Dụ Sân không nghĩ tới, anh trai thực sự giận dỗi cô mấy ngày.

Người có tính cách như cậu, thái sơn dù có sụp xuống thì mặt cũng không đổi sắc, mấy ngày nay lại có chút thay đổi vi diệu.

Cho dù khuôn mặt Dụ Nhiên vẫn là bản mặt không nhìn ra vui buồn, nhưng tới thời gian xem ti vi cố định của cậu, nếu mà Dụ Sân ở đó, sẽ rút ngắn lại mười phút.

Nếu Dụ Sân ngồi bên cạnh cậu, cậu sẽ ôm một cái gối bên cạnh đặt vào giữa.

Trong lòng Dụ Sân buồn cười muốn chết, cô ôm chiếc gối đặt giữa hai người lên, cô nhìn một cái: “Anh hai, thực sự tức giận à?”

Không phải chỉ là đạp một cái thôi sao, còn nhét một người vào trong phòng nữa. Hoặc là cậu đang để ý cô cười cậu? Dụ Nhiên im lặng đặt một chiếc gối vào, không để ý đến cô.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Em gái ước chừng tới giờ vẫn không biết tại sao cậu lại tức giận, Dụ Nhiên lại không biết là Bách Chính tự mình trèo vào, còn cho rằng em gái và tên đáng ghét Bách Chính kia vụng trộm hẹn hò trong nhà.

Không nghe lời thì thôi đi, vì giấu người còn nhét vào phòng cậu. Lớn rồi, cánh cứng cáp rồi đúng không.

Dụ Sân không chớp mắt nhìn cậu.

Ánh mắt thiếu niên màu xám nhạt không gợn sóng, mà 19:50 cậu đi vào phòng rồi.

Dụ Sân cười hi hi nhìn cậu, không cần biết tức giận cũng tốt, vui vẻ cũng được, dần dần Dụ Nhiên đã có tâm trạng của chính mình. Những thứ này đều là chuyện tốt, chứng minh cậu sẽ chậm rãi tốt lên.

Chẳng sợ căn bệnh này cả đời không chữa khỏi, nhưng cậu cuối cùng sẽ cảm nhận được đẹp đẽ của thế giới này, hoặc là những thứ tồi tệ, mà không phải đối với mọi thứ đều thờ ơ lạnh nhạt.

Dụ Sân quyết định sẽ đi dỗ dành cậu.

Bữa trưa ngày thứ hai, cô cô ý học làm sao để nấu trứng trần chua ngọt, dùng khuôn hình trái tim chiên một quả trứng.

Dụ Nhiên ngồi xuống, mắt to của cô cong lên, để trứng trần trước mặt cậu.

“Đặc biệt làm bữa cơm yêu thương cho anh hai đó.”

Dụ Nhiên chẳng thèm nhìn cô, cũng chẳng thèm nhìn hình trái tim, cầm lấy bát đũa của mình bắt đầu ăn cơm.

“Anh hai độ lượng như vậy, sao có thể tức giận chứ? Anh hai là anh trai tài giỏi nhất trên thế giới này, thi được hạng nhất, cũng kiếm được nhiều tiền. Em sùng bái nhất chính là anh hai, anh hai biết ước mơ của em, đối xử với em cực kỳ tốt.”

*min: vuốt mông ngựa hơi quá đà rồi cu nhang.

Đôi đũa của Dụ Nhiên hơi run lên, cầm vững lại lần nữa.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

“Anh hai cũng đẹp trai nhết, ai cũng không đẹp trai bằng anh hai. Anh hai tốt như vậy, có thể thưởng chút thể diện không, ăn một miếng trứng trần này? Lần đầu tiên em làm trứng trần đó, chỉ có phần của anh thôi.”

Dụ Nhiên không nói chuyện.

Cậu tự kéo đĩa tới trước mặt mình, sau khi ăn xong, cũng ăn nốt trứng trần.

Dụ Sân cắn đũa nhịn cười. Không thể cười không thể cười, lòng tự tôn của anh hai còn lớn hơn so với bất cứ ai, cười một cái là hỏng bét.

Dụ Sân thành công dùng một cái trứng trần dỗ dành được Dụ Nhiên, Dụ Trung Nham không rõ gần đây hai đứa con mình là có chuyện gì, hai ngày trước còn nháo kỳ quặc, hôm nay lại tốt rồi. Sân Sân xem ti vi cùng A Nhiên, A Nhiên cũng không bài xích con bé nữa.

Nửa tháng nghỉ hè cuối cùng, Vạn Xu Mính không đi dạy thêm nữa, ở nhà.

Dụ Sân chẳng cách nào điều hương, cô tranh thủ thời gian, nỗ lực trong một năm nay không uổng phí, cuối cùng cũng làm ra được ba chai nước hoa có thể lưu hương thời gian lâu hơn.

Cho dù một người chế hương rất lâu, nhưng tin tức này đủ khiến người ta hưng phấn rồi.

Chuyện cuối cùng Bách Chính không nhịn nổi vẫn đi tìm Dụ Sân, rất nhanh Từ Học Dân cũng biết rồi.

Ông thở dài, trong mắt có thêm vài phần phiền muộn.

Tuy Bách thiếu không bao giờ thừa nhận, nhưng trong người vẫn chảy dòng máu của người kia.

Thiếu niên khí huyết phương cương, mấy hôm liền Bách Chính đều mơ thấy mộng xuân, có buổi sáng tỉnh dậy, cậu che lấy mũi chạy nhanh vào nhà tắm ngâm nước.

“Mẹ kiếp!” Bách Chính thấp giọng mắng một tiếng, rửa sạch vết máu.

Kích thích như này quá lớn rồi, Từ Học Dân cũng phát hiện cậu không đúng lắm.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Hơi nóng của Bách thiếu gần đây lại nghiêm trọng hơn, Từ Học Dân sâu xa nhìn Bách Chính một cái, khiến Bách Chính tức điên: “Nhìn cái gì, ngày nào cũng chạy qua đây, không sợ công ty của ông phá sản à?”

Từ Học Dân cười khà khà: “Đó là công ty của ngài, lúc nào ngài tiếp nhận cũng được. Bách thiếu, không được trù ẻo chính mình.”

Bách Chính không nói, lão già này mới đích thực là mặt dày như tường thành, tự mình nói cái gì, Từ Học Dân đều không để ý.

Cậu lười phải giằng co với Từ Học Dân, ra cửa đi huấn luyện.

Từ Học Dân không quên trêu chọc cậu: “Bách thiếu, lúc huấn luyện cố gắng thêm một chút, phát tiết bớt tinh lực.”

Lão già chết tiệt.

Bách Chính lái xe qua, cố ý cào một vết trên chiếc Rolls-Royce màu đen của Từ Học Dân, nghênh ngang rời đi.

Từ Học Dân chẳng có chút đau lòng nào, cực kỳ điềm nhiên.

Đã nói toàn bộ đều là tài sản của Bách thiếu rồi, Bách thiếu không để ý, ông để ý cái gì nữa?

*

Rất nhanh đã tới kỳ học mới, Dụ Sân quay lại trường học lần nữa thì đã trở thành học sinh lớp mười hai rồi.

Không khí học tập ở Tam trung dày đặc, bên phòng học khối mười hai treo đầy những băng rôn biểu ngữ cổ vũ học sinh học tập, Dư Xảo kjhoong nhịn được phỉ nhổ: “Ngay cả nhà vệ sinh cũng treo lên, đúng là phát điên mất.”

Dụ Sân sâu sắc đồng ý.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Phòng ký túc của bọn họ, tới lớp mười hai vẫn phân biệt như cũ, Chu Dịch Diệp và Phạm Thư Thu như hình với bóng, dđi ệ sinh cũng cùng nhau. Dư Xảo thân thiết hơn với Dụ Sân, nhưng Dư Xảo kiên quyết từ chối mê hoặc của tình bạn.

Cô nàng chính là một gián điệp đủi têu chuẩn, sau này không nỡ bán đứng Dụ Sân thì biết làm sao?

May mắn thay lên lớp mười hai tinh lực của mọi người đều đặt hết lên việc học, mặc dù Chu Dịch Diệp ái mộ Mục Nguyên, cũng không biểu hiện rõ địch ý với Dụ Sân nữa.

Tháng chín, thành phố T liên tiếp mưa lất phất nửa tháng trời, không khí cực kỳ tươi mới.

Mùa thu tới rồi, ấm áp thoải mái.

Phạm Thư Thu đi vào lớp học, nói với Chu Dịch Diệp: “Cung thể thao sẽ tôt chức giải thi đấu thể thao hữu nghị mùa thu, cậu có muốn đi xem không?”

Chu Dịch Diệp gần đây đang đọc sách: “Không đi.”

Phạm Thư Thu nói: “Đôi đại biểu của trường chúng ta cũng đi đó, cậu không muốn xem Mục Nguyên thi đấu sao?”

Chu Dịch Diệp ngây ra: “Mục Nguyên cũng đi à?”

Cô ta mới nghĩ ra, Mục Nguyên là đội trưởng đội đại biểu thể thao của trường, trong trường hợp này chắc chắn sẽ đi.

Đã là giải đấu hữu nghị, thì không chấn động giống như giải đấu liên kết ba năm một lần, vì vậy rất ít người biết được.

Đơn vị tổ chức mời bốn trường mạnh nhất trong giải đấu liên kết trước đó, khẩu hiệu tuyên truyền: “Thi đấu thứ hai, hữu nghị thứ nhất, cuộc sống thể thao, cuộc sống khỏe mạnh.”

Lần trước Tam trung thua Hằng Việt, đứng thứ hai, tự nhiên nhận được lời mời.

“Tớ đương nhiên muốn đi.” Chu Dịch Diệp nói, cô ta còn không quên nhìn Dụ Sân một cái.

Lớp mười hai bắt đầu học bù, tam trung hiện giờ mỗi tuần học tới thứ bảy.

Thứ bảy khi được nghỉ, Dụ Sân mới đi ra khỏi cổng trường, thì nhìn thấy Bách Chính.

Cậu dựa vào cây ngân hạnh vàng rực, đi tới nói: “Anh đeo cặp giúp em.”

Thôi đi, cũng chẳng phải đi đón trẻ ở trường mẫu giáo.

Bách Chính nhận lấy cặp sách của cô: “Thời tiết tốt như thế này, cùng đi đi.”

Cặp sách của cô gái được treo lên người cậu trai cao lớn bộ cùng kỳ quái, người đi đường đều nhìn qua, ánh mắt Bách Chính vẫn rất thản nhiên.

“Thế nào, lớp mười hai có mệt không?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Dụ Sân không quen với bộ dáng nghiêm chỉnh này của cậu, cậu ăn nói tử tế, Dụ Sân tự nhiên sẽ không mang theo gai nhọn, cô lắc đầu: “Còn được, quen rồi. Còn anh, cuộc tuyển chọn của các anh có phải sớm hơn bọn tôi không?”

“Ừ, tháng tư.”

Bọn Dụ Sân thi tốt nghiệp vào tháng sáu, Bách Chính tham gia tuyển chọn vào tháng tư, sớm hơn Dụ Sân hai tháng.

“Trông anh có vẻ tự tin đấy.” Dụ Sân liếc qua, là vận động viên quốc gia đó, anh đã tự tin thế này rồi ư?

“Nắm chín phần mười rồi.” Bách Chính cười cười, sau đó liền khựng lại, “Thiếu em một cái hôn, bằng lòng không?”

Dụ Sân giơ nắm đấm nhỏ lên đánh cậu một cái, khoe môi cậu giương lên, vốn chỉ là trêu chọc cô, thực sự chẳng hi vọng Dụ Sân chủ động hôn cậu một cái.

“Tuần này cung thể thao tổ chức thi đấu, em đến cổ vũ cho anh được không?”

Lần này sao đột nhiên bảo cô đi? Cô mới không đi đâu, ám ảnh lần trước ở cung thể thao vẫn chưa hết.

“Không muốn đến?” Bách Chính nhàn nhã nói, “Vậy ước chừng em không nhìn thấy anh treo Mục Nguyên lên đánh rồi.”

Dụ Sân ngây người.

Bách Chính quan sát sắc mặt của cô, nói: “Bọn anh tốt xấu gì cũng đều là chuyên nghiệp, một tên nghiệp dư như hắn ta tới, chẳng phải sẽ bị treo lên đánh sao?”

Xưa đâu giống nay, trước kia bọn họ còn chưa huấn luyện đã đánh bại Tam trung.

Một năm nay Mục Nguyên sắp lên lớp mười hai, không có thời gian huấn luyện. Ngược lại Bách Chính bọn họ, ngày nào cũng huấn luyện khắc khổ nỗ lực.

Dụ Sân nhịn không được đánh giá cậu một cái.

Thiếu niên trông cao gầy, mà có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ bắp, nhìn có vẻ bùng nổ sức mạnh.

Cánh tay cậu rắn chắc, đeo một cái băng bảo vệ cổ tay, cho dù là mùa thu, nhưng cậu mặc rất mỏng manh.

“Anh đừng có làm loạn.” Dụ Sân nhịn không được nói: “Đã là giải thi đấu hữu nghị, các anh một vừa hai phải thôi.”

Cô nhớ lần trước Bách Chính ném một quả bóng chuyền suýt nữa khiến người ta bị thương.

Lần này tất cả mọi người ở Hằng Việt đều như kẻ điên, toàn bộ đều có vài phần thực lực, sợ rằng ơha này cực kỳ kích thích.

Trong lòng Bách Chính cười lạnh, quả nhiên vẫn quan tâm tên ngụy quân tư kia.

“Em lại không đến, quản anh làm cái gì.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Dụ Sân nghĩ ngợi, nói: “Vậy tôi đến cổ vũ cho anh, anh thi đấu bình thường chút, không được làm người khác bị thương.”

Cô vốn nghĩ nghe thấy câu này, Bách Chính đạt được mục đích sẽ vui vẻ, ai biết cậu lạnh lùng nhìn cô một cái, tự mình đi lên phía trước.

Bách Chính bì bệnh gì vậy?

Cô không đi cậu không vui, đồng ý đi rồi, kết quả cậu càng không vui.

Tức giận của thiếu niên chạy tán loạn, một mình đi về phía trước, Dụ Sân đuổi theo vài bước, nhưng chân không dài bằng cậu, tốc độ cũng không nhanh bằng. Cô không hiểu sao có chút tủi thân, dứt khoát đi theo tốc độ chậm như rùa của mình.

Bách Chính đi được một quãng xa, đột nhiên quay đầu lại.

Cậu trầm mặt, lại đi nhanh mấy bước quay về, hai người bốn mắt nhìn nhau, cậu không nhịn nổi nữa, kéo Dụ Sân lên một cái: “Em quan tâm hắn đúng không? Sao không sợ anh thiếu mất cánh tay đứt mất cái chân chấn động não.”

Chẳng có ai là mình đồng da sắt, ai cũng có thể bị thương, có phải cô đã nhận định loại khốn kiếp như cậu mới có ý khiến người khác bị thương?

Dụ Sân cuối cùng cũng hiểu được tại sao cậu lại tức giận?

Cô ngây ra hồi lâu, nghĩ tới anh trai tức giận hồi nghỉ hè, cô dỗ dành như thế nào. Cô nghển mặt lên, giọng nói mềm dẻo: “Vì tôi tìn anh thi đấu sẽ thắng, anh cực kỳ giỏi, Bách Chính.”

Cho nên tôi không lo lắng cho anh, chỉ lo lắng cho bên yếu hơn, còn lo trong cuộc thi anh sẽ nổi giận.

Cô nói xong, cười cười với cậu, bờ môi hơi cười vừa ngọt vừa ngoan ngoãn, chân thành nhìn cậu.

Bách Chính tức giận quay lại, đã chuẩn bị công tác tư tưởng sẵn bị cô làm tức chết rồi. Không nghĩ tới một câu khen ngợi và ngữ khí tin tưởng của cô, nghiền nát tất cả sự tức giận của cậu.

Cậu không xị mặt nổi, trong mắt dần dần biến thành ý cười: “Em nói thật hay giả đấy?”

Đừng có mà dỗ dành cậu chơi đấy.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Dụ Sân gật đầy, giọng nói trùng điệp: “Thật đó thật đó, vậy tới lúc đó anh thi đấu bình thường có được không?”

Mục Nguyên chưa từng làm ra chuyện xấu nào, lại còn là ân nhân của cô, không nên vì những lý do vớ vẩn này mà bị tổn thương.

Bách Chính hừ một tiếng, không đè nổi ý cười bên môi, nói:  “Được, em tới xem anh thi đấu, anh bảo đảm sẽ không làm hắn ta bị thương.”

“Được nha.” Cô đáp lời, chiêu này đúng là có tác dụng, tính khí có thối tên đàn ông có cổ quá đến đâu trên thế giới này cũng không đỡ nổi viên đạn bọc đường này.

Bách Chính buông cô ra, cho dù vừa rồi cậu tức giận, cũng khống chế sức lực của mình, không làm cô bị đau.

Lần đầu tiên Dụ Sân đồng hành cùng cậu về nhà. Bách Chính đưa cặp sách cho Dụ Sân, nói: “Mệt không? Anh cõng em.”

Dụ Sân lắc đầu.

Cậu nói: “Lên đi, nhanh lên, còn xa thế này, không lại đây anh bế em đấy.” Nhà Dụ Sân có chút hẻo lánh, đoạn đường nhỏ này, cho dù ngồi xe cũng tốn thời gian.

Dụ Sân biết không phải cậu nói đùa, dù gì cậu cũng bế qua cô một lần rồi.

Nhìn thiếu niên nửa ngồi nửa quỳ trước mặt, không biết tại sao, đột nhiên cô nhớ đến, có lần cậu không hề do dự quỳ xuống bảo vệ cô. Cả người cậu đều tanh mùi máu, nhưng lại khiến người ta có cảm giác an toàn.

Trong lòng Dụ Sân hơi mềm xuống, lần đầu tiên không từ chối cậu, bò lên tấm lưng rộng của thiếu niên, khẽ ôm lấy cổ cậu.

“Vậy đi thôi.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Bách Chính ngây người, cậu nghĩ xong  bị Dụ Sân từ chối, làm công tác chuẩn bị bế cô đi quãng đường này.

Không nghĩ tới một cơ thể mềm mại dán lên lưng.

Đến nỗi Bách Chính đã cõng cô trên lưng mà giống như đang bước trên mây vậy.

“Bách Chính.”

“Ừ.”

Giọng nói của cô khe khẽ, nói bên tai cậu: “Anh thi đấu cho tốt, đừng cố ý làm Mục Nguyên bị thương, bản thân cũng đừng để bị thương, được không?”

Giọng nói thiếu nữ mềm nhẹ, như làm nũng bên tai. Trái tim cậu mềm như một đống bột hồ, giọng nói cũng dịu dàng hơn bình thường: “Được.”

Giờ phút này, em nói gì đều được.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Dụ Nhiên: Tôi sẽ không bị một cái trứng trần dỗ đâu, tôi không nông cạn đến mức đó đâu.

Dụ Sân: Anh trai đẹp giai nhứt.

Dụ Nhiên: Trứng trần thật thơm.

Bách Chính: trên thế giới này tôi xấu xa nhất đúng không, vậy tôi sẽ khiến tội danh này thành hiện thực, tôi con mẹ nó làm chết Mục Nguyên.

Bé Sân: Bách Chính là giỏi nhất, bỏ qua cho anh ta được không nào?

Bách Chính: Được, em nói bỏ cái gì cũng được hết, bảo anh bỏ nước vào cũng được.

Bé Sân: …..Đàn ông. Hình như đã biết được một số kỹ năng đáng kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện