Dứt lời, Lạc Xuyên đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Yêu Tử Yên lại mang vẻ mặt ngờ vực.

Trong cửa hàng có thay đổi? Còn có hàng hóa mới? Không phải là cả đêm ông chủ đều nghỉ ngơi trong phòng sao, việc này hoàn thành lúc nào?

Yêu Tử Yên nghĩ mãi mà vẫn không rõ đầu đuôi mọi chuyện, thế là nàng dứt khoát không nghĩ nữa.

Nàng đi xuống dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy cảnh tượng như lời Lạc Xuyên nói.

Trong một góc cửa hàng có thêm một cái vật kim loại gì đó màu trắng bạc, tạo hình quái dị.

Bên trên cỗ máy kim loại còn có khắc tên của nó: Máy đun nước.

Máy đun nước?

Yêu Tử Yên có chút tò mò, chẳng lẽ là loại máy có thể tự động đun sôi nước?

Ông chủ quả nhiên lợi hại, vậy mà lại kiếm được thứ kì lạ hiếm thấy này.

Đương nhiên, Yêu Tử Yên cũng không quên mì ăn liền mà Lạc Xuyên nói.

"Chính là thứ này?"

Yêu Tử Yên nhìn thấy trên kệ hàng bày một loạt vật hình cái tô, có chút tò mò.



"Giá mười linh tinh à? Cũng không mắc… Quên đi, chờ ông chủ về rồi tính sau."

Không bao lâu sau, Lạc Xuyên đã mua đồ ăn sáng trở về, bắt đầu ăn cùng Yêu Tử Yên.

Đương nhiên, hai người rất ăn ý, mỗi người lấy một gói thanh cay để ăn kèm.

Sau khi ăn uống no đủ, Lạc Xuyên lại bắt đầu cuộc sống thoải mái của hắn.

Nhưng lại có chút ngoài dự đoán của hắn, sự yên bình hôm nay không duy trì được lâu.

"Chính là nơi này sao? Cũng không thấy quanh đây có cửa hàng nào mà?"

"Chắc là đúng rồi, Ngụy Khinh Trúc nói cửa hàng đó ở trong một ngõ nhỏ ở đây, hẳn là ở gần đây."

"Tìm được rồi tìm được rồi! Các ngươi mau đến xem, ở cửa có một ông chủ đang làm cá muối phơi nắng, chính là nơi này…"

Thấy năm người tu luyện mặc nhuyễn giáp khác nhau nhốn nháo hối hả đi về phía mình, Lạc Xuyên lại đen mặt.

Ông chủ cá muối? Đây là biệt danh Ngụy Khinh Trúc đặt cho ta sao?

Đúng là thật không ngờ, cô nương xinh đẹp như thế lại có thú vui này.

Có điều xem ra Ngụy Khinh Trúc lại không lừa hắn, những người này hẳn là đều do nàng kéo đến.

Không thể không nói một câu, giá trị nhan sắc của ba người Ngụy Khinh Trúc, Tống Thu Ảnh và Lâm Uyển Sương rất cao, cho nên tiểu đội được tạo thành bởi ba người các nàng đã có tên tuổi không nhỏ trong số người tu luyện ở dãy núi Cửu Diệu.

Đương nhiên, những người tu luyện này còn có một xưng hô khác trong miệng cư dân ở thành Cửu Diệu, lính đánh thuê.



Ngoại trừ săn bắt yêu thú và tìm kiếm linh dược, bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ do các thế lực tuyên bố.

"Ta là ông chủ của cửa hàng này." Lạc Xuyên đứng dậy khỏi ghế dựa, thản nhiên nói.

Khác với loại công tử ca như Bộ Ly Ca, trên thân năm người này đều có hơi thở hung ác, hiển nhiên đã trải qua không ít cuộc chiến sinh tử.

Hơn nữa, theo quan sát trong chốc lát của Lạc Xuyên trước đó, người dẫn đầu hẳn là nam tử đầu trọc trước mắt này.

Nam tử đầu trọc tên là Chu Hổ, tu vi đã đến Tạo Hóa cửu phẩm, cũng xem là cao thủ trong mấy người lính đánh thuê này.

Chu Hổ nhìn Lạc Xuyên, không vì Lạc Xuyên trông có vẻ trẻ tuổi mà xem thường hắn.

Nguyên nhân chính là vì một câu nói của Ngụy Khinh Trúc.

"Tuyệt đối đừng có ý đồ gì với đồ vật trong cửa hàng, bằng không cho dù là Thiên Tinh đại đế cũng không bảo vệ ngươi được đâu!"

Không ít lính đánh thuê sau khi nghe thấy đều chẳng thèm để ý, Thiên Tinh Đại đế là người thế nào?

Đây chính là một cường giả siêu cấp Vấn Đạo cửu phẩm, một ông chủ cửa hàng nho nhỏ có thể so sánh được đại đế sao?

Nhưng Chu Hổ lại ghi tạc trong lòng, hắn ta biết rõ, làm việc cẩn thận mới có thể sống sót đến cuối cùng.

Chu Hổ hỏi: "Ông chủ, không biết trong cửa hàng có thanh cay và Coca Cola theo lời Ngụy Khinh Trúc không?"

Lạc Xuyên trả lời: "Có."

Dứt lời hắn lại nhắm mắt, bắt đầu thỏa thích phơi nắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện