Bách Chính quay về ngày thứ hai thì bọn Kiều Huy cũng về tới nơi.
Một đoàn mười ba thiếu niên, chỉ có Bách Chính và Bàng Thư Vinh vượt qua vòng tuyển chọn của tỉnh.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Những người khác trông có vẻ ủ rũ, ngược lại Kiều Huy còn đỡ, dù sao tâm thái cậu ta vẫn luôn khá ổn định, Kiều Huy lẩm bẩm: “Tao mà trở về chắc ba tao đập chết?”
Dù sao trước khi đi, cậu ta chém gió rất ghê, kết quả tới lúc thi đấu bị người ta ngược lên bờ xuống ruộng.
Núi cao còn có núi cao hơn, giải thi tuyển chọn này quy tụ vận động viên từ khắp nơi trong một tỉnh. Bọn họ cố gắng một năm trời, nhưng có người từ đầu đến cuối chẳng có thiên phú, thiếu hụt sức mạnh.
Kiều Huy còn rảnh rỗi phóng vấn Bàng Thư Vinh: “Lão Bàng, thế nào, được chọn rồi, tâm trạng có cực kỳ kích động không? Chúng tao không chừng sau này còn phải lên ti vi xem mày đấy.”
Bàng Thư Vinh nói: “Cũng được, tao có hơi hâm mộ anh Chính. Nếu như Tiểu Linh….”
Cậu ta nói đến đây, đột nhiên im lặng.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Kiều Huy vỗ vai cậu ta: “Ôi dào, đừng nghĩ nhiều như thế nữa, vì một bông hoa mà buông ta cả bụi hoa, ngu ngốc cơ nào chứ. Cô ta rời xa mày lâu như vậy rồi, mày đừng có nhớ nhung người ta nữa. Đi đi đi, anh đây mới mày đi uống rượu, chúc mừng cho mày.”
Bàng Thư Vinh biết anh em có lòng tốt, cũng lộ ra nụ cười thoải mái.
Trước kia Tiểu Linh chê cậu ta chỉ là tên côn đồ.
Cho nên lúc huấn luyện, bọn Kiều Huy luôn oán than, nhưng Bàng Thư Vinh thì không, cậu ta giống như đang cố gắng chứng minh điều gì đó.
Những thiếu niên không được lọt vào trong, trong lòng cũng chẳng có không cam lòng.
Dù sao lúc huấn luyện, sự cố gắng của Bách Chính và Bàng Thư Vinh mọi người đều thấy rõ. Mồ hôi đổ ra như thế nào thì sẽ nở ra bông hoa rực rỡ như thế trong lòng mọi người đều khâm phục.
Việc trong đám người bọn họ có người lọt vào vòng tỉnh, rất nhanh toàn thể trường Hằng Việt đã biết hết.
Tất cả mọi người đều không thể tin được.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Trường chúng ta thế mà lại có thể.”
“Đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên trường chúng ta có người có cơ hội vào đội tuyển quốc gia đó.”
“Bách Chính và Bàng Thư Vinh giỏi ghê! Cho dù không vào được đội tuyển quốc gia, thì bây giờ bọn họ có thể làm đơn xin vào đội của tỉnh được.”
“Những người trước kia chê cười bọn họ là những thằng hề, giờ bị vả mặt có đau không?”
“Chúng ta cố gắng thêm một chút nữa, có phải là cũng sẽ có thể được không?”
…..
Không khí ở Hằng Việt được dâng lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy hi vọng. Phía trường nhìn thấy hiện tượng tốt như vậy, cực kỳ vui mừng, hiệu trưởng kích động lên, quyết định khen thưởng cho mỗi học sinh lọt vào vòng trong kia.
Một người ba vạn tệ.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Những thiếu niên không được lọt vào cũng thưởng mỗi người năm ngàn tệ.
Đây là đội đầu tiên dũng cảm thử thách, xứng đáng được cổ vũ tinh thần.
Đám học sinh hâm mộ đỏ cả mắt.
Tang Tang chống cằm, nói: “Hơn một năm rồi, bọn Bách Chính thay đổi nhiều quá.”
Hằng Việt cũng thay đổi rất nhiều, tất cả mọi người không quen nên không làm, giờ trong trường môt chút cũng không loạn.
Nghe nói năm nay còn được bình chọn là trường học xanh hóa.
Ngồi bên cạnh cô nàng là Hình Phỉ Phỉ.
Hình Phỉ Phỉ giờ đây đã nuôi tóc dài, đã dài quá bả vai rồi. Lúc trước cô ta vẫn luôn để tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, lúc để tóc dài Tang Tang còn rất ngạc nhiên.
“Phỉ Phỉ, sao cậu lại thay đổi phong cách rồi?”
Hình Phỉ Phỉ cúi đầu: “Thử thay đổi một chút.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Ồ. Cậu như thế này cũng rất xinh.” Tang Tang cũng không nghĩ nhiều, cô nàng không hiểu tâm tư của Hình Phỉ Phỉ.
Nghe nói Bách Chính được chọn, trước giờ không thích cười Hình Phỉ Phỉ cũng nhịn không được lộ ra một nụ cười.
Cho dù không có tư cách, nhưng trong lòng cô ta, vẫn luôn tự hào vì cậu. Cậu không phải tiểu ác bá vô tích sự, rất lâu về trước, cậu đã là anh hùng, lôi cô ta từ trong cuộc sống đen tối ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc anh hùng trong đời cô ta, lại trở thành kị sỹ của cô gái khác.
Cậu buông bỏ kiêu ngạo, chỉ nhận một nàng công chúa.
Trong lòng Hình Phỉ Phỉ có một trăm cái không cam lòng, cuối cùng đều trở thành vị đắng chát trên đầu lưỡi.
Rất nhanh tới tháng tư, xuân về hoa nở rộ.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cuối tuần đột nhiên Dụ Trung Nham nhắc tới một việc: “Anh muốn đưa A Nhiên về quê một chuyến, năm ngoái động đất, mẹ đã sửa lại căn nhà, nhưng mộ của Trần Hiền hỏng rồi. Hai ngày nữa là tiết thanh minh, anh với A Nhiên về cúng tế Trần Hiền và mẹ.”
Trần Hiền là mẹ ruột của Dụ Nhiên.
Một người phụ nữ đáng thương, mắc phải bệnh trầm cảm sau sinh, sau đó sức khỏe không được tốt, Dụ Nhiên chưa đầy tuổi đã qua đời rồi.
Dụ Trung Nham nói xong, vội nhìn Vạn Xu Mính một cái, chỉ sợ vợ mình tức giận.
Cho dù trong lòng Vạn Xu Mính có khó chịu, nhưng tâm địa bà không xấu, bà gật đầu: “Nên như vậy, cả đời mẹ đã ở lại cố hương, trở về đốt cho bà thêm chút tiền.”
Vạn Xu Mính đi vào trong phòng, qua một lát cầm một quyển sổ tiết kiệm ra.
“Mộ của Trần Hiền cũng phải sửa lại đàng hoàng, không cần tiết kiệm, trước kia cô ấy cũng không dễ dàng gì.”
Dụ Trung Nham cảm động nói: “Cảm ơn em, Xu Mính.”
“Người một nhà không nói lời hai nhà, anh đưa A Nhiên trở về, còn có thể để Trần Hiền phù hộ cho A Nhiên, nó cũng sắp thi tốt nghiệp rồi. Em và Sân Sân thì không về nữa.”
Dụ Sân vừa lùa cơm, vừa nhìn anh trai ở đầu bên kia.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Nhắc tới mẹ ruột của cậu, ánh mắt cậu cũng chẳng thay đổi một cái.
Nếu như nói cuộc đời bách chính là sóng to gió lớn, vậy thì cuộc đời anh hai chính là một đầm nước chết.
Tiết thanh minh vừa đúng lúc là cuối tuần.
Mùng 4 tháng 4.
Dụ Nhiên xin nghỉ sớm, Dụ Trung Nham đưa con trai về quê.
Cách trận động đất kia đã trôi qua hơn một năm rồi, trấn Liên Thủy đã từng xác người phơi đầy đất, một mảnh hỗn loạn, chôn vùi vô số sinh mệnh và nước mắt. Rất nhiều người mất đi người thân của mình.
Tiết thanh minh năm nay, chắc có lẽ rất nhiều người vô cùng khổ sở.
Tiết thanh minh dần tới gần, thành phố T vẫn luôn có mưa, mưa nặng hạt bat khắp trời, trong không khí dường như có một mùi thối rữa, trong lòng Dụ Sân luôn có dự cảm không lành.
Tim cô đập rất nhanh.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân nhịn không được đề nghị Vạn Xu Mính: “Mẹ, chúng ta gọi ba với anh hai về đi.”
Vạn Xu Mính nói: “Không sao, mộ của Trần Hiền nên sửa, chúng ta không thể nhỏ mọn được.”
“Không phải chuyện sửa mộ của dì Trần, trong lòng con rất bất an.”
Vạn Xu Mính không cho là thế, nhưng vẫn an ủi con gái: “Sân Sân, có lẽ tháng sau con thi tốt nghiệp, nên áp lực quá lớn, mới có cảm giác này. Đừng khẩn trương, con sẽ thi tốt thôi.”
Dụ Sân không nói lên lời.
Xác thực không nên vì cảm giác không lành trong lòng cô mà gọi ba với anh hai quay về.
Trước tiết thanh minh một ngày, vừa đúng là thứ sáu.
Dụ Sân hỏi Dư Xảo: “Cậu có biết Liên Thủy không?”
Dư Xảo nói: “Nghe nói qua, là nơi năm ngoái bị động đất, trong vành đai động đất luôn.”
Trước kia Dư Xảo là cao thủ môn địa lý, nhưng tiếc là môn chính trị không được, cuối cùng mới chọn ban tự nhiên.
“Trước kia Liên Thủy không hề có động đất, sau này sẽ có nhiều hay sao?”
Dư Xảo nghĩ ngợi: “Cái này không nói rành được, rất nhiều nơi, trong lịch sử rất ít khi bị động đất, nhưng do hoạt động của con người, dẫn tới kết cấu địa chất bị thay đổi, sẽ khiến cho động đất xảy ra. Có phải Liên Thủy có công trình lớn không?”
“Ừ, có một đập chứa nước lớn.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Đập nước đó cung cấp điện, tạp phúc cho rất nhiều người. Liên Thủy vốn có nguồn ngước sạch sẽ phong phú, dự án công trình đập nước cực lớn.
Dư Xảo trầm tư một lát: “Có thể động đất ở Liên Thủy, có nguyên nhân từ đập nước kia, đương nhiên, cũng có khả năng do những nguyên nhân khác. Kết cấu địa chất thay đổi, có quá nhiều nguyên nhân có thể ảnh hưởng tới.”
Dụ Sân vẫn luôn bất an, mím chặt môi.
Dư Xảo an ủi cô: “Không sao đâu, sắp thi tốt nghiệp rồi, gần đây tới cũng có chút hoảng loạn, cứ mơ thấy cậu hai tới bị bắt vào tù.”
Dụ Sân không ngờ Dư Xảo thực sự có cậu hai, an ủi của cô nàng khiến cô an tâm hơn nhiều.
Nửa đêm mưa gió nổi lên.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trong tiếng gió thổi vù vù, sắc mặt Dư Xảo trắng bệch gọi cô: “Dụ Sân, tỉnh lại.”
Dụ Sân đột nhiên tỉnh dậy, trong đầu cô một chút hỗn độn cũng không có, trái tim mạnh mẽ co rút lại.
Dư Xảo nói: “Liên Thủy động đất rồi, trước mắt theo kiểm tra thì hình như là cấp 7?”
Sắc mặt Dụ Sân trắng bệch, chân tay vội vàng mặc quần áo.
“Anh hai và ba tớ vẫn còn ở Liên Thủy.”
Động tĩnh lớn như vậy khiến cho Chu Dịch Diệp và Phạm Thư thu cũng bị kinh động.
Phạm Thư Thu dụi mắt, nói: “Nửa đêm còn không ngủ, hai người các cậu đang nói cái gì đấy?”
Dư Xảo giải thích: “Quê nhà Dụ Sân xảy ra động đất, ba và anh hai cậu ấy vẫn còn ở đó.”
Phạm Thư Thu yên lặng xuống, ánh mắt nhìn Dụ Sân có vài phần đồng cảm. Liên quan đến chuyện sống chết, giấc ngủ cũng chẳng còn là chuyện gì to tát.
“Dư Xảo, có thể cho tớ mượn điện thoại được không?”
Dư Xảo vội đưa điện thoại cho Dụ Sân mượn.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân nhập số điện thại của ba mình vào, tay đều run rẩy.
Mà đầu bên kia căn bản không hề có tín hiệu.
Liên Thủy mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Dụ Sân muốn ra khỏi trường học.
Cô biết động đất cấp bảy đáng sợ nhường nào, năm ngoái Liên Thủy cấp 7.2, chết rất nhiều người. Sức mạnh của con người cơ bản không thể nào đối chọi lại được với thiên nhiên.
Dư Xảo vội vàng kéo Dụ Sân lại.
Chuyện này là Bách Chính thông báo cho cô nàng biết, Bách Chính cũng dự lệu được sau khi Dụ Sân biết sẽ không ngồi yên.
Dư Xảo vội vàng gọi cho cậu.
“Dụ Sân, Bách thiếu gọi cho cậu.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân nhận lấy điện thoại, mất hồn mất vies, chạy ra ngoài ban công, định xem xem dì quản lý ký túc có mở cửa hay không.
Đầu điện thoại bên kia, truyền tới giọng nói trầm thấp của thiếu niên.
“Dụ Sân, em đừng sợ.”
Dụ Sân nghe thấy giọng cậu, cơ thể run rẩy. Cô bị gió lạnh bên ngoài thổi tới, nghẹn ngào nói: “Bách Chính, em phải về nhà, anh trai em bọn họ…..”
Cô không nói tiếp được nữa.
“Động đất không có tín hiệu là chuyện thường.” Bách Chính bình tĩnh phân tích nói, “Liên Thủy là khu nạn mới trùng tu, lúc xây dựng chắc chắn có chỗ phòng tránh, nhà ở cũng sẽ có kết cấu chống động đất, phòng ở bên đó rất thấp, tỉ lệ tồn tại rất cao.”
“Cho dù hiện tại em ra ngoài được, cũng không về nổi quê.” Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Giọng nói cậu mang theo lãnh khốc vô tận, trực tiếp nói ra hiện thực, khiến cả người cô lạnh run.
Qua một lúc sau, Bách Chính bên kia lại nói.
“Anh biết em lo lắng, muốn về quê cứu bọn họ.” Bách Chính trịnh trọng nói, “Anh thay em đi. Anh thay em đưa bọn họ trở về. Em tin anh không?”
Dụ Sân lắc đầu: “Không được.” Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn chắc chắn sẽ mất mạng, cuối tháng Bách Chính còn phải tham gia cuộc thi chọn vận động viên quốc gia nữa, cậu không thể xảy ra chuyện được.
Bách Chính trầm xuống thay quần áo, giọng nói bình tĩnh: “Em không về được.”
Cậu sẽ không để cô về Liên Thủy.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Từ Học Dân đang đợi ngoài cửa, thấy cậu mặc áo khoác, hơi gật đầu với cậu. Tin tức động đất, Từ Học Dân là người đầu tiên biết được.
“Dụ Sân, anh có người nhà họ Từ, có thể đi theo đội chiến sỹ cứu hộ đầu tiên đi cứu người.” Giọng nói thiếu niên trầm xuống, cậu mạnh mẽ, hứa với cô, “Anh sẽ đưa anh hai và ba em bình an trở về.”
Trong đôi mắt Dụ Sân giờ toàn là nước mắt.
“Vậy anh thì sao?” Anh phải làm sao, anh bảo vệ bọn họ, vậy ai tới bảo vệ anh? Giọng nói của cậu bỗng nhiên nhẹ hơn vài phần: “Anh sẽ bình an trở về, đợi anh.”
Bách Chính không chịu nổi khi nghe thấy cô khóc, cũng sợ cô không để cậu đi, một khắc sau lòng dạ cứng rắn ngắt điện thoại. Vẻ mặt Bách Chính trở nên lạnh lùng: “Từ Học Dân, chuẩn bị.”
“Vật tư đã chuẩn bị xong, tôi đã liên hệ với đội ngũ cứu hộ. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Người của chúng ta với bọn họ, khi trời vừa sáng sẽ cùng nhau xuất phát.” Từ Học Dân hiểu rõ cậu chủ nhỏ là người như thế nào, âm thầm thay cậu sắp xếp tất cả.
“Bảo vệ Dụ Sân cho tốt, không được để cô ấy làm tình nguyện viên trở về quê.”
“Vâng.”
“Nếu như tôi không quay về.” Cậu khựng lại, quay đầu nhìn Từ Học Dân. Lạnh lùng trong mắt không thấy nữa, trở nên dịu dàng vài phần, “Ông phải che chở cô ấy trưởng thành, cô ấy trưởng thành rồi, thuận tiện nói cho cô ấy một câu, tôi yêu cô ấy.”
Từ Học Dân rũ mắt xuống, khom lưng.
Gió đêm lạnh lẽo, động đất cách trời sáng không đến bốn tiếng đồng hồ, tất cả nhân viên đội cứu hộ và vật tư đều tập hợp hoàn tất.
Thiếu niên đứng trước máy bay trực thăng, một thân đồ đen, đã là bộ dạng đội trời đạp đất, thẳng tắp rồi.
Giờ khắc này, Từ Học Dân rất muốn nói cho Bách Chính biết, cậu với ba cậu chẳng hề giống nhau. Cậu trưởng thành không hề giống với ba cậu chút nào, có tình yêu, có trách nhiệm.
Khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống, đầu bộ đàm bên kia biểu thị, bọn họ có thể mang vật tư xất phát rồi.
Bách Chính đột nhiên nói: “Thôi bỏ đi, chú Từ, cái gì cũng đừng nói cho cô ấy biết.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu cho dù không trở về được, cũng sẽ không chọc cô khóc.
Bách Chính vẫy tay với đắng sau lưng, bước đi một cách vô tình.
Những người được nhà họ Từ huấn luyện ưu tú nhất, toàn bộ đều đi theo sau lưng cậu.
Từ Học Dân cúi đầu thật lâu.
Ngày thứ hai chính là tiết thanh minh.
Dụ Sân không ngủ cả buổi tối, thành phố T vẫn có mưa bay lất phất.
Hiện giờ toàn quốc đã biết việc Liên Thủy xảy ra động đất một lần nữa, Dụ Sân vẫn kiên cường, cô sợ Vạn Xu Mính không chịu nổi.
Có tình yêu là vướng bận, những người ở ngoài khu vực bị nạn, cũng không hề dễ chịu hơn những người trong khu nạn.
Cô chạy về nhà, Vạn Xu Mính đang lau nước mắt.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Thấy con gái quay về, bà thân làm mẹ bắt buộc phải kiên cường, Vạn Xu Mính vội vã lau khô nước mắt, an ủi Dụ Sân: “Ba và anh hai con sẽ không có việc gì.” Bây giờ bà rất hối hận, vì không nghe lời con gái, gọi bọn họ trở về.
“Vâng.” Dụ Sân dịu dàng ôm lấy mẹ mình, “Bọn họ sẽ không sao đâu.”
Hôm nay là ngày đầu tiên Bách Chính rời đi.
Ngày thứ hai Dụ Sân gọi điện cho Mục Nguyên.
“Em muốn hỏi, lúc đầu anh làm thế nào trở thành tình nguyện viên đợt đầu, đi tới Liên Thủy vậy?”
Mục Nguyên không ngu, vừa nghe thấy lời này cậu ta liền cau mày.
“Em muốn về quê?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Vâng, anh trai và ba em đều ở đó.” Bách Chính cũng vậy.
“Không thể quay về, hiện tại quân độ đang cứu hộ, chỗ đó cực kỳ nguy hiểm, tình nguyện viên là sau thời gian cứu hộ hoàng kim mới đi vào.”
Dụ Sân mím chặt môi, lộ ra một chút quật cường: “Nhưng anh lúc đó, cũng là ngày thứ hai đi qua mà.”
Mục Nguyên không biết phải làm sao.
Lúc cậu ta qua đó, là bở vì Bách Thiên Khấu đã cung cấp nhân lực vật lực đầy đủ. Vệ sỹ, đội y tế, cậu ta mang những thứ này, đi tìm kiếm thái tử gia bị lưu đày nhà họ Bách.
Mục Nguyên không thể nào nói cho cô biết những thứ này, cậu ta cũng không muốn cô xảy ra chuyện.
Thiếu niên sáng sủa thấp giọng khuyên: “Đừng đi, được không?”
Dụ Sân im lặng, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
“Em tự nghĩ cách.”
“Đợi đã!” Mục Nguyên im lặng một hồi, nói: “Anh giúp em.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu ta nói giúp Dụ Sân cũng chỉ có thể đi hỏi lão Phương. Lão Phương là nguời của Bách Thiên Khấu, nghe vậy thì không đồng tình lắc đầu: “Lần trước cậu đi qua, thì biết ở đó có bao nhiêu nguy hiểm, dư chấn bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến. A Nguyên, cậu mềm lòng thì cũng không thể mềm đến mức này được.”
Mục Nguyên cúi mắt xuống: “Cô ấy khóc rồi.”
Lão Phương nhìn cậu ta trưởng thành, cũng chẳng thể làm gì cậu ta được. Ông ta có một nhóm người có thể dùng, cho nên nhượng bộ nói: “Tôi có thể để người đưa cô bé ấy đi, nhưng cậu không thể đi theo được. Cậu còn phải thi tốt nghiệp, Liên Thủy quá nguy hiểm, cậu không thể chạy lung tung.”
Mục Nguyên không có cách nào: “Vâng, cháu đồng ý.”
Lão Phương giơ tay lên đi sắp xếp.
Qua một lúc, vẻ mặt cổ quái của ông ta trở lại: “Không có cách nào đi được.”
“Tại sao?” Mục Nguyên vội vã đứng dậy.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Người nhà họ Từ, đã chặt đứt quan hệ. Không cho phép trong vòng 72 giờ, bất cứ đường dẫn người không bình thường nào vào khu nạn.”
Thực sự không có cách nào khác, hiện giờ đến máy bay cũng chẳng thể hạ cánh.
Trong một khoảnh khắc Mục Nguyên bỗng hiểu ra, là người đó làm.
Bách Chính không cho phép Dụ Sân qua đó.
Cho dù cô phẫn nộ, khổ sở, có thể sẽ chán ghét cậu, nhưng thủ đoạn của thiếu niên kia vẫn sẽ cường liệt như cũ, nhốt cô lại trong thành phố này.
Mục Nguyên nói cho Dụ Sân sự thật, cô không đi được, có người không cho phép cô rời đi.
Dụ Sân ôm lấy gối, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống sàn nhà.
“Anh ấy vẫn cứ xấy xa như vậy….”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính ngước mắt lên, hỏi người bên cạnh: “Tình huống của Dụ Nhiên và Dụ Trung Nham thế nào?”
Tay cậu chống lên đầu gối, mệt muốn chết, một đường cứu không ít người, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Dụ Nhiên và Dụ Trung Nham.
“Chúng tôi đoán, trước khi động đất xảy ra, bọn họ đang ngồi xe khách lên sườn núi, chuẩn bị vào trấn, kết quả đoạn đường kia trơn trượt nghiêm trọng, bị nhốt lại rồi, hiện giờ vẫn chưa ai dám vào đó.”
Người đi theo đoàn trang bị vũ trang đầy đủ, nói bị nhốt lại rồi, kỳ thực chỉ là cách nói an ủi người ta mà thôi.
Sườn dốc kia trơn trượt nghiêm trọng như thế, có còn mạng hay không còn khó nói.
“Bách thiếu, chúng ta không thể qua đó, quá nguy hiểm, nếu có dư chấn, toàn bộ quả núi sẽ sụp xuống, tới lúc đó có thể sẽ không ra được nữa.”
Ngay đến quân đội cũng không dám lỗ mãng đi vào.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Mưa phùn lâm thâm, khắp nơi đều là vũng lầy.
Bách Chính ngồi xổm xuống, vớt một con mèo con đang giãy dụa trong đống bùn lên, nhét vào tay vệ sỹ nhà họ Từ. Mèo con cảm kích liếm liếm ngón tay cậu.
Bách Chính lau nước trên mặt, bình tĩnh nói: “Không cần đi theo, tôi đi vào.”
Vệ sỹ nhà họ Từ không lên tiếng, trước khi cậu đi vào con đường kia, tất cả mọi người đều yên lặng đi sau lưng cậu. Đoán người bước thấp bước cao đi theo.
Động đất đã trôi qua được mười sau tiếng.
Nếu như bị vấy trong con dốc trơn nỳ, không bị thương thì vẫn chống đỡ được, nếu bị thương hoặc là có dư chấn nữa, lúc nào cũng có thể lấy đi mạng sống của họ.
Dốc núi quả thực trơn trượt nghiêm trọng, dường như nhìn không ra bộ dáng của bon đường cũ nữa.
Người nhà họ Từ được huấn luyện rất tốt, lợi dụng loa để gọi người.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Một đoàn người khác, cầm lấy máy dò chấn động sinh mạng, kiểm tra xem có người bị nạn kêu cứu không.
Công cuộc tìm kiếm của bọn họ cực kỳ khó khăn.
Ngọn núi gồ ghề, những tảng đá bên trên bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Bốn tiếng sau, vẫn không hề có một chút trả lời nào. Khắp người Bách Chính toàn là bùn đất, lúc này trái tim cũng trầm xuống.
Con đường này giống như nhìn không thấy điểm cuối, mài mòn ý chí của con người.
“Bách thiếu, trở về đi, không thể vào sâu thêm nữa.”
Bách Chính đeo găng tay màu đen, nắm chặt lấy máy dò, cậu không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước.
Cậu đã đồng ý với cô, nhất định phải đưa ba và anh cô bình an quay về.
Cậu lừa cô một lần, sẽ không lừa cô lần thứ hai.
Cũng chính lúc này, máy dò tín hiệu cuối cùng cũng có hồi âm.
Bách Chính nói: “Bên dưới có người.”
Tất cả mọi người bỗng chốc rất kích động, bắt đầu dùng dụng cụ để chuyển đá tảng với bùn đất ra ngoài.
Cố gắng gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng tiến gần với đỉnh núi, phát hiện hai chiếc xe khách nát vụn.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Một cánh tay thiếu niên bì đè xuống, cậu ta bị vây trong ghế lái, hôn mê đi rồi.
Bách Chính nhìn một cái đúng là Dụ Nhiên.
Bách Chính nói: “Cứu người.”
Mấy người chạy lại, rót nước muối sinh lý cho Dụ Nhiên, cánh tay Dụ Nhiên bị đè một lúc lâu rồi, phòng ngừa lát nữa chuyển vật nặng đi sẽ ảnh hưởng đến nội tạng mà chết.
Tài xế bên cạnh cậu bị đập trúng đầu, đã không còn hơi thở nữa.
Có thể nhìn ra trong tình huống cấp bách Dụ Nhiên đã khống chế tay lái.
Trên xe có bảy tám người, chỉ có một người phụ nữ bị thương nhẹ còn tỉnh táo, âm thanh cầu cứu ban nãy là do người phụ nữ này phát ra.
Dụ Nhiên bị thương không nghiêm trọng lắm, một lát sau đã tỉnh lại rồi, phát hiện bản thân mình được cứu. Cậu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, giọng nói khàn khàn: “Ba tôi, đằng sau.”
Bách Chính cau mày, bắt đầu đào bùn đất đằng sau chiếc xe.
Trôi qua khoảng hơn mười phút, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra Dụ Trung Nham đang hôn mê, tình trạng của Dụ Trung Nham còn tệ hại hơn đa số những người khác.
Bách Chính không dám động đến ông, vẫn để người nhỏ cho ông nước muối sinh lý, như vậy cũng không khiến Dụ Trung Nham tỉnh lại.
Người phụ nữ bị thương nhẹ kia được cứu ra, tim bà ta như chết rồi, khóc nói: “May mà có cậu bé kia, trong giờ khắc quan trọng xe được đánh lái vào góc tam giác, nếu không chúng tôi đã bị chôn sống rồi.”
Bà ta nói đến sính là Dụ Nhiên cực kỳ thông minh kia, Dụ Nhiên thông minh lại quyết đoán, khiến bọn họ có cơ hội sống sót.
Mà ngay lúc sau, mặt đất lại chấn động.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi: “Dư chấn tới rồi, mau chạy đi, ngọn núi sẽ còn sụp xuống nữa.”
Đoàn người đi xem biết được sự việc nghiêm trọng đến mức nào, hoảng loạn nói: “Bách thiếu! Mau đi thôi.”
Bách Chính đang nhìn Dụ Trung Nham bị vây trong xe, nếu cậu đi rồi, Dụ Trung Nham trải qua lần thứ hai đổ sụp, sẽ triệt để mất mạng. Ánh mắt cậu trở nên sắc bén, lật người vào trong chiếc xe rách nát, muốn cứu người ra ngoài.
“Bách thiếu, buông tay!” Có người đang gọi cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Ngọn núi lần nữa sụp xuống. Vành mắt Dụ Nhiên đỏ lên, cậu cũng muốn đi nhưng bị người ta giữ chặt lấy.
Đá tảng bùn đất liên tục đổ ập xuống, đoàn người đưa những người bị thương nấp vào trong góc tam giác,mà Bách Chính vẫn còn ở bên ngoài.
Người đi theo hô to: “Bách thiếu, mau buông tay! Mau ra qua đây đi.”
Không, không thể buông tay. Cậu đã đồng ý với Dụ Sân rồi.
Trong lòng cậu chỉ còn lại một ý niệm.
Không thể lừa cô….Không thể lại lừa cô nữa….
Đã không kịp lôi người ra ngoài, Bách Chính dùng sống lưng của mình ngăn cửa xe lại.
Đá vụn và bùn đất rơi xuống, bắn tung tóe lên lưng cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Toàn thân cậu run rẩy, cắn chặt hàm răng.
Ý niệm cuối cùng trước khi ngất đi, cậu nghĩ, đau đớn này, may mà không để cô tới.
Một đoàn mười ba thiếu niên, chỉ có Bách Chính và Bàng Thư Vinh vượt qua vòng tuyển chọn của tỉnh.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Những người khác trông có vẻ ủ rũ, ngược lại Kiều Huy còn đỡ, dù sao tâm thái cậu ta vẫn luôn khá ổn định, Kiều Huy lẩm bẩm: “Tao mà trở về chắc ba tao đập chết?”
Dù sao trước khi đi, cậu ta chém gió rất ghê, kết quả tới lúc thi đấu bị người ta ngược lên bờ xuống ruộng.
Núi cao còn có núi cao hơn, giải thi tuyển chọn này quy tụ vận động viên từ khắp nơi trong một tỉnh. Bọn họ cố gắng một năm trời, nhưng có người từ đầu đến cuối chẳng có thiên phú, thiếu hụt sức mạnh.
Kiều Huy còn rảnh rỗi phóng vấn Bàng Thư Vinh: “Lão Bàng, thế nào, được chọn rồi, tâm trạng có cực kỳ kích động không? Chúng tao không chừng sau này còn phải lên ti vi xem mày đấy.”
Bàng Thư Vinh nói: “Cũng được, tao có hơi hâm mộ anh Chính. Nếu như Tiểu Linh….”
Cậu ta nói đến đây, đột nhiên im lặng.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Kiều Huy vỗ vai cậu ta: “Ôi dào, đừng nghĩ nhiều như thế nữa, vì một bông hoa mà buông ta cả bụi hoa, ngu ngốc cơ nào chứ. Cô ta rời xa mày lâu như vậy rồi, mày đừng có nhớ nhung người ta nữa. Đi đi đi, anh đây mới mày đi uống rượu, chúc mừng cho mày.”
Bàng Thư Vinh biết anh em có lòng tốt, cũng lộ ra nụ cười thoải mái.
Trước kia Tiểu Linh chê cậu ta chỉ là tên côn đồ.
Cho nên lúc huấn luyện, bọn Kiều Huy luôn oán than, nhưng Bàng Thư Vinh thì không, cậu ta giống như đang cố gắng chứng minh điều gì đó.
Những thiếu niên không được lọt vào trong, trong lòng cũng chẳng có không cam lòng.
Dù sao lúc huấn luyện, sự cố gắng của Bách Chính và Bàng Thư Vinh mọi người đều thấy rõ. Mồ hôi đổ ra như thế nào thì sẽ nở ra bông hoa rực rỡ như thế trong lòng mọi người đều khâm phục.
Việc trong đám người bọn họ có người lọt vào vòng tỉnh, rất nhanh toàn thể trường Hằng Việt đã biết hết.
Tất cả mọi người đều không thể tin được.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Trường chúng ta thế mà lại có thể.”
“Đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên trường chúng ta có người có cơ hội vào đội tuyển quốc gia đó.”
“Bách Chính và Bàng Thư Vinh giỏi ghê! Cho dù không vào được đội tuyển quốc gia, thì bây giờ bọn họ có thể làm đơn xin vào đội của tỉnh được.”
“Những người trước kia chê cười bọn họ là những thằng hề, giờ bị vả mặt có đau không?”
“Chúng ta cố gắng thêm một chút nữa, có phải là cũng sẽ có thể được không?”
…..
Không khí ở Hằng Việt được dâng lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy hi vọng. Phía trường nhìn thấy hiện tượng tốt như vậy, cực kỳ vui mừng, hiệu trưởng kích động lên, quyết định khen thưởng cho mỗi học sinh lọt vào vòng trong kia.
Một người ba vạn tệ.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Những thiếu niên không được lọt vào cũng thưởng mỗi người năm ngàn tệ.
Đây là đội đầu tiên dũng cảm thử thách, xứng đáng được cổ vũ tinh thần.
Đám học sinh hâm mộ đỏ cả mắt.
Tang Tang chống cằm, nói: “Hơn một năm rồi, bọn Bách Chính thay đổi nhiều quá.”
Hằng Việt cũng thay đổi rất nhiều, tất cả mọi người không quen nên không làm, giờ trong trường môt chút cũng không loạn.
Nghe nói năm nay còn được bình chọn là trường học xanh hóa.
Ngồi bên cạnh cô nàng là Hình Phỉ Phỉ.
Hình Phỉ Phỉ giờ đây đã nuôi tóc dài, đã dài quá bả vai rồi. Lúc trước cô ta vẫn luôn để tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, lúc để tóc dài Tang Tang còn rất ngạc nhiên.
“Phỉ Phỉ, sao cậu lại thay đổi phong cách rồi?”
Hình Phỉ Phỉ cúi đầu: “Thử thay đổi một chút.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Ồ. Cậu như thế này cũng rất xinh.” Tang Tang cũng không nghĩ nhiều, cô nàng không hiểu tâm tư của Hình Phỉ Phỉ.
Nghe nói Bách Chính được chọn, trước giờ không thích cười Hình Phỉ Phỉ cũng nhịn không được lộ ra một nụ cười.
Cho dù không có tư cách, nhưng trong lòng cô ta, vẫn luôn tự hào vì cậu. Cậu không phải tiểu ác bá vô tích sự, rất lâu về trước, cậu đã là anh hùng, lôi cô ta từ trong cuộc sống đen tối ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc anh hùng trong đời cô ta, lại trở thành kị sỹ của cô gái khác.
Cậu buông bỏ kiêu ngạo, chỉ nhận một nàng công chúa.
Trong lòng Hình Phỉ Phỉ có một trăm cái không cam lòng, cuối cùng đều trở thành vị đắng chát trên đầu lưỡi.
Rất nhanh tới tháng tư, xuân về hoa nở rộ.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cuối tuần đột nhiên Dụ Trung Nham nhắc tới một việc: “Anh muốn đưa A Nhiên về quê một chuyến, năm ngoái động đất, mẹ đã sửa lại căn nhà, nhưng mộ của Trần Hiền hỏng rồi. Hai ngày nữa là tiết thanh minh, anh với A Nhiên về cúng tế Trần Hiền và mẹ.”
Trần Hiền là mẹ ruột của Dụ Nhiên.
Một người phụ nữ đáng thương, mắc phải bệnh trầm cảm sau sinh, sau đó sức khỏe không được tốt, Dụ Nhiên chưa đầy tuổi đã qua đời rồi.
Dụ Trung Nham nói xong, vội nhìn Vạn Xu Mính một cái, chỉ sợ vợ mình tức giận.
Cho dù trong lòng Vạn Xu Mính có khó chịu, nhưng tâm địa bà không xấu, bà gật đầu: “Nên như vậy, cả đời mẹ đã ở lại cố hương, trở về đốt cho bà thêm chút tiền.”
Vạn Xu Mính đi vào trong phòng, qua một lát cầm một quyển sổ tiết kiệm ra.
“Mộ của Trần Hiền cũng phải sửa lại đàng hoàng, không cần tiết kiệm, trước kia cô ấy cũng không dễ dàng gì.”
Dụ Trung Nham cảm động nói: “Cảm ơn em, Xu Mính.”
“Người một nhà không nói lời hai nhà, anh đưa A Nhiên trở về, còn có thể để Trần Hiền phù hộ cho A Nhiên, nó cũng sắp thi tốt nghiệp rồi. Em và Sân Sân thì không về nữa.”
Dụ Sân vừa lùa cơm, vừa nhìn anh trai ở đầu bên kia.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Nhắc tới mẹ ruột của cậu, ánh mắt cậu cũng chẳng thay đổi một cái.
Nếu như nói cuộc đời bách chính là sóng to gió lớn, vậy thì cuộc đời anh hai chính là một đầm nước chết.
Tiết thanh minh vừa đúng lúc là cuối tuần.
Mùng 4 tháng 4.
Dụ Nhiên xin nghỉ sớm, Dụ Trung Nham đưa con trai về quê.
Cách trận động đất kia đã trôi qua hơn một năm rồi, trấn Liên Thủy đã từng xác người phơi đầy đất, một mảnh hỗn loạn, chôn vùi vô số sinh mệnh và nước mắt. Rất nhiều người mất đi người thân của mình.
Tiết thanh minh năm nay, chắc có lẽ rất nhiều người vô cùng khổ sở.
Tiết thanh minh dần tới gần, thành phố T vẫn luôn có mưa, mưa nặng hạt bat khắp trời, trong không khí dường như có một mùi thối rữa, trong lòng Dụ Sân luôn có dự cảm không lành.
Tim cô đập rất nhanh.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân nhịn không được đề nghị Vạn Xu Mính: “Mẹ, chúng ta gọi ba với anh hai về đi.”
Vạn Xu Mính nói: “Không sao, mộ của Trần Hiền nên sửa, chúng ta không thể nhỏ mọn được.”
“Không phải chuyện sửa mộ của dì Trần, trong lòng con rất bất an.”
Vạn Xu Mính không cho là thế, nhưng vẫn an ủi con gái: “Sân Sân, có lẽ tháng sau con thi tốt nghiệp, nên áp lực quá lớn, mới có cảm giác này. Đừng khẩn trương, con sẽ thi tốt thôi.”
Dụ Sân không nói lên lời.
Xác thực không nên vì cảm giác không lành trong lòng cô mà gọi ba với anh hai quay về.
Trước tiết thanh minh một ngày, vừa đúng là thứ sáu.
Dụ Sân hỏi Dư Xảo: “Cậu có biết Liên Thủy không?”
Dư Xảo nói: “Nghe nói qua, là nơi năm ngoái bị động đất, trong vành đai động đất luôn.”
Trước kia Dư Xảo là cao thủ môn địa lý, nhưng tiếc là môn chính trị không được, cuối cùng mới chọn ban tự nhiên.
“Trước kia Liên Thủy không hề có động đất, sau này sẽ có nhiều hay sao?”
Dư Xảo nghĩ ngợi: “Cái này không nói rành được, rất nhiều nơi, trong lịch sử rất ít khi bị động đất, nhưng do hoạt động của con người, dẫn tới kết cấu địa chất bị thay đổi, sẽ khiến cho động đất xảy ra. Có phải Liên Thủy có công trình lớn không?”
“Ừ, có một đập chứa nước lớn.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Đập nước đó cung cấp điện, tạp phúc cho rất nhiều người. Liên Thủy vốn có nguồn ngước sạch sẽ phong phú, dự án công trình đập nước cực lớn.
Dư Xảo trầm tư một lát: “Có thể động đất ở Liên Thủy, có nguyên nhân từ đập nước kia, đương nhiên, cũng có khả năng do những nguyên nhân khác. Kết cấu địa chất thay đổi, có quá nhiều nguyên nhân có thể ảnh hưởng tới.”
Dụ Sân vẫn luôn bất an, mím chặt môi.
Dư Xảo an ủi cô: “Không sao đâu, sắp thi tốt nghiệp rồi, gần đây tới cũng có chút hoảng loạn, cứ mơ thấy cậu hai tới bị bắt vào tù.”
Dụ Sân không ngờ Dư Xảo thực sự có cậu hai, an ủi của cô nàng khiến cô an tâm hơn nhiều.
Nửa đêm mưa gió nổi lên.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trong tiếng gió thổi vù vù, sắc mặt Dư Xảo trắng bệch gọi cô: “Dụ Sân, tỉnh lại.”
Dụ Sân đột nhiên tỉnh dậy, trong đầu cô một chút hỗn độn cũng không có, trái tim mạnh mẽ co rút lại.
Dư Xảo nói: “Liên Thủy động đất rồi, trước mắt theo kiểm tra thì hình như là cấp 7?”
Sắc mặt Dụ Sân trắng bệch, chân tay vội vàng mặc quần áo.
“Anh hai và ba tớ vẫn còn ở Liên Thủy.”
Động tĩnh lớn như vậy khiến cho Chu Dịch Diệp và Phạm Thư thu cũng bị kinh động.
Phạm Thư Thu dụi mắt, nói: “Nửa đêm còn không ngủ, hai người các cậu đang nói cái gì đấy?”
Dư Xảo giải thích: “Quê nhà Dụ Sân xảy ra động đất, ba và anh hai cậu ấy vẫn còn ở đó.”
Phạm Thư Thu yên lặng xuống, ánh mắt nhìn Dụ Sân có vài phần đồng cảm. Liên quan đến chuyện sống chết, giấc ngủ cũng chẳng còn là chuyện gì to tát.
“Dư Xảo, có thể cho tớ mượn điện thoại được không?”
Dư Xảo vội đưa điện thoại cho Dụ Sân mượn.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân nhập số điện thại của ba mình vào, tay đều run rẩy.
Mà đầu bên kia căn bản không hề có tín hiệu.
Liên Thủy mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Dụ Sân muốn ra khỏi trường học.
Cô biết động đất cấp bảy đáng sợ nhường nào, năm ngoái Liên Thủy cấp 7.2, chết rất nhiều người. Sức mạnh của con người cơ bản không thể nào đối chọi lại được với thiên nhiên.
Dư Xảo vội vàng kéo Dụ Sân lại.
Chuyện này là Bách Chính thông báo cho cô nàng biết, Bách Chính cũng dự lệu được sau khi Dụ Sân biết sẽ không ngồi yên.
Dư Xảo vội vàng gọi cho cậu.
“Dụ Sân, Bách thiếu gọi cho cậu.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân nhận lấy điện thoại, mất hồn mất vies, chạy ra ngoài ban công, định xem xem dì quản lý ký túc có mở cửa hay không.
Đầu điện thoại bên kia, truyền tới giọng nói trầm thấp của thiếu niên.
“Dụ Sân, em đừng sợ.”
Dụ Sân nghe thấy giọng cậu, cơ thể run rẩy. Cô bị gió lạnh bên ngoài thổi tới, nghẹn ngào nói: “Bách Chính, em phải về nhà, anh trai em bọn họ…..”
Cô không nói tiếp được nữa.
“Động đất không có tín hiệu là chuyện thường.” Bách Chính bình tĩnh phân tích nói, “Liên Thủy là khu nạn mới trùng tu, lúc xây dựng chắc chắn có chỗ phòng tránh, nhà ở cũng sẽ có kết cấu chống động đất, phòng ở bên đó rất thấp, tỉ lệ tồn tại rất cao.”
“Cho dù hiện tại em ra ngoài được, cũng không về nổi quê.” Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Giọng nói cậu mang theo lãnh khốc vô tận, trực tiếp nói ra hiện thực, khiến cả người cô lạnh run.
Qua một lúc sau, Bách Chính bên kia lại nói.
“Anh biết em lo lắng, muốn về quê cứu bọn họ.” Bách Chính trịnh trọng nói, “Anh thay em đi. Anh thay em đưa bọn họ trở về. Em tin anh không?”
Dụ Sân lắc đầu: “Không được.” Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn chắc chắn sẽ mất mạng, cuối tháng Bách Chính còn phải tham gia cuộc thi chọn vận động viên quốc gia nữa, cậu không thể xảy ra chuyện được.
Bách Chính trầm xuống thay quần áo, giọng nói bình tĩnh: “Em không về được.”
Cậu sẽ không để cô về Liên Thủy.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Từ Học Dân đang đợi ngoài cửa, thấy cậu mặc áo khoác, hơi gật đầu với cậu. Tin tức động đất, Từ Học Dân là người đầu tiên biết được.
“Dụ Sân, anh có người nhà họ Từ, có thể đi theo đội chiến sỹ cứu hộ đầu tiên đi cứu người.” Giọng nói thiếu niên trầm xuống, cậu mạnh mẽ, hứa với cô, “Anh sẽ đưa anh hai và ba em bình an trở về.”
Trong đôi mắt Dụ Sân giờ toàn là nước mắt.
“Vậy anh thì sao?” Anh phải làm sao, anh bảo vệ bọn họ, vậy ai tới bảo vệ anh? Giọng nói của cậu bỗng nhiên nhẹ hơn vài phần: “Anh sẽ bình an trở về, đợi anh.”
Bách Chính không chịu nổi khi nghe thấy cô khóc, cũng sợ cô không để cậu đi, một khắc sau lòng dạ cứng rắn ngắt điện thoại. Vẻ mặt Bách Chính trở nên lạnh lùng: “Từ Học Dân, chuẩn bị.”
“Vật tư đã chuẩn bị xong, tôi đã liên hệ với đội ngũ cứu hộ. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Người của chúng ta với bọn họ, khi trời vừa sáng sẽ cùng nhau xuất phát.” Từ Học Dân hiểu rõ cậu chủ nhỏ là người như thế nào, âm thầm thay cậu sắp xếp tất cả.
“Bảo vệ Dụ Sân cho tốt, không được để cô ấy làm tình nguyện viên trở về quê.”
“Vâng.”
“Nếu như tôi không quay về.” Cậu khựng lại, quay đầu nhìn Từ Học Dân. Lạnh lùng trong mắt không thấy nữa, trở nên dịu dàng vài phần, “Ông phải che chở cô ấy trưởng thành, cô ấy trưởng thành rồi, thuận tiện nói cho cô ấy một câu, tôi yêu cô ấy.”
Từ Học Dân rũ mắt xuống, khom lưng.
Gió đêm lạnh lẽo, động đất cách trời sáng không đến bốn tiếng đồng hồ, tất cả nhân viên đội cứu hộ và vật tư đều tập hợp hoàn tất.
Thiếu niên đứng trước máy bay trực thăng, một thân đồ đen, đã là bộ dạng đội trời đạp đất, thẳng tắp rồi.
Giờ khắc này, Từ Học Dân rất muốn nói cho Bách Chính biết, cậu với ba cậu chẳng hề giống nhau. Cậu trưởng thành không hề giống với ba cậu chút nào, có tình yêu, có trách nhiệm.
Khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống, đầu bộ đàm bên kia biểu thị, bọn họ có thể mang vật tư xất phát rồi.
Bách Chính đột nhiên nói: “Thôi bỏ đi, chú Từ, cái gì cũng đừng nói cho cô ấy biết.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu cho dù không trở về được, cũng sẽ không chọc cô khóc.
Bách Chính vẫy tay với đắng sau lưng, bước đi một cách vô tình.
Những người được nhà họ Từ huấn luyện ưu tú nhất, toàn bộ đều đi theo sau lưng cậu.
Từ Học Dân cúi đầu thật lâu.
Ngày thứ hai chính là tiết thanh minh.
Dụ Sân không ngủ cả buổi tối, thành phố T vẫn có mưa bay lất phất.
Hiện giờ toàn quốc đã biết việc Liên Thủy xảy ra động đất một lần nữa, Dụ Sân vẫn kiên cường, cô sợ Vạn Xu Mính không chịu nổi.
Có tình yêu là vướng bận, những người ở ngoài khu vực bị nạn, cũng không hề dễ chịu hơn những người trong khu nạn.
Cô chạy về nhà, Vạn Xu Mính đang lau nước mắt.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Thấy con gái quay về, bà thân làm mẹ bắt buộc phải kiên cường, Vạn Xu Mính vội vã lau khô nước mắt, an ủi Dụ Sân: “Ba và anh hai con sẽ không có việc gì.” Bây giờ bà rất hối hận, vì không nghe lời con gái, gọi bọn họ trở về.
“Vâng.” Dụ Sân dịu dàng ôm lấy mẹ mình, “Bọn họ sẽ không sao đâu.”
Hôm nay là ngày đầu tiên Bách Chính rời đi.
Ngày thứ hai Dụ Sân gọi điện cho Mục Nguyên.
“Em muốn hỏi, lúc đầu anh làm thế nào trở thành tình nguyện viên đợt đầu, đi tới Liên Thủy vậy?”
Mục Nguyên không ngu, vừa nghe thấy lời này cậu ta liền cau mày.
“Em muốn về quê?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Vâng, anh trai và ba em đều ở đó.” Bách Chính cũng vậy.
“Không thể quay về, hiện tại quân độ đang cứu hộ, chỗ đó cực kỳ nguy hiểm, tình nguyện viên là sau thời gian cứu hộ hoàng kim mới đi vào.”
Dụ Sân mím chặt môi, lộ ra một chút quật cường: “Nhưng anh lúc đó, cũng là ngày thứ hai đi qua mà.”
Mục Nguyên không biết phải làm sao.
Lúc cậu ta qua đó, là bở vì Bách Thiên Khấu đã cung cấp nhân lực vật lực đầy đủ. Vệ sỹ, đội y tế, cậu ta mang những thứ này, đi tìm kiếm thái tử gia bị lưu đày nhà họ Bách.
Mục Nguyên không thể nào nói cho cô biết những thứ này, cậu ta cũng không muốn cô xảy ra chuyện.
Thiếu niên sáng sủa thấp giọng khuyên: “Đừng đi, được không?”
Dụ Sân im lặng, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
“Em tự nghĩ cách.”
“Đợi đã!” Mục Nguyên im lặng một hồi, nói: “Anh giúp em.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu ta nói giúp Dụ Sân cũng chỉ có thể đi hỏi lão Phương. Lão Phương là nguời của Bách Thiên Khấu, nghe vậy thì không đồng tình lắc đầu: “Lần trước cậu đi qua, thì biết ở đó có bao nhiêu nguy hiểm, dư chấn bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến. A Nguyên, cậu mềm lòng thì cũng không thể mềm đến mức này được.”
Mục Nguyên cúi mắt xuống: “Cô ấy khóc rồi.”
Lão Phương nhìn cậu ta trưởng thành, cũng chẳng thể làm gì cậu ta được. Ông ta có một nhóm người có thể dùng, cho nên nhượng bộ nói: “Tôi có thể để người đưa cô bé ấy đi, nhưng cậu không thể đi theo được. Cậu còn phải thi tốt nghiệp, Liên Thủy quá nguy hiểm, cậu không thể chạy lung tung.”
Mục Nguyên không có cách nào: “Vâng, cháu đồng ý.”
Lão Phương giơ tay lên đi sắp xếp.
Qua một lúc, vẻ mặt cổ quái của ông ta trở lại: “Không có cách nào đi được.”
“Tại sao?” Mục Nguyên vội vã đứng dậy.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Người nhà họ Từ, đã chặt đứt quan hệ. Không cho phép trong vòng 72 giờ, bất cứ đường dẫn người không bình thường nào vào khu nạn.”
Thực sự không có cách nào khác, hiện giờ đến máy bay cũng chẳng thể hạ cánh.
Trong một khoảnh khắc Mục Nguyên bỗng hiểu ra, là người đó làm.
Bách Chính không cho phép Dụ Sân qua đó.
Cho dù cô phẫn nộ, khổ sở, có thể sẽ chán ghét cậu, nhưng thủ đoạn của thiếu niên kia vẫn sẽ cường liệt như cũ, nhốt cô lại trong thành phố này.
Mục Nguyên nói cho Dụ Sân sự thật, cô không đi được, có người không cho phép cô rời đi.
Dụ Sân ôm lấy gối, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống sàn nhà.
“Anh ấy vẫn cứ xấy xa như vậy….”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính ngước mắt lên, hỏi người bên cạnh: “Tình huống của Dụ Nhiên và Dụ Trung Nham thế nào?”
Tay cậu chống lên đầu gối, mệt muốn chết, một đường cứu không ít người, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Dụ Nhiên và Dụ Trung Nham.
“Chúng tôi đoán, trước khi động đất xảy ra, bọn họ đang ngồi xe khách lên sườn núi, chuẩn bị vào trấn, kết quả đoạn đường kia trơn trượt nghiêm trọng, bị nhốt lại rồi, hiện giờ vẫn chưa ai dám vào đó.”
Người đi theo đoàn trang bị vũ trang đầy đủ, nói bị nhốt lại rồi, kỳ thực chỉ là cách nói an ủi người ta mà thôi.
Sườn dốc kia trơn trượt nghiêm trọng như thế, có còn mạng hay không còn khó nói.
“Bách thiếu, chúng ta không thể qua đó, quá nguy hiểm, nếu có dư chấn, toàn bộ quả núi sẽ sụp xuống, tới lúc đó có thể sẽ không ra được nữa.”
Ngay đến quân đội cũng không dám lỗ mãng đi vào.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Mưa phùn lâm thâm, khắp nơi đều là vũng lầy.
Bách Chính ngồi xổm xuống, vớt một con mèo con đang giãy dụa trong đống bùn lên, nhét vào tay vệ sỹ nhà họ Từ. Mèo con cảm kích liếm liếm ngón tay cậu.
Bách Chính lau nước trên mặt, bình tĩnh nói: “Không cần đi theo, tôi đi vào.”
Vệ sỹ nhà họ Từ không lên tiếng, trước khi cậu đi vào con đường kia, tất cả mọi người đều yên lặng đi sau lưng cậu. Đoán người bước thấp bước cao đi theo.
Động đất đã trôi qua được mười sau tiếng.
Nếu như bị vấy trong con dốc trơn nỳ, không bị thương thì vẫn chống đỡ được, nếu bị thương hoặc là có dư chấn nữa, lúc nào cũng có thể lấy đi mạng sống của họ.
Dốc núi quả thực trơn trượt nghiêm trọng, dường như nhìn không ra bộ dáng của bon đường cũ nữa.
Người nhà họ Từ được huấn luyện rất tốt, lợi dụng loa để gọi người.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Một đoàn người khác, cầm lấy máy dò chấn động sinh mạng, kiểm tra xem có người bị nạn kêu cứu không.
Công cuộc tìm kiếm của bọn họ cực kỳ khó khăn.
Ngọn núi gồ ghề, những tảng đá bên trên bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Bốn tiếng sau, vẫn không hề có một chút trả lời nào. Khắp người Bách Chính toàn là bùn đất, lúc này trái tim cũng trầm xuống.
Con đường này giống như nhìn không thấy điểm cuối, mài mòn ý chí của con người.
“Bách thiếu, trở về đi, không thể vào sâu thêm nữa.”
Bách Chính đeo găng tay màu đen, nắm chặt lấy máy dò, cậu không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước.
Cậu đã đồng ý với cô, nhất định phải đưa ba và anh cô bình an quay về.
Cậu lừa cô một lần, sẽ không lừa cô lần thứ hai.
Cũng chính lúc này, máy dò tín hiệu cuối cùng cũng có hồi âm.
Bách Chính nói: “Bên dưới có người.”
Tất cả mọi người bỗng chốc rất kích động, bắt đầu dùng dụng cụ để chuyển đá tảng với bùn đất ra ngoài.
Cố gắng gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng tiến gần với đỉnh núi, phát hiện hai chiếc xe khách nát vụn.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Một cánh tay thiếu niên bì đè xuống, cậu ta bị vây trong ghế lái, hôn mê đi rồi.
Bách Chính nhìn một cái đúng là Dụ Nhiên.
Bách Chính nói: “Cứu người.”
Mấy người chạy lại, rót nước muối sinh lý cho Dụ Nhiên, cánh tay Dụ Nhiên bị đè một lúc lâu rồi, phòng ngừa lát nữa chuyển vật nặng đi sẽ ảnh hưởng đến nội tạng mà chết.
Tài xế bên cạnh cậu bị đập trúng đầu, đã không còn hơi thở nữa.
Có thể nhìn ra trong tình huống cấp bách Dụ Nhiên đã khống chế tay lái.
Trên xe có bảy tám người, chỉ có một người phụ nữ bị thương nhẹ còn tỉnh táo, âm thanh cầu cứu ban nãy là do người phụ nữ này phát ra.
Dụ Nhiên bị thương không nghiêm trọng lắm, một lát sau đã tỉnh lại rồi, phát hiện bản thân mình được cứu. Cậu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, giọng nói khàn khàn: “Ba tôi, đằng sau.”
Bách Chính cau mày, bắt đầu đào bùn đất đằng sau chiếc xe.
Trôi qua khoảng hơn mười phút, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra Dụ Trung Nham đang hôn mê, tình trạng của Dụ Trung Nham còn tệ hại hơn đa số những người khác.
Bách Chính không dám động đến ông, vẫn để người nhỏ cho ông nước muối sinh lý, như vậy cũng không khiến Dụ Trung Nham tỉnh lại.
Người phụ nữ bị thương nhẹ kia được cứu ra, tim bà ta như chết rồi, khóc nói: “May mà có cậu bé kia, trong giờ khắc quan trọng xe được đánh lái vào góc tam giác, nếu không chúng tôi đã bị chôn sống rồi.”
Bà ta nói đến sính là Dụ Nhiên cực kỳ thông minh kia, Dụ Nhiên thông minh lại quyết đoán, khiến bọn họ có cơ hội sống sót.
Mà ngay lúc sau, mặt đất lại chấn động.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi: “Dư chấn tới rồi, mau chạy đi, ngọn núi sẽ còn sụp xuống nữa.”
Đoàn người đi xem biết được sự việc nghiêm trọng đến mức nào, hoảng loạn nói: “Bách thiếu! Mau đi thôi.”
Bách Chính đang nhìn Dụ Trung Nham bị vây trong xe, nếu cậu đi rồi, Dụ Trung Nham trải qua lần thứ hai đổ sụp, sẽ triệt để mất mạng. Ánh mắt cậu trở nên sắc bén, lật người vào trong chiếc xe rách nát, muốn cứu người ra ngoài.
“Bách thiếu, buông tay!” Có người đang gọi cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Ngọn núi lần nữa sụp xuống. Vành mắt Dụ Nhiên đỏ lên, cậu cũng muốn đi nhưng bị người ta giữ chặt lấy.
Đá tảng bùn đất liên tục đổ ập xuống, đoàn người đưa những người bị thương nấp vào trong góc tam giác,mà Bách Chính vẫn còn ở bên ngoài.
Người đi theo hô to: “Bách thiếu, mau buông tay! Mau ra qua đây đi.”
Không, không thể buông tay. Cậu đã đồng ý với Dụ Sân rồi.
Trong lòng cậu chỉ còn lại một ý niệm.
Không thể lừa cô….Không thể lại lừa cô nữa….
Đã không kịp lôi người ra ngoài, Bách Chính dùng sống lưng của mình ngăn cửa xe lại.
Đá vụn và bùn đất rơi xuống, bắn tung tóe lên lưng cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Toàn thân cậu run rẩy, cắn chặt hàm răng.
Ý niệm cuối cùng trước khi ngất đi, cậu nghĩ, đau đớn này, may mà không để cô tới.
Danh sách chương