La Tử Đàn và Du Kinh Hồng đều không nghĩ rằng Diệp Vô Phong sẽ xuất hiện ở nơi này, Lộc Thâm Lâm bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy súng lục của Du Kinh Hồng cuối cùng cũng không chĩa vào mình, anh ta có một cảm giác như đã tìm được đường sống trong chỗ chết.
Diệp Vô Phong hờ hững nhìn Lộc Thâm Lâm: "Kế tiếp nên báo cáo với Cục Thanh tra Quốc gia như thế nào, chắc là anh biết rồi chứ?"
Lộc Thâm Lâm vội vàng gật đầu: "Đương nhiên rồi, những chuyện tiếp theo các người cứ tự làm là được, tôi chỉ ở một bên xem thôi, tuyệt đối không nói lời nào, các người cứ coi như tôi không tồn tại là được."
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút, nhìn anh ta cười nói: "Kỳ thật, dù sao anh cũng có thể thử đi du lịch Tây Sơn, nếu ở lại thì sẽ rất nhàm chán phải không?"
Mặc dù Lộc Thâm Lâm muốn ở lại nơi này, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Vô Phong có sát ý nhàn nhạt, cuối cùng anh ta vẫn phải khuất phục.
Anh ta vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, thật ra tôi luôn muốn đi du lịch Tây Sơn. Nếu anh đã nhắc đến chuyện này, tôi nghĩ tôi cũng nên nhân cơ hội này để hoàn thành tâm nguyện của mình."
Đương nhiên, Lộc Thâm Lâm biết tình huống hiện tại, nếu tiếp tục ở chỗ này, kết quả cuối cùng là Du Kinh Hồng sẽ giết anh ta, thậm chí anh ta cảm thấy vừa rồi mình sẽ chết dưới tay Du Kinh Hồng.
Bởi vì anh ta vừa nhìn thấy sát ý của Du Kinh Hồng, tuyệt đối là một điều kh ủng bố, anh ta không muốn lại đối mặt với tình huống này nữa, cho nên anh ta thà rằng tự mình rời khỏi nơi này còn hơn.
Sau khi Diệp Vô Phong nói xong, anh mỉm cười nhìn Du Kinh Hồng, còn Du Kinh Hồng đã cất khẩu súng lục đi, cô thờ ơ nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nhún vai: "Không phải tôi theo dõi các người đâu, chỉ là động tĩnh bên này của các người náo nhiệt quá nên tôi mới biết thôi."
Du Kinh Hồng dửng dưng hỏi: "Vậy thì tại sao anh lại ở đây?"
Diệp Vô Phong cười nói: "Đương nhiên là vì công ty Hoa Cường của chúng tôi cũng muốn phát triển ở Tây Sơn. Dù sao thì chúng tôi cũng đã chiếm lĩnh thị trường ở hai tỉnh Liêu Đông và Liêu Tây rồi, nên đương nhiên chúng tôi muốn tiếp tục mở rộng hơn nữa."
Tất nhiên, Du Kinh Hồng sẽ không tin những gì Diệp Vô Phong nói, chắc chắn là Diệp Vô Phong chưa bao giờ từ bỏ, và vẫn muốn tiếp tục đi theo để giải quyết nhà họ Triệu.
Lời nói của Diệp Vô Phong chỉ là tìm một bậc thang cho chính mình, nhưng không quan trọng, Du Kinh Hồng biết chỉ cần Diệp Vô Phong đến, mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn, đặc biệt là Diệp Vô Phong còn mang theo một đội.
Cô cũng biết Đường Trảm thật ra lúc nào cũng ở bên Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong ở nơi này, có nghĩa là đội của Đường Trảm cũng ở nơi này.
Và cô ta cũng nhớ ra, khi bọn họ trốn thoát khỏi nhà họ Triệu và một tổ chức khác trong nhiều lần, luôn có người giúp đỡ họ và mở ra một kẽ hở để họ chạy trốn, bây giờ nghĩ lại, Du Kinh Hồng biết rằng rất có thể Đường Trảm đã làm việc đó.
Du Kinh Hồng nghiêm túc nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong sờ sờ mũi của mình.
Du Kinh Hồng thờ ơ hỏi: "Vậy anh đến Tây Sơn khi nào?"
Diệp Vô Phong thành thật trả lời: "Tôi đã ở đây được một tháng rồi. Tôi đã tìm một công việc ở Tây Sơn, để có thể nhanh chóng tìm hiểu thị trường ở Tây Sơn."
Du Kinh Hồng lạnh lùng nói: "Bây giờ anh lại trở thành đối tác của Cục Hồng Thuẫn, vậy thì việc chúng ta trao đổi thông tin là cần thiết. Thông tin bên chúng tôi thì anh cũng biết rồi đấy, không có gì nhiều cả, hiện tại chỉ xem bên phía anh thôi."
Du Kinh Hồng nhanh chóng tiến vào công việc, Diệp Vô Phong bất lực thở dài, anh nói: "Tôi cũng không thu thập được bao nhiêu thông tin, nhưng hiện tại tôi đang làm việc trong nhà họ Triệu, cho nên nếu thật sự có tin tức quan trọng, tôi sẽ biết ngay, đúng rồi, bản đồ của nhà họ Triệu đã được gửi đến cho cô rồi đấy."
Du Kinh Hồng gật đầu, quay đầu nhìn La Tử Nghiệp: "Cũng là anh cứu anh ấy, đúng không?"
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Đương nhiên không phải, đây là một ông cụ trong nhà họ Triệu thật sự nói muốn cứu mạng anh ta."
Du Kinh Hồng tò mò nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong lắc đầu: "Tôi cũng không biết tại sao ông ta lại yêu cầu buông tha cho La Tử Nghiệp, ông ta cũng không nói lý do, tôi chỉ là một tiểu quản gia, đương nhiên không thể hỏi chuyện này được."
Du Kinh Hồng gật đầu: "Tôi hiểu rồi, nếu đã như vậy, hiện tại đừng bận tâm đ ến chuyện đó nữa, hãy nghĩ cách thay đổi tình hình hiện tại, anh cũng biết, bây giờ trong tay tôi chỉ có hai người, Hồng Á Phương và La Tử Đàn, một người là thiên tài máy tính và người kia là thiên tài nổ bom."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Chuyện này tôi biết, tôi sẽ sắp xếp hợp lý nhân sự bên cô, nhưng hiện tại, tôi vẫn phải ở cùng nhà họ Triệu. Dù sao công ty Hoa Cường cũng chưa tới nơi này."
Du Kinh Hồng hờ hững nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong cười nhẹ: "Vẫn bị cô nhìn ra."
Anh nghĩ rằng công ty mà anh thành lập đã rất im hơi lặng tiếng rồi, nhưng không ngờ rằng Du Kinh Hồng cũng phát hiện ra.
"Rõ ràng như vậy, muốn biết không phải là chuyện bình thường sao? Lại còn là một công ty mượn xác, đây là phong cách thường ngày của công ty Hoa Cường của anh." Du Kinh Hồng thờ ơ nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong bất lực nói: "Chúng tôi cũng không muốn, nhưng cô cũng biết rằng nếu không có công ty mượn xác nào, vậy thì khi công ty Hoa Cường tiến vào Tây Sơn, nhất định sẽ bị tất cả các công ty đàn áp."
Du Kinh Hồng xua tay: "Tôi không quan tâm nhiều như vậy. Về mặt thương mại thì các anh chuyên nghiệp hơn tôi, tôi cũng tin các anh, tôi chỉ hy vọng mau chóng hoàn thành nhiệm vụ này thôi."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để kết thúc nhiệm vụ này, nhưng tôi thực sự xin lỗi về sự cố của Yến Phi, lúc đó tôi có mặt ở hiện trường, nói cách khác là tôi có thể đưa cậu ấy đi cấp cứu.”
Du Kinh Hồng lãnh đạm nói: "Đã là định mệnh rồi, cho qua đi, đừng nói gì nữa, nhưng những ngày tháng sau này, tôi chỉ mong không có người nào khác hy sinh nữa, Yến Phi đã là một đòn đả kích nặng nề cho chúng tôi rồi, bây giờ La Tử Nghiệp lại thành như thế này."
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút: "Tổ chức trước đó, tôi đã giải quyết rồi."
Du Kinh Hồng có chút nghi hoặc nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong giải thích: "Là tổ chức dưới trướng Long môn, nhưng thật ra chỉ nhận lệnh của Lộ Á, chắc là cô biết Lộc Á, anh ta là một trong Tứ Đại Thiên Vương, sau khi tôi rời đi, anh ta rất muốn trở thành chỉ huy của Long Môn."
Du Kinh Hồng gật đầu: "Vậy thực ra đó là cuộc nội chiến của Long Môn, tôi chỉ là người vô tội, và tất cả những điều này là vì Aidra biết anh là thành viên của Cục Hồng Thuẫn, nên mới có thể ra tay với Cục Hồng Thuẫn?"
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Không phải, chỉ là trùng hợp thôi, tôi không biết Lộ Á muốn đối phó với cô, cũng không hiểu tại sao anh ta lại muốn ra tay với cô, cô phải biết rằng Hoa Hạ là nơi các tổ chức quốc tế không thích đến, nhất là phải đối phó với người của chính phủ như các cô.”
“Vậy tại sao anh ta lại tấn công tôi?” Du Kinh Hồng càng khó hiểu hơn.
Diệp Vô Phong hờ hững nhìn Lộc Thâm Lâm: "Kế tiếp nên báo cáo với Cục Thanh tra Quốc gia như thế nào, chắc là anh biết rồi chứ?"
Lộc Thâm Lâm vội vàng gật đầu: "Đương nhiên rồi, những chuyện tiếp theo các người cứ tự làm là được, tôi chỉ ở một bên xem thôi, tuyệt đối không nói lời nào, các người cứ coi như tôi không tồn tại là được."
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút, nhìn anh ta cười nói: "Kỳ thật, dù sao anh cũng có thể thử đi du lịch Tây Sơn, nếu ở lại thì sẽ rất nhàm chán phải không?"
Mặc dù Lộc Thâm Lâm muốn ở lại nơi này, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Vô Phong có sát ý nhàn nhạt, cuối cùng anh ta vẫn phải khuất phục.
Anh ta vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, thật ra tôi luôn muốn đi du lịch Tây Sơn. Nếu anh đã nhắc đến chuyện này, tôi nghĩ tôi cũng nên nhân cơ hội này để hoàn thành tâm nguyện của mình."
Đương nhiên, Lộc Thâm Lâm biết tình huống hiện tại, nếu tiếp tục ở chỗ này, kết quả cuối cùng là Du Kinh Hồng sẽ giết anh ta, thậm chí anh ta cảm thấy vừa rồi mình sẽ chết dưới tay Du Kinh Hồng.
Bởi vì anh ta vừa nhìn thấy sát ý của Du Kinh Hồng, tuyệt đối là một điều kh ủng bố, anh ta không muốn lại đối mặt với tình huống này nữa, cho nên anh ta thà rằng tự mình rời khỏi nơi này còn hơn.
Sau khi Diệp Vô Phong nói xong, anh mỉm cười nhìn Du Kinh Hồng, còn Du Kinh Hồng đã cất khẩu súng lục đi, cô thờ ơ nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nhún vai: "Không phải tôi theo dõi các người đâu, chỉ là động tĩnh bên này của các người náo nhiệt quá nên tôi mới biết thôi."
Du Kinh Hồng dửng dưng hỏi: "Vậy thì tại sao anh lại ở đây?"
Diệp Vô Phong cười nói: "Đương nhiên là vì công ty Hoa Cường của chúng tôi cũng muốn phát triển ở Tây Sơn. Dù sao thì chúng tôi cũng đã chiếm lĩnh thị trường ở hai tỉnh Liêu Đông và Liêu Tây rồi, nên đương nhiên chúng tôi muốn tiếp tục mở rộng hơn nữa."
Tất nhiên, Du Kinh Hồng sẽ không tin những gì Diệp Vô Phong nói, chắc chắn là Diệp Vô Phong chưa bao giờ từ bỏ, và vẫn muốn tiếp tục đi theo để giải quyết nhà họ Triệu.
Lời nói của Diệp Vô Phong chỉ là tìm một bậc thang cho chính mình, nhưng không quan trọng, Du Kinh Hồng biết chỉ cần Diệp Vô Phong đến, mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn, đặc biệt là Diệp Vô Phong còn mang theo một đội.
Cô cũng biết Đường Trảm thật ra lúc nào cũng ở bên Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong ở nơi này, có nghĩa là đội của Đường Trảm cũng ở nơi này.
Và cô ta cũng nhớ ra, khi bọn họ trốn thoát khỏi nhà họ Triệu và một tổ chức khác trong nhiều lần, luôn có người giúp đỡ họ và mở ra một kẽ hở để họ chạy trốn, bây giờ nghĩ lại, Du Kinh Hồng biết rằng rất có thể Đường Trảm đã làm việc đó.
Du Kinh Hồng nghiêm túc nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong sờ sờ mũi của mình.
Du Kinh Hồng thờ ơ hỏi: "Vậy anh đến Tây Sơn khi nào?"
Diệp Vô Phong thành thật trả lời: "Tôi đã ở đây được một tháng rồi. Tôi đã tìm một công việc ở Tây Sơn, để có thể nhanh chóng tìm hiểu thị trường ở Tây Sơn."
Du Kinh Hồng lạnh lùng nói: "Bây giờ anh lại trở thành đối tác của Cục Hồng Thuẫn, vậy thì việc chúng ta trao đổi thông tin là cần thiết. Thông tin bên chúng tôi thì anh cũng biết rồi đấy, không có gì nhiều cả, hiện tại chỉ xem bên phía anh thôi."
Du Kinh Hồng nhanh chóng tiến vào công việc, Diệp Vô Phong bất lực thở dài, anh nói: "Tôi cũng không thu thập được bao nhiêu thông tin, nhưng hiện tại tôi đang làm việc trong nhà họ Triệu, cho nên nếu thật sự có tin tức quan trọng, tôi sẽ biết ngay, đúng rồi, bản đồ của nhà họ Triệu đã được gửi đến cho cô rồi đấy."
Du Kinh Hồng gật đầu, quay đầu nhìn La Tử Nghiệp: "Cũng là anh cứu anh ấy, đúng không?"
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Đương nhiên không phải, đây là một ông cụ trong nhà họ Triệu thật sự nói muốn cứu mạng anh ta."
Du Kinh Hồng tò mò nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong lắc đầu: "Tôi cũng không biết tại sao ông ta lại yêu cầu buông tha cho La Tử Nghiệp, ông ta cũng không nói lý do, tôi chỉ là một tiểu quản gia, đương nhiên không thể hỏi chuyện này được."
Du Kinh Hồng gật đầu: "Tôi hiểu rồi, nếu đã như vậy, hiện tại đừng bận tâm đ ến chuyện đó nữa, hãy nghĩ cách thay đổi tình hình hiện tại, anh cũng biết, bây giờ trong tay tôi chỉ có hai người, Hồng Á Phương và La Tử Đàn, một người là thiên tài máy tính và người kia là thiên tài nổ bom."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Chuyện này tôi biết, tôi sẽ sắp xếp hợp lý nhân sự bên cô, nhưng hiện tại, tôi vẫn phải ở cùng nhà họ Triệu. Dù sao công ty Hoa Cường cũng chưa tới nơi này."
Du Kinh Hồng hờ hững nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong cười nhẹ: "Vẫn bị cô nhìn ra."
Anh nghĩ rằng công ty mà anh thành lập đã rất im hơi lặng tiếng rồi, nhưng không ngờ rằng Du Kinh Hồng cũng phát hiện ra.
"Rõ ràng như vậy, muốn biết không phải là chuyện bình thường sao? Lại còn là một công ty mượn xác, đây là phong cách thường ngày của công ty Hoa Cường của anh." Du Kinh Hồng thờ ơ nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong bất lực nói: "Chúng tôi cũng không muốn, nhưng cô cũng biết rằng nếu không có công ty mượn xác nào, vậy thì khi công ty Hoa Cường tiến vào Tây Sơn, nhất định sẽ bị tất cả các công ty đàn áp."
Du Kinh Hồng xua tay: "Tôi không quan tâm nhiều như vậy. Về mặt thương mại thì các anh chuyên nghiệp hơn tôi, tôi cũng tin các anh, tôi chỉ hy vọng mau chóng hoàn thành nhiệm vụ này thôi."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để kết thúc nhiệm vụ này, nhưng tôi thực sự xin lỗi về sự cố của Yến Phi, lúc đó tôi có mặt ở hiện trường, nói cách khác là tôi có thể đưa cậu ấy đi cấp cứu.”
Du Kinh Hồng lãnh đạm nói: "Đã là định mệnh rồi, cho qua đi, đừng nói gì nữa, nhưng những ngày tháng sau này, tôi chỉ mong không có người nào khác hy sinh nữa, Yến Phi đã là một đòn đả kích nặng nề cho chúng tôi rồi, bây giờ La Tử Nghiệp lại thành như thế này."
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút: "Tổ chức trước đó, tôi đã giải quyết rồi."
Du Kinh Hồng có chút nghi hoặc nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong giải thích: "Là tổ chức dưới trướng Long môn, nhưng thật ra chỉ nhận lệnh của Lộ Á, chắc là cô biết Lộc Á, anh ta là một trong Tứ Đại Thiên Vương, sau khi tôi rời đi, anh ta rất muốn trở thành chỉ huy của Long Môn."
Du Kinh Hồng gật đầu: "Vậy thực ra đó là cuộc nội chiến của Long Môn, tôi chỉ là người vô tội, và tất cả những điều này là vì Aidra biết anh là thành viên của Cục Hồng Thuẫn, nên mới có thể ra tay với Cục Hồng Thuẫn?"
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Không phải, chỉ là trùng hợp thôi, tôi không biết Lộ Á muốn đối phó với cô, cũng không hiểu tại sao anh ta lại muốn ra tay với cô, cô phải biết rằng Hoa Hạ là nơi các tổ chức quốc tế không thích đến, nhất là phải đối phó với người của chính phủ như các cô.”
“Vậy tại sao anh ta lại tấn công tôi?” Du Kinh Hồng càng khó hiểu hơn.
Danh sách chương