Triệu Thiên Dương thức dậy vào sáng sớm hôm sau, khi chim đã kêu réo rắt và từng tia nắng vàng vắt ngang qua song cửa sổ.

Mấy dãy đường đâu đâu cũng chăng những quả cầu long lánh màu kim xuyến bạc rất đẹp mắt. Nhà nhà đều để tượng trưng một cây Thông Nô –En trước thềm cửa, vì ngày mai sẽ là đêm Giáng sinh mà, ai cũng háo hức có một đêm thật tuyệt với gia đình.

Triệu Thiên Dương rửa mặt, đánh răng xong xuôi liền phóng ngay xuống nhà. Ở đây, bà Granger đã bày biện một cỗ bàn thịnh soạn, thơm nức mũi.

“Anh Jack là heo lười nha … Dậy trễ hơn em nữa đó!” – Hermione chu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt tinh quái nhìn hắn cười trêu chọc.

“Hừ … Thế em là heo con của anh nhá …! “

“Còn lâu …!”

……..

:…!”

“Được rồi, hai đứa ngồi vào bàn ăn sáng đi..”- Ông Granger cất đi tờ báo, mắt chuyển dời lên đồ ăn.

“Ái chà … Leena … Tài nghệ nấu nướng của em càng lúc càng điêu luyện …!”

Bà Granger đỏ mặt nhìn chồng, lườm nguýt một cái: “ Chỉ được tài khéo nịnh..”

……………………

Ăn uống xong xuôi, Hermione liền lôi kéo Triệu Thiên Dương đi ra ngoài chơi. Cả hai đứa nhóc tung tăng dạo qua từng dãy phố, từng con hẻm nhỏ.

Thỉnh thoảng, Hermione lại tạt vào một cửa hàng kẹo que bên đường và đi ra với một nụ cười hớn hở, trong tay là một bịch kẹo.

“Coi chừng ăn nhiều quá sâu răng nha,… em gái..!”-Triệu Thiên Dương không nhịn được nhắc nhở.

“Hì hì, người ta biết mà … Hổng cần nhắc đâu!...”

Sau đó, chuyến đi chơi kéo đến tận ba tiếng đồng hồ. Mơi ban đầu còn hưng phấn Triệu Thiên Dương cũng trở nên dần oải oải … Tuy nhiên thấy Hermione vẫn hứng khởi như vậy, hắn nhịn.

………………..

“Hửm … Các con về rồi đấy à? … Đi chơi có vui không?”- Bà Granger khuôn mặt ân cần hỏi thăm.

“Vào giúp chúng ta trang trí nội thất một chút, Hermione … Jack. Các con xem dây băng ru-bi này đã ổn chưa.”

Cả nhà bận bịu túi bụi … Làm đến gần tối mới hoàn thành công việc.

Triệu Thiên Dương nhìn một lúc, thấy đã hết phận sự … Hắn đang định phi lên lầu … Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu hắn.

“Chà chà … nhóc… Thảnh thơi quá nhỉ?”

“Đây là … Cổ lão … Ngài tỉnh rồi… Như vậy thăng cấp đã xong hết rồi phải không ạ..?” –Triệu Thiên Dương kinh ngạc đứng ngơ một lúc rồi mới đáp lại.

“Phải … Nhờ phúc đức của cháu mà ta có thể tiến thêm một bước đến gần năng lực ban đầu hơn. Mặc dù so sánh thì vẫn còn kém xa lắc, nhưng ít ra cũng gọi là có phẩm cấp rồi.”

“Phẩm cấp ư? …Ngài nói đó là gì vậy?”

Cổ lão nhẹ giọng trả lời: “ Bên trong vũ trụ này, chia làm rất nhiều bảo vật, phân loại cũng khác nhau. Nhưng cấp bậc là cố định. Nó chỉ dựa trên công dụng cùng tính chất của bảo vật đó. Tất nhiên đôi lúc cũng có thứ cực kì gân gà mà đẳng cấp lại khá cao…”

“Mà lại … Tính đến hiện tại … Ta cuối cùng đã bước vào Thanh Đồng bí bảo.”

Triệu Thiên Dương hơi im lặng một chút, nhưng hắn cũng không dây dưa về vấn đề này. Hắn bây giờ rất cần một món pháp quyết luyện thể, kiểu tu chân hay ma pháp đều được.

“Cổ lão … Không biết ông trong trí nhớ có còn thứ bí quyết nào … để gia tăng cường độ thân thể hay không? Cháu cảm giác bản thân đã đến bình cảnh,thế giới này tựu rất khó mà tăng cao tu vi …. Mà muốn trở lại thì cần một đoạn thời gian nữa …”

“Vậy hả …” –Cổ lão trầm ngâm một chút,rồi ông trả lời: “ Cháu hiện tại theo như ta thấy chắc đã bước Tụ Linh Thân trong bước thứ nhất của giai đoạn một công pháp “Thôn Thiên Quyết “. Cường độ thân thể cũng chịu được mười tấn ít nhất. Vậy chắc cũng đủ khả năng để tu luyện pháp quyết luyện thể.”

“Thế nhưng mà trong phương tiểu thế giới này không có điều kiện đúng cho cháu tu hành. Trừ phi cháu rời nhà đi vào chốn kia hoang vu thì mới có thể có ít địa phương thỏa mãn.”

“Như vậy là vẫn không được hả ông?” –Triệu Thiên Dương nhíu mày, tâm tình có chút thất lạc. Nhưng ngay lập tức, hắn vội lên tinh thần, vì Cổ lão đã nói tiếp:

“Chưa hẳn, nếu bây giờ ta phóng thích khí tức kết hợp với trọng lực tràng … Có thể sẽ được … Nhưng nó cũng rất nguy hiểm. Cháu phải biết, cái này dù cho hỗn độn thần hồn cũng không thể giúp được nhiều. Tất cả phải dựa vào ý chí cũng nghị lực bản thân đó.”

Trầm mặc …. Một hồi lâu sau, Triệu Thiên Dương lên tiếng, giọng nói cực kì quả quyết: “ Cháu sẽ tu luyện nó. Một chút khó khăn, chưa làm Triệu Thiên Dương này sợ hãi được.”

“Rất tốt … Vậy ta bắt đầu nhé … Khởi động trọng lực tràng …!”

“Ế … TỪ TỪ.. Cháu chưa chuẩn bị xong …”

“Phụt …” – Triệu Thiên Dương bị trên thân sức nặng suýt thì té gục xuống. Đây là Cổ lão nói tới chỉ mười tấn tu hành … Nếu bình thường hắn chịu được mười tấn sức nặng,đó là khi hắn tập trung lực lượng vào hai tay mà nâng lên. Lúc đó, thậm chí còn có thể cao hơn. Nhưng trải rộng toàn thân mười tấn thì quả thật quá kinh khủng.”

“Môn này tên gọi là “Kim thân bất diệt “, tuy không quá mức cao cấp nhưng sẽ đánh tốt cơ sở hiện tại cho cháu “

………………

“Hự,….!”

Thế là trước đêm Giáng sinh,trong một căn phòng nhỏ, một cậu bé đã bắt đầu hành trình tu luyện điên cuồng của bản thân.

P/S: Bị ốm nên chương ra chậm và còn ít, mọng mọi người thông cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện