Nội dung vở kịch xoay chuyển quá nhanh chóng, điện thoại của bác trai, biểu cảm của bố, tất cả đều chứng minh rằng nhà họ Hàn không có khả năng chống lại người trước mắt này.
Hàn Uy đưa ánh mắt hoảng sợ đánh giá Diệp Vô Phong lần thứ hai: “Người này rốt cuộc là ai vậy? Chỉ một câu nói đã đủ phá hủy nhà họ Hàn chúng ta sao?”
Sắc mặt Hàn Thiên Vũ tái nhợt, quắc mắt nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi đi đến trước mặt Hàn Uy, ông ta vung tay tát anh ta một tát.
Mặt Hàn Uy giống y quả cà, gào khóc thảm thiết: “Bố, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đấy.”
Lúc này, Diệp Vô Phong mở miệng nói: “Hàn Thiên Vũ, tôi đến đây để giải quyết vấn đề, không phải đến xem ông dạy dỗ con trai mình.
Chuyện hôm nay, ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Đường Trảm mắng: “Thằng khốn này, mày có biết thời gian của đại ca tao đáng già hơn vàng không? Còn không nhanh chóng xử lí đi?”
Đầu óc Hàn Thiên Vũ chuyển động cực nhanh, ông ta khom lưng nói với Diệp Vô Phong: “Đại ca, thằng con khốn nạn này của tôi chọc giận cậu, tôi sẽ giết nó ngay bây giờ!”
Linh hồn Hàn Uy lập tức bay thẳng lên trời, anh ta hiểu được bố mình đang thật sự nghiêm túc, chuyện bỏ cái nhỏ lấy cái lớn đời này Hàn Thiên Vũ đã từng làm không ít lần.
Hàn Uy quỳ rạp xuống, dập đầu liên tục như gà mổ thóc: “Đại ca, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, anh tha cho tôi, tha cho tôi đi mà.”
Diệp Vô Phong không biểu tình nói: “Hôm nay tôi không muốn thấy người chết!”
Hàn Thiên Vũ lập tức nói: “Cám ơn đại ca đã mở rộng lòng từ bi.
Cậu cứ yên tâm, lời của cậu chính là thánh chỉ, tôi sẽ đưa theo người của nhà họ Hàn cút ra khỏi Tam Giang ngay hôm nay.”
Tiếp đó, Hàn Thiên Vũ lập tức gọi điện cho tổng giám đốc tài chính của công ty: “Lập tức bán tháo toàn bộ cổ phiếu và bất động sản của tập đoàn Hàn Thị…”
Một tiếng sau, di động của Hàn Thiên Vũ thông báo, tài khoản ngân hàng của ông ta đã được chuyển vào 360 tỷ đồng.
Vốn dĩ bản thân đang sở hữu khối tài sản hơn 1 vạn 200 tỷ đồng, trong khoảnh khắc chỉ còn lại từng này, hơn nữa, số tiền này ông ta cũng không dám mang theo.
Hai tay Hàn Thiên Vũ đưa thẻ ngân hàng lên: “Đại ca, đây là tất cả tài sản của tập đoàn Hàn thị, mật mã là sáu số sáu, hy vọng đại ca mắt nhắm mắt mở tha cho nhà họ Hàn chúng tôi một đường sống… Tôi đảm bảo, nội trong ngày mai toàn bộ nhà họ Hàn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Tam Giang.”
Diệp Vô Phong nhận lấy chi phiếu, lạnh lùng đáp: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Chúng ta đi!”
Diệp Vô Phong và Đường Trạm nghênh ngang rời đi, tiễn bước hai vị ôn thần xong, cả người Hàn Thiên Vũ xụi lơ theo, ngồi bệt trên sàn nhà.
Đường Trạm tiễn Diệp Vô Phong về đến nhà, Đường Trạm hỏi: “Đại ca, tiếp theo nên làm thế nào bây giờ?”
Diệp Vô Phong đáp: “Việc của tôi xong xuôi rồi.
Cậu cũng mau đi làm chuyện của mình đi, đừng ở đây cản trở tôi.
Nhớ kỹ, không có sự cho phép của tôi thì không được đưa người đến nhà tôi nữa.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thư m thức dậy xuống lầu thì Diệp Vô Phong đã chuẩn bị xong bữa sáng, tựa như việc xảy ra hôm qua chẳng liên quan gì đến anh.
Nhưng mà, cả thành phố Tam Giang đã sôi sục rồi.
Hôm qua nhà họ Hàn đã bán tháo toàn bộ cổ phần công ty và bất động sản, thậm chí có vài công ty con cũng bị đổi chủ với giá cực thấp, hơn nữa, chủ tịch tập đoàn Hàn Thị Hàn Thiên Vũ tự mình tuyên bố: nhà họ Hàn phá sản, không đủ năng lực để tiếp nhận dự án lớn phát triển Bích La Loan nữa, hy vọng chính quyền thành phố sẽ tìm kiếm đối tác khác.
Lâm Thư m đọc tin tức trên điện thoại, đến lúc cô đọc đến tin nhà họ Hàn rao bán giá cổ phiếu cực thấp, tuyên bố phá sản rời khỏi thành phố Tam Giang, cảm thấy vừa mừng vừa lo.
“Thật kỳ lạ, chỉ trong một đêm tại sao nhà họ Hàn lại xảy ra thay đổi lớn như vậy? Xem ra, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi hành vi lũng đoạn thị trường của bọn họ.
Hừ, đáng đời!”
Đột nhiên cô nhớ đến câu nói của Diệp Vô Phong hôm qua: nhà họ Hàn không chịu nói đạo lý, ông trời sẽ không tha thứ, chẳng lẽ lời nói của anh phát huy tác dụng à? Ha ha.
Khóe miệng cô lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thư m nở nụ cười, cười đến nghiêng nước nghiêng thành!
Trong lòng Diệp Vô Phong như ăn mật ngọt.
Nhà họ Hàn bỏ lại dự án Bích La Loan mà chạy mất, tự nhiên sẽ có người khác đến tiếp nhận.
Cái bánh ngọt lớn như vậy, người bình thường không thể ăn hết nổi.
Trong lúc một số lãnh đạo của mấy công ty bất động sản tại thành phố Tam Giang đang vắt óc tìm kế để có thể được chính quyền thành phố ký tên vào hợp đồng cho liên hợp khai thác, thì nhà họ Bạch, gia tộc giàu có nhất thành phố đã yên lặng ra tay, không tiếc bỏ ra một số tiền cực lớn thu mua tất cả các mảnh đất không sử dụng của Bích La Loan.
Nhà họ Bạch đã ra tay, không một ai trong thành phố dám tranh giành.
Vận mệnh của Bích La Loan lại được đặt cược lần nữa.
Buổi chiều, Lâm Thư m nhận được thông báo từ bà nội, tối hôm nay nhà họ Lâm sẽ tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, các thành viên hội đồng quản trị buộc phải có mặt đúng giờ.
Cứ cách một đoạn thời gian, nhà họ Lâm sẽ tổ chức họp hội đồng quản trị một lần, Lâm Thư m và Diệp Vô Phong đều là thành viên của hội đồng.
Tại cuộc họp quan trọng lần này, Lâm Thư m cảm giác bà nội đã hạ quyết tâm, nhất định phải chen được một chân tại Bích La Loan.
Vốn dĩ Lâm Thư m không muốn để cho Diệp Vô Phong tham gia cuộc họp, bởi vì dù anh đi cũng chả có ý nghĩa gì, lúc trước mỗi lần đến tham gia cuộc họp, anh chỉ biết lẳng lặng ngồi ở một góc vắng vẻ, lẳng lặng uống trà.
Sau đó nhận hết tất cả xem thường cùng châm chọc của các anh chị em khác trong gia tộc.
“Hừ! Kêu ai tới làm cho nó cũng chẳng ai thèm làm đâu! Mỗi tháng lấy hơn 7 chục triệu tiền hoa hồng của gia tộc, ai mà không đỏ mắt chứ?”
Nhưng mà, hôm nay Diệp Vô Phong biểu hiện rất tốt, anh đã giúp Lâm Thư m lau sạch xe từ sớm, nội tâm Lâm Thư m mềm nhũn, nói: “Chúng ta xuất phát thôi.”
Chủ trì cuộc họp lần này chính là bà chủ của nhà họ Lâm – “Bà cụ Lâm.”
Nhà họ Lâm kinh doanh chủ yếu ở lĩnh vực kiến trúc và sản xuất vật liệu xây dựng, sau khi ông cụ Lâm qua đời, sinh ý của nhà họ Lâm dần suy thoái, một số công ty bất động sản quy mô khá lớn ở thành phố không còn hợp tác với nhà họ Lâm nữa.
Tình hình trước mắt, lợi nhuận ít ỏi từ vài công trình quy mô nhỏ trong tay nhà họ Lâm đã không đủ để trang trải chi phí cho hơn mấy trăm công nhân của công ty nữa rồi.
Ba tháng trước, ngân hàng đã ngừng cho nhà họ Lâm vay mượn, hơn nữa còn yêu cầu bọn họ phải thanh toán cho xong khoản nợ hơn một tỷ đồng cho ngân hàng trước Tết trung thu năm nay.
Có thể nói nhà họ Lâm bây giờ chính là liên tiếp gặp điều không may.
Phải mau chóng nhận được một dự án quy mô lớn, nếu không nhà họ Lâm sẽ buộc phải đối mặt với nguy cơ phá sản.
Bây giờ, nhà họ Bạch đã lũng đoạn tất cả đất đai của Bích La Loan, nếu Bích La Loan xóc bài lại lần nữa, ai cũng có cơ hội.
Hàn Uy đưa ánh mắt hoảng sợ đánh giá Diệp Vô Phong lần thứ hai: “Người này rốt cuộc là ai vậy? Chỉ một câu nói đã đủ phá hủy nhà họ Hàn chúng ta sao?”
Sắc mặt Hàn Thiên Vũ tái nhợt, quắc mắt nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi đi đến trước mặt Hàn Uy, ông ta vung tay tát anh ta một tát.
Mặt Hàn Uy giống y quả cà, gào khóc thảm thiết: “Bố, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đấy.”
Lúc này, Diệp Vô Phong mở miệng nói: “Hàn Thiên Vũ, tôi đến đây để giải quyết vấn đề, không phải đến xem ông dạy dỗ con trai mình.
Chuyện hôm nay, ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Đường Trảm mắng: “Thằng khốn này, mày có biết thời gian của đại ca tao đáng già hơn vàng không? Còn không nhanh chóng xử lí đi?”
Đầu óc Hàn Thiên Vũ chuyển động cực nhanh, ông ta khom lưng nói với Diệp Vô Phong: “Đại ca, thằng con khốn nạn này của tôi chọc giận cậu, tôi sẽ giết nó ngay bây giờ!”
Linh hồn Hàn Uy lập tức bay thẳng lên trời, anh ta hiểu được bố mình đang thật sự nghiêm túc, chuyện bỏ cái nhỏ lấy cái lớn đời này Hàn Thiên Vũ đã từng làm không ít lần.
Hàn Uy quỳ rạp xuống, dập đầu liên tục như gà mổ thóc: “Đại ca, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, anh tha cho tôi, tha cho tôi đi mà.”
Diệp Vô Phong không biểu tình nói: “Hôm nay tôi không muốn thấy người chết!”
Hàn Thiên Vũ lập tức nói: “Cám ơn đại ca đã mở rộng lòng từ bi.
Cậu cứ yên tâm, lời của cậu chính là thánh chỉ, tôi sẽ đưa theo người của nhà họ Hàn cút ra khỏi Tam Giang ngay hôm nay.”
Tiếp đó, Hàn Thiên Vũ lập tức gọi điện cho tổng giám đốc tài chính của công ty: “Lập tức bán tháo toàn bộ cổ phiếu và bất động sản của tập đoàn Hàn Thị…”
Một tiếng sau, di động của Hàn Thiên Vũ thông báo, tài khoản ngân hàng của ông ta đã được chuyển vào 360 tỷ đồng.
Vốn dĩ bản thân đang sở hữu khối tài sản hơn 1 vạn 200 tỷ đồng, trong khoảnh khắc chỉ còn lại từng này, hơn nữa, số tiền này ông ta cũng không dám mang theo.
Hai tay Hàn Thiên Vũ đưa thẻ ngân hàng lên: “Đại ca, đây là tất cả tài sản của tập đoàn Hàn thị, mật mã là sáu số sáu, hy vọng đại ca mắt nhắm mắt mở tha cho nhà họ Hàn chúng tôi một đường sống… Tôi đảm bảo, nội trong ngày mai toàn bộ nhà họ Hàn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Tam Giang.”
Diệp Vô Phong nhận lấy chi phiếu, lạnh lùng đáp: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Chúng ta đi!”
Diệp Vô Phong và Đường Trạm nghênh ngang rời đi, tiễn bước hai vị ôn thần xong, cả người Hàn Thiên Vũ xụi lơ theo, ngồi bệt trên sàn nhà.
Đường Trạm tiễn Diệp Vô Phong về đến nhà, Đường Trạm hỏi: “Đại ca, tiếp theo nên làm thế nào bây giờ?”
Diệp Vô Phong đáp: “Việc của tôi xong xuôi rồi.
Cậu cũng mau đi làm chuyện của mình đi, đừng ở đây cản trở tôi.
Nhớ kỹ, không có sự cho phép của tôi thì không được đưa người đến nhà tôi nữa.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thư m thức dậy xuống lầu thì Diệp Vô Phong đã chuẩn bị xong bữa sáng, tựa như việc xảy ra hôm qua chẳng liên quan gì đến anh.
Nhưng mà, cả thành phố Tam Giang đã sôi sục rồi.
Hôm qua nhà họ Hàn đã bán tháo toàn bộ cổ phần công ty và bất động sản, thậm chí có vài công ty con cũng bị đổi chủ với giá cực thấp, hơn nữa, chủ tịch tập đoàn Hàn Thị Hàn Thiên Vũ tự mình tuyên bố: nhà họ Hàn phá sản, không đủ năng lực để tiếp nhận dự án lớn phát triển Bích La Loan nữa, hy vọng chính quyền thành phố sẽ tìm kiếm đối tác khác.
Lâm Thư m đọc tin tức trên điện thoại, đến lúc cô đọc đến tin nhà họ Hàn rao bán giá cổ phiếu cực thấp, tuyên bố phá sản rời khỏi thành phố Tam Giang, cảm thấy vừa mừng vừa lo.
“Thật kỳ lạ, chỉ trong một đêm tại sao nhà họ Hàn lại xảy ra thay đổi lớn như vậy? Xem ra, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi hành vi lũng đoạn thị trường của bọn họ.
Hừ, đáng đời!”
Đột nhiên cô nhớ đến câu nói của Diệp Vô Phong hôm qua: nhà họ Hàn không chịu nói đạo lý, ông trời sẽ không tha thứ, chẳng lẽ lời nói của anh phát huy tác dụng à? Ha ha.
Khóe miệng cô lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thư m nở nụ cười, cười đến nghiêng nước nghiêng thành!
Trong lòng Diệp Vô Phong như ăn mật ngọt.
Nhà họ Hàn bỏ lại dự án Bích La Loan mà chạy mất, tự nhiên sẽ có người khác đến tiếp nhận.
Cái bánh ngọt lớn như vậy, người bình thường không thể ăn hết nổi.
Trong lúc một số lãnh đạo của mấy công ty bất động sản tại thành phố Tam Giang đang vắt óc tìm kế để có thể được chính quyền thành phố ký tên vào hợp đồng cho liên hợp khai thác, thì nhà họ Bạch, gia tộc giàu có nhất thành phố đã yên lặng ra tay, không tiếc bỏ ra một số tiền cực lớn thu mua tất cả các mảnh đất không sử dụng của Bích La Loan.
Nhà họ Bạch đã ra tay, không một ai trong thành phố dám tranh giành.
Vận mệnh của Bích La Loan lại được đặt cược lần nữa.
Buổi chiều, Lâm Thư m nhận được thông báo từ bà nội, tối hôm nay nhà họ Lâm sẽ tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, các thành viên hội đồng quản trị buộc phải có mặt đúng giờ.
Cứ cách một đoạn thời gian, nhà họ Lâm sẽ tổ chức họp hội đồng quản trị một lần, Lâm Thư m và Diệp Vô Phong đều là thành viên của hội đồng.
Tại cuộc họp quan trọng lần này, Lâm Thư m cảm giác bà nội đã hạ quyết tâm, nhất định phải chen được một chân tại Bích La Loan.
Vốn dĩ Lâm Thư m không muốn để cho Diệp Vô Phong tham gia cuộc họp, bởi vì dù anh đi cũng chả có ý nghĩa gì, lúc trước mỗi lần đến tham gia cuộc họp, anh chỉ biết lẳng lặng ngồi ở một góc vắng vẻ, lẳng lặng uống trà.
Sau đó nhận hết tất cả xem thường cùng châm chọc của các anh chị em khác trong gia tộc.
“Hừ! Kêu ai tới làm cho nó cũng chẳng ai thèm làm đâu! Mỗi tháng lấy hơn 7 chục triệu tiền hoa hồng của gia tộc, ai mà không đỏ mắt chứ?”
Nhưng mà, hôm nay Diệp Vô Phong biểu hiện rất tốt, anh đã giúp Lâm Thư m lau sạch xe từ sớm, nội tâm Lâm Thư m mềm nhũn, nói: “Chúng ta xuất phát thôi.”
Chủ trì cuộc họp lần này chính là bà chủ của nhà họ Lâm – “Bà cụ Lâm.”
Nhà họ Lâm kinh doanh chủ yếu ở lĩnh vực kiến trúc và sản xuất vật liệu xây dựng, sau khi ông cụ Lâm qua đời, sinh ý của nhà họ Lâm dần suy thoái, một số công ty bất động sản quy mô khá lớn ở thành phố không còn hợp tác với nhà họ Lâm nữa.
Tình hình trước mắt, lợi nhuận ít ỏi từ vài công trình quy mô nhỏ trong tay nhà họ Lâm đã không đủ để trang trải chi phí cho hơn mấy trăm công nhân của công ty nữa rồi.
Ba tháng trước, ngân hàng đã ngừng cho nhà họ Lâm vay mượn, hơn nữa còn yêu cầu bọn họ phải thanh toán cho xong khoản nợ hơn một tỷ đồng cho ngân hàng trước Tết trung thu năm nay.
Có thể nói nhà họ Lâm bây giờ chính là liên tiếp gặp điều không may.
Phải mau chóng nhận được một dự án quy mô lớn, nếu không nhà họ Lâm sẽ buộc phải đối mặt với nguy cơ phá sản.
Bây giờ, nhà họ Bạch đã lũng đoạn tất cả đất đai của Bích La Loan, nếu Bích La Loan xóc bài lại lần nữa, ai cũng có cơ hội.
Danh sách chương