Khi Từ Học Dân tìm thấy Bách Chính, thiếu niên đang dựa vào cột đèn đường giữa đêm.

Từ Học Dân biết, đi xuyên qua thêm một con phố nữa chính là nhà của Dụ Sân.

“Tại sao không qua đó?”

“Tôi có tư cách đi sao?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Từ Học Dân vẫn không biết Bách Thiên Khấu nói những gì với cậu, ông nói: “Nếu cậu hi vọng, tôi có thể đi cùng cậu, nếu cậu đột nhiên không nghe thấy, tới lúc đó chúng ta lại nghĩ cách rời đi.”

Bách Chính không đáp lời.

“Ngay từ khi bắt đầu ông không nên để tôi tới gần cô ấy.”

Lúc này Từ Học Dân mới thấy, trong mắt thiếu niên, giăng đầy tơ máu. Máu của cậu rất lạnh, ngữ điệu cũng rất lạnh.

“Rõ ràng ông đã sớm biết, tôi với cô ấy không thể ở bên nhau được.”

Từ Học Dân trầm mặc tức khắc: “Cậu đều biết hết rồi.”

“Cho nên đó đều là sự thật.” Bách Chính nhỏ giọng nói, “Tôi vốn đang chờ đợi ông nghi hoặc, phủ nhận. Trong lòng tôi vẫn còn có một tia hi vọng, những lời nói kia, là Bách Thiên Khấu bịa ra để lừa tôi, khiến tôi bỏ qua cho Mục Mộng Nghi.”

“Nghi phu nhân, cũng là người nhà họ Từ chúng ta.”

Bách Chính nhếch môi lên, cậu đứng dậy, đột nhiên phẫn nộ nói: “Người nhà họ Từ? Không, nhà họ Từ chẳng còn ai cả, Từ Ngạo Thần, Mục Mộng Nghi, tôi, nào được gọi là người chứ, toàn là súc sinh.”

“Cậu đừng nói như vậy.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Bách Chính nhìn vào tiểu khu không xa, ánh đèn dần dần tắt lụi, vạn vật trên thế gian đều chìm vào giấc ngủ.

Cậu quay người, trái tim như thiếu mất một miếng thịt, bị người ta sống sờ sờ khoét ra.

Bách Chính không quay đầu.

Cậu đi một mạch tới cuối đường, Từ Học Dân xa xa nhìn bóng lưng của cậu.

Bóng lưng thiếu niên được ánh đèn đường kéo thật dài, thiếu niên từng chẳng hề sợ hãi bất cứ thứ gì, mà giờ đây ngay cả dũng khí đi qua con phố nhà Dụ Sân cũng không có.

Ngay bắt đầu Từ Học Dân đã biết.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Giấc mộng của người khác, trên người Bách thiếu sẽ không bao giờ thực hiện được. Cho dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa, sau cùng quốc gia sẽ không cần một vận động viên thần kinh không ổn định.

Tình yêu của người khác, cậu cũng sẽ không có được.

Trên lưng Bách Chính cõng trọng trách nặng nề nhất tiến về phía trước, đôi vai của bất kỳ cô gái nào đều sẽ bị khối áp lực này đè bẹp.

Cuộc đời này cậu không có ba, mẹ cũng có mà như không.

Cậu khó mới có được người yêu mình, không thể sinh con.

Không có người nào từ khi sinh ra đã là sai lầm, nhưng Bách Chính. Cậu cô đơn tới thế giới này, chủ định cô đơn mà rời đi.

Từ Học Dân nhìn cậu quật cường trưởng thành, dần dần có bạn bè, có mơ ước, có người thích cậu, quá trình này sau này hồi tưởng lại đều là vui vẻ, nhưng cũng trở thành cái gái không cách nào cắt bỏ được.

Nhớ tới một lần, đau đớn một lần.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Bách Chính đột nhiên ngã trên mặt đất.

Từ Học Dân vội chạy qua: “Bách thiếu.”

“Cút.” cậu run rẩy, đồng tử một mảng trống rỗng, Bách Chính tự mình đứng lên, loạng choạng đi về phía trước.

Đi được vài bước, cậu lại vấp vào trướng ngại vật, cuối cùng cũng dừng lại.

“Tôi nhận thua.” Giọng thiếu niên khản đặc.

“Tôi ngay cả tự chăm sóc bản thân mình cũng làm không được, không thể nào chăm sóc cho cô ấy được nữa. Lão Từ, ông có biết, thứ đáng sợ nhất trên thế giới này là gì không?”

Từ Học Dân lắc đầu.

“Không phải không được gặp gỡ, cũng không phải không hề có được, càng không phải có được sau đó mất đi. Mà là, rõ ràng gần trong gang tấc, ông giơ tay ra, nhưng chỉ nắm được khoảng không. Tôi cách Dụ Sân rõ ràng gần như vậy.”

Gần đến mức chỉ cần khoảng cách nửa bước chính là cả một đời.

Nhưng cậu biết, vĩnh viễn cũng không thể nào vượt qua được nửa bước này.

“Nếu như có một ngày tôi điên rồi, tôi còn nhớ được tôi yêu cô ấy không? Cho dù tôi có nhớ, ông cũng phải nhắc tôi quên đi, tôi không thể, không thể lại đi…..”

Nước mắt của Từ Học Dân rơi đầy mặt: “Cậu nên quên đi.”

Bách Chính nức nở: “Được.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

*

Đầu tháng sáu, Dụ Sân và Dụ Nhiên, còn có Mục Nguyên và các bạn học khác tham gia thi tốt nghiệp.

Ba người không thi cùng một phòng thi, nhưng thi xong đi ra, tâm trạng của mọi người cực kỳ thoải mái.

Trạng thái của Dụ Nhiên chẳng có gì thả lỏng hay không thả lỏng, cậu vĩnh viễn bình tĩnh không gợn sóng.

“Anh hai, anh với em tới cùng một thành phố không?”

“Không muốn.” Dụ Nhiên phun ra hai chữ.

Cậu đang đợi em gái nhà mình lôi các loại biện luận lớn nhỏ ra để thuyết phục mình đi học cùng chỗ, mà đợi vài phút, bên người vẫn yên lặng.

Dụ Nhiên nhịn không được quay đầu, nhìn Dụ Sân.

Dụ Sân vui vẻ nói: “Em cũng không muốn đâu, em muốn với Bách Chính tới cùng một thành phố cơ, anh ấy đi đâu em đi theo tới đó.”

Dụ Nhiên không còn lời nào để nói, tâm trạng cuối cùng cũng có vài phần nhấp nhô.

Kèm theo đó là chút trống rỗng.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Phảng phất như cái đuôi đi theo mình mười mấy năm trời, bỗng chốc biến thành của người khác. Khăng khăng đó lại là người cậu ngay cả chán ghét cũng chẳng có cách nào.

Dụ Nhiên dứt khoát không để ý đến cô, yên lặng về nhà.

Trong nhà chúc mừng bọn họ thi xong tốt nghiệp, chuẩn bị đồ ăn ngon.

Sức khỏe của Dụ Trung Nham đã khôi phục lại, ông là người chính trực, thúc giục nói: “Sân Sân, con mời người cứu ba và A Nhiên tới nhà chúng ta ăn cơm chưa?”

“Con mời rồi, nhưng gần đây anh ấy không rảnh, qua vài ngày mới có thể tới được.”

“Phải cảm ơn người ta thật tốt, người nhiệt tâm như vậy, hiện giờ rất ít gặp.”

Dụ Sân vội vàng ừ ào cho qua chuyện.

Dụ Nhiên nghe thấy chữ “nhiệt tâm” này, khóe miệng hơi giựt giựt, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Trừ trong nhà chúc mừng, khối mười hai tam trung cũng tổ chức một buổi họp mặt.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Thời gian của buổi họp mặt này vào ngày mười tháng sáu.

Mùa hạ nóng bức đã tới rồi, cách thời gian Dụ Sân rời trấn nhỏ tới thành phố T bất tri bất giác đã sắp hai năm rồi.

Vốn dĩ Dụ Sân không muốn đi, không khí học tập ở Tam trung dày đặc, nhưng phương diện tình người, quá mong manh.

Mà cô muốn ra ngoài gặp Bách Chính.

Cậu từng nói, đợi cô thi tốt nghiệp xong, sẽ tới gặp cô.

Thời tiết hôm mùng mười rất đẹp, đài thiên văn nói, nếu có duyên sẽ có thể nhìn thấy mưa sao băng.

Lần đầu tiên Dụ Sân thay bộ đồng phục xuống, đổi thành một thân váy liền màu tím nhạt xinh xắn.

Cô tết xong tóc, tua bạc rủ xuống dưới, tinh tế xinh đẹp không thể nghi ngờ.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Lần đầu tiên cô ăn mặc trang điểm như thế này vị một người, Dụ Sân có chút khẩn trương, ôm tâm trạng mong đợi đi ra cửa.

Khi Dụ Sân tới khách sạn nơi tổ chức tụ họp, Dư Xảo cũng ở đó.

Toàn bộ hiện trường yên tĩnh một giây, ngay cả Dư Xảo là nữ sinh tiêu chuẩn của ban tự nhiên, cũng nhịn không được cảm thán: “Ngoan ngoãn của tớ ơi.”

Không trang điểm đã đủ xinh đẹp rồi, tiểu tiên nữ này hôm nay định làm gì vậy? “Cậu muốn đi tìm Bách thiếu à?” Nói tới thì, cô nàng cũng hai tháng không liên lạc với Bách Chính rồi, lúc trước Bách Chính thường bảo cô nàng báo lại tình huống ngày thường của Dụ Sân, nhưng hai tháng nay lại không hề hỏi qua.

Dư Xảo không nghĩ nhiều, cô nàng cho rằng Bách Chính hiểu được bọn họ phải thi tố nghiệp, thời gian khẩn trưởng.

Dụ Sân khẽ ho một tiếng, ôm lấy hai má của mình.

“Ừ, tớ vẫn luôn thiếu anh ấy một câu nói.”

Một câu chân chính tuyên bố ở bên nhau, trên eo thiếu niên xăm hình muốn bảo vệ cô cả đời, cô vẫn luôn không có dũng khí để nói, vậy em đem Dụ Sân giao cho anh.

Mà hiện tại có thể.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Đúng thời điểm, đúng người.

Bữa cơm này ăn không hề yên ổn.

Dư Xảo đếm: “Người thứ năm rồi.”

Nam sinh đi tới, lắp bắp tỏ tình: “Bạn học Dụ Sân, từ lớp mười một bắt đầu, tớ đã, đã thích cậu rồi, tớ có thể cùng cậu tới  một trường đại học, xin, xin hỏi, cậu có bằng lòng cho tớ một cơ hội, để tớ trở, trở thành, cậu….”

Dụ Sân cười nói cho cậu ta biết: “Tớ có bạn trai rồi.”

Nam sinh thất vọng bỏ đi, nhịn không được nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc ai có vận may tốt như vậy. Cho dù Dụ Sân ở Tam trung cũng là nữ thần đáng yêu nhất.

Ăn xong, Dư Xảo có thể đọc làu làu lời tỏ tình rồi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Bách thiếu nhà cô nàng, đây đã đánh bại được bao nhiêu tình địch mới ôm được người đẹp về nhà chứ.

Lúc tạm biệt, Dư Xảo xin lỗi cô: “Hai năm nay tớ rất xin lỗi, Dụ Sân, tớ thường xuyên truyền tin tức của cậu đi, tớ biết là ai cũng sẽ tức giận, nhưng cậu yên tâm, tớ sẽ không nói cho người thứ ba biết đâu.”

Dụ Sân lắc đầu: “Không vấn đề gì.”

Bời vì là anh ấy, cho nên không vấn đề gì.

Dụ Sân nghĩ nghĩ: “Cậu có thể giúp tớ gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại được không? Nói chúng ta thi tốt nghiệp xong rồi.”

“Đương nhiên là được.”

Dư Xảo kết nối điện thoại, đầu bên kia, giọng nói thiếu niên lạnh lùng vang lên: “Có chuyện gì?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

“Bách thiếu, bữa tiệc chúc mừng của bọn em kết thúc rồi, Dụ Sân ở ngay bên cạnh.”

“Ồ.” Cậu lạnh lùng nói, “Thì liên quan gì đến tôi, bận, đừng phiền tôi.”

Dư Xảo ngây người, cô nàng nhìn Dụ Sân một cái. Trong mắt thiếu nữ nổi lên nghi hoặc, nhưng không hề tức giận.

“Tớ có thể tự mình gọi cho anh ấy không?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Điện thoại lại vang lên lần nữa, thiếu niên cực kỳ không nhẫn nại: “Tôi nói rồi đứng tới phiền tôi, nghe không hiểu tiếng người phải không!”

“Bách Chính.” Dụ Sân khẽ gọi, “Anh làm sao vậy?”

Từ Học Dân nhìn thiếu niên trước mặt, ngón tay siết thành nắm đấm, chặt tới run rẩy.

Hai chữ ngắn ngủi, cậu nghiền ngẫm mãi trong miệng, nhưng không thể nào nói ra được.

Khó khăn như vậy, cuối cùng vẫn là Dụ Sân nói: “Nếu như anh thuận tiện em có thể tới tìm anh không?”

Bách Chính mím chặt khóe môi, lúc lâu sau, cậu nói: “Được.”

Ngắt điện thoại, cậu đứng dậy thay quần áo.

“Đưa cho tôi chiếc màu xám.” Cậu đóng từng chiếc cúc áo, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

“Cậu….” Từ Học Dân do dự.

“Loại chuyện như thế này, vẫn là gặp mặt nói rõ, cô ấy thông minh như vậy, mà đối với báo ân rất cố chấp. Tôi sợ cô ấy không muốn buông tay, vẫn nên cho cô ấy một lý do, chuẩn bị đi.”

Từ Học Dân không hỏi nữa, cậu cuối cùng vẫn muốn gặp cô lần cuối, muốn bản thân mình triệt để chết tâm.

Không cần biết là loại nào, Bách Chính không cần thiết đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy.

Không nỡ, tại sao còn khăng khăng trừng phạt trái tim mình?

*

Dụ Sân không ngờ tới, địa chỉ mà Bách Chính đưa cho mình lại là bên ngoài Khánh Công Yến.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Nơi này vẫn náo nhiệt như vậy, sắc màu thành phố biến hóa, nơi xa hoa mỹ lệ, như lần đầu gặp.

Bọn họ bắt đầu ở nơi này.

Cô do dự đi vào: “Xin chào, tôi tìm Bách Chính.”

“Phòng bao 301, tôi dẫn cô đi.”

Dụ Sân đẩy cửa ra, phòng bao 301 nồng nặc khói thuốc. Kiều Huy đang ôm một cô gái đùa giỡn, bên cạnh Bách Chính, có một cô gái đang châm thuốc cho cậu.

Bách Chính ngước lên nhìn Dụ Sân một cái, cậu cong môi: “Qua đây cùng chơi nào.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Dụ Sân khựng lại: “Bách Chính.”

Anh đang đùa có phải không?

Cô gái tên Lị Lị cười cười bên cạnh Bách Chính, nói: “Cô ta là cô bạn gái mà anh nói theo đuổi rất lâu mới đến tay, sau đó mới phát hiện chẳng có chút thú vị nào đúng không.”

Bách Chính nhẹ nhàng đính chính cô ta: “Chơi chán rồi, là bạn gái cũ.”

Dụ Sân mím chặt môi. Cô không hiểu được, tại sao bản thân mình mới thi xong, thái độ Bách Chính lại trở nên kỳ lạ thế này.

Tính cách cô ôn hòa, cho dù trong lòng khó chịu, nhưng sẽ không dễ dàng nổi nóng hiểu nhầm cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Dụ Sân nhìn Kiều Huy một cái, ánh mắt Kiều Huy mơ màng, hi hi ha ha cười: “Dụ Sân à, anh Chính không cần em nữa không bằng em theo anh đi?”

Cậu ta nói như vậy, Bách Chính chỉ rũ mắt xuống, cười cười.

Dụ Sân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đi lên trước, ngồi xổm trước mặt Bách Chính: “Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Bách Chính đang đợi cô cho mình một cái bạt tai, nhưng tới lúc này rồi, cô vẫn chưa xuống tay.

Cậu lười biếng nói: “Không phải cô nhìn thấy rồi sao? Tôi thích chơi, cô chơi không nổi, tôi thấy chẳng thú vị nữa.”

Mà ngay cả sống chết đều trải nghiệm qua, sao có thể dùng một cấu không thú vị đánh ngã cô được?Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Khuôn mặt Dụ Sân căng thẳng.

Lị Lị cười cô: “Tôi nói cô gái này, cô như vậy chẳng thú vị gì, Bách thiếu đã nói anh ấy không hứng thú với cô nữa, cô cứ dính lên, tôi thấy cô nhìn không tồi, không cần thiết phải làm loại chuyện này chứ. Nếu không muốn chơi cùng, vậy bây giờ cô đi đi.”

Dụ Sân giơ tay ra, nắm lấy áo sơ mi của cậu: “Anh ra ngoài.”

Đám người ở đó không ngờ tới, cô gái này bình tĩnh như vậy. 

Đôi mắt cô sáng rực lại ấm ức, dường như chỉ nhìn thấy được Bách Chính.

Bách Chính bắt lấy tay cô, muốn tách ra, cậu trầm mặt: “Buông tay.”

“Ra ngoài, chúng ta nói chuyện.”

Cô thế nào cũng không chịu buông tay, nắm chặt lấy vạt áo của thiếu niên: “Theo em ra ngoài.”

Ngón tay Bách Chính lúc thì nắm lại lúc thì buông ra.

Kiều Huy ở một bên sắp diễn không nổi nữa, may mà mấy nam sinh còn lại sung sức, vẫn đang hò reo như cũ.

“Bách thiếu không thích, chúng tôi có thể nha.”

Tất cả mọi người đều đang hô hào Dụ Sân, tâm trạng Dụ Sân không thay đổi, cô dùng toàn bộ sức lực của mình, muốn đưa Bách Chính đi. Rõ ràng cảm thấy vài phần uất ức, cô cố gắng nhịn xuống, ngay cả tức giận cũng không.

Bách Chính lòng đau như cắt.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Cô ban đầu chính là như vậy, không thèm để ý đến thiên hạ soi mói mắng nhiếc, bước vào thế giới của cậu, cậu phải rời đi, cũng phải giẫm lên những soi mói, xé rách mọi cảm xúc và đau khổ.

Cuối cùng cậu đứng dậy, đi theo Dụ Sân ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện