". . ." Lời này cô đúng là không thể phản bác, cô cũng không nghĩ tới ba mẹ Tô Địch sẽ tự mình tới đây nói cảm ơn. Đáng tiếc cô lại bỏ lỡ một cơ hội tốt để hóng hớt, đợi lần sau Tô Địch tự mình đến, cô nhất định không thể lại bỏ lỡ.

Cố Phi Âm nói: " Mấy người bạn của cô đâu rồi?”

Nữ quỷ áo đỏ vừa nghe vậy đã biết cô muốn làm gì, có một cái bảo tiêu là cô còn chưa đủ, còn muốn càng nhiều, cô nâng mắt nhìn một cái: "Không! Tôi không chấp nhận!"

Cố Phi Âm nói: "Tôi có thể đưa thù lao, một người một ngọn nến, bây giờ nến rất đắt, những hai tệ một cây."

Nữ quỷ áo đỏ: "Tôi. . ."

Cố Phi Âm: “Hử?"

Nữ quỷ áo đỏ: ". . ."


Không biết tại sao, cô lại nghĩ tới cô gái tóc dài này một ngụm ăn luôn con ma kia, cũng không biết cô đã tiêu sạch sẽ hay chưa, khí tức trên người cô thi thoảng có chút giống con lệ quỷ tà ác đó, âm hiểm ác độc, khiến đám ma khác nhìn liền sợ hãi, cảm giác như chính mình cũng muốn bị ăn vậy, tựa như lúc này.

. . . .

Mười phút sau.

Nữ quỷ áo đỏ vẻ mặt thâm trầm đi tuốt đằng trước, ở sau lưng cô còn có ba con ma khác, đều là mấy con ma cô gặp được sau khi chết, lúc này bốn người bọn họ như bốn tên bảo tiêu phân biệt đứng xung quanh cô gái tóc dài. Bọn họ thong thả lại ngơ ngác mà bay, sắc mặt nhợt nhạt trông càng thêm kì lạ.

Có thể không kỳ lạ sao, bọn họ thành ma rồi còn tới làm bảo tiêu cho người ta. . .

Đã vậy trong đó một con ma vẫn là người quen của Cố Phi Âm. Lúc trước, khi Cố Phi Âm đến khu vui chơi xin việc, chính là cô ấy dẫn đường cho. Có điều cô ấy bình thường cũng rất bận, mỗi ngày đều phải canh chừng cho đứa con trai sắp thi đại học, hồn phách cũng sắp tiêu tan rồi. Hôm nay cũng là bởi vì con trai cô ở trường học, rảnh rỗi một chút, vừa nghe triệu hoán đã tới, thuận tiện còn hỏi một chút Cố Phi Âm công việc thế nào rồi? Không bị phê bình chứ?

Nữ quỷ áo đỏ sau đó liền nghe thấy cô gái tóc dài vô cùng kiêu ngạo nói, "Tôi làm việc rất tốt, ông chủ đặc biệt vừa ý, hiện tại tôi đã là nhân viên chính thức rồi!"

"Không tệ nha, cô phải cố gắng mà làm, thăng chức tăng lương là chuyện đơn giản."

"Ừa, yên tâm đi, hiện tại tôi cũng là người có kinh nghiệm làm việc, sẽ không phạm sai lầm."

"Vậy thì tốt, làm nhân viên chính thức công ty còn mua cho cô năm loại bảo hiểm và chi trả tiền nhà cho cô nữa, đãi ngộ cũng không tệ lắm! Có điều cô làm việc ở nhà ma cũng phải cẩn thận, tôi đi ngang qua nhà ma nhiều lần nhìn thấy mấy người mặt mũi bầm dập, đều là bị khách hàng đánh đó."

Chuyện như thế, cô cũng nhìn thấy quá nhiều lần rồi, may mà cô chỉ nằm trong quan tài, cũng không có người chạy vào trong quan tài đánh cô, cho nên cô vẫn luôn rất an toàn. Nữ quỷ áo đỏ nghe được trợn trắng mắt, cô gái tóc dài này ngay cả lệ quỷ cũng dám ăn, còn sợ người đánh?

"Được rồi, đi nhanh lên đi, đừng nói chuyện phiếm nữa, chúng ta về trước rồi nói."

Cố Phi Âm ừ một tiếng, ôm chặt cái túi trong ngực, quả thật nên nhanh trở về thì hơn, bên ngoài rất không an toàn, chỉ là được bọn họ vây quanh thế này, quả nhiên là rất có cảm giác an toàn.

Người cầm theo số tiền lớn, làm sao có thể không cẩn thận? Bị trộm mất, cô biết tìm ai khóc đây?

Hơn nữa có số tiền này, cô có thể đi dán một ít tờ rơi. Trước đây cô từng đi hỏi thăm, những quảng cáo trong TV được nhiều người nhìn đến nhất, một cái phải tốn hơn một ngàn vạn, mà biển quảng cáo ở ven đường cũng phải có mấy vạn! Ngay cả phát tờ rơi cũng phải mất tiền, tiền sắp xếp chữ, viết chữ, photo gì đó cô đúng là trả không đủ. . .

Cho dù đi tìm một cửa hàng photo, in một trang giấy cũng mất năm hào, mười tệ mới được hai mươi trang, in một trăm trang có thể giảm giá 5%, mặc dù là giảm giá, nhưng vẫn rất đắt.


Cuối cùng cô chỉ có thể chọn biện pháp cuối cùng chính là mua chút giấy trắng về rồi tự mình cắt, tự mình viết, viết xong thì đem ra ngoài dán. Đây cũng là biện pháp rẻ và tốt nhất rồi, ít nhất là tốt hơn việc đi hỏi từng người một rất nhiều. Đáng tiếc bây giờ là xã hội pháp trị, quảng cáo nhỏ cũng không thể tùy tiện dán, nếu không sẽ bị bắt, cô chỉ có thể lén lút đi ra ngoài dán vào buổi tối.

Có mấy vạn này, cô có thể làm được nhiều việc hơn.

Một cái chân đổi mấy vạn tệ, quả nhiên rất có lãi, không thiệt chút nào.

. . .

Cố Phi Âm đang vui sướng nghĩ về tương lai, nghĩ thế nào đều cảm thấy tương lai tươi sáng.

Phía sau cô có một người thanh niên cao gầy đi tới, hắn cực kì xấu xí với một đôi mắt hình tam giác, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, vừa thấy liền biết người này không có ý tốt, có âm mưu.

Hắn liếc mắt nhìn cô gái tóc dài trước mắt đang cúi đầu, đi đường khập khà khập khiễng, cùng với hai chiếc túi cô xách trong tay, lại ôm một chiếc túi trước ngực. Cô gái này thoạt nhìn âm trầm, ăn mặc cũng bình thường, vừa nhìn đã biết là dạng người không được chào đón cho lắm. Tính cách hướng nội, gia cảnh lại không tốt, thế nhưng ba cái túi trong tay cô thoạt nhìn rất cao cấp, còn ôm đến chặt như vậy, đồ vật bên trong chắc chắn rất đáng tiền. Huống chi còn là một cô gái có tật ở chân, người như vậy là dễ bị bắt nạt nhất. . .

Trong lòng có ý định xấu, hắn cũng không để ý cái khác, bước chân cũng nhanh hơn, vào lúc sắp đi qua đối phương đột ngột dùng lực, từ phía sau bên trái vươn ta một cánh tay, một phát tóm gọn cái túi trong ngực cô. Hắn dung sức mạnh mẽ giật một phát cái túi ôm vào lòng, cũng không kịp nhìn them gì, ôm đồ vật vào trong ngực rồi xoay người chạy!

Mãi đến khi chạy thật xa, không cảm giác được có người đuổi theo sau, thậm chí cả tiếng la hét xin giúp đỡ cũng không có, hắn mừng thầm quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa nhìn một cái chân hắn liền lảo đảo —— chỉ thấy cô gái tóc dài đứng ở cách đó không xa, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn theo hắn, không khóc lóc gào thét chói tai, cũng không có kinh ngạc, cứ đứng thẳng tắp như vậy, sâu kín theo dõi hắn, chẳng khác nào một con ma.

Một trận gió lạnh thổi qua, hắn nhìn thấy mái tóc đen dài của cô bị thổi tung lên, phất phơ bay lượn. Hắn đột nhiên có chút hoảng hốt, cắn răng một cái, xoay người chạy trốn càng nhanh.

Hắn cực kì quen thuộc đường lối ở đây, ngay sau đó liền chạy vọt vào trong ngõ hẻm, rẽ trái rẽ phải, rất nhanh đã đến một quán ăn hắn thường tới. Hắn quay đầu lại nhìn vài lần, quả nhiên không có một người đuổi theo. Hắn vào quán ăn, gọi một đĩa thịt rang cháy cạnh, một đĩa gà băm cay cùng một bát canh chân giò hầm. "Thêm một cân rượu xái."

Gọi món xong rồi, hắn mới đi tới nhà vệ sinh cạnh đó, nhanh chóng lấy đồ vật giấu bên trong túi ra, giỏi quá! Phong bì này được dán lại cẩn thận, bên trong dày một cục, theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn, bên trong này nhất định là tiền.

Hắn hưng phấn mở ra xem, quả nhiên là tiền, vậy là buổi tối lại có tiền đánh bài rồi.

"Không nghĩ tới cô ta nhìn có vẻ nghèo kiết xác như vậy, mà lại có thật nhiều tiền."

Hắn đem tiền cất đi, chuẩn bị ăn cơm xong sẽ đi mua hai cây thuốc lá Trung Hoa để hút, sau đó hẹn người chơi mạt chược. Dù sao tiền này là của hắn, hắn tiêu xài như thế nào đều được. Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, hắn không kiên nhẫn trả lời: "Chờ một lát, lão tử còn chưa đi xong."


Câu nói vừa dừng một chút, tiếng đập cửa lại vang lên lần thứ hai, "cộc,cộc,cộc,cộc" gõ không ngừng, tính hắn vốn nóng nảy, đã nói có người còn gõ cửa, khác gì không đem hắn để vào mắt? Lúc này hắn liền lấy một tay kéo cửa ra: "Gõ gõ gõ, gọi hồn. . . A? !"

Lời nói của hắn nghẹn lại, bởi vì ngoài cửa nửa cái dáng người cũng không có!

Đùa dai? Trêu hắn à? Hắn nghi hoặc đi vào bên trong, đóng cửa lại, ai biết dây lưng còn chưa cởi, tiếng đập cửa lại vang lên, lần này vẫn như cũ, " cộc,cộc,cộc,cộc" tiếng gõ cửa liền không dứt.

Hắn thấy thật phiền, tiến lên mở cửa ra, muốn cho đối phương trở tay không kịp! Nhưng mà khi hắn mở cửa ra, trước cửa vẫn trống không. . . Xảy ra chuyện gì?

Không đúng, rõ ràng khi hắn mở cửa tiếng đập cửa kia vẫn còn vang lên, hắn cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, thế nào lại không có người?

Hắn không khỏi có chút hoảng, bả vai lại đột nhiên bị người gõ một chút, hắn giật mình xoay người sang —— sau lưng rỗng tuếch, đập vào mắt hắn chỉ có nhà vệ sinh trống hoắc.

Này, này, này. . . tà môn như vậy?

"Hêy." Bả vai lại bị vỗ một cái, tựa như còn có người ghé vào lỗ tai hắn gọi một tiếng, hắn giật mình câm như hến, đôi mắt tam giác hoảng loạn không ngừng đảo qua đảo lại xem xét xung quanh, trong miệng lầm bầm chửi mát cho chính mình thêm can đảm. Bên cạnh hắn căn bản không người, cũng không có người nào cố ý giở trò quỷ, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được bả vai hắn bị người vỗ. . .

Hắn không dám đi vệ sinh nữa, ôm túi đồ đi ra ngoài tìm chỗ ngồi xuống. Chủ quán rất nhanh bưng bát canh chân giò hầm lên. Hắn tự múc một chén, thổi thổi, bưng lên uống vài ngụm ấm bụng, khẩn trương trong lòng từ từ bình tĩnh lại. Ngẫm lại tình huống vừa rồi, hẳn là do hắn đột nhiên có mấy vạn kích động quá mà sinh ra ảo giác đi, trên đời này cũng không thể nào có ma thật chứ?

Có điều hắn từng nghe mấy người già nói qua chuyện bị ma quỷ vỗ vai, nếu bị ma vỗ bả vai, tốt nhất không nên quay đầu lại, bởi vì con người có dương khí, dừng ở trên vai liền thành hình ngọn lửa, một khi quay đầu lại, ngọn lửa liền bị dập tắt, cũng đồng nghĩa với việc dương khí bị dập tắt, người một khi không có dương khí, ma quỷ liền dễ đến gần. . .

Hắn còn sợ hãi trong lòng, thấp thỏm lo âu, tuy rằng chuyện vừa rồi khá tà môn, nhưng bây giờ đã là xã hội hiện đại, những tập tục mê tín thời phong kiến đều là giả, không đáng để tin, đúng vậy, giả, đều là giả hết!

Nghĩ như vậy, thanh niên cao gầy quả nhiên yên tâm hơn nhiều, bát canh chân giò này cũng không tệ lắm, cho cả bí đao, đậu nành, chắc hẳn là hầm khá lâu, bí đao được hầm đến mền ra, đậu nành vừa đưa tới miệng đã tan, non mềm ngon miệng. Canh được hầm kĩ thành màu trắng đậm đà, bỏ thêm chút hành thái nhỏ, thơm mà không ngấy, uống vào một chút đã ấm bụng, ngon đến mức đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào theo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện