Biên tập: Bột
Trình Yểu nhìn anh, trong mắt không có nhiệt độ. Một lúc sau, miệng cô cong lên.
“Nếu tôi có.” Cô nói.
Nếu có, tôi sẽ cho cậu.
Đôi mắt đen thẫm của Trần Mịch Ngôn dấy lên ánh lửa. Anh bắt lấy tay cô, giữa chặt trong lòng bàn tay.
Trình Yểu cúi đầu nhìn anh, không nhúc nhích.
Vào giờ khắc này, Trần Mịch Ngôn không nghĩ được gì, tới lúc ý thức được thì lời nói đã bật ra khỏi miệng.
Anh nói: “Em muốn chị.”
Thân thể Trình Yểu cứng ngắc trong nháy mắt. Nhưng chỉ sau hai giây, cô đã khôi phục lại bình thường.
Trần Mịch Ngôn nói xong ba chữ kia thì an tĩnh đưa mắt nhìn cô, không giải thích nhiều hơn cũng không thúc giục điều gì.
Ánh mắt bọn họ giằng co một chỗ. Trầm mặc đối mặt hồi lâu, Trình Yểu cúi đầu xuống, rất lâu không nhìn anh.
Lòng Trần Mịch Ngôn dần chìm xuống.
Anh hối hận.
Anh nghĩ mình không nên thiếu kiên nhẫn như thế, anh vốn có thể từ từ tiến tới.
Nhưng bây giờ, anh phá bỏ toàn bộ cục diện rồi.
Vào lúc trái tim Trần Mịch Ngôn sắp bị tuyệt vọng chôn vùi, cuối cùng Trình Yểu cũng ngước mắt lên.
Điều làm Trần Mịch Ngôn kinh ngạc chính là, cô lại đang cười rộ lên với anh.
“Cậu khẩn trương như thế làm gì?” Gò má cô cũng phiếm ý cười nhàn nhạt.
Câu hỏi của cô khiến Trần Mịch Ngôn luống cuống.
“Em không khẩn trương.” Anh nói xong mới phát hiện giọng mình khàn tới lợi hại.
Trình Yểu nói: “Tay tôi cũng bị cậu niết đau rồi.”
Trần Mịch Ngôn sửng sốt, lập tức buông lỏng tay cô: “Xin lỗi.” Anh nhìn ngón tay trắng ngần tinh tế của cô, có chút áy náy.
Trình Yểu không nói gì, cô đứng dậy khỏi ghế rồi tiến tới một bước, ngồi lên giường.
Khoảng cách giữa họ đột nhiên kéo gần lại.
Trần Mịch Ngôn còn đang lờ mờ, Trình Yểu đã cúi người. Đôi môi mềm mại tiến sát tới mặt anh.
Đầu óc Trần Mịch Ngôn nổ tung, máu toàn thân như sôi trào.
Anh đưa tay muốn ôm cô, Trình Yểu bỗng nhiên đè anh lại: “Đừng động.” Cô dán vào tai anh, nói: “Trên tay cậu đều là vết thương.”
“Sư tỷ…” Anh nghe lời không dám cử động nhiều, giọng khàn tới không rõ.
Hai tay Trình Yểu từ từ tuột xuống, tách ra nắm lấy bàn tay anh.
“Trần Mịch Ngôn, tôi đồng ý.” Cô nói: “Nhưng cậu phải dưỡng thương cho tốt trước đã.”
____
Tin Trần Mịch Ngôn bị tai nạn xe cộ cũng truyền tới công ty Lữ Hành. Anh nằm viện ba ngày, có rất nhiều người của công ty tới thăm. Sau khi họ đi, phòng bệnh chất đầy hoa tươi và giỏ trái cây.
Lúc Trình Yểu đi vào, liếc mắt nhìn bên cửa sổ nói: “Trần Mịch Ngôn, quan hệ của cậu với mọi người tốt thật.”
Từ lúc cô tiến vào, trên mặt Trần Mịch Ngôn bắt đầu hiện ý cười.
“Sư tỷ!” Anh vui vẻ gọi tên cô.
“Ừ?” Trình Yểu chỉ chọn lê trong giỏ trái cây, sau đó cầm thêm một quả táo: “Cậu ăn loại nào?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.
“Loại nào cũng được.” Giọng anh rất nhanh nhẹn, mặt mày dịu dàng.
Trình Yểu do dự, nhìn chằm chằm lê và táo một chút, sau đó vẫn ném táo trở về, đi tới bên thùng rác gọt lê.
“Ăn đi.” Cô gọt lê xong đưa cho Trần Mịch Ngôn.
“Sao chị không đút cho em?”
Trình Yểu ngẩn ra, ngẩng đầu thấy vẻ mặt thành thật của Trần Mịch Ngôn, cô thở dài, cắt một miếng nhỏ đưa tới bên miệng anh: “Thiếu gia, ăn đi.”
“Cảm ơn.” Nụ cười của Trần Mịch Ngôn rất dụ dỗ người ta phạm tội.
Lòng Trình Yểu nảy lên, cô thoáng dời tầm mắt, nhìn về phía cửa sổ, nói: “Trời sắp mưa rồi.”
“Phải.” Trần Mịch Ngôn ăn xong một tiếng lê, thấy Trình Yểu lại cắt một miếng khác cho anh ăn.
Lê còn chưa ăn xong, Nhạc Lăng đã tới. Thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, cô ấy kinh ngạc hô lên: “Oa, nhiều hoa quá!”
“Đúng vậy, có thể mở tiệm luôn rồi.” Trình Yểu nói.
“Anh, ai đưa tới vậy?” Nhặc Lăng chạy tới mép giường.
“Đồng nghiệp công ty.”
“À.” Nhạc Lăng gật đầu: “Chắc đều là đồng nghiệp nữ.”
Trần Mịch Ngôn thản nhiên nhìn cô ấy một cái, Nhạc Lăng lập tức im lặng.
“Đúng rồi, chị Trình, mọi người cũng hỏi chị đâu rồi đấy.” Nhạc Lăng nói với Trình Yểu.
“Ừ.” Trình Yểu phản ứng nhàn nhạt, rõ ràng cũng không quá quan tâm.
Nhạc Lăng mang theo cơm trưa tới, bọn họ ăn chung. Tới 1 giờ, Nhạc Lăng trở về công ty.
Cơm tối là Du Mỹ Anh mang tới, bữa cơm này rất phong phú, còn có một hộp canh sườn. Trình Yểu bón cho Trần Mịch Ngôn ăn, Du Mỹ Anh ở bên cạnh nhìn, mặt mày ý vị thâm trường.
Đợi Trần Mịch Ngôn ăn canh xong, Trình Yểu rút khăn giấy lau miệng giúp anh. Ánh mắt Trần Mịch Ngôn nhìn cô cực dịu dàng.
Du Mỹ Anh đi tới vỗ đầu Tình Yểu, rất vui mừng nói: “Thật thục đức, làm người đàn ông của em cũng quá hạnh phúc.”
Trần Mịch Ngôn nghe xong có chút quẫn bách, tai đỏ lên một chút, nhưng có thể thấy anh đang rất vui vẻ.
Trình Yểu tỉnh bơ nhìn biểu cảm của Trần Mịch Ngôn, tay cầm khăn giấy cứng lại một chút, cô nghiêng đầu ném cho Du Mỹ Anh cái nhìn xem thường.
“Đừng nói bậy.” Cô mấp máy môi.
Du Mỹ Anh cười một tiếng, không để ý tới cô mà thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Lúc Trình Yểu quay mặt lại, đã thấy đôi mắt đen như mực của Trần Mịch Ngôn đang nóng bỏng nhìn mình, nom rất vui vẻ.
Cô ngẩn ra một chút, sau đó cúi đầu né tránh tầm mắt anh, tự nhiên nói: “Bác sĩ bảo đầu cậu không có vấn đề gì, mấy ngày nữa vết thương cũng lành rồi.”
“Ừ.” Trần Mịch Ngôn đáp một tiếng, nói: “Mấy ngày nay chị vất vẻ rồi.”
“Phải.” Trình Yểu cười với anh: “Ai bảo cậu là ân nhân cứu mạng của tôi chứ.”
Nụ cười trên mặt Trần Mịch Ngôn có chút cứng lại.
Anh lặng lẽ nói: “Việc đó không có gì, chị đừng nhớ mãi như thế, em…”
Lời còn chưa nói xong, Trần Mịch Ngôn đột nhiên nhớ tới ngày đó, lòng vẫn cực kỳ kinh hoảng.
Anh nói anh muốn cô, cô đồng ý.
Mãi cho tới lúc này, khi nghĩ lại anh vẫn thấy chuyện này như một giấc mơ, khó có thể tin được. Mấy ngày nay, cô đối với anh rất tốt, tốt đến bất ngờ. Như Du Mỹ Anh nói, cô chăm sóc anh như đối với người đàn ông của mình vậy.
Đối với tất cả những chuyện này, anh như được quan tâm mà lo sợ. Nhưng cũng không thể không cảm thấy bất an.
Anh biết, Trình Yểu không phải Trình Yểu trước kia, cô của bây giờ như một cơn gió khó nắm bắt.
Anh sợ tất cả những việc này chỉ vì cái danh “ân cứu mạng” đáng ghét kia. Mà không phải vì… cô có một chút thích anh.
____
Trần Mịch Ngôn ở trong viện 8 ngày, Trình Yểu ở bên chăm sóc anh 8 ngày. Trong khoảng thời gian này, Tô Doanh đã tới một lần. Không biết cô ấy biết tin Trần Mịch Ngôn nằm viện từ đâu, nên đã ôm hoa tới. Nhưng cô ấy ở lại không bao lâu, bởi khi Tô Doanh tiến vào, Trình Yểu đang giúp Trần Mịch Ngôn lau mặt.
Lúc ấy mặt Tô Doanh trắng bệch, chưa nói được mấy câu đã rời đi.
Ngày 22 tháng 8, Trần Mịch Ngỗn xuất viện.
Du Mỹ Anh lái xe tới đón bọn họ.
Tới Vân Thủy Loan, Du Mỹ Anh không nán lại lâu. Sau khi cô ấy đi, trong phòng chỉ còn lại Trình Yểu và Trần Mịch Ngôn.
“Có đói bụng không?” Trần Mịch Ngôn rót một cốc nước cho cô.
“Không đói.” Trình Yểu không ngẩng đầu, ngồi trên salon sờ Robby tròn vo. Hiển nhiên, mấy ngày nay Nhạc Lăng chăm nó rất tốt. Nhắc tới thì Robby nó đúng là một con mèo kì lạ, lần trước vẫn còn rất bài xích cô, lần này trở lại đã dễ bảo hơn nhiều.
Trần Mịch Ngôn ngồi xuống bên người cô, giọng ấm áp: “Sư tỷ, tối em làm cà ri bò cho chị được không?”
“Cà ri bò?” Trình Yểu ngẩng đầu lên.
“Ừ, trước kia chị rất thích ăn.”
“Ồ.” Trình Yểu đáp một tiếng, nói: “Nhưng cậu mới ra viện.”
Trần Mịch Ngôn cười cười: “Không sao, vết thương không còn cảm giác gì nữa rồi.”
“Vậy thì được.” Trình Yểu nói: “Đợi lát nữa chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, cùng nhau làm cơm tối.”
“Chị biết nấu cơm?” Trần Mịch Ngôn rất kinh ngạc.
“Ừm, cũng biết một chút.” Chân mày Trình Yểu hơi nhíu, như bất mãn vì bị anh xem thường.
Trần Mịch Ngôn cười nói: “Được, em chưa ăn cơm chị nấu bao giờ.”
Trình Yểu nói: “Đương nhiên cậu chưa từng ăn, tôi chưa nấu cơm cho người khác bao giờ đâu.”
Trần Mịch Ngôn cười càng vui vẻ.
Hơn 3 giờ chiều, bọn họ cùng nhau xuống lầu, tới siêu thị lớn đối diện Vân Thủy Loan để mua nguyên liệu.
Việc chọn nguyên liệu đương nhiên do Trần Mịch Ngôn phụ trách, Trình Yểu vốn muốn phụ đẩy xe đi theo sau, bởi đây có lẽ là nơi cô có thể phát huy giá trị của bản thân tốt nhất. Nhưng Trần Mịch Ngôn lại sợ cô mệt, phần lớn thời gian đều là anh đẩy xe và mua đồ. Hai tay Trình Yểu trống trơn đi bên cạnh, giống như người lớn đi dạo siêu thị cùng đứa nhỏ vậy.
Sắp tới 6 giờ, hai bọn họ mới trở về.
Trình Yểu giúp Trần Mịch Ngôn xử lý nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên Trần Mịch Ngôn chỉ giao cho cô làm những việc đơn giản: ví dụ như nhặt cải xanh, rửa khoai tây các loại. Trình Yểu làm rất tốt.
Sau khi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong, Trần Mịch Ngôn để cô ra ngoài nghỉ ngơi.
Trình Yểu nhìn mấy thứ thịt cá đó, cảm thấy mình thực sự không nấu được, liền nói: “Vậy được rồi, đợi lát nữa cậu gọi tôi vào xào rau và làm canh.”
“Được.” Trần Mịch Ngôn nhặt lá rau còn vương trên tóc cô, cúi đầu xích lại gần, hôn lên trán Trình Yểu: “Đi xem TV đi.”
Trình Yểu không nghĩ anh đột nhiên lại hôn cô như vậy, chỉ biết ngớ người gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Cô bật TV, ngồi trên salon đổi mấy kênh cũng không tìm được chương trình muốn xem. Cuối cùng tùy ý chọn chương trình dạy học, điều chỉnh âm lượng xuống thấp rồi nhàm chán chơi cùng Robby.
Phòng bếp truyền tới âm thanh thái thức ăn của Trần Mịch Ngôn. Trình Yểu lặng lẽ nghe, trong lòng dâng lên một hương vị kì lạ. Cô giơ tay sờ trán một cái, nơi môi anh từng chạm qua giờ không còn nóng nữa.
Tinh thần như bay đến một nơi xa, khi cô còn đang suy nghĩ, Robby đang được ôm lại nhảy khỏi salon, hướng vào trong phòng. Bên trong “rầm” một tiếng, không biết Robby đã xô đổ thứ gì.
Trình Yểu đi vào theo thì thấy kẻ gây họa đã trốn vào gầm giường, cô lờ mờ nghe được mấy tiếng “meo” của nó.
Cô nhìn thử, phát hiện đây là phòng ngủ của Trần Mịch Ngôn.
Trong phòng bài trí đơn giản, tất cả đều là đồ dùng cần thiết trong nhà. Giường anh rất lớn, chăn là màu xanh đậm đơn điệu, không có hoa văn, nhưng trông khá mềm mại.
Trình Yểu dời tầm mắt nhìn vào trong thì thấy mấy cuốn sách trên tủ đầu giường bị rơi, đây rõ ràng là chuyện tốt Robby gây ra. Cô đi tới nhặt từng quyển lên. Khi sắp dọn xong, Trình Yểu nhặt lên cuốn sách cuối thì một tấm ảnh rơi ra từ đó.
Trình Yểu cầm lên nhìn, có chút sững sờ.
Một lát sau, cô mở quyển sách kia thì phát hiện đó căn bản không phải sách, mà là một quyển sổ ảnh cực đẹp. Quyển sổ trống không, bên trong kẹp rất nhiều ảnh. Cô xem tới cuối, sau đó chậm rãi gấp lại, đặt lại vào tủ đầu giường.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, ngồi trên salon một lát, sau đó tắt TV, đi vào phòng bếp.
Hết chương 19.
Trình Yểu nhìn anh, trong mắt không có nhiệt độ. Một lúc sau, miệng cô cong lên.
“Nếu tôi có.” Cô nói.
Nếu có, tôi sẽ cho cậu.
Đôi mắt đen thẫm của Trần Mịch Ngôn dấy lên ánh lửa. Anh bắt lấy tay cô, giữa chặt trong lòng bàn tay.
Trình Yểu cúi đầu nhìn anh, không nhúc nhích.
Vào giờ khắc này, Trần Mịch Ngôn không nghĩ được gì, tới lúc ý thức được thì lời nói đã bật ra khỏi miệng.
Anh nói: “Em muốn chị.”
Thân thể Trình Yểu cứng ngắc trong nháy mắt. Nhưng chỉ sau hai giây, cô đã khôi phục lại bình thường.
Trần Mịch Ngôn nói xong ba chữ kia thì an tĩnh đưa mắt nhìn cô, không giải thích nhiều hơn cũng không thúc giục điều gì.
Ánh mắt bọn họ giằng co một chỗ. Trầm mặc đối mặt hồi lâu, Trình Yểu cúi đầu xuống, rất lâu không nhìn anh.
Lòng Trần Mịch Ngôn dần chìm xuống.
Anh hối hận.
Anh nghĩ mình không nên thiếu kiên nhẫn như thế, anh vốn có thể từ từ tiến tới.
Nhưng bây giờ, anh phá bỏ toàn bộ cục diện rồi.
Vào lúc trái tim Trần Mịch Ngôn sắp bị tuyệt vọng chôn vùi, cuối cùng Trình Yểu cũng ngước mắt lên.
Điều làm Trần Mịch Ngôn kinh ngạc chính là, cô lại đang cười rộ lên với anh.
“Cậu khẩn trương như thế làm gì?” Gò má cô cũng phiếm ý cười nhàn nhạt.
Câu hỏi của cô khiến Trần Mịch Ngôn luống cuống.
“Em không khẩn trương.” Anh nói xong mới phát hiện giọng mình khàn tới lợi hại.
Trình Yểu nói: “Tay tôi cũng bị cậu niết đau rồi.”
Trần Mịch Ngôn sửng sốt, lập tức buông lỏng tay cô: “Xin lỗi.” Anh nhìn ngón tay trắng ngần tinh tế của cô, có chút áy náy.
Trình Yểu không nói gì, cô đứng dậy khỏi ghế rồi tiến tới một bước, ngồi lên giường.
Khoảng cách giữa họ đột nhiên kéo gần lại.
Trần Mịch Ngôn còn đang lờ mờ, Trình Yểu đã cúi người. Đôi môi mềm mại tiến sát tới mặt anh.
Đầu óc Trần Mịch Ngôn nổ tung, máu toàn thân như sôi trào.
Anh đưa tay muốn ôm cô, Trình Yểu bỗng nhiên đè anh lại: “Đừng động.” Cô dán vào tai anh, nói: “Trên tay cậu đều là vết thương.”
“Sư tỷ…” Anh nghe lời không dám cử động nhiều, giọng khàn tới không rõ.
Hai tay Trình Yểu từ từ tuột xuống, tách ra nắm lấy bàn tay anh.
“Trần Mịch Ngôn, tôi đồng ý.” Cô nói: “Nhưng cậu phải dưỡng thương cho tốt trước đã.”
____
Tin Trần Mịch Ngôn bị tai nạn xe cộ cũng truyền tới công ty Lữ Hành. Anh nằm viện ba ngày, có rất nhiều người của công ty tới thăm. Sau khi họ đi, phòng bệnh chất đầy hoa tươi và giỏ trái cây.
Lúc Trình Yểu đi vào, liếc mắt nhìn bên cửa sổ nói: “Trần Mịch Ngôn, quan hệ của cậu với mọi người tốt thật.”
Từ lúc cô tiến vào, trên mặt Trần Mịch Ngôn bắt đầu hiện ý cười.
“Sư tỷ!” Anh vui vẻ gọi tên cô.
“Ừ?” Trình Yểu chỉ chọn lê trong giỏ trái cây, sau đó cầm thêm một quả táo: “Cậu ăn loại nào?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.
“Loại nào cũng được.” Giọng anh rất nhanh nhẹn, mặt mày dịu dàng.
Trình Yểu do dự, nhìn chằm chằm lê và táo một chút, sau đó vẫn ném táo trở về, đi tới bên thùng rác gọt lê.
“Ăn đi.” Cô gọt lê xong đưa cho Trần Mịch Ngôn.
“Sao chị không đút cho em?”
Trình Yểu ngẩn ra, ngẩng đầu thấy vẻ mặt thành thật của Trần Mịch Ngôn, cô thở dài, cắt một miếng nhỏ đưa tới bên miệng anh: “Thiếu gia, ăn đi.”
“Cảm ơn.” Nụ cười của Trần Mịch Ngôn rất dụ dỗ người ta phạm tội.
Lòng Trình Yểu nảy lên, cô thoáng dời tầm mắt, nhìn về phía cửa sổ, nói: “Trời sắp mưa rồi.”
“Phải.” Trần Mịch Ngôn ăn xong một tiếng lê, thấy Trình Yểu lại cắt một miếng khác cho anh ăn.
Lê còn chưa ăn xong, Nhạc Lăng đã tới. Thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, cô ấy kinh ngạc hô lên: “Oa, nhiều hoa quá!”
“Đúng vậy, có thể mở tiệm luôn rồi.” Trình Yểu nói.
“Anh, ai đưa tới vậy?” Nhặc Lăng chạy tới mép giường.
“Đồng nghiệp công ty.”
“À.” Nhạc Lăng gật đầu: “Chắc đều là đồng nghiệp nữ.”
Trần Mịch Ngôn thản nhiên nhìn cô ấy một cái, Nhạc Lăng lập tức im lặng.
“Đúng rồi, chị Trình, mọi người cũng hỏi chị đâu rồi đấy.” Nhạc Lăng nói với Trình Yểu.
“Ừ.” Trình Yểu phản ứng nhàn nhạt, rõ ràng cũng không quá quan tâm.
Nhạc Lăng mang theo cơm trưa tới, bọn họ ăn chung. Tới 1 giờ, Nhạc Lăng trở về công ty.
Cơm tối là Du Mỹ Anh mang tới, bữa cơm này rất phong phú, còn có một hộp canh sườn. Trình Yểu bón cho Trần Mịch Ngôn ăn, Du Mỹ Anh ở bên cạnh nhìn, mặt mày ý vị thâm trường.
Đợi Trần Mịch Ngôn ăn canh xong, Trình Yểu rút khăn giấy lau miệng giúp anh. Ánh mắt Trần Mịch Ngôn nhìn cô cực dịu dàng.
Du Mỹ Anh đi tới vỗ đầu Tình Yểu, rất vui mừng nói: “Thật thục đức, làm người đàn ông của em cũng quá hạnh phúc.”
Trần Mịch Ngôn nghe xong có chút quẫn bách, tai đỏ lên một chút, nhưng có thể thấy anh đang rất vui vẻ.
Trình Yểu tỉnh bơ nhìn biểu cảm của Trần Mịch Ngôn, tay cầm khăn giấy cứng lại một chút, cô nghiêng đầu ném cho Du Mỹ Anh cái nhìn xem thường.
“Đừng nói bậy.” Cô mấp máy môi.
Du Mỹ Anh cười một tiếng, không để ý tới cô mà thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Lúc Trình Yểu quay mặt lại, đã thấy đôi mắt đen như mực của Trần Mịch Ngôn đang nóng bỏng nhìn mình, nom rất vui vẻ.
Cô ngẩn ra một chút, sau đó cúi đầu né tránh tầm mắt anh, tự nhiên nói: “Bác sĩ bảo đầu cậu không có vấn đề gì, mấy ngày nữa vết thương cũng lành rồi.”
“Ừ.” Trần Mịch Ngôn đáp một tiếng, nói: “Mấy ngày nay chị vất vẻ rồi.”
“Phải.” Trình Yểu cười với anh: “Ai bảo cậu là ân nhân cứu mạng của tôi chứ.”
Nụ cười trên mặt Trần Mịch Ngôn có chút cứng lại.
Anh lặng lẽ nói: “Việc đó không có gì, chị đừng nhớ mãi như thế, em…”
Lời còn chưa nói xong, Trần Mịch Ngôn đột nhiên nhớ tới ngày đó, lòng vẫn cực kỳ kinh hoảng.
Anh nói anh muốn cô, cô đồng ý.
Mãi cho tới lúc này, khi nghĩ lại anh vẫn thấy chuyện này như một giấc mơ, khó có thể tin được. Mấy ngày nay, cô đối với anh rất tốt, tốt đến bất ngờ. Như Du Mỹ Anh nói, cô chăm sóc anh như đối với người đàn ông của mình vậy.
Đối với tất cả những chuyện này, anh như được quan tâm mà lo sợ. Nhưng cũng không thể không cảm thấy bất an.
Anh biết, Trình Yểu không phải Trình Yểu trước kia, cô của bây giờ như một cơn gió khó nắm bắt.
Anh sợ tất cả những việc này chỉ vì cái danh “ân cứu mạng” đáng ghét kia. Mà không phải vì… cô có một chút thích anh.
____
Trần Mịch Ngôn ở trong viện 8 ngày, Trình Yểu ở bên chăm sóc anh 8 ngày. Trong khoảng thời gian này, Tô Doanh đã tới một lần. Không biết cô ấy biết tin Trần Mịch Ngôn nằm viện từ đâu, nên đã ôm hoa tới. Nhưng cô ấy ở lại không bao lâu, bởi khi Tô Doanh tiến vào, Trình Yểu đang giúp Trần Mịch Ngôn lau mặt.
Lúc ấy mặt Tô Doanh trắng bệch, chưa nói được mấy câu đã rời đi.
Ngày 22 tháng 8, Trần Mịch Ngỗn xuất viện.
Du Mỹ Anh lái xe tới đón bọn họ.
Tới Vân Thủy Loan, Du Mỹ Anh không nán lại lâu. Sau khi cô ấy đi, trong phòng chỉ còn lại Trình Yểu và Trần Mịch Ngôn.
“Có đói bụng không?” Trần Mịch Ngôn rót một cốc nước cho cô.
“Không đói.” Trình Yểu không ngẩng đầu, ngồi trên salon sờ Robby tròn vo. Hiển nhiên, mấy ngày nay Nhạc Lăng chăm nó rất tốt. Nhắc tới thì Robby nó đúng là một con mèo kì lạ, lần trước vẫn còn rất bài xích cô, lần này trở lại đã dễ bảo hơn nhiều.
Trần Mịch Ngôn ngồi xuống bên người cô, giọng ấm áp: “Sư tỷ, tối em làm cà ri bò cho chị được không?”
“Cà ri bò?” Trình Yểu ngẩng đầu lên.
“Ừ, trước kia chị rất thích ăn.”
“Ồ.” Trình Yểu đáp một tiếng, nói: “Nhưng cậu mới ra viện.”
Trần Mịch Ngôn cười cười: “Không sao, vết thương không còn cảm giác gì nữa rồi.”
“Vậy thì được.” Trình Yểu nói: “Đợi lát nữa chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, cùng nhau làm cơm tối.”
“Chị biết nấu cơm?” Trần Mịch Ngôn rất kinh ngạc.
“Ừm, cũng biết một chút.” Chân mày Trình Yểu hơi nhíu, như bất mãn vì bị anh xem thường.
Trần Mịch Ngôn cười nói: “Được, em chưa ăn cơm chị nấu bao giờ.”
Trình Yểu nói: “Đương nhiên cậu chưa từng ăn, tôi chưa nấu cơm cho người khác bao giờ đâu.”
Trần Mịch Ngôn cười càng vui vẻ.
Hơn 3 giờ chiều, bọn họ cùng nhau xuống lầu, tới siêu thị lớn đối diện Vân Thủy Loan để mua nguyên liệu.
Việc chọn nguyên liệu đương nhiên do Trần Mịch Ngôn phụ trách, Trình Yểu vốn muốn phụ đẩy xe đi theo sau, bởi đây có lẽ là nơi cô có thể phát huy giá trị của bản thân tốt nhất. Nhưng Trần Mịch Ngôn lại sợ cô mệt, phần lớn thời gian đều là anh đẩy xe và mua đồ. Hai tay Trình Yểu trống trơn đi bên cạnh, giống như người lớn đi dạo siêu thị cùng đứa nhỏ vậy.
Sắp tới 6 giờ, hai bọn họ mới trở về.
Trình Yểu giúp Trần Mịch Ngôn xử lý nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên Trần Mịch Ngôn chỉ giao cho cô làm những việc đơn giản: ví dụ như nhặt cải xanh, rửa khoai tây các loại. Trình Yểu làm rất tốt.
Sau khi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong, Trần Mịch Ngôn để cô ra ngoài nghỉ ngơi.
Trình Yểu nhìn mấy thứ thịt cá đó, cảm thấy mình thực sự không nấu được, liền nói: “Vậy được rồi, đợi lát nữa cậu gọi tôi vào xào rau và làm canh.”
“Được.” Trần Mịch Ngôn nhặt lá rau còn vương trên tóc cô, cúi đầu xích lại gần, hôn lên trán Trình Yểu: “Đi xem TV đi.”
Trình Yểu không nghĩ anh đột nhiên lại hôn cô như vậy, chỉ biết ngớ người gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Cô bật TV, ngồi trên salon đổi mấy kênh cũng không tìm được chương trình muốn xem. Cuối cùng tùy ý chọn chương trình dạy học, điều chỉnh âm lượng xuống thấp rồi nhàm chán chơi cùng Robby.
Phòng bếp truyền tới âm thanh thái thức ăn của Trần Mịch Ngôn. Trình Yểu lặng lẽ nghe, trong lòng dâng lên một hương vị kì lạ. Cô giơ tay sờ trán một cái, nơi môi anh từng chạm qua giờ không còn nóng nữa.
Tinh thần như bay đến một nơi xa, khi cô còn đang suy nghĩ, Robby đang được ôm lại nhảy khỏi salon, hướng vào trong phòng. Bên trong “rầm” một tiếng, không biết Robby đã xô đổ thứ gì.
Trình Yểu đi vào theo thì thấy kẻ gây họa đã trốn vào gầm giường, cô lờ mờ nghe được mấy tiếng “meo” của nó.
Cô nhìn thử, phát hiện đây là phòng ngủ của Trần Mịch Ngôn.
Trong phòng bài trí đơn giản, tất cả đều là đồ dùng cần thiết trong nhà. Giường anh rất lớn, chăn là màu xanh đậm đơn điệu, không có hoa văn, nhưng trông khá mềm mại.
Trình Yểu dời tầm mắt nhìn vào trong thì thấy mấy cuốn sách trên tủ đầu giường bị rơi, đây rõ ràng là chuyện tốt Robby gây ra. Cô đi tới nhặt từng quyển lên. Khi sắp dọn xong, Trình Yểu nhặt lên cuốn sách cuối thì một tấm ảnh rơi ra từ đó.
Trình Yểu cầm lên nhìn, có chút sững sờ.
Một lát sau, cô mở quyển sách kia thì phát hiện đó căn bản không phải sách, mà là một quyển sổ ảnh cực đẹp. Quyển sổ trống không, bên trong kẹp rất nhiều ảnh. Cô xem tới cuối, sau đó chậm rãi gấp lại, đặt lại vào tủ đầu giường.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, ngồi trên salon một lát, sau đó tắt TV, đi vào phòng bếp.
Hết chương 19.
Danh sách chương