Hồi lâu sau, Quảng Tây ngũ hổ hạ giọng bàn bạc với nhau một lúc rồi Kim đao Hồ Phúc đứng ra, cười cười xấu hổ, nói:
- Chuyện này thật sự là hiểu lầm... Chúng tôi vốn cũng cảm thấy với danh tiếng nghĩa hiệp của Khang tiên sinh, Bành huynh, sao lại có thể làm những chuyện như thế... May nhờ Khuất đại hiệp kịp thời tới đây mới hóa giải được.... Chuyện này là hiểu lầm. Xin các vị bao dung, thứ tội.
Khang Xuất Ngư cười lạnh đáp:
- Thứ tội thì không dám nhận, chỉ có điều năm vị sau này nếu có muốn hành hiệp trượng nghĩa thì phải hỏi cho rõ ràng rồi hãy ra tay!
Lý Hắc bỗng cướp lời:
- Lưỡng Quảng thập hổ chúng tôi không sợ trời, không sợ đất, chỉ phục có hai người, ở Quảng Đông là Lương Đấu Lương đại hiệp, tại Quảng Tây là Khuất đại hiệp, cũng không phải Khang lão tiên sinh ngài. Khang tiên sinh nói như vậy, không khỏi hơi sai lầm đó!
Khang Xuất Ngư giận giữ không kìm nổi, Lý Hắc nói như thế quả thực là không thèm để lão vào trong mắt, nhưng Khuất Hàn Sơn đã xua tay nói:
- Tóm lại tất cả đều là hiểu lầm... Ta lấy ba chữ “Khuất Hàn Sơn” ra đảm bảo, đám người này kết bè kết lũ với nhau, không đáng được năm vị bảo vệ... Về phần xung đột thì xin được thay mặt mấy người Khang tiên sinh nhận lỗi với các vị.
Nói đoạn đã cung tay vái dài.
Quảng Tây ngũ hổ cuống quýt đáp lễ, Thiếu Lâm Hồng Hoa nói:
- Có Khuất đại hiệp ra mặt, chúng tôi tự nhiên là tâm phục khẩu phục.
Cung bối lão cẩu cũng khàn khàn nói:
- Khuất đại hiệp đã mở lời, vậy chúng ta cũng không quản nữa!
Khuất Hàn Sơn mỉm cười hòa ái:
- Mấy vị nể mặt Khuất mỗ như vậy, không biết có thể tới hàn xá làm mấy ly không? Thật vinh hạnh được đón tiếp!
Lý Hắc liếc nhìn nhóm Tiêu Thu Thủy, thở dài đáp:
- Sợ là không còn tâm trạng nữa.
... Thấy chết không cứu, đối với Quảng Tây ngũ hổ mà nói, trong lòng thật sự không hề dễ chịu.
Kim đao Hồ Phúc cười dàn hòa:
- Mấy ngày nữa Lương Đấu Lương đại hiệp sẽ tới, anh em chúng tôi còn phải thu xếp đón tiếp. Khi Lương đại hiệp tới sẽ cùng đến bái phỏng Khuất đại hiệp, như vậy được chăng?
Khuất Hàn Sơn cười đáp:
- Lương đại hiệp sao? Đã lâu rồi ta chưa gặp ông ấy.
Tiêu Thu Thủy bỗng cao giọng nói:
- Lời kẻ này nói mà các vị cũng tin được ư?
Trên mặt Quảng Tây ngũ hổ đều thoáng vẻ xấu hổ, Lý Hắc khổ sở nói:
- Khuất đại hiệp là lãnh tụ đứng đầu Quảng Tây, tất nhiên là sẽ không lừa người!
Đường Phương cũng vội kêu lên:
- Tôi là Đường Phương, anh trai tôi Đường Đại đã chết dưới tay lão họ Khang kia.
Nói đoạn lại chỉ sang phía Văn Tấn Sương đang tức giận không nói nên lời:
- Ông ấy thật sự là Văn lão tiền bối, Tam tuyệt Nhất quân còn lại đều chết dưới tay Khuất Hàn Sơn!
Quảng Tây ngũ hổ tự nhiên là đều chấn động, Kim đao Hồ Phúc nhìn Đường Phương thành khẩn nói:
- Cô nương cứu Hồ mỗ một mạng, Hồ mỗ tự nhiên là cảm kích. Chỉ là cô nương nói Đường Đại tiên sinh đã trúng độc thủ, nhưng mười ngày trước tại hạ còn vừa gặp mặt Đường Đại tiên sinh, cô nương nói vậy không khỏi quá...
Hồ Phúc gọi Đường Phương là “cô nương” chứ không gọi “Đường cô nương”, gọi “Đường Đại tiên sinh” chứ không dùng “Lệnh huynh”, hiển nhiên là không tin Đường Phương là người của Đường gia.
Khuất Hàn Sơn cũng ngẩng mặt lên trời cười ha hả:
- Còn về Tứ tuyệt Nhất quân, họ đã cùng ta tương giao mười mấy năm, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu đám chuột bọ giang hồ, ta giết bọn họ ư!? Ha! Ha ha ha...
Tạp hạc Thi Nguyệt cũng nghiêm sắc nhìn Đường Phương, nói:
- Không phải chúng tôi không tin các người, mà là lời các người nói khiến cho người khác không thể tin tưởng được.
Tiêu Thu Thủy thở dài một tiếng, nói lớn:
- Các vị đi đi, chúng tôi không oán các vị.
Vì thế bọn họ liền đi.
Quảng Tây ngũ hổ đều đi rồi.
Chỉ còn lại Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi, Văn Tấn Sương, phải đối mặt với Khuất Hàn Sơn, Khang Xuất Ngư, Bành Cửu, Đồ Cổn, Đỗ Tuyệt, Giang Dịch Hải, Liễu Thiên Biến, sáu nhân ma, một Kiếm vương của Quyền Lực bang.
Khuất Hàn Sơn thả tay, nhún nhún vai, không ngờ lại rất ôn hòa, nói:
- Bây giờ thì ổn rồi.
Mã Cảnh Chung nắm chặt tay Âu Dương San Nhi, dù sao cũng phải đối mặt với cái chết, hắn chẳng còn lo sợ gì nữa:
- Cái gì mà ổn rồi?
Khuất Hàn Sơn cười đáp:
- Chắc là đã chuẩn bị ổn rồi chứ? Muốn tự sát? Hay là muốn bọn ta ra tay?
Trên tay Khuất Hàn Sơn vẫn không có kiếm, nhưng trong nét cười ẩn chứa ánh mắt như kiếm lạnh:
- Muốn giết các ngươi thực dễ như trở bàn tay. Trước mặt còn có Hán Tứ Hải đang đợi các ngươi, phía sau cũng có Dư Khốc Dư đang đuổi tới.
Khuất Hàn Sơn mục quang lấp lóe:
- Các ngươi, đã không còn đường sống nữa.
Bọn họ thật sự không còn đường sống, đến cả một chút sinh cơ cũng không có.
Chỉ với một mình Khuất Hàn Sơn, cho dù tám người họ liên thủ cũng còn lâu mới là đối thủ, càng huống hồ còn cả Khang Xuất Ngư, Giang Dịch Hải, Liễu Thiên Biến, Bành Cửu, Đồ Cổn, Đỗ Tuyệt? Phía sau còn có Dư Khốc Dư, đằng trước lại có Hán Tứ Hải, thật sự ngay cả một chút xíu cơ hội họ cũng không có.
Phía trước họ đã không còn đường nào nữa.
Cho dù có đường cũng chỉ là đường chết.
Trời không tuyệt đường người.
Đối với họ mà nói, câu này có phải là quá mỉa mai không?
Họ có lòng tin, nhiệt tình, lạc quan, không tuyệt vọng, chưa từng từ bỏ cố gắng, tuyệt không phản bội tín nghữa. Họ khó khăn lắm mới vứt bỏ tình thế nguy hiểm của nhà họ Tiêu Hoán Hoa, liều mạng xông ra, muốn tới Quế Lâm tìm cứu binh, cảnh cáo võ lâm đồng đạo, phải liên thủ với nhau đánh bại Quyền Lực bang. Vì hoàn thành việc đó, họ đã hy sinh tất cả, thậm chí mất đi cả anh em, thế nhưng tráng chí chưa thành đã bị khốn ở đây, cô lập không viện trợ, hơn nữa chỉ còn đường chết.
Kết nghĩa kim lan, đối với họ, một đường sinh cơ mở ra từ Thần Châu kết nghĩa bên dòng Bàn Giang, bây giờ đã phải diệt tuyệt rồi sao?
Tuyệt đối không thể.
... Các cậu mà chết, thế giới này chăng phải sẽ đều là thiên hạ của Quyền Lực bang sao?
... Vì thế không cần biết người khác coi chuyện các cậu làm là ngu xuẩn đến thế nào, là ngốc nghếch đến thế nào, các cậu cũng phải tiếp tục cố gắng.
... Cố gắng hết sức, bởi vì sự tồn tại của các cậu là một đốm sáng duy nhất, một sợi chỉ dẫn lối duy nhất giữa đất trời tối tăm.
Khuất Hàn Sơn vẫn giữ vẻ tiên phong đạo cốt, cười nói:
- Nếu các ngươi đã không chịu tự sát thì bọn ta chỉ có thể ra tay thôi.
Lại cố ý hạ giọng nói:
- Các ngươi đã biết nhiều bí mật của bọn ta như vậy, bọn ta tự nhiên là không thể để các ngươi tiếp tục sống nữa.
Tiêu Thu Thủy nghiêm trang nói:
- Ngươi muốn giết thì giết, muốn bọn ta bó tay chịu chết thì tuyệt đối không thể!
Sắc mặt Khuất Hàn Sơn biến lạnh, nói:
- Được! Vậy ta giết ngươi trước!
Thân hình Khuất Hàn Sơn vừa động, Giang Dịch Hải đã nói:
- Xin Kiếm Vương cho tôi được ra tay trước.
Khuất Hàn Sơn mỉm cười:
- Được!
Nhưng nụ cười của lão lập tức cứng ngắc.
Cơ bắp toàn thân cũng lập tức căng thẳng.
Bởi vì chín ngón tay của Cửu chỉ cầm long Giang Dịch Hải đã phân biệt bắt vào ba điểm tử huyệt, ba điểm yếu huyệt trên khắp người lão.
Lão không thể động đậy chút nào.
Đôi mắt trợn trừng của lão nhìn chằm chằm vào Giang Dịch Hải, hung hăng rít lên một tiếng qua kẽ răng:
- Được!
Khuất Hàn Sơn nói ra một chữ “Được”, bao hàm oán độc, giận giữ không gì có thể so sánh được.
Chữ “Được” này bao gồm hết những ý, “ngươi tập kích ta thật hay”, “ngươi lừa ta thật giỏi”, “chuyện ngươi làm thật khá”.
Lão nói xong một tiếng đó liền không nói thêm được gì nữa.
Bởi vì lão đang toàn lực vận công chống cự!
Bị Ngũ hồ nã Tứ hải Giang Dịch Hải bắt trúng mười hai điểm huyệt đạo lớn nhỏ trên người, nếu là kẻ khác thì đã sớm ngã xuống rồi.
Nhưng Khuất Hàn Sơn lại không ngã.
Chuyện đáng kinh sợ này chỉ có một mình Giang Dịch Hải là biết.
Khuất Hàn Sơn không những không ngã mà còn vận nội lực chống lại, Giang Dịch Hải chỉ có thể miễn cưỡng bắt chặt lấy lão. Khuất Hàn Sơn vừa cảnh giác liền lập tức dùng lực đề kháng, Giang Dịch Hải nhất thời chế trụ được lão nhưng không cách nào giết chết được.
Giang Dịch Hải vốn muốn ra tay bất ngờ, giết chết Khuất Hàn Sơn, sau đó cùng với nhóm Tiêu Thu Thủy đối kháng với đám Khang Xuất Ngư.
Bây giờ xem ra không thể dễ dàng như vậy rồi.
Nhưng ông ta nhất định phải giả bộ thuận lợi.
Chỉ có như vậy mới không chế được toàn cục.
Đồ Cổn, Đỗ Tuyệt đều gào thét, xông tới, nhưng đều dừng lại nửa đường.
Ai cũng có thể thấy, tính mạng Khuất Hàn Sơn đang nằm trong tay Giang Dịch Hải, chẳng ai dám vọng động.
Chỉ có Giang Dịch Hải biết, một ngón tay ông ta cũng không cử động nổi, chỉ khẽ động một chút, Khuất Hàn Sơn sẽ thoát được ngay.
Đến lúc đó hoàn cảnh ông ta chẳng cần nghĩ cũng biết.
Vì thế Giang Dịch Hải cố làm bộ nói:
- Nếu các ngươi muốn giữ mạng Kiếm vương thì tốt nhất là nên dừng tay.
Khẽ cười cười, lại nói:
- Muốn bang chủ không trách các ngươi tội thất trách, vậy thì phải nghe lời ta.
Dáng vẻ Giang Dịch Hải cực kỳ ung dung, giống như chẳng có chuyện gì đáng kể:
- Nếu như bang chủ trách tội, các ngươi hại chết Kiếm vương ở đây, hắc hắc, các ngươi biết trừng phạt sẽ thế nào rồi đấy!
Nghĩ tới bang chủ Lý Trầm Chu, đám Khang Xuất Ngư đều mềm nhũn cả ra.
Chẳng cần biết bọn chúng có bắt được Giang Dịch Hải hay không, chỉ cần Giang Dịch Hải giết Khuất Hàn Sơn, tội danh của bọn chúng cũng đã đủ lớn rồi.
Ai dám chọc giận bang chủ Quyền Lực bang?
Mấy người Khang Xuất Ngư dù là có mười lá gan cũng không dám làm như vậy.
Vì thế bọn chúng chỉ có thể dừng lại.
Bấy giờ nhóm Tiêu Thu Thủy mới biết Giang Dịch Hải là người giúp bọn họ, tất cả đều lộ rõ vẻ mừng rỡ.
Thế cục thay đổi chóng mặt, Tiêu Thu Thủy không nhịn được hỏi:
- Rút cuộc thì ông là ai?
- Ta là Ngũ hồ nã Tứ hải, Giang Dịch Hải.
Tả Khâu Siêu Nhiên bỗng kêu lên thất thanh:
- Chẳng trách trên đường Thiểm Bắc ông từng bắt được tôi, nhưng lại không giết. Ông chính là Cửu chỉ thần bộ Hồ Thập Tứ!
Giang Dịch Hải cười đáp:
- Nếu không phải là sư thúc mi thì sao để cho mi đánh một phát rắm thối đã buông tay rồi?
Tài nghệ của Tả Khâu Siêu Nhiên xuất phát từ Đệ nhất cầm nã thủ Hạng Thích Nho, sau đó lại thêm Ưng trảo vương Lôi Phong thân truyền, trong cầm nã pháp mà nói, trên võ lâm ít có người thắng được hắn, nhưng nếu so với sư đệ Hồ Thập Tứ của đại sư cầm nã Hạng Thích Nho thì thật sự còn thua kém quá nhiều.
Nhưng Hồ Thập Tứ đã biến mất từ lâu, mai danh ẩn tích.
Đương thời Hồ Thập Tứ cùng Gia Cát Tiểu Hoa, Chu Hiệp Vũ hợp xưng là “Lục phiến môn Tam đại chí tôn”.
Chu Hiệp Vũ chính là Thiết thủ, thiết kiểm, thiết y, thiết la võng Chu Hiệp Vũ trong “Dược Mã Hoàng Hà”.
Hồ Thập Tứ cùng Chu Hiệp Vũ, Gia Cát Tiểu Hoa hợp xưng là Tam đại chí tôn trong bộ khoái, lúc đó ông ta xếp hàng thứ ba. Sau khi Hồ Thập Tứ mất tích hơn một năm, không biết bao nhiêu người vẫn còn hoài niệm công tích của ông ta.
Giang Dịch Hải cười khổ nói:
- Bởi vì ta chỉ có chín ngón tay,, khác với người thường cho nên Liễu đại tổng quản vẫn luôn nghi ngờ ra, thủy chung không để ta tiếp cận Lý Trầm Chu, cũng không cho ta trở thành một trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma, cho nên ta tốn mất bảy năm vẫn không đào được gốc rễ Quyền Lực bang.
- Hôm nay ta không thể nhẫn nhịn nữa, không thể để các cậu chịu chết vô nghĩa, cho nên mới ra tay, giết một tên Khuất kiếm vương, ái tướng của Lý Trầm Chu cũng tốt!
Khang Xuất Ngư ánh mắt như kiếm, tức giận quát:
- Ngươi là Hồ Thập Tứ?!
Hồ Thập Tứ cười đáp:
- Chỗ dựa của ngươi rơi vào tay ta, ngươi rất phẫn nộ, có phải không?
Khang Xuất Ngư bước lên một bước, nói:
- Vì Quyền Lực bang, ta không thể để ngươi còn sống quay về!
Hồ Thập Tứ lạnh lùng gằn từng tiếng một:
- Bất quá chỉ cần ngươi bước thêm một bước nữa, ta sẽ giết Khuất Kiếm vương!
Khang Xuất Ngư lập tức đứng lại. Hồ Thập Tứ nói nhanh:
- Các cậu đi trước, chỗ này để ta đoạn hậu.
...Ông đã phát hiện, nội kình của Khuất Hàn Sơn đang phản kháng càng lúc càng mạnh, sợ rằng có thể mất khống chế bất cứ lúc nào. Ông ta phải để nhóm Tiêu Thu Thủy chạy trốn trước rồi mình tìm đường đào thoát sau.
...Có Khuất Hàn Sơn làm bia đỡ, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ.
Tả Khâu Siêu Nhiên vội kêu lên:
- Hồ sư thúc!
Hồ Thập Tứ quát lớn:
- Nếu mi còn nhận ta là sư thúc thì mau cút đi cho ta! Lập tức mang bạn bè mi chạy khỏi đây!
Đoạn cười thảm nói:
- Còn nữa, về nói với sư phụ ngươi, bây giờ không phải lúc quy ẩn là có thể tránh né được, huynh không tìm hắn trước, hắn sẽ hủy hoại cả giang hồ, tiếp theo chính là huynh!
“Hắn” đương nhiên là để chỉ Quyền Lực bang, hoặc là Lý Trầm Chu đại biểu cho Quyền Lực bang.
Mấy người Tiêu Thu Thủy vẫn còn do dự, Hồ Thập Tứ lại nói:
- Tiêu Thu Thủy, các cậu đi mau, đừng quên Hoán Hoa kiếm phái, mệnh mạch võ lâm đồng đạo đều nằm ở tin tức các cậu phải truyền đạt!
Tiêu Thu Thủy không nhịn được, hô:
- Hồ tiền bối, ngài...
Hồ Thập Tứ cố cười nói:
- Trong tay ta vẫn còn vị Kiếm vương này, bọn chúng còn chưa dám làm gì ta đâu. Hơn nữa một mình ta cũng dễ dàng thoát thân hơn nhiều, các cậu đi theo ta chỉ làm gánh nặng thôi.
Vụt trợn mắt, quát lên:
- Còn không mau đi!
Mấy người Tiêu Thu Thủy chỉ có thể chạy đi.
Tám người Tả Khâu Siêu Nhiên đi được khoảng uống cạn một chén trà, Hồ Thập Tứ mới khẽ thở phào.
Khí kình phản kháng trong cơ thể Khuất Hàn Sơn cũng đã không còn dồi dào, mạnh mẽ như lúc đầu nữa, tuy chín ngón tay của Hồ Thập Tứ đã dần tê dại nhưng ông ta tự tin, mình có đủ sức đẩy Khuất Hàn Sơn vào chỗ chết.
Vì thề ông trầm giọng nói:
- Bây giờ ta cũng muốn đi rồi, các ngươi có thể gợi ý cho ta cách nào ổn thỏa không?
Khang Xuất Ngư trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:
- Ngươi thả Kiếm vương ra trước, ta lấy danh dự đảm bảo, để ngươi còn sống ra khỏi Quảng Tây.
Hồ Thập Tứ cười lớn:
- Danh dự của ngươi đảm bảo, ha ha... Có vẻ cũng giống cam đoan của Khuất Hàn Sơn với Quảng Tây ngũ hổ nhỉ?
Tiếng cười chợt tắt, lại nói tiếp:
- Ta thả Khuất Hàn Sơn ra, không nhưng không sống ra khỏi Quảng Tây mà ngay cả cầu Vạn Lý cũng không sống mà đi qua nổi.
Liễu Thiên Biến cả giận, nói:
- Vậy rút cuộc thì ngươi muốn thế nào?!
Hồ Thập Tứ đáp:
- Ta nghĩ vẫn là...
Đột nhiên vì cực kỳ sợ hãi mà không nói ra nổi một chữ nào.
Chẳng những vì sợ hãi mà không nói ra nổi một chữ, thậm chí đến cả năng lực để nói ra một chữ cũng không có, thậm chí là không kịp.
Bởi vì nội kình của Khuất Hàn Sơn dưới chỉ ông ta đột nhiên tăng mạnh, giống như sóng triều phẫn nộ, sóng lớn cuồn cuộn, thoáng cái đã tăng lên gấp đôi, gấp mười, gấp hai mươi lần!
Chín ngón tay của Hồ Thập Tứ đã bắt đầu rung động vì không chịu nổi áp lực từ nội lực xung kích, ngón tay run rẩy không thể bắt giữ được yếu huyệt của Khuất Hàn Sơn nữa.
Cùng lúc đó, Khuất Hàn Sơn vụt co người, vùng ra, hồi kiếm, hàn quang lóe lên, Hồ Thập Tứ bị chém ngang hông thành hai đoạn!
Thậm chí còn không kịp hét lên.
Đến khi chết hai mắt Hồ Thập Tứ vẫn mở trừng trừng: tới tận lúc chết, ông mới biết thực lực võ công của Kiếm vương trong Bát đại thiên vương dưới trướng Lý Trầm Chu!
Khuất Hàn Sơn một chiêu đắc thủ, lập tức ném kiếm xuống đất, quát lên:
- Mau đuổi theo!
Đám Khang Xuất Ngư vừa hô tuân lệnh, Khuất Hàn Sơn bỗng loạng choạng, “ộc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Lão nhân lúc Hồ Thập Tứ thoáng buông lỏng phòng ngự, dùng toàn bộ công lực bình sinh xung phá huyệt đạo bị bắt, liều mạng phát kiếm, giết được Cửu chỉ thần bộ Hồ Thập Tứ, nhưng cũng bị tiêu hao hết sức lực, chân khí chạy loạn, làm chấn thương đến nội phủ.
Nhưng dù sao lão vẫn một mình tự lực, bị đối thủ khống chế tử huyệt mà vẫn giết được đại địch.
Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn há lại để cho một tên bộ khoái bắt được... kể cả người đó có là một vị thần bộ đi chăng nữa!
Chạy.
Chỉ có nhanh chóng tới Quế Lâm, tiến vào phân cục Hoán Hoa mới có thể nghỉ ngơi.
Tâm lý mấy người Tiêu Thu Thủy quả thực là đang vô cùng gấp rút, Văn Tấn Sương bị thương ở chân nên không tiện chạy nhanh, Thiết Tinh Nguyệt cùng Mã Cảnh Chung liền thay phiên nâng đỡ ông ta chạy.
Một vị anh hùng nổi danh nhờ quyền cước lúc này sắc mặt không chút biểu tình, cũng không biết là bi thương, phẫn uất cô tịch, hay là đau đớn đến trơ lì?
Lần chạy này không ngờ đã tới tận Cổ Nghiêm quan cách thành An Huyền năm mươi dặm về phía tây.
Cổ Nghiêm quan thuộc địa phận tây sơn, tương truyền do Tần Thủy Hoàng xây dựng, gần đó có rất nhiều bia đá khắc chữ, từ xa nhìn lại, mười phần trang nghiêm. Lúc này đã là lúc mặt trời dần lặn.
Năm ba ngư tiều đang thả bước trên đường về.
Nhóm Tiêu Thu Thủy đang gấp rút muốn vượt qua Cổ Nghiêm quan thì bỗng nghe hai người tiều phu ở sau lưng nói chuyện:
- Nghe nói trong võ lâm Tứ Xuyên vừa có một vụ thảm án, rất nhiều người biết đánh nhau đã chết, anh có biết không?
- À! Là cái gì kiếm phái ấy phải không? Nghe hình như là bị người khác tấn công.
Tiêu Thu Thủy nghe được, trong lòng như bị quất một roi, toàn thân đau đớn đến co quắp lại.
- Còn không phải sao? Đối đầu với Quyền Lực bang chỉ có đường chết thôi!
- Còn tưởng có gì quái lạ, hóa ra là đối đầu với Quyền Lực bang, có muốn chết cũng khó nữa.
Tiêu Thu Thủy không nhịn được, quay lại muốn truy hỏi mấy người tiều phu đó xem tin tức từ đâu tới, đột nhiên Đường Phương chợt kéo áo hắn, Tiêu Thu Thủy vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trời ngả về tây, bên trên Cổ Nghiêm quan không ngờ lại có năm sáu thi thể ăn mặc như tiều phu đang nằm ngổn ngang!
Thi thể cứng đờ, củi khô, dây buộc, rìu sắt đều nằm vương vãi dưới đất, người chết sắc mặt đen xì, ngũ quan xuất huyết.
Đường Phương nói:
- Bị người khác hạ độc chết.
Mã Cảnh Chung thở dài:
- Đều là những người bình thường.
Âu Dương San Nhi không nhịn được, nói:
- Nhất định là Ôn Dịch nhân ma Dư Khốc Dư, đã sớm bố trí chất độc nhưng lại giết mất mấy người không quen biết.
- Tên nhân ma đó!
Mấy người Tiêu Thu Thủy, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Tả Khâu Siêu Nhiên đều rất phẫn nộ. Họ thà rằng mình cùng kẻ địch quyết một trận sinh tử chứ không hề muốn những người vô tội phải chết thay cho mình.
Họ đã quyết định chạy tới xem thử tình huống trúng độc của mấy người tiều phu đó, không biết có còn cứu được hay không.
Bấy giờ hai người tiều phu đi đằng sau cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cùng giật mình sững sờ, trong đó một người chợt nói:
- Kia không phải là Lỗ A Căn sao?
- Sao hắn cũng ở đó? Ai là vậy... Trời ơi! Em trai cũng ở đó!
Hai người nhìn thấy người quen, quan tâm lo lắng, vội vàng chạy lên trước, củi vác sau lưng cũng mặc kệ, ném phịch xuống đất, đi tới ngồi xuống vỗ vỗ mặt người chết, kêu lên đau đớn:
- Em trai, em trai, em sao rồi?
Tả Khâu Siêu Nhiên, Tiêu Thu Thủy khẽ thở dài, hai người đưa mắt nhìn nhau, muốn tới đỡ hai người kia dậy khuyên giải, nhân tiện hỏi họ tin tức Hoán Hoa kiếm phái.
Đúng lúc này, Văn Tấn Sương bỗng quát lên:
- Chờ đã!
Chẳng lẽ ánh mắt sắc bén của Thoái tuyệt Văn Tấn Sương đã nhìn ra chuyện gì khác thường?
Văn Tấn Sương quát lên, Tiêu Thu Thủy và Tả Khâu Siêu Nhiên liền dừng tay.
Không cần biết thế nào, họ đều kính trọng Văn Tấn Sương là tiền bối.
Ngay trong thoáng chốc họ vừa dừng lại, thân hình hai người tiêu phu đột nhiên lắc lư liên tục, loạng choạng bước ra vài bước rồi hai tay bóp chặt lấy cổ họng, nấc lên nghèn nghẹn, không đi được bao xa đã ngã vật xuống đất, miệng sùi bọt trắng, giãy giụa mấy cái rồi nhãn cầu lồi ra như mắt cá chết, không cử động được nữa.
Trúng độc mà chết.
Độc tới từ trên thân người chết.
Khi người khác chạm vào quần áo người chết thì độc liền từ áo quần người chết bốc lên, xâm nhập vào trong lòng bàn tay, đường hô hấp.
Vì thế hai người tiều phu lập tức trúng độc thân vong.
Nếu như vừa rồi người chạm vào người chết là Tiêu Thu Thủy thì hiện tại Tiêu Thu Thủy đương nhiên cũng là người chết.
Kẻ hạ độc không ngờ được là có người chạm vào người chết trước nhóm Tiêu Thu Thủy, mà người bị kẻ hạ độc giết chết chính là thân nhân của hai người tiều phu kia cho nên họ mới vội vàng chạy tới, kiểm tra tình hình người chết.
Độc thật là độc!
Tiêu Thu Thủy lập tức biến sắc, Văn Tấn Sương chợt quát lớn:
- Xuống đây!
Một cước đạp vào tường đá Cổ Nghiêm quan, bức tường chấn động, từ phía trên ba người nhẹ hạ xuống đất, khéo léo, không một tiếng động.
Ba người đều giống nhau, áo trắng, ống tay rộng, vẻ mặt giống như một chiếc bánh bao lớn ngâm nước, ngũ quan chen vào một chỗ, nhỏ đến đáng thương.
Người đầu tiên cười hì hì nói:
- Ta tên là Dư Tiếu Bất, hắn tên là Dư Bất Tiếu, còn một người nữa, tên là Dư Ngã Ngô.
Người thứ hai mặt ủ, mày chau nói:
- Bọn ta đều là đệ tử của Dư Khốc Dư.
Người thứ ba như khóc như cười, nói:
- Vốn bọn ta muốn độc chết các ngươi, lại độc chết người khác. Vậy cũng tốt, chết càng nhiều, càng tốt!
Ba kẻ này lạnh lùng độc địa như thế, nói chuyện vô cùng ung dung thoải mái, dưới tấm áo trắng thùng thình của bọn chúng ẩn chứa không biết bao nhiêu dơ bẩn, tội ác.
Tiêu Thu Thủy bỗng tới cạnh Đường Phương, hạ giọng nói mấy câu.
Dư Tiếu Bất chợt nói tiếp:
- Sư phụ ta sắp tới rồi.
Dư Bất Tiếu sắc mặt đờ đẫn:
- Bọn ta phải giải quyết các ngươi trước khi sư phụ tới.
Dư Ngã Ngô tiếp lời:
- Các ngươi ai muốn lên chịu chết trước?
Tiêu Thu Thủy gầm lên một tiếng, vung đao xông tới, quát:
- Các ngươi tàn sát người vô tội, ta tới lĩnh giáo trước!
Ba gã mặc áo trắng đột nhiên cùng rung tay trái, bắn ra cùng một thứ, đánh về phía Tiêu Thu Thủy!
Tiêu Thu Thủy nghiêng người, tránh qua một vật, hồi đao đánh văng một vật, tai trái vung ra, bắt được một vật, cười lạnh nói:
- Dựa vào chút tài mọn của các ngươi cũng...
Đột nhiên không nói thêm được một tiếng, sắc mặt vụt biến, tay nắm yết hầu, ặc ặc hai tiếng, ngã ngửa ra sau!
Thiết Tinh Nguyệt cả kinh, kêu lên:
- Tiêu lão đại...!
Khâu Nam Cố vội vàng muốn xông tới đỡ, Văn Tấn Sương đã quát:
- Không được đi! Chỉ nghe Dư Bất Tiếu cười cười cợt nhả:
- Đồ của Ôn Dịch nhân ma mà hắn cũng dám bắt, chết cũng coi như làm quỷ to gan.
Dư Tiếu Bất cười hắc hắc, nói:
- Hắn chết rồi, các ngươi ai muốn đi cùng hắn thì tới đây.
Dư Ngã Ngô cười lạnh:
- Ôn dịch đi tới, quỷ khốc thần hào, ôn dịch đi qua, vạn vật vô sinh...
Hắn cố ý kéo dài hai tiếng cuối cùng, bởi vì hắn cả thấy, làm vậy có thể dọa người.
Kẻ thích giết người, ai cũng thích dọa người.
Giết người và dọa người không phải cùng xuất phát từ sự tàn ác của con người hay sao?
Nhưng tiếng cuối cùng hắn nói lại không kéo dài được.
Không chỉ không kéo dài được mà thậm chí còn đột ngột nghẹn lại.
Bởi vì Tiêu Thu Thủy bỗng vùng dậy, đâm một đao vào bụng hắn.
Đao đâm vào bụng Dư Ngã Ngô, trong chớp mắt, Tiêu Thu Thủy đã vận lực đẩy mạnh, đánh hắn bay thẳng vào Dư Tiếu Bất!
Dư Tiếu Bất muốn tránh nhưng hiển nhiên là không kịp. Hắn chỉ thấy lưng Dư Ngã Ngô lao thẳng tới trước mặt, vội vã vung tay chặn lại, không kịp để phòng đao của Tiêu Thu Thủy từ bên hông Dư Ngã Ngô xuyên ra, đâm vào giữa bụng hắn!
Sau đó Tiêu Thu Thủy lập tức bỏ đao, tung cước đá ra, đẩy hai người về phía Dư Bất Tiếu.
Dư Bất Tiếu gặp phải kịch biết, rõ ràng là đã hoảng loạn. Khi hắn đón lấy hai người thì đồng thời thanh đao đang cắm trong bụng hai người cũng bị Tiêu Thu Thủy rút ra, nhanh như chớp đâm vào cổ họng hắn.
Khuôn mặt dư bất tiếu vẫn không khóc không cười, nhưng đã có thêm một biểu lộ khác: đến chết vẫn không thể tin nổi.
Một thanh niên trẻ trung thanh tú, ôn nhu văn nhã, vẫn còn có chút anh khí nóng nảy, nhìn có vẻ chưa xuất đạo bao lâu, vậy mà lại biết giả vờ trúng độc, bất thình lình giết chết ba anh em hắn liên tiếp, đến cả ánh mắt cũng không chớp lấy một lần.
Văn Tấn Sương đứng một bên lạnh lùng quan sát, nhìn Đường Phương nói:
- Tiêu thiếu hiệp ở đình Nhất Công tha cho Bành Cửu cụt chân không giết, ấy là lòng nhân của đại hiệp. Hôm nay chớp mắt đã giết ma tên hung đồ, chính vì ba tên độc nhân này lạm sát người vô tội, thật sự không thể tha thứ, quyết ý phải giết, tuyệt không dung tình, đó là phong thái của người hiệp nghĩa.
Ông thoáng thở dài, than:
- Khó được ai như Tiêu thiếu hiệp, tuổi còn trẻ mà đã có tư thái đại hiệp, lại quyết đoán dứt khoát, cam đảm cận trọng, thành thục lão luyện, trong võ lâm sau này tất có chỗ cho bậc nhân tài hiếm có như cậu ấy.
Đường Phương ở bên nghe vậy, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
Tiêu Thu Thủy tấn công bất ngờ, một hơi giết chết ba anh em họ Dư, chính là nhân lúc bọn chúng đang tưởng hắn đã trúng độc.
Hắn bắt được độc vật của họ Dư mà vẫn không ngã là vì trên tay hắn đã sớm đeo một chiếc găng tay.
Găng tay của Đường Phương.
Ám khí của Đường Phương có một vài món phải dùng găng tay để phóng ra, ví dụ như nắm độc sa mà nàng sử dụng khi chiến đấu với Diêm Quỷ Quỷ bên bờ Ô Giang.
Lúc này Tiêu Thu Thủy đã cởi găng tay ra.
Phàm những thứ đã dính vào một hệ Ôn Dịch nhân mà thì người sống không thể chạm vào được.
Thiết Tinh Nguyệt không khỏi giơ ngón cái lên khen:
- Giết rất hay!
Chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Giết rất không hay!
Thiết Tinh Nguyệt vụt quay lại, giận giữ quát:
- Tên khốn kiếp nào đấy?!
Chỉ thấy phía sau Cổ Nghiêm quan cổ kính, hoàng hôn bao phủ, không biết từ bao giờ đã có thêm một người áo trắng đang yên lặng đứng đó, trong ánh chiều tà u ám không thể thấy được rõ ràng. Người kia thều thào nói:
- Là ta, người lấy mạng các ngươi.
Khâu Nam Cố hùng hổ nhảy lên, gào trả:
- Mi là thằng nào?!
Người trong bóng tối dùng một thanh âm cực kỳ quái dị, khiến cho người ta phải rùng mình sởn gai ốc, nói:
- Ta là ôn dịch, ta ở chỗ nào, chỗ đó có ôn dịch.
Ánh mắt Văn Tấn Sương co rút lại, hỏi:
- Ôn Dịch nhân ma?
Người kia bật cười yếu ớt, đáp:
- Dư Khốc Dư.
Văn Tấn Sương đột nhiên xông tới.
.... Trong đình Nhất Công, miệng hố ngầm mở ra, một người phóng lên, trong nháy mắt đã độc chết Chưởng tuyệt Hoàng Viễn Dung.
... Hoàng Viễn Dung là anh em của Văn Tấn Sương. Trong Tứ tuyệt Nhất quân, ngoài Diêu Độc Vụ, Tất Thiên Thông, Nhất quân Cố Quân Sớn chết dưới tay Kiếm vương Khuất Hàn Sơn thì chỉ có Dư Khốc Dư giết chết Hoàng Viễn Dung, cho nên Văn Tấn Sương hận nhất là hai người, người thứ nhất đương nhiên là Khuất Hàn Sơn, người thứ hai chính là Dư Khốc Dư.
Dư Khốc Dư giờ đang đứng phía sau Cổ Nghiêm quan, trong ám hoàng hôn âm trầm bên tường đá có một cảm giác quái lạ, yêu dị không thể tả xiết!
Văn Tấn Sương xông vào Cổ Nghiêm quan, nhanh như một mũi tên.
Thân hình ông tiến vào cổng vòm của cửa quan, bóng tối của hoàng hôn phủ xuống, nuốt chửng ông ta.
Trong bóng tối u ám, có thể mơ hồ nhìn thấy bước chân Văn Tấn Sương lảo đảo một chút, khi ra khỏi Cổ Nghiêm Quan, bóng dáng lại trở nên rõ ràng.
Nhưng Văn Tấn Sương liền ngã gục xuống, ngã xuống trước mặt Dư Khốc Dư, không thể đứng lên nổi. Hai mắt ông ta lồi hẳn ra, nhìn trừng trừng về phía trước, ánh mắt không hiểu là bi phẫn, hay là mỉa mai?
Bởi vì ông ta đã chết.
Trong ánh hoàng hôn, người áo trắng thùng thình, tay áo rộng, dáng vẻ thần bí, quỷ dị khôn tả.
Tiêu Thu Thủy kêu lên thất thanh:
- Văn tiền bối...
Chỉ nghe Dư Khốc Dư mỉm cười âm trầm, nói:
- Ta khác với các ngươi. Các ngươi cầm đao cầm kiếm liều mạng, ta có độc vật của ta để đấu với các ngươi.
Ngừng một chút rồi lại tiếp:
- Trong Cổ Nghiêm quan này ta đã bố trí độc, các ngươi qua được thì giết được ta.
Tiêu Thu Thủy đưa mắt nhìn Cổ Nghiêm quan, chỉ thấy một điểm dư quang từ phía tây chiếu lại, Cổ Nghiêm quan hùng vĩ nằm chắn giữa hai ngọn núi, càng lộ vẻ thần bí!
Người áo trắng ở phía bên kia cửa quan càng khiến người ta có cảm giác yêu tà khiến người ta phải phát run!
Dư Khốc Dư ở ngay sau cửa quan, chất độc được đặt bên trong quan.
Làm sao xông qua được? Đến cả Văn Tấn Sương cũng không xông qua được.
Trong mắt Tiêu Thu Thủy có lệ, hắn quyết định xông qua, không chỉ vì muốn giết Dư Khốc Dư mà còn phải báo thù cho Văn Tấn Sương!
Đang lúc hắn chuẩn bị lao lên thì đột nhiên ở đằng sau có người chậm rãi nói:
- Ngươi có lên cũng vô dụng... Bởi vì các ngươi không cần phải đi lên nữa.
Nhóm Tiêu Thu Thủy vội quay lại, chỉ thấy một thanh niên da dẻ trắng nõn, đứng giữa ánh chiều tà, đang đứng mỉm cười bình thản nhìn họ.
Đường Phương thoáng biến sắc, nhưng ánh mắt lại sáng lên:
- Hán Tứ Hải!
Người đó cúi người, cười đáp:
- Chính là tại hạ.
Chợt nghe một người cười lớn:
- Còn có ta đây!
Một người khác cũng hô lên:
- Thêm cả ông đây!
Truy binh tới rồi!
Kẻ xưng “ta đây” là Địa mã hành thiên Liễu Thiên Biến, khinh công của hắn cao, đương nhiên là sẽ đuổi theo nhanh.
Kẻ tự xưng “ông đây” là Đồ Cổn, hắn trúng một chưởng của Khâu Nam Cố, chịu một cước của Văn Tấn Sương, hận đến thấu xương, tự nhiên là đuổi theo càng nhanh.
Ở phía sau bọn chúng thoáng cái đã có gần trăm người tràn ra, giống như ánh hoàng hôn làn tràn, yên lặng mà đến, không một chút tiếng động, nhưng ánh mắt lại tỏa sáng giống như lang sói.
Những kẻ này chia ra làm hai nhóm, hiển nhiên là hai lộ nhân mã khác nhau. Hai nhóm người này ăn mặc cũng rất khác biệt, một bên có khoảng hơn sáu mươi người, trang phục như người bình thường, có một số giống như thương nhân, một số giống như ngư dân, tiều phu, còn cả một số cải trang thành người già, phụ nữ.
Điểm khác biệt giữa họ và người bình thường là mắt sáng như sao, huyệt thái dương nhô cao, hiển nhiên là cao thủ kiêm tu nội ngoại công.
Nhóm còn lại thì mặc kình trang màu đen, sắc mặt lạnh lùng, sau lưng nhất loạt đeo trường đao sắc bén.
Phía trước nhóm ăn mặc như người bình thường có năm người đang đứng, dánh vẻ như thủ lĩnh.
Năm người tướng mạo gần như giống hết nhau, thân mặc trường bào màu xám, lưng đeo trường kiếm, sắc mặt lạnh lẽo, chỉ có cao thấp khác nhau.
Tiêu Thu Thủy nhận ra được họ, năm người này chính là “Trường thiên ngũ kiếm” từng được nhắc đến trong “Dược Mã Hoàng Hà”, bị Tiêu Đông Quảng đánh bại mười chín năm trước.
Thanh danh Tiêu Đông Quảng còn ở trên Thất đại danh kiếm đương thời, cũng chính vì ông ta từng một mình đánh bại Trường thiên ngũ kiếm. Tuy Tiêu Thu Thủy chưa từng trông thấy Trường thiên ngũ kiếm hắn hắn đã từng được nghe Tiêu Tây Lâu kể lại.
Rõ ràng năm người này chính là Trường thiên ngũ kiếm năm xưa.
... Gần đây từng nghe đồn, Trường thiên ngũ kiếm đã quy phục Quyền Lực bang, bây giờ xem ra quả thực là như vậy.
... Hơn sáu mươi người ăn mặc như thường dân phía sau chính là bằng chứng bang chúng Quyền Lực bang đã xâm nhập vào đủ loại ngành nghề.
... Trong trận Kiếm Khí Trường Giang ngày trước, khi mấy người Tiêu Thu Thủy, Cẩm Giang tứ huynh đệ, tiêu diệt Thiết Oản thần ma Phó Thiên Nghĩa trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma, đã từng được biết, Quyền Lực bang đã sớm nắm giữ cả một dải Trường Giang, thậm chí tất cả thuyền phu, hàng quán, người làm trong cả trấn Tỷ Quy cũng đều bị chúng khống chế.
Trường thiên ngũ kiếm từng đối chọi với Tiêu Đông Quảng, võ công kết hợp lại tuyệt không dưới bảy đại danh kiếm võ lâm, năm người liên thủ với nhau, cũng chẳng khác gì Quyền Lực bang lại có thêm một vị ma thần.
Mặt khác Tiêu Thu Thủy cũng nhận ra được thủ lĩnh của đám người còn lại.
Một nam một nữ, nam râu tóc đều màu vàng, mắt to mày rầm, như một con sư tử lớn, nữ miệng rộng như chậu, ánh mắt sắc bén, như một con hổ đang giận giữ.
Sư công Hổ bà!
Trong truyện Kiếm Khí Trường Giang từng nhắc tới việc Tiêu Thu Thủy dám vì một con chó nhỏ bị ngược đãi mà giao chiến với bọn chúng, lần đó khiến cho Tiêu Thu Thủy cảm nhận được rõ ràng, cho dù trong đám người Quyền Lực bang tại đây chỉ vỏn vẹn có đôi vợ chồng này thôi đã rất khó đối phó rồi.
Càng huống hồ còn có Dư Khốc Dư, Đồ Cổn, Liễu Thiên Biến, Trường thiên ngũ kiếm cùng một đáp cao thủ. Càng đáng sợ hơn là còn một kẻ thân phận, võ công đều cao thâm khó lường.
Hán Tứ Hải.
Hán Tử Hải mỉm cười nói:
- Các ngươi thế này có thể gọi là trước không lối thoát, sau có truy binh.
Đường Phương bỗng ngắt lời:
- Ngươi không nghe qua, “trời không tuyệt đường người sao?
Hán Tứ Hải lại cười đáp:
- Vậy thì các ngươi cứ thử đi xem!
Đường Phương vun tay lên, bắn ra ba mũi phi tiêu mày đỏ, lam, trắng!
Tiêu vừa rời tay thì đã bắn tới nơi!
Nhanh, nhanh đến mức không kịp phòng bị!
Đó là ám khí của Đường Phương!
Ba mũi ám khí đột nhiên biến mất.
Ba mũi ám khí đột ngột bắn ra, rồi lại đột ngột biến mất.
Hán Tứ Hải vẫn mỉm cười như cũ.
Nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Tay hắn giống như đã sớm đợi ám khí Đường Phương bắn tới để thu lại.
Trái tim Tiêu Thu Thủy như chìm hẳn xuống.
Xem ra võ công Hán Tứ Hải tuyệt không dưới Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma.
Lúc này Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố cùng hét lớn, chia sang hai phía phóng ra, có vẻ muốn đánh ngã Hán Tứ Hải.
Ngay lúc họ vừa động thân, trên người Hán Tứ Hải bỗng xuất hiện một chùm ánh sáng, tiếp đó chia làm hai luồng, một luồng chụp xuống Thiết Tinh Nguyệt, một luồng phủ lấy Khâu Nam Cố.
Hóa ra trong chùm sáng là mười hai loại ám khí khác nhau, có phi tiêu, thiết tật lê, ám thanh tử, chùy sắt, phi đao, tiểu kiếm, châm bạc. Đây vốn là mười hai loại ám khí khác biệt, cần mười mấy cao thủ mới có thể phóng ra được, hơn nữa lực đạo sử dụng cũng chia làm bảy tám loại, vậy mà kẻ này chỉ trong chớp mắt đã bắn ra được hết.
Tiêu Thu Thủy chợt cảm thấy thủ pháp đó có vẻ rất quen.
Lúc này Thiết Tinh Nguyệt cùng Khâu Nam Cố đã chật vật lùi về.
Chỉ có lùi về mới có thể tránh được số ám khí không thể chặn, không thể phòng này.
Tim Tiêu Thu Thủy quả thực đã lạnh ngắt.
Hắn phát hiện võ công người này tuyệt đối còn ở trên Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma.
Kẻ này rút cuộc là có thân phận gì trong Quyền Lực bang?
Hán Tứ Hải thản nhiên cười nói:
- Lùi về sau đã vô vọng rồi, chỉ có thể tiến lên trước thôi.
Mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh chiều càng đậm, bóng tối đã dần phủ xuống, bóng người áo trắng phía sau Cổ Nghiêm quan cũng như được phủ thêm một lớp màn u ám.
Chỉ nghe Dư Khốc Dư âm trầm nói:
- Muốn tiến lên trước thì phải qua Cổ Nghiêm quan.
Thiên Thủ nhân ma Đồ Cổn cười hì hì, chỉ vào Khâu Nam Cố, nói:
- Tên đó là của ta, hắn đánh lén ông đây một chưởng, ta muốn hắn phải hối hận tại sao lại sinh ra trên đời.
Thiết Phiến thần ma Liễu Thiên Biến “soạt”một tiếng, xòe rộng chiếc quạt, mỉm cười âm tà:
- Con bé kia để lại cho ta.
Sư công bỗng gầm lên, nói:
- Tiêu Thu Thủy để cho ta!
Hổ bà lạnh lùng mở miệng:
- Bọn ta phải xé xác hắn ăn thịt!
Trường thiên ngũ kiếm không lên tiếng, chỉ đồng loạt chậm rãi rút bội kiếm.
Hán Tử Hải khẽ thở dài, xòe tay ra, cười nói:
- Xem các ngươi tuổi vẫn còn trẻ mà đã có bao nhiêu người căm hận thấu xương như vậy, ta cũng chẳng biết làm thế nào.
Tả Khâu Siêu Nhiên cười lạnh:
- Ngươi không phải làm bộ làm tịch nữa.
Hán Tứ Hải bỗng hắng giọng nói:
- Dư lão huynh, xem ra mấy tên này muốn xông qua chỗ huynh. Huynh một mình ở đó, có cần thêm ta làm bạn không?
Dư Khốc Dư ở bên kia, thều thào đáp:
- Hán huynh chịu tới, hoan nghênh còn chẳng kịp. Chỉ là Cổ Nghiêm quan không dễ qua.
Hán Tứ Hải cười nói:
- Chuyện đó thì không sao.
Đoạn quay sang phía đám Liễu Thiên Biến:
- Chỗ này trông cậy cả vào chư vị.
Liễu Thiên Biến tự nhiên là thầm tức giận với sự cuồng vọng của Hán Tứ Hải, nhưng cũng biết kẻ này là bạn thân của “túi khôn” Quyền Lực bang Liễu Tùy Phong, chẳng ai dám đắc tội, vội cười bồi:
- Hán huynh yên tâm, đảm bảo không tên nào thoát được.
Hán Tứ Hải ung dung cười nói:
- Làm phiền chư vị.
Vừa nói dứt lời đã phóng ra xa, lộn người một cái liền vượt qua tường cao, hạ xuống cạnh Dư Khốc Dư.
Bức tường cao tới mấy trượng, vậy mà Hán Tứ Hải chỉ lộn người một cái đã vượt qua rồi, căn bảo không cần phải qua cửa Cổ Nghiêm quan, thậm chí khi vượt tường còn chẳng thèm liếc nhìn một cái.
Tim Tiêu Thu Thủy quả thực là đã rụng hẳn xuống.
Võ công của Hán Tứ Hải thật sự có thể so sánh được với Khuất Hàn Sơn!
Bọn hắn đã không còn đường nào để đi nữa.
Ai nói “trời không tuyệt đường người”?
Ngay ở trước mặt họ đây, cho dù có đường thì cũng là đường cùng.
Đường cùng thông đến đường chết. Cho dù bọn họ có đường thì cũng bị người ta chặn mất rồi.
Hoàng hôn đã dần tắt, bóng đêm đã phủ xuống.
Hy vọng của họ chẳng lẽ cũng như bóng đêm đang loang dần ra đó, chẳng còn chờ mong được gì?
Đường Phương ngước nhìn ngôi sao sớm đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, sao Hôm, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Ánh sao trong vắt.
Dư Khốc Dư cũng không khỏi buột miệng khen:
- Khinh công giỏi!
Hán Tứ Hải cười nhẹ hỏi:
- Giỏi thật sao?
Dư Khốc Dư ngạc nhiên đáp:
- Đương nhiên là giỏi.
Hán Tứ Hải cười ngất:
- Không cần thiết đâu!
Dư Khốc Dư không nói gì nữa, hắn đang đợi Hán Tứ Hải nói tiếp, quả nhiên Hán Tứ Hải nói tiếp.
- Kỳ thực khi ta phóng qua đầu tường, trong lòng Dư huynh đang nghĩ, “tên tiểu tử này thật sự quá cuồng vọng”. Nếu không phải ta có giao tình với tổng quản Liễu Ngũ, ngoài ra còn được Khuất Kiếm vương giới thiệu tới thì huynh đã sớm muốn hạ độc ta một cái, cho ta biết lợi hại rồi.
Khẽ ngừng một chút rồi lại cười nói:
- Không biết ta nói có đúng hay không?
Dư Khốc Dư thoáng biến sắc, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp:
- Hán huynh quá đa nghi mất rồi!
Hán Tứ Hải cười lớn:
- Vậy thì được, để cho Dư huynh tâm phục, chúng ta cùng đánh cược một ván.
Dư Khốc Dư không hiểu, hỏi:
- Đánh cược cái gì?
Hán Tứ Hải giơ ra một ngón tay trắng nõn, khẽ đung đưa:
- Giết người.
Dư Khốc Dư bỗng đề cao thanh âm:
- Ồ?
Hán Tứ Hải cười nhẹ, nói:
- Giết đám người này, huynh dùng độc, ta dùng ám khí.
Dư Khốc Dư thầm nghĩ: “Ta sử dụng độc, giết người trong vô hình, chẳng lẽ lại thua ngươi sao?”, lập tức cười lạnh đáp:
- Vậy là tốt nhất. Chỉ không biết huynh muốn cách cược thế nào?
Ánh mắt Hán Tứ Hải lóe sáng:
- Cược giết người, xem ai giết được nhanh, xem ai giết được nhiều.
Dư Khốc Dư đáp ngay:
- Bao giờ thì bắt đầu?
Hán Tứ Hải nói dứt khoát:
- Bây giờ.
Hắn còn chưa dứt lời, Dư Khốc Dư đã vươn hai tay ra, lập tức một chuyện cực kỳ quỷ dị diễn ra.
Trên bức tường cổ kính xây bằng đá tảng của Cổ Nghiêm quan đột nhiên xuất hiện một lớp màn mỏng mảnh, nhanh chóng tràn tới. Nhìn qua giống như một lớp sương mù nhưng cẩn thận quan sát thì lại là ngàn vạn con trùng nhỏ bé đang đồng loạt bò đến.
Đường Phương không khỏi kêu lên thất thanh, Mã Cảnh Chung cũng biến sắc:
- Cổ độc.
Cổ độc vừa không thể diệt, lại không thể hủy, là loại độc vật mà người trong võ lâm cảm thấy đau đầu nhất, nhóm Tiêu Thu Thủy phía trước có cổ độc, phía sau có cường địch, thật sự không có đường nào để đi. Càng kinh người hơn là, Ôn Dịch nhân ma Dư Khốc Dư không ngờ lại có thể điều khiển cổ độc, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc đó, Dư Khốc Dư đột nhiên biến thành một con nhím.
Dư Khốc Dư là người, tại sao lại biến thành một con nhím?
Kỳ thực, Dư Khốc Dư không phải thật sự biến thành nhím mà là trong nháy mắt đã bị hơn trăm mũi kim dài đâm vào người, vì thế mới trông như một con nhím.
Dư Khốc Dư gào lên một tiếng, Hán Tứ Hải lại cười nói:
- Ta thắng rồi, ta giết trước một tên.
Tiếp đó Dư Khốc Dư ngã xuống, ngã xuống cạnh thi thể Văn Tấn Sương, đôi mắt trợn trừng của Văn Tấn Sương vừa khéo nhìn thẳng vào hắn, cũng không biết là đau đớn, hay là mỉa mai?
Giết người rồi lại bị người chết.
Dư Khốc Dư vừa chết, cổ độc của hắn liền biến mất như có kỳ tích.
Hán Tứ Hải “soạt” một tiếng, chạy xuyên qua cửa Cổ Nghiêm quan, qua trước mặt mấy người Tiêu Thu Thủy, cười nói:
- Bây giờ phía trước có đường rồi.
Nói đoạn nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt đám Liễu Thiên Biến, bọn Liễu Thiên Biến đều giật mình, vội vã lùi lại ba bước, Hán Tứ Hải thì vẫn mỉm cười ung dung.
Hán Tứ Hải giết Dư Khốc Dư, chuyện xảy ra quá đột ngột, quá quỷ dị, quá kinh người, quá bất ngờ.
Lần này chẳng những đám Liễu Thiên Biến không thể tiếp nhận nổi, mà cả mấy người Tiêu Thu Thủy cũng không dám tin tưởng.
Đồ Cổn không khỏi nghiến răng nghiến lợi:
- Hán Tứ Hải, ngươi...
Hán Tứ Hải khẽ cười hắc hắc, đáp:
- Tên ta không phải Hán Tứ Hải.
Liễu Thiên Biến vụt biến sắc, do dự hỏi:
- Ngươi là...?
Hán Tứ Hải ngẩng mặt lên trời cười lớn:
- Ta không họ Hán, ta họ Đường.
Đường Phương không ngờ cũng tiếp lời:
- Hán Đường đều là thịnh thế.
Đường Tứ Hải vỗ tay nói:
- Trong bốn biển đều là anh em. Ta cũng không phải tên Tứ Hải.
Đường Phương cũng mỉm cười:
- Hắn không phải là Tứ Hải, hắn tên là Bằng, Bằng trong bằng hữu huynh đệ
- Chuyện này thật sự là hiểu lầm... Chúng tôi vốn cũng cảm thấy với danh tiếng nghĩa hiệp của Khang tiên sinh, Bành huynh, sao lại có thể làm những chuyện như thế... May nhờ Khuất đại hiệp kịp thời tới đây mới hóa giải được.... Chuyện này là hiểu lầm. Xin các vị bao dung, thứ tội.
Khang Xuất Ngư cười lạnh đáp:
- Thứ tội thì không dám nhận, chỉ có điều năm vị sau này nếu có muốn hành hiệp trượng nghĩa thì phải hỏi cho rõ ràng rồi hãy ra tay!
Lý Hắc bỗng cướp lời:
- Lưỡng Quảng thập hổ chúng tôi không sợ trời, không sợ đất, chỉ phục có hai người, ở Quảng Đông là Lương Đấu Lương đại hiệp, tại Quảng Tây là Khuất đại hiệp, cũng không phải Khang lão tiên sinh ngài. Khang tiên sinh nói như vậy, không khỏi hơi sai lầm đó!
Khang Xuất Ngư giận giữ không kìm nổi, Lý Hắc nói như thế quả thực là không thèm để lão vào trong mắt, nhưng Khuất Hàn Sơn đã xua tay nói:
- Tóm lại tất cả đều là hiểu lầm... Ta lấy ba chữ “Khuất Hàn Sơn” ra đảm bảo, đám người này kết bè kết lũ với nhau, không đáng được năm vị bảo vệ... Về phần xung đột thì xin được thay mặt mấy người Khang tiên sinh nhận lỗi với các vị.
Nói đoạn đã cung tay vái dài.
Quảng Tây ngũ hổ cuống quýt đáp lễ, Thiếu Lâm Hồng Hoa nói:
- Có Khuất đại hiệp ra mặt, chúng tôi tự nhiên là tâm phục khẩu phục.
Cung bối lão cẩu cũng khàn khàn nói:
- Khuất đại hiệp đã mở lời, vậy chúng ta cũng không quản nữa!
Khuất Hàn Sơn mỉm cười hòa ái:
- Mấy vị nể mặt Khuất mỗ như vậy, không biết có thể tới hàn xá làm mấy ly không? Thật vinh hạnh được đón tiếp!
Lý Hắc liếc nhìn nhóm Tiêu Thu Thủy, thở dài đáp:
- Sợ là không còn tâm trạng nữa.
... Thấy chết không cứu, đối với Quảng Tây ngũ hổ mà nói, trong lòng thật sự không hề dễ chịu.
Kim đao Hồ Phúc cười dàn hòa:
- Mấy ngày nữa Lương Đấu Lương đại hiệp sẽ tới, anh em chúng tôi còn phải thu xếp đón tiếp. Khi Lương đại hiệp tới sẽ cùng đến bái phỏng Khuất đại hiệp, như vậy được chăng?
Khuất Hàn Sơn cười đáp:
- Lương đại hiệp sao? Đã lâu rồi ta chưa gặp ông ấy.
Tiêu Thu Thủy bỗng cao giọng nói:
- Lời kẻ này nói mà các vị cũng tin được ư?
Trên mặt Quảng Tây ngũ hổ đều thoáng vẻ xấu hổ, Lý Hắc khổ sở nói:
- Khuất đại hiệp là lãnh tụ đứng đầu Quảng Tây, tất nhiên là sẽ không lừa người!
Đường Phương cũng vội kêu lên:
- Tôi là Đường Phương, anh trai tôi Đường Đại đã chết dưới tay lão họ Khang kia.
Nói đoạn lại chỉ sang phía Văn Tấn Sương đang tức giận không nói nên lời:
- Ông ấy thật sự là Văn lão tiền bối, Tam tuyệt Nhất quân còn lại đều chết dưới tay Khuất Hàn Sơn!
Quảng Tây ngũ hổ tự nhiên là đều chấn động, Kim đao Hồ Phúc nhìn Đường Phương thành khẩn nói:
- Cô nương cứu Hồ mỗ một mạng, Hồ mỗ tự nhiên là cảm kích. Chỉ là cô nương nói Đường Đại tiên sinh đã trúng độc thủ, nhưng mười ngày trước tại hạ còn vừa gặp mặt Đường Đại tiên sinh, cô nương nói vậy không khỏi quá...
Hồ Phúc gọi Đường Phương là “cô nương” chứ không gọi “Đường cô nương”, gọi “Đường Đại tiên sinh” chứ không dùng “Lệnh huynh”, hiển nhiên là không tin Đường Phương là người của Đường gia.
Khuất Hàn Sơn cũng ngẩng mặt lên trời cười ha hả:
- Còn về Tứ tuyệt Nhất quân, họ đã cùng ta tương giao mười mấy năm, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu đám chuột bọ giang hồ, ta giết bọn họ ư!? Ha! Ha ha ha...
Tạp hạc Thi Nguyệt cũng nghiêm sắc nhìn Đường Phương, nói:
- Không phải chúng tôi không tin các người, mà là lời các người nói khiến cho người khác không thể tin tưởng được.
Tiêu Thu Thủy thở dài một tiếng, nói lớn:
- Các vị đi đi, chúng tôi không oán các vị.
Vì thế bọn họ liền đi.
Quảng Tây ngũ hổ đều đi rồi.
Chỉ còn lại Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi, Văn Tấn Sương, phải đối mặt với Khuất Hàn Sơn, Khang Xuất Ngư, Bành Cửu, Đồ Cổn, Đỗ Tuyệt, Giang Dịch Hải, Liễu Thiên Biến, sáu nhân ma, một Kiếm vương của Quyền Lực bang.
Khuất Hàn Sơn thả tay, nhún nhún vai, không ngờ lại rất ôn hòa, nói:
- Bây giờ thì ổn rồi.
Mã Cảnh Chung nắm chặt tay Âu Dương San Nhi, dù sao cũng phải đối mặt với cái chết, hắn chẳng còn lo sợ gì nữa:
- Cái gì mà ổn rồi?
Khuất Hàn Sơn cười đáp:
- Chắc là đã chuẩn bị ổn rồi chứ? Muốn tự sát? Hay là muốn bọn ta ra tay?
Trên tay Khuất Hàn Sơn vẫn không có kiếm, nhưng trong nét cười ẩn chứa ánh mắt như kiếm lạnh:
- Muốn giết các ngươi thực dễ như trở bàn tay. Trước mặt còn có Hán Tứ Hải đang đợi các ngươi, phía sau cũng có Dư Khốc Dư đang đuổi tới.
Khuất Hàn Sơn mục quang lấp lóe:
- Các ngươi, đã không còn đường sống nữa.
Bọn họ thật sự không còn đường sống, đến cả một chút sinh cơ cũng không có.
Chỉ với một mình Khuất Hàn Sơn, cho dù tám người họ liên thủ cũng còn lâu mới là đối thủ, càng huống hồ còn cả Khang Xuất Ngư, Giang Dịch Hải, Liễu Thiên Biến, Bành Cửu, Đồ Cổn, Đỗ Tuyệt? Phía sau còn có Dư Khốc Dư, đằng trước lại có Hán Tứ Hải, thật sự ngay cả một chút xíu cơ hội họ cũng không có.
Phía trước họ đã không còn đường nào nữa.
Cho dù có đường cũng chỉ là đường chết.
Trời không tuyệt đường người.
Đối với họ mà nói, câu này có phải là quá mỉa mai không?
Họ có lòng tin, nhiệt tình, lạc quan, không tuyệt vọng, chưa từng từ bỏ cố gắng, tuyệt không phản bội tín nghữa. Họ khó khăn lắm mới vứt bỏ tình thế nguy hiểm của nhà họ Tiêu Hoán Hoa, liều mạng xông ra, muốn tới Quế Lâm tìm cứu binh, cảnh cáo võ lâm đồng đạo, phải liên thủ với nhau đánh bại Quyền Lực bang. Vì hoàn thành việc đó, họ đã hy sinh tất cả, thậm chí mất đi cả anh em, thế nhưng tráng chí chưa thành đã bị khốn ở đây, cô lập không viện trợ, hơn nữa chỉ còn đường chết.
Kết nghĩa kim lan, đối với họ, một đường sinh cơ mở ra từ Thần Châu kết nghĩa bên dòng Bàn Giang, bây giờ đã phải diệt tuyệt rồi sao?
Tuyệt đối không thể.
... Các cậu mà chết, thế giới này chăng phải sẽ đều là thiên hạ của Quyền Lực bang sao?
... Vì thế không cần biết người khác coi chuyện các cậu làm là ngu xuẩn đến thế nào, là ngốc nghếch đến thế nào, các cậu cũng phải tiếp tục cố gắng.
... Cố gắng hết sức, bởi vì sự tồn tại của các cậu là một đốm sáng duy nhất, một sợi chỉ dẫn lối duy nhất giữa đất trời tối tăm.
Khuất Hàn Sơn vẫn giữ vẻ tiên phong đạo cốt, cười nói:
- Nếu các ngươi đã không chịu tự sát thì bọn ta chỉ có thể ra tay thôi.
Lại cố ý hạ giọng nói:
- Các ngươi đã biết nhiều bí mật của bọn ta như vậy, bọn ta tự nhiên là không thể để các ngươi tiếp tục sống nữa.
Tiêu Thu Thủy nghiêm trang nói:
- Ngươi muốn giết thì giết, muốn bọn ta bó tay chịu chết thì tuyệt đối không thể!
Sắc mặt Khuất Hàn Sơn biến lạnh, nói:
- Được! Vậy ta giết ngươi trước!
Thân hình Khuất Hàn Sơn vừa động, Giang Dịch Hải đã nói:
- Xin Kiếm Vương cho tôi được ra tay trước.
Khuất Hàn Sơn mỉm cười:
- Được!
Nhưng nụ cười của lão lập tức cứng ngắc.
Cơ bắp toàn thân cũng lập tức căng thẳng.
Bởi vì chín ngón tay của Cửu chỉ cầm long Giang Dịch Hải đã phân biệt bắt vào ba điểm tử huyệt, ba điểm yếu huyệt trên khắp người lão.
Lão không thể động đậy chút nào.
Đôi mắt trợn trừng của lão nhìn chằm chằm vào Giang Dịch Hải, hung hăng rít lên một tiếng qua kẽ răng:
- Được!
Khuất Hàn Sơn nói ra một chữ “Được”, bao hàm oán độc, giận giữ không gì có thể so sánh được.
Chữ “Được” này bao gồm hết những ý, “ngươi tập kích ta thật hay”, “ngươi lừa ta thật giỏi”, “chuyện ngươi làm thật khá”.
Lão nói xong một tiếng đó liền không nói thêm được gì nữa.
Bởi vì lão đang toàn lực vận công chống cự!
Bị Ngũ hồ nã Tứ hải Giang Dịch Hải bắt trúng mười hai điểm huyệt đạo lớn nhỏ trên người, nếu là kẻ khác thì đã sớm ngã xuống rồi.
Nhưng Khuất Hàn Sơn lại không ngã.
Chuyện đáng kinh sợ này chỉ có một mình Giang Dịch Hải là biết.
Khuất Hàn Sơn không những không ngã mà còn vận nội lực chống lại, Giang Dịch Hải chỉ có thể miễn cưỡng bắt chặt lấy lão. Khuất Hàn Sơn vừa cảnh giác liền lập tức dùng lực đề kháng, Giang Dịch Hải nhất thời chế trụ được lão nhưng không cách nào giết chết được.
Giang Dịch Hải vốn muốn ra tay bất ngờ, giết chết Khuất Hàn Sơn, sau đó cùng với nhóm Tiêu Thu Thủy đối kháng với đám Khang Xuất Ngư.
Bây giờ xem ra không thể dễ dàng như vậy rồi.
Nhưng ông ta nhất định phải giả bộ thuận lợi.
Chỉ có như vậy mới không chế được toàn cục.
Đồ Cổn, Đỗ Tuyệt đều gào thét, xông tới, nhưng đều dừng lại nửa đường.
Ai cũng có thể thấy, tính mạng Khuất Hàn Sơn đang nằm trong tay Giang Dịch Hải, chẳng ai dám vọng động.
Chỉ có Giang Dịch Hải biết, một ngón tay ông ta cũng không cử động nổi, chỉ khẽ động một chút, Khuất Hàn Sơn sẽ thoát được ngay.
Đến lúc đó hoàn cảnh ông ta chẳng cần nghĩ cũng biết.
Vì thế Giang Dịch Hải cố làm bộ nói:
- Nếu các ngươi muốn giữ mạng Kiếm vương thì tốt nhất là nên dừng tay.
Khẽ cười cười, lại nói:
- Muốn bang chủ không trách các ngươi tội thất trách, vậy thì phải nghe lời ta.
Dáng vẻ Giang Dịch Hải cực kỳ ung dung, giống như chẳng có chuyện gì đáng kể:
- Nếu như bang chủ trách tội, các ngươi hại chết Kiếm vương ở đây, hắc hắc, các ngươi biết trừng phạt sẽ thế nào rồi đấy!
Nghĩ tới bang chủ Lý Trầm Chu, đám Khang Xuất Ngư đều mềm nhũn cả ra.
Chẳng cần biết bọn chúng có bắt được Giang Dịch Hải hay không, chỉ cần Giang Dịch Hải giết Khuất Hàn Sơn, tội danh của bọn chúng cũng đã đủ lớn rồi.
Ai dám chọc giận bang chủ Quyền Lực bang?
Mấy người Khang Xuất Ngư dù là có mười lá gan cũng không dám làm như vậy.
Vì thế bọn chúng chỉ có thể dừng lại.
Bấy giờ nhóm Tiêu Thu Thủy mới biết Giang Dịch Hải là người giúp bọn họ, tất cả đều lộ rõ vẻ mừng rỡ.
Thế cục thay đổi chóng mặt, Tiêu Thu Thủy không nhịn được hỏi:
- Rút cuộc thì ông là ai?
- Ta là Ngũ hồ nã Tứ hải, Giang Dịch Hải.
Tả Khâu Siêu Nhiên bỗng kêu lên thất thanh:
- Chẳng trách trên đường Thiểm Bắc ông từng bắt được tôi, nhưng lại không giết. Ông chính là Cửu chỉ thần bộ Hồ Thập Tứ!
Giang Dịch Hải cười đáp:
- Nếu không phải là sư thúc mi thì sao để cho mi đánh một phát rắm thối đã buông tay rồi?
Tài nghệ của Tả Khâu Siêu Nhiên xuất phát từ Đệ nhất cầm nã thủ Hạng Thích Nho, sau đó lại thêm Ưng trảo vương Lôi Phong thân truyền, trong cầm nã pháp mà nói, trên võ lâm ít có người thắng được hắn, nhưng nếu so với sư đệ Hồ Thập Tứ của đại sư cầm nã Hạng Thích Nho thì thật sự còn thua kém quá nhiều.
Nhưng Hồ Thập Tứ đã biến mất từ lâu, mai danh ẩn tích.
Đương thời Hồ Thập Tứ cùng Gia Cát Tiểu Hoa, Chu Hiệp Vũ hợp xưng là “Lục phiến môn Tam đại chí tôn”.
Chu Hiệp Vũ chính là Thiết thủ, thiết kiểm, thiết y, thiết la võng Chu Hiệp Vũ trong “Dược Mã Hoàng Hà”.
Hồ Thập Tứ cùng Chu Hiệp Vũ, Gia Cát Tiểu Hoa hợp xưng là Tam đại chí tôn trong bộ khoái, lúc đó ông ta xếp hàng thứ ba. Sau khi Hồ Thập Tứ mất tích hơn một năm, không biết bao nhiêu người vẫn còn hoài niệm công tích của ông ta.
Giang Dịch Hải cười khổ nói:
- Bởi vì ta chỉ có chín ngón tay,, khác với người thường cho nên Liễu đại tổng quản vẫn luôn nghi ngờ ra, thủy chung không để ta tiếp cận Lý Trầm Chu, cũng không cho ta trở thành một trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma, cho nên ta tốn mất bảy năm vẫn không đào được gốc rễ Quyền Lực bang.
- Hôm nay ta không thể nhẫn nhịn nữa, không thể để các cậu chịu chết vô nghĩa, cho nên mới ra tay, giết một tên Khuất kiếm vương, ái tướng của Lý Trầm Chu cũng tốt!
Khang Xuất Ngư ánh mắt như kiếm, tức giận quát:
- Ngươi là Hồ Thập Tứ?!
Hồ Thập Tứ cười đáp:
- Chỗ dựa của ngươi rơi vào tay ta, ngươi rất phẫn nộ, có phải không?
Khang Xuất Ngư bước lên một bước, nói:
- Vì Quyền Lực bang, ta không thể để ngươi còn sống quay về!
Hồ Thập Tứ lạnh lùng gằn từng tiếng một:
- Bất quá chỉ cần ngươi bước thêm một bước nữa, ta sẽ giết Khuất Kiếm vương!
Khang Xuất Ngư lập tức đứng lại. Hồ Thập Tứ nói nhanh:
- Các cậu đi trước, chỗ này để ta đoạn hậu.
...Ông đã phát hiện, nội kình của Khuất Hàn Sơn đang phản kháng càng lúc càng mạnh, sợ rằng có thể mất khống chế bất cứ lúc nào. Ông ta phải để nhóm Tiêu Thu Thủy chạy trốn trước rồi mình tìm đường đào thoát sau.
...Có Khuất Hàn Sơn làm bia đỡ, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ.
Tả Khâu Siêu Nhiên vội kêu lên:
- Hồ sư thúc!
Hồ Thập Tứ quát lớn:
- Nếu mi còn nhận ta là sư thúc thì mau cút đi cho ta! Lập tức mang bạn bè mi chạy khỏi đây!
Đoạn cười thảm nói:
- Còn nữa, về nói với sư phụ ngươi, bây giờ không phải lúc quy ẩn là có thể tránh né được, huynh không tìm hắn trước, hắn sẽ hủy hoại cả giang hồ, tiếp theo chính là huynh!
“Hắn” đương nhiên là để chỉ Quyền Lực bang, hoặc là Lý Trầm Chu đại biểu cho Quyền Lực bang.
Mấy người Tiêu Thu Thủy vẫn còn do dự, Hồ Thập Tứ lại nói:
- Tiêu Thu Thủy, các cậu đi mau, đừng quên Hoán Hoa kiếm phái, mệnh mạch võ lâm đồng đạo đều nằm ở tin tức các cậu phải truyền đạt!
Tiêu Thu Thủy không nhịn được, hô:
- Hồ tiền bối, ngài...
Hồ Thập Tứ cố cười nói:
- Trong tay ta vẫn còn vị Kiếm vương này, bọn chúng còn chưa dám làm gì ta đâu. Hơn nữa một mình ta cũng dễ dàng thoát thân hơn nhiều, các cậu đi theo ta chỉ làm gánh nặng thôi.
Vụt trợn mắt, quát lên:
- Còn không mau đi!
Mấy người Tiêu Thu Thủy chỉ có thể chạy đi.
Tám người Tả Khâu Siêu Nhiên đi được khoảng uống cạn một chén trà, Hồ Thập Tứ mới khẽ thở phào.
Khí kình phản kháng trong cơ thể Khuất Hàn Sơn cũng đã không còn dồi dào, mạnh mẽ như lúc đầu nữa, tuy chín ngón tay của Hồ Thập Tứ đã dần tê dại nhưng ông ta tự tin, mình có đủ sức đẩy Khuất Hàn Sơn vào chỗ chết.
Vì thề ông trầm giọng nói:
- Bây giờ ta cũng muốn đi rồi, các ngươi có thể gợi ý cho ta cách nào ổn thỏa không?
Khang Xuất Ngư trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:
- Ngươi thả Kiếm vương ra trước, ta lấy danh dự đảm bảo, để ngươi còn sống ra khỏi Quảng Tây.
Hồ Thập Tứ cười lớn:
- Danh dự của ngươi đảm bảo, ha ha... Có vẻ cũng giống cam đoan của Khuất Hàn Sơn với Quảng Tây ngũ hổ nhỉ?
Tiếng cười chợt tắt, lại nói tiếp:
- Ta thả Khuất Hàn Sơn ra, không nhưng không sống ra khỏi Quảng Tây mà ngay cả cầu Vạn Lý cũng không sống mà đi qua nổi.
Liễu Thiên Biến cả giận, nói:
- Vậy rút cuộc thì ngươi muốn thế nào?!
Hồ Thập Tứ đáp:
- Ta nghĩ vẫn là...
Đột nhiên vì cực kỳ sợ hãi mà không nói ra nổi một chữ nào.
Chẳng những vì sợ hãi mà không nói ra nổi một chữ, thậm chí đến cả năng lực để nói ra một chữ cũng không có, thậm chí là không kịp.
Bởi vì nội kình của Khuất Hàn Sơn dưới chỉ ông ta đột nhiên tăng mạnh, giống như sóng triều phẫn nộ, sóng lớn cuồn cuộn, thoáng cái đã tăng lên gấp đôi, gấp mười, gấp hai mươi lần!
Chín ngón tay của Hồ Thập Tứ đã bắt đầu rung động vì không chịu nổi áp lực từ nội lực xung kích, ngón tay run rẩy không thể bắt giữ được yếu huyệt của Khuất Hàn Sơn nữa.
Cùng lúc đó, Khuất Hàn Sơn vụt co người, vùng ra, hồi kiếm, hàn quang lóe lên, Hồ Thập Tứ bị chém ngang hông thành hai đoạn!
Thậm chí còn không kịp hét lên.
Đến khi chết hai mắt Hồ Thập Tứ vẫn mở trừng trừng: tới tận lúc chết, ông mới biết thực lực võ công của Kiếm vương trong Bát đại thiên vương dưới trướng Lý Trầm Chu!
Khuất Hàn Sơn một chiêu đắc thủ, lập tức ném kiếm xuống đất, quát lên:
- Mau đuổi theo!
Đám Khang Xuất Ngư vừa hô tuân lệnh, Khuất Hàn Sơn bỗng loạng choạng, “ộc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Lão nhân lúc Hồ Thập Tứ thoáng buông lỏng phòng ngự, dùng toàn bộ công lực bình sinh xung phá huyệt đạo bị bắt, liều mạng phát kiếm, giết được Cửu chỉ thần bộ Hồ Thập Tứ, nhưng cũng bị tiêu hao hết sức lực, chân khí chạy loạn, làm chấn thương đến nội phủ.
Nhưng dù sao lão vẫn một mình tự lực, bị đối thủ khống chế tử huyệt mà vẫn giết được đại địch.
Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn há lại để cho một tên bộ khoái bắt được... kể cả người đó có là một vị thần bộ đi chăng nữa!
Chạy.
Chỉ có nhanh chóng tới Quế Lâm, tiến vào phân cục Hoán Hoa mới có thể nghỉ ngơi.
Tâm lý mấy người Tiêu Thu Thủy quả thực là đang vô cùng gấp rút, Văn Tấn Sương bị thương ở chân nên không tiện chạy nhanh, Thiết Tinh Nguyệt cùng Mã Cảnh Chung liền thay phiên nâng đỡ ông ta chạy.
Một vị anh hùng nổi danh nhờ quyền cước lúc này sắc mặt không chút biểu tình, cũng không biết là bi thương, phẫn uất cô tịch, hay là đau đớn đến trơ lì?
Lần chạy này không ngờ đã tới tận Cổ Nghiêm quan cách thành An Huyền năm mươi dặm về phía tây.
Cổ Nghiêm quan thuộc địa phận tây sơn, tương truyền do Tần Thủy Hoàng xây dựng, gần đó có rất nhiều bia đá khắc chữ, từ xa nhìn lại, mười phần trang nghiêm. Lúc này đã là lúc mặt trời dần lặn.
Năm ba ngư tiều đang thả bước trên đường về.
Nhóm Tiêu Thu Thủy đang gấp rút muốn vượt qua Cổ Nghiêm quan thì bỗng nghe hai người tiều phu ở sau lưng nói chuyện:
- Nghe nói trong võ lâm Tứ Xuyên vừa có một vụ thảm án, rất nhiều người biết đánh nhau đã chết, anh có biết không?
- À! Là cái gì kiếm phái ấy phải không? Nghe hình như là bị người khác tấn công.
Tiêu Thu Thủy nghe được, trong lòng như bị quất một roi, toàn thân đau đớn đến co quắp lại.
- Còn không phải sao? Đối đầu với Quyền Lực bang chỉ có đường chết thôi!
- Còn tưởng có gì quái lạ, hóa ra là đối đầu với Quyền Lực bang, có muốn chết cũng khó nữa.
Tiêu Thu Thủy không nhịn được, quay lại muốn truy hỏi mấy người tiều phu đó xem tin tức từ đâu tới, đột nhiên Đường Phương chợt kéo áo hắn, Tiêu Thu Thủy vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trời ngả về tây, bên trên Cổ Nghiêm quan không ngờ lại có năm sáu thi thể ăn mặc như tiều phu đang nằm ngổn ngang!
Thi thể cứng đờ, củi khô, dây buộc, rìu sắt đều nằm vương vãi dưới đất, người chết sắc mặt đen xì, ngũ quan xuất huyết.
Đường Phương nói:
- Bị người khác hạ độc chết.
Mã Cảnh Chung thở dài:
- Đều là những người bình thường.
Âu Dương San Nhi không nhịn được, nói:
- Nhất định là Ôn Dịch nhân ma Dư Khốc Dư, đã sớm bố trí chất độc nhưng lại giết mất mấy người không quen biết.
- Tên nhân ma đó!
Mấy người Tiêu Thu Thủy, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Tả Khâu Siêu Nhiên đều rất phẫn nộ. Họ thà rằng mình cùng kẻ địch quyết một trận sinh tử chứ không hề muốn những người vô tội phải chết thay cho mình.
Họ đã quyết định chạy tới xem thử tình huống trúng độc của mấy người tiều phu đó, không biết có còn cứu được hay không.
Bấy giờ hai người tiều phu đi đằng sau cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cùng giật mình sững sờ, trong đó một người chợt nói:
- Kia không phải là Lỗ A Căn sao?
- Sao hắn cũng ở đó? Ai là vậy... Trời ơi! Em trai cũng ở đó!
Hai người nhìn thấy người quen, quan tâm lo lắng, vội vàng chạy lên trước, củi vác sau lưng cũng mặc kệ, ném phịch xuống đất, đi tới ngồi xuống vỗ vỗ mặt người chết, kêu lên đau đớn:
- Em trai, em trai, em sao rồi?
Tả Khâu Siêu Nhiên, Tiêu Thu Thủy khẽ thở dài, hai người đưa mắt nhìn nhau, muốn tới đỡ hai người kia dậy khuyên giải, nhân tiện hỏi họ tin tức Hoán Hoa kiếm phái.
Đúng lúc này, Văn Tấn Sương bỗng quát lên:
- Chờ đã!
Chẳng lẽ ánh mắt sắc bén của Thoái tuyệt Văn Tấn Sương đã nhìn ra chuyện gì khác thường?
Văn Tấn Sương quát lên, Tiêu Thu Thủy và Tả Khâu Siêu Nhiên liền dừng tay.
Không cần biết thế nào, họ đều kính trọng Văn Tấn Sương là tiền bối.
Ngay trong thoáng chốc họ vừa dừng lại, thân hình hai người tiêu phu đột nhiên lắc lư liên tục, loạng choạng bước ra vài bước rồi hai tay bóp chặt lấy cổ họng, nấc lên nghèn nghẹn, không đi được bao xa đã ngã vật xuống đất, miệng sùi bọt trắng, giãy giụa mấy cái rồi nhãn cầu lồi ra như mắt cá chết, không cử động được nữa.
Trúng độc mà chết.
Độc tới từ trên thân người chết.
Khi người khác chạm vào quần áo người chết thì độc liền từ áo quần người chết bốc lên, xâm nhập vào trong lòng bàn tay, đường hô hấp.
Vì thế hai người tiều phu lập tức trúng độc thân vong.
Nếu như vừa rồi người chạm vào người chết là Tiêu Thu Thủy thì hiện tại Tiêu Thu Thủy đương nhiên cũng là người chết.
Kẻ hạ độc không ngờ được là có người chạm vào người chết trước nhóm Tiêu Thu Thủy, mà người bị kẻ hạ độc giết chết chính là thân nhân của hai người tiều phu kia cho nên họ mới vội vàng chạy tới, kiểm tra tình hình người chết.
Độc thật là độc!
Tiêu Thu Thủy lập tức biến sắc, Văn Tấn Sương chợt quát lớn:
- Xuống đây!
Một cước đạp vào tường đá Cổ Nghiêm quan, bức tường chấn động, từ phía trên ba người nhẹ hạ xuống đất, khéo léo, không một tiếng động.
Ba người đều giống nhau, áo trắng, ống tay rộng, vẻ mặt giống như một chiếc bánh bao lớn ngâm nước, ngũ quan chen vào một chỗ, nhỏ đến đáng thương.
Người đầu tiên cười hì hì nói:
- Ta tên là Dư Tiếu Bất, hắn tên là Dư Bất Tiếu, còn một người nữa, tên là Dư Ngã Ngô.
Người thứ hai mặt ủ, mày chau nói:
- Bọn ta đều là đệ tử của Dư Khốc Dư.
Người thứ ba như khóc như cười, nói:
- Vốn bọn ta muốn độc chết các ngươi, lại độc chết người khác. Vậy cũng tốt, chết càng nhiều, càng tốt!
Ba kẻ này lạnh lùng độc địa như thế, nói chuyện vô cùng ung dung thoải mái, dưới tấm áo trắng thùng thình của bọn chúng ẩn chứa không biết bao nhiêu dơ bẩn, tội ác.
Tiêu Thu Thủy bỗng tới cạnh Đường Phương, hạ giọng nói mấy câu.
Dư Tiếu Bất chợt nói tiếp:
- Sư phụ ta sắp tới rồi.
Dư Bất Tiếu sắc mặt đờ đẫn:
- Bọn ta phải giải quyết các ngươi trước khi sư phụ tới.
Dư Ngã Ngô tiếp lời:
- Các ngươi ai muốn lên chịu chết trước?
Tiêu Thu Thủy gầm lên một tiếng, vung đao xông tới, quát:
- Các ngươi tàn sát người vô tội, ta tới lĩnh giáo trước!
Ba gã mặc áo trắng đột nhiên cùng rung tay trái, bắn ra cùng một thứ, đánh về phía Tiêu Thu Thủy!
Tiêu Thu Thủy nghiêng người, tránh qua một vật, hồi đao đánh văng một vật, tai trái vung ra, bắt được một vật, cười lạnh nói:
- Dựa vào chút tài mọn của các ngươi cũng...
Đột nhiên không nói thêm được một tiếng, sắc mặt vụt biến, tay nắm yết hầu, ặc ặc hai tiếng, ngã ngửa ra sau!
Thiết Tinh Nguyệt cả kinh, kêu lên:
- Tiêu lão đại...!
Khâu Nam Cố vội vàng muốn xông tới đỡ, Văn Tấn Sương đã quát:
- Không được đi! Chỉ nghe Dư Bất Tiếu cười cười cợt nhả:
- Đồ của Ôn Dịch nhân ma mà hắn cũng dám bắt, chết cũng coi như làm quỷ to gan.
Dư Tiếu Bất cười hắc hắc, nói:
- Hắn chết rồi, các ngươi ai muốn đi cùng hắn thì tới đây.
Dư Ngã Ngô cười lạnh:
- Ôn dịch đi tới, quỷ khốc thần hào, ôn dịch đi qua, vạn vật vô sinh...
Hắn cố ý kéo dài hai tiếng cuối cùng, bởi vì hắn cả thấy, làm vậy có thể dọa người.
Kẻ thích giết người, ai cũng thích dọa người.
Giết người và dọa người không phải cùng xuất phát từ sự tàn ác của con người hay sao?
Nhưng tiếng cuối cùng hắn nói lại không kéo dài được.
Không chỉ không kéo dài được mà thậm chí còn đột ngột nghẹn lại.
Bởi vì Tiêu Thu Thủy bỗng vùng dậy, đâm một đao vào bụng hắn.
Đao đâm vào bụng Dư Ngã Ngô, trong chớp mắt, Tiêu Thu Thủy đã vận lực đẩy mạnh, đánh hắn bay thẳng vào Dư Tiếu Bất!
Dư Tiếu Bất muốn tránh nhưng hiển nhiên là không kịp. Hắn chỉ thấy lưng Dư Ngã Ngô lao thẳng tới trước mặt, vội vã vung tay chặn lại, không kịp để phòng đao của Tiêu Thu Thủy từ bên hông Dư Ngã Ngô xuyên ra, đâm vào giữa bụng hắn!
Sau đó Tiêu Thu Thủy lập tức bỏ đao, tung cước đá ra, đẩy hai người về phía Dư Bất Tiếu.
Dư Bất Tiếu gặp phải kịch biết, rõ ràng là đã hoảng loạn. Khi hắn đón lấy hai người thì đồng thời thanh đao đang cắm trong bụng hai người cũng bị Tiêu Thu Thủy rút ra, nhanh như chớp đâm vào cổ họng hắn.
Khuôn mặt dư bất tiếu vẫn không khóc không cười, nhưng đã có thêm một biểu lộ khác: đến chết vẫn không thể tin nổi.
Một thanh niên trẻ trung thanh tú, ôn nhu văn nhã, vẫn còn có chút anh khí nóng nảy, nhìn có vẻ chưa xuất đạo bao lâu, vậy mà lại biết giả vờ trúng độc, bất thình lình giết chết ba anh em hắn liên tiếp, đến cả ánh mắt cũng không chớp lấy một lần.
Văn Tấn Sương đứng một bên lạnh lùng quan sát, nhìn Đường Phương nói:
- Tiêu thiếu hiệp ở đình Nhất Công tha cho Bành Cửu cụt chân không giết, ấy là lòng nhân của đại hiệp. Hôm nay chớp mắt đã giết ma tên hung đồ, chính vì ba tên độc nhân này lạm sát người vô tội, thật sự không thể tha thứ, quyết ý phải giết, tuyệt không dung tình, đó là phong thái của người hiệp nghĩa.
Ông thoáng thở dài, than:
- Khó được ai như Tiêu thiếu hiệp, tuổi còn trẻ mà đã có tư thái đại hiệp, lại quyết đoán dứt khoát, cam đảm cận trọng, thành thục lão luyện, trong võ lâm sau này tất có chỗ cho bậc nhân tài hiếm có như cậu ấy.
Đường Phương ở bên nghe vậy, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
Tiêu Thu Thủy tấn công bất ngờ, một hơi giết chết ba anh em họ Dư, chính là nhân lúc bọn chúng đang tưởng hắn đã trúng độc.
Hắn bắt được độc vật của họ Dư mà vẫn không ngã là vì trên tay hắn đã sớm đeo một chiếc găng tay.
Găng tay của Đường Phương.
Ám khí của Đường Phương có một vài món phải dùng găng tay để phóng ra, ví dụ như nắm độc sa mà nàng sử dụng khi chiến đấu với Diêm Quỷ Quỷ bên bờ Ô Giang.
Lúc này Tiêu Thu Thủy đã cởi găng tay ra.
Phàm những thứ đã dính vào một hệ Ôn Dịch nhân mà thì người sống không thể chạm vào được.
Thiết Tinh Nguyệt không khỏi giơ ngón cái lên khen:
- Giết rất hay!
Chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Giết rất không hay!
Thiết Tinh Nguyệt vụt quay lại, giận giữ quát:
- Tên khốn kiếp nào đấy?!
Chỉ thấy phía sau Cổ Nghiêm quan cổ kính, hoàng hôn bao phủ, không biết từ bao giờ đã có thêm một người áo trắng đang yên lặng đứng đó, trong ánh chiều tà u ám không thể thấy được rõ ràng. Người kia thều thào nói:
- Là ta, người lấy mạng các ngươi.
Khâu Nam Cố hùng hổ nhảy lên, gào trả:
- Mi là thằng nào?!
Người trong bóng tối dùng một thanh âm cực kỳ quái dị, khiến cho người ta phải rùng mình sởn gai ốc, nói:
- Ta là ôn dịch, ta ở chỗ nào, chỗ đó có ôn dịch.
Ánh mắt Văn Tấn Sương co rút lại, hỏi:
- Ôn Dịch nhân ma?
Người kia bật cười yếu ớt, đáp:
- Dư Khốc Dư.
Văn Tấn Sương đột nhiên xông tới.
.... Trong đình Nhất Công, miệng hố ngầm mở ra, một người phóng lên, trong nháy mắt đã độc chết Chưởng tuyệt Hoàng Viễn Dung.
... Hoàng Viễn Dung là anh em của Văn Tấn Sương. Trong Tứ tuyệt Nhất quân, ngoài Diêu Độc Vụ, Tất Thiên Thông, Nhất quân Cố Quân Sớn chết dưới tay Kiếm vương Khuất Hàn Sơn thì chỉ có Dư Khốc Dư giết chết Hoàng Viễn Dung, cho nên Văn Tấn Sương hận nhất là hai người, người thứ nhất đương nhiên là Khuất Hàn Sơn, người thứ hai chính là Dư Khốc Dư.
Dư Khốc Dư giờ đang đứng phía sau Cổ Nghiêm quan, trong ám hoàng hôn âm trầm bên tường đá có một cảm giác quái lạ, yêu dị không thể tả xiết!
Văn Tấn Sương xông vào Cổ Nghiêm quan, nhanh như một mũi tên.
Thân hình ông tiến vào cổng vòm của cửa quan, bóng tối của hoàng hôn phủ xuống, nuốt chửng ông ta.
Trong bóng tối u ám, có thể mơ hồ nhìn thấy bước chân Văn Tấn Sương lảo đảo một chút, khi ra khỏi Cổ Nghiêm Quan, bóng dáng lại trở nên rõ ràng.
Nhưng Văn Tấn Sương liền ngã gục xuống, ngã xuống trước mặt Dư Khốc Dư, không thể đứng lên nổi. Hai mắt ông ta lồi hẳn ra, nhìn trừng trừng về phía trước, ánh mắt không hiểu là bi phẫn, hay là mỉa mai?
Bởi vì ông ta đã chết.
Trong ánh hoàng hôn, người áo trắng thùng thình, tay áo rộng, dáng vẻ thần bí, quỷ dị khôn tả.
Tiêu Thu Thủy kêu lên thất thanh:
- Văn tiền bối...
Chỉ nghe Dư Khốc Dư mỉm cười âm trầm, nói:
- Ta khác với các ngươi. Các ngươi cầm đao cầm kiếm liều mạng, ta có độc vật của ta để đấu với các ngươi.
Ngừng một chút rồi lại tiếp:
- Trong Cổ Nghiêm quan này ta đã bố trí độc, các ngươi qua được thì giết được ta.
Tiêu Thu Thủy đưa mắt nhìn Cổ Nghiêm quan, chỉ thấy một điểm dư quang từ phía tây chiếu lại, Cổ Nghiêm quan hùng vĩ nằm chắn giữa hai ngọn núi, càng lộ vẻ thần bí!
Người áo trắng ở phía bên kia cửa quan càng khiến người ta có cảm giác yêu tà khiến người ta phải phát run!
Dư Khốc Dư ở ngay sau cửa quan, chất độc được đặt bên trong quan.
Làm sao xông qua được? Đến cả Văn Tấn Sương cũng không xông qua được.
Trong mắt Tiêu Thu Thủy có lệ, hắn quyết định xông qua, không chỉ vì muốn giết Dư Khốc Dư mà còn phải báo thù cho Văn Tấn Sương!
Đang lúc hắn chuẩn bị lao lên thì đột nhiên ở đằng sau có người chậm rãi nói:
- Ngươi có lên cũng vô dụng... Bởi vì các ngươi không cần phải đi lên nữa.
Nhóm Tiêu Thu Thủy vội quay lại, chỉ thấy một thanh niên da dẻ trắng nõn, đứng giữa ánh chiều tà, đang đứng mỉm cười bình thản nhìn họ.
Đường Phương thoáng biến sắc, nhưng ánh mắt lại sáng lên:
- Hán Tứ Hải!
Người đó cúi người, cười đáp:
- Chính là tại hạ.
Chợt nghe một người cười lớn:
- Còn có ta đây!
Một người khác cũng hô lên:
- Thêm cả ông đây!
Truy binh tới rồi!
Kẻ xưng “ta đây” là Địa mã hành thiên Liễu Thiên Biến, khinh công của hắn cao, đương nhiên là sẽ đuổi theo nhanh.
Kẻ tự xưng “ông đây” là Đồ Cổn, hắn trúng một chưởng của Khâu Nam Cố, chịu một cước của Văn Tấn Sương, hận đến thấu xương, tự nhiên là đuổi theo càng nhanh.
Ở phía sau bọn chúng thoáng cái đã có gần trăm người tràn ra, giống như ánh hoàng hôn làn tràn, yên lặng mà đến, không một chút tiếng động, nhưng ánh mắt lại tỏa sáng giống như lang sói.
Những kẻ này chia ra làm hai nhóm, hiển nhiên là hai lộ nhân mã khác nhau. Hai nhóm người này ăn mặc cũng rất khác biệt, một bên có khoảng hơn sáu mươi người, trang phục như người bình thường, có một số giống như thương nhân, một số giống như ngư dân, tiều phu, còn cả một số cải trang thành người già, phụ nữ.
Điểm khác biệt giữa họ và người bình thường là mắt sáng như sao, huyệt thái dương nhô cao, hiển nhiên là cao thủ kiêm tu nội ngoại công.
Nhóm còn lại thì mặc kình trang màu đen, sắc mặt lạnh lùng, sau lưng nhất loạt đeo trường đao sắc bén.
Phía trước nhóm ăn mặc như người bình thường có năm người đang đứng, dánh vẻ như thủ lĩnh.
Năm người tướng mạo gần như giống hết nhau, thân mặc trường bào màu xám, lưng đeo trường kiếm, sắc mặt lạnh lẽo, chỉ có cao thấp khác nhau.
Tiêu Thu Thủy nhận ra được họ, năm người này chính là “Trường thiên ngũ kiếm” từng được nhắc đến trong “Dược Mã Hoàng Hà”, bị Tiêu Đông Quảng đánh bại mười chín năm trước.
Thanh danh Tiêu Đông Quảng còn ở trên Thất đại danh kiếm đương thời, cũng chính vì ông ta từng một mình đánh bại Trường thiên ngũ kiếm. Tuy Tiêu Thu Thủy chưa từng trông thấy Trường thiên ngũ kiếm hắn hắn đã từng được nghe Tiêu Tây Lâu kể lại.
Rõ ràng năm người này chính là Trường thiên ngũ kiếm năm xưa.
... Gần đây từng nghe đồn, Trường thiên ngũ kiếm đã quy phục Quyền Lực bang, bây giờ xem ra quả thực là như vậy.
... Hơn sáu mươi người ăn mặc như thường dân phía sau chính là bằng chứng bang chúng Quyền Lực bang đã xâm nhập vào đủ loại ngành nghề.
... Trong trận Kiếm Khí Trường Giang ngày trước, khi mấy người Tiêu Thu Thủy, Cẩm Giang tứ huynh đệ, tiêu diệt Thiết Oản thần ma Phó Thiên Nghĩa trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma, đã từng được biết, Quyền Lực bang đã sớm nắm giữ cả một dải Trường Giang, thậm chí tất cả thuyền phu, hàng quán, người làm trong cả trấn Tỷ Quy cũng đều bị chúng khống chế.
Trường thiên ngũ kiếm từng đối chọi với Tiêu Đông Quảng, võ công kết hợp lại tuyệt không dưới bảy đại danh kiếm võ lâm, năm người liên thủ với nhau, cũng chẳng khác gì Quyền Lực bang lại có thêm một vị ma thần.
Mặt khác Tiêu Thu Thủy cũng nhận ra được thủ lĩnh của đám người còn lại.
Một nam một nữ, nam râu tóc đều màu vàng, mắt to mày rầm, như một con sư tử lớn, nữ miệng rộng như chậu, ánh mắt sắc bén, như một con hổ đang giận giữ.
Sư công Hổ bà!
Trong truyện Kiếm Khí Trường Giang từng nhắc tới việc Tiêu Thu Thủy dám vì một con chó nhỏ bị ngược đãi mà giao chiến với bọn chúng, lần đó khiến cho Tiêu Thu Thủy cảm nhận được rõ ràng, cho dù trong đám người Quyền Lực bang tại đây chỉ vỏn vẹn có đôi vợ chồng này thôi đã rất khó đối phó rồi.
Càng huống hồ còn có Dư Khốc Dư, Đồ Cổn, Liễu Thiên Biến, Trường thiên ngũ kiếm cùng một đáp cao thủ. Càng đáng sợ hơn là còn một kẻ thân phận, võ công đều cao thâm khó lường.
Hán Tứ Hải.
Hán Tử Hải mỉm cười nói:
- Các ngươi thế này có thể gọi là trước không lối thoát, sau có truy binh.
Đường Phương bỗng ngắt lời:
- Ngươi không nghe qua, “trời không tuyệt đường người sao?
Hán Tứ Hải lại cười đáp:
- Vậy thì các ngươi cứ thử đi xem!
Đường Phương vun tay lên, bắn ra ba mũi phi tiêu mày đỏ, lam, trắng!
Tiêu vừa rời tay thì đã bắn tới nơi!
Nhanh, nhanh đến mức không kịp phòng bị!
Đó là ám khí của Đường Phương!
Ba mũi ám khí đột nhiên biến mất.
Ba mũi ám khí đột ngột bắn ra, rồi lại đột ngột biến mất.
Hán Tứ Hải vẫn mỉm cười như cũ.
Nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Tay hắn giống như đã sớm đợi ám khí Đường Phương bắn tới để thu lại.
Trái tim Tiêu Thu Thủy như chìm hẳn xuống.
Xem ra võ công Hán Tứ Hải tuyệt không dưới Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma.
Lúc này Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố cùng hét lớn, chia sang hai phía phóng ra, có vẻ muốn đánh ngã Hán Tứ Hải.
Ngay lúc họ vừa động thân, trên người Hán Tứ Hải bỗng xuất hiện một chùm ánh sáng, tiếp đó chia làm hai luồng, một luồng chụp xuống Thiết Tinh Nguyệt, một luồng phủ lấy Khâu Nam Cố.
Hóa ra trong chùm sáng là mười hai loại ám khí khác nhau, có phi tiêu, thiết tật lê, ám thanh tử, chùy sắt, phi đao, tiểu kiếm, châm bạc. Đây vốn là mười hai loại ám khí khác biệt, cần mười mấy cao thủ mới có thể phóng ra được, hơn nữa lực đạo sử dụng cũng chia làm bảy tám loại, vậy mà kẻ này chỉ trong chớp mắt đã bắn ra được hết.
Tiêu Thu Thủy chợt cảm thấy thủ pháp đó có vẻ rất quen.
Lúc này Thiết Tinh Nguyệt cùng Khâu Nam Cố đã chật vật lùi về.
Chỉ có lùi về mới có thể tránh được số ám khí không thể chặn, không thể phòng này.
Tim Tiêu Thu Thủy quả thực đã lạnh ngắt.
Hắn phát hiện võ công người này tuyệt đối còn ở trên Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma.
Kẻ này rút cuộc là có thân phận gì trong Quyền Lực bang?
Hán Tứ Hải thản nhiên cười nói:
- Lùi về sau đã vô vọng rồi, chỉ có thể tiến lên trước thôi.
Mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh chiều càng đậm, bóng tối đã dần phủ xuống, bóng người áo trắng phía sau Cổ Nghiêm quan cũng như được phủ thêm một lớp màn u ám.
Chỉ nghe Dư Khốc Dư âm trầm nói:
- Muốn tiến lên trước thì phải qua Cổ Nghiêm quan.
Thiên Thủ nhân ma Đồ Cổn cười hì hì, chỉ vào Khâu Nam Cố, nói:
- Tên đó là của ta, hắn đánh lén ông đây một chưởng, ta muốn hắn phải hối hận tại sao lại sinh ra trên đời.
Thiết Phiến thần ma Liễu Thiên Biến “soạt”một tiếng, xòe rộng chiếc quạt, mỉm cười âm tà:
- Con bé kia để lại cho ta.
Sư công bỗng gầm lên, nói:
- Tiêu Thu Thủy để cho ta!
Hổ bà lạnh lùng mở miệng:
- Bọn ta phải xé xác hắn ăn thịt!
Trường thiên ngũ kiếm không lên tiếng, chỉ đồng loạt chậm rãi rút bội kiếm.
Hán Tử Hải khẽ thở dài, xòe tay ra, cười nói:
- Xem các ngươi tuổi vẫn còn trẻ mà đã có bao nhiêu người căm hận thấu xương như vậy, ta cũng chẳng biết làm thế nào.
Tả Khâu Siêu Nhiên cười lạnh:
- Ngươi không phải làm bộ làm tịch nữa.
Hán Tứ Hải bỗng hắng giọng nói:
- Dư lão huynh, xem ra mấy tên này muốn xông qua chỗ huynh. Huynh một mình ở đó, có cần thêm ta làm bạn không?
Dư Khốc Dư ở bên kia, thều thào đáp:
- Hán huynh chịu tới, hoan nghênh còn chẳng kịp. Chỉ là Cổ Nghiêm quan không dễ qua.
Hán Tứ Hải cười nói:
- Chuyện đó thì không sao.
Đoạn quay sang phía đám Liễu Thiên Biến:
- Chỗ này trông cậy cả vào chư vị.
Liễu Thiên Biến tự nhiên là thầm tức giận với sự cuồng vọng của Hán Tứ Hải, nhưng cũng biết kẻ này là bạn thân của “túi khôn” Quyền Lực bang Liễu Tùy Phong, chẳng ai dám đắc tội, vội cười bồi:
- Hán huynh yên tâm, đảm bảo không tên nào thoát được.
Hán Tứ Hải ung dung cười nói:
- Làm phiền chư vị.
Vừa nói dứt lời đã phóng ra xa, lộn người một cái liền vượt qua tường cao, hạ xuống cạnh Dư Khốc Dư.
Bức tường cao tới mấy trượng, vậy mà Hán Tứ Hải chỉ lộn người một cái đã vượt qua rồi, căn bảo không cần phải qua cửa Cổ Nghiêm quan, thậm chí khi vượt tường còn chẳng thèm liếc nhìn một cái.
Tim Tiêu Thu Thủy quả thực là đã rụng hẳn xuống.
Võ công của Hán Tứ Hải thật sự có thể so sánh được với Khuất Hàn Sơn!
Bọn hắn đã không còn đường nào để đi nữa.
Ai nói “trời không tuyệt đường người”?
Ngay ở trước mặt họ đây, cho dù có đường thì cũng là đường cùng.
Đường cùng thông đến đường chết. Cho dù bọn họ có đường thì cũng bị người ta chặn mất rồi.
Hoàng hôn đã dần tắt, bóng đêm đã phủ xuống.
Hy vọng của họ chẳng lẽ cũng như bóng đêm đang loang dần ra đó, chẳng còn chờ mong được gì?
Đường Phương ngước nhìn ngôi sao sớm đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, sao Hôm, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Ánh sao trong vắt.
Dư Khốc Dư cũng không khỏi buột miệng khen:
- Khinh công giỏi!
Hán Tứ Hải cười nhẹ hỏi:
- Giỏi thật sao?
Dư Khốc Dư ngạc nhiên đáp:
- Đương nhiên là giỏi.
Hán Tứ Hải cười ngất:
- Không cần thiết đâu!
Dư Khốc Dư không nói gì nữa, hắn đang đợi Hán Tứ Hải nói tiếp, quả nhiên Hán Tứ Hải nói tiếp.
- Kỳ thực khi ta phóng qua đầu tường, trong lòng Dư huynh đang nghĩ, “tên tiểu tử này thật sự quá cuồng vọng”. Nếu không phải ta có giao tình với tổng quản Liễu Ngũ, ngoài ra còn được Khuất Kiếm vương giới thiệu tới thì huynh đã sớm muốn hạ độc ta một cái, cho ta biết lợi hại rồi.
Khẽ ngừng một chút rồi lại cười nói:
- Không biết ta nói có đúng hay không?
Dư Khốc Dư thoáng biến sắc, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp:
- Hán huynh quá đa nghi mất rồi!
Hán Tứ Hải cười lớn:
- Vậy thì được, để cho Dư huynh tâm phục, chúng ta cùng đánh cược một ván.
Dư Khốc Dư không hiểu, hỏi:
- Đánh cược cái gì?
Hán Tứ Hải giơ ra một ngón tay trắng nõn, khẽ đung đưa:
- Giết người.
Dư Khốc Dư bỗng đề cao thanh âm:
- Ồ?
Hán Tứ Hải cười nhẹ, nói:
- Giết đám người này, huynh dùng độc, ta dùng ám khí.
Dư Khốc Dư thầm nghĩ: “Ta sử dụng độc, giết người trong vô hình, chẳng lẽ lại thua ngươi sao?”, lập tức cười lạnh đáp:
- Vậy là tốt nhất. Chỉ không biết huynh muốn cách cược thế nào?
Ánh mắt Hán Tứ Hải lóe sáng:
- Cược giết người, xem ai giết được nhanh, xem ai giết được nhiều.
Dư Khốc Dư đáp ngay:
- Bao giờ thì bắt đầu?
Hán Tứ Hải nói dứt khoát:
- Bây giờ.
Hắn còn chưa dứt lời, Dư Khốc Dư đã vươn hai tay ra, lập tức một chuyện cực kỳ quỷ dị diễn ra.
Trên bức tường cổ kính xây bằng đá tảng của Cổ Nghiêm quan đột nhiên xuất hiện một lớp màn mỏng mảnh, nhanh chóng tràn tới. Nhìn qua giống như một lớp sương mù nhưng cẩn thận quan sát thì lại là ngàn vạn con trùng nhỏ bé đang đồng loạt bò đến.
Đường Phương không khỏi kêu lên thất thanh, Mã Cảnh Chung cũng biến sắc:
- Cổ độc.
Cổ độc vừa không thể diệt, lại không thể hủy, là loại độc vật mà người trong võ lâm cảm thấy đau đầu nhất, nhóm Tiêu Thu Thủy phía trước có cổ độc, phía sau có cường địch, thật sự không có đường nào để đi. Càng kinh người hơn là, Ôn Dịch nhân ma Dư Khốc Dư không ngờ lại có thể điều khiển cổ độc, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc đó, Dư Khốc Dư đột nhiên biến thành một con nhím.
Dư Khốc Dư là người, tại sao lại biến thành một con nhím?
Kỳ thực, Dư Khốc Dư không phải thật sự biến thành nhím mà là trong nháy mắt đã bị hơn trăm mũi kim dài đâm vào người, vì thế mới trông như một con nhím.
Dư Khốc Dư gào lên một tiếng, Hán Tứ Hải lại cười nói:
- Ta thắng rồi, ta giết trước một tên.
Tiếp đó Dư Khốc Dư ngã xuống, ngã xuống cạnh thi thể Văn Tấn Sương, đôi mắt trợn trừng của Văn Tấn Sương vừa khéo nhìn thẳng vào hắn, cũng không biết là đau đớn, hay là mỉa mai?
Giết người rồi lại bị người chết.
Dư Khốc Dư vừa chết, cổ độc của hắn liền biến mất như có kỳ tích.
Hán Tứ Hải “soạt” một tiếng, chạy xuyên qua cửa Cổ Nghiêm quan, qua trước mặt mấy người Tiêu Thu Thủy, cười nói:
- Bây giờ phía trước có đường rồi.
Nói đoạn nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt đám Liễu Thiên Biến, bọn Liễu Thiên Biến đều giật mình, vội vã lùi lại ba bước, Hán Tứ Hải thì vẫn mỉm cười ung dung.
Hán Tứ Hải giết Dư Khốc Dư, chuyện xảy ra quá đột ngột, quá quỷ dị, quá kinh người, quá bất ngờ.
Lần này chẳng những đám Liễu Thiên Biến không thể tiếp nhận nổi, mà cả mấy người Tiêu Thu Thủy cũng không dám tin tưởng.
Đồ Cổn không khỏi nghiến răng nghiến lợi:
- Hán Tứ Hải, ngươi...
Hán Tứ Hải khẽ cười hắc hắc, đáp:
- Tên ta không phải Hán Tứ Hải.
Liễu Thiên Biến vụt biến sắc, do dự hỏi:
- Ngươi là...?
Hán Tứ Hải ngẩng mặt lên trời cười lớn:
- Ta không họ Hán, ta họ Đường.
Đường Phương không ngờ cũng tiếp lời:
- Hán Đường đều là thịnh thế.
Đường Tứ Hải vỗ tay nói:
- Trong bốn biển đều là anh em. Ta cũng không phải tên Tứ Hải.
Đường Phương cũng mỉm cười:
- Hắn không phải là Tứ Hải, hắn tên là Bằng, Bằng trong bằng hữu huynh đệ
Danh sách chương