Nơi đó có thể nói là nơi mà rất nhiều người mạo hiểm sẵn sàng thử sức.
Sau khi Vương Triệu đếm xong số người, liền dẫn mọi người lên xe, sau đó đến bìa rừng ngập nước, nơi này có rất nhiều nhà trọ của dân.
Diệp Vô Phong và những người khác cần ở lại nhà trọ một đêm, cũng giống như lần trước, sau khi vào nhà trọ thì Diệp Vô Phong đi tìm Vương Triệu.
Vương Triệu vừa mở cửa, nhìn thấy Diệp Vô Phong nên tò mò hỏi: "Anh có chuyện gì sao?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Tôi có một số câu hỏi muốn hỏi anh."
Vương Triệu cười nói: "Vậy thì vào trong nói chuyện."
Diệp Vô Phong vào phòng Vương Triệu, thấy Vương Triệu và Lâm Húc đều ở đây, Diệp Vô Phong rất hài lòng.
Như vậy thì không cần tìm Lâm Húc nữa, anh kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống, rất khéo chắn trước cửa, Vương Triệu tò mò đi tới trước mặt Diệp Vô Phong.
"Không biết người anh em này có chuyện gì muốn hỏi chúng tôi thế.

Nếu là câu hỏi cho dự án này, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh giải đáp." Vương Triệu nói.
Diệp Vô Phong cười nói: "Kỳ thực cũng có liên quan đến dự án này.


Tôi muốn biết ngươi phụ trách của các người là ai?"
Vương Triệu cười ha hả: "Chúng tôi là người phụ trách dự án này."
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Không, các người không phải người phụ trách dự án này, phía sau còn có người phụ trách nữa."
Nụ cười của Vương Triệu dần dần biến mất, Lâm Húc ở bên kia cũng đã chậm rãi đứng lên.
Vương Triệu tò mò hỏi: "Tôi không biết vì sao cậu lại nói lời này, nhưng thật ra người phụ trách dự án này chỉ có hai chúng tôi thôi."
Diệp Vô Phong nói: "Vậy à? Vậy thì sẽ không có ai dùng email để nói cho các người phải làm gì nhỉ? Hay là các người đang cố gắng che giấu tất cả chuyện này? Khi tôi ở Liêu Tây, vì quá xa Phong An nên tôi chưa kịp tới đây.

Nhưng bây giờ mọi người đều đang ở Phong An, dù sao cũng phải biết sự thật đằng sau tất cả những điều này chứ, phải không?"
Khóe miệng Vương Triệu giật giật: "Thực sự xin lỗi, chúng ta thực sự không biết anh định nói gì, tôi nhớ tới rồi, anh không phải tới đây từ kênh đăng ký chính thức, đúng không?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Đúng vậy, tôi đến đây qua lời giới thiệu của một người bạn, nhưng không quan trọng, bởi vì lần này các người không có cách nào tiếp tục sinh tồn nơi hoang dã được nữa đâu.

Tôi đã ở đây rồi, các người sẽ phải đi đời nhà ma thôi."
Vương Triệu vỗ bàn và đột ngột đứng lên: "Chàng trai, tôi không biết cậu đang nói gì, nhưng tôi có thể nói với anh, nếu anh cứ cố tình gây rối, tôi chỉ có thể nói chúng tôi không hoan nghênh anh đến dự án này, anh có thể rời khỏi đây."
Diệp Vô Phong cười nói: "Làm sao vậy, bị tôi nói trúng tim đen sao? Ta tới tận đây, chính là để bắt người sau lưng các anh.

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải tôi tiêu tốn thời gian vô ích sao?"
Vương Triệu nghiến răng nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong chỉ nhún vai: "Nhưng tôi biết các người sẽ không dễ dàng nhận tội, dù sao hiện tại các người chưa ra tay với những người tham gia dự án này, không giống như lần trước, lần trước đã bị tôi bắt tại trận, bọn họ đã phải trả giá đắt cho hành động của mình."
Vương Triệu nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong cười nói: "Thực ra, các người đều biết cái giá mà những người đó phải trả là gì.

Các ngươi đã nhận được tin tức rồi đúng không?"
Tất nhiên Vương Triệu biết Dương Tử Kiện và lão Cao đều đã chết ngay trên núi, người khác đã gọi cảnh sát, sau đó tìm thấy thi thể của hai người đó trong hang gấu.
Chỉ là dù biết cả hai đều bị gấu đen giết chết, nhưng cảnh sát cũng không dám giết gấu đen, bởi vì gấu đen là động vật được quốc gia bảo vệ, hơn nữa dãy núi này là rừng nguyên sinh, con người tự ý xông vào và chết thì không thể nói gì hơn.

Sự việc này lúc đó vẫn được đưa lên báo chí, khi đọc được tin tức này bọn họ đã rất khiếp sợ, cũng biết hai người Dương Tử Kiện tuyệt đối không phải bị gấu đen giết chết.
Bởi vì cả hai người Dương Tử Kiện đều là những nhà thám hiểm có kinh nghiệm, họ rất có kinh nghiệm đối phó với những con vật to lớn này, dù thế nào cũng không thể chết vì bị gấu đen giết được.
Chỉ là bọn họ không biết chuyện quái gì đang xảy ra, cho tới bây giờ Diệp Vô Phong nói ra sự tình, bọn họ mới biết tất cả đều là do Diệp Vô Phong làm.
Sau khi Diệp Vô Phong giết hai người Dương Tử Kiện, đã trực tiếp đổ tội cho con gấu đen.
Lúc đó, trong hang gấu đen, thi thể của hai người đều không thể nhận dạng được, đương nhiên không có cách nào xác định được là bị người hay do gấu đen giết.
Diệp Vô Phong cười nói: "Loại chuyện này không phải rất dễ nhìn ra sao? Các người đều đã biết, cũng có thể biết thủ đoạn của tôi.

Tôi không hy vọng các người từ chối trả lời câu hỏi của tôi, nếu nơi đây đã là bìa rừng ngập nước ven bờ, cho dù tôi giết các người ném vào rừng ngập nước, cũng sẽ tuyệt đối không có chuyện gì, cũng không ai có thể nghi ngờ tôi giết các người."
Vương Triệu cả kinh, Lâm Húc lúc này mới lên tiếng: "Nói đi, anh muốn biết cái gì?"
Diệp Vô Phong cười hỏi: "Tôi muốn biết người đứng sau các người là ai?"
Lâm Húc lắc đầu: "Thực sự xin lỗi, chúng tôi cũng không biết, những người sau lưng chúng tôi chỉ liên hệ với chúng tôi qua email."
Diệp Vô Phong không ngờ rằng ngay cả với những người ở địa phương này, đối phương vẫn sẽ dùng email để liên lạc với họ, nhưng nghĩ lại thì đúng, dù sao người bên kia rõ ràng là một người rất gian xảo.
“Cho nên cho dù tôi tìm được hai người cũng không có cách nào tìm được tên kia?” Diệp Vô Phong nhíu mày.
Lâm Húc cười khẩy nói: "Anh không ngờ hắn lại cảnh giác như vậy đúng không, ngay cả chúng tôi nhiều lần làm loại chuyện này mà hắn cũng không dễ dàng tin tưởng đấy."
Diệp Vô Phong sờ sờ cái mũi của mình: "Tôi thật sự không ngờ tới chuyện này.

Nếu biết hắn cẩn trọng như vậy, tôi nên dẫn thêm người tới đây."

Lâm Húc đắc ý nói: "Anh đừng tưởng mang thêm người tới là đủ.

Chỉ cần hắn không muốn xuất hiện, thì cả đời này anh cũng không thể nhìn thấy hắn đâu."
Diệp Vô Phong chỉ cười nhẹ trước những gì Lâm Húc nói, không có ý kiến gì cả.

Đùa à, anh chỉ không muốn dùng quan hệ của Cục Hồng Thuẫn thôi, nếu Cục Hồng Thuẫn đến điều tra, đối phương tuyệt đối sẽ bị bại lộ.
Suy cho cùng, đây chỉ là một người, không phải một gia tộc, không có quyền thế hơn người, nên việc Cục Hồng Thuẫn tìm được đối phương là chuyện rất đơn giản.
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy khi nào hắn sẽ xuất hiện?"
Lâm Húc lắc đầu: "Hắn sẽ không xuất hiện.

Nhiều nhất là hắn sẽ sử dụng e-mail của mình để liên hệ với chúng tôi, và điều hắn giỏi nhất là sử dụng e-mail để bảo chúng tôi làm mọi việc rồi gửi tiền cho chúng tôi."
Diệp Vô Phong híp mắt: "Gửi tiền cho các người?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện