Tịnh Không ôm bát, vẫn không nhịn được nhìn về phía nữ thí chủ tóc dài, vừa hâm mộ vừa ngạc nhiên nhìn cô thật lâu, “Sư huynh, nữ thí chủ tóc dài kia là ai? Cô ấy vừa có thể thấy quỷ, lại có thể không hề có gì khó khăn mà ngồi chung bàn ăn với quỷ, chuyện này đúng là kinh ngạc.”

Tịnh Hành liếc mắt nhìn, đúng lúc thấy ông cụ Dư gắp một miếng thịt kho tàu vào bát cô gái tóc dài, sắc mặt hắn thản nhiên, nhàn nhạt ừ một tiếng, ăn một miếng rau xanh: “Ăn cơm đi, đừng nói nhiều.”

Tịnh Không xấu hổ sờ mũi, và mấy miếng cơm rồi nhìn Chân Độ vẫn nghiêm túc ăn cơm, không nhịn được nói: “Chân Độ sư huynh, anh không cảm thấy kì lạ sao?”

Chân Độ lúc này đang nghiêm túc ăn cơm, hắn không dám qua loa, chỉ sợ chính mình không cẩn thận bị sặc. Nhưng mà thực sự cơm với rau này rất dễ ăn, có muối có mùi lại còn nóng hổi, hắn có thể ăn một mạch ba bát lớn, nghe thấy Tịnh Không hỏi vậy thì tranh thủ nói thật cẩn thận: “Kỳ lạ gì? Có gì lạ à?”

Tịnh Không nói: “Chính là nữ thí chủ kỳ quái kia với đám quỷ đó ý, em chưa từng nghe nói người và quỷ có thể ở cùng một chỗ như vậy. Cô ấy có vẻ không sợ gì cả, lá gan cũng lớn thật.”

Chân Độ nhìn nữ thí chủ đang ăn cơm, lại nhìn cả bàn toàn tiểu quỷ hình thù kỳ quái, rất tán thành nói: “Ừ, cảnh tượng thế này tôi cũng mới thấy lần đầu.”

Tịnh Không cứ như là gặp được tri kỷ, nhỏ giọng nói: “Đúng không đúng không, em nói rất kỳ quái rồi mà, là người thế nào mới không sợ quỷ, còn có thể cùng ngồi ăn cơm với chúng chứ?!”

Chân Độ và miếng cơm, muốn nói tuy có hơi kỳ quái khủng bố nhưng quỷ cũng giống người, có tốt có xấu, cũng có tính cách mà mình ưa thích. Chỉ cần chơi thân thì tự nhiên có thể chung sống hòa bình. Mà nữ thí chủ tóc dài có vẻ như chơi rất thân với đám quỷ.

Hắn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên yết hầu nghẹn lại, một miếng cơm mắc ở cổ họng, nửa ngày cũng không trôi xuống được. Hắn nghẹn đến đỏ cả mặt, bát đũa “rầm” một tiếng rơi hết xuống đất! Tịnh Không và Tịnh Hành khiếp sợ, vội nhìn về phía Chân Độ, lúc này mới phát hiện hắn bị nghẹn cơm!

Ngày hôm qua Chân Độ đến chùa Bạch Ngọc, bọn họ cũng nghe nói số mệnh Chân Độ kỳ quái--- đường đời nhiều chông gai, bị thần xui xẻo bám vào người, từ nhỏ đến lớn không biết đã phải trải qua bao nhiêu tai ương vất vả --- Không ngờ hắn ăn một bữa cơm thôi mà cũng có thể tự làm mình nghẹn chết.


Ba anh em Dư gia nghe được động tĩnh vội chạy qua xem, hỏi làm sao vậy? Sao lại thế này? Bệnh cũ tái phát hay là bệnh mới tự nhiên đột phát?

Cái gì? Nghẹn cơm?

“Sao lại nghẹn chứ? Mau gọi điện thoại cho bác sĩ đến đây!”

“Muốn uống một ngụm nước cho trôi cơm không?”

“Nghẹn đến đỏ cả mặt rồi uống nước sẽ sặc mất? Lúc trước không phải có phương pháp cấp cứu khẩn cấp sao, mau thử xem sao!”

“Phương pháp cấp cứu gì chứ? Tôi không biết!”

Chân Độ bị nghẹn đến trợn cả mắt, đã nói lúc ăn cơm không thể nói chuyện, không thể nghĩ đông nghĩ tây, càng không thể nhìn ngang ngó dọc chân trong chân ngoài rồi mà, bằng không chết thế nào cũng không biết đấy.

Cố Phi Âm nghe tiếng cũng sang xem, cô chống gậy gỗ, vươn cổ ngó nghiêng mấy lần. Mấy cô hồn dã quỷ đang uống rượu cũng tới xem náo nhiệt, vội vàng hỏi tiểu sư phụ làm sao vậy? Bị nghẹn cơm sao?

Hai mắt Chân Độ biến thành màu đen, không nói được chữ nào.

Tịnh Không sợ tới mức ngây ngốc tại chỗ, căn bản không biết nên làm gì. Tịnh Hành vội đứng dậy vỗ lưng Chân Độ, hy vọng có thể làm hắn thở được một chút. Ba anh em Dư gia luống cuống gọi điện thoạt, lấy nước, gấp gáp đến xoay vòng tròn.

Cố Phi Âm thấy đấy cũng không phải cách hay, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, lôi tay một cô hồn dã quỷ nói: “Mau giúp đỡ, thò tay vào họng hắn moi cơm ra đi!”

Moi, moi ra?

Không không không, chuyện này không được! Moi thế nào cơ chứ?

Cố Phi Âm nói: “Thò tay vào họng, trực tiếp moi ra, nếu không thì moi thế nào?”

Nhớ lại lúc trước cô ăn cá bị hóc xương không phải cũng tự mình móc ra sao. Cái này cũng giống với xương cá thôi, cô không móc ra được nhưng quỷ thì khác, chúng không có thật thể, chỉ cần tập trung suy nghĩ, lúc quỷ khí lên cao cũng có thể chạm vào thật thể, chỉ cần đưa tay đến yết hầu rồi tập trung ý niệm vào đầu ngón tay không phải là được rồi sao?

Tịnh Không: “…???”

Tịnh Hành: “…!!!”

Ba anh em Dư gia: “…”

Cô hồn dã quỷ bị Cố Phi Âm giữ tay: “…”

Chân Độ không thở nổi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nữ thí chủ tóc dài, hắn thật sự không muốn bị quỷ moi cổ họng đâu a a a???

Hơn nữa mọi người ở đây đều choáng váng, moi ra là động tác gì chứ? Lại còn là quỷ moi?

Cô hồn dã quỷ bị Cố Phi Âm giữ chặt không trâu bắt chó đi cày, dáng vẻ hơi sợ hãi, đưa tay lên nhưng lại không dám hành động, ông cụ Dư lo cho Chân Độ, vội vàng giục nhanh lên nhanh lên, nếu không dám làm thì để ông. Đáng tiếc ông là quỷ mới, muốn chạm vào thật thể vẫn còn rất khó khăn, hơn nữa lúc nãy ông đã cố sức cầm đùi gà rồi, bây giờ cũng chỉ có thể lo lắng suông.


Tiểu quỷ gấp gáp đến bật khóc: “Tôi sợ mà, tôi có thể không móc không? Đổi thành tên quỷ khác đi!”

“Không không không, tôi cũng không dám làm đâu… Quá dọa quỷ rồi.”

“Các ngươi không móc thì tiểu sư phụ sẽ chết nghẹn đó, các ngươi không làm thì để ta!”

Kẻ cất lời là một quỷ nam, hắn vén tay áo, dáng vẻ anh dũng hy sinh.

Cố Phi Âm vỗ vai hắn: “Cố lên!”

“Đại sư yên tâm, cứ tin ở tôi!”

Nhóm cô hồn dã quỷ và tiểu Dư đều rất khẩn trương, những đôi mắt xám trắng trừng lớn, vươn cổ vào xem. Nhưng mà cũng quá nghiêm túc xem nên máu mắt đều chảy ròng ròng, nhìn càng thêm âm trầm khủng bố.

Chân Độ:…

Tịnh Hành trơ mắt nhìn một tiểu quỷ vươn bàn tay trái tái nhợt, cứng đờ ra. Tay hắn là hư vô, móng tay dài đen nhánh, trực tiếp xuyên qua mặt Chân Độ, nửa bàn tay đều ở trong mặt hắn. Không biết là sờ chỗ nào mà chỉ một lúc sau Chân Độ ho một tiếng, phun miếng cơm ra, hắn kịch liệt ho khan, cuối cùng thở lại được bình thường, lục tục một lát, không còn sức lực ghé người dựa vào bàn.

Oa, cứu được người rồi!

Nhóm cô hồn dã quỷ cao hứng nhảy nhót, lần đầu tiên chúng biết thì ra ngoài bay đi lượn lại, mình còn có ích như thế, “Oa oa thật là lợi hại, hóa ra chúng ta còn có thể moi cơm nha!”

“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ mình lợi hại vậy, về sau có ai bị nghẹn cứ tới tìm tôi.”

“Ha, không phải tôi vẫn hay nghe nói mấy đứa trẻ con ăn kẹo ăn đậu phộng bị nghẹn đó sao? Nếu không sau này cậu đi bệnh viện làm đi, nếu có việc thì giúp moi ra, như vậy cũng coi như làm việc thiện tích đức. Cậu moi mười hai mươi lần, tích lũy trong mấy năm, tích tiểu thành đại, có khi sau này đi đầu thai thì được đi cửa sau đó!”

“Oa, không phải chứ, còn có thể như vậy sao?”

“Từ sau tôi nhàm chán không có việc gì cũng đi bệnh viện giúp người ta móc họng, dù sao tôi cũng rảnh, cả ngày ngoài việc lượn lờ khắp nơi cũng chẳng có việc gì làm.”

Mấy cô hồn dã quỷ càng nói càng hăng say, chỉ hận không thể lập tức đến bệnh viện giúp moi đậu phộng moi kẹo moi xương cá moi cơm giúp mọi người.

Cái đầu trọc lóc của Chân Độ vùi trong cánh tay, nước mắt tủi nhục không nhịn được chảy ra.

Tịnh Hành: “…”

Tịnh Không: “…”

Ba anh em Dư gia ngơ ngác, nhìn tiểu sư phụ Chân Độ bỗng dưng chuyển nguy thành an, cứ như là đóng phim điện ảnh vậy: “… Đây là móc ra rồi sao?”

“Ừ, hình như vậy? Cơm nhổ ra rồi.”


“Ai moi vậy? Ba chúng ta sao?”

Dư lão nhị chắp tay trước ngực vái khắp bốn phía, “Vất vả rồi, mọi người đã vất vả rồi.”

Vừa mới dứt lời liền cảm thấy có một luồng gió âm u thổi tới làm bọn họ run cầm cập, lẩy bẩy ôm chặt người, nhất thời vẻ mặt đau khổ, chẳng lẽ bọn họ nói sai gì rồi sao?

Cố Phi Âm rất vừa lòng gật đầu, cô biết ý tưởng của mình không sai đâu, cẩn thận nói: “Ăn từ từ thôi, đừng vội, trong nồi vẫn còn mà đúng không?”

Ba anh em Dư gia liên tục gật đầu: “Còn còn, trong nồi vẫn còn rất nhiều, tiểu sư phụ nếu không đủ cứ nói chúng tôi lấy thêm một bát cho cậu?”

Chân Độ: “…”

Không, tôi không vội, ta không hề vội tí nào. Cẩu ông trời đáng chết!



Bữa cơm trưa này vô cùng náo nhiệt, gà bay chó sủa, Chân Độ vẫn chưa ăn no, bây giờ ôm bát đũa ăn từng miếng thật cẩn thận. Dáng vẻ kia cứ như ăn kim ăn châm, chỉ sợ sơ ý là nó đâm chảy máu mồm. Tịnh Không cũng không dám nói chuyện với Chân Độ nữa, hắn chưa từng gặp ai xúi quẩy như vậy, nhận thức hoàn toàn bị thay đổi.

Ngay cả Tịnh Hành cũng không nhịn được nhìn Chân Độ mấy lần, nói: “Sư phụ tôi đoán số mệnh rất chuẩn. Hay là tôi tìm ông ấy nhờ tính số mệnh cho cậu? Có thể ông ấy giúp được cậu.”

Chân Độ nói: “Cảm ơn ý tốt của sư huynh, nhưng mà tôi là được sư phụ nhặt từ đống rác về, không biết chính xác sinh thần bát tự, sợ là tính không chuẩn.”

Tịnh Không nói: “Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, tôi cũng được sư phụ nhặt về. Chúng ta giống nhau nhưng mà tôi không xui xẻo như cậu.”

Chân Độ khẽ cười: “Mỗi người đều có số cả, bây giờ tôi còn sống chứng tỏ số tôi chưa đứt được.”

Tịnh Hành nói: “Vậy cậu cẩn thận một chút.”

Chân Độ ừ một tiếng, cái miệng nhỏ tỉ mỉ cẩn thận ăn hết một bát cơm, lần này không sặc nữa, hắn buông bát đũa, thở dài thỏa mãn.

Cố Phi Âm cũng ăn đến miệng bóng nhẫy no nê, cô cảm thấy không cần ăn cơm tối nữa vẫn đủ sức chạy mấy vòng lên núi. Nhóm cô hồn dã quỷ lại càng sung sướng hơn, chúng ăn tròn cả bụng. Một bữa này có thể giúp chúng chống chọi qua ba cái mùa xuân rồi. Bây giờ ăn xong vẫn còn thừa rất nhiều, đương nhiên tất cả đều cảm ơn tiểu Dư, một con quỷ tốt bụng nhiệt tình lại hiếu khách.

Tiểu Dư:…



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện