Biên tập: Bột
Cô có thích anh dù chỉ một chút không sao? Không thể phủ nhận, cô nghĩ cô không chỉ dừng lại ở mức thích một chút với Trần Mịch Ngôn.
Có một giây, cô muốn chiếm anh làm của riêng.
Ý nghĩ này khiến Trình Yểu kinh hoảng, vì vậy cô chạy trốn.
Trình Yểu chậm chạp không trả lời, lòng Trần Mịch Ngôn dần lạnh. Anh buông tay cô ra, Trình Yểu cho rằng anh sẽ đi.
Nhưng anh bỗng cúi người, bưng mặt Trình Yểu rồi dùng môi cắn lên. Môi lưỡi mềm mại mà ấm nóng của người đàn ông phủ lên, trằn trọc và xâm lược. Trình Yểu mau chóng bị hơi thở của anh bao phủ.
Cả người cô cứng ngắc, sợ run một hồi mới đưa tay đẩy anh ra.
Hai tay Trần Mịch Ngôn rơi xuống, ôm chặt cô vào trong lồng ngực.
Trần Mịch Ngôn dán vào tai cô thở dốc: "Không thích em cũng được. Những chuyện khác, chị không thể nuốt lời."
Trình Yểu bối rối, trong chớp mắt đã hiểu ý anh. Cô hơi khiếp sợ nhìn Trần Mịch Ngôn: "Không phải đã..."
"Không đủ." Anh nói.
Trình Yểu nhìn anh một hồi, thở dài: "Trần Mịch Ngôn, cậu đừng như vậy."
"Chị không thể nuốt lời." Anh vẫn nhắc lại lời đó.
Trình Yểu phát hiện không tiếp tục nói chuyện với anh được nữa. Rõ ràng Trần Mịch Ngôn vừa tiều tụy vừa mệt mỏi, nhưng trước sau vẫn cố chấp nhìn cô.
Trình Yểu luôn có chút không nỡ với anh.
Cô nói: "Trần Mịch Ngôn, chúng ta không nói nữa, cậu đi nghỉ đi."
"Chúng ta cùng nhau." Trần Mịch Ngôn kiên trì: "Em có thể không làm gì hết, nhưng phải ngủ chung."
Trình Yểu: "..."
Cứng đờ một hồi, Trình Yểu đứng lên: "Đi thôi."
Nét mặt căng chặt của Trần Mịch Ngôn hòa hoãn một chút, anh đứng dậy dắt tay cô.
Trình Yểu nhíu mày, cuối cùng vẫn đi theo anh.
Trở về phòng, Trình Yểu ngồi lên giường.
Trần Mịch Ngôn nói: "Em còn chưa tắm."
"Cậu đi tắm đi."
"Quần áo vẫn ở trên."
"Vậy cậu lên đó tắm đi."
Mặt Trần Mịch Ngôn đen lại.
Trình Yểu xoa trán: "Được rồi, đưa chìa khóa cho tôi, cậu vào tắm trước đi."
Nhìn qua có thể thấy Trần Mịch Ngôn hơi vui vẻ, anh mò chìa khóa trong túi quần đưa cho cô: "Đồ ở trong vali."
Sau khi tiếng nước trong nhà vệ sinh vang lên, Trình Yểu bò dậy từ giường, đi lên tầng để vào phòng Trần Mịch Ngôn.
Vừa vào phòng cô đã liếc mắt thấy vali màu đen đặt ở mép giường, không khóa. Cô mở vali ra một cách dễ dàng, đồ đạc bên trong thật hỗn loạn, không hề phù hợp với thói quen bình thường của Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu tìm hai lần nhưng không thấy quần áo ngủ. Cô không thể làm gì hơn là cầm một bộ áo dài tay và quần thường. Đang chuẩn bị đi, Trình Yểu lại nhớ ra chưa lấy quần lót cho anh. Cô quay lại tìm một lần, tìm được túi quần lót trong ngăn kép của vali, Trình Yểu chọn bừa một chiếc màu đen.
Trở lại phòng, Trình Yểu đưa tay gõ hai cái lên ván cửa.
Tiếng nước bên trong dừng lại.
Trần Mịch Ngôn mở cửa rồi ngó đầu ra, tóc và mặt anh đều ướt tới nhỏ nước.
"Quần áo." Trình Yểu đưa vào.
"Cảm ơn." Trần Mịch Ngôn nhận lấy quần áo, cười với cô một chút, lộ ra hàm răng trắng.
Cổ họng Trình Yểu siết chặt.
Cô như không có chuyện gì đưa mặt đi chỗ khác: "Cậu tắm tiếp đi." Nói xong đi vào phòng ngủ.
Năm phút sau, Trần Mịch Ngôn mặc quần áo xong xuôi đi ra.
"Xong rồi." Anh nói.
"Ừm." Trình Yểu đang lật tạp chí, nghe được giọng anh thì ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Nhìn một cái, ánh mắt đã cố định.
Anh chỉ mặc độc chiếc quần lót.
Tầm mắt Trình Yểu dừng trên thân thể xích lõa của anh, những đường cong và bắp thịt vững chắc chân thực tới không thể bắt bẻ.
Đâu phải cô chưa từng thấy dáng vẻ không mặc quần áo của anh. Một đêm thân mật kia, cô cảm nhận được tất cả: từ bờ vai, ngực và cả cơ bụng của anh...
Cô đã chạm qua tất cả.
Nhưng đó là khi ý loạn tình mê trên giường, lúc đó cô không cố tình nhìn anh.
Không giống hiện tại.
Tầm mắt cô dời xuống dưới thấy đường nhân ngư, lại xuống dưới nữa...
Tim Trình Yểu dần gấp gáp, cổ họng cũng khô rang.
Cô không lừa được mình, cô có dục vọng với Trần Mịch Ngôn.
Trần Mịch Ngôn dùng khăn tắm lau tóc, thấy ánh mắt cô, mặt anh hơi ửng đỏ như không tự nhiên. Dù vậy, anh vẫn tiến về phía cô.
"Quần áo chị lấy không phải đồ ngủ."
Anh ngồi xuống giường, lồng ngực tinh tráng đối diện với cô, trên người mang hương sữa tắm nhàn nhạt.
Trình Yểu chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm một góc chăn: "Ở đó không có quần áo ngủ."
"Ừ, đi vội, không mang theo."
"Cậu dùng tạm một chút, mặc quần áo vào trước đi."
"Em không muốn mặc cái đó đi ngủ." Anh nói: "Không thoải mái."
Trình Yểu không nói.
"Sư tỷ, ngủ thôi, hơi mệt rồi." Trần Mịch Ngôn rút quyển tạp chí trong tay cô để sang một bên.
Trình Yểu "ừ" một tiếng, vén chăn nằm vào.
Trần Mịch Ngôn dựa gần vào cô rồi nằm xuống, Trình Yểu hơi rụt lại theo bản năng.
"Tắt đèn chứ?" Trần Mịch Ngôn nhẹ nhàng hỏi.
"Tắt đi."
"Chị quen rồi?"
"Ừ."
Trần Mịch Ngôn tắt đèn, cả phòng rơi vào bóng tối.
Trình Yểu nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe hô hấp của người đàn ông bên cạnh. Trong bóng tối, cô cảm nhận được anh lần sát tới, như cố ý lại như vô tình dựa vào cô.
Trên người anh luôn rất ấm áp, rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh cao hơn cô một chút.
Cơ thể Trình Yểu khẽ run lên. Cô trở mình, cách xa anh.
Không ngờ Trần Mịch Ngôn lại chen qua, sát tới gần hơn. Anh nằm nghiêng, Trình Yểu đột nhiên cảm nhận được vật gì đó chống vào mông mình, cực kỳ cứng rắn.
Cô hiểu được, cổ như phát sốt.
"Trần Mịch Ngôn, cậu ngủ một chút đi." Cô nói.
Người đàn ông phía sau không có thêm động tác gì.
"Trần Mịch Ngôn?" Trình Yểu lại gọi một tiếng.
"Sư tỷ, em khó chịu." Trong bóng tối, âm thanh khàn khàn của Trần Mịch Ngôn càng được phóng đại.
Anh là đàn ông, không thể không nổi phản ứng khi ngủ bên người mình thích được.
Ngực Trình Yểu nóng lên, một hơi khí nóng lan tràn khắp cơ thể.
Không chỉ anh khó chịu, cô cũng khó chịu.
"Cậu nhịn một chút." Cô chỉ có thể nói như vậy.
Trần Mịch Ngôn đưa tay ôm lấy cô, vật kia ma sát ở phía sau.
Trình Yểu trở mình đối diện với anh: "Trần Mịch Ngôn, hôm nay không được. Tôi không tiện." Cô vẫn đang trong kì kinh nguyệt.
Tay Trần Mịch Ngôn cứng lại một chút.
"Không sao, vậy em ôm chị một chút." Trong không gian tối đen, anh sờ sờ mặt cô, giọng như cực lực kiềm chế.
Vật kia của anh dán vào bắp đùi cô, vừa cứng rắn vừa nóng rẫy, không có dấu hiệu mềm đi chút nào.
Trình Yểu có chút không đành lòng khi nghe hô hấp trầm đục của anh.
"Cậu... tự cậu giải quyết được không?" Cô thấp giọng hỏi.
"Không cần." Anh cúi đầu chôn ở cần cổ Trình Yểu, có chút thống khổ, nói: "Sẽ làm bẩn giường chị."
Trình Yểu ngẩn người, trong lòng mềm nhũn.
Cô đưa tay xuống tìm kiếm.
Nơi đó đột nhiên bị Trình Yểu nắm trong tay, Trần Mịch Ngôn giật mình, cả người hơi run lên.
"Sư tỷ..." Anh thật không dám tin, lồng ngực căng tràn đủ mọi loại cảm xúc, không biết là vui mừng hay thống khổ.
Anh không nhịn xuống được nữa, tay ôm chặt lấy Trình Yểu, môi hôn lung tung.
Từ đầu tới cuối Trình Yểu đều không nói gì. Mãi tới khi anh phát tiết, cô mới thu tay lại.
Trần Mịch Ngôn thở hổn hển, sau đó hô hấp dần bình ổn trở lại.
"Không đi rửa tay sao?" Anh hôn tóc cô.
"Không cần." Trình Yểu nói: "Cậu có muốn đi đổi..."
"Không cần." Anh ôm chặt cô: "Sư tỷ, chúng ta ngủ đi."
Hết chương 24.
Lời của editor: Đoạn trên Ngôn yêu quá, sao giờ huhu
Cô có thích anh dù chỉ một chút không sao? Không thể phủ nhận, cô nghĩ cô không chỉ dừng lại ở mức thích một chút với Trần Mịch Ngôn.
Có một giây, cô muốn chiếm anh làm của riêng.
Ý nghĩ này khiến Trình Yểu kinh hoảng, vì vậy cô chạy trốn.
Trình Yểu chậm chạp không trả lời, lòng Trần Mịch Ngôn dần lạnh. Anh buông tay cô ra, Trình Yểu cho rằng anh sẽ đi.
Nhưng anh bỗng cúi người, bưng mặt Trình Yểu rồi dùng môi cắn lên. Môi lưỡi mềm mại mà ấm nóng của người đàn ông phủ lên, trằn trọc và xâm lược. Trình Yểu mau chóng bị hơi thở của anh bao phủ.
Cả người cô cứng ngắc, sợ run một hồi mới đưa tay đẩy anh ra.
Hai tay Trần Mịch Ngôn rơi xuống, ôm chặt cô vào trong lồng ngực.
Trần Mịch Ngôn dán vào tai cô thở dốc: "Không thích em cũng được. Những chuyện khác, chị không thể nuốt lời."
Trình Yểu bối rối, trong chớp mắt đã hiểu ý anh. Cô hơi khiếp sợ nhìn Trần Mịch Ngôn: "Không phải đã..."
"Không đủ." Anh nói.
Trình Yểu nhìn anh một hồi, thở dài: "Trần Mịch Ngôn, cậu đừng như vậy."
"Chị không thể nuốt lời." Anh vẫn nhắc lại lời đó.
Trình Yểu phát hiện không tiếp tục nói chuyện với anh được nữa. Rõ ràng Trần Mịch Ngôn vừa tiều tụy vừa mệt mỏi, nhưng trước sau vẫn cố chấp nhìn cô.
Trình Yểu luôn có chút không nỡ với anh.
Cô nói: "Trần Mịch Ngôn, chúng ta không nói nữa, cậu đi nghỉ đi."
"Chúng ta cùng nhau." Trần Mịch Ngôn kiên trì: "Em có thể không làm gì hết, nhưng phải ngủ chung."
Trình Yểu: "..."
Cứng đờ một hồi, Trình Yểu đứng lên: "Đi thôi."
Nét mặt căng chặt của Trần Mịch Ngôn hòa hoãn một chút, anh đứng dậy dắt tay cô.
Trình Yểu nhíu mày, cuối cùng vẫn đi theo anh.
Trở về phòng, Trình Yểu ngồi lên giường.
Trần Mịch Ngôn nói: "Em còn chưa tắm."
"Cậu đi tắm đi."
"Quần áo vẫn ở trên."
"Vậy cậu lên đó tắm đi."
Mặt Trần Mịch Ngôn đen lại.
Trình Yểu xoa trán: "Được rồi, đưa chìa khóa cho tôi, cậu vào tắm trước đi."
Nhìn qua có thể thấy Trần Mịch Ngôn hơi vui vẻ, anh mò chìa khóa trong túi quần đưa cho cô: "Đồ ở trong vali."
Sau khi tiếng nước trong nhà vệ sinh vang lên, Trình Yểu bò dậy từ giường, đi lên tầng để vào phòng Trần Mịch Ngôn.
Vừa vào phòng cô đã liếc mắt thấy vali màu đen đặt ở mép giường, không khóa. Cô mở vali ra một cách dễ dàng, đồ đạc bên trong thật hỗn loạn, không hề phù hợp với thói quen bình thường của Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu tìm hai lần nhưng không thấy quần áo ngủ. Cô không thể làm gì hơn là cầm một bộ áo dài tay và quần thường. Đang chuẩn bị đi, Trình Yểu lại nhớ ra chưa lấy quần lót cho anh. Cô quay lại tìm một lần, tìm được túi quần lót trong ngăn kép của vali, Trình Yểu chọn bừa một chiếc màu đen.
Trở lại phòng, Trình Yểu đưa tay gõ hai cái lên ván cửa.
Tiếng nước bên trong dừng lại.
Trần Mịch Ngôn mở cửa rồi ngó đầu ra, tóc và mặt anh đều ướt tới nhỏ nước.
"Quần áo." Trình Yểu đưa vào.
"Cảm ơn." Trần Mịch Ngôn nhận lấy quần áo, cười với cô một chút, lộ ra hàm răng trắng.
Cổ họng Trình Yểu siết chặt.
Cô như không có chuyện gì đưa mặt đi chỗ khác: "Cậu tắm tiếp đi." Nói xong đi vào phòng ngủ.
Năm phút sau, Trần Mịch Ngôn mặc quần áo xong xuôi đi ra.
"Xong rồi." Anh nói.
"Ừm." Trình Yểu đang lật tạp chí, nghe được giọng anh thì ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Nhìn một cái, ánh mắt đã cố định.
Anh chỉ mặc độc chiếc quần lót.
Tầm mắt Trình Yểu dừng trên thân thể xích lõa của anh, những đường cong và bắp thịt vững chắc chân thực tới không thể bắt bẻ.
Đâu phải cô chưa từng thấy dáng vẻ không mặc quần áo của anh. Một đêm thân mật kia, cô cảm nhận được tất cả: từ bờ vai, ngực và cả cơ bụng của anh...
Cô đã chạm qua tất cả.
Nhưng đó là khi ý loạn tình mê trên giường, lúc đó cô không cố tình nhìn anh.
Không giống hiện tại.
Tầm mắt cô dời xuống dưới thấy đường nhân ngư, lại xuống dưới nữa...
Tim Trình Yểu dần gấp gáp, cổ họng cũng khô rang.
Cô không lừa được mình, cô có dục vọng với Trần Mịch Ngôn.
Trần Mịch Ngôn dùng khăn tắm lau tóc, thấy ánh mắt cô, mặt anh hơi ửng đỏ như không tự nhiên. Dù vậy, anh vẫn tiến về phía cô.
"Quần áo chị lấy không phải đồ ngủ."
Anh ngồi xuống giường, lồng ngực tinh tráng đối diện với cô, trên người mang hương sữa tắm nhàn nhạt.
Trình Yểu chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm một góc chăn: "Ở đó không có quần áo ngủ."
"Ừ, đi vội, không mang theo."
"Cậu dùng tạm một chút, mặc quần áo vào trước đi."
"Em không muốn mặc cái đó đi ngủ." Anh nói: "Không thoải mái."
Trình Yểu không nói.
"Sư tỷ, ngủ thôi, hơi mệt rồi." Trần Mịch Ngôn rút quyển tạp chí trong tay cô để sang một bên.
Trình Yểu "ừ" một tiếng, vén chăn nằm vào.
Trần Mịch Ngôn dựa gần vào cô rồi nằm xuống, Trình Yểu hơi rụt lại theo bản năng.
"Tắt đèn chứ?" Trần Mịch Ngôn nhẹ nhàng hỏi.
"Tắt đi."
"Chị quen rồi?"
"Ừ."
Trần Mịch Ngôn tắt đèn, cả phòng rơi vào bóng tối.
Trình Yểu nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe hô hấp của người đàn ông bên cạnh. Trong bóng tối, cô cảm nhận được anh lần sát tới, như cố ý lại như vô tình dựa vào cô.
Trên người anh luôn rất ấm áp, rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh cao hơn cô một chút.
Cơ thể Trình Yểu khẽ run lên. Cô trở mình, cách xa anh.
Không ngờ Trần Mịch Ngôn lại chen qua, sát tới gần hơn. Anh nằm nghiêng, Trình Yểu đột nhiên cảm nhận được vật gì đó chống vào mông mình, cực kỳ cứng rắn.
Cô hiểu được, cổ như phát sốt.
"Trần Mịch Ngôn, cậu ngủ một chút đi." Cô nói.
Người đàn ông phía sau không có thêm động tác gì.
"Trần Mịch Ngôn?" Trình Yểu lại gọi một tiếng.
"Sư tỷ, em khó chịu." Trong bóng tối, âm thanh khàn khàn của Trần Mịch Ngôn càng được phóng đại.
Anh là đàn ông, không thể không nổi phản ứng khi ngủ bên người mình thích được.
Ngực Trình Yểu nóng lên, một hơi khí nóng lan tràn khắp cơ thể.
Không chỉ anh khó chịu, cô cũng khó chịu.
"Cậu nhịn một chút." Cô chỉ có thể nói như vậy.
Trần Mịch Ngôn đưa tay ôm lấy cô, vật kia ma sát ở phía sau.
Trình Yểu trở mình đối diện với anh: "Trần Mịch Ngôn, hôm nay không được. Tôi không tiện." Cô vẫn đang trong kì kinh nguyệt.
Tay Trần Mịch Ngôn cứng lại một chút.
"Không sao, vậy em ôm chị một chút." Trong không gian tối đen, anh sờ sờ mặt cô, giọng như cực lực kiềm chế.
Vật kia của anh dán vào bắp đùi cô, vừa cứng rắn vừa nóng rẫy, không có dấu hiệu mềm đi chút nào.
Trình Yểu có chút không đành lòng khi nghe hô hấp trầm đục của anh.
"Cậu... tự cậu giải quyết được không?" Cô thấp giọng hỏi.
"Không cần." Anh cúi đầu chôn ở cần cổ Trình Yểu, có chút thống khổ, nói: "Sẽ làm bẩn giường chị."
Trình Yểu ngẩn người, trong lòng mềm nhũn.
Cô đưa tay xuống tìm kiếm.
Nơi đó đột nhiên bị Trình Yểu nắm trong tay, Trần Mịch Ngôn giật mình, cả người hơi run lên.
"Sư tỷ..." Anh thật không dám tin, lồng ngực căng tràn đủ mọi loại cảm xúc, không biết là vui mừng hay thống khổ.
Anh không nhịn xuống được nữa, tay ôm chặt lấy Trình Yểu, môi hôn lung tung.
Từ đầu tới cuối Trình Yểu đều không nói gì. Mãi tới khi anh phát tiết, cô mới thu tay lại.
Trần Mịch Ngôn thở hổn hển, sau đó hô hấp dần bình ổn trở lại.
"Không đi rửa tay sao?" Anh hôn tóc cô.
"Không cần." Trình Yểu nói: "Cậu có muốn đi đổi..."
"Không cần." Anh ôm chặt cô: "Sư tỷ, chúng ta ngủ đi."
Hết chương 24.
Lời của editor: Đoạn trên Ngôn yêu quá, sao giờ huhu
Danh sách chương