Ưng Trọc lăn lộn giang hồ nhiều năm, giết mấy chục mạng người, ông ta không muốn làm phiền người phục vụ, tự đến phòng dùng một sợi dây đồng liền có thể mở khóa, cất súng đi là xong chuyện.


Nhưng Ưng Trọc không ngờ đến là, khi ông ta đẩy cửa bước vào phát hiện trong phòng đã có người.

Ưng Trọc do dự một lát liền nghĩ mình có nên đánh ngất hai người kia rồi lấy súng đi.


Bạch Tinh Đồng mừng thầm: “Tình cờ như vậy, thật tìm không ra một nơi để phá bỏ đôi giày sắt, không tốn chút công sức nào! Lẽ nào ông trời cố ý sắp xếp sao để mình có thể lập công lớn!”
Dù trong lòng đang rạo rực, nhưng trên mặt Bạch Tình Đồng vẫn hiện rõ sự bình tĩnh.

Cô không hành động ngay lập tức bởi cô biết rằng Ưng Trọc không phải nhân vật bình thường, công phu không phải dạng vừa, chí ít cũng là bậc thầy cấp cao, nếu như liều lĩnh hành sự sẽ khiến ông ta chạy mất, cô không còn mặt mũi nào để quay về gặp đồng nghiệp trong đội cảnh sát hình sự mất.


“Ông tìm ai?” Bạch Tinh Đồng vừa nói vừa tiến sát lại Ưng Trọc.


Trong lòng Ưng Trọc đã có tính toán, định đánh ngất Bạch Tinh Đồng sau đó sẽ đánh ngất Diệp Vô Phong, cướp súng bỏ đi.


“Hi, hôm qua tôi ở phòng này, để quên một ít đồ, làm phiền rồi, tôi lấy xong đồ sẽ đi ngay.” Ưng Trọc cũng tiến lại chỗ Bạch Tinh Đồng.


Kết quả, cả hai bên đều cùng lúc động thủ.

Bạch Tinh Đồng như con hổ đói lao về phía Ưng Trọc.


Tình hình thay đổi, Ưng Trọc vốn dĩ không nghĩ nhiều nhưng phản ứng của ông ta cũng rất nhanh, Bạch Tinh Đồng lao tới, ông ta nghiêng mình cả người xoay chuyển nhưng một chân đã bị Bạch Tinh Đồng tóm được.


Ưng Trọc hành tẩu giang hồ nhiều năm, đầu óc tỉnh táo, cảnh giác mọi lúc mọi nơi.


Ưng Trọc đã đoán ra mình đã bị kéo ra ngoài, cô gái này là cảnh sát, ông ta nổi giận đùng đùng, đưa chân còn lại lên để đạp bay Bạch Tinh Đồng.


Bạch Tinh Đồng nghiêng người, xoay ngược tay đấm một phát vào xương bắp chân của Ưng Trọc.

Ưng Trọc kêu lên một tiếng đau đớn, mở rộng hai tay ôm lấy Bạch Tinh Đồng, định dùng hết sức đánh thắng.


Bạch Tinh Đồng thu người lại, tung một cước lên cằm của Ưng Trọc.

Ưng Trọc nhân cơ hội lăn lộn trên giường để rút khẩu súng lục ra.


Bạch Tinh Đồng giật mình, không ngờ đến Ưng Trọc lại giấu súng dưới gầm giường.


Bạch Tinh Đồng sững người lại, Ưng Trọc đưa súng bóp cò về phía cô.


Khoảng cách gần như vậy, quá khó để tránh được đạn.


Bạch Tinh Đồng nhắm nghiền đôi mắt chờ viên đạn xuyên qua cơ thể cô
Vào thời khắc nguy hiểm đấy, Diệp Vô Phong đột nhiên bay tới chắn trước Bạch Tinh Đồng.


Tiếng súng vang lên, viên đạn lao trúng vào Diệp Vô Phong, lúc này Diệp Vô Phong khẽ rên một tiếng, lấy một tay che ngực.


Ưng Trọc nổ súng xong, một chân đạp tung cửa sổ nhảy ra ngoài chạy trốn, ông ta phân tích thấy rằng võ công của Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng rất lợi hại, không thua kém thuộc hạ của mình.

May mà trong tay có súng, căn phòng nhỏ như vậy thực sự rất khó để sử dụng hết sức mạnh của khẩu súng, nếu tiếp tục đối phó, đánh không lại bọn họ sẽ bị bắt sống, vậy nên ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.


“Diệp Vô Phong, anh?” Bạch Tinh Đồng dù thế nào cũng không nghĩ đến, kẻ mà cô luôn cho là đốn mạt, lưu manh, vô lại, vào thời khắc quan trọng lại dùng thân che chắn cho cô khỏi viên đạn kia.


“Anh…Tại sao lại đỡ đạn cho tôi?”
Diệp Vô Phong lấy tay che ngực phải, máu chảy ra ngoài, Bạch Tinh Đồng lo lắng nói: “Anh làm sao đấy, muốn chết sao?”
Diệp Vô Phong xua tay: “Tôi có thể chết được sao, cô đừng lo cho tôi, mau đuổi theo tên vô lại kia đi…”
Bạch Tinh Đồng cười ngượng nghịu, chạy ra cửa sổ nhìn một lúc, Ưng Trọc sớm đã biến mất khỏi tầm mắt rồi.



Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi 115.


Diệp Vô Phong, tôi giúp anh băng bó vết thương, anh phải kiên trì, xe cứu thương sắp đến rồi.


Diệp Vô Phong khẽ gật đầu, nhắm đôi mắt lại, hơi thở có vẻ yếu.

Bạch Tinh Đồng có chút lo sợ, trước đây cô ta có ấn tượng không mấy tốt đẹp về Diệp Vô Phong, thậm chí còn muốn đấm cho anh ta tàn phế.

Nhưng bây giờ, vào thời khắc quan trọng ấy, anh ta lại dùng thân cứu mạng cô ta.

Nếu như không có sự anh dũng của anh ta, có lẽ người bị viên đạn xuyên trúng là cô ta.


Diệp Vô Phong nghỉ một lát, từ từ mở mắt: “Mẹ nó! May sao lực khẩu súng lục của tên vô lại kia không quá mạnh, nếu đổi lại là chim ưng sa mạc, hôm nay ông đây đã đi đời rồi.

Hừm, lâu rồi không bị trúng đạn.”
Bạch Tinh Đồng quay đầu nhìn về phía lan can giường, lúc nãy cô ta đã dìu Diệp Vô Phong dựa vào lan can, chớp mắt lan can đã bị anh ta làm gãy.


Nhìn Diệp Vô Phong không có vẻ gì là bị trúng đạn sắp chết, lo lắng hỏi:” Diệp Vô Phong, anh thật sự không sao chứ? Để tôi xem vết thương của anh thế nào?”
Diệp Vô Phong lấy tay che vết thương lại, áo sơ mi anh ta mặc bị đạn làm rách, cơ ngực rắn chắc của người trưởng thành, viên đạn dù không xuyên qua ngực nhưng vẫn thấy rõ bên ngoài da thịt, có điều vết thương vẫn đang rỉ máu.


Bạch Tinh Đồng vội vầng lấy một chiếc khăn tay sạch, gấp vuông lại rồi đặt lên trên vết thương của Diệp Vô Phong.


“Diệp Vô Tâm, anh có thần công bảo vệ cơ thể sao?” Bạch Tinh Đồng hỏi.


Diệp Vô Tâm nhẹ giọng nói: “Đội trưởng Bạch, tôi cứu cô một mạng, hi vọng cô đừng xem tôi như con quỷ trong hồ vậy chứ! Tôi tuyệt đối không có đê tiện vậy đâu.”
Bạch Tinh Đồng khẽ gật đầu, tim cô ta trong sáng như gương, cơ bắp của Diệp Vô Phong có thể chặn được viên đanh ở cự ly gần như vậy! Võ công của anh ta thực sự đã vượt qua sức tưởng tượng.

Ông ngoại từng nói, công phu luyện tập để bước vào cảnh giới cao, trở thành siêu cao thủ thì súng đạn căn bản không thể xuyên qua cơ thể được.


Không ngờ rằng, Diệp Vô Phong hóa ra lại là siêu cao thủ?
Trên đời hiếm thấy có siêu cao thủ như vậy, anh đương nhiên sẽ không tham gia vào các hoạt động vớ vẩn, với bản lĩnh của anh, muốn có phụ nữ thế nào thì sẽ có phụ nữ như thế.

Không biết Lâm Thư Âm đã gả cho một siêu cao thủ như vậy.


Lúc này, xe cứu thương đã đến, dưới nhà tiếng còi đang vang.


Bạch Tinh Đồng nhanh chóng mặc đồng phục cảnh sát còn chưa khô.

Hai bác sĩ và một y tá khiêng cáng lên lầu, hai vị bác sĩ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Vô Phong đang đứng trong phòng, miệng há hốc không khỏi ngạc nhiên: “Cảnh sát Bạch, người bị thương đâu?”
Bạch Tinh Đồng nhìn Diệp Vô Phong, hỏi: “Anh có cần bác sĩ băng bó lại không?”
Diệp Vô Phong nói: “Không cần.

Vết thương nhỏ này tôi có thể tự xử lý, hãy để bác sĩ đi đi.”
Tiễn bác sĩ xong, Bạch Tinh Đồng quay người lại nói: “Diệp Vô Phong, cảm ơn anh cứu tôi một mạng, đại ân này cảm ơn cũng không hết.

Con người tôi không phải kiểu so đo tính toán, những oán hận trước đây tôi không tính toán nữa.”
Diệp Vô Phong cười cười nói: “Đội trưởng Bạch, xem ra cô cũng rất thẳng thắn, viên đạn này đỡ thay cô cũng đáng lắm.”
“Diệp Vô Phong, tôi bảo đảm sau này sẽ không đụng đến hồ sơ vụ án của anh nữa, nhưng tôi có một điều kiên.” Bạch Tinh Đồng nói
Diệp Vô Phong hỏi: “Điều kiện gì?”
Bạch Tinh Đồng nói: “Tôi vừa nói với anh rồi, hai vụ án lớn dưới tay tôi không thể kết án được, mong anh-một siêu cao thủ có thể giúp tôi.

Thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện