩ rồi nói bác Phương.''
Đinh Tử Nghiên bất mãn nhìn cậu, Mục Nguyên nói không là không.
Cô ta nhìn đồng phục, rồi lại nhìn xuống đôi giày, hồi còn học Hành Việt, ngày nào cũng được xúng xính đồ mới, bạn bè ai nấy đều đua nhau ghen tị, mỗi lần tặng quà là tặng toàn đồ đắt tiền.
Nhưng Tam Trung không giống Hành Việt, nơi này chẳng khác gì 'hang ổ' của lũ bần tiện.
Quan trọng là cô ta chọn Mục Nguyên chứ không chọn Bách Chính.
Để rồi giờ đây, cô ta phải trả giá cho sai lầm năm xưa.
Bách Chính có thể vì một tấm chăn xa lạ mà tiêu tiền không chớp mắt, nhưng Mục Nguyên thì khác, xưa nay Nguyên không bao giờ làm những chuyện mà cậu cảm thấy không hợp lý.
Mặc kệ Đinh Tử Nghiên làm nũng cỡ nào, cậu vẫn nhất quyết không thỏa hiệp.
Đinh Tử Nghiên vô cùng hối hận, theo thời gian, cảm giác ấy càng lúc càng dâng lên đỉnh điểm.
''Mục Nguyên!'' Cô ta chợt gọi: ''Em biết anh không thích em.'' Nói xong, Đinh Tử Nghiên như trút được gánh nặng.
Mục Nguyên quay đầu, cậu chau mày.
''Ý em là gì?''
''Chẳng phải anh muốn chia tay với em sao? Không thành vấn đề.'' Đinh Tử Nghiên vén tóc, ung dung cười cợt: ''Chia tay thì chia tay.''
Mục Nguyên giương mắt: ''Em nói thật không?''
''Thật.'' Đinh Tử Nghiên 'vò mẻ không sợ nứt', ''Nhưng em muốn phí chia tay, anh nhìn em...''
Đinh Tử Nghiên nói tiếp: ''Em nhớ lúc trước anh từng hứa sẽ bồi thường, có điều em không đồng ý, giờ thì em đồng ý rồi. Mười vạn(*), em muốn mười vạn, giao dịch xong, hai ta chính thức đường ai nấy đi.'' (*Hơn 300 triệu)
Mục Nguyên gật đầu: ''Được, em cho anh tài khoản, anh nhờ bác Phương chuyển tiền.''
Đinh Tử Nghiên cười trừ: ''Ok.''
Mười vạn là một con số không hề nhỏ đối với một học sinh phổ thông, nhưng cô ta biết chắc Mục Nguyên sẽ đồng ý, thậm chí nói nhà họ Bách coi chút tiền này như muối bỏ biển cũng không quá.
Dạo gần đây Mục Nguyên bắt đầu làm việc cho nhà họ Bách, tính Bách Thiên Khấu lại hào phóng không kém Bách Chính, bảo sao Mục Nguyên chẳng tiếc mười vạn.
Trước khi vào lớp, Đinh Tử Nghiên nhìn Mục Nguyên, thấp giọng châm chọc: ''Mục Nguyên, Dụ Sân đẹp không?''
Mục Nguyên ngước nhìn, ánh mắt lạnh tanh.
Đinh Tử Nghiên không màng thái độ bất hảo của Mục Nguyên mà bước thẳng vào lớp.
Cô ta thừa biết Mục Nguyên thích Dụ Sân bởi con gái trời sinh đã có giác quan vô cùng nhạy bén, huống hồ cô ta đâu phải con ngốc.
Nhưng hiện tại, Đinh Tử Nghiên không rỗi quan tâm chuyện tình cảm của Mục Nguyên, mặc dù vẫn có chút gì đó không cam lòng nhưng cô ta hiểu, cô ta cần Bách Chính hơn.
Một Bách Chính tay cầm ống thép, miệng cười ngạo nghễ, ra tay bảo vệ cô ta, khiến trái tim cô ta xao động dù chưa biết cha Bách Chính là ai mà chỉ biết Bách Chính không phải người thừa kế hợp pháp của nhà họ Bách.
Đinh Tử Nghiên đã suy nghĩ kĩ, tuy cha Bách Chính là kẻ hèn mạt nhưng có lời đảm bảo từ Bách Thiên Khấu thì tương lai Bách Chính không thể kém được.
Nếu Mục Nguyên và Dụ Sân quen nhau, cộng thêm tính khí cao ngạo của Bách Chính, vậy chẳng phải Bách Chính sẽ càng hết hy vọng? *
Trường học đúng là nơi lý tưởng để xua tan nỗi buồn.
Phải đợi đến ngày thứ hai, tâm trạng Dụ Sân mới ổn định hơn, thật ra Dụ Sân từng không dưới một lần hoài nghi Bách Chính không phải vị ân nhân mà cô tìm kiếm.
Giờ ngẫm lại, tất cả cũng tại Dụ Sân quá ngu ngốc, cứ nhất mực nghe lời bác trưởng trấn nên tin tưởng Bách Chính vô điều kiện.
Dụ Sân không muốn đổ sai lầm của mình xuống đầu người khác.
Người nói dối là Bách Chính, nhưng người khởi xướng sai lầm lại là cô, là do cô nhận nhầm người, để rồi xảy ra cớ sự như hôm nay.
Ở tuổi mười bảy, một lần vấp ngã là một bài học về sự trưởng thành.
Cuộc sống trước kia của Dụ Sân quá đơn giản, giờ có Bách Chính mở đường, trở thành "mối phức tạp" đầu tiên trong cuộc đời cô.
Bản thân động lòng trắc ẩn với dã thú, khờ dại luồn tay vào lồng sắt, định an ủi nó, xoa dịu vết thương cho nó. Kết quả dã thú chẳng hề hấn, còn cắn cô một nhát.
Biết thế nào là đau đớn mới thấu rõ thế nào là ghi lòng tạc dạ, đời mà, đôi lúc có những người không phải ai cũng dám trêu chọc.
Chuyển đến Tam Trung quả là quyết định đúng đắn.
Dạo gần đây đang trong giai đoạn cuối kỳ lớp mười một, bầu không khí căng thẳng thấy rõ, ngày nào cũng bận lịch thi cử, mắt không kịp nhìn.
Hầu như Dụ Sân không bao giờ đặt chân ra khỏi lớp, nhưng lần này lại vừa khéo đụng trúng Mục Nguyên.
Cô dừng bước, nhìn cậu cười.
Mục Nguyên ngây ngẩn, vốn tưởng sau lần bị Bách Chính lừa dối, Dụ Sân cần thêm thời gian để tiếp nhận sự thật rằng ân nhân của cô là một người khác.
Nhiều khi cậu còn sợ Dụ Sân nghĩ hai người họ bày mưu 'xoáy' cô.
Rõ ràng Dụ Sân là người bị hại, ấy thế mà cô vẫn lạc quan, vẫn nở nụ cười ngọt ngào rạng rỡ. Cô gái nhỏ cong môi, ánh mắt chất chứa 'mùa xuân'.
Mục Nguyên gật đầu, nhìn cô mà cậu cũng vui lây.
Sự vui mừng ấy nặng nhẹ ra sao, có lẽ chỉ mình cậu biết.
*
Ngày 12 tháng 3 là tiết trồng cây.
Tam Trung dẫn đầu phong trào,khuyến khích học sinh trồng cây gieo rừng, nâng cao ý thức giữ gìn thiên nhiên, hằng năm vào đúng ngày này, trường thường tạo điều kiện cho các học sinh hưởng ứng.
Ngoài lớp mười hai đang chuẩn bị thi đại học, từ lớp mười một trở xuống bắt buộc phải tham gia.
Dụ Sân cứ ngỡ các bạn sẽ thích sự kiện 'du xuân', nhưng lúc hiệu trưởng thông báo, mặt Dư Xảo lại tái mét.
''Tiết trồng cây gặp vấn đề gì à?''
Dư Xảo lí nhí đáp: ''Vốn là dịp tốt nhưng năm ngoái trường không cho người theo phụ. Mỗi người một mảnh đất hoang và phải trồng ít nhất mười cây. Đường đã khó đi mà xẻng thì bé xíu, mệt chết được.''
Bắt cày cuốc từ lúc sớm hôm đến lúc tối muộn, rồi đến bữa trưa cũng phải phải tự chuẩn bị vì vùng ngoại thành không có hàng quán.
Dù biết mười năm sau, mấy cây mầm đó sẽ xanh um tươi tốt, mang lại lợi ích thiết thực cho cộng đồng nhưng mỗi lần nghĩ đến tấm thân héo mòn là bọn họ hết vui nổi.
Tam Trung nổi tiếng là 'cây đại thụ', mỗi lần điều động là giúp thế giới có thêm một cánh rừng nhỏ.
Dụ Sân đăm chiêu.
*
Trước ngày đi, Dụ Sân không quên chuẩn bị hai suất cơm trưa.
Dư Xảo hỏi cô: ''Cậu mang chi mà lắm thế?"
Dụ Sân gật gù: ''Còn anh mình nữa.'' Lúc trước cô không có điều kiện nấu cơm cho anh hai.
Dụ Sân chợt dừng, bỏ hộp bánh ngọt vào cặp.
Nếu ở Hành Việt, hẳn hộp bánh đã vào tay Bách Chính. Nhưng giờ cô phải chuẩn bị tâm thế báo ơn Mục Nguyên như cách mà cô từng làm với Bách Chính.
Không hiểu vì lý gì mà Dụ Sân lại thấy bất an, cô hỏi Dư Xảo: "Tiết trồng cây là truyền thống của các trường hay chỉ riêng Tam Trung? Hành Việt có đi không?"
Dư Xảo nhăn mũi: "Không có, năm nào cũng toàn trường mình. Hành Việt mà đi chắc tới để chặt chứ trồng tréo gì."
Nghĩ đến cảnh ấy, Dư Xảo phì cười.
"Sao cậu hỏi vậy?"
"Không có gì." Dụ Sân lắc đầu.
Dù là vô tình hay hữu ý thì chí ít trong quãng thời gian tới, Dụ Sân không muốn chạm mặt Bách Chính.
Edit: Trà xanh chính hiệu, xét ra Đinh Tử Nghiên chẳng yêu ai ngoài bản thân mình :)