Sau khi dặn dò bọn nô bộc sửa soạn cơm nước và phòng nghỉ ngơi cho mọi người, Nhật Duật quay lại gian giữa khu nhà chính phủ Chiêu Văn, vừa kịp chứng kiến màn chất vấn của Vi Mai đối với Hòe.
- Ông nói sao? Con mụ mặc đồ đen chỉ huy nhóm yêu quái đang trên đường đến phủ Cao Sơn thật à? Hòe gật đầu, rồi nhiệt tình trả lời nàng thầy phép trẻ:
- Đúng vậy, Không Tăng đã cướp Hộp Rồng rồi chạy tới phủ Cao Sơn. Hộp Rồng thực ra không quan trọng trong kế hoạch của Lam phu nhân nhưng việc Không Tăng lừa bà ta, có mưu tính khác khiến Lam phu nhân không thể ngồi yên. Kẻ mà Lam phu nhân không khống chế được, bà ta luôn muốn tự tay giết chết.
Vi Mai nghe thế thì vỡ lẽ:
- Thảo nào khi tôi và phán sự đến chùa Báo Thiên thì không thấy đức Không Tăng đâu. Chúng tôi cứ tưởng ông ấy bị kẻ địch hãm hại, hóa ra đức Không Tăng lại chạy lên Phiên Tây Lung. Nhưng ông ấy tìm đến phủ Cao Sơn làm gì? Đức Không Tăng và Cao Sơn có liên hệ gì đâu?
Hòe nhún vai tỏ ra không mấy bận tâm:
- Việc đấy thì ta không rõ. Chắc Lam phu nhân biết nhưng bà ta không nói.
Hai người đang nói tới đây thì Ngô Soạn bất chợt chen vào. Vì chuyện Không Tăng mà vị phán sự núi Tản Viên đã phải suy nghĩ cả hai ngày nay, giờ tìm được dịp để trút nỗi niềm thì sao có thể bỏ lỡ:
- Việc này thực sự rất kỳ lạ! Đức Không Tăng vốn được giao trách nhiệm bảo vệ Thăng Long thế mà ngài lại phủi tay, để kệ Lam phu nhân lộng hành. Mục đích chính của đức Không Tăng hóa ra lại là Hộp Rồng. Việc đức Đệ Tứ(1) chạy lên Phiên Tây Lung cũng rất khó hiểu. Nếu Hộp Rồng quan trọng hơn cả long mạch tại Thăng Long thì ngài phải mang về núi Tản chứ chạy lên Phiên Tây Lung làm gì? Hơn nữa hiện giờ đức Đạo Tổ đang ở phủ Cao Sơn. Đức Đệ Tứ luôn có xích mích với đức Đệ Tam(2), lên đấy chạm mặt nhau chẳng hiểu có xảy ra chuyện hay không?
Ngô Soạn vừa nói vừa lắc đầu lia lịa. Xem ra với kiến thức bao năm làm thần mà ông cũng không hiểu nổi hành động của một trong Tứ Bất Tử. Nhật Duật thấy mọi người mất thời gian bàn luận về sự đã rồi thì đành phải lên tiếng kéo câu chuyện trở lại việc chính:
- Về việc đức Không Tăng thì chưa rõ, nhưng ngài là một trong Tứ Bất Tử nên chắc không làm gì hại cho phương Nam. Còn Lam phu nhân mới là kẻ chúng ta cần phải tìm hiểu. Hòe, ông biết được những gì về Lam phu nhân? Bà ta thực sự là ai? Và đầu não của đoàn sứ Đại Nguyên lần này ngoài Lam phu nhân ra còn có những kẻ nào khác?
Hòe tỏ vẻ trầm ngâm, xoay đi xoay lại cây sáo trong lòng bàn tay, lát sau mới từ tốn trả lời:
- Đầu não của quân Thát Đát gồm những ai thì tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng kẻ giải phong ấn cho Thượng Cổ Tứ Yêu chính là Lam phu nhân. Và ngoài Tứ Yêu ra, dưới trướng bà ta còn rất nhiều các yêu quái lợi hại khác nữa. Còn thái độ của người Thát với Lam phu nhân thì vô cùng kính cẩn. Ngay cả Sài Thung, kẻ đứng đầu đoàn sứ lần này mà khi nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng mặt bà ta. Như vậy đủ thấy Lam phu nhân có vị trị rất quan trọng. Còn về xuất thân của Lam phu nhân ư? Các người có biết trong đoàn sứ Đại Nguyên sang đây có tới mấy trăm mỹ nữ cải trang trà trộn vào để làm gì không?
Nghe Hòe nói vậy, mọi người đều nhìn nhau nghi hoặc.
- Chẳng lẽ là kế mỹ nhân ư? – Nhật Duật lên tiếng đầu tiên.
Hòe lắc đầu, đáp:
- Không phải, mỹ nhân kế(3) thì chỉ cần vài người, cùng lắm là mấy chục người thật đẹp. Cần gì đến mấy trăm người cho dễ bị phát hiện.
- Thế thì để làm gì?
Hòe thở dài, đáp với giọng ghê sợ:
- Để làm thức ăn cho Lam phu nhân đó!
Nghe Hòe nói tới đây, mọi người có mặt đều tỏ vẻ kinh hãi vô cùng.
- Vậy bà ta… bà ta ăn thịt người sao? Thật kinh tởm!
Hòe lắc đầu, nói:
- Không phải ăn thịt mà là dùng để hút máu. Muốn duy trì tuổi thanh xuân và sắc đẹp, cứ cách đôi ba ngày Lam phu nhân lại phải uống cạn máu của một thiếu nữ đang độ xuân thì.
Ngô Soạn nghe Hòe nói vậy thì tức giận vểnh cả râu, quát lớn:
- Quái vật, đúng thật là một con quái vật độc ác!
Hòe tiếp tục lắc đầu, đáp:
- Lam phu nhân không phải quái vật. Mọi người chắc ít biết về Cõi Quỷ nên không rõ, việc dùng máu của loài khác để duy trì sắc đẹp là chuyện rất bình thường của giống La Sát.
- La Sát ư? – Nghe gã áo lục nói vậy, những người còn lại đều đồng thanh kêu lên kinh ngạc.
Hòe lẳng lặng gật đầu, nói tiếp:
- Đúng vậy, Lam phu nhân chính là La Sát. Trong Cõi Quỷ, La Sát và Dạ Xoa được coi là hai giống loài thượng đẳng, địa vị khác hẳn các loài quỷ bình thường. Không như giống Dạ Xoa hay thích sống tập thể và tạo thành các đội quân đông đảo, La Sát lại sống đơn độc. Nhưng vì tính tình lạnh lùng, thích giết chóc, phép thuật hùng mạnh và nhất là sở thích uống máu nạn nhân để duy trì tuổi thanh xuân, mà La Sát là loài bị kinh sợ nhất Cõi Quỷ. Và Lam phu nhân không phải La Sát thường đâu, bà ta tên thật là Lam Bà, là nữ hoàng của loài La Sát.
Nghe Hòe nói tới đấy, Ngô Soạn như chợt nhớ ra chuyện gì, hốt hoảng kêu lên:
- Ngươi nói sao? Bà ta tên là Lam Bà ư? Có phải… có phải là Lam Bà trong Thập Tam Quỷ Vương(4) không?
- Ông cũng biết về Thập Tam Quỷ Vương ư? Phải, Lam phu nhân chính là La Sát Hậu Lam Bà của Thập Tam Quỷ Vương.
Ngô Soạn cảm thấy hoảng sợ thực sự. “Thập Tam Quỷ Vương” là ác danh vô cùng nổi tiếng không những chỉ ở Cõi Quỷ, mà còn lan xa khắp sáu cõi luân hồi.
Về danh nghĩa thì Tu La cai quản Cõi Quỷ, nhưng bọn họ thường bận chiến tranh với Cõi Trời mà ít ngó ngàng tới Cõi Quỷ. Do vậy tại Cõi Quỷ trong mấy trăm năm gần đây có nổi lên một nhóm những con quỷ hùng mạnh nhất cùng chia nhau cai trị toàn cõi, được gọi là Thập Tam Quỷ Vương. Những con quỷ này, không những có sức mạnh vô cùng, có thể sánh với Tu La hoặc Chư Thiên, mà dưới tay bọn chúng còn có những đội quân quỷ đông đảo, sẵn sàng chiến đấu đến chết để phục vụ chủ nhân.
“Thì ra Lam phu nhân là một quỷ vương trong nhóm này, thảo nào bà ta lại mạnh tới vậy. Vì nếu chỉ là quỷ thường ở Cõi Quỷ thì khi lên Cõi Người bọn chúng đều bị hạn chế phép thuật đi nhiều. Nhưng phép thuật của Lam phu nhân vẫn vô cùng kinh khủng, làm ta cứ tưởng bà ta là yêu quái từ thời Thượng Cổ. Thật không ngờ hóa ra lại là La Sát Hậu”. Ngô Soạn vừa lo lắng nghĩ, vừa giải thích cho những người còn lại ý nghĩa của “Thập Tam Quỷ Vương”. Tới tận lúc này, phán sự núi Tản Viên vẫn không thể tin nổi một quỷ vương ghê gớm lại có thể xuất hiện ở phương Nam.
- Nhưng nếu Lam phu nhân là một trong các quỷ vương cai trị Cõi Quỷ thì tại sao bà ta lại chịu tới Cõi Người để giúp đỡ nhà Nguyên? Điều này hết sức vô lý! – Nhật Duật lên tiếng phản bác. Chiêu Văn Vương vẫn không muốn tin vào việc một chúa quỷ, vua của các loài yêu quái, có khả năng đang trợ giúp kẻ thù.
Hòe thở dài, nói:
- Chiêu Văn Vương, ngươi có biết lý do tại sao quân Thát Đát trong vòng gần một trăm năm qua đánh Đông dẹp Tây, không quốc gia nào là không xâm chiếm, không thành trì nào là không san phẳng được không?
Nhật Duật nghe gã áo lục hỏi vậy liền đáp ngay:
- Là do bọn họ binh hùng tướng mạnh. Người Thát Đát rất giỏi võ nghệ, ngay từ nhỏ đã được huấn luyện cưỡi ngựa, bắn cung. Kỵ binh của họ thực sự rất đáng sợ, không quân đội nào có thể sánh bằng.
Hòe lắc đầu:
- Đấy chỉ là bề nổi thôi, sự thực là đằng sau quân Thát có kẻ khác trợ giúp.
- Kẻ khác trợ giúp ư? Ý ông là sao?
- Ta không biết tường tận nhưng có nghe đồn rằng Thành Cát Tư Hãn, người thống nhất các bộ lạc trên thảo nguyên, đồng thời là ông tổ của người Thát Đát có khả năng đặc biệt mời được các đội quân quỷ tới Cõi Người để chiến đấu chống lại kẻ thù.
- Ông nói sao? Mời các đội quân quỷ ư?
- Đúng vậy, nhờ có các đội quân quỷ, Thành Cát Tư Hãn đã đánh từ Đông sang Tây tạo ra một quốc gia khổng lồ. Sau này khi Thành Cát Tư Hãn mất đi, các đội quân quỷ vẫn ở lại trợ giúp người Thát Đát lập nên nước Mông Cổ trước đây và Đại Nguyên bây giờ. Ngay như trong chiến tranh giữa Đại Việt và Mông Cổ vào năm Nguyên Phong thứ bảy, quân đội triều đình cũng bị đội quân quỷ của người Thát Đát tàn sát tại Bình Lệ Nguyên. Việc này Chiêu Văn Vương có thể không rõ vì còn nhỏ, chứ thượng hoàng hiện nay và một số tướng lĩnh lâu năm chắc chắn vẫn nhớ rõ. Có điều bọn họ không dám nói ra mà thôi!
- Việc này, việc này là thật sao?
Nhật Duật kêu lên ngạc nhiên rồi đưa mắt sang nhìn Ngô Soạn như muốn tìm kiếm một sự kiểm chứng. Dù sao phán sự núi Tản sống đã lâu, những sự kiện của cuộc chiến hơn hai mươi năm về trước chắc chắn ông ta biết rõ. Đáp lại cái nhìn của Nhật Duật là cái gật đầu khẳng định cùng câu nói chắc nịch:
- Lời này của Hòe là thật đó! Năm đấy quân đội phương Nam thất bại liên tiếp trước sức mạnh kinh khủng của đội quân quỷ.
- Thế thì tại sao chúng ta lại có thể lật ngược tình thế, giành thắng lợi vẻ vang?
- Đấy là nhờ có Thăng Long Tứ Trấn! Sau khi quân triều đình rút về Thăng Long thì Tứ Trấn quyết định ra tay hỗ trợ bọn họ chống lại đội quân yêu quái. Nhưng hiện giờ Tứ Trấn bị phong ấn mất rồi. Chúng ta thiếu đi sức mạnh của Tứ Trấn, còn quân địch có thêm một quỷ vương giúp sức. Tình hình thật chẳng lấy gì làm khả quan! - Ngô Soạn ngao ngán trả lời.
Ông ta vừa nói tới đây, thì liền bị Hòe ngắt lời:
- Thực ra mới chỉ Tam Trấn bị phong ấn thôi, còn thần Linh Lang đã bỏ đi từ trước. Nhưng ngay cả đối với Tam Trấn, chúng ta vẫn có thể giải phong ấn bằng cách phá vỡ các gương Thâu Hồn đang giam giữ bọn họ. Thực tế Tam Trấn không hề yếu, chỉ vì Lam phu nhân có các tấm gương Thâu Hồn là khắc tinh của bọn họ nên Tam Trấn mới bị phong ấn dễ dàng như vậy. Giờ đây nếu chúng ta đột nhập được vào sứ quán, phá vỡ gương Thâu Hồn, giải phóng cho Tam Trấn thì một quỷ vương cũng không phải là đáng ngại.
Ngô Soạn nghe Hòe nói vậy thì ngạc nhiên nhìn gã áo lục từ đầu đến chân:
- Ngươi nói hay lắm, quả là một kế hoạch tuyệt vời! Có điều ta không hiểu nhà ngươi cũng là một con quỷ, tại sao lại giúp đỡ bọn ta chống Cõi Quỷ nhiệt tình thế?
Hòe nhìn thẳng vào mắt Ngô Soạn, thẳng thắn nói:
- Ông biết thừa rồi còn hỏi làm gì? Tuy tôi và Liễu là quỷ nhưng là những con quỷ sinh ra ở Cõi Người chứ không thuộc về Cõi Quỷ. Chúng tôi vốn khi xưa là con người, nay thấy Cõi Người bị thôn tính thì đau lòng lắm chứ. Hơn nữa ông cũng biết, bọn quỷ ở Cõi Quỷ vốn rất khinh thường lũ quỷ trên Cõi Người như bọn tôi. Nếu Cõi Quỷ chiếm hết Cõi Người thì chúng tôi cũng không được sống yên với bọn chúng.
Ngô Soạn gật đầu thừa nhận. Quả thật bọn quỷ luôn có sự phân biệt đẳng cấp rất ghê gớm. Hiện tại do cần sử dụng nên Lam phu nhân có thể ngọt nhạt với Đệ Nhị Quỷ, chứ khi đạt được mục đích rồi thì cả Hòe lẫn Liễu đều có thể bị loại bỏ thẳng tay.
- Thôi thời gian không còn nhiều, trước mắt để tăng cường lực lượng chúng ta phải tìm bằng được các gương Thâu Hồn cất giấu tại khu sứ quán để giải phong ấn cho Tam Trấn. Sau đó mới lên đỉnh Phiên Tây Lung giúp phủ Cao Sơn.
Vi Mai nghe Hòe nói vậy thì quay lưng bước thẳng ra cửa. Nàng vừa đi vừa kiên quyết đáp trả:
- Các người đi mà giải phóng Tam Trấn. Phủ Cao Sơn đang lâm nguy, tôi phải quay về đây!
Hòe vội vã lên tiếng can ngăn:
- Cô chớ vội vàng! Hiện tại trên Phiên Tây Lung đã có Không Tăng và Đạo Tổ, Lam phu nhân có muốn làm loạn cũng không dễ. Hơn nữa đây là cuộc đấu giữa thần với thần. Cô đã thấy sức mạnh của Lam phu nhân rồi đấy, chỉ phẩy tay một cái là tất cả chúng ta ở đây đều có thể bị biến thành đá hết. Muốn chống chọi lại bà ta chỉ có cách giải phóng Tam Trấn rồi tìm thêm cả Linh Lang để sử dụng sức mạnh của Tứ Trấn cùng lúc mới trấn áp được.
Vi Mai cau mày, đáp:
- Trấn Tây Linh Lang chả phải đã bỏ đi mất tích sao? Làm sao chúng ta tìm được?
Hòe thở dài, nói:
- Không tìm được cũng phải tìm. Thăng Long Tứ Trấn lần này bị tấn công đột ngột không kịp tiếp ứng cho nhau nên mới dễ dàng bị đánh bại. Nếu bọn họ hợp lực lại thì sức mạnh không nhỏ đâu. Ngoài Tứ Bất Tử ra thì Tứ Trấn cũng là chỗ dựa rất lớn đấy!
- Kế hoạch tập hợp Tứ Trấn của các người xa vời lắm. Quân địch đang tiến tới trước cửa Cao Sơn rồi. Tôi dù có phải bỏ mạng cũng quyết quay về!
Vi Mai bước thẳng ra phía cổng chính không thèm ngoái đầu nhìn lại. Nhật Duật thấy thế vội chạy theo:
- Chờ tôi đã!
Vi Mai tưởng Duật ngăn, liền quay lại nói:
- Nếu triều đình bị lâm nguy thì vương có ung dung đi cứu Tam Trấn được không? Phủ Cao Sơn là nhà của tôi, vương đừng cản trở!
- Tôi hiểu. Tôi không ngăn cản nàng, chỉ là muốn tiễn nàng một đoạn.
Mai nghe thế thì không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cùng Nhật Duật sóng đôi đi ra phía cổng. Khi ra đến nơi, Chiêu Văn Vương đưa lá Triệu Tập lên thổi một hơi. Đông A Xích Thố nghe tiếng liền dẫn theo con ngựa Hồng Mao của Vi Mai hí vang chạy lại. Duật đỡ Mai lên ngựa rồi nhảy lên lưng con Hồng Mao của chàng.
- Nàng đi lần này chẳng biết khi nào gặp lại, để tôi tiễn ra khỏi thành.
Vi Mai cũng không từ chối. Lúc này bọn người hầu đã mở toang cổng, hai người thúc vào hông ngựa phi ra khỏi phủ Chiêu Văn.
* * * * *
* Chú thích:
- (1) Đệ Tứ: Tức Đệ Tứ Bất Tử Không Tăng Nguyễn Minh Không.
- (2) Đệ Tam: Tức Đệ Tam Bất Tử Đạo Tổ Chử Đồng Tử. Đức thánh Tản Viên thì là Đệ Nhất Bất Tử, Phù Đổng Thiên Vương là Đệ Nhị.
- (3) Mỹ nhân kế: Kế sách dùng gái đẹp để lung lạc hoặc làm gián điệp quấy phá quân địch.
- (4) Thập Tam Quỷ Vương: Tức là Mười Ba Chúa Quỷ.
- Ông nói sao? Con mụ mặc đồ đen chỉ huy nhóm yêu quái đang trên đường đến phủ Cao Sơn thật à? Hòe gật đầu, rồi nhiệt tình trả lời nàng thầy phép trẻ:
- Đúng vậy, Không Tăng đã cướp Hộp Rồng rồi chạy tới phủ Cao Sơn. Hộp Rồng thực ra không quan trọng trong kế hoạch của Lam phu nhân nhưng việc Không Tăng lừa bà ta, có mưu tính khác khiến Lam phu nhân không thể ngồi yên. Kẻ mà Lam phu nhân không khống chế được, bà ta luôn muốn tự tay giết chết.
Vi Mai nghe thế thì vỡ lẽ:
- Thảo nào khi tôi và phán sự đến chùa Báo Thiên thì không thấy đức Không Tăng đâu. Chúng tôi cứ tưởng ông ấy bị kẻ địch hãm hại, hóa ra đức Không Tăng lại chạy lên Phiên Tây Lung. Nhưng ông ấy tìm đến phủ Cao Sơn làm gì? Đức Không Tăng và Cao Sơn có liên hệ gì đâu?
Hòe nhún vai tỏ ra không mấy bận tâm:
- Việc đấy thì ta không rõ. Chắc Lam phu nhân biết nhưng bà ta không nói.
Hai người đang nói tới đây thì Ngô Soạn bất chợt chen vào. Vì chuyện Không Tăng mà vị phán sự núi Tản Viên đã phải suy nghĩ cả hai ngày nay, giờ tìm được dịp để trút nỗi niềm thì sao có thể bỏ lỡ:
- Việc này thực sự rất kỳ lạ! Đức Không Tăng vốn được giao trách nhiệm bảo vệ Thăng Long thế mà ngài lại phủi tay, để kệ Lam phu nhân lộng hành. Mục đích chính của đức Không Tăng hóa ra lại là Hộp Rồng. Việc đức Đệ Tứ(1) chạy lên Phiên Tây Lung cũng rất khó hiểu. Nếu Hộp Rồng quan trọng hơn cả long mạch tại Thăng Long thì ngài phải mang về núi Tản chứ chạy lên Phiên Tây Lung làm gì? Hơn nữa hiện giờ đức Đạo Tổ đang ở phủ Cao Sơn. Đức Đệ Tứ luôn có xích mích với đức Đệ Tam(2), lên đấy chạm mặt nhau chẳng hiểu có xảy ra chuyện hay không?
Ngô Soạn vừa nói vừa lắc đầu lia lịa. Xem ra với kiến thức bao năm làm thần mà ông cũng không hiểu nổi hành động của một trong Tứ Bất Tử. Nhật Duật thấy mọi người mất thời gian bàn luận về sự đã rồi thì đành phải lên tiếng kéo câu chuyện trở lại việc chính:
- Về việc đức Không Tăng thì chưa rõ, nhưng ngài là một trong Tứ Bất Tử nên chắc không làm gì hại cho phương Nam. Còn Lam phu nhân mới là kẻ chúng ta cần phải tìm hiểu. Hòe, ông biết được những gì về Lam phu nhân? Bà ta thực sự là ai? Và đầu não của đoàn sứ Đại Nguyên lần này ngoài Lam phu nhân ra còn có những kẻ nào khác?
Hòe tỏ vẻ trầm ngâm, xoay đi xoay lại cây sáo trong lòng bàn tay, lát sau mới từ tốn trả lời:
- Đầu não của quân Thát Đát gồm những ai thì tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng kẻ giải phong ấn cho Thượng Cổ Tứ Yêu chính là Lam phu nhân. Và ngoài Tứ Yêu ra, dưới trướng bà ta còn rất nhiều các yêu quái lợi hại khác nữa. Còn thái độ của người Thát với Lam phu nhân thì vô cùng kính cẩn. Ngay cả Sài Thung, kẻ đứng đầu đoàn sứ lần này mà khi nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng mặt bà ta. Như vậy đủ thấy Lam phu nhân có vị trị rất quan trọng. Còn về xuất thân của Lam phu nhân ư? Các người có biết trong đoàn sứ Đại Nguyên sang đây có tới mấy trăm mỹ nữ cải trang trà trộn vào để làm gì không?
Nghe Hòe nói vậy, mọi người đều nhìn nhau nghi hoặc.
- Chẳng lẽ là kế mỹ nhân ư? – Nhật Duật lên tiếng đầu tiên.
Hòe lắc đầu, đáp:
- Không phải, mỹ nhân kế(3) thì chỉ cần vài người, cùng lắm là mấy chục người thật đẹp. Cần gì đến mấy trăm người cho dễ bị phát hiện.
- Thế thì để làm gì?
Hòe thở dài, đáp với giọng ghê sợ:
- Để làm thức ăn cho Lam phu nhân đó!
Nghe Hòe nói tới đây, mọi người có mặt đều tỏ vẻ kinh hãi vô cùng.
- Vậy bà ta… bà ta ăn thịt người sao? Thật kinh tởm!
Hòe lắc đầu, nói:
- Không phải ăn thịt mà là dùng để hút máu. Muốn duy trì tuổi thanh xuân và sắc đẹp, cứ cách đôi ba ngày Lam phu nhân lại phải uống cạn máu của một thiếu nữ đang độ xuân thì.
Ngô Soạn nghe Hòe nói vậy thì tức giận vểnh cả râu, quát lớn:
- Quái vật, đúng thật là một con quái vật độc ác!
Hòe tiếp tục lắc đầu, đáp:
- Lam phu nhân không phải quái vật. Mọi người chắc ít biết về Cõi Quỷ nên không rõ, việc dùng máu của loài khác để duy trì sắc đẹp là chuyện rất bình thường của giống La Sát.
- La Sát ư? – Nghe gã áo lục nói vậy, những người còn lại đều đồng thanh kêu lên kinh ngạc.
Hòe lẳng lặng gật đầu, nói tiếp:
- Đúng vậy, Lam phu nhân chính là La Sát. Trong Cõi Quỷ, La Sát và Dạ Xoa được coi là hai giống loài thượng đẳng, địa vị khác hẳn các loài quỷ bình thường. Không như giống Dạ Xoa hay thích sống tập thể và tạo thành các đội quân đông đảo, La Sát lại sống đơn độc. Nhưng vì tính tình lạnh lùng, thích giết chóc, phép thuật hùng mạnh và nhất là sở thích uống máu nạn nhân để duy trì tuổi thanh xuân, mà La Sát là loài bị kinh sợ nhất Cõi Quỷ. Và Lam phu nhân không phải La Sát thường đâu, bà ta tên thật là Lam Bà, là nữ hoàng của loài La Sát.
Nghe Hòe nói tới đấy, Ngô Soạn như chợt nhớ ra chuyện gì, hốt hoảng kêu lên:
- Ngươi nói sao? Bà ta tên là Lam Bà ư? Có phải… có phải là Lam Bà trong Thập Tam Quỷ Vương(4) không?
- Ông cũng biết về Thập Tam Quỷ Vương ư? Phải, Lam phu nhân chính là La Sát Hậu Lam Bà của Thập Tam Quỷ Vương.
Ngô Soạn cảm thấy hoảng sợ thực sự. “Thập Tam Quỷ Vương” là ác danh vô cùng nổi tiếng không những chỉ ở Cõi Quỷ, mà còn lan xa khắp sáu cõi luân hồi.
Về danh nghĩa thì Tu La cai quản Cõi Quỷ, nhưng bọn họ thường bận chiến tranh với Cõi Trời mà ít ngó ngàng tới Cõi Quỷ. Do vậy tại Cõi Quỷ trong mấy trăm năm gần đây có nổi lên một nhóm những con quỷ hùng mạnh nhất cùng chia nhau cai trị toàn cõi, được gọi là Thập Tam Quỷ Vương. Những con quỷ này, không những có sức mạnh vô cùng, có thể sánh với Tu La hoặc Chư Thiên, mà dưới tay bọn chúng còn có những đội quân quỷ đông đảo, sẵn sàng chiến đấu đến chết để phục vụ chủ nhân.
“Thì ra Lam phu nhân là một quỷ vương trong nhóm này, thảo nào bà ta lại mạnh tới vậy. Vì nếu chỉ là quỷ thường ở Cõi Quỷ thì khi lên Cõi Người bọn chúng đều bị hạn chế phép thuật đi nhiều. Nhưng phép thuật của Lam phu nhân vẫn vô cùng kinh khủng, làm ta cứ tưởng bà ta là yêu quái từ thời Thượng Cổ. Thật không ngờ hóa ra lại là La Sát Hậu”. Ngô Soạn vừa lo lắng nghĩ, vừa giải thích cho những người còn lại ý nghĩa của “Thập Tam Quỷ Vương”. Tới tận lúc này, phán sự núi Tản Viên vẫn không thể tin nổi một quỷ vương ghê gớm lại có thể xuất hiện ở phương Nam.
- Nhưng nếu Lam phu nhân là một trong các quỷ vương cai trị Cõi Quỷ thì tại sao bà ta lại chịu tới Cõi Người để giúp đỡ nhà Nguyên? Điều này hết sức vô lý! – Nhật Duật lên tiếng phản bác. Chiêu Văn Vương vẫn không muốn tin vào việc một chúa quỷ, vua của các loài yêu quái, có khả năng đang trợ giúp kẻ thù.
Hòe thở dài, nói:
- Chiêu Văn Vương, ngươi có biết lý do tại sao quân Thát Đát trong vòng gần một trăm năm qua đánh Đông dẹp Tây, không quốc gia nào là không xâm chiếm, không thành trì nào là không san phẳng được không?
Nhật Duật nghe gã áo lục hỏi vậy liền đáp ngay:
- Là do bọn họ binh hùng tướng mạnh. Người Thát Đát rất giỏi võ nghệ, ngay từ nhỏ đã được huấn luyện cưỡi ngựa, bắn cung. Kỵ binh của họ thực sự rất đáng sợ, không quân đội nào có thể sánh bằng.
Hòe lắc đầu:
- Đấy chỉ là bề nổi thôi, sự thực là đằng sau quân Thát có kẻ khác trợ giúp.
- Kẻ khác trợ giúp ư? Ý ông là sao?
- Ta không biết tường tận nhưng có nghe đồn rằng Thành Cát Tư Hãn, người thống nhất các bộ lạc trên thảo nguyên, đồng thời là ông tổ của người Thát Đát có khả năng đặc biệt mời được các đội quân quỷ tới Cõi Người để chiến đấu chống lại kẻ thù.
- Ông nói sao? Mời các đội quân quỷ ư?
- Đúng vậy, nhờ có các đội quân quỷ, Thành Cát Tư Hãn đã đánh từ Đông sang Tây tạo ra một quốc gia khổng lồ. Sau này khi Thành Cát Tư Hãn mất đi, các đội quân quỷ vẫn ở lại trợ giúp người Thát Đát lập nên nước Mông Cổ trước đây và Đại Nguyên bây giờ. Ngay như trong chiến tranh giữa Đại Việt và Mông Cổ vào năm Nguyên Phong thứ bảy, quân đội triều đình cũng bị đội quân quỷ của người Thát Đát tàn sát tại Bình Lệ Nguyên. Việc này Chiêu Văn Vương có thể không rõ vì còn nhỏ, chứ thượng hoàng hiện nay và một số tướng lĩnh lâu năm chắc chắn vẫn nhớ rõ. Có điều bọn họ không dám nói ra mà thôi!
- Việc này, việc này là thật sao?
Nhật Duật kêu lên ngạc nhiên rồi đưa mắt sang nhìn Ngô Soạn như muốn tìm kiếm một sự kiểm chứng. Dù sao phán sự núi Tản sống đã lâu, những sự kiện của cuộc chiến hơn hai mươi năm về trước chắc chắn ông ta biết rõ. Đáp lại cái nhìn của Nhật Duật là cái gật đầu khẳng định cùng câu nói chắc nịch:
- Lời này của Hòe là thật đó! Năm đấy quân đội phương Nam thất bại liên tiếp trước sức mạnh kinh khủng của đội quân quỷ.
- Thế thì tại sao chúng ta lại có thể lật ngược tình thế, giành thắng lợi vẻ vang?
- Đấy là nhờ có Thăng Long Tứ Trấn! Sau khi quân triều đình rút về Thăng Long thì Tứ Trấn quyết định ra tay hỗ trợ bọn họ chống lại đội quân yêu quái. Nhưng hiện giờ Tứ Trấn bị phong ấn mất rồi. Chúng ta thiếu đi sức mạnh của Tứ Trấn, còn quân địch có thêm một quỷ vương giúp sức. Tình hình thật chẳng lấy gì làm khả quan! - Ngô Soạn ngao ngán trả lời.
Ông ta vừa nói tới đây, thì liền bị Hòe ngắt lời:
- Thực ra mới chỉ Tam Trấn bị phong ấn thôi, còn thần Linh Lang đã bỏ đi từ trước. Nhưng ngay cả đối với Tam Trấn, chúng ta vẫn có thể giải phong ấn bằng cách phá vỡ các gương Thâu Hồn đang giam giữ bọn họ. Thực tế Tam Trấn không hề yếu, chỉ vì Lam phu nhân có các tấm gương Thâu Hồn là khắc tinh của bọn họ nên Tam Trấn mới bị phong ấn dễ dàng như vậy. Giờ đây nếu chúng ta đột nhập được vào sứ quán, phá vỡ gương Thâu Hồn, giải phóng cho Tam Trấn thì một quỷ vương cũng không phải là đáng ngại.
Ngô Soạn nghe Hòe nói vậy thì ngạc nhiên nhìn gã áo lục từ đầu đến chân:
- Ngươi nói hay lắm, quả là một kế hoạch tuyệt vời! Có điều ta không hiểu nhà ngươi cũng là một con quỷ, tại sao lại giúp đỡ bọn ta chống Cõi Quỷ nhiệt tình thế?
Hòe nhìn thẳng vào mắt Ngô Soạn, thẳng thắn nói:
- Ông biết thừa rồi còn hỏi làm gì? Tuy tôi và Liễu là quỷ nhưng là những con quỷ sinh ra ở Cõi Người chứ không thuộc về Cõi Quỷ. Chúng tôi vốn khi xưa là con người, nay thấy Cõi Người bị thôn tính thì đau lòng lắm chứ. Hơn nữa ông cũng biết, bọn quỷ ở Cõi Quỷ vốn rất khinh thường lũ quỷ trên Cõi Người như bọn tôi. Nếu Cõi Quỷ chiếm hết Cõi Người thì chúng tôi cũng không được sống yên với bọn chúng.
Ngô Soạn gật đầu thừa nhận. Quả thật bọn quỷ luôn có sự phân biệt đẳng cấp rất ghê gớm. Hiện tại do cần sử dụng nên Lam phu nhân có thể ngọt nhạt với Đệ Nhị Quỷ, chứ khi đạt được mục đích rồi thì cả Hòe lẫn Liễu đều có thể bị loại bỏ thẳng tay.
- Thôi thời gian không còn nhiều, trước mắt để tăng cường lực lượng chúng ta phải tìm bằng được các gương Thâu Hồn cất giấu tại khu sứ quán để giải phong ấn cho Tam Trấn. Sau đó mới lên đỉnh Phiên Tây Lung giúp phủ Cao Sơn.
Vi Mai nghe Hòe nói vậy thì quay lưng bước thẳng ra cửa. Nàng vừa đi vừa kiên quyết đáp trả:
- Các người đi mà giải phóng Tam Trấn. Phủ Cao Sơn đang lâm nguy, tôi phải quay về đây!
Hòe vội vã lên tiếng can ngăn:
- Cô chớ vội vàng! Hiện tại trên Phiên Tây Lung đã có Không Tăng và Đạo Tổ, Lam phu nhân có muốn làm loạn cũng không dễ. Hơn nữa đây là cuộc đấu giữa thần với thần. Cô đã thấy sức mạnh của Lam phu nhân rồi đấy, chỉ phẩy tay một cái là tất cả chúng ta ở đây đều có thể bị biến thành đá hết. Muốn chống chọi lại bà ta chỉ có cách giải phóng Tam Trấn rồi tìm thêm cả Linh Lang để sử dụng sức mạnh của Tứ Trấn cùng lúc mới trấn áp được.
Vi Mai cau mày, đáp:
- Trấn Tây Linh Lang chả phải đã bỏ đi mất tích sao? Làm sao chúng ta tìm được?
Hòe thở dài, nói:
- Không tìm được cũng phải tìm. Thăng Long Tứ Trấn lần này bị tấn công đột ngột không kịp tiếp ứng cho nhau nên mới dễ dàng bị đánh bại. Nếu bọn họ hợp lực lại thì sức mạnh không nhỏ đâu. Ngoài Tứ Bất Tử ra thì Tứ Trấn cũng là chỗ dựa rất lớn đấy!
- Kế hoạch tập hợp Tứ Trấn của các người xa vời lắm. Quân địch đang tiến tới trước cửa Cao Sơn rồi. Tôi dù có phải bỏ mạng cũng quyết quay về!
Vi Mai bước thẳng ra phía cổng chính không thèm ngoái đầu nhìn lại. Nhật Duật thấy thế vội chạy theo:
- Chờ tôi đã!
Vi Mai tưởng Duật ngăn, liền quay lại nói:
- Nếu triều đình bị lâm nguy thì vương có ung dung đi cứu Tam Trấn được không? Phủ Cao Sơn là nhà của tôi, vương đừng cản trở!
- Tôi hiểu. Tôi không ngăn cản nàng, chỉ là muốn tiễn nàng một đoạn.
Mai nghe thế thì không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cùng Nhật Duật sóng đôi đi ra phía cổng. Khi ra đến nơi, Chiêu Văn Vương đưa lá Triệu Tập lên thổi một hơi. Đông A Xích Thố nghe tiếng liền dẫn theo con ngựa Hồng Mao của Vi Mai hí vang chạy lại. Duật đỡ Mai lên ngựa rồi nhảy lên lưng con Hồng Mao của chàng.
- Nàng đi lần này chẳng biết khi nào gặp lại, để tôi tiễn ra khỏi thành.
Vi Mai cũng không từ chối. Lúc này bọn người hầu đã mở toang cổng, hai người thúc vào hông ngựa phi ra khỏi phủ Chiêu Văn.
* * * * *
* Chú thích:
- (1) Đệ Tứ: Tức Đệ Tứ Bất Tử Không Tăng Nguyễn Minh Không.
- (2) Đệ Tam: Tức Đệ Tam Bất Tử Đạo Tổ Chử Đồng Tử. Đức thánh Tản Viên thì là Đệ Nhất Bất Tử, Phù Đổng Thiên Vương là Đệ Nhị.
- (3) Mỹ nhân kế: Kế sách dùng gái đẹp để lung lạc hoặc làm gián điệp quấy phá quân địch.
- (4) Thập Tam Quỷ Vương: Tức là Mười Ba Chúa Quỷ.
Danh sách chương