Bách Chính không phải hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì.

Chẳng qua không có máy trợ thính, âm thanh rơi vào trong tai rất nhỏ  không được rõ ràng.

Dụ Sân lấy mất máy trợ thính của hắn, cũng không trả lại. Bách Chính không nghe thấy tiếng nhạc, mấy bước nhảy bị sai.

Bách Chính biết, Dụ Sân đang bực bội, giống như Từ Học Dân nói, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ tức giận.

Tiết tấu xảy ra sai lầm, rất nhiều người kinh ngạc nhìn qua. Sấc mặt Bách Chính không thay đổi, không tức giận, chỉ dịu dàng ôm lấy vòng eo của cô gái.

Bách Chính sao lỡ tức giận với cô kia chứ? Cô nho nhỏ một mình nằm gọn trong vòng tay hắn, lại xinh đẹp như vậy, cho dù có tức giận khổ sở cũng vô cùng đáng yêu.

Tuy xảy ra sai lầm, nhưng không ai dám xen vào.

Lúc mới đầu vẫn có người không nhận ra Bách Chính, cau mày nói: “Miêu Vĩ có chuyện gì vậy, tìm nghệ sĩ cũng không tìm người đáng tin một chút.”

Bạn nhảy của cô ta vội nói: “Suỵt, hắn ta mới không phải nghệ sỹ, là vị kia của nhà họ Từ.”

Con người Từ Ngạo Thần này, cho dù chết rất nhiều năm rồi, nhưng trong vòng hễ nhắc đến tên vẫn giữ kín như bưng. Con ruột của ông ta cũng tự nhiên mang theo cảm giác như vậy, dùng hai từ “Vị kia” để ám chỉ, tất cả mọi người đều hiểu.

Không có người nào dám nói thêm nữa.

Màn khiêu vũ này cũng sẽ có lúc kết thúc, ánh đèn điện của sảnh lớn được bật hết lên, Dụ Sân rút tay từ trong lòng bàn tay Bách Chính ra.

Cô khom gối, cúi người chào, đi ra khỏi ánh đèn.

Bách Chính đứng tại chỗ một hồi, thấy vọng mất mát, thu bàn tay của mình lại.

Không ngờ hắn vừa bước xuống, thấy Dụ Sân đang đợi ở phía không xa.

Đồng tử của cô gái sáng rỡ, trong tay cô đang cầm một đôi máy trợ thính, nhìn chằm chằm hắn.

Bách Chính hỏi cô: “Sao vậy?”

Dụ Sân lắc đầu, hắn giơ tay ra, bị cô hất đi.

Đổi lại mấy năm trước, lúc hắn tức giận, không hiểu cô muốn làm cái gì chắc chắn sẽ phát điên.

Tâm tính hắn hai năm nay trầm ổn hơn nhiều, hắn yêu cô, lại sợ đến gần cô, Dụ Sân làm cái gì, hắn cũng chỉ nhìn nhìn, chẳng dám hỏi nhiều một câu, từ tâm thái mà nói, đúng là có mấy phần hèn mọn đáng thương.

Bách Chính biết, Từ Học Dân nói những lời kia chỉ là dỗ dành hắn.

Đi đâu để tìm cô gái không thèm để ý? ai mà không sợ một đêm nào đó tỉnh dậy, người bên gối bỗng biến thành một kẻ điên thần kinh không bình thường, còn có khả năng sẽ gây tổn thương cho bản thân.

Cho dù hiện giờ không để ý, sau này cũng sẽ có một ngày cô hối hận, hắn có lẽ sẽ biến thành Từ Ngạo Thần thứ hai.

Dù sao, lúc mới bắt đầu Từ Ngạo Thần cũng không phải người xấu, đúng không? Cho dù biết lời nói của Từ Học Dân không đáng tin, nhưng hôm nay Bách Chính vẫn tới. Lý trí của hắn là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.

Bách Chính tìm đủ mọi lý do, Mục Nguyên quá yếu ớt, Lương Nhạc Trí không ổn trọng, Tống Hằng càng không cần phải nói nữa, con người ngả ngớn, không phải thứ tốt lành gì, hắn sợ cô bị lừa.

Bọn họ luôn có chỗ không tốt, nhưng Bách Chính lại nghĩ đến bản thân mình….chỗ nào cũng không tốt, hắn mới là người không có tư cách nhất.

Dụ Sân đi theo Bách Chính, hắn đi đến đâu, cô theo đến đó.

Lúc này mọi người đều biết gia chủ nhà họ Từ đến rồi, muốn vội lên nói với hắn vài câu.

Bách Chính không có máy trợ thính, cũng chẳng có kiên nhẫn nói chuyện với bọn họ.

Người con gái bên cạnh nắm chặt lấy máy trợ thính, giống như một nhỏ hư hỏng, mà tâm tư của hắn hoàn toàn dính lên người cô.

Hắn còn lo bọn họ khiến cô không vui.

Không còn cách nào, Bách Chính chỉ có thể lên lầu tới phòng nghỉ.

Quả nhiên Dụ Sân vẫn đi theo hắn, cô không cần hắn kéo, nhưng vẫn đi theo hắn.

Lương Nhạc Trí từ đằng xa nhìn thấy, mắt mở thao láo, vừa oán hận vừa khó chịu. Hắn lần này IQ online, đã nói người đàn ông thời gian trước cứu hắn có mấy phần quen mắt, không phải quen mắt sao! Đó chính là người mà lúc trước hắn và lão cha mình liều mạng lấy lòng gia chủ nhà họ Từ.

Trái tim của Lương tiểu thiếu gia bị bóp nát vụn, nói người khác hắn còn có chút sức cạnh tranh, chạy đi giành phụ nữ với gia chủ nhà họ Từ, không cần nói cái khác, ba hắn ta nhất định sẽ đánh chết hắn.

Lão Lương tổng đến giờ vẫn còn cực lực bàn hợp tác với nhà họ Từ đó.

*

Phòng nghỉ trên lâu, Từ Học Dân đang nấu trà.

Vị lão tiên sinh này đúng là có một tay nấu trà, rất cầu kỳ. Từ Học Dân nấu xong trà, trước tiên rót cho Thường Liên một tách.

“Từ tổng, ngài đặt xuống, tôi tự mình tới.”

Thường Liên hết sức lo sợ, những việc xảy ra ngày hôm nay đúng là khảo nghiệm với dung lượng bộ não của ông ta. 

Nhưng Từ Học Dân lại là người cực kỳ giữ được bình tĩnh, hoàn toàn không để ông ta có dự định giải thích.

Thường Liên ôm lấy trái tim nhảy bảy tám nhịp, nhịn không được nghĩ linh tinh.

Không lẽ Bách tổng nhìn trúng streammerĐiều hương của Miêu Vĩ rồi? Có nên để hắn thực hiện quy tắc ngầm không?

Thường Liên không tán đồng quy tắc ngầm, nhưng nếu người ra khăng khăng muốn như vậy, đúng thật là không có chỗ cho hắn nói chuyện.

Trong lúc Thường Liên càng nghĩ càng lộ liễu, cửa bị đẩy ra.

Liên Thường vội đừng dậy: “Bách tổng.”

Gọi người xong, mới phát hiện đằng sau hắn lộ ra một góc váy màu tím nhạt, cô gái xinh đẹp tinh tế sau lưng hắn thò đầu ra.

Là cô gái xinh đẹp nhất nền tảng của bọn họ, streammer điều hương.

Trong lòng Thường Liên nghĩ: Đây là cướp người tới rồi?

Không ngờ, ngay phút sau, cô gái đẩy Bách tổng ra ngoài, đóng cửa lại. Bách Chính bị nhốt bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai ông già và một cô gái xinh đẹp.

Thường Liên mắt trân trân nhìn Bách tổng bị nhốt bên ngoài cửa, suýt chút nữa nhảy lên, ông ta lập tức muốn kéo Điều hương cùng nhau bồi tội.

Dụ Sân bắt tay ra sau lưng: “Chú Từ.”

Từ Học Dân đứng dậy, gật đầu: “Dụ tiểu thư.”

Dụ Sân vốn muốn tìm chính là ông.

“Bách Chính bảo chú giải thích cho cháu nghe hai năm qua xảy ra chuyện gì, anh ấy không nói ra miệng được.”

Từ Học Dân ngây người.

Đây….là thật hay giả?

Ông theo thói quen muốn nhìn cậu chủ một cái, để Bách Chính cho một ánh mắt, nhưng lập tức nghĩ đến Bách Chính bị nhốt ngoài cửa rồi.

Từ Học Dân nhất thời không nắm bắt được.

Nếu mà là giả Bách thiếu dẫn cô tới đây làm gì? Huống hồ Dụ Sân ngoan như vậy, cô cũng không thể nào đến lừa lão già như ông nhỉ?

Không lẽ bản thân tạm thời bịa ra một câu chuyện cho Dụ Sân nghe?

Dụ Sân đưa tay ra: “Chú giải thích cái này là được.”

Từ Học Dân nhìn máy trợ thính một cái, cảm thấy bản thân mình khó xử quá.

Ông bảo thủ cất lời: “Sức khỏe Bách thiếu trước kia không tốt, làm phẫu thuật thất bại, hiện giờ âm thanh nghe không được rõ ràng nữa, cho nên mới đeo máy trợ thính.”

“Bệnh gì?”

Từ Học Dân nhìn ra cửa một cái: “Phát sốt mới dẫn tới vòm tai có chút vấn đề. Không nghiêm trọng, nếu phẫu thuật lại, tỉ lệ thành công rất cao.”

Dụ Sân cười lên: “Cảm ơn chú.”

Thường Liên ở một bên, tức giận không dám phát. Tình huống là như thế này đây.

Dụ Sân mở cửa ra, người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô.

Bách Chính không biết cô muốn làm cái gì, nhưng cho dù cô đâm hắn một dao, hắn cũng sẽ không tức giận, vì vậy nên chỉ có chút nghi hoặc.

Dụ Sân kiễng chân lên, đeo máy trợ thính lên cho hắn.

Bàn tay mềm mại của cô gái thi thoảng sẽ không cẩn thận đụng lên vành tai hắn, cả người cô dường như dựa sát vào lòng hắn, khiến hắn mất đi năng lực suy nghĩ. Cả người Bách Chính căng chặt, bao nhiêu năm rồi, lại được trải nghiệm cảm giác khẩn trưởng như này.

Cô gái khẽ hỏi: “Bách Chính, trước kia anh nói, lúc ở nước ngoài, không cẩn thận tai bị thương đúng không?

Đôi mắt đen láy của Bách Chính nhìn cô, nhớ đến lý do bản thân từng nói với cô, thấp giọng nói: “Ừ.”

Trước lúc hắn nói, Từ Học Dân biết ngay xong rồi, hai má giựt giựt, cực kỳ muốn nhắc hắn một cái. Ông vẫn chưa khớp khẩu cung với Bách thiếu đâu!

Thường Liên ngồi quan sát một màn này, vốn nghĩ rằng streammer Điều hương nhà mình là một con mèo nhỏ, không ngờ người ta so đo lên, đúng là hung dữ thật.

“Nhưng chú Từ nói là anh vì phát sốt.”

Bách Chính khựng lại, nhìn Từ Học Dân một cái.

Từ Học Dân rũ mắt nhìn xuống đất.

Chuyện này cũng không thể trách ông được, ai bảo Bách thiếu đưa người tới chứ, dẫn đến hiểu lầm như vậy.

Bách Chính cô gắng bình tĩnh nói: “Sau khi bị thương còn phát sốt một trận.”

“Anh biết tôi ghét nhất kẻ lừa gạt.”

Cả người Bách Chính đông cứng.

“Bách Chính, bộ dáng này của các anh,thấy chơi rất vui sao?” Dụ Sân lùi ra sau một bước, cô hít mũi, đôi mắt ấm ức vô cùng, “Tôi đợi anh ba năm, không phải vì nghe anh nói dối, hoặc chơi trò phân phân hợp hợp với anh. Tôi muốn anh đưa ra lựa chọn, nếu như thực sự có khúc mắc mà chúng ta như thế nào cũng không vượt qua được, đồng thời cả đời này anh cũng không định nói với tôi, vậy đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.”

“Không cần biết tôi thích ai, muốn ở bên ai, hoặc bị ai lừa, tôi đều chấp nhận. Anh liên tục can dự đến cuộc sống của tôi đây lại là chuyện gì?”

“Nếu anh nghĩ xong muốn nói cho tôi biết, thì đừng có lừa tôi. Chọn lựa thế nào là việc của tôi, anh không có quyền thay tôi ra quyết định.”

Bách Chính trầm mặc, siết chặt nắm tay.

Dụ Sân từ cầu thang bên cạnh hắn đi xuống, cô thấy người đàn ông quay đầu lại nhìn mình, cô cắn răng.

Hắn vẫn là con hắc long không nhẫn nại, tính tình cục súc sao? 

Cô dứt khoát kích thích hắn: “Nếu anh định nghĩ thêm ba năm nữa, vậy thì bỏ đi. Nói không chừng lúc đó con của tôi với Lương Nhạc Trí cũng có rồi.”

Bách Chính nghe thấy lời này, đồng tử mãnh mẽ co lại: “Dụ Sân!”

Dụ Sân đã xách tà váy chạy xuống dưới rồi.

Hắn đi rồi, căn phòng chỉ còn hai hai ông già. Thường Liên nhìn sắc mặt đen sì của Bách tổng, khát vọng tồn tại khiến ông ta muốn lập tức cáo từ.

Từ Học Dân cũng không tự tại.

Cô gái đột nhiên ra chiêu này, ai cũng không ngờ tới được.

Từ Học Dân và Bách Chính vẫn luôn lừa người ta, lần này Dụ Sân ngay trước mặt bọn họ vạch trần ra, cũng coi như gậy ông đập lưng ông. Khiến bọn họ nhớ kỹ, không được lừa cô nữa.

Xem ra đúng là tức giận hỏng rồi, cũng có lẽ đau lòng muốn chết.

Dù sao lúc Bách Chính rời khỏi cô ấy, nhìn có vẻ vẫn rất bình thường.

Trước kia Dụ Sân quá ngoan, ngoan đến nỗi dường như khiến người ta quên mất, ngay từ lúc ban đầu cô là cô gái có chủ ý kiến cường đến nhường nào.

Trước kia mọi người đều không thích Bách Chính, cô quyết tâm đối xử tốt với hắn.

Tới nay mọi người đều muốn lấy lòng Bách Chính, nói không chừng Dụ Sân thực sự không cần hắn nữa.

Bách Chính nghĩ tới câu cuối cùng mà cô nói, hận không thể cắn nát răng.

“Cô ấy đúng là dám nói.”

Từ Học Dân ho một tiếng.

Ai cũng nhìn ra được, người ta cố ý chọc giận Bách Chính, nhưng chẳng còn cách nào khác, cậu chính là muốn bị chọc tức mà.

Không chỉ muốn bị chọc tức, tức xong còn phải nghe lời cô ấy, đưa ra lựa chọn.

*

Dụ Sân lờ đi ánh mắt u oán của Lương Nhạc Trí bên cạnh.

“Tôi phải về rồi.”

Ban nãy Lương Nhạc Trí vừa bị cha già nhà mình ân cần dạy bảo, lúc này cảm thấy bản thân mình với người trong lòng mỗi người một ngả.

“Bé Sân, nếu em thích anh, Bách Chính thì coi là gì chứ, tiểu gia đây liều mạng với hắn.”

Thực ra Lương Nhạc Trí cũng khá đáng yêu.

Dụ Sân nói: “Anh ấy sẽ đánh dãy nốt chân của anh đấy.”

Lương Nhạc Trí run lên, tay hơi nhói đau, hắn ta vẫn còn nhớ cảm giác đau đớn kia, căng da đầu lên nói: “Anh không sợ, vì em, bại liệt cũng xong.”

Dụ Sân nhịn không nổi bật cười.

So với người tâm tư thâm trầm, Lương Nhạc Trí ngáo ngơ này đúng là khiến người ta vui vẻ. Chuyện chú Từ và Bách Chính lừa cô, rõ ràng không hề tồi tệ đến thế.

Cô nói chuyện với Lương Nhạc Trí một lúc, Lương Nhạc Trí cứ khăng khăng đưa cô ra ngoài.

Cầu thang ở lầu hai, Bách Chính rũ mắt nhìn bọn họ.

Bàn tay hắn siết chặt lan can đến trắng bệch.

Bách Chính nhìn ra được, những người này quả thực thật lòng thích cô. Bản thân hắn luôn phá vỡ lời thề, giống Dụ Sân nói, làm phiền tới cuộc sống của cô nữa càng lộ ra hèn hạ cùng cực.

Lúc này đây Từ Học Dân cũng không còn cách nào, chọn đi.

Có khó hơn nữa, Bách thiếu cũng phải chọn, nếu không thực sự đợi người ta sinh con, nhóc con đến gọi cậu là cha nuôi sao?

Nói sự thật với cô, hoặc là buông tay cô.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Từ Ngạo Thần: Loại chuyện thế này tôi tương đối có quyền lên tiếng.

Từ Học Dân: Chủ nhân ngài vẫn nên câm miệng đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện