Đối với những người khác, e rằng sẽ bất lực với vết thương của thiếu nữ.
Nhưng mà thân là ông chủ của Khởi Nguyên Thương Thành, đối với Lạc Xuyên, đương nhiên là hắn có thể thoải mái giải quyết việc này.
Lạc Xuyên cầm lấy một chai Coca Cola từ kệ hàng thủy tinh dưới lầu, đưa thiếu nữ uống.
Không thể không nói, hiệu quà của Coca Cola mà hệ thống cung cấp không thể chê được.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy miệng vết thương be bét máu trên người thiếu nữ khôi phục lại trạng thái ban đầu chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thậm chí còn không để lại một vết sẹo.
Đoạn xương gãy tự động phục hồi dưới sự co kéo của cơ thịt, thậm chí còn phát ra âm thanh giòn vang.
Hàng lông mày nhíu chặt của thiếu nữ đã giãn ra, có lẽ là vì đau đớn trên cơ thể đã biến mất.
Song thiếu nữ vẫn chưa tỉnh lại, đây là vì cơ thể của nàng thiếu sinh cơ.
Nếu là vài ngày trước, chỉ e rằng Lạc Xuyên sẽ lập tức luống cuống với tình huống thế này.
Nhưng ngay trước đó, Lạc Xuyên lại nhận được Quỳnh Tương Lộ.
Hiệu quả của Quỳnh Tương Lộ là gì? Không phải là bổ sung sinh cơ sao?
Bây giờ Lạc Xuyên cũng không nhịn được mà hơi nghi ngờ, có phải hệ thống đã sớm đoán trước được đêm nay mình sẽ cứu giúp một thiếu nữ thiếu hụt sinh cơ như vậy, cho nên mới để mình nhận được Quỳnh Tương Lộ.
Một chén Quỳnh Tương Lộ xuống bụng, trên người thiếu nữ nháy mắt xuất hiện một lốc xoáy sinh cơ.
Khuôn mặt nàng cũng trở nên đỏ bừng, trông vô cùng xinh đẹp.
Ngay khi Lạc Xuyên chuẩn bị để thiếu nữ uống hết chén Quỳnh Tương Lộ thứ hai thì lông mi của nàng khẽ run lên, sau đó hai mắt chậm rãi mở ra.
Một đôi mắt màu tím xuất hiện trước mắt Lạc Xuyên.
Tóc tím mắt tím, thấy thế nào cũng có chút không bình thường.
Nhưng Lạc Xuyên là người phương nào?
Kiếp trước hắn đúng thật là một người Lam Tinh!
Lạc Xuyên từng là một sinh viên, cũng có chút hiểu biết về hội chợ truyện tranh và anime.
Trong mắt hắn, thiếu nữ trước mắt chẳng qua là có chút đặc biệt mà thôi.
Lạc Xuyên đối diện với thiếu nữ.
Trong phút chốc chỉ nhìn nhau chứ không nói gì.
Trong lòng Lạc Xuyên hơi bối rối, mình nên nói gì thì tốt nhỉ?
Thật ra ta là một ông chủ, lúc nhàm chán nhìn trời mưa thì phát hiện ngươi rơi xuống từ trên trời, tiện tay cứu ngươi?
Thấy thế nào thì cũng để lộ một loại cảm giác không ổn đúng không?
Không biết rằng trong lòng Yêu Tử Yên đã nổi lên từng trận sóng to gió lớn.
Lúc trước nàng dùng yêu đan phát ra công kích, đã có suy nghĩ muốn ngọc nát đá vỡ, sinh cơ khắp người hầu như đã bị tiêu hao gần hết!
Nhưng bây giờ thì sao?
Không chỉ vết thương trên người đã lành lại, mà ngay cả sinh cơ đã mất đi vậy mà đã được bổ sung lại?
Ánh mắt của Yêu Tử Yên dừng lại trên Quỳnh Tương Lộ trong tay Lạc Xuyên, trong mắt là vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu.
Lượng sinh cơ nồng đậm như thế, chi e ngay cả nước suối Sinh Linh trong hoàng tộc yêu thú của bọn họ cũng kém xa?
Rất rõ ràng, bản thân nàng đã được nam tử thần bí trước mắt này chữa lành.
So với nhân loại, yêu thú phần lớn đều là kiểu người có tính tình thẳng thắn, nói là ân oán rõ ràng cũng không phải nói quá.
"Đa tạ ơn cứu mạng của các hạ."
Yêu Tử Yên hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.
Sau khi nói xong, Yêu Tử Yên cũng cảm thấy hoang mang.
Đương nhiên là nàng muốn báo đáp ân tình của Lạc Xuyên, bây giờ tuy rằng là thương tích đã khỏi hắn, sinh cơ khôi phục, nhưng tu vi của nàng vẫn còn ở trong trạng thái bị hao tổn, muốn phục hồi đến cảnh giới Tôn Giả như cũ thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, mặt khác cũng không biết tên yêu tăng Vô Tướng kia rốt cuộc có còn đuổi theo nữa hay không.
Hơn nữa hiện tại Yêu tộc bởi vì chuyện di tích xuất thế mà thân mình còn lo chưa xong, giờ đây nàng cũng có thể xem như là không nơi nương tựa.
Chẳng qua Lạc Xuyên lại không để ý đến những chuyện này.
Hắn gật đầu: "Không sao. Thật ra là ngươi từ trên trời vừa vặn rơi xuống nơi này, ta đành cứu ngươi thôi."
Nghĩ rồi lại nghĩ, Lạc Xuyên nói tiếp: "Tự giới thiệu một chút, ta là ông chủ của cửa hàng này, Lạc Xuyên. Ngươi cứ gọi thẳng ông chủ Lạc là được rồi."
Yêu Tử Yên hơi do dự một chút rồi nói: "Tên của ta là Yêu Tử Yên."
Xem ra cả hai đều không phải loại người giỏi nói chuyện, nhất thời không khí lại lâm vào trạng thái xấu hổ.
Nhưng mà thân là ông chủ của Khởi Nguyên Thương Thành, đối với Lạc Xuyên, đương nhiên là hắn có thể thoải mái giải quyết việc này.
Lạc Xuyên cầm lấy một chai Coca Cola từ kệ hàng thủy tinh dưới lầu, đưa thiếu nữ uống.
Không thể không nói, hiệu quà của Coca Cola mà hệ thống cung cấp không thể chê được.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy miệng vết thương be bét máu trên người thiếu nữ khôi phục lại trạng thái ban đầu chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thậm chí còn không để lại một vết sẹo.
Đoạn xương gãy tự động phục hồi dưới sự co kéo của cơ thịt, thậm chí còn phát ra âm thanh giòn vang.
Hàng lông mày nhíu chặt của thiếu nữ đã giãn ra, có lẽ là vì đau đớn trên cơ thể đã biến mất.
Song thiếu nữ vẫn chưa tỉnh lại, đây là vì cơ thể của nàng thiếu sinh cơ.
Nếu là vài ngày trước, chỉ e rằng Lạc Xuyên sẽ lập tức luống cuống với tình huống thế này.
Nhưng ngay trước đó, Lạc Xuyên lại nhận được Quỳnh Tương Lộ.
Hiệu quả của Quỳnh Tương Lộ là gì? Không phải là bổ sung sinh cơ sao?
Bây giờ Lạc Xuyên cũng không nhịn được mà hơi nghi ngờ, có phải hệ thống đã sớm đoán trước được đêm nay mình sẽ cứu giúp một thiếu nữ thiếu hụt sinh cơ như vậy, cho nên mới để mình nhận được Quỳnh Tương Lộ.
Một chén Quỳnh Tương Lộ xuống bụng, trên người thiếu nữ nháy mắt xuất hiện một lốc xoáy sinh cơ.
Khuôn mặt nàng cũng trở nên đỏ bừng, trông vô cùng xinh đẹp.
Ngay khi Lạc Xuyên chuẩn bị để thiếu nữ uống hết chén Quỳnh Tương Lộ thứ hai thì lông mi của nàng khẽ run lên, sau đó hai mắt chậm rãi mở ra.
Một đôi mắt màu tím xuất hiện trước mắt Lạc Xuyên.
Tóc tím mắt tím, thấy thế nào cũng có chút không bình thường.
Nhưng Lạc Xuyên là người phương nào?
Kiếp trước hắn đúng thật là một người Lam Tinh!
Lạc Xuyên từng là một sinh viên, cũng có chút hiểu biết về hội chợ truyện tranh và anime.
Trong mắt hắn, thiếu nữ trước mắt chẳng qua là có chút đặc biệt mà thôi.
Lạc Xuyên đối diện với thiếu nữ.
Trong phút chốc chỉ nhìn nhau chứ không nói gì.
Trong lòng Lạc Xuyên hơi bối rối, mình nên nói gì thì tốt nhỉ?
Thật ra ta là một ông chủ, lúc nhàm chán nhìn trời mưa thì phát hiện ngươi rơi xuống từ trên trời, tiện tay cứu ngươi?
Thấy thế nào thì cũng để lộ một loại cảm giác không ổn đúng không?
Không biết rằng trong lòng Yêu Tử Yên đã nổi lên từng trận sóng to gió lớn.
Lúc trước nàng dùng yêu đan phát ra công kích, đã có suy nghĩ muốn ngọc nát đá vỡ, sinh cơ khắp người hầu như đã bị tiêu hao gần hết!
Nhưng bây giờ thì sao?
Không chỉ vết thương trên người đã lành lại, mà ngay cả sinh cơ đã mất đi vậy mà đã được bổ sung lại?
Ánh mắt của Yêu Tử Yên dừng lại trên Quỳnh Tương Lộ trong tay Lạc Xuyên, trong mắt là vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu.
Lượng sinh cơ nồng đậm như thế, chi e ngay cả nước suối Sinh Linh trong hoàng tộc yêu thú của bọn họ cũng kém xa?
Rất rõ ràng, bản thân nàng đã được nam tử thần bí trước mắt này chữa lành.
So với nhân loại, yêu thú phần lớn đều là kiểu người có tính tình thẳng thắn, nói là ân oán rõ ràng cũng không phải nói quá.
"Đa tạ ơn cứu mạng của các hạ."
Yêu Tử Yên hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.
Sau khi nói xong, Yêu Tử Yên cũng cảm thấy hoang mang.
Đương nhiên là nàng muốn báo đáp ân tình của Lạc Xuyên, bây giờ tuy rằng là thương tích đã khỏi hắn, sinh cơ khôi phục, nhưng tu vi của nàng vẫn còn ở trong trạng thái bị hao tổn, muốn phục hồi đến cảnh giới Tôn Giả như cũ thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, mặt khác cũng không biết tên yêu tăng Vô Tướng kia rốt cuộc có còn đuổi theo nữa hay không.
Hơn nữa hiện tại Yêu tộc bởi vì chuyện di tích xuất thế mà thân mình còn lo chưa xong, giờ đây nàng cũng có thể xem như là không nơi nương tựa.
Chẳng qua Lạc Xuyên lại không để ý đến những chuyện này.
Hắn gật đầu: "Không sao. Thật ra là ngươi từ trên trời vừa vặn rơi xuống nơi này, ta đành cứu ngươi thôi."
Nghĩ rồi lại nghĩ, Lạc Xuyên nói tiếp: "Tự giới thiệu một chút, ta là ông chủ của cửa hàng này, Lạc Xuyên. Ngươi cứ gọi thẳng ông chủ Lạc là được rồi."
Yêu Tử Yên hơi do dự một chút rồi nói: "Tên của ta là Yêu Tử Yên."
Xem ra cả hai đều không phải loại người giỏi nói chuyện, nhất thời không khí lại lâm vào trạng thái xấu hổ.
Danh sách chương