Theo thời gian trôi qua, ưu điểm tâm tư tỉ mỉ của Long Hạo Thần dần hiển hiện ra. Làm đoàn trưởng, những gì hắn suy nghĩ cần phải nhiều hơn đồng bạn.

"Điều thứ hai tôi muốn nói với mọi người càng quan trọng hơn. Tôi muốn bàn bạc cùng mọi người. Tuy không tiến hành tra xét, nhưng xem một trận chiến này thì trong chúng ta đạt công huân nhiều nhất chắc là tôi, Thải Nhi, Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên. Nhưng nếu nói đoàn đội cống hiến thì Hàn Vũ, Lâm Hâm và Trần Anh Nhi cũng đồng dạng không ít. Nhưng chúng ta đạt được công huân không cân đối. Tôi cảm thấy, một đoàn đội cường đại không chỉ tăng cường cá nhân. Tổng thể thực lực tăng lên mới là quan trọng, mà giá trị công huân quan hệ đến tương lai phát triển. Nếu chỉ có những người xông phía trước như chúng ta mới có giá trị công huân, mà đồng bạn phụ trách hỗ trợ thì không có giá trị công huân, như vậy đối với bọn họ không công bình. Không chỉ thế, nếu tương lai chúng ta có đồng bạn bị thương, cần chữa trị một đoạn thời gian, không cách nào đạt được giá trị công huân thì phải làm sao đây? Có hay không bởi vậy bị tuột lại phía sau? Chúng ta phải đối mặt vấn đề này, càng sớm ra đối sách càng tốt. Mọi người hãy nói ý kiến của mình đi."

Đây mới là việc cực kỳ quan trọng mà Long Hạo Thần muốn nói. Để đạt được giá trị công huân có hai cách, hoàn thành nhiệm vụ săn ma của tháp Nhiệm Vụ tuyên bố, và săn bắt ma tộc. Không cần nói, cách sau đơn giản và trực tiếp nhất. Trong ba tháng sau này, bọn họ càng phải thông qua cách đó có được giá trị công huân. Nếu bởi vì chức trách trong đội khác biệt mà ảnh hưởng giá trị công huân, như vậy đối với đồng bạn đảm nhiệm hỗ trợ mà nói, tâm lý sẽ không dễ chịu.

Lần này ngược lại là Thải Nhi đó giờ không nói lời nào nay lên tiếng trước.

"Ý kiến của tôi giống như Long Hạo Thần, quyết định của anh ấy là quyết định của tôi."

Chức vị phó đoàn trưởng của Thải Nhi tựa như không có, nhưng không ai dám không nghe ý kiến của nàng. Mặc kệ phía trước đối đầu Bích Lục Song Đao Ma vẫn là Bối Tháp Phi Ma, nàng đều một kích tất trúng. Long Hạo Thần là trụ cột vững chắc trong đội, nàng là vũ khí sắc bén nhất của đội.

Tư Mã Tiên cười nói.

"Đoàn trưởng, tôi cũng đang muốn nói cho cậu đây. Ca có dược luôn phụ trách phòng ngự, tên này không biết tấn công, nếu không nghĩ cách thì hắn đời nào đạt được công huân! Tôi không có ý kiến gì, có công huân thì tốt rồi, nhưng tôi thích nhất là giết ma tộc!"

Vương Nguyên Nguyên cũng gật đầu nói.

"Lão trọc nói đúng, chúng ta là một đội, là một tổng thể. Hạo Thần, cậu nói sao thì làm vậy đi. Chúng ta định ra phương án, sau này làm theo là được rồi, tôi chỉ có một yêu cầu, cố gắng bảo đảm công bình cho mọi người."

Về phương diện này, Hàn Vũ đương nhiên không phát biểu ý kiến. Y là Phụ Trợ của Long Hạo Thần, hơn nữa là chủ yếu Phụ Trợ. Lâm Hâm và Trần Anh Nhi đương nhiên cũng không tốt nói thêm cái gì. Ánh mắt mọi người lần nữa tập trung trên người Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần thầm thở ra, gật đầu nói.

"Chuyện này tôi từng suy nghĩ rồi. Nguyên Nguyên tỷ nói đúng, chúng ta là một đoàn thể. Ý kiến của tôi rất đơn giản, tập trung toàn bộ giá trị công huân, mọi người chia đều. Nếu gặp có ai cống hiến cho đoàn đội đặc biệt nhiều, thì đồng bạn cùng nhau xuất ra giá trị công huân tiến hành thưởng cho. Chia đều bao gồm cả thành viên chịu thương."

Chia đều? Nghe hai chữ này, mọi người sắc mặt biến đổi. Vương Nguyên Nguyên kinh ngạc. Tư Mã Tiên khâm phục. Lâm Hâm thì lộ ra cảm kích. Trần Anh Nhi thì nhịn không được hô to.

"Đoàn trưởng muôn năm!"

Lúc trước tuy cô có triệu hoán ra thiết cánh tay ma hùng tham chiến. Nhưng nó cồng kềnh, trước khi bọn họ rút lui đã bị ma tộc xé nát. Chân chính giết chết Song Đao Ma thì số lượng không nhiều lắm. Cho nên giá trị công huân của cô chỉ khoảng mười điểm, đây vẫn là bởi vì mười Song Đao Ma đầu tiên mỗi con một điểm.

"Chủ nhân, tôi không thể tính bên trong." Lúc này Hàn Vũ mới mở miệng.

Long Hạo Thần ngẩn ra.

"Vì cái gì?"

Hàn Vũ bình tĩnh nói.

"Tôi là Phụ Trợ của ngài. Hơn nữa khi tính toán công huân đoàn đội, tôi không thể tính là thành viên trong đội, sẽ ảnh hưởng toàn đội thăng cấp. Làm Phụ Trợ của ngài, vì ngài phục vụ là việc tôi nên làm. Huống chi dưới tác dụng khế ước phụ trợ, tôi đã được đến chỗ tốt quá nhiều, sao còn có thể muốn công huân của mọi người?"

Từ khi hiểu rõ về Long Hạo Thần, Hàn Vũ càng xác định vị trí của mình. Cũng khó trách y như vậy, được khế ước phụ trợ giúp đỡ, nội linh lực bẩm sinh đã tăng lên tới tám mươi điểm. Từ hơn sáu mươi lên đến tám mươi, thoạt nhìn đề cao không tới hai mươi phần trăm. Nhưng trên thực tế, y rõ ràng cảm giác ra tốc độ tu luyện tăng gấp đôi. Cảm giác đối với quang nguyên tố và ngộ tính mạnh hơn trước rất nhiều. Đã được tốt như vậy, đương nhiên y sẽ không cầu mong thêm điều gì.

"Không được, anh là hỗ trợ, mặc kệ là hỗ trợ cái gì, anh và mọi người cùng chiến đấu, cống hiến anh làm ra mọi người đều có mắt nhìn. Nếu đã chia đều thì mọi người cùng chia, nếu không tôi không đồng ý."

Nói lời này là Lâm Hâm, lập tức biểu đạt ủng hộ Hàn Vũ. Đối với toàn đội mà nói, tác dụng lớn nhất của Lâm Hâm theo trước mắt xem ra vẫn là phương diện chế tác đan dược. Mà tác dụng của Hàn Vũ càng lớn. Y vì đoàn đội tuyển chọn học tập kỹ năng trị liệu, để bù đắp khuyết điểm không có mục sư. Đồng thời vững vàng ở mặt sau thủ hộ, phụ trợ. Còn có ma thú đồng bạn của y, Tà Nhãn. Lấy thực lực của Hàn Vũ, đổi thành Tân Săn Ma Đoàn khác, nhất định là ở địa vị kỵ sĩ trụ cột. Mà hiện tại y lại làm công việc phụ trợ trong Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ. Việc y làm mọi người đều nhìn rõ.

"Không sai, nếu chia thì cùng nhau. Hàn Vũ đại ca, chúng ta là người một nhà." Trần Anh Nhi vung nắm tay nhỏ. Cô được Hàn Vũ giúp đỡ nhiều nhất. Sau khi hoàn thành triệu hoán Sinh Linh Môn, Hàn Vũ luôn thủ hộ bên người cô không rời một bước, sợ cô bị thương tổn gì. Những việc này cô bé đều nhìn thấy.

Tư Mã Tiên cười nói.

"Nói đúng lắm, nếu chia thì cùng chia. Ít ra công huân của tôi nhất định sẽ chia cho cậu. Có cậu ở, tôi ít lo lắng! Cứ theo lời đoàn trưởng, chia đều công huân. Nào, trước chia của tôi." Gã vừa nói vừa xắn tay áo.

Vương Nguyên Nguyên nhún vai nói.

"Tôi không có ý kiến. Giá trị công huân gì đều là mây bay. Hạo Thần, cậu làm chủ đi."

Long Hạo Thần mỉm cười nhìn Hàn Vũ.

"Anh đã nghe rồi đó, không cần tôi nói nhiều nữa chứ. Cứ như vậy đi, đây là mệnh lệnh, phản đối vô hiệu."

Hàn Vũ vốn còn muốn nói cái gì, nghe Long Hạo Thần nói câu kia thì rút lại lời từ chối. Y mím môi, không nói ra lời cảm tạ, chỉ là đáy mắt nhiều thêm thứ gì. Đàn ông, nên dùng thực tế hành động chứng minh, so với ở ngoài miệng nổ thì mạnh hơn nhiều.

Long Hạo Thần lấy ra bảo thạch thí nghiệm công huân, khối bảo thạch này có sáu góc cạnh màu vàng trong suốt.

Kéo tay áo, lộ ra lệnh bài công huân, một điểm linh lực rót vào trong. Lệnh bài công huân hình tròn chợt lóe sáng, Long Hạo Thần đem bảo thạch dán sát, nhanh chóng lộ ra giá trị công huân của hắn.

"Bốn mươi bảy." Đây là trận chiến vừa rồi hắn kiếm được toàn bộ giá trị công huân. Lúc đầu thi đấu được thưởng giá trị công huân đều bị hắn tiêu hết sạch. Long Hạo Thần hầu như giết chết Song Đao Ma, giá trị công huân bao gồm cả thành tích của Hạo Nguyệt, tổng cộng khoảng ba trăm tám mươi Song Đao Ma bị xử lý trong vòng hai tiếng đồng hồ chiến đấu.

Thải Nhi chủ động vươn tay ra trước mặt Long Hạo Thần.

"Cũng chuyển của tôi đi." Thông qua bảo thạch thí nghiệm công huân, chỉ cần người bị thí nghiệm đồng ý, có thể trực tiếp chuyển công huân.

Linh lực rót vào, trên cánh tay trắng mềm của Thải Nhi, lệnh bài công huân tỏa sáng. Long Hạo Thần dán bảo thạch vào, lại để cánh tay đè lên.

"Hai mươi lăm." Đây là số công huân của Thải Nhi. Ngay sau đó lập tức chuyển đến lệnh bài của Long Hạo Thần.

Thải Nhi tổng cộng chỉ giết hai ma tộc. Bích Lục Song Đao Ma và Bối Tháp Phi Ma. Bích Lục Song Đao Ma là mười điểm công huân, Bối Tháp Phi Ma có thể bay thì cao tới mười lăm điểm công huân. Có thể thấy ma tộc cao cấp cống hiến công huân càng nhiều.

Sau đó mỗi người đều đem công huân chuyển cho Long Hạo Thần.

Vương Nguyên Nguyên giá trị công huân là ba mươi sáu điểm. Tư Mã Tiên thì ba mươi mốt điểm. Nên biết hai người đều không có ma thú phụ trợ, số này là do tự tay giết được.

Trần Anh Nhi thì mười một điểm, Hàn Vũ cũng giết ba, bốn con. Lâm Hâm đương nhiên không có gì hết.

Long Hạo Thần công huân tối đa, hầu như đa số đều là công lao của Hạo Nguyệt. Ba cái đầu cùng phát ma pháp, lực sát thương cự ly xa khá mạnh.

Cuối cùng giá trị công huân của mọi người cộng lại là một trăm bốn mươi ba điểm. Bình quân phân chia mỗi người hai mươi điểm, dư ba điểm tạm thời bảo tồn chỗ Long Hạo Thần, chờ lần sau phân chia tiếp.

"Tu luyện, tu luyện. Tôi phải sớm đột phá tới cấp năm, mới có thể học càng nhiều kỹ năng." Tư Mã Tiên vừa la làng vừa nhảy lên giường, khoanh chân lại bắt đầu tu luyện.

Người khác cũng trở lại giường của mình. Trần Anh Nhi và Vương Nguyên Nguyên sửa sang phòng nhỏ tạm xây dựng. Tuy hơi đơn sơ nhưng tính ra có thể che mắt người khác.

Long Hạo Thần nắm tay Thải Nhi trở lại "nhà" hai người.

"Chúng ta cũng tu luyện đi." Thải Nhi nhỏ giọng nói. Nói xong nàng khoanh chân ngồi phía trong giường, tiến nhập tu luyện.

Long Hạo Thần ngẩn ra, trong lòng hơi mất mát. Hắn rất thích cảm giác ôm Thải Nhi.

"Ngu ngốc, tu luyện mới là quan trọng nhất. Chúng ta, chúng ta sau này..." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu của Thải Nhi vang bên tai hắn. Cuối cùng mấy chữ bởi vì quá nhỏ, ngay cả tai thính như Long Hạo Thần đều không nghe rõ.

Long Hạo Thần ngồi bên cạnh nàng, khẽ vuốt tóc nàng, cảm thụ mùi hương Thải Nhi tỏa ra, khoanh chân ngồi ngay ngắn, tu luyện.

Hạo Nguyệt ở trên giường lăn lộn một lát lại bò xuống dưới, trong mi mắt khép kín, sáu con mắt phát ra ánh sáng tím nhạt. Nhưng tất cả linh lực đều ẩn giấu, chỉ Long Hạo Thần cơ mồ cảm giác ra nó cũng đang trong trạn thái tu luyện.

Ma thú có thể trực tiếp vận chuyển linh lực để tu luyện rất hiếm thấy. Đa số ma thú dựa vào tự nhiên tiến hóa. Chỉ là Long Hạo Thần không biết nhiều về phương diện này nên không cảm thấy kỳ quái.

Khi Long Hạo Thần mới nhập định không lâu, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Ngay sau đó cửa phát ra thanh âm bùm bùm.

"Có Long Hạo Thần không? Quân bộ mệnh lệnh ngươi lập tức đi báo cáo!" Thanh âm vang dội bừng tỉnh mọi người vừa mới tiến trạng thái nhập định.

Long Hạo Thần nhíu mày nhảy xuống giường, mặc vào quân phục, ánh mắt mọi người dõi theo hắn. Long Hạo Thần ra hiệu hãy bình tĩnh chớ nóng nảy, đi mở cửa doanh trại.

Một chiến sĩ toàn thân nhung trang Tỏa Tử Giáp đứng trước cửa, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, sắc mặt nghiêm nghị.

"Chào ngài, tôi chính là Long Hạo Thần."

Nhìn thiếu niên trước mặt, nhung trang binh sĩ thoáng sửng sốt, đặc biệt bị tướng mạo tuấn tú của Long Hạo Thần kinh diễm, gã hướng Long Hạo Thần làm lễ chào theo quân đội.

"Xin đi theo ta, quân bộ mệnh lệnh ngươi lập tức có mặt."

"Được." Long Hạo Thần tuy không biết có chuyện gì, nhưng vẫn đáp lại kiểu chào quân lễ.

"Tôi đi cùng anh." Không biết khi nào thì Thải Nhi đã tới bên cạnh Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần mỉm cười nói.

"Không có việc gì, cô cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi nhất định sẽ quay lại." Nói xong hắn xoay người cùng binh sĩ rời đi.

Thải Nhi đứng ở đó, chân mày thanh tú hơi nhíu lại, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Long Hạo Thần mới đóng cửa.

Tư Mã Tiên ngồi trên giường, lẩm bẩm.

"Trễ như vậy quân đội còn kêu người, thật không biết điều."

Lâm Hâm cười nói.

"Không chừng là khen ngợi biểu hiện hôm nay của chúng ta."

Binh sĩ mang theo Long Hạo Thần lần nữa leo lên đầu tường. Nồng đậm sát khí hỗn hợp mùi máu tươi ập vào mặt, hiển nhiên trong thời gian họ rời đi, chiến đấu trên thành càng kịch liệt.

Bình sĩ không mang hắn tiếp tục đi lên tiền tuyến, mà là từ sau tường thành chui vào cánh cửa cao chừng ba mét, bước lên bậc thang đi đến thành lâu hai tầng.

Còn không leo lên thành lâu, Long Hạo Thần đã cảm giác đến nguyên tố ma pháp khổng lồ đang điên cuồng khuấy động. Những nguyên tố ma pháp này có đủ các loại thuộc tính, nhưng không hề cuồng bạo.

Đi vào thành lâu, Long Hạo Thần chợt nhìn thấy tình cảnh rung động. Đầu tiên là hàng ngàn ma pháp sư. Từng đạo ma pháp không ngừng phóng ra, ma pháp sư đằng sau hỗ trợ. Mười tổ ma pháp sư không ngừng tuần hoàn phóng ma pháp, đằng trước còn có số lớn mục sư, Thủ Hộ kỵ sĩ.

Từ xa nhìn lại, có thể thấy một tầng màn hào quang lấp lánh kim sắc khổng lồ không biết khi nào đã bao phủ đầu tường Khu Ma quan. Không có địch nhân leo lên tường thành được. Nhưng ở bên ngoài đại quân ma tộc cuồn cuộn không dứt, thậm chí trên không trung cũng đen kịt bóng dáng kẻ địch.

Tiếng gầm gú kịch liệt không ngừng vang, một đoàn lại một đoàn quang đạn vàng từ thành lâu đánh xuống dưới, bắn nổ tung trong đại quân ma tộc.

Quá rung động. Long Hạo Thần nói không nên lời. Mặc kệ là ma tộc vẫn là nhân loại, trên chiến trường đều nhỏ bé!

Binh sĩ mang Long Hạo Thần trực chỉ trung ương thành lâu. Long Hạo Thần thấy Thánh Linh Tâm đứng nơi đó đang ra lệnh.

Thánh Linh Tâm sắc mặt nghiêm nghị, mắt lóe hàn quang. Dù cách xa y hơn mười mét, Long Hạo Thần cũng có thể cảm giác ra trên người y ngập trời sát ý.

Bên cạnh y có ít nhất hơn mười quân nhân, mỗi người đều phát ra khí thế uy phong, cao hơn nhiều so với Long Hạo Thần cấp năm bậc một.

"Báo cáo, đã mang Long Hạo Thần đến." Chiến sĩ mang Long Hạo Thần tiến tới gần như là rống lên mấy chữ đơn giản này. Nơi đây tiếng động quá lớn, không làm vậy thì ngay cả gã còn khó nghe được tiếng mình.

Thánh Linh Tâm khóe mắt liếc Long Hạo Thần một cái, chỉ hướng bên cạnh mình. Mà chính y thì không hề dừng công việc ra lệnh.

Long Hạo Thần đi đến bên cạnh y, đứng lại, hướng Thánh Linh Tâm hành lễ quân đội.

Thánh Linh Tâm không thèm liếc Long Hạo Thần, tiếp tục chỉ huy đại chiến thủ thành.

"Khiến Thiên Không kỵ sĩ quay về nghỉ ngơi hồi phục. triệu hoán sư tập thể triệu hoán phi hành ma thú chống cự trong chốc lát."

"Báo, tổng trưởng, Quang Huy Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn đã chuẩn bị xong."

"Báo, Ám Dạ Chi Thứ đã sẵn sàng."

Thánh Linh Tâm đôi mắt sáng ngời, trầm giọng nói với quân nhân đứng cạnh mình.

"Thay thế vị trí của tôi, tiến hành yểm hộ. Những tên nhãi nhép ma tộc này nếu không cho chúng trọng thương nặng thì sẽ không biết bỏ cuộc."

"Tổng trưởng, ngài muốn đích thân đi?" Quân nhân giật mình nhìn Thánh Linh Tâm.

Thánh Linh Tâm gật đầu nói.

"Là thống soái, không dẫn đầu binh sĩ thì sao kích phát sĩ khí đại quân? Yên tâm, tôi có chừng mực."

"Lam Nghiên Vũ!" Thánh Linh Tâm hét lớn một tiếng.

"Có thuộc hạ." Lam Nghiên Vũ mặc áo choàng ma pháp màu xanh từ cách đó không xa bước vội tới.

Nhìn thấy bà, Long Hạo Thần chấn động, đây chính là mẫu thân của Thải Nhi! Bị Lam Nghiên Vũ nhìn thấy hắn và Thải Nhi ở trên giường, Long Hạo Thần có chút lúng túng, hơi khom người hành lễ với bà.

Lam Nghiên Vũ không thèm liếc Long Hạo Thần, lo lắng nhìn Thánh Linh Tâm.

Thánh Linh Tâm trầm giọng nói.

"Chờ lát nữa tôi sẽ mang theo Huy Diệu Thiên Sứ và Ám Dạ Chi Thứ xung phong liều chết một phen. Sau khi chúng tôi lao ra, ma pháp sư đoàn không cần tiết kiệm ma lực nữa, yểm hộ hai cánh, Ma Đạo đại pháo yểm hộ không trung. Đồng thời sai người đi mời nhóm Cao đại ca, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng chúng tôi."

"Vâng." Lam Nghiên Vũ chỉnh đốn pháp trượng trong tay, hơi khom người hành lễ pháp sư.

Thánh Linh Tâm xoay người nhìn Long Hạo Thần một cái.

"Đi theo tôi."

Thanh âm y lạnh lẽo nhưng đặc biệt rõ ràng, nghe tựa như mùa hè nuốt khối băng. Tuy có chút lãnh nhưmg kích phát đấu chí, cũng khiến tâm trí biến thanh tỉnh.

Chỉ là nói một câu, Thánh Linh Tâm xoay người bước vội ra ngoài, không có binh sĩ nào theo sau.

Tuy Long Hạo Thần không biết vì sao Thánh Linh Tâm đột nhiên gọi mình tới, nhưng Thánh Linh Tâm là chỉ huy quân sự tối cao Khu Ma quan, y đã ra lệnh thì sao Long Hạo Thần có thể cãi? Hắn vội vàng đuổi theo.

Lúc trước Long Hạo Thần từ tường thành Khu Ma quan leo lên mé tường, lúc này Thánh Linh Tâm lại mang hắn từ trung ương Khu Ma quan xuống dưới.

Từ nơi này xuống có một gò đất lớn, chuyên môn dùng để tập trung quân đội.

Bây giờ đã là giữa khuya, đêm nay không ánh trăng. Trên không trung ngẫu nhiên lóe ánh sáng ma pháp mới đem đến chút ánh sáng cho thành.

Nhờ chút ánh sáng này, Long Hạo Thần mơ hồ nhìn thấy mảnh đất trống kia dường như có ánh sáng sắt thép lấp lánh.

Động tác của Thánh Linh Tâm thoạt nhìn không nhanh, nhưng Long Hạo Thần phải chạy vội mới sóng vai với y được. Hắn để ý thấy Thánh Linh Tâm mỗi một bước cự ly đều khá xa, cả người tựa như dán mắt đất trượt đi.

Xuống lầu, Long Hạo Thần ngưng tụ linh lực vào hai mắt, chợt hút ngụm khí lạnh.

Linh lực làm đôi mắt có chút lạnh lẽo, thị giác của hắn cũng biến rõ ràng. Thế này mới xem rõ sắt thép bị ma pháp phản xạ ánh sáng là cái gì.

Những con ngựa cao to phủ giáp trụ đen, hầu như bao cả người chúng. Những con ngựa này thật sự quá to khỏe. Độ cao gần một trượng, dài hơn một mét năm. Long Hạo Thần lần đầu tiên gặp chiến mã hùng tráng như vậy.

Kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa cũng đồng dạng cường tráng. Mắt ước lượng thì mỗi người ít nhất cao hơn hai mét, đồng dạng áo giáp đen hầu như liên tiếp với giáp trụ của con ngựa, nhân và mã hợp nhất thể.

Kỳ lạ nhất là sau lưng kỵ sĩ cao to này đều có đôi cánh khổng lồ chỉ thẳng lên trời. Một cái cánh dài khoảng ba mét, nhìn qua hoàn toàn là sắt thép rèn thành, liên tiếp với bộ giáp sau lưng kỵ sĩ, tựa như hai thanh trọng đao trực chỉ trên trời.

Mỗi kỵ sĩ trong tay đều có một thanh trọng đao dài gần một trượng, chuôi đao chiếm một phần ba chiều dài, lưỡi dao rộng khoảng một thước, kéo dài tới trước. Hai bên có ba đạo thoa hình huyết tào. Bóng loáng mơ hồ ánh sắc đỏ.

Lúc này có một số lớn bộ binh chuyển thang rời khỏi bên cạnh con ngựa to. Hiển nhiên trang bị như vậy, kỵ sĩ cần rất nhiều nhân viên hậu cần cộng đồng trợ giúp mới được.

Đêm rất đen, Long Hạo Thần xem không rõ số lượng kỵ sĩ nhiều ít. Nhưng mơ hồ nhìn ra trên lưng ngựa to, ngoại trừ cường tráng kỵ sĩ, đằng sau còn ngồi một người. Chỉ là so với kỵ sĩ thì dáng người nhỏ gầy hơn nhiều, gần như hoàn toàn bị thân hình cao to của kỵ sĩ che chắn.

Thánh Linh Tâm mang Long Hạo Thần đi tới hàng đầu đội ngũ mới ngừng lại, nâng tay phải lên. Bỗng chốc một luồng sáng vàng phóng lên cao, cho hắc ám đem đến ánh sáng.

Trong phút chốc, vốn nhóm kỵ sĩ còn đang phát ra thanh âm lập tức an tĩnh lại, các con ngựa nghiêm chỉnh xếp hàng. Bởi vì đứng trên mặt đất thị giác bị che khuất, Long Hạo Thần như cũ không xem rõ tổng cộng có bao nhiêu người.

"Các dũng sĩ Quang Diệu Thiên Sứ và Ám Dạ Chi Thứ. Bọn ma tộc hung tàn nhãi nhép đang tấn công Khu Ma quan của chúng ta. Mấy ngàn năm qua, chúng ta chưa từng để nhà mình lạc vào tay kẻ địch. Bổn soái làm tiên phong của các ngươi, mở một đường máu, xông thẳng hướng kẻ thù!"

*Oành, oành, oành--*

Ba tiếng sắt thép vang dội. Kỵ sĩ không nói lời nào, họ đều dùng trọng đao trọng tay đánh vào ngực giáp dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện