Chỉ là trời lạnh giá, áo bông vừa dày vừa nặng, giặt cũng không có chỗ phơi nên rất lâu khô, không như quần áo mỏng mùa thu, chỉ phơi mấy ngày đã khô rồi. Hơn nữa cô cũng chỉ có hai bộ, bộ mặc trước đó và bộ mua sau này. Cô suy nghĩ một lát, lại treo cái áo bông vừa nặng vừa ướt lên trên chổi của bà lão, mỗi ngày bà lão toàn đi lung tung, có thể thuận tiện giúp cô hong khô quần áo.

"Cám ơn bà."

Bà lão: ". . ."

. . .

Tô Địch ở lại bệnh viện mấy ngày, bệnh viêm phổi đã đỡ hơn rất nhiều, sau khi đắp thuốc, những vết thương do bị đông lạnh cũng chậm rãi lành lại. May mà bị thương không quá nặng, nếu không thì thảm rồi. Thấy sức khỏe đã ổn định, chỉ cần uống thuốc điều dưỡng, thì không có gì đáng ngại nữa, cũng không cần phải ở lại trong bệnh viện nữa, Tô Địch muốn xuất viện.

Bởi vì có quá nhiều phóng viên nghe tin đến đây, bên ngoài bệnh viện gần như 24/24 đều có người canh giữ, có người quá đáng hơn thậm chí cải trang muốn vào chụp trộm, cũng bởi vì có vài phóng viên không có lương tâm, không hề che giấu nên để lộ vị trí của Tô Địch, bởi vậy lại rước lấy vô số fan hâm mộ, một vài fan hâm mộ nghe lời còn tốt, có vài người cực đoan đã nghĩ cách muốn trà trộn vào gặp Tô Địch, làm cho bệnh viện bình thường luôn trật tự giờ trở nên hỗn loạn.

Lại nói, mấy ngày nay người đại diện của Tô Địch đã từ chối trên trăm lời yêu cầu phỏng vấn của các tạp chí, có thể thấy được bên ngoài mọi người quan tâm đến mức nào.

Sau khi bệnh tình của Tô Địch ổn định, anh cảm thấy không nhất thiết phải ở lại trong bệnh viện, liền bảo người trong nhà làm thủ tục ra viện, mặt khác cũng muốn liên lạc với Cố Phi Âm. Anh muốn tự mình cảm ơn cô, cũng muốn biết rốt cuộc là ma bỏ qua anh, hay là Cố Phi Âm cứu anh từ trong tay ma quỷ ra. . .


Cố Phi Âm là ân nhân cứu mạng của Tô Địch, anh muốn đi tìm cô cảm ơn, người nhà họ Tô tất nhiên sẽ không chậm trễ. Mẹ anh còn đặc biệt chuẩn bị quà lớn. Vì bà nghe nói đối phương là cô gái trẻ tuổi nên không chỉ mua ít thực phẩm bổ dưỡng, còn đặc biệt mua thêm một bộ mỹ phẩm dưỡng da. Các cô gái đều thích thứ này, chắc hẳn sẽ không từ chối.

Mẹ anh nói: "Trước đây cô bé đó không nói lời nào đã rời đi, chắc hẳn cũng không phải là một người quan tâm tới công danh, chúng ta muốn đi thì nên đi lặng lẽ thôi, đừng để phóng viên phát hiện, tránh cô bé sẽ bị những phóng viên kia làm phiền mà ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường."

Điều này cũng đúng, mấy ngày nay cả nhà bọn họ đều bị phóng viên đuổi cho phát sợ. Phải nói rằng, ngay cả bạn học của Tô Địch cũng không may mắn tránh thoát được, chỉ vì bọn họ có thể có được một tin tức độc nhất vô nhị.

Mẹ anh căn dặn một hồi, lại nhắc tới chuyện xảy ra vào buổi sáng khi bà đi chùa gặp đại sư: "Mẹ thấy đại sư rất lợi hại, mẹ vừa mới tới còn chưa nói câu nào, ông ấy đã hỏi mẹ: Có phải con bà vẫn bình yên vô sự đúng không? Mọi người nghe xem, thậm chí cả chuyện này mà ông ấy cũng tính ra được! Mẹ lại kể chuyện con bị bắt cóc rồi được cứu cho đại sư nghe. Ông ấy nói con được cao nhân cứu giúp, mệnh số đã thay đổi, sẽ bình yên vượt qua số kiếp chắc chắn phải chết, về sau chỉ cần nhiều làm nhiều việc thiện tích đức, không đi làm chuyện xấu đến mức bị trời phạt, thì cả đời sẽ được giàu sang phú quý."

Trước đây Tô Địch vốn không tin những chuyện này, nhưng sau khi trải qua đêm đó, anh lại phải tin.

Mẹ anh lại lấy ra hai tấm bùa bình an xin được trên chùa, lần lượt đưa cho chồng và con trai mình: "Cái này đã được Bồ Tát khai quang, sẽ bảo vệ cho mọi người được bình an."

Tô Địch đeo bùa bình an ở trên cổ rồi muốn đi tìm Cố Phi Âm luôn tối nay?

Hôm nay là ngày làm việc trong tuần, buổi tối hẳn cô cũng nghỉ làm, vừa lúc có thể tránh được những phóng viên kia.

Cha anh đồng ý. Cô Cố đi làm trong công viên giải trí, ở thành phố A, các công viên giải trí như vậy thương sẽ đóng cửa vào lúc sáu giờ chiều. Khoảng sáu rưỡi bọn họ sẽ lên đường, đến bảy giờ chắc cô cũng ở nhà. Đáng tiếc không có số điện thoại của cô, nếu không bọn họ có thể gọi điện thoại hỏi thử trước thì tốt.

. . .

Cha Tô Địch đi làm thủ tục ra viện trước, khó tránh khỏi bị người chặn lại. Người đại diện lại gọi tới mười mấy vệ sĩ làm tốt các biện pháp an toàn, lúc này mới bảo vệ Tô Địch rời khỏi viện trước sự bao vây của một đám phóng viên và fan hâm mộ. Cùng ngày hôm đó, tin tức "Tô Địch ra viện" lại trở thành tin tức được tìm kiếm nhiều nhất, một lần nữa trở thành đề tài được mọi người bàn luận. Fan hâm mộ của Tô Địch lại náo nhiệt.

"Sao Địch Địch lại ra viện? Không sao chứ? Đã khỏe chưa? Sao không ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày vậy!"

"Thật đáng thương, Tô Địch ở bệnh viện bị một vài truyền thông vô lương và đám fan cuồng tìm cách đi gặp anh, nghe nói còn có kẻ trộm quần áo của y tá đi chụp lén. Anh nhất định là bị những người này ép cho phải ra viện."

"Vậy thì cũng thật quá quắt. Anh thật vất vả mới thoát khỏi nguy hiểm, ở bệnh viện dưỡng thương cũng không yên, những người này quá đáng quá rồi!"

"Đúng vậy, tôi nghe nói Tô Địch được một cô gái cứu, cô gái kia đưa Tô Địch đến bệnh viện liền rời đi ngay trong đêm. Người ta còn biết không gây phiền phức cho Tô Địch, thế mà những fan cuồng mang tiếng yêu thương Tô Địch, quan tâm Tô Địch thậm chí còn không bằng một đầu ngón chân của cô ấy!"

"Nhắc tới cũng thấy cô gái kia thật tốt, khi tôi đi chùa cầu phúc cũng đốt cho cô ấy thêm một nén hương!"


"Sao lại có người quá quắt thế chứ, anh bị thương, lại bị khiếp sợ cần nghỉ ngơi, thật vất vả mới thoát chết, có thể để cho anh được tĩnh dưỡng tử tế không hả?"

Lời này khiến cho vô số fan hâm mộ khen ngợi, trong giây lát đề tài “Xin để cho Tô Địch nghỉ ngơi, không nên đi làm phiền" đã trở nên sốt dẻo.

Mà trong tối hôm đó, cả nhà Tô Địch liền mang theo quà đi tới đường Phú Dân tìm căn nhà đổ nát trong lời đồn đại.

Bên đường Phú Dân chắc đang được phá bỏ và di rời, phía trước là bất động sản mới xây dựng, phía sau còn có một loạt khu dân cư cũ. Phần lớn những người ở đây đều là người từ vùng khác tới thuê. Nếu là tòa nhà đổ nát nhất thì hẳn phải ở phia sau.

Cha Tô Địch lái xe một đường tìm kiếm, khi đi qua một hẻm nhỏ, ông quả nhiên nhìn thấy mấy tòa nhà bỏ hoang phía xa. Nó đổ nát như vậy thì hẳn không có người ở, có lẽ cô chỉ ở gần đây.

Tô Địch mở cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, không biết vì sao, anh nhìn tòa nhà đổ nát này lại đột nhiên cảm thấy có gió lạnh thổi qua, chỉ cảm thấy hơi lạnh phả vào người làm anh vội kéo khăn che kín cổ và ho khan một tiếng, cố ném đi cảm giác khác thường trong lòng.

Mẹ anh cũng đưa thò cổ kiểm tra mọi nơi, vừa nói: "Chúng ta nên tới tìm cảnh sát xác nhận lại, cũng không thể chẳng biết gì lại lỗ mãng chạy tới thế nào, cũng không biết có thể tìm được người không."

Cha anh nói: "Tôi đã hỏi rồi, cảnh sát nói bọn họ chưa từng tới bên này, nhưng trên ghi chép viết, cô Cố nói cô ở trong tòa nhà đổ nát nhất, còn tương đối dễ tìm, đến lúc đó ở dưới tầng gọi cô ấy một tiếng là được. Hai người xem chỗ nào trông đổ nát nhất?"

Mẹ anh muốn nói ở đây đều quá nát, nhìn không an toàn, một cô gái ở đây sẽ rất nguy hiểm, nhưng cô lại ở chỗ đổ nát nhất, chắc hẳn tình cảnh trong nhà không tốt lắm, cũng không có cách nào khác.

Tô Địch dựa ở sổ xe trên cửa, chiếc xe màu đen chậm rãi đi về phía tòa nhà bỏ hoang. Anh nhìn một hồi chợt chấn động!

Anh ngửa cổ dựa vào trên cửa sổ, trợn tròn mắt nhìn phía trước và vô cùng hoảng sợ, thật sự không dám tin tưởng. Sao phía trước có một bộ quần áo đang bay vậy trời???

Chỉ thấy bên cạnh tòa nhà bỏ hoang này có một bộ quần áo nhẹ nhàng đón gió lạnh bay tới bay lui. . .

Không, nhất định là anh hoa mắt, còn chưa lành bệnh nên nhìn nhầm thôi.

Anh che đầu: "Không được, không được, con đau đầu quá, hôm nay chúng ta tạm thời về trước đã!"

Cha mẹ anh sợ hãi hỏi: "Sao lại đau đầu? Chẳng lẽ có di chứng à? Có cần tới bệnh viện khám không?"

Gương mặt Tô Địch tái nhợt, vội nói: "Không cần, chúng ta về nhà trước đi!"


Hai người cũng không nghi ngờ gì anh, con trai không thoải mái đương nhiên là chuyện lớn nhất. Ông Tô vội vàng quay đầu xe. Về phần nói cảm ơn thì chỉ có thể chờ cơ hội khác vậy.

Mãi đến khi chiếc xe chạy rất xa, Tô Địch còn len lén quay đầu nhìn. Trong bầu trời u ám vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy bộ quần áo tung bay trong không trung.

Anh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy và khủng hoảng.

Quá tà đạo, tại sao lại có bộ quần áo bay trên trời chứ?

. . .

Mấy ngày nay, đường Phú Dân quả thật xuất hiện rất nhiều tin đồn, có người nói gần đây trong tòa nhà bỏ hoang càng không yên ổn, người đi ngang qua luôn có thể nghe được bên trong có tiếng người nói chuyện, hơn nữa mỗi lần đi ngang qua chỗ ấy đều thấy rất lạnh. Trước đó còn có người nói nhìn thấy người từ bên trong đi ra, gần đây ly kỳ hơn, không ít người đi đường ban đêm nói nhìn thấy thật sự có ma ở tòa nhà bỏ hoang, bởi vì bọn họ nhìn thấy có một thứ hình dáng như bộ quần áo bay trong không trung. Quần áo thì không có khả năng bay, vậy chỉ có thể là ma, chỉ là bọn họ không nhìn thấy ma được nên mới nhìn thấy quần áo. . .

Lại có người nói, tòa nhà bỏ hoang kia có âm khí càng kinh người hơn, ngay cả người lớn cũng đặc biệt căn dặn trẻ con trong nhà đừng đi tới chỗ đó chơi, ở đó có ma!

Chuyện này được truyền khi khắp đường Dân Phú, nói rất sinh động, ngay cả tin tức mấy năm trước cũng được lôi ra. Không phải mấy năm trước đã xảy ra vụ án giết người ở tòa nhà bỏ hoang này sao? Không chừng kẻ đó đã biến thành Lệ Quỷ trở về báo thù vân vân.

Ngay cả Cố Phi Âm cũng nghe được những lời này, bởi vì khi cô đi mua bánh bao, bà chủ thấy cô đi từ chỗ tòa nhà bỏ hoang tới còn đặc biệt dặn dò cô một câu, bảo cô phải cẩn thận, bên kia đã từng có người chết, gần đây xảy ra chuyện ma quái, không yên ổn. . . Đi đêm nhớ phải cẩn thận.

Cố Phi Âm gật đầu công nhận. Bên kia đúng là có hai ma đang ở.

"Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận. Tôi cần hai gói thịt bò, hôm nay lấy thêm một trứng luộc nước trà."

Trứng luộc nước trà đấy! Cô cũng có thể ăn trứng luộc nước trà. Oa, quá hạnh phúc rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện