Lòng ngực Hoàng Nhi nhói đau lên , cảm thấy rất thất vọng vô cùng đã cố gắng lắm mới đi chơi được , cười được nhưng thật không ngờ, giờ đây cái người mà Hoàng Nhi luôn tin tưởng nhất lại lừa Hoàng Nhi đến nơi này, để cô phải chứng kiến cái cảnh mà bản thân không muốn thấy ,nước mắt không ngừng chảy ra , sự tức giận khiến Hoàng Nhi không thể nhịn nổi nữa , quát lớn .

- Minh Anh , tôi không ngờ cô lại chơi tôi như vậy .

- Hoàng Nhi , không phải vậy cậu nghe mình nói đã – nó nắm tay trấn an Hoàng Nhi .

- Cô im đi , cô cũng như anh ta , tất cả các người đều như nhau, đều xem tôi là con ngốc – Hoàng Nhi gằng giọng .

( giận quá hóa cuồng đổi cách xưng hô luôn mới ghê )

- Hoàng Nhi , cậu bình tĩnh đi cậu cứ như thế này cho ai xem – nó quát vào mặt Hoàng Nhi .

- Cậu xem thử , người ta thì đang cười nói vui vẻ còn cậu thì sao nhìn lại cậu đi , có giống là Hoàng Nhi không hả , cậu phải mạnh mẽ chứ , cậu phải đối mặt với sự thật để cho người ta thấy dù không có họ cậu vẫn là Hoàng Nhi – nó nắm chặt vai Hoàng Nhi .

Đau lắm , giờ đây mọi thứ như mờ dần đi , Hoàng Nhi chẳng còn lấy đâu lí trí nữa , đôi chân ngã quị xuống , mặt kệ người đi qua đi lại đang dòm ngó nhưng Hoàng Nhi vẫn cứ ngồi khóc tự do . đôi tay liên tục đập vào lòng ngực mình mà khóc nấc lên .

- Đúng rồi , cậu cứ khóc đi, khóc hết đi rồi đi đối diện với sự thật được chứ ?– giọng nói của nó trở lại trìu mến .

Hoàng Nhi đưa tay lau đi nước mắt , thôi không khóc nữa chỉ còn chút nghèn nghẹn , ngước lên nhìn nó .

- Ùm , cậu nói đúng hôm nay là ngày vui của anh Quốc Huy , mình không nên như thế này kì lắm phải không hì – Hoàng Nhi gượng cười .

- Ùm bình tĩnh lại chưa , chúng ta vào trong thôi . – nó đưa tay vuốt lại mái tóc Hoàng Nhi cho đẹp .

- Đi thôi , đợi mình một lát mình vào nhà vệ sinh chút .

Lúc chuẩn bị bước vào trong Hoàng Nhi có chút chùn bước, thấy vậy Minh Anh liền đứng cạnh trấn an . thầm nhắc mạnh mẽ lên .

Trông thấy Hoàng Nhi xuất hiện trong lòng Quốc Huy rất vui , nhưng lại giả vờ gượng cười chào hỏi như xã giao .

- Hai em đến rồi sao – Quốc Huy cười mĩm .

Nó chị gục nhẹ đầu chào hỏi , còn Hoàng Nhi nhìn Quốc Huy rất lâu không nói gì rồi lướt qua . nó xoay đầu lại nháy mắt với Quốc Huy .

Mắt Hoàng Nhi nhìn xung quanh , chẳng phải đây là buổi tiệc mà Hoàng Nhi thầm ao ước sẽ có một người con trai thực hiện cho mình hay sao , điều này cũng chính Hoàng Nhi từng nói với Quốc Huy . Vậy mà giờ đây Quốc Huy lại áp dụng nó cho một người con gái khác không phải cô .

Hoàng Nhi nhếch môi cười rồi thở dài , xung quan trang trí phong nền màu trắng , bàn ghế cũng màu trắng , trên bàn là những lọ hoa hồng tươi cũng màu trắng , kèm theo các chùm đen màu xanh lam tươi sáng rất đẹp . Hôm nay Quốc Huy cũng rất bảnh chắc hẳn Sally cũng kiều diễm không kém .

- Đây chẳng phải buổi tiệc mà mình thường mong ước hay sao ?. – Hoàng Nhi nói thầm .

Đèn bổng nhiên tắt hết đi , chỉ còn chút đèn nơi phía sân khấu, Quốc Huy bước lên cuối đầu chào tay cầm micro trịnh trọng nói:

- Cảm ơn mọi quan khách đã đến tham gia buổi tiệc ngày hôm nay , trước hết tôi xin một lần nữa cảm ơn mọi người đã đến đông đủ để chung vui với gia đình chúng tôi . Thứ hai có vài lời đến người con gái mà tôi yêu...

Giọng nói Quốc Huy trở nên ấm áp trìu mến hơn ...

“- Hoàng Nhi à , Anh đã cô độc cả 1 thời gian dài để đợi chờ 1 tình yêu và tình yêu ấy mang anh theo suốt chín năm qua chưa hề một lần thay đổi , Anh đã có những kỷ niệm đẹp những ngày tháng qua cùng em những kĩ niệm đó chưa một lần nào anh cho phép bản thân được quên đi .

- Cho dù đã bao nhiều lần em giận dỗi , hay chúng ta cãi vã nhau làm đau nhau hết lúc này qua lúc khác , tổn thương cũng chồng chất lên rất nhiều nhưng những điều đó luôn làm anh vui làm anh hạnh phúc .

- cái gọi là tình yêu thì cực kỳ thiêng liêng và cao quý vì nó làm cho con người sống xứng đáng với danh nghĩa người của mình. Và vì vậy chỉ có tình yêu nơi những người trung thực mà thôi. Còn mọi sự giả dối chỉ núp bóng và ngụy biện cho cái gọi là tình yêu. Anh và em đã có một tình yêu nơi những người trung thực phải không em? Và anh thật khờ dại khi khiến em phải chờ đợi lời yêu phải không ?

- thực sự tim anh cũng lọan nhịp cả lên khi ngỏ lời yêu em nhưng nụ cười của em làm anh thêm tự tin và bình tĩnh hơn em thật gần gũi đáng yêu làm sao. Và bây giờ em còn đáng yêu hơn gấp ngàn lần. Anh yêu em Hoàng Nhi ...”

kèm theo những lời nói nãy giờ cũng Quốc Huy là một đoạn slice đang chiếu những hình ảnh của Hoàng Nhi và Quốc Huy bên nhau từ bé cho đến tận bây giờ .

ánh đèn rọi vào khuôn mặt Hoàng Nhi , giờ đây nước mắt Hoàng Nhi lại rưng rưng trào ra , không phải vì đau lòng nữa mà đó là sự hạnh phúc . mọi người đã lừa gạt cô đến đây cứ tưởng tim sẽ ngừng đập hôm nay . ngờ đâu là cả một niềm vui mà Hoàng Nhi không hề hay biết trước , cứ đứng đấy vừa cười vừa khóc, lúc này Hoàng Nhi nghẹn ngào không nói gì được nữa .

nó để Hoàng Nhi đứng đấy , chạy sang phía anh và những người kia miệng không ngừng cười khúc kích , anh thấy vậy liền cốc nhẹ đầu nó cười mĩm, rồi choàng tay qua vai nó .

tất nhiên nó cũng để im , đầu tựa vào anh mà cười mĩm .

Quốc Huy ngừng nói trả míc lại cho MC đi về phía đàn piano , vừa đánh đàn vừa hát .

“ Và bài hát này Quốc Huy tôi xin gửi đến người con gái mà tôi yêu thương nhất và chỉ duy nhất . ”

“Anh vẫn nhớ đến lúc em hé môi cười

Hay những lúc vu vơ hờn ghen

Anh sẽ nhớ mãi mãi đến lúc bên em

Dù cách xa trong tim hoài mong.

Tình yêu em trao anh khiến anh thay đổi

Để bình minh trong anh thức giấc

Nhớ em, viết nên bao câu chuyện

Mà hai ta vẫn luôn nguyện cầu.

Rồi bao đêm thầm mong thầm mơ về em biết không anh đang suy tư

Cuộc đời anh chẳng cần đâu những điều quá xa

Chỉ cần em hiểu anh và biết rằng anh mãi mãi yêu em mà thôi

Vì trong anh em là điều duy nhất.

Dành cho em ngàn câu ca và thương yêu đó

Dành cho em tia nắng ấm cùng bao cơn gió

Dành cho em dành cho em niềm đam mê tuyệt vời

Mà anh muốn nắm lấy trong giấc mơ.

Mọi âu lo hãy quên đi vì anh ở đó

Là chiếc bóng mong bên em dìu bước em đi

Ở trên con đường dài có hai chúng taaaaaa ”

(Dành cho em – Hoàng Tôn)

Xong bài hát Quốc Huy bước chậm rãi đến nơi Hoàng Nhi đang đứng , trong túi lấy ra một hộp vuông .

- Hoàng Nhi , những gì anh nói khi nãy em nghe rõ cả chứ ?. – Quốc Huy mĩm cười .

Hoàng Nhi lúc này vì quá hạnh phúc nên không thể thốt nên lời, chỉ gục gục đầu nhiều lần .

- Em chấp nhận lời yêu , và đồng ý đeo nó , ở bên cạnh tôi mãi chứ ? – Quốc Huy mở hộp vuông ra .

Trước mặt Hoàng Nhi giờ đây là một chiếc nhẫn sáng lắp lánh môi mĩm cười gật đầu đồng ý . Thấy vậy Quốc Huy nắm lấy bàn tay Hoàng Nhi đeo nhẫn vào , một cái ôm thật chặt của Quốc Huy dành cho Hoàng Nhi .

- Anh hư lắm , lại chọc em – Hoàng Nhi đập vào vai Quốc Huy .

- Ngốc , anh yêu em . chắc mấy ngày qua gấu Ny Ny khóc nhiều lắm phải không? Mắt sưng húp lên hết rồi nè – Ôm Hoàng Nhi vào lòng Quốc Huy vuốt ve mái tóc .

Mọi người tham gia buổi tiệc ai nấy đều rất cảm động, một tràng vỗ tay vang dậy chúc mừng cho hạnh phúc của đôi bạn trẻ này , Sally và Chủ tịch Triệu đứng xem cũng vui mừng cho đôi trai gái trẽ tuổi này . Mặt dầu qua bao lần phản đối nhưng giờ chứng kiến sự chân thành của Quốc Huy như thế này , mẹ Quốc Huy cũng mĩm cười ủng hộ .

- Con trai à , không ngờ con lại sắp xếp mọi chuyện như thế này – mẹ Quốc Huy cười .

Tiếng nhạc tiếp tục du dương , mọi người vui vẻ tham gia buổi tiệc, nó thì được ăn những món buffer đặt biệt. Mỗi người một việc, Quốc Huy cùng Hoàng Nhi đi chào khách , Đăng Khôi thì bận xã giao và làm trò với vài em xinh đẹp . Ngọc Quỳnh thì đang tiếp chuyện với vài người mẫu trong nghề , Sally và Chủ tịch Triệu cùng nhau nói chuyện với vài đối tác .

- Xin lỗi , tôi qua đây một lát – anh nhắm ngụm rượu vang rồi bước về phía nó .

Anh cũng đang xã giao với mọi người như thường ngày, nhìn sang nó có vẻ như đang chán chường lắm , liền cáo từ mọi người .

- Ăn nó quá đi không nổi hả? – anh trêu ghẹo nó ,

- Nè , đã ăn gì đâu – nó >”

- Tôi thấy miệng cô nhóp nhép nảy giờ .

- Anh , hứ ...- nó quay mặt sang chổ khác .

- Đi dạo biển không , tôi thấy ngột ngạt . – anh lên tiếng .

Nó muốn trả lời không để đối phó anh lắm, nhưng mà con tim không cho nó làm như vậy , dễ gì có không gian riêng tư với anh cơ chứ , bỏ qua là không được .

- Ờ , tôi cũng không quen với tiệc tùng như dậy , ngột ngạt lắm đi hóng gió thôi .

Gió biển thổi mạnh , sóng đua nhau xô vào bờ, chỉ có bóng dáng hai người đang đi chậm rãi trên bãi biển như đôi tình nhân . hai tay nó chà xát lên nhau vì lạnh, thấy vậy anh cởi áo, khoát lên cho nó .

- Chuyện đó cô biết trước à . – anh hỏi .

- Ơ , chuyện gì hả – nó giả ngu

- Qua mặt được tôi chắc ? – anh béo má nó .

- Au ắm ó ỏ a oi ( đau lắm đó bỏ ra coi ) . – nó nói không rõ vì bị anh béo má banh ra .

Anh bỏ tay ra, nó xoa xoa hai má mình rồi cũng ngồi xuống bên cạnh .

- Chiều hôm qua đó , còn lại tôi với Quốc Huy và Sally , thì cậu ta kể hết sự việ

c cho tôi nghe . rồi lên kế hoạch đó .

- Kế hoạch – anh xoay sang nhìn nó .

Nói ngồi thuật lại cuộc nói chuyện hôm đó giữa nó cùng Quốc Huy và Sally cho anh nghe .

- Vậy đó , tôi sẽ chịu nhiệm vụ đưa Hoàng Nhi đến đây . Hôm qua thấy Hoàng Nhi như vậy thật sự định nói rõ cho Hoàng Nhi nghe hết rồi , mà nhẫn lại lắm luôn đó .

- à , Quốc Huy cũng biết tôi ở nhà anh rồi .

anh hơi ngạc nhiên nhìn nó .

- là Hoàng Nhi nói đó - nó giãi thích.

- Chà , không ngờ Minh Anh là làm một việc ra hồn như vậy , tôi cứ sợ thất bại thì Quốc Huy thê thãm .

- Ủa , Hoàng Long anh biết rõ hả ? – nó trố mắt @@

- Ùm , biết nhưng không cụ thể , tôi chỉ muốn xem cậu ấy xử sự như thế nào . – anh đáp .

- Vậy giờ anh ủng hộ Quốc Huy chứ . – nó quay sang hỏi .

- Không phản đối , miễng sao không làm tổn thương Hoàng Nhi là được . – anh ngước mặt trời

Thấy vậy nó liền nhanh trí gài anh ...

- Hoàng Long thích Minh Anh phải không , ha ha ...- nó cười sản khoái .

Nghe thấy vậy anh liền nhìn sang nó, và hành động quay sang nhìn nó cũng đồng thời gục đầu xuống trúng vào ngay cái bẫy của nó .

- Cô lại khùng lên à ?

- Chẳng phải anh vừa gục đầu sao ? ha ha – nó ôm bụng cười .

Phát hiện ra mình bị gài anh tính béo má nó một lần thật đau cho nhớ đời , nào ngờ nó đã nhanh chân chạy trước anh đứng dậy đuổi theo , hai người đùa giỡn với nhau như những đứa trẻ ...

Mặt Ngọc Quỳnh vì uống hơi nhiều nên đỏ hồng lên , tay xoa xoa vòng thái dương đến chào hỏi Quốc Huy rồi chào mẹ Quốc Huy xin phép về trước . Ngọc Quỳnh len lõi ra khõi đắm đông , đang đi bộ ra đường để gọi taxi thì nghe tiếng gọi cũng Đăng Khôi hơi lúng túng nhưng rồi phải đành dừng lại .

- Cậu về sớm vậy ? – Đăng Khôi hỏi hang

- Mình hơi mệt nên về sớm , ngày mai còn có show chụp quản cáo – Ngọc Quỳnh bối rối giãi thích .

- Vậy cho mình chút ít thời gian nói chuyện được không .

Ngọc Quỳnh khựng người tâm trí rối bời , đã bao lâu rồi cứ tìm cách tránh Đăng Khôi vậy mà giờ đây chính Đăng Khôi lại chủ động như thế , Ngọc Quỳnh không biết phải làm sao cả .

Đăng Khôi dường như nhìn thấy được bối rối của Ngọc Quỳnh liền bước đến choàng tay qua vai tự nhiên như khi trước , có chút ngượn ngùng nhưng rồi Ngọc Quỳnh cũng thuận theo ý .

- Thế cậu muốn như thế này cho đến bao lâu ?- Đăng Khôi hỏi

- Là tại cậu mà – Ngọc Quỳnh nói lí nhí .

- Nếu bây giờ Đăng Khôi nói muốn THỬ thì sao – Đăng Khôi nhấn mạnh .

Đôi mắt Ngọc Quỳnh sáng lên long lanh rồi lại chùng xuống

- Thôi bỏ đi , như thế này thì sao chứ , cũng tốt mà – Ngọc Quỳnh tươi cười nói tiếp.

- Tốt sao ? – Đăng Khôi hỏi .

- Thì như thế này cũng tốt , có một người lẽo đẽo theo tui bảo vệ tui , buồn lại ngồi nghe tui than vãn , khi không có xe thì người ta tình nguyện làm xe ôm cho tui , như xe thuận thành vậy đó gọi đâu có đó ha ha – Ngọc Quỳnh cười phá lên .

- Nè , bạn bè mà gì kì vậy hả cô kia – Đăng Khôi mắng yêu .

- Cứ giữ mối quan hệ này là tốt rồi , chuyện tương lai để khi nào nó đến rồi tính , dẫu gì trên các mặt báo luôn nói cậu vs minh chẳng phãi một couple hay sao ai mà dám lại gần cơ chứ .

- Ngọc Quỳnh nói đúng rồi .

- Cứ như vậy đi – Ngọc Quỳnh đấm mạnh vào vai Đăng Khôi .

- Còn chuyện Quốc Huy là sao ấy kể mình nghe đi .

Đăng Khôi kể lại đầu đuôi sự việc cho Ngọc Quỳnh nghe , cũng vì Ngọc Quỳnh mấy hôm nay chạy show thời trang nên không thể tham gia được ..

- Tất cả là Sally và Quốc Huy đã lên kế hoạch , Khôi chỉ việc vào bệnh viện X hôm bữa Sally nằm nhờ bác sĩ diễn chung một màn tự tử vậy thôi . – Đăng Khôi nhún vai .

- À , thì ra là như vậy , cứ làm lo lắng cho Hoàng Nhi suốt mấy hôm nay .

Cuối cùng sau mấy tuần không nói chuyện với nhau giờ đây cả hai người đã trở lại như trước không những thế còn thân hơn xưa nữa , có những mối quan hệ còn thân thiết hơn tình yêu trên cả tình bạn ...

Anh và nó rượt đuổi nhau một hồi khá lâu cũng thấm mệt mồ hôi nó nhễ nhại khắp khuôn mặt .

- Ôi , không đùa nữa đâu mệt chết đi được . – nó thở mệt nhọc .

- Cũng khuya rồi về thôi . – anh nói .

- Hoàng Long , đi hông nỗi nữa đâu – nó nhõng nhẽo .

Thấy nó như vậy anh cũng thấy có chút thương thương quay lưng lại hạ mình xuống thấp .

- Về thôi !

- Anh làm gì vậy . – nó ngơ ngác .

- Có lên không thì bảo ?

Giờ nó mới hiểu là anh muốn đèo nó , lập tức chạy đến ngồi lên cho anh cõng tay vòng lại ôm chặt như sợ anh sẽ biến mất .

Đôi môi anh khẽ cong nhẹ lên , không biết tự bao giờ anh lại thích cảm giác khi ở gần nó như vậy

“ Hoàng Long mày đang làm trò gì vậy” – anh nghĩ vu vơ .

- Hoàng Long , hát tôi nghe đi

- Bài gì ? – anh nói cọc lóc .

- Khi phãi quên đi ! – nó nói đại .

- Ừm .

Chẳng hiểu sao hôm nay anh lại khác lạ như thế , nó muốn gì anh cũng chiều nhưng không một chút cau có nào cả , cõng nó trên lưng vừa đi vừa hát .

“Đau buồn chẳng phải khi người bỏ anh đi

vì khi yêu thương phôi phai anh biết làm gì

Chuyện đến sẽ đến chẳng như ta vẫn nghĩ

người kết thúc vội những phút giây anh ngủ mê

Đau buồn chẳng phải khi người quên tên anh

thời gian qua nhanh mang theo ký ức ngày nào

Cuộc sống tiếp diễn đưa em đến người khác

rồi chẳng mấy khi nhớ lại

Một người đã đi qua ....”

Thấy nó im lặng anh ngoáy đầu lại xem , thì thấy nó đã ngủ từ lúc nào không hay .

Anh lắc đầu cười một cái rõ tươi rồi tiếp tục cõng nó ra xe để đi về ...

Buổi tiệc cuối cùng cũng đã kết thúc , bây giờ Hoàng Nhi cùng Quốc Huy và mẹ Quốc Huy đi ra sân bay để tiễn Chủ tịch Triệu và Sally về Mỹ .

- Sally , cô không ở lại thêm vài ngày được sao ? - Đăng Khôi .

- Thôi , tôi nhớ Kelvin lắm rồi , vã lại ông còn chưa hồi phục sức khỏe tốt nữa . Tôi về lo cho công ty nữa . – Sally cười tươi nói .

- Chị về như vậy mọi người sẽ trách đấy ! – Hoàng Nhi chạy đến phụng phịu .

- Hi hi , Hoàng Nhi phãi cười như này mới dễ thương , xin lỗi em về thời gian qua .

- Không sao ạ . – Hoàng Nhi đáp .

- Thôi đến giờ rồi , lên máy bay thôi cháu – giọng nói khàn khàn của Chủ Tịch Triệu .

Sally gục nhẹ đầu chạy đến ôm hôn mẹ Quốc Huy , rồi quay sang bắt tay chào tạm biệt . Mẹ Quốc Huy cũng cuối chào Chủ tịch Triệu , cả ba người nhìn theo bóng dáng hai ông cháu nhà họ Triệu khuất dần rồi mới ra về .

- À , Thu Trang phu nhân mẹ về trước con đưa Hoàng Nhi về rồi về nhà sau .

- Ừm , mẹ về trước hai con đi đường cẩn thận – mẹ Quốc Huy đáp .

- Chào Bác gái ạ – Hoàng Nhi cuối đầu lễ phép .

- Giờ còn gọi là Bác à , đổi đi nghe không – mẹ Quốc Huy nỡ nụ cười Thân thiện .

- Dạ , con biết rồi mẹ hihi .

Tài xề chở mẹ Quốc Huy về trước . còn lại Quốc Huy đang đèo Hoàng Nhi về , cuối cùng chỉ còn hai người họ .

- Giãi thích đi – Hoàng Nhi khoanh tay tra hỏi .

- À , thưa vợ chuyện là vậy , Quốc Huy bất đầu thuật lại câu chuyện .

“ mới đầu là Sally giã tự tử cố ấy chỉ uống một viên thôi , rồi làm hiện trường giã còn anh theo đà đó mà diễn . Còn sắp xếp ở bệnh viện là anh nhờ Đăng Khôi . Còn về phía em , chiều hôm qua anh có nhờ Minh Anh bày kế dẫn em đến buổi tiệc ”

- Ôi , sợ muốn chết – Quốc Huy dã vờ làm mặt sợ .

- Sợ gì ? – Hoàng Nhi chu môi .

- Cứ sợ Minh Anh làm hỏng hết , không ngờ cô ấy giỏi thật . – Quốc Huy đưa ngón trỏ lên .

- Anh đó , có ngày em giết anh bây giờ . – nói rồi Hoàng Nhi xoay quá nhéo nhẹ một cái bên hông Quốc Huy .

- Á đau ... anh đau đó vợ .

- Anh không sao chứ .

- Hì , không sao .

- Anh đó , tập trung lái đi kìa . – Hoàng Nhi nhíu mày .

- Còn Minh Anh á , em đoán chắc luôn thế nào anh hai cũng đỗ cho xem .

Quốc Huy chỉ cười không nói gì , có công lần này nhất cũng nhờ Minh Anh , nếu Minh Anh không dẫn Hoàng Nhi đến thì cũng bằng không . Giờ đây tình cảm đơn phương nay đã chấm dứt , cuối cùng chiếc nhẫn mà Quốc Huy chuẩn bị bấy lâu nay cũng đã được đeo trên ngón tay của Hoàng Nhi .

“ Minh Anh , chúc cô may mắn cưa đỗ tản đá kia” ......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện