Ông chưa từng thấy qua người nào dễ nhìn như vậy. Một thân áo bào trắng, một tay cầm thiền trượng, đạp trăng mà đến, vô cùng đẹp mắt. Sư phụ cõng ông xuống núi, máu trên người ông đều thấm bẩn hết cả áo tăng của sư phụ, nhưng sư phụ lại không hề chê bẩn, còn trị thương cho ông, cho ông ăn cơm.
Từ đó về sau, ông không đi đâu cả, có thời gian liền tới ngôi chùa đầu thôn quét rác, sắp xếp kinh thư, sau đó liền làm chú tiểu, đi theo sư phụ, cũng không còn ai dám bắt nạt ông nữa. Bởi vì sư phụ có uy vọng rất lớn, ngay cả thôn trưởng cũng đối xử lễ phép với sư phụ, cũng vì thế mà hay dặn dò ông một chút, nhắc ông ngoan ngoãn đi theo sư phụ học tập Phật hiệu, đối với đứa trẻ không nhà để về như ông có thể nói là nơi chốn tốt nhất.
Nhưng ông cũng thường xuyên nhớ tới cô gái tóc dài từng đem ông xách ra khỏi bẫy rập, thoạt nhìn có chút khủng bố kia. Ông còn từng hỏi sư phụ: "Ngọn núi này có tinh quái không hả sư phụ?"
Sư phụ hỏi ông: "Thứ gì là tinh, thứ gì là quái? Người cứu con là tinh quái, hay người đem con đẩy xuống bẫy là tinh quái?"
Ông mơ hồ chỉ nói sư phụ nói đều rất có đạo lý, người cứu ông chính là người tốt, mà người hại ông chính là kẻ xấu.
Sau này lại có một đêm, ông đột nhiên thấy sư phụ từ trong thiện phòng đi ra, trong miệng nói thầm: "Con quỷ nhỏ ngốc ngếch."
Ông mờ mịt hỏi sư phụ: "Con quỷ nhỏ gì thế ạ?"
Sư phụ nhìn trời một lát, cười nói: "Một con quỷ nhỏ không biết trời cao đất rộng, cái gì cũng dám ăn."
Ông vẫn không hiểu rõ, sư phụ lại không nói thêm gì. Ngày hôm sau sư phụ liền lên núi, ông lén đi theo sau, trốn ở phía sau cây, nhìn thấy nữ quỷ tóc dài từng cứu ông kia đau đến mức lăn lộn khắp núi, nhìn thấy sư phụ ông liền hu hu kêu khóc chạy trốn. Lúc ấy, ông cảm thấy cô gái tóc dài vốn rất đáng sợ, lại không còn đáng sợ chút nào.
"Sư phụ, sư phụ? Sư phụ người lại đang suy nghĩ gì?"
Liễu Nguyện xoay người lại, thật mạnh vỗ cái trán tiểu đồ đệ nói: "Đi nhanh lên, nhìn thấy con liền phiền."
Tịnh Hành: ". . . ? ?"
Liễu Nguyện chắp tay sau lưng liền đi ra, thôi, thôi, có thể vào lúc sinh thời chờ được đến Cố tỷ tỷ, đã là chuyện rất không dễ dàng.
Sư phụ nói quả nhiên không sai, Cố tỷ tỷ thật sự trở lại rồi.
. . .
Hoạt động cứu viện duy trì trong một khoảng thời gian rất dài. Dù sao không chỉ có trấn Bạch Ngọc xảy ra chuyện, mấy thành trấn chung quanh cũng đều thương vong nặng nề, nhưng là trấn Bạch Ngọc bởi vì được cứu giúp đúng lúc, nên tình huống tốt hơn rất nhiều.
Hơn một trăm con quỷ trong tay Cố Phi Âm đều giao hết cho tiểu Trương cùng tiểu Lý, để bọn họ dẫn đi làm việc. Hào ca còn thật sợ mình bị bán cho đặc bộ, vào đặc bộ thì sao có thể có kết cục tốt chứ? Hắn ta khóc lóc nói với cô gái tóc dài : "Tôi sẽ biểu hiện thật tốt, thật đó, cô ngàn vạn lần đừng bán tôi đi! Tôi không muốn đi địa giới, cũng không muốn chuyển thế đầu thai. Tôi chỉ muốn làm quỷ, sự nghiệp của tôi vừa mới bắt đầu, tôi không muốn đầu thai về làm dân đen ngu ngốc đâu!"
Cố Phi Âm nhếch môi, cả người thoạt nhìn cực kì âm trầm đáng sợ: "Vậy phải xem biểu hiện của các ngươi rồi."
Hào ca thề son thề sắt: "Yên tâm đi!"
Cố Phi Âm vừa lòng gật gật đầu, quay đầu liền lấy điện thoại di động ra, mở Wechat nhận năm nghìn tệ tiểu Trương chuyển tới. Năm nghìn tệ luôn đó, bằng cả hai tháng tiền lương của cô cộng lại, lại có thể ăn bữa ngon rồi. Đợi đến lúc trở về, cô liền đi mua chút đồ gia vị về nhà, tự mình nấu lẩu ăn. Còn đi chợ mua chút thịt bò, dạ dày, nấm hương, ngó sen…, mua thêm chút tỏi hành rau thơm rau diếp cá băm nhỏ làm nước chấm. Cô có thể một mình ăn từ lúc trời tối đến tận hừng đông, nghĩ thôi mà nước miếng đã chảy ra rồi.
Trương đạo trưởng cùng Lý đạo trưởng cũng là lần đầu tiên phát hiện quỷ còn có thể dùng như vậy, liền học theo, bắt trăm con quỷ phân đi ra ngoài tiến hành cứu viện. Bởi vì bọn nó đều bị Cố đại sư tự mình trói, cho nên dù muốn trốn cũng trốn không thoát, cũng không sợ bọn nó xằng bậy, huống chi người của đặc bộ cũng không phải là hạng vô năng, chỉ là so với Cố đại sư, đúng là không lợi hại bằng.
Vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ, tự nhiên sẽ làm cho đám quỷ quái giúp đỡ cứu người. Ngoài ra, ông Dư còn dẫn một đội quỷ quái đi ra đoạn đường gần đó khiêng đá. Bởi vì đá rơi xuống rất nhiều, chặn kín đường, nhiều nơi gặp tai nạn còn không thể vào cứu viện được. Mở đường cũng trở thành một việc làm quan trọng bậc nhất.
Trừ cái này ra, người đặc bộ còn tới biệt thự hướng sông của Cố đại sư, mời những con quỷ tốt ở đó tới giúp đỡ. Đợi đến khi làm xong việc, đốt thêm chút tiền âm phủ, đầu heo là được. Dù sao bọn họ cũng phát hiện ra, kỳ thật đám quỷ quái này cũng không có tham lam lắm, chỉ cần có ăn có uống có chỗ ở, thì chuyện gì cũng dễ nói.
Có điều việc này cũng phải để toàn quỷ tốt đi, nếu là gặp phải lệ quỷ hung ác, vậy liền không ổn rồi, không phải ngươi chết, chính là ta vong.
Cùng lúc đó, trợ giúp từ các quốc gia cũng lần lượt gửi đến, tiền quyên góp từ các nơi trên toàn quốc cũng lần lượt đưa đến khu vực chịu thiên tai.
Công tác cứu viện tiến hành đâu vào đấy.
Việc Cố Phi Âm có thể làm cũng không nhiều lắm. Dù sao cô cũng yếu ớt như vậy. Chợt nghĩ đến di sản trong mộ của diễm quỷ, cô liền đeo khẩu trang, quay đầu dắt họ Trang đi lên núi. Đáng tiếc, khi cô đến cửa mộ mới phát hiện, của ngôi mộ này lại bị đá rơi xuống chặn kín lại? !
Cố Phi Âm: ". . . ? ? ! !"
Này ông trời chết dẫm này rốt cuộc có ý gì hả? Làm như vậy khác nào cắt đứt đường tài lộ của cô, còn hủy cả nhà của cô nữa?
Nói cũng lạ, cô nhớ rõ mộ của diễm quỷ không phải ở bên cạnh vách núi, mà là được núi non bao quanh, cây xanh rậm rạp, khí hậu phong cảnh đều tốt vô cùng, nếu không cô cũng sẽ không muốn chuyển nhà sang bên này như vậy. Hiện tại lại xuất hiện cái hố to, chẳng lẽ trước kia cũng từng xảy ra động đất rất nghiêm trọng, chấn động làm sụp cả núi chắc?
Cố Phi Âm nghĩ không ra, lúc này cực kì đau lòng, tức chết cô rồi.
Họ Trang che miệng hi hi hi hi cười không ngừng, bị Cố Phi Âm cho một bàn tay lệch mồm, họ Trang liền chỉ có thể mừng thầm trong lòng.
Cố Phi Âm nghĩ nơi này bị chặn đường cũng không sao, dù sao cô đã biết đường, đợi đến lúc chết lại tới cũng như nhau thôi, là đồ của cô thì không chạy thoát được!
Cô ngửa mặt lên trời thét dài, lôi họ Trang ra gặm vài ngụm cho ấm bụng mới miễn cưỡng giải trừ mối hận trong lòng.
Họ Trang: . . . Chít chít chít chít! ! !
. . .
Từ khi trấn Bạch Ngọc xảy ra động đất, phần lớn tin tức trên mạng đều xoay quanh tình hình cơn địa chấn, tỷ như cứu viện đội đến nơi, tỷ như con đường nào được khai thông, lại tỷ như số lượng người tử vong cùng bị thương liên tục đổi mới. Việc này gần như được dân chúng toàn quốc quan tâm.
Giờ phút này, một ít người rốt cục từ khu vực thiên tai thoát ra, rốt cục ở trên mạng lên tiếng. Ngoài việc cảm thấy may mắn trốn được một kiếp, còn có cảm ơn: "Lần động đất này thật sự rất nguy hiểm. Tôi muốn cám ơn một vị ân nhân, vào lúc tôi suýt chết, là cô mang người từ trên trời giáng xuống lôi tôi ra khỏi đống phế tích. Tuy rằng chân của tôi bị tàn phế, nhưng nhặt lại được một cái mạng. Tôi sẽ sống cho thật tốt."
"Trên lầu, cậu là người của trấn Bạch Ngọc sao? Tôi cũng vậy đó, tôi cũng rất biết ơn cô ấy. Nếu không có cô, tôi và ba mẹ tôi đều sẽ chết dưới lòng đất."
"Tôi cũng vậy tôi cũng vậy. Ba tôi mở tiệm thuốc ở trấn Bạch Ngọc. Sau khi động đất xảy ra tôi suýt bị hù chết. Hôm nay tôi rốt cuộc có thể liên hệ được với ba, ba nói cho tôi biết là một cô gái rất tốt bụng đã cứu ông ấy. Người cứu ông ấy còn có hòa thượng ở chùa Bạch Ngọc. . . Nhưng cô gái kia rất lợi hại, còn dẫn người lấy được thuốc từ phế tích ra. Nhờ có số thuốc đó, mới có thể giúp cho nhiều người có thể sống sót hơn!"
"Tôi cũng là người ở trấn Bạch Ngọc. Lúc xảy ra động đất tôi còn đang xếp hàng ở bệnh viện, lúc ấy hơn một nửa bệnh viện đều sụp xuống, thật nhiều người bị nhốt ở bên trong, tôi đều bị dọa đến điên rồi, hoàn toàn không biết nên làm cái gì, may mắn cô gái đó đưa người tới cứu chúng tôi. Lúc ấy tôi cảm giác như mình nhìn thấy thiên thần vậy!"
"Tôi là giáo viên trường trung học trấn Bạch Ngọc, cũng nhờ có các hòa thượng chùa Bạch Ngọc cùng cô ấy đã điều người tới giúp đỡ, cám ơn bọn họ đã cứu rất nhiều các bạn học sinh. . ."
"Ta sống ở bên cạnh trấn Bạch Ngọc, nghe nói là người của các bạn bên đó tới dọn hết đá chặn trên đường đi, mới để cho đội cứu viện thuận lợi tiến vào, thật cám ơn! Nghe nói người dọn đá đó, bọn họ cũng là người của cô ấy. . . Cám ơn nha!"
"Oa, các cậu nói ân nhân là ai, cô gái kia là ai thế? Chúng tôi cũng muốn đi cảm ơn cô ấy!"
"Cái này không thể nói. Tôi hỏi ba tôi rồi, bởi vì tôi cũng muốn tự mình đi cảm ơn cô ấy, nhưng ông ấy nói không thể nói được. Người trong trấn chúng tôi, còn có người của cục đều rất bảo vệ cô gái này, không muốn tiết lộ tư liệu của cô. Tôi chỉ biết cô họ Cố."
"Các ngươi không cần hỏi nhiều như vậy, người tốt như thế nên được bảo vệ riêng tư. Cô ấy chắc hẳn cũng không thích những tình huống quá náo nhiệt, cho nên mới không muốn lộ diện. Tôi sẽ vĩnh viễn cảm kích cô ấy, hàng năm đều đi chùa cầu phúc cho cô."
Lúc này ông Vương ôm cháu trai nhỏ cũng ở nhà xem tin tức, còn quyên chút tiền, luôn chú ý tình hình nhân dân vùng thiên tai, than thở nói ông trời quá đáng, quá vô tình, làm chết nhiều người như vậy.
Tiểu Vương nói: "Con xem trên mạng đang nói có cô gái đã cứu thật nhiều người, nhưng lại không nói tên của cô, cũng không biết là ai cao thượng như vậy."
Bé Vương rung đùi đắc ý, chớp đôi mắt to tròn nói: "Là chị đó!"
Tiểu Vương trợn trắng mắt: "Không phải chị."
"Chính là chị đó, con cảm thấy chính là chị!"
Tiểu Vương hết chỗ nói, con trai anh là bị chị gái kia tẩy não rồi hả?
Bé tiểu Vương kéo từng ngón tay nhỏ, nói đạo lý rõ ràng: "Mấy ngày nay con đều không gặp chị. Chị tốt bụng như vậy, lương thiện như vậy, chị ấy khẳng định là anh hùng siêu cấp, thấy chỗ nào có người cần trợ giúp, liền từ trên trời giáng xuống đi cứu bọn họ nha. Chị chính là siêu nhân điện quang!"
Còn siêu nhân điện quang nữa? Tiểu Vương không chỉ muốn trợn trắng mắt, còn muốn nhổ nước bọt.
Đây rõ ràng là lời nói trời ơi đất hỡi của trẻ con, cố tình ba già nhà anh còn cảm thấy có đạo lý: "Có thể đúng thật ấy nhỉ? Cứu người là chuyện tốt mà, có gì không thể nói chứ? Nhưng cố tình tất cả mọi người đều trăm miệng một lời nói không thể nói, không chừng là đã ký hiệp nghị bảo mật gì đó, cho nên mới không thể nói. Có khả năng chính là có quỷ đi cứu bọn họ!"
Bé tiểu Vương òa lên: "Ông nội ông nội, chúng ta ra bờ sông đi. Con hỏi các thúc thúc bọn họ một chút xem có phải là chị đi cứu người thật hay không!"
Ông Vương nói được, hiện tại đi luôn!
Tiểu Vương: . . .
Bà Vương và vợ tiểu Vương ngồi ở một bên: . . .
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính: . . . Tiền Tiền bay đi rồi.
Họ Trang: hí hí hí hí
Lão hòa thượng: . . .
Tịnh Hành: . . .
Chân Độ: . . .
Danh sách chương