“Ê, dậy đi, dậy đi!”
“Mau dậy nhanh, con quỷ nhỏ này!”
…
An Tịnh Tuyết cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xe cán qua, hai mắt nheo nheo mở vì chưa thích nghi được với ánh sáng bên ngoài, chỉ lờ mờ thấy được mình đang bị ba bốn đứa trẻ quây quanh. Đây là…đâu? Thấy An Tịnh Tuyết động đậy, một đứa liền la lên:
“Tỉnh kìa!”
An Tịnh Tuyết muốn chống tay ngồi dậy nhưng vừa nhích người một chút liền quỵ xuống. Thật là đau. Cơn đau đánh thức trí nhớ của cô bé về những chuyện kinh khủng xảy ra hôm qua: cô chú bỏ rơi, cô nhi viện đáng sợ, bảo mẫu hung ác tàn nhẫn… Tất cả như một cuộn băng tua nhanh xẹt qua đầu An Tịnh Tuyết, khiến cô bé gần như rơi vào tuyệt vọng. Không phải mơ, tất cả đều không phải mơ.
“Này này, mày lười biếng gì đó, còn không mau đi làm việc.” Một bé gái tầm mười tuổi, mặc áo thun chắp vá đưa chân đạp đạp An Tịnh Tuyết.
An Tịnh Tuyết còn chưa hồi hồn thì một bé gái khác đã lao tới chắn ngang trước người cô bé, lớn tiếng can ngăn:
“Hiên Hiên, đừng đạp nữa. Hôm qua bạn ấy bị mụ ác độc kia đánh rất nhiều, bạn đâu phải không thấy?”
Đứa trẻ tên Hiên giễu cợt cười, đưa tay đẩy bé gái vừa nói ra, nhếch miệng đe dọa:
“Mày đừng có dùng giọng điệu tiểu thư đó mà nói chuyện với tao. Tao đếch biết nó làm sao, chỉ cần còn sống liền phải đi làm việc cho tao! Mày mà còn lắm mồm nữa, tao liền đánh chết mày!”
Bé gái đang lo lắng không biết làm gì, An Tịnh Tuyết liền quật cường dùng hết sức lực bò dậy, suy yếu nói:
“Đừng đánh bạn ấy. Tôi dậy rồi đây.”
Bé gái thấy vậy liền vui mừng không thôi, vội vàng đến bên cạnh giúp An Tịnh Tuyết ngồi thẳng lưng, hơn nữa còn không quên cầu xin đứa trẻ tên Hiên:
“Cho bạn ấy nghỉ một chút thôi, sau đó mình sẽ lập tức bảo bạn ấy làm việc, nha?”
Đứa trẻ tên Hiên hừ lạnh một tiếng rồi cùng những đứa còn lại bắt đầu công việc khâu nơ và mắt cho thú bông. Một bao lớn như vậy, chẳng biết làm bao lâu mới xong.
“Cậu không sao chứ?”
An Tịnh Tuyết nhận lấy cốc nước trên tay bé gái, hớp lấy hớp để. Cô bé đã không được từ tối hôm qua đến nay, còn bị đánh đập dã man, cả người vừa đói vừa khát. Đối với một thiên kim tiểu thư đã quen sống trong bảo bọc cùng cưng chiều của cha mẹ, điều này quả thật vô cùng tồi tệ. Tuy nhiên nó cũng đã vô hình tạo nên tính cách quật cường cho An Tịnh Tuyết, khiến cô bé trở thành một đứa trẻ sáu tuổi trưởng thành sớm, mang trong mình khao khát sinh tồn to lớn.
“Cảm ơn. Bạn tên gì?”
Bé gái thấy nụ cười trong sáng của An Tịnh Tuyết liền thất thần trong giây lát. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, mái tóc đen nhánh, có chút suy yếu như một thiên sứ dễ vỡ. Đứa trẻ xinh xắn như thế này mà lạc vào chốn này, đúng là đáng tiếc.
“Mình là Lam Thi Thi, bạn cứ gọi là Thi Thi là được rồi.” Lam Thi Thi cười đáp lại.
--- ------ ------ ------ ---------
Những ngày tiếp theo, An Tịnh Tuyết đã dần thích nghi được với cuộc sống khổ cực ở cô nhi viện. Cô bé đã có thể chấp nhận những bộ quần áo hôi rách, những bữa cơm ít ỏi còn vô cùng khó nuốt và những trận đánh đập của bảo mẫu Trương. Mấy ngày đầu, An Tịnh Tuyết may vá rất vụng, mười ngón tay luôn đầy rẫy những vết kim đâm, nhưng sau này càng lúc càng khéo, đến nỗi bảo mẫu Trương cũng phải khen ngợi, thái độ cũng hòa hoãn hơn. An Tịnh Tuyết được giao những công việc đòi hỏi sự tỉ mẫn cao hơn, như sâu chuỗi trang sức và rèm cửa. Mỗi món hàng cô bé làm ra đều rất tốt, vì thế cơm cũng được thêm một ít thịt thay vì chỉ có vài cọng rau xanh như trước.
Lam Thi Thi thì ngày càng thân thiết với An Tịnh Tuyết, hay giúp đỡ cô bé thoát khỏi những trận đánh của những đứa trẻ khác, tuy thỉnh thoảng có bị đánh lây nhưng vẫn không lùi bước. Hai đứa ăn chung, ngủ chung, tắm chung, so với chị em ruột còn tình cảm hơn. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi đều nghĩ rằng, chỉ cần tiếp tục cố gắng làm bảo mẫu Trương vừa lòng, cuộc sống sẽ khá hơn, rồi một ngày nào đó, hai đứa sẽ được nhận nuôi, sống một cuộc sống thật hạnh phúc. Tuy nhiên, thực tại luôn tàn khốc, trái ngược hoàn toàn với những ước muốn ngây thơ ấy.
Hôm đó là một ngày mưa to ròng rã, những tia chớp thay phiên rạch ngang bầu trời đầy mây đen, là một ngày đầy cảm giác nguy cơ. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi đang hoàn thành nốt chuỗi vòng cuối cùng thì đột nhiên bảo mẫu Trương dẫn theo một người đàn ông trung niên đến đây. Ông ta có dáng người béo phệ, khuôn mặt có một vết xẹo dài trông vô cùng đáng sợ, ánh mắt lại đầy dâm ta nhìn chằm chằm hai đứa. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi sợ đến rúc người vào nhau, cố gắng cách xa ông ta ra. Những đứa trẻ xung quanh phần lớn ở cô nhi viện này đã lâu, nhất là đứa trẻ tên Hiên Hiên, chúng nó biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng không hề nhắc nhở, chỉ tránh một bên xem kịch vui. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi vì có ngoại hình đáng yêu, khéo léo và thông minh nên luôn được thiên vị, khiến bọn chúng chán ghét vô cùng. Bọn chúng còn hận không thể đánh chết An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi thì làm sao có thể giúp đỡ gì chứ.
“Tao muốn hai đứa này!” Gã đàn ông dâm tà khàn giọng nói.
Bảo mẫu Trương hơi bối rối một tí, An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi đều rất ngoan, hơn nữa còn rất khéo tay, không biết đã mang cho bà ta bao nhiêu lợi ích từ những món hàng kia, nay phải bán chúng cho một lão già ghê tởm quả thật rất đáng tiếc.
“Bọn cúng mới chỉ sáu tuổi thôi, còn quá nhỏ để…”
“Hừ, tao chính là thích nhỏ như vậy, có ý kiến gì sao?”
Bảo mẫu Trương bị gã ta cắt ngang cùng đe dọa liền câm miệng. Thôi thì là do cái số của chúng nó thôi, bà cũng không còn cách nào. Gã đàn ông không còn bị bảo mẫu Trương ngăn cản, liền tiến tới bắt An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi. Hai đứa trẻ cả kinh, vội vàng muốn bỏ chạy nhưng không kịp, cuối cùng cũng bị gã ta tóm được. Gã đàn ông cười dâm uế, lôi xềnh xệch hai đứa trẻ ra xe. An Tịnh Tuyết khóc lớn, cố bám lấy thành cửa, hai bàn tay bị cứa đến chảy máu.
“Cô Trương, cô Trương, cứu chúng con với, chúng con hứa sẽ ngoan mà, cô Trương!”
“Cô Trương, chúng con sẽ chăm chỉ hơn, chăm chỉ hơn nữa, cầu xin cô cứu chúng con với, xin cô, hu hu…” Lam Thi Thi cũng la khóc không ngừng.
Bảo mẫu Trương giống như không đành lòng nhìn nữa, lập tức đóng cửa phòng lại. An Tịnh Tuyết nhìn cánh cửa dần dần khép kín cùng nụ cười hả hê của những đứa trẻ bên trong, ánh mắt trở nên trống rỗng.
“Hai đứa mày khóc cái gì, ồn ào nữa tao đánh chết. Được hầu hạ tao là tụi mày có phúc ba đời, ông đây sẽ cho tụi mày biết thế nào là sung sướng!”
Gã đàn ông ném mạnh An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi lên thùng hàng xe tải, sau đó bắt đầu không kiên nhẫn mà cởi quần áo. Hai đứa trẻ không biết gã ta muốn làm gì nhưng theo bản năng liền lập tức bò lui về phía sau.
“Bác, bác làm ơn tha cho chúng con đi, chúng con nhất định sẽ ngoan ngoãn, hu hu…”Lam Thi Thi ngây thơ quỳ gối cầu xin.
“Thi Thi!” An Tịnh Tuyết kinh hoảng la lên.
Chỉ thấy gã đàn ông không hề để lời cầu xin vào tai, thân hình to béo đè lên người Lâm Thi Thi, không ngừng xé váy áo cùng sờ soạng cơ thể chưa phát dục hoàn toàn của cô bé. An Tịnh Tuyết sợ đến trừng lớn con mắt, cả người run rẩy muốn đứng dậy cứu bạn nhưng không thể.
“Á á á!”
Lam Thi Thi thét lớn, hạ thân chảy thật nhiều máu nhưng gã đàn ông dâm ta kia vẫn không ngừng đưa đẩy. Gã đàn ông phấn khích trong nhục dục, vô cùng thô bạo, cuối cùng chơi đến chết Lâm Thi Thi: cô bé vì quá đau đớn mà cắn đứt lưỡi, máu không ngừng từ miệng tràn ra, hai mắt trợn trắng.
Dù đã hại chết một mạng người, nhưng gã đàn ông vẫn chưa thỏa mãn. Gã ta vứt xác Lâm Thi Thi sang một bên, vươn tay về phía An Tịnh Tuyết.
“Mau dậy nhanh, con quỷ nhỏ này!”
…
An Tịnh Tuyết cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xe cán qua, hai mắt nheo nheo mở vì chưa thích nghi được với ánh sáng bên ngoài, chỉ lờ mờ thấy được mình đang bị ba bốn đứa trẻ quây quanh. Đây là…đâu? Thấy An Tịnh Tuyết động đậy, một đứa liền la lên:
“Tỉnh kìa!”
An Tịnh Tuyết muốn chống tay ngồi dậy nhưng vừa nhích người một chút liền quỵ xuống. Thật là đau. Cơn đau đánh thức trí nhớ của cô bé về những chuyện kinh khủng xảy ra hôm qua: cô chú bỏ rơi, cô nhi viện đáng sợ, bảo mẫu hung ác tàn nhẫn… Tất cả như một cuộn băng tua nhanh xẹt qua đầu An Tịnh Tuyết, khiến cô bé gần như rơi vào tuyệt vọng. Không phải mơ, tất cả đều không phải mơ.
“Này này, mày lười biếng gì đó, còn không mau đi làm việc.” Một bé gái tầm mười tuổi, mặc áo thun chắp vá đưa chân đạp đạp An Tịnh Tuyết.
An Tịnh Tuyết còn chưa hồi hồn thì một bé gái khác đã lao tới chắn ngang trước người cô bé, lớn tiếng can ngăn:
“Hiên Hiên, đừng đạp nữa. Hôm qua bạn ấy bị mụ ác độc kia đánh rất nhiều, bạn đâu phải không thấy?”
Đứa trẻ tên Hiên giễu cợt cười, đưa tay đẩy bé gái vừa nói ra, nhếch miệng đe dọa:
“Mày đừng có dùng giọng điệu tiểu thư đó mà nói chuyện với tao. Tao đếch biết nó làm sao, chỉ cần còn sống liền phải đi làm việc cho tao! Mày mà còn lắm mồm nữa, tao liền đánh chết mày!”
Bé gái đang lo lắng không biết làm gì, An Tịnh Tuyết liền quật cường dùng hết sức lực bò dậy, suy yếu nói:
“Đừng đánh bạn ấy. Tôi dậy rồi đây.”
Bé gái thấy vậy liền vui mừng không thôi, vội vàng đến bên cạnh giúp An Tịnh Tuyết ngồi thẳng lưng, hơn nữa còn không quên cầu xin đứa trẻ tên Hiên:
“Cho bạn ấy nghỉ một chút thôi, sau đó mình sẽ lập tức bảo bạn ấy làm việc, nha?”
Đứa trẻ tên Hiên hừ lạnh một tiếng rồi cùng những đứa còn lại bắt đầu công việc khâu nơ và mắt cho thú bông. Một bao lớn như vậy, chẳng biết làm bao lâu mới xong.
“Cậu không sao chứ?”
An Tịnh Tuyết nhận lấy cốc nước trên tay bé gái, hớp lấy hớp để. Cô bé đã không được từ tối hôm qua đến nay, còn bị đánh đập dã man, cả người vừa đói vừa khát. Đối với một thiên kim tiểu thư đã quen sống trong bảo bọc cùng cưng chiều của cha mẹ, điều này quả thật vô cùng tồi tệ. Tuy nhiên nó cũng đã vô hình tạo nên tính cách quật cường cho An Tịnh Tuyết, khiến cô bé trở thành một đứa trẻ sáu tuổi trưởng thành sớm, mang trong mình khao khát sinh tồn to lớn.
“Cảm ơn. Bạn tên gì?”
Bé gái thấy nụ cười trong sáng của An Tịnh Tuyết liền thất thần trong giây lát. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, mái tóc đen nhánh, có chút suy yếu như một thiên sứ dễ vỡ. Đứa trẻ xinh xắn như thế này mà lạc vào chốn này, đúng là đáng tiếc.
“Mình là Lam Thi Thi, bạn cứ gọi là Thi Thi là được rồi.” Lam Thi Thi cười đáp lại.
--- ------ ------ ------ ---------
Những ngày tiếp theo, An Tịnh Tuyết đã dần thích nghi được với cuộc sống khổ cực ở cô nhi viện. Cô bé đã có thể chấp nhận những bộ quần áo hôi rách, những bữa cơm ít ỏi còn vô cùng khó nuốt và những trận đánh đập của bảo mẫu Trương. Mấy ngày đầu, An Tịnh Tuyết may vá rất vụng, mười ngón tay luôn đầy rẫy những vết kim đâm, nhưng sau này càng lúc càng khéo, đến nỗi bảo mẫu Trương cũng phải khen ngợi, thái độ cũng hòa hoãn hơn. An Tịnh Tuyết được giao những công việc đòi hỏi sự tỉ mẫn cao hơn, như sâu chuỗi trang sức và rèm cửa. Mỗi món hàng cô bé làm ra đều rất tốt, vì thế cơm cũng được thêm một ít thịt thay vì chỉ có vài cọng rau xanh như trước.
Lam Thi Thi thì ngày càng thân thiết với An Tịnh Tuyết, hay giúp đỡ cô bé thoát khỏi những trận đánh của những đứa trẻ khác, tuy thỉnh thoảng có bị đánh lây nhưng vẫn không lùi bước. Hai đứa ăn chung, ngủ chung, tắm chung, so với chị em ruột còn tình cảm hơn. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi đều nghĩ rằng, chỉ cần tiếp tục cố gắng làm bảo mẫu Trương vừa lòng, cuộc sống sẽ khá hơn, rồi một ngày nào đó, hai đứa sẽ được nhận nuôi, sống một cuộc sống thật hạnh phúc. Tuy nhiên, thực tại luôn tàn khốc, trái ngược hoàn toàn với những ước muốn ngây thơ ấy.
Hôm đó là một ngày mưa to ròng rã, những tia chớp thay phiên rạch ngang bầu trời đầy mây đen, là một ngày đầy cảm giác nguy cơ. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi đang hoàn thành nốt chuỗi vòng cuối cùng thì đột nhiên bảo mẫu Trương dẫn theo một người đàn ông trung niên đến đây. Ông ta có dáng người béo phệ, khuôn mặt có một vết xẹo dài trông vô cùng đáng sợ, ánh mắt lại đầy dâm ta nhìn chằm chằm hai đứa. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi sợ đến rúc người vào nhau, cố gắng cách xa ông ta ra. Những đứa trẻ xung quanh phần lớn ở cô nhi viện này đã lâu, nhất là đứa trẻ tên Hiên Hiên, chúng nó biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng không hề nhắc nhở, chỉ tránh một bên xem kịch vui. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi vì có ngoại hình đáng yêu, khéo léo và thông minh nên luôn được thiên vị, khiến bọn chúng chán ghét vô cùng. Bọn chúng còn hận không thể đánh chết An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi thì làm sao có thể giúp đỡ gì chứ.
“Tao muốn hai đứa này!” Gã đàn ông dâm tà khàn giọng nói.
Bảo mẫu Trương hơi bối rối một tí, An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi đều rất ngoan, hơn nữa còn rất khéo tay, không biết đã mang cho bà ta bao nhiêu lợi ích từ những món hàng kia, nay phải bán chúng cho một lão già ghê tởm quả thật rất đáng tiếc.
“Bọn cúng mới chỉ sáu tuổi thôi, còn quá nhỏ để…”
“Hừ, tao chính là thích nhỏ như vậy, có ý kiến gì sao?”
Bảo mẫu Trương bị gã ta cắt ngang cùng đe dọa liền câm miệng. Thôi thì là do cái số của chúng nó thôi, bà cũng không còn cách nào. Gã đàn ông không còn bị bảo mẫu Trương ngăn cản, liền tiến tới bắt An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi. Hai đứa trẻ cả kinh, vội vàng muốn bỏ chạy nhưng không kịp, cuối cùng cũng bị gã ta tóm được. Gã đàn ông cười dâm uế, lôi xềnh xệch hai đứa trẻ ra xe. An Tịnh Tuyết khóc lớn, cố bám lấy thành cửa, hai bàn tay bị cứa đến chảy máu.
“Cô Trương, cô Trương, cứu chúng con với, chúng con hứa sẽ ngoan mà, cô Trương!”
“Cô Trương, chúng con sẽ chăm chỉ hơn, chăm chỉ hơn nữa, cầu xin cô cứu chúng con với, xin cô, hu hu…” Lam Thi Thi cũng la khóc không ngừng.
Bảo mẫu Trương giống như không đành lòng nhìn nữa, lập tức đóng cửa phòng lại. An Tịnh Tuyết nhìn cánh cửa dần dần khép kín cùng nụ cười hả hê của những đứa trẻ bên trong, ánh mắt trở nên trống rỗng.
“Hai đứa mày khóc cái gì, ồn ào nữa tao đánh chết. Được hầu hạ tao là tụi mày có phúc ba đời, ông đây sẽ cho tụi mày biết thế nào là sung sướng!”
Gã đàn ông ném mạnh An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi lên thùng hàng xe tải, sau đó bắt đầu không kiên nhẫn mà cởi quần áo. Hai đứa trẻ không biết gã ta muốn làm gì nhưng theo bản năng liền lập tức bò lui về phía sau.
“Bác, bác làm ơn tha cho chúng con đi, chúng con nhất định sẽ ngoan ngoãn, hu hu…”Lam Thi Thi ngây thơ quỳ gối cầu xin.
“Thi Thi!” An Tịnh Tuyết kinh hoảng la lên.
Chỉ thấy gã đàn ông không hề để lời cầu xin vào tai, thân hình to béo đè lên người Lâm Thi Thi, không ngừng xé váy áo cùng sờ soạng cơ thể chưa phát dục hoàn toàn của cô bé. An Tịnh Tuyết sợ đến trừng lớn con mắt, cả người run rẩy muốn đứng dậy cứu bạn nhưng không thể.
“Á á á!”
Lam Thi Thi thét lớn, hạ thân chảy thật nhiều máu nhưng gã đàn ông dâm ta kia vẫn không ngừng đưa đẩy. Gã đàn ông phấn khích trong nhục dục, vô cùng thô bạo, cuối cùng chơi đến chết Lâm Thi Thi: cô bé vì quá đau đớn mà cắn đứt lưỡi, máu không ngừng từ miệng tràn ra, hai mắt trợn trắng.
Dù đã hại chết một mạng người, nhưng gã đàn ông vẫn chưa thỏa mãn. Gã ta vứt xác Lâm Thi Thi sang một bên, vươn tay về phía An Tịnh Tuyết.
Danh sách chương