Lúc Cố Phi Âm sắp ngủ, lại nghe thấy ngoài cửa như có người đang quét dọn. Âm thanh loạt xoạt trong đêm tối truyền tới, giống như có người dùng vật cứng vạch mạnh xuống mặt đất, càng nghe càng nổi da gà!

Không còn cách nào khác, cô đành phải ngồi dậy nhìn một chút. Dưới ánh trăng nhàng nhạc, cô nhìn thấy một bóng lưng gầy guộc đang đứng trước cửa, trên người mặc một chiếc áo bông màu xanh đen, trong tay còn cầm một chiếc chổi tre.

Xoạt…

Xoạt xoạt…

Xoạt xoạt xoạt…

Đối phương dường như biết Cố Phi Âm đã đi ra, nên xoay đầu 360 độ nhìn cô, lộ ra một khuôn mặt cứng nhắc, nhăn nheo, che kín bởi những vết thương xanh tím, đôi mắt đờ đẫn màu xám tràn đầy tử khí.

Bà lão nhìn cô một cái rồi lại quay đầu đi, tiếp tục quét dọn.

Cố Phi Âm bèn nói :” Thật xin lỗi, âm thanh bà quét dọn khá lớn, cháu còn muốn ngủ để ngày mai dậy sớm đi làm nữa. Có thể làm phiền bà xuống dưới tầng quét dọn giúp cháu được không ạ?”

Bà lão :”…”

Hai người nhìn nhau một lát, Cố Phi Âm nhíu mày lần nữa : “Không được ạ?”

Bà lão nhìn cô một lúc rồi mới cầm chổi bước xuống dưới tầng. Bóng lưng gầy gò của bà lắc lư theo từng nhịp bước, không lâu sau cũng biến mất trong màn đêm vô tận.

Không ngờ lại dễ nói chuyện như vậy, đúng là một bà lão thông tình đạt lí mà!

Chỉ là âm thanh phía tầng dưới lại càng lớn hơn, càng tỏ ra hoảng loạn, dường như còn nghe thấy như có người đang gọi “bà á a a …”, nhưng chỉ một lát sau lại biến mất, phảng phất như bị người khác bóp cổ vậy.


Những người này thật là khó hiểu, cũng không biết tòa nhà bỏ hoang này có cái gì thú vị để chơi nữa.

Cô xuống tầng dưới nhìn một chút lại phát hiện mấy người đến đây đều đang trốn trong một căn phòng nhỏ ở tầng bốn, cả người run lên vì sợ hãi.

Cô gái hàng xóm và bà lão đều đứng ở cửa căn phòng, không đi vào bên trong, giống như đang trêu đùa mấy người kia vậy. Cô ấy đứng trước của phòng nhảy lên nhảy xuống đầy thích thú, thậm chí vì nhảy quá mạnh mà đầu đụng cả vào trần nhà rồi lại rơi xuống. Trần nhà cũng sắp bị cô đụng sập xuống, còn cô thi thoảng lại phát ra tiếng cười vui vẻ. Bà lão cầm chổi đi qua đi lại trên hành lang, chậm rì rì quét dọn, nhưng chỉ cần nơi nào phát ra âm thanh bà đều xoay đầu lại xem xét. Cặp mắt chứa đầy tử khí nhìn người khác một cách đầy nghiêm túc.

Nơi này là tòa nhà bỏ hoang, cửa chính cửa sổ không có bốn phía thoáng đãng, nhìn một cái là đến cuối. Dù có trốn trong phòng vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài. Từng cơn gió lạnh lẽo ào qua, mang theo hơi lạnh thấm vào lòng người.

Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi khiến cho căn phòng càng trở nên lạnh lẽo.

“ Binh binh binh…”

“ Xoạt xoạt xoạt…”

Trong bóng tối, từng đợt âm thanh quỷ dị vang vọng khắp tòa lầu .

Mấy người trốn trong phòng bị dọa đến mức cả người run rẩy, thậm chí còn có người không kìm nén được mà khóc lóc, lẩm bẩm xin tha mạng.

Cố Phi Âm bọc mình trong áo bông ấm, ngồi xuống đầu cầu thang. Dày vò một trận như vậy, cô càng ngày càng có tinh thần rồi. Chỉ vừa ngồi một lất, cô lại nghe thấy có tiếng tít tít bên chân. Ngó nghiêng một hồi mới phát hiện ra một chiếc điện thoại màu đen nằm trên mặt đất.

Những người này cũng thật sơ ý, thứ đồ đắt tiền như vậy lại không cất giữ cho tốt. Nếu là cô có một chiêc điện thoại, cô nhất định sẽ mua một sợi dây đeo trên cổ không rời!

… …

Đào Lập Chí bị dọa sợ đến mức muốn khóc rồi!

Ban đầu chỉ là mấy anh em trốn học ra ngoài đi ăn đồ nướng mà thôi, thế mà cứ chỗ này chỗ nọ một tí lại nói đến cao ốc bỏ hoang này mấy năm trước từng có người chết. Nhà thầu lúc ấy bỏ dở nửa chừng chạy lấy người, về sau cũng không có ai dám nhận làm tiếp công trình này nữa. Vùng này có nhiều chuyện ma quái, nghe nói trước kia có người đi đêm ngang qua còn nghe thấy tiếng gõ “binh binh binh” từ trong lầu truyền ra. Có người còn nói nhìn thấy trong lầu có bóng người nhưng đến khi bước vào xem lại không thấy ai hết.

Chuyện này càng nhiều người kể thì càng thêm kì bí, tòa nhà bỏ hoang này cũng trở thành căn nhà ma có tiếng khắp vùng.

Đào Lập Vĩ đi học chín năm rồi, sao có thể tin vào những chuyện yêu ma quỷ quái? Thế là hứng thú bừng bừng, kéo đến đây nghỉ ngơi thăm thú luôn.

Năm người bọn họ mở đèn điện thoại đi vào trong tầng một, không có chuyện gì xảy ra hết. Trong phòng vừa ẩm thấp lại vừa tối tăm, trên tường phủ đầy mạng nhện, rõ ràng là một căn nhà cũ kĩ không người, không có thứ gì kì lạ cả. Đến tầng hai họ nhìn thấy một người phụ nữ đứng cạnh cửa sổ. Vốn nghĩ rằng mình chỉ nhìn nhầm, ai dè đi lại gần lại đúng là có một người đứng đó thật!

Người đó đứng quay lưng lại với họ, không nhìn rõ mặt mũi ra sao nhưng chỉ nhìn bóng lưng cũng biết đó là một cô gái gầy gò yếu đuối.

Mấy người bọn họ nhìn nhau một cái, cũng không nghĩ cô ta là ma. Dù gì thì trên đời này chỉ có người giả thần giả quỷ chứ chẳng có ma quỷ thật nào cả. Cô gái này một thân một mình chạy đến đây lúc trời tối, chẳng lẽ là đến để nhảy lầu tự tử?

Lúc đó mấy người bọn họ không nhận ra, khi mới vào căn nhà này vẫn có thể nhìn thấy những dãy nhà và ánh điện phía xa, đến lúc này lại không thấy được nữa. Cảnh vật xung quanh bị che phủ bởi một màn đen dày đặc, trong không khí tràn ngập bóng đen khiến cả căn nhà như bị cô lập giữa trời đất.

Đào Lập Chí đi qua trước, gọi một câu:” Dì à, dì ở đây làm gì thế? Về nhà đi...”

Người phụ nữ xoay đầu nhìn lại,cô ta thực sự “xoay” đầu lại một trăm tám mươi độ, thân thể vẫn giữ nguyên như cũ. Trên khuôn mặt trắng bệch, máu chậm rãi chảy ra từ mắt, mũi, miệng, tai. Cặp mắt xám đục đờ đẫn nhìn về hướng bọn họ tràn đầy hưng phấn!

... ...

“ Á á á á... ma a a ! ! !”

Đào Lập Chí sợ đến run rẩy, răng va vào nhau lập cập, cả người đơ ra. Mấy tên phía sau cậu cũng bị dọa hết hồn, một lúc mới kịp lấy lại tinh thần, chen chúc nhau chạy trốn ra ngoài.

Bọn họ vốn định chạy xuống tầng dưới, nhưng người phụ nữ kia lại đột nhiên xuất hiện trên cầu thang, thân thể cứng ngắc nhảy từng bậc từng bậc một. Có lúc vì dùng sức quá mạnh mà đầu kẹt cả vào trần nhà, cô ta lắc qua lắc lại vài cái, cơ thể bị vặn một cách dị dạng liền rơi xuống. Đôi mắt đỏ ngòm máu trừng bọn họ chằm chằm...


Bọn họ sao dám chạy qua đó đối mặt với cô ta? Bèn vội vã chạy như điên lên tầng.

Mấy người bọn họ chạy khá nhanh,lúc sau đã cắt đuôi được người phụ nữ đó. Cô ta vẫn đang chầm chậm nhảy từng bậc cầu thang, lúc lại mắc đầu vào tràn nhà, lúc lại vướng chân vướng tay. Mấy người họ chạy đến tầng bốn thì dừng lại, sợ chạy lên cao quá mà bị ngã thì toi. Càng sợ lỡ như gặp phải thứ quỷ quái gì nữa.

“ Thứ đó đuổi theo lên chưa?”

“ Vẫn, vẫn đang ở tầng dưới...”

Binh ...

Binh binh ... ...

Âm thanh này, từng tiếng từng tiếng một vang lên, càng ngày càng gần, như bùa đòi mạng vậy.

Mấy người họ nhìn nhau, dường như từ trên mặt đối phương nhìn thấy được sự sợ hãi, mồ hôi tuôn ra như suối, chốc lát đã ướt đẫm phần áo trước ngực và sau lưng.

“Làm sao đây? Làm gì bây giờ đây? Cô ta sắp đuổi đến nơi rồi, hay chúng ta nhảy lầu đi !”

“ Nơi này cũng cao mười mấy mét, nhảy xuống không chết cùng tàn! Mày dám nhảy không? Chết rồi ! Điện thoại tao rơi con mẹ nó rồi, bọn mày nhanh gọi điện báo cảnh sát đi, bảo họ đến cứu chúng ta nhanh!”

Đúng rồi! Bị dọa đến mức quên cả việc gọi điện báo cảnh sát!

Mấy người luống cuống tay chân, run rẩy ấn gọi cảnh sát, nhưng không biết tại sao chẳng có cột sóng nào. Gọi 110 chỉ nghe thấy từng tiếng tút tút lạnh lùng.

Việc này càng làm cho mọi người càng trở nên tuyệt vọng.

“ Tao không muốn chết, tao không muốn chết đâu,tao vẫn còn trẻ, không muốn chết đi như thế này!”

“Tao cũng vậy, không muốn chết, sau này tao sẽ không bao giờ bỏ học nữa hu hu hu... ...”

Một đám người như thú dữ bị dồn đến đường cùng, cả người hoảng hốt lo sợ gấp gáp tìm đường thoát.

Đúng vào lúc này, tai lại truyền đến tiếng chổi quét nhà loạt xoạt. Đến lúc này bọn họ không ngây thơ đến mức nghĩ rằng có người thực sự đang quét dọn. Bốn năm tên ai nấy đều sợ run người, như có hơi lạnh từ chân truyền lên.

Xong rồi!

Vẫn là Đào Lập Chí phản ứng nhanh nhất, dẫn mấy người còn lại trốn vào một góc phòng. Mấy tên con trai trời không sợ đất không sợ,muốn cùng nhau xông pha thiên hạ lúc này ôm chầm lấy nhau, cả người run rẩy, mặt mũi tèm lem nước mắt.

Đào Lập Chí cho rằng mình sẽ chết ở đây rồi, nhất là khi nghe thấy tiếng chổi quét xoàn xoạt của bà lão, nghe như thể có người dùng bàn chải chà xát trên da thịt vậy. Càng nghe da đầu càng tê dại. Còn cả người phụ nữ đang nhảy nhót kia cuối cùng cũng nhảy lên đến nơi rồi. Trên đầu còn mắc cả mấy hòn đá nữa!

Đừng hỏi làm sao mà cậu biết, bởi vì người phụ nữ đó đứng ngay trước của phòng, cậu bèn ló đầu ra nhìn một cái liền thấy. Đào Lập Chí nghi ngờ, đầu cô ta hình như đã đập thủng cả trần nhà rồi? Tòa nhà này có khi nào sẽ sụp luôn không?!

Nhưng cũng vào lúc này, cậu vô cùng kinh ngạc vì thấy hai con ma ở bên ngoài, bà lão tiếp tục quét dọn, người phụ nữ tiếp tục nhảy, không hề có ý muốn tiến vào bên trong phòng.

Đào Lập Chí cực kì kinh ngạc, trong nỗi tuyệt vọng lại nhìn thấy một sơi hi vọng mong manh, âm thầm nói với mấy tên phía sau:” Chúng mày đừng khóc lóc nữa, bọn họ có lẽ không vào được, đợi đến khi trời sáng mặt trời xuất hiện, chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

“ Thật? Bọn họ không vào ?”

“ Không, đều ở trước cửa kìa! Không hề đi vào! Tao nghĩ trong phòng này có cái gì đó nên bọn họ mới không vào được.”

Chuyện này, rõ ràng là buồn ngủ gặp chiếu manh.


Lúc này khác nào tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đám người Đào Lập Chí lại trốn thêm nửa giờ nữa, nhận ra hai người kia không vào bên trong, một người chỉ biết quét đi quét lại, tuy rằng đầu vẫn xoay trái xoay phải nhưng không làm ra hành động nguy hiểm gì khác. Người còn lại mặc dù tạo ra động tính khá lớn nhưng cũng chỉ ở trước cửa nhảy lên nhảy xuống, đập đầu đến mức tường vỡ nát cũng không sao.

Cứ như vậy, bọn họ tạm thời coi như được an toàn, chỉ cần qua đêm nay,đến khi trời sáng là được cứu rồi.

Mấy người Đào Lập Chí cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía cửa. Ai dè đúng lúc bọn họ đang cực kì vui mừng thì sau khung cửa vốn trống rỗng bỗng lòi ra một cái đầu. Cái đầu như thể bị khảm trên khung cửa, cằm gác trên ngưỡng cửa, mái tóc dài phất phơ theo gió, con ngươi cứ xoay vòng vòng, càng đáng sợ hơn là nó không có cơ thể ?!

Cô ta mở miệng, nói :”Mấy người, ai rơi mất đồ đạc không?”

Cô gái nhà bên không nhảy nữa, bà lão cũng dừng quét dọn, tất cả đều nhìn về phía trong phòng!

“... ...”

“... ...”

“... ...”

Mấy tên con trai răng va lập cập, mắt trợn trừng, rầm mấy tiếng, ngất luôn!

Hai con ma đồng thời xoay đầu nhìn về phía Cố Phi Âm.

Cố Phi Âm: “Hình như hai người dọa ngất bọn họ rồi.”

Hai con ma: “... ...”

... ...

Cố Phi Âm ngủ một đêm ngon giấc,trời vừa sáng cô đã tỉnh, quấn chăn ra cạnh cửa sổ phơi nắng.

Lúc này cô thấy phía dưới tầng có vài người hoảng loạn mà chạy ra khỏi tòa nhà, chạy cũng không nhìn đường như thể có thú dữ đuổi theo họ vậy, dốc hết sức mà chạy ra ngoài. Có người vừa chạy vừa nhìn lại phía sau đầy cảnh giác, thậm chí còn vấp ngã mấy lần. Có một người trong đó chả hiểu sao tự dưng ngẩng đầu lên nhìn, kinh hãi khi thấy một cô gái với một đầu tóc dài trắng đang đứng cạnh cửa sổ. Cô từ trên cao mà nhìn ngắm sự nhếch nhác của bọn họ, tựa như mọi chuyện xảy ra lúc trước chỉ là trêu đùa họ mà thôi.

Đào Lập Chí bị dọa sợ mất mật, hét lên một tiếng quay đầu liền chạy, cũng không dám ngoảnh mặt lại nhìn một chút nào nữa.

Cố Phi Âm lắc lắc đầu, cũng không biết mấy người hàng xóm làm sao lại có sở thích như vậy, cả đêm trông coi mấy người đó, vừa sáng ra đã dọa họ sợ phát khóc, cũng không sợ dọa người ta đến mức sinh bệnh.

Cô sau đó cũng xuống tầng dưới, thấy bà lão ôm chổi đang quét dọn bèn nói một câu: “ Cháu ra ngoài tìm việc đây, lúc cháu đi vắng bà thích quét gì thì quét, miễn đừng quét luôn cái chăn bông của cháu đi là được.”

Bà lão nhìn cô một cái, xoay đầu bước đi luôn, hình như là dỗi rồi?!

Cô cũng không hiểu lắm đâu, nhưng mà lúc sau bận rộn nghĩ đến công việc, cũng không còn rối rắm suy nghĩ đến bà lão đa sầu đa cảm này nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện