Tiết Bảo Sơn chuẩn bị phòng ở cho bọn họ, căn phòng này có một chiếc giường nằm, trên giường có bộ trải giường và chăn đắp đôi, thì ra là phòng vợ chồng.
Tiết Bảo Sơn đã chuẩn bị phòng xong rồi rời đi làm việc của mình.
Ông ta dặn dò Phương Khôn chăm sóc hai người Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm, sau đó tự mình rời đi.
Diệp Vô Phong nhìn chỗ mình ở, có lẽ là ở đằng sau khu nhà mà bà chủ ở, chỗ này không có cửa sau, bên ngoài cửa sổ toàn là vách đá thẳng đứng.
Diệp Vô Phong nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề.
Nhìn từ cửa sổ này đúng lúc có thể nhìn thấy Tiết Bảo Sơn dẫn theo vài người vào khu mỏ đồng.Trong lòng Diệp Vô Phong khẽ động, chẳng lẽ trong núi kia chính là một điểm sản xuất ma túy?
Diệp Vô Phong lặng lẽ nói với Lâm Thư Âm: "Thư Âm, trong động kia nhất định là có vấn đề gì đó."
Lâm Thư Âm thấp giọng nói: "Tốt nhất là chúng ta nên tìm cơ hội lẻn vào đó, quay lại khung cảnh bên trong đó rồi gửi cho Bạch Tinh Đồng."
Phương Khôn mang đến cho hai bọ họ bữa tối, là hai bát mì trộn, Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm vô cùng cẩn trọng, không ai dám ăn bát mì trộn đó nên lén lút đổ hết đi.
Sau đó họ chỉ ăn hai miếng bánh quy họ tự mang theo.
Diệp Vô Phong nói: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, chi bằng chúng ta ngủ một giấc trước đã, chờ đến quá nửa đêm chờ xem có cơ hội để vào hang động trong núi kia kiểm tra tình hình thế nào."
Lâm Thư Âm nói: "Được."
Hai người không thay quần áo mà cứ vậy nằm lên giường, Diệp Vô Phong tha thiết dựa sát vào cơ thể thơm tho và ấm áp của Lâm Thư Âm, anh chỉ cảm thấy đến làn da của cô cũng mềm mại mịn màng như tơ lụa, man mát đến mê hoặc lòng người, nhưng suy xét đến hoàn cảnh hiện tại, anh cũng không dám quá trớn.
Cứ như vậy, có thể tha thiết ngắm nhìn bà xã yêu quý xinh đẹp đến động lòng người nằm bên cạnh từ từ chìm vào giấc ngủ, Diệp Vô Phong đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hơn nữa sau một ngày vất vả, anh cũng đã buồn ngủ, không lâu sau cũng chìm vào giấc mộng đẹp.
Diệp Vô Phong có thể ngủ được nhưng Lâm Thư Âm thì hoàn toàn không có ngủ, chỉ mơ hồ nghỉ ngơi một lát, Lâm Thư Âm chợt nghe thấy tiếng Diệp Thư Âm lóng ngóng nói mê trong lúc ngủ: "Bà xã." Sau đó anh trở mình, đặt một bàn tay lên đúng ngực của cô.
Trong lòng Lâm Thư Âm cảm thấy vô cùng buồn cười, lắc đầu cười khổ, cô còn đang suy nghĩ thì cánh tay của anh lại đột nhiên phủ lấy và áp chặt vào hai ngực của cô khiến cô cảm thấy ngượng ngùng cô cùng nha!
Trong lòng Lâm Thư Âm thầm mắng: "Người đàn ông này thật là biến thái!" Nhưng cô cũng không quấy rầy Diệp Vô Phong ngủ, cứ để Diệp Vô Phong tiếp tục tùy ý ôm mình.
Ai ngờ, sự dung túng của cô lại làm cho Diệp Vô Phong được nước lấn tới, cái tay kia càng không biết điều tiến lên trên rồi đột nhiên luồn vào bên trong áo của Lâm Thư Âm.
Mặc dù đã kết hôn được một năm rồi nhưng Lâm Thư Âm chưa từng để Diệp Vô Phong đụng vào cơ thể của mình.
Hôm nay tiếp xúc mờ ám như thế làm cho toàn cơ thể của Lâm Thư Âm không khỏi rùng mình, rốt cuộc thì cũng không thể dễ dàng nhịn cho Diệp Vô Phong tiếp tục làm càn xâm phạm đến ngực của mình như vậy được nữa.
Vì thế cô nhẹ nhàng cầm lấy tay của Diệp Vô Phong và đặt trở lại bên hông của mình.
Ai ngờ, không biết là vô ý hay cố tình mà thuận theo thế trở mình Diệp Vô Phong cũng dịch chuyển cơ thể dán chặt vào người cô, ôm chặt lấy tấm lưng ngọc ngà của cô khiến Lâm Thư Âm chợt đỏ mặt.
Lâm Thư Âm đang định đẩy Diệp Vô Phong ra thì đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào gì đó...!
Ngay sau đó giọng nói của Phương Khôn truyền đến: "Các cậu giữ cửa cho cẩn thận đấy, đừng có để cho hai tên bác sĩ khốn nạn kia chạy mất! Phương pháp trị liệu chó má gì chứ, hại bà chủ của chúng ta vừa nôn mửa vừa tiêu chảy rồi kia kìa.
Chờ ông chủ trở về nhất định sẽ lột da bọn họ ra cho xem."
Theo sau đó là những tiếng bước chân chạy vào trong sân, vừa lúc Lâm Thư Âm định gọi Diệp Vô Phong dậy, Diệp Vô Phong đã bật ngồi dậy tại chỗ một chút.
Người như Diệp Vô Phong, mặc dù là đang ngủ nhưng chỉ cần bên ngoài có tiếng động một chút, anh đều có thể tự nhiên bừng tỉnh.
Nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài một chút, Diệp Vô Phong nhẹ rùng mình, nhận thức được rằng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên lập tức bảo Lâm Thư Âm thu dọn quần áo.
Lâm Thư Âm cũng biết có việc không ổn, cũng may là cô chỉ cởi chiếc áo khoác ngoài nên lúc thu dọn cũng rất nhanh chóng.
Không kịp nói gì cả, Diệp Vô Phong đẩy cửa sổ đằng sau, ngoài cửa sổ là bóng đêm mờ mịt, dưới cửa sổ đều là những vách núi cao dốc ngược, địa hình rất là nguy hiểm, cùng Lâm Thư Âm chạy trên đường núi như vậy sẽ khó tránh được khả năng bị trượt chân ngã mất.
Lúc này, tiếng bước chân hỗn độn đã dừng lại ở ngay ngoài cửa.
Phương Khôn dùng sức phá cửa: "Mở cửa! Mở cửa ra!"
"Hai tên bác sĩ ở bên trong kia, hai người chữa bệnh như thế nào thế hả? Bà chủ nhà chúng tôi sắp chết vì đau rồi kia kìa, hai người chính là lang băm, mau mở cửa ra!"
Diệp Vô Phong vừa nghĩ ra một ý tưởng lập tức kéo Lâm Thư Âm chui ra ngoài cửa sổ, bởi vì đường đi rất nguy hiểm và đáng sợ nên anh cũng không dám liều mình đi.
Diệp Vô Phong chỉ có thể kéo Lâm Thư Âm vào một góc điểm mù ngoài cửa sổ.
Phương Khôn thấy người bên trong không có ý định mở cửa, vì tình thế cấp bách nên giơ chân đá một cái văng cả cánh cửa.
Anh ta dẫn đám thuộc hạ xông vào soi rọi đèn pin khắp phòng nhưng cũng không thấy bóng dáng hai vợ chồng người bác sĩ đâu, anh ta bước đến bên giường sờ sờ lên chăn đệm thấy vẫn còn hơi ấm, Phương Khôn lại nhìn đến bên cửa sổ đang bị mở ra nên lập tức hiểu ra được Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đã chạy trốn bằng lối nào.
Anh ta vội vàng chạy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tìm xem có chỗ nào mà người có thể trốn được hay không?
"Mẹ kiếp, thế mà cũng trốn được.
Chăn đêm vẫn còn ấm, bọn họ chắc chắn chưa đi xa được, đuổi theo cho tôi!" Phương Khôn thét lên.
Phương Khôn đóng cửa sổ lại rồi lập tức dẫn theo người chạy ra ngoài đuổi theo: "Các cậu nhanh cái chân lên cho tôi.
Đêm nay nếu không bắt được hai tên bác sĩ kia, chờ ông chủ trở về, chúng ta nhất định sẽ phải chết hết.
Tôi sẽ đi báo cho cậu hai."
Cậu hai mà Phương Khôn nói đến chắc hẳn chính là em trai của Tiết Bảo Sơn, Tiết Bảo Khố.
Lâm Thư Âm nhỏ tiếng hỏi Diệp Vô Phong: "Bà chủ đó sao lại bị như thế vậy? Anh đã cho cô ấy uống thuốc gì thế?"
Diệp Vô Phong cười khổ nói: "Anh đoán là đã cho cô ấy dùng thuốc quá liều rồi." Nghe tiếng bước chân đuổi bọn họ dần đi xa, Diệp Vô Phong ôm Lâm Thư Âm từ ngoài cửa sổ an toàn trở vào trong, Lâm Thư Âm lo lắng hỏi: "Vô Phong, vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
Diệp Vô Phong cười khà khà nói: "Có gì đáng sợ đâu nào? Chúng ta cùng nhau ngủ tiếp thôi!"
Lâm Thư Âm sợ hãi nhảy dựng lên: "Vô Phong, anh nói cái gì cơ, ngủ tiếp á?"
Diệp Vô Phong nói: " Đúng vậy.
Bây giờ có lẽ người của mỏ đồng đều đã ra khỏi động để toàn lực đi tìm hai chúng ta rồi.
Nếu bây giờ chúng ta chạy trốn còn không quen thuộc với địa hình ở nơi này nữa, nhất định là sẽ gặp phải bọn họ.
Đánh nhau thì thật sự là anh không sợ.
Chỉ sợ là sẽ bứt dây động rừng thôi.
Bạch Tinh Đồng đã dặn qua rằng nhiệm vụ chính của chúng ta lần này là điều tra thông tin thôi.
Nếu bứt dây động rừng, bọn họ sẽ đem giấu đi hết đống ma túy hoặc là tên đầu sỏ buôn thuốc phiện sẽ chạy trốn mất.
Chúng ta chẳng phải làm việc vô ích hay sao."
Lâm Thư Âm nói: "Anh nói cũng đúng, nơi nguy nhất đôi khi lại chính là nơi an toàn nhất, chúng ta trước hết cứ ở yên đây ngủ một giấc đã nhỉ?"
Diệp Vô Phong liền ôm Lâm Thư Âm vào lòng tiếp tục nằm xuống, Lâm Thư Âm nói: "Vô Phong, anh đúng là rất thông minh nha, sau đó chúng ta cần phải đi đến hang động điều tra thử." Anh cố tình dịch cơ thể gần vào chỗ cô một chút, Lâm Thư Âm lại dịch người vào bên trong né tránh anh, hờn dỗi nói: "Đáng ghét, không được nằm gần em như thế."
Diệp Vô Phong liền hỏi: "Vì sao chứ?"
Lâm Thư Âm hừ một tiếng, nói: "Nằm gần quá, em sợ anh làm mấy chuyện xấu xa." Dứt lời, cô quay mặt vào bên trong ngại ngùng.
Diệp Vô Phong nghĩ nghĩ một chút, không hiểu lời cô nói cho lắm nên hỏi: "Thư Âm, có phải vừa nãy lúc anh ngủ say đã xâm phạm vào người em rồi không? Nếu thật sự như vậy, xin em tha lỗi cho anh, con người anh, khi ngủ đúng là không được ngoan cho lắm."
Tiết Bảo Sơn đã chuẩn bị phòng xong rồi rời đi làm việc của mình.
Ông ta dặn dò Phương Khôn chăm sóc hai người Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm, sau đó tự mình rời đi.
Diệp Vô Phong nhìn chỗ mình ở, có lẽ là ở đằng sau khu nhà mà bà chủ ở, chỗ này không có cửa sau, bên ngoài cửa sổ toàn là vách đá thẳng đứng.
Diệp Vô Phong nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề.
Nhìn từ cửa sổ này đúng lúc có thể nhìn thấy Tiết Bảo Sơn dẫn theo vài người vào khu mỏ đồng.Trong lòng Diệp Vô Phong khẽ động, chẳng lẽ trong núi kia chính là một điểm sản xuất ma túy?
Diệp Vô Phong lặng lẽ nói với Lâm Thư Âm: "Thư Âm, trong động kia nhất định là có vấn đề gì đó."
Lâm Thư Âm thấp giọng nói: "Tốt nhất là chúng ta nên tìm cơ hội lẻn vào đó, quay lại khung cảnh bên trong đó rồi gửi cho Bạch Tinh Đồng."
Phương Khôn mang đến cho hai bọ họ bữa tối, là hai bát mì trộn, Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm vô cùng cẩn trọng, không ai dám ăn bát mì trộn đó nên lén lút đổ hết đi.
Sau đó họ chỉ ăn hai miếng bánh quy họ tự mang theo.
Diệp Vô Phong nói: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, chi bằng chúng ta ngủ một giấc trước đã, chờ đến quá nửa đêm chờ xem có cơ hội để vào hang động trong núi kia kiểm tra tình hình thế nào."
Lâm Thư Âm nói: "Được."
Hai người không thay quần áo mà cứ vậy nằm lên giường, Diệp Vô Phong tha thiết dựa sát vào cơ thể thơm tho và ấm áp của Lâm Thư Âm, anh chỉ cảm thấy đến làn da của cô cũng mềm mại mịn màng như tơ lụa, man mát đến mê hoặc lòng người, nhưng suy xét đến hoàn cảnh hiện tại, anh cũng không dám quá trớn.
Cứ như vậy, có thể tha thiết ngắm nhìn bà xã yêu quý xinh đẹp đến động lòng người nằm bên cạnh từ từ chìm vào giấc ngủ, Diệp Vô Phong đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hơn nữa sau một ngày vất vả, anh cũng đã buồn ngủ, không lâu sau cũng chìm vào giấc mộng đẹp.
Diệp Vô Phong có thể ngủ được nhưng Lâm Thư Âm thì hoàn toàn không có ngủ, chỉ mơ hồ nghỉ ngơi một lát, Lâm Thư Âm chợt nghe thấy tiếng Diệp Thư Âm lóng ngóng nói mê trong lúc ngủ: "Bà xã." Sau đó anh trở mình, đặt một bàn tay lên đúng ngực của cô.
Trong lòng Lâm Thư Âm cảm thấy vô cùng buồn cười, lắc đầu cười khổ, cô còn đang suy nghĩ thì cánh tay của anh lại đột nhiên phủ lấy và áp chặt vào hai ngực của cô khiến cô cảm thấy ngượng ngùng cô cùng nha!
Trong lòng Lâm Thư Âm thầm mắng: "Người đàn ông này thật là biến thái!" Nhưng cô cũng không quấy rầy Diệp Vô Phong ngủ, cứ để Diệp Vô Phong tiếp tục tùy ý ôm mình.
Ai ngờ, sự dung túng của cô lại làm cho Diệp Vô Phong được nước lấn tới, cái tay kia càng không biết điều tiến lên trên rồi đột nhiên luồn vào bên trong áo của Lâm Thư Âm.
Mặc dù đã kết hôn được một năm rồi nhưng Lâm Thư Âm chưa từng để Diệp Vô Phong đụng vào cơ thể của mình.
Hôm nay tiếp xúc mờ ám như thế làm cho toàn cơ thể của Lâm Thư Âm không khỏi rùng mình, rốt cuộc thì cũng không thể dễ dàng nhịn cho Diệp Vô Phong tiếp tục làm càn xâm phạm đến ngực của mình như vậy được nữa.
Vì thế cô nhẹ nhàng cầm lấy tay của Diệp Vô Phong và đặt trở lại bên hông của mình.
Ai ngờ, không biết là vô ý hay cố tình mà thuận theo thế trở mình Diệp Vô Phong cũng dịch chuyển cơ thể dán chặt vào người cô, ôm chặt lấy tấm lưng ngọc ngà của cô khiến Lâm Thư Âm chợt đỏ mặt.
Lâm Thư Âm đang định đẩy Diệp Vô Phong ra thì đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào gì đó...!
Ngay sau đó giọng nói của Phương Khôn truyền đến: "Các cậu giữ cửa cho cẩn thận đấy, đừng có để cho hai tên bác sĩ khốn nạn kia chạy mất! Phương pháp trị liệu chó má gì chứ, hại bà chủ của chúng ta vừa nôn mửa vừa tiêu chảy rồi kia kìa.
Chờ ông chủ trở về nhất định sẽ lột da bọn họ ra cho xem."
Theo sau đó là những tiếng bước chân chạy vào trong sân, vừa lúc Lâm Thư Âm định gọi Diệp Vô Phong dậy, Diệp Vô Phong đã bật ngồi dậy tại chỗ một chút.
Người như Diệp Vô Phong, mặc dù là đang ngủ nhưng chỉ cần bên ngoài có tiếng động một chút, anh đều có thể tự nhiên bừng tỉnh.
Nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài một chút, Diệp Vô Phong nhẹ rùng mình, nhận thức được rằng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên lập tức bảo Lâm Thư Âm thu dọn quần áo.
Lâm Thư Âm cũng biết có việc không ổn, cũng may là cô chỉ cởi chiếc áo khoác ngoài nên lúc thu dọn cũng rất nhanh chóng.
Không kịp nói gì cả, Diệp Vô Phong đẩy cửa sổ đằng sau, ngoài cửa sổ là bóng đêm mờ mịt, dưới cửa sổ đều là những vách núi cao dốc ngược, địa hình rất là nguy hiểm, cùng Lâm Thư Âm chạy trên đường núi như vậy sẽ khó tránh được khả năng bị trượt chân ngã mất.
Lúc này, tiếng bước chân hỗn độn đã dừng lại ở ngay ngoài cửa.
Phương Khôn dùng sức phá cửa: "Mở cửa! Mở cửa ra!"
"Hai tên bác sĩ ở bên trong kia, hai người chữa bệnh như thế nào thế hả? Bà chủ nhà chúng tôi sắp chết vì đau rồi kia kìa, hai người chính là lang băm, mau mở cửa ra!"
Diệp Vô Phong vừa nghĩ ra một ý tưởng lập tức kéo Lâm Thư Âm chui ra ngoài cửa sổ, bởi vì đường đi rất nguy hiểm và đáng sợ nên anh cũng không dám liều mình đi.
Diệp Vô Phong chỉ có thể kéo Lâm Thư Âm vào một góc điểm mù ngoài cửa sổ.
Phương Khôn thấy người bên trong không có ý định mở cửa, vì tình thế cấp bách nên giơ chân đá một cái văng cả cánh cửa.
Anh ta dẫn đám thuộc hạ xông vào soi rọi đèn pin khắp phòng nhưng cũng không thấy bóng dáng hai vợ chồng người bác sĩ đâu, anh ta bước đến bên giường sờ sờ lên chăn đệm thấy vẫn còn hơi ấm, Phương Khôn lại nhìn đến bên cửa sổ đang bị mở ra nên lập tức hiểu ra được Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đã chạy trốn bằng lối nào.
Anh ta vội vàng chạy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tìm xem có chỗ nào mà người có thể trốn được hay không?
"Mẹ kiếp, thế mà cũng trốn được.
Chăn đêm vẫn còn ấm, bọn họ chắc chắn chưa đi xa được, đuổi theo cho tôi!" Phương Khôn thét lên.
Phương Khôn đóng cửa sổ lại rồi lập tức dẫn theo người chạy ra ngoài đuổi theo: "Các cậu nhanh cái chân lên cho tôi.
Đêm nay nếu không bắt được hai tên bác sĩ kia, chờ ông chủ trở về, chúng ta nhất định sẽ phải chết hết.
Tôi sẽ đi báo cho cậu hai."
Cậu hai mà Phương Khôn nói đến chắc hẳn chính là em trai của Tiết Bảo Sơn, Tiết Bảo Khố.
Lâm Thư Âm nhỏ tiếng hỏi Diệp Vô Phong: "Bà chủ đó sao lại bị như thế vậy? Anh đã cho cô ấy uống thuốc gì thế?"
Diệp Vô Phong cười khổ nói: "Anh đoán là đã cho cô ấy dùng thuốc quá liều rồi." Nghe tiếng bước chân đuổi bọn họ dần đi xa, Diệp Vô Phong ôm Lâm Thư Âm từ ngoài cửa sổ an toàn trở vào trong, Lâm Thư Âm lo lắng hỏi: "Vô Phong, vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
Diệp Vô Phong cười khà khà nói: "Có gì đáng sợ đâu nào? Chúng ta cùng nhau ngủ tiếp thôi!"
Lâm Thư Âm sợ hãi nhảy dựng lên: "Vô Phong, anh nói cái gì cơ, ngủ tiếp á?"
Diệp Vô Phong nói: " Đúng vậy.
Bây giờ có lẽ người của mỏ đồng đều đã ra khỏi động để toàn lực đi tìm hai chúng ta rồi.
Nếu bây giờ chúng ta chạy trốn còn không quen thuộc với địa hình ở nơi này nữa, nhất định là sẽ gặp phải bọn họ.
Đánh nhau thì thật sự là anh không sợ.
Chỉ sợ là sẽ bứt dây động rừng thôi.
Bạch Tinh Đồng đã dặn qua rằng nhiệm vụ chính của chúng ta lần này là điều tra thông tin thôi.
Nếu bứt dây động rừng, bọn họ sẽ đem giấu đi hết đống ma túy hoặc là tên đầu sỏ buôn thuốc phiện sẽ chạy trốn mất.
Chúng ta chẳng phải làm việc vô ích hay sao."
Lâm Thư Âm nói: "Anh nói cũng đúng, nơi nguy nhất đôi khi lại chính là nơi an toàn nhất, chúng ta trước hết cứ ở yên đây ngủ một giấc đã nhỉ?"
Diệp Vô Phong liền ôm Lâm Thư Âm vào lòng tiếp tục nằm xuống, Lâm Thư Âm nói: "Vô Phong, anh đúng là rất thông minh nha, sau đó chúng ta cần phải đi đến hang động điều tra thử." Anh cố tình dịch cơ thể gần vào chỗ cô một chút, Lâm Thư Âm lại dịch người vào bên trong né tránh anh, hờn dỗi nói: "Đáng ghét, không được nằm gần em như thế."
Diệp Vô Phong liền hỏi: "Vì sao chứ?"
Lâm Thư Âm hừ một tiếng, nói: "Nằm gần quá, em sợ anh làm mấy chuyện xấu xa." Dứt lời, cô quay mặt vào bên trong ngại ngùng.
Diệp Vô Phong nghĩ nghĩ một chút, không hiểu lời cô nói cho lắm nên hỏi: "Thư Âm, có phải vừa nãy lúc anh ngủ say đã xâm phạm vào người em rồi không? Nếu thật sự như vậy, xin em tha lỗi cho anh, con người anh, khi ngủ đúng là không được ngoan cho lắm."
Danh sách chương