Lúc này, trận chiến càng lúc càng nguy hiểm, Đường Trảm lại đánh ngã vài tên nữa! Sải chân thật dài xông về phía xe của Mạc Đông Lôi.


Mạc Đông Lôi thấy tình thế không khả quan mấy, gấp gáp nói với tài xế: “Quay xe! Đi ngay!”
Đáng tiếc, hôm nay Mạc Đông Lôi mang theo nhiều người quá rồi, độc xe của người mình đã có hơn một trăm chiếc, đường lui phía sau, tất cả đều bị xe của mình đậu chật cứng.


Trong lúc đó, Đường Trảm nhấc ống sắt đã biến dạng, phía trên còn đang có máu chảy không ngừng lên, tiến gần về phía trước.

Nhìn khuôn mặt Mạc Đông Lôi thông qua một màn kính ô tô: “Con mẹ nó, còn muốn chạy hả?”
Mạc Đông Lôi sợ tới mức cả người run cầm cập, liên tục thúc giục tài xế lái xe rời đi.

Đường Trảm, ống sắt trên tay trực tiếp đánh thẳng xuống màn kính xe BMW, sau khi tiếng loạng choạng vang lên, tiếng gào thét của Mạc Đông Lôi theo sau dội tới!
Cái thanh sắt kia, thế nào mà không cẩn thận đâm thẳng vào đùi Mạc Đông Lôi rồi!
Mày còn muốn đi hả? Vừa nói cánh tay Đường Trảm vừa đưa ra gạt phắt cái cửa kính đã vỡ tan ra, mở toang cửa xe: “Mày bước xuống cho ông.” Đường Trảm ngang ngược lôi Mạc Đông Lôi ra khỏi xe.


Chân kia của Mạc Đông Lôi còn bị găm một cái thanh sắt, máu tươi chảy ra biến chiếc quần kia thành màu đỏ, anh ta đau tới mức kêu lên như tiếng lợn bị chọc tiết: “Tha mạng, tha mạng, đau chết tôi rồi.”
Đường Trảm mắng: “Thằng ôn con, hôm nay tao chính là muốn cho mày biết cái gì gọi là đau đớn.”
Đường Trảm một chân dẫm lên Mạc Đông Lôi, hô lớn: “Tất cả dừng tay ngay.”
Đám người đánh thuê được Mạc Đông Lôi tha tới thấy anh ta bị túm rồi, ai nấy cũng sợ không dám đánh tiếp, cũng không dám lên tiếng, cả hiện trường đều yên lặng tới kì lạ.


Trận chiến lấy ít đánh nhiều này, cuối cùng kết thúc vì Đường Trảm túm được Mạc Đông Lôi: “Mẹ kiếp bỏ hết vũ khí xuống.

Không thì ông đây xử nó.”
Mạc Đông Lôi đau muốn chết đi sống lại: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
Mấy người hỗn tạp đánh mướn kia, sớm đã không muốn tiếp tục đánh nữa rồi, có hơn một nữa không bị thương, đã chán nản bỏ chạy lâu rồi.


Còn lại toàn người bị thương, không còn sức chiến đấu, không nằm thì ngồi, thê thảm không nhìn nổi.


Lúc này, mấy vị khách trốn trong khách sạn Hoàng Triều hóng hớt, đã yên tâm hết cả, bảo vệ của Hoàng Triều giỏi thật đó! Thích quá đi, hỏi sao anh Phong nhà Hoàng Triều lại bảo ở trong khách sạn sẽ không làm sao.

Đây là lời hứa của một người đàn ông, cũng là niềm tin của kẻ mạnh.


Đường Trảm đang muốn nghiêm khắc dạy dỗ lại Mạc Đông Lôi, theo ý muốn của anh ta thì hôm nay phải làm cho Mạc Đông Lôi què quặt luôn.

Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên, Đường Trảm nhận được một tin nhắn từ Diệp Vô Phong.


“Cái thằng dở hơi này! Cậu bớt làm tôi thêm phiền đi! Còn không mau phắn đi, đến cậu tôi cũng giết nốt.”
Đường Trảm dựng hết cả tóc gáy lên, cậu nhóc này có sức khoẻ mà cũng có đầu óc luôn, túm được Mạc Đông Lôi xong, còn cố ý cao giọng nói vọng lên: “Mạc Đông Lôi, mày còn nhớ tao là ai không?”
Mạc Đông Lôi căn bản không hề quen biết Đường Trảm, lắp ba lắp bắp nói:
“Anh, lẽ nào không phải người của Diệp Vô Phong sao?”
Đường Trảm khí thế bừng bừng nói: “Diệp Vô Phong là thằng chó nào? Ông đây không quen!”
Mạc Đông Lôi tức giận nói: “Nếu anh đã không phải một phe với Diệp Vô Phong, thế đánh tôi làm gì?”
Đường Trảm mắng: “Mày còn nợ ông năm vạn nhân dân tệ kìa, tới giờ vẫn chưa trả.

Ông tìm mày mấy năm nay, hôm nay cuối cùng cũng tóm được mày.

Ông không đánh mày thì đánh ai?”
Mạc Đông Lôi vừa tức vừa uất: “Tôi mượn tiền của anh khi nào?”
“Chết cũng muốn chối phải không? Không sao.


Ông không cần tiền nữa, hôm nay ông muốn xử lý mày.” Đường Trảm giơ tay lên, tát cho Mạc Đông Lôi năm sáu cái.


Phụt phụt! Khoé miệng Mạc Đông Lôi ướm máu, còn bị đánh rớt mất ba cái răng.


Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng hô của một người vang lên: “Cảnh sát đây! Tất cả đứng im!”
Đường Trảm quay đầu lại, thấy phía bên kia đường có một chiếc xe cảnh sát cơ động tới, người vừa hô lên là một chị gái xinh đẹp.

Nhìn bên ngoài chắc là cảnh sát.


Hôm nay Đường Trảm tới đây, vốn định nói lời tạm biệt với Diệp Vô Phong.

Ai mà ngờ lại thấy Mạc Đông Lôi vây đánh khách sạn Hoàng Triều, Đường Trảm trong chốc lát ngứa ngáy chân tay thế là thò tay vào giúp luôn.

Kết quả thành ra đánh người ta bị thương không ít.


Đường Trảm thầm nghĩ: “Mình không có sợ bị cảnh sát bắt đâu.

Chỉ sợ lại đem tới cho lão đại mớ phiền phức không cần thiết thôi.

Thôi kệ, tuân theo người xưa dạy ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.”
Đường Trảm vứt Mạc Đông Lôi đi, quay đầu chạy túi bụi.



Bạch Tinh Đồng đang chỉ huy đội cảnh sát xử lý hiện trường thì nhìn thấy có một tên to con tính chạy trốn.

Vừa nãy đứng ở xa, cô ta đã nhìn thấy hết rồi, người này đánh gục không ít người, bèn hô về hướng Đường Trảm: “Không được chạy.”
Nhưng mà đừng nhìn cơ thể Đường Trảm có vẻ nặng nề, ấy vậy mà chạy lại cực kì nhanh.

Mấy viên cảnh sát định ngăn cản Đường Trảm, đều bị anh ấy huých bay mất.


Đường Trảm quay đầu rẽ vào con hẻm ở bên cạnh, đợi tới khi Bạch Tinh Đồng đuổi tới, trong con hẻm nhỏ kia đã không thấy bóng dáng của Đường Trảm nữa rồi.


Bởi vì hiện trường hỗn loạn, số người bị thương lên đến con số hai ba trăm, nên Bạch Tinh Đồng cũng không để ý nổi tới Đường Trảm.

Quay lại cửa chính khách sạn Hoàng Triều, cô ta tiếp tục chỉ huy sắp xếp hiện trường.

Túm gọn hai bên gây sự ra ngoài hết.


Tiết Phi không phục, tức giận nói: “Phó đội trường Bạch, cô không đúng rồi.

Là Mạc Đông Lôi đem người tới bắt nạt khách sạn chúng tôi mà.

Khách sạn chúng tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi, mắc gì cô bắt chúng tôi chứ?”
Bạch Tinh Đồng lạnh lùng nói: “Anh không cần nhiều lời.

Có gì cần nói tới sở cảnh sát trình bày sau.”
Bạch Tinh Đồng không hiểu rõ tình hình ở hiện trường, thế nên, mỗi bên đều bắt ra mười người, cùng cô ta về sở cảnh sát thẩm vấn.

Những người bị thường thì cứ đưa tới bệnh viện cứu chữa trước đã.


Mạc Đông Lôi bị thương khá nặng, máu tươi ướt đỏ cả quần, mất máu quá nhiều khiến anh ta xém chút nữa bị ngất đi.


Cho nên cũng đưa tới bệnh viện chữa nốt.

Bạch Tinh Đồng phái bốn viên cảnh sát đi theo theo dõi Mạc Đông Lôi.


Lâm Thư m xuất hiện nói: “Đội trưởng Bạch! Chuyện ngày hôm nay tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, là Mạc Đông Lôi rảnh rỗi gây sự, đem tới nhiều người như vậy đe doạ khách sạn của tôi.

Cô xem, hầm để xe nhà tôi bị bọn họ phá đổ rồi, bảo vệ của chúng tôi mới ra tay với bọn họ.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Giám đốc Lâm, chuyện trắng đen phải trái ra sao tất sẽ có định luận.

Tôi đã tìm tới bốn người nhân chứng tận mắt chứng kiến rồi, theo tôi về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.

Mấy người bảo vệ bên cạnh cô đây, xin lỗi, tôi phải làm theo đúng quy trình, bọn họ đánh người bị thương nhiều quá rồi.”
“Ngoài ra, người đàn ông to cao da ngăm vừa mới chạy đi kia, cũng là người của cô sao? Cô lập tức gọi cho anh ta, nhanh chóng quay về sở cảnh sát đầu thú, không thì mọi hậu quả anh ta đều phải tự gánh hết.”
Lâm Thư m nói: “Người đó tôi không biết.”
Bạch Tinh Đồng lành lùng nói: “Cho dù cô không biết, thì người dưới trướng cô khẳng định biết chứ hả?”
Ánh mắt Bạch Tinh Đồng quét qua quan sát đám người Diệp Vô Phong, Tiết Phi, Mã Vũ và Hàn Kỳ.


Diệp Vô Phong cười: “Tôi cũng không biết.”
Ba người Tiết Phi cũng nói: “Tôi cũng không biết.”
Bạch Tinh Đồng nóng nảy nói: “Không quen! Anh ta giúp mấy người đánh nhau mà? Hơn nữa còn ra tay mạnh thế này, không lẽ anh ta đánh cho vui.”
Diệp Vô Phong nói: “Cũng có thể, do anh ta và Mạc Đông Lôi có thù riêng chứ.

Vừa nãy hình như tôi có nghe thấy anh ta nói, Mạc Đông Lôi nợ tiền anh ta.

Anh ta tìm Mạc Đông Lôi để đòi lại tiền á.”
Tiết Phi cũng nói: “Không sai.

Tôi cũng nghe thấy.”
Bạch Tinh Đồng suy nghĩ một chút, nói: “Mấy anh cứ theo tôi về sở cảnh sát trước đã, có quen hay không, tự tôi sẽ có cách điều tra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện