Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Vương hậu chú ý thấy sự khác thường của cậu, nhưng mà bà cho rằng là do hai vị quốc vương tạo thành, đối lão quốc vương cùng Leon càng không có sắc mặt tốt. Leon muốn cùng mẫu thân hòa giải, không thể không nhờ vương hậu Mela mình mới kết hôn không lâu ra tay.
Mela xuất thân từ quý tộc Langzan lâu năm, rất được vương hậu yêu thích. Nể mặt nàng, cuối cùng khi vương hậu thấy Leon cũng coi như không còn nghiêm mặt nữa, nhưng bà cũng giao cho con cả cùng con dâu một nhiệm vụ — Làm Ningya vui vẻ lên.
Trước mặt bà, Leon vỗ ngực ầm ầm, thế nhưng xoay lưng một cái, nụ cười lập tức xụ xuống. Hắn tội nghiệp mà nhìn thê tử cơ trí hiền lành của mình, hi vọng nàng có cách gì tốt.
Mela biết về Ningya phần lớn qua miệng người khác, nhất thời cũng không có chủ ý gì hay, nên quyết định gặp mặt Ningya một lần rồi lại nghĩ cách.
Chị dâu mới cưới đến thăm em chồng mình thật sự là chuyện rất bình thường đến không thể bình thường hơn. Ningya đón tiếp nàng, cùng nàng nói chuyện rất thoải mái, không phát hiện ra nàng mang theo nhiệm vụ tới, để bảo đảm sự hòa thuận của gia đình — cậu không hy vọng huynh trưởng mình sau khi lấy lòng mẫu thân, còn phải để thê tử mình tạo quan hệ với anh em. Nên cậu rất cố gắng tỉ mỉ trả lời các câu hỏi của Mela.
Lần gặp gỡ này rất thành công.
Ningya cảm thấy mình cần phải trấn an thành viên mới của gia đình.
Mela cũng nắm được tin tức mình muốn biết.
Sau đó, Mela cùng mở một cuộc thảo luận nhỏ không ai biết, thành viên vô cùng đơn giản, một là nàng, một là hắn, một ngoại viện cũng không có.
Mela nói: “Ningya có tâm sự.”
Leon vỗ tay: “Lời mở đầu này thực sự là quá tuyệt vời, em yêu! Em khiến ta nhìn thấy hi vọng. Vậy em hãy nói cho ta, tâm sự của nó là cái gì?”
Mela nói: “Không biết.”
Leon càng dùng sức vỗ tay: “Quá tuyệt vời! Em yêu, em cùng em trai của ta mật đàm cả một buổi chiều, lại lấy được một kết quả là không biết. Ta thật sự là…” Hắn giọng điệu quái dị nói, “Em thật không phải đang giỡn với ta chứ?”
Mela nói: “Em cùng cậu ấy hàn huyên rất nhiều chuyện khi ngài còn nhỏ, về những năm gần đây, cậu ấy trả lời rất nhanh, còn chuyện khi xưa thì suy tư một chút.Thế nhưng khả năng ghi nhớ của cậu ấy rất tối, ngay cả chuyện ngài tám tuổi tè dầm ra gường đều nhớ.”
Leon nghiến răng nói: “Khả năng ghi nhớ của nó rất tốt, thế nhưng nó với tình anh em này sắp không tốt rồi.”
“Em không phải đang nói đùa với ngài.”
“… Ta cũng không muốn lấy chuyện còn bé của mình ra để đùa giỡn.”
Mela vuootx ve cánh tay chồng mình, giúp hắn bình tĩnh.
Leon nói: “Được rồi, em yêu, rốt cuộc em muốn nói gì?”
Mela nói: “Em chỉ muốn chứng minh, khả năng ghi nhớ của cậu ấy rất tốt, đặc biệt là chuyện mấy năm gần đây, thế nhưng, thời điểm em hỏi đến Đông Côi Mạc, tốc độ trả lời của cậu ấy chậm lại rõ ràng, rất nhiều chỗ xuất hiện ‘Ạch’ ‘Có lẽ’ ‘Thật giống’ ‘Đại khái’ kiểu tràn ngập giả thiết cùng từ ngữ không xác định. Có một số vấn đề thậm chí còn lảng tránh. Biểu tình trên mặt cũng rất không tự nhiên. Em nghĩ, tâm sự của cậu ấy chắc phải có liên quan với Đông Côi Mạc.”
Leon nói: “Có lẽ ba vị chính vụ đại thần nói khiến nó áp lực.”
“Không.” Mela nói, “Em hỏi xong Đông Côi Mạc mới nói tới chuyện này. Em có thể cảm thấy rõ ràng cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, đối với việc em đổi chủ đề biểu thị rất hoan nghênh. Cho nên em cảm thấy, dư luận trong nước ảnh hưởng đến cậu ấy cũng không phải rất lớn.”
Leon trầm mặc hồi lâu nói: “Vậy ta nên làm thế nào?”
Mela nói: “Ngài mong muốn kết quả như thế nào?”
Leon nói: “Còn có kết quả như thế nào?”
Mela nói: “Ngài hẳn đã biết thái độ của mẫu hậu, nếu như tâm sự của cậu ấy có liên quan tới Đông Côi Mạc, ngài có nguyện ý vì thế mà trả giá gì không.”
Leon nhíu mày.
Mela nắm chặt hai tay của hắn: “Em chỉ là lo lắng…”
“Ta hiểu rõ lo lắng của em.” Leon không để cho nàng nói hết lời, “Ta biết em quan tâm ta, thế nhưng, ta không muốn trước khi xảy ra chuyện gì đã bởi vì sợ hãi mâu thuẫn cùng sự thật mà trốn tránh. Ta hiện tại chỉ là một huynh trưởng lo lắng cho em trai mình, ta muốn biết chân tướng, ta muốn biết em trai mình, đứa em mà ta thương yêu nhất tại Đông Côi Mạc gặp phải cái gì, ta không thể để một mình nó đắm chìm trong trong thống khổ còn bản thân mình lại giống như một tên nhu nhược chẳng quan tâm. Dù cho ta không có cách nào dùng một thân phận quốc vương này chống đỡ, ta cũng nguyện ý dùng một thân phận huynh trưởng này cho nó dựa vào.”
Mela nhìn hắn không chớp mắt, không chút nào vì hắn ngắt lời của mình mà cảm thấy không vui. Leon nói làm cho nàng càng biết rõ ràng hơn, chồng mình là một người chính trực cỡ nào, hắn có ý thức trách nhiệm, cũng có được một trái tim mềm mại. Nàng vui mừng khi mình có thể cùng một người có nội tâm trong sáng như vậy kết làm vợ chồng.
“Em hoàn toàn đồng tình ý nghĩ của anh.” Nàng vừa nói, một bên ôm lấy hắn, “Em sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
Leon nói: “Trước lúc đó, trước hết để ta nói chuyện với bằng hữu của nó một chút. Ta nhất định phải dành ra một chút thời gian.”
“Bằng hữu của nó” trong miệng hắn dĩ nhiên là chỉ Harvey. Với thân phận ân nhân cứu mạng tiểu vương tử, mấy ngày nay Harvey tại pháo đài Ningya trải qua tương đối thoải mái. Từ lão quốc vương, cho tới quản gia, người nào cũng đều cho rằng khách là nhân tôn quý nhất, cố gắng thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của hắn. Harvey ở đến thoải mái, vẫn luôn không có nói rời đi.
Mela nói: “Đối vị bằng hữu này, em cảm thấy thái độ của Ningya có chút kỳ lạ.”
“Sao lại kỳ lạ?”
“Cậu ấy giống như có chút không quá tình nguyện nhắc tới hắn.” Nàng suy nghĩ một chút nói, “Giọng điệu có chút kính sợ, lại có chút cảnh giác cùng lảng tránh. Em rất khó hình dung. Em nghĩ thân phận của hắn có lẽ không chỉ đơn giản là ân nhân cứu mạng như vậy.”
Nếu như Ningya ở đây, nhất định sẽ khen đại tẩu mình nhạy cảm.
Leon nói: “Vậy ta càng muốn gặp hắn một lần.”
Mela bật thốt lên: “Cẩn thận một chút.”
“Hả?” Leon buồn bực. Hắn chỉ là tìm Harvey nói chuyện một chút, cũng không phải đánh một trận, cẩn thận gì chứ? Mela sau khi nói xong cũng có chút nghi ngờ, chỉ có thể quy cho não mình co rút.
Leon lực hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã xếp thời gian trà chiều, hẹn Harvey uống trà trong vườn hoa. Harvey soi mói nửa ngày lá trà cùng bánh ngọt, cuối cùng cũng coi như ngồi xuống.
Trước khi trở thành quốc vương, ưu điểm lớn nhất của Leon là thận trọng; sau khi trở thành quốc vương, ưu điểm của hắn vẫn là thận trọng. Cho nên, giao lưu không phải sở trường của hắn. Trước khi tới gặp Harvey, hắn cũng không cho đây là một nhiệm vụ khó khăn, đây là hắn làm vua của một nước sức lực, nhưng mà sau khi thấy Harvey, hắn rõ ràng cảm thấy mình có chút sức lực không đủ.
Một nam tử tóc đen anh tuấn. Tư thế ngồi của hắn không thể nói được tao nhã cỡ nào, giơ tay nhấc chân tràn đầy tiêu sái cùng thoải mái. Vẻ mặt hắn một chút cũng không cao quý lãnh diễm, nhưng cố tình lại khiến người khác có phần không dám nhìn thẳng.
Leon cảm thấy, đây thực sự là gặp quỷ.
“Hôm nay khí trời thực là không tồi.” Hắn mở màn bằng một câu như bài cũ.
Harvey nói: “Ừ hừ.”
Leon nói “Còn chưa quen Langzan khí trời sao?”
Harvey nhấc mí mắt: “Ngươi có thể điều chỉnh?”
“… Không thể.”
“Vậy cứ như vậy đi.”
Leon nói: “Sau này cậu có tính toán gì hay không?”
Ngón tay Harvey ôm lấy quai chén, từ từ nhấp hớp trà, mới ung dung thong thả hỏi: “Ngươi đang hạ lệnh đuổi khách?”
“Đương nhiên không phải.” Leon nói, “Ta chỉ là muốn ngỏ ý cảm ơn. Vì hết thảy những gì cậu làm cho Ningya. Ta không phải là một huynh trưởng tận trách, thời điểm nó rơi vào thống khổ ta không ở bên, thời điểm nó bàng hoàng bất lực ta lại ưu tiên mà cân nhắc đến quốc gia.”
Harvey nói: “Đây là di ngôn?”
“…” Leon nói, “Ta hy vọng có thể bồi thường cho Ningya.”
Harvey nói: “Ta không thích hai chữ bồi thường này.”
Leon nói: “Ningya ở Đông Côi Mạc đã gặp chuyện gì?”
Harvey nói: “Không như các ngươi nghĩ tới.”
Leon sững sờ, lại tiếp tục hỏi, thì nghe Harvey lẩm bẩm nói: “Giọng nói của ta mới vừa nãy có phải là rất ôn hòa?”
“Cũng có thể đi.” Hắn không giải thích được trả lời.
Harvey xoa cằm: “Dĩ nhiên có thể.”
Leon: “…” Lẽ nào cần phải nói không thể được sao?
Harvey đánh lạc hướng không cho hắn cơ hội dò hỏi tiếp, đứng lên đi tự nhiên, lưu lại quốc vương Langzan đáng thương ngồi tại chỗ một mình, dừng lại ở hình ảnh động tác vẫy tay với hắn.
Phòng của Ningya ở ngay trên lầu của Harvey.
Harvey tiến vào phòng cậu từ cửa sổ.
Ningya ôm đầu gối ngẩn người, vừa quay đầu, đã thấy Harvey ngồi ở trên bệ cửa sổ, một chân đạp bệ cửa sổ, một chân rủ xuống.
“Đi vào cần phải gõ cửa.” Ningya theo bản năng nói.
Harvey lấy tay gõ gõ.
Cánh cửa quả nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ningya: “…”
Harvey nhắc nhở cậu: “Không ra mở cửa sao?”
Ningya nói: “Cần thiết sao?”
Harvey nói: “Ai biết được? Nói không chừng vừa vặn có người lại gõ cửa.”
Ningya nửa tin nửa ngờ, cầm thà rằng tin có ý nghĩ, đi tới cạnh cửa, mở cửa.
“Buổi chiều tốt lành.” Harvey dựa vào khung cửa, vẫy tay với cậu.
Ningya: “…”
Harvey đi vào trong cửa: “Lần đầu tiên tham quan phòng em, phòng em sắp xếp thật không tồi. Ta thích gối của em, vì trên đó có mùi hương tóc em. Ta thích chăn của em, vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên người của em. Ta thích em…”
Ningya nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Em ngắt lời ta thật đúng lúc. Chỉ biết em thích được nghe ta nói, ta thích em.” Harvey cười tủm tỉm liếc mắt ngắm cậu.
Ningya: “…”
Harvey nói: “Gần đây chất lượng nụ cười của em giảm đi nghiêm trọng, khiến ta thương tâm chưa tính, còn đưa tới một quốc vương Langzan khủng hoảng cực độ.”
Ningya nói: “Có ý gì?”
Harvey nói: “Mấy ngày nay em nhất định không có soi gương, cần phải nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của mình. Bộ dáng buồn rười rượi của em, như một cái lược thép không ngừng cào lên trái tim của ta — nếu như ta có món đồ kia. Đừng nhìn ta như vậy, dù sao không có ai sẽ rảnh rỗi mà giải phẫu chính mình chơi đùa. Ta là nói, oán khí của em đã nồng nặc đến mức ngay cả anh của em cũng không nhìn nổi.”
Ningya giật mình nói: “Vương huynh?”
Harvey nói: “Ta cũng rất giật mình. Em biết hắn mỗi ngày xuất hiện ở nơi này nhiều đến mức không thể so với thời gian hắn mỗi ngày đi nhà cầu đi? Cho nên, em bây giờ chỉ có thể hình dung bằng một từ, oán khí ngập trời.”
“…” Ningya nói: “Tôi đâu có oán khí.”
“Có thể có. Ví dụ như khuê oán.” Harvey mở rộng hai tay, “Ta rất nguyện ý xoa dịu vết thương tâm hồn của em.”
Ningya nói: “Tôi chỉ đang do dự, có nên đem chuyện ở Đông Côi Mạc nói cho bọn họ biết không.” Thực sự là thế sự vô thường. Đến cuối cùng, người cậu có thể thương lượng người lại là Harvey.
Harvey nói: “Sau khi nói xong sẽ thế nào?”
Ningya nói: “Vương huynh làm một số biện pháp dự phòng.”
“Ví dụ như?” Harvey làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Ningya mím môi.
Harvey nhún vai nói: “Thời đại luôn tiến bộ, trôi qua mấy tháng, ta nghĩ Vương huynh của em có lẽ đã nghĩ ra biện pháp đối phó các thần.”
Ningya lườm hắn.
Harvey nói: “Giọng điệu của ta rất thành khẩn.”
“Anh không hy vọng tôi nói cho những người khác?”
Harvey thành thực trả lời: “Không hy vọng.” Ở trong kế hoạch của hắn, nhân loại không cần ra trận sớm như vậy.
Ningya nhíu mày.
Harvey nói: “Em không cảm thấy, so với việc em dựa vào quốc Vương ca ca mới lên không bao lâu, thì có người thích hợp giải quyết vấn đề này hơn sao?”
Ningya nhìn hắn, có chút không thể tin tưởng: “Anh?”
Harvey không vui: “Tại sao lại dùng ngữ khí nghi vấn?”
“Anh là thần a.”
“Không nghi ngờ chút nào.” Còn là Thần Vương.
“Vậy tại sao lại giúp chúng tôi?”
Harvey mỉm cười nói: “Bởi vì ta thích em a.”
Ningya mặt đỏ hồng, lý trí nói cho cậu biết, câu nói này không thể là thật, nhưng trái tim vẫn không tự chủ đập nhanh mấy lần.
Harvey đưa tay ra nơi cậu: “Tin tưởng ta.”
Ningya nhìn tay hắn, hồi lâu, mới đưa tay ra, đang muốn nắm chặt, Harvey đột nhiên trở tay đánh mu bàn tay cậu một cái, nói với Ningya đang ngơ ngác: “Tại sao có thể để cho chồng tương lai của em chờ lâu như vậy chứ? Không có tí hiền huệ nào.”
…
Nhìn thế nào, cũng không phải bộ dáng đáng tin á.
Quyết định mới vừa ra lò không tới 3 phút Ningya ngay lập tức liền hối hận. Cậu nói: “Tôi vẫn quyết định nói cho Vương huynh.”
Harvey: “…”
Ningya nói: “Ít nhất, anh ấy có thể sắp xếp mọi người rút lui.”
Harvey nói: “Khi đó toàn bộ Mộng đại lục bị bao vây, còn nơi nào có thể trốn?”
Ningya nói: “Sống nhiều hơn một ngày cũng là hơn.” Những lời này là biểu lộ cảm xúc. Thời điểm bị giam cầm trong cung điện màu bạc, khi cậu vừa đói vừa khát tới cực điểm, trong đầu xuất hiện một Thần Hy Vọng cùng một Tử Thần. Tử Thần mê hoặc cậu chết đi, giải thoát từ trong thống khổ. Mà Thần Hi Vọng vẫn không ngừng khích lệ cậu, làm cho cậu kiên trì một ngày lại một ngày. Cậu rất cảm kích Thần Hi Vọng trong đầu, nếu như không có nàng, cậu tuyệt đối sẽ không chống đỡ được đến bây giờ.
Harvey nhíu mày, tay phải để ở bên người nhấc lên bỏ xuống mấy lần, cuối cùng thu về.
Thái độ của Harvey làm cho Ningya trực tiếp giải thích là ngầm đồng ý. Đêm đó cậu tìm đến Leon, nói ra đầu đuôi mọi chuyện xảy ra ở Đông Côi Mạc. Leon sau khi nghe xong, tiêu hóa rất lâu mới hiểu toàn bộ.
Hắn nhìn em trai mình, vẫn không thể nào tiếp thu được nó lại cùng các thần có quan hệ, thậm chí bị một thần linh trong đó cho rằng là Nữ thần Quang Minh.
…
Nữ thần Quang Minh á!
Nếu như Quang Minh thần hội biết đến, nhất định sẽ…
Sẽ như thế nào?
Leon cảm thấy trí tưởng tượng của mình đã khô cạn.
Hắn ngồi ở trên ghế, rất lâu cũng không nhúc nhích.
Ningya thấp thỏm bất an. Cậu sợ Leon cho rằng mình lên cơn thần kinh. Nếu như không phải bên người đang có một hắc ám thần, thì sau khi trở lại Langzan cậu nói không chừng cũng sẽ đem những gì trải qua tại Đông Côi Mạc cho là một giấc mộng.
Leon hít một hơi thật sâu: “Cho nên, người bằng hữu đã cứu em là Thần Hắc Ám?”
Ningya gật đầu.
Leon nói: “Bên trong pháo đài của chúng ta xuất hiện một vị thần?”
“… Hắn còn là Thần Vương.”
“Thần Vương?”
“Em trai của Nữ thần Quang Minh.”
“Em trai của Nữ thần Quang Minh?” Leon thoái hóa chức năng ngôn ngữ đến mức chỉ có thể đọc lại.
Ningya nói: “Trước mắt anh ta đứng về phía chúng ta.”
Leon ôm đầu tiêu hóa một hồi, rốt cục về tới nhân vật quốc vương: “Dựa theo lời giải thích này, ta có thể hiểu thành, các thần sớm muộn sẽ từ bên trong Đông Côi Mạc đi ra tranh đoạt Mộng đại lục hay không?”
Ningya gật đầu.
Leon nói: “Thần Giết Chóc bắt em đi chỉ là một người trong bọn họ?”
Ningya gật đầu.
Leon trầm ngâm một hồi. Sau khi bắt đầu nói chuyện, thời điểm hắn trầm mặc so với thời gian nói chuyện nhiều hơn nhiều lắm. Thế nhưng Ningya cũng không cắt đứt hắn… Cậu biết phải tiếp nhận một tin như vậy khó khăn cỡ nào, nếu như chính mình không phải tận mắt thấy, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng. Leon nguyện ý nhìn thẳng vào lời của mình đã là niềm vui bất ngờ.
“Thần Hắc Ám đối với em như thế nào?” Leon hỏi.
Ningya cẩn thận mà trả lời: “Trước mắt thì, rất tốt.”
Leon nói: “Hắn cùng các thần bất hòa, lại là em trai Nữ thần Quang Minh, có phải là phân chia hắn đến nhân loại bên này?”
Ningya không có lạc quan như hắn: “Hắn và Nữ thần Quang Minh cũng không cùng.”
“…” Leon nói, “Có chị em nào lại ghét nhau đâu.”
Ningya nói: “Không bao gồm Harvey. Hắn là một người tương đối…” mưu mô, thù dai, độc miệng… Ningya thấy ngoài cửa sổ một luồng khí đen. Dù cho là lúc trời tối, nhưng cùng hắc khí chung sống nhiều ngày như vậy, cậu đã quen đến nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được nó ở nơi nào, đương nhiên sẽ không bỏ qua, vì vậy một chuỗi dài lời nói thật đến bên mép liền trở nên uyển chuyển, “thần biết suy nghĩ.”
Leon như có ngộ ra.
Ningya nói: “Chúng ta trước mắt là quan hệ hợp tác. Hắn để chúng ta tin tưởng hắn.”
Leon đứng lên, vỗ vỗ vai Ningya, muốn nói một loạt lời cảm ơn, thì hổ thẹn đến có phần không nói ra được. Rõ ràng liên quan đến chuyện của toàn bộ người Mộng đại lục, tại sao em trai của mình phải chịu đựng áp lực. Nhưng là, hắn cũng biết, ngoài kia ngoại trừ Ningya, thì không có có người thứ hai có thể thay thế vị trí của cậu — bị Thần Giết Chóc nhận định là Nữ thần Quag Minh, lại được Thần Hắc Ám ưu ái. Hắn đau lòng em trai của mình, lại không có năng lực cùng lập trường phản đối.
“Phải cẩn thận.” Hắn nói, “Nếu có một ngày thấy thật sự mệt mỏi, thì hãy trở về.”
Hắn cũng không nói cái gì lời nói mình là chỗ dựa các kiểu, bởi trước mặt của Thần, dù là vua của một nước, cũng không thể dựa vào. Thế nhưng, ít nhất bọn họ là người một nhà, có thể bên nhau, bất kể sống chết, bất kể thành bại.
Ningya cắn răng, cố nén nước mắt như chực chảy ra, gật đầu cười.
Hắc khí dán vào ngoài cửa sổ, nhìn hai người trong phòng ôm nhau, mất hứng vòng qua vòng lại mấy vòng, mãi đến tận khi một người trong đó rời phòng mới tản đi.
Harvey ở lại Langzan rất lâu, lâu đến mức thời điểm Ningya cho rằng hắn đem pháo đài Ningya thành cung điện của mình, hắn muốn rời đi.
Ningya ngạc nhiên nói: “Anh muốn đi đâu?”
“Sangtu.”
Ningya cau mày. Nơi đó mang cho cậu ký ức không tốt đẹp gì.
Harvey mong đợi nhìn hắn: “Cùng đi chứ?”
Ningya do dự. Nó về mặt tình cảm, lắc đầu là tất yếu. Cậu một chút cũng không nghĩ đến việc muốn trở lại nơi mình bị moi tim. Thế nhưng lý trí nói cho cậu biết, nên gật đầu. Bây giờ, có thể giải quyết vấn đề các thần Đông Côi Mạc chỉ có hắc ám thần, mình nhất định phải ôm chặt bắp đùi của hắn không được lay!
Harvey vốn cho là Ningya nhất định sẽ không nói hai lời đi cùng mình, thấy cậu do dự, lập tức không vui.”Em muốn cùng tôi tách ra?”
Ningya hoàn hồn: “Không, không phải, tôi là sợ, liên lụy anh.”
Harvey nói: “Há, liên lụy ta?”
Ningya lập tức cảm thấy ngữ khí của hắn không đúng, đúng như dự đoán, trong nháy mắt Harvey xuất hiện sau lưng Ningya, ôm cậu vào trong ngực: “Ai có thể uy hiếp được ta?”
Ningya nói: “Tôi đi với anh.”
“Không tình nguyện không tính, dưa hái xanh thì không ngọt.” Harvey ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay vẫn không có buông ra.
Ningya: “…”
Harvey nói: “Gần đây trí nhớ của ta không được tốt cho lắm.”
Ningya nói: “Anh có thể quên đoạn nói chuyện lúc nãy của chúng ta, nói lại một lần nữa không?”
“Hả?”
“Chính là cái đoạn mà anh hỏi tôi có muốn đi theo anh không kia.”
…
Harvey trong nháy mắt trở lại vị trí vừa nãy của mình, nhìn Ningya, nói: “Ta muốn đi Sangtu, em có theo ta không?”
“Theo!” Ningya trả lời rất nhanh.
Harvey vui vẻ, ha hả ha hả cười.
Ningya cũng cười.
Harvey nghiêm mặt nói: “Em vừa cắt ngang suy nghĩ của ta.”
Ningya: “…”
Harvey nói: “Nhưng mà sau đó rất vui vẻ, ta sẽ tha thứ cho em.”
“… Cảm ơn.”
Harvey nói: “Ta vừa nãy muốn nói là, tuy rằng trí nhớ của ta không quá tôt, nhưng vẫn nhớ mang máng Quang Minh thần hội có một thư viện rất lớn. Khác biệt với thư viện khác không nhiều, nhưng có một thứ tuyệt đối là đệ nhất đại lục.”
Ningya tim đập đột nhiên nhanh.
“Về thần.”
Ningya đưa ra lời muốn cùng Harvey đi xa, vương hậu kiên quyết không đồng ý. Tiểu nhi tử vất vả lắm mới tìm được về, bà nhất định muốn đặt ở trước mặt nhìn. Nếu có một ngày không thấy được nữa, cũng phải tìm một người ổn thỏa ở bên người, Harvey… Bà không biết rõ chuyện của hắn, thế nhưng xuất phát từ trực giác của phụ nữ, bà không cho rằng đó là một người đáng giá uỷ thác chung thân. Lúc này, bà lại nghĩ tới Người Lùn.
“Nếu như Harvey kia ở đây thì tốt.” Bà cảm khái, “Đáng tiếc sau khi con đi Đông Côi Mạc, hắn cũng mất tích. Chúng ta vẫn luôn nghi hắn đi tìm con. Con gặp hắn chưa?”
Ningya: “…” Kỳ thực, hắn chính xác là đi tìm mình, hơn nữa chính xác đã gặp qua, hắn hiện tại cũng ở đây.
Đương nhiên, vương hậu đối Người Lùn cũng không làm sao thoả mãn, nhắc đến hắn, hoàn toàn là vì người không ở nơi này.
Lần này quốc vương cũng gia nhập đại đội thuyết phục của vương hậu, đồng thời khuyên bảo Ningya ở lại, còn biểu thị, muốn học ma pháp, có thể học cùng Hope. Trải qua chuyện lần trước, Hope quyết định ở tạm tại Klein, vẫn cùng Timothy xây dựng một trường học ma pháp, trước mắt đang chiêu mộ học sinh. Trước đó là học sinh của Học viện Ma pháp St. Paders, Ningya hoàn toàn đủ tư cách.
_________________________________
Trung thu vui vẻ nhé ^^, hiện tại mình đã edit hết chỉ chờ beta lại để post, đen cái là QT của máy hỏng nên phải đi cùng ké của bạn nên ngày làm được có 2-3 chương:(((.
Vương hậu chú ý thấy sự khác thường của cậu, nhưng mà bà cho rằng là do hai vị quốc vương tạo thành, đối lão quốc vương cùng Leon càng không có sắc mặt tốt. Leon muốn cùng mẫu thân hòa giải, không thể không nhờ vương hậu Mela mình mới kết hôn không lâu ra tay.
Mela xuất thân từ quý tộc Langzan lâu năm, rất được vương hậu yêu thích. Nể mặt nàng, cuối cùng khi vương hậu thấy Leon cũng coi như không còn nghiêm mặt nữa, nhưng bà cũng giao cho con cả cùng con dâu một nhiệm vụ — Làm Ningya vui vẻ lên.
Trước mặt bà, Leon vỗ ngực ầm ầm, thế nhưng xoay lưng một cái, nụ cười lập tức xụ xuống. Hắn tội nghiệp mà nhìn thê tử cơ trí hiền lành của mình, hi vọng nàng có cách gì tốt.
Mela biết về Ningya phần lớn qua miệng người khác, nhất thời cũng không có chủ ý gì hay, nên quyết định gặp mặt Ningya một lần rồi lại nghĩ cách.
Chị dâu mới cưới đến thăm em chồng mình thật sự là chuyện rất bình thường đến không thể bình thường hơn. Ningya đón tiếp nàng, cùng nàng nói chuyện rất thoải mái, không phát hiện ra nàng mang theo nhiệm vụ tới, để bảo đảm sự hòa thuận của gia đình — cậu không hy vọng huynh trưởng mình sau khi lấy lòng mẫu thân, còn phải để thê tử mình tạo quan hệ với anh em. Nên cậu rất cố gắng tỉ mỉ trả lời các câu hỏi của Mela.
Lần gặp gỡ này rất thành công.
Ningya cảm thấy mình cần phải trấn an thành viên mới của gia đình.
Mela cũng nắm được tin tức mình muốn biết.
Sau đó, Mela cùng mở một cuộc thảo luận nhỏ không ai biết, thành viên vô cùng đơn giản, một là nàng, một là hắn, một ngoại viện cũng không có.
Mela nói: “Ningya có tâm sự.”
Leon vỗ tay: “Lời mở đầu này thực sự là quá tuyệt vời, em yêu! Em khiến ta nhìn thấy hi vọng. Vậy em hãy nói cho ta, tâm sự của nó là cái gì?”
Mela nói: “Không biết.”
Leon càng dùng sức vỗ tay: “Quá tuyệt vời! Em yêu, em cùng em trai của ta mật đàm cả một buổi chiều, lại lấy được một kết quả là không biết. Ta thật sự là…” Hắn giọng điệu quái dị nói, “Em thật không phải đang giỡn với ta chứ?”
Mela nói: “Em cùng cậu ấy hàn huyên rất nhiều chuyện khi ngài còn nhỏ, về những năm gần đây, cậu ấy trả lời rất nhanh, còn chuyện khi xưa thì suy tư một chút.Thế nhưng khả năng ghi nhớ của cậu ấy rất tối, ngay cả chuyện ngài tám tuổi tè dầm ra gường đều nhớ.”
Leon nghiến răng nói: “Khả năng ghi nhớ của nó rất tốt, thế nhưng nó với tình anh em này sắp không tốt rồi.”
“Em không phải đang nói đùa với ngài.”
“… Ta cũng không muốn lấy chuyện còn bé của mình ra để đùa giỡn.”
Mela vuootx ve cánh tay chồng mình, giúp hắn bình tĩnh.
Leon nói: “Được rồi, em yêu, rốt cuộc em muốn nói gì?”
Mela nói: “Em chỉ muốn chứng minh, khả năng ghi nhớ của cậu ấy rất tốt, đặc biệt là chuyện mấy năm gần đây, thế nhưng, thời điểm em hỏi đến Đông Côi Mạc, tốc độ trả lời của cậu ấy chậm lại rõ ràng, rất nhiều chỗ xuất hiện ‘Ạch’ ‘Có lẽ’ ‘Thật giống’ ‘Đại khái’ kiểu tràn ngập giả thiết cùng từ ngữ không xác định. Có một số vấn đề thậm chí còn lảng tránh. Biểu tình trên mặt cũng rất không tự nhiên. Em nghĩ, tâm sự của cậu ấy chắc phải có liên quan với Đông Côi Mạc.”
Leon nói: “Có lẽ ba vị chính vụ đại thần nói khiến nó áp lực.”
“Không.” Mela nói, “Em hỏi xong Đông Côi Mạc mới nói tới chuyện này. Em có thể cảm thấy rõ ràng cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, đối với việc em đổi chủ đề biểu thị rất hoan nghênh. Cho nên em cảm thấy, dư luận trong nước ảnh hưởng đến cậu ấy cũng không phải rất lớn.”
Leon trầm mặc hồi lâu nói: “Vậy ta nên làm thế nào?”
Mela nói: “Ngài mong muốn kết quả như thế nào?”
Leon nói: “Còn có kết quả như thế nào?”
Mela nói: “Ngài hẳn đã biết thái độ của mẫu hậu, nếu như tâm sự của cậu ấy có liên quan tới Đông Côi Mạc, ngài có nguyện ý vì thế mà trả giá gì không.”
Leon nhíu mày.
Mela nắm chặt hai tay của hắn: “Em chỉ là lo lắng…”
“Ta hiểu rõ lo lắng của em.” Leon không để cho nàng nói hết lời, “Ta biết em quan tâm ta, thế nhưng, ta không muốn trước khi xảy ra chuyện gì đã bởi vì sợ hãi mâu thuẫn cùng sự thật mà trốn tránh. Ta hiện tại chỉ là một huynh trưởng lo lắng cho em trai mình, ta muốn biết chân tướng, ta muốn biết em trai mình, đứa em mà ta thương yêu nhất tại Đông Côi Mạc gặp phải cái gì, ta không thể để một mình nó đắm chìm trong trong thống khổ còn bản thân mình lại giống như một tên nhu nhược chẳng quan tâm. Dù cho ta không có cách nào dùng một thân phận quốc vương này chống đỡ, ta cũng nguyện ý dùng một thân phận huynh trưởng này cho nó dựa vào.”
Mela nhìn hắn không chớp mắt, không chút nào vì hắn ngắt lời của mình mà cảm thấy không vui. Leon nói làm cho nàng càng biết rõ ràng hơn, chồng mình là một người chính trực cỡ nào, hắn có ý thức trách nhiệm, cũng có được một trái tim mềm mại. Nàng vui mừng khi mình có thể cùng một người có nội tâm trong sáng như vậy kết làm vợ chồng.
“Em hoàn toàn đồng tình ý nghĩ của anh.” Nàng vừa nói, một bên ôm lấy hắn, “Em sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
Leon nói: “Trước lúc đó, trước hết để ta nói chuyện với bằng hữu của nó một chút. Ta nhất định phải dành ra một chút thời gian.”
“Bằng hữu của nó” trong miệng hắn dĩ nhiên là chỉ Harvey. Với thân phận ân nhân cứu mạng tiểu vương tử, mấy ngày nay Harvey tại pháo đài Ningya trải qua tương đối thoải mái. Từ lão quốc vương, cho tới quản gia, người nào cũng đều cho rằng khách là nhân tôn quý nhất, cố gắng thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của hắn. Harvey ở đến thoải mái, vẫn luôn không có nói rời đi.
Mela nói: “Đối vị bằng hữu này, em cảm thấy thái độ của Ningya có chút kỳ lạ.”
“Sao lại kỳ lạ?”
“Cậu ấy giống như có chút không quá tình nguyện nhắc tới hắn.” Nàng suy nghĩ một chút nói, “Giọng điệu có chút kính sợ, lại có chút cảnh giác cùng lảng tránh. Em rất khó hình dung. Em nghĩ thân phận của hắn có lẽ không chỉ đơn giản là ân nhân cứu mạng như vậy.”
Nếu như Ningya ở đây, nhất định sẽ khen đại tẩu mình nhạy cảm.
Leon nói: “Vậy ta càng muốn gặp hắn một lần.”
Mela bật thốt lên: “Cẩn thận một chút.”
“Hả?” Leon buồn bực. Hắn chỉ là tìm Harvey nói chuyện một chút, cũng không phải đánh một trận, cẩn thận gì chứ? Mela sau khi nói xong cũng có chút nghi ngờ, chỉ có thể quy cho não mình co rút.
Leon lực hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã xếp thời gian trà chiều, hẹn Harvey uống trà trong vườn hoa. Harvey soi mói nửa ngày lá trà cùng bánh ngọt, cuối cùng cũng coi như ngồi xuống.
Trước khi trở thành quốc vương, ưu điểm lớn nhất của Leon là thận trọng; sau khi trở thành quốc vương, ưu điểm của hắn vẫn là thận trọng. Cho nên, giao lưu không phải sở trường của hắn. Trước khi tới gặp Harvey, hắn cũng không cho đây là một nhiệm vụ khó khăn, đây là hắn làm vua của một nước sức lực, nhưng mà sau khi thấy Harvey, hắn rõ ràng cảm thấy mình có chút sức lực không đủ.
Một nam tử tóc đen anh tuấn. Tư thế ngồi của hắn không thể nói được tao nhã cỡ nào, giơ tay nhấc chân tràn đầy tiêu sái cùng thoải mái. Vẻ mặt hắn một chút cũng không cao quý lãnh diễm, nhưng cố tình lại khiến người khác có phần không dám nhìn thẳng.
Leon cảm thấy, đây thực sự là gặp quỷ.
“Hôm nay khí trời thực là không tồi.” Hắn mở màn bằng một câu như bài cũ.
Harvey nói: “Ừ hừ.”
Leon nói “Còn chưa quen Langzan khí trời sao?”
Harvey nhấc mí mắt: “Ngươi có thể điều chỉnh?”
“… Không thể.”
“Vậy cứ như vậy đi.”
Leon nói: “Sau này cậu có tính toán gì hay không?”
Ngón tay Harvey ôm lấy quai chén, từ từ nhấp hớp trà, mới ung dung thong thả hỏi: “Ngươi đang hạ lệnh đuổi khách?”
“Đương nhiên không phải.” Leon nói, “Ta chỉ là muốn ngỏ ý cảm ơn. Vì hết thảy những gì cậu làm cho Ningya. Ta không phải là một huynh trưởng tận trách, thời điểm nó rơi vào thống khổ ta không ở bên, thời điểm nó bàng hoàng bất lực ta lại ưu tiên mà cân nhắc đến quốc gia.”
Harvey nói: “Đây là di ngôn?”
“…” Leon nói, “Ta hy vọng có thể bồi thường cho Ningya.”
Harvey nói: “Ta không thích hai chữ bồi thường này.”
Leon nói: “Ningya ở Đông Côi Mạc đã gặp chuyện gì?”
Harvey nói: “Không như các ngươi nghĩ tới.”
Leon sững sờ, lại tiếp tục hỏi, thì nghe Harvey lẩm bẩm nói: “Giọng nói của ta mới vừa nãy có phải là rất ôn hòa?”
“Cũng có thể đi.” Hắn không giải thích được trả lời.
Harvey xoa cằm: “Dĩ nhiên có thể.”
Leon: “…” Lẽ nào cần phải nói không thể được sao?
Harvey đánh lạc hướng không cho hắn cơ hội dò hỏi tiếp, đứng lên đi tự nhiên, lưu lại quốc vương Langzan đáng thương ngồi tại chỗ một mình, dừng lại ở hình ảnh động tác vẫy tay với hắn.
Phòng của Ningya ở ngay trên lầu của Harvey.
Harvey tiến vào phòng cậu từ cửa sổ.
Ningya ôm đầu gối ngẩn người, vừa quay đầu, đã thấy Harvey ngồi ở trên bệ cửa sổ, một chân đạp bệ cửa sổ, một chân rủ xuống.
“Đi vào cần phải gõ cửa.” Ningya theo bản năng nói.
Harvey lấy tay gõ gõ.
Cánh cửa quả nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ningya: “…”
Harvey nhắc nhở cậu: “Không ra mở cửa sao?”
Ningya nói: “Cần thiết sao?”
Harvey nói: “Ai biết được? Nói không chừng vừa vặn có người lại gõ cửa.”
Ningya nửa tin nửa ngờ, cầm thà rằng tin có ý nghĩ, đi tới cạnh cửa, mở cửa.
“Buổi chiều tốt lành.” Harvey dựa vào khung cửa, vẫy tay với cậu.
Ningya: “…”
Harvey đi vào trong cửa: “Lần đầu tiên tham quan phòng em, phòng em sắp xếp thật không tồi. Ta thích gối của em, vì trên đó có mùi hương tóc em. Ta thích chăn của em, vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên người của em. Ta thích em…”
Ningya nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Em ngắt lời ta thật đúng lúc. Chỉ biết em thích được nghe ta nói, ta thích em.” Harvey cười tủm tỉm liếc mắt ngắm cậu.
Ningya: “…”
Harvey nói: “Gần đây chất lượng nụ cười của em giảm đi nghiêm trọng, khiến ta thương tâm chưa tính, còn đưa tới một quốc vương Langzan khủng hoảng cực độ.”
Ningya nói: “Có ý gì?”
Harvey nói: “Mấy ngày nay em nhất định không có soi gương, cần phải nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của mình. Bộ dáng buồn rười rượi của em, như một cái lược thép không ngừng cào lên trái tim của ta — nếu như ta có món đồ kia. Đừng nhìn ta như vậy, dù sao không có ai sẽ rảnh rỗi mà giải phẫu chính mình chơi đùa. Ta là nói, oán khí của em đã nồng nặc đến mức ngay cả anh của em cũng không nhìn nổi.”
Ningya giật mình nói: “Vương huynh?”
Harvey nói: “Ta cũng rất giật mình. Em biết hắn mỗi ngày xuất hiện ở nơi này nhiều đến mức không thể so với thời gian hắn mỗi ngày đi nhà cầu đi? Cho nên, em bây giờ chỉ có thể hình dung bằng một từ, oán khí ngập trời.”
“…” Ningya nói: “Tôi đâu có oán khí.”
“Có thể có. Ví dụ như khuê oán.” Harvey mở rộng hai tay, “Ta rất nguyện ý xoa dịu vết thương tâm hồn của em.”
Ningya nói: “Tôi chỉ đang do dự, có nên đem chuyện ở Đông Côi Mạc nói cho bọn họ biết không.” Thực sự là thế sự vô thường. Đến cuối cùng, người cậu có thể thương lượng người lại là Harvey.
Harvey nói: “Sau khi nói xong sẽ thế nào?”
Ningya nói: “Vương huynh làm một số biện pháp dự phòng.”
“Ví dụ như?” Harvey làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Ningya mím môi.
Harvey nhún vai nói: “Thời đại luôn tiến bộ, trôi qua mấy tháng, ta nghĩ Vương huynh của em có lẽ đã nghĩ ra biện pháp đối phó các thần.”
Ningya lườm hắn.
Harvey nói: “Giọng điệu của ta rất thành khẩn.”
“Anh không hy vọng tôi nói cho những người khác?”
Harvey thành thực trả lời: “Không hy vọng.” Ở trong kế hoạch của hắn, nhân loại không cần ra trận sớm như vậy.
Ningya nhíu mày.
Harvey nói: “Em không cảm thấy, so với việc em dựa vào quốc Vương ca ca mới lên không bao lâu, thì có người thích hợp giải quyết vấn đề này hơn sao?”
Ningya nhìn hắn, có chút không thể tin tưởng: “Anh?”
Harvey không vui: “Tại sao lại dùng ngữ khí nghi vấn?”
“Anh là thần a.”
“Không nghi ngờ chút nào.” Còn là Thần Vương.
“Vậy tại sao lại giúp chúng tôi?”
Harvey mỉm cười nói: “Bởi vì ta thích em a.”
Ningya mặt đỏ hồng, lý trí nói cho cậu biết, câu nói này không thể là thật, nhưng trái tim vẫn không tự chủ đập nhanh mấy lần.
Harvey đưa tay ra nơi cậu: “Tin tưởng ta.”
Ningya nhìn tay hắn, hồi lâu, mới đưa tay ra, đang muốn nắm chặt, Harvey đột nhiên trở tay đánh mu bàn tay cậu một cái, nói với Ningya đang ngơ ngác: “Tại sao có thể để cho chồng tương lai của em chờ lâu như vậy chứ? Không có tí hiền huệ nào.”
…
Nhìn thế nào, cũng không phải bộ dáng đáng tin á.
Quyết định mới vừa ra lò không tới 3 phút Ningya ngay lập tức liền hối hận. Cậu nói: “Tôi vẫn quyết định nói cho Vương huynh.”
Harvey: “…”
Ningya nói: “Ít nhất, anh ấy có thể sắp xếp mọi người rút lui.”
Harvey nói: “Khi đó toàn bộ Mộng đại lục bị bao vây, còn nơi nào có thể trốn?”
Ningya nói: “Sống nhiều hơn một ngày cũng là hơn.” Những lời này là biểu lộ cảm xúc. Thời điểm bị giam cầm trong cung điện màu bạc, khi cậu vừa đói vừa khát tới cực điểm, trong đầu xuất hiện một Thần Hy Vọng cùng một Tử Thần. Tử Thần mê hoặc cậu chết đi, giải thoát từ trong thống khổ. Mà Thần Hi Vọng vẫn không ngừng khích lệ cậu, làm cho cậu kiên trì một ngày lại một ngày. Cậu rất cảm kích Thần Hi Vọng trong đầu, nếu như không có nàng, cậu tuyệt đối sẽ không chống đỡ được đến bây giờ.
Harvey nhíu mày, tay phải để ở bên người nhấc lên bỏ xuống mấy lần, cuối cùng thu về.
Thái độ của Harvey làm cho Ningya trực tiếp giải thích là ngầm đồng ý. Đêm đó cậu tìm đến Leon, nói ra đầu đuôi mọi chuyện xảy ra ở Đông Côi Mạc. Leon sau khi nghe xong, tiêu hóa rất lâu mới hiểu toàn bộ.
Hắn nhìn em trai mình, vẫn không thể nào tiếp thu được nó lại cùng các thần có quan hệ, thậm chí bị một thần linh trong đó cho rằng là Nữ thần Quang Minh.
…
Nữ thần Quang Minh á!
Nếu như Quang Minh thần hội biết đến, nhất định sẽ…
Sẽ như thế nào?
Leon cảm thấy trí tưởng tượng của mình đã khô cạn.
Hắn ngồi ở trên ghế, rất lâu cũng không nhúc nhích.
Ningya thấp thỏm bất an. Cậu sợ Leon cho rằng mình lên cơn thần kinh. Nếu như không phải bên người đang có một hắc ám thần, thì sau khi trở lại Langzan cậu nói không chừng cũng sẽ đem những gì trải qua tại Đông Côi Mạc cho là một giấc mộng.
Leon hít một hơi thật sâu: “Cho nên, người bằng hữu đã cứu em là Thần Hắc Ám?”
Ningya gật đầu.
Leon nói: “Bên trong pháo đài của chúng ta xuất hiện một vị thần?”
“… Hắn còn là Thần Vương.”
“Thần Vương?”
“Em trai của Nữ thần Quang Minh.”
“Em trai của Nữ thần Quang Minh?” Leon thoái hóa chức năng ngôn ngữ đến mức chỉ có thể đọc lại.
Ningya nói: “Trước mắt anh ta đứng về phía chúng ta.”
Leon ôm đầu tiêu hóa một hồi, rốt cục về tới nhân vật quốc vương: “Dựa theo lời giải thích này, ta có thể hiểu thành, các thần sớm muộn sẽ từ bên trong Đông Côi Mạc đi ra tranh đoạt Mộng đại lục hay không?”
Ningya gật đầu.
Leon nói: “Thần Giết Chóc bắt em đi chỉ là một người trong bọn họ?”
Ningya gật đầu.
Leon trầm ngâm một hồi. Sau khi bắt đầu nói chuyện, thời điểm hắn trầm mặc so với thời gian nói chuyện nhiều hơn nhiều lắm. Thế nhưng Ningya cũng không cắt đứt hắn… Cậu biết phải tiếp nhận một tin như vậy khó khăn cỡ nào, nếu như chính mình không phải tận mắt thấy, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng. Leon nguyện ý nhìn thẳng vào lời của mình đã là niềm vui bất ngờ.
“Thần Hắc Ám đối với em như thế nào?” Leon hỏi.
Ningya cẩn thận mà trả lời: “Trước mắt thì, rất tốt.”
Leon nói: “Hắn cùng các thần bất hòa, lại là em trai Nữ thần Quang Minh, có phải là phân chia hắn đến nhân loại bên này?”
Ningya không có lạc quan như hắn: “Hắn và Nữ thần Quang Minh cũng không cùng.”
“…” Leon nói, “Có chị em nào lại ghét nhau đâu.”
Ningya nói: “Không bao gồm Harvey. Hắn là một người tương đối…” mưu mô, thù dai, độc miệng… Ningya thấy ngoài cửa sổ một luồng khí đen. Dù cho là lúc trời tối, nhưng cùng hắc khí chung sống nhiều ngày như vậy, cậu đã quen đến nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được nó ở nơi nào, đương nhiên sẽ không bỏ qua, vì vậy một chuỗi dài lời nói thật đến bên mép liền trở nên uyển chuyển, “thần biết suy nghĩ.”
Leon như có ngộ ra.
Ningya nói: “Chúng ta trước mắt là quan hệ hợp tác. Hắn để chúng ta tin tưởng hắn.”
Leon đứng lên, vỗ vỗ vai Ningya, muốn nói một loạt lời cảm ơn, thì hổ thẹn đến có phần không nói ra được. Rõ ràng liên quan đến chuyện của toàn bộ người Mộng đại lục, tại sao em trai của mình phải chịu đựng áp lực. Nhưng là, hắn cũng biết, ngoài kia ngoại trừ Ningya, thì không có có người thứ hai có thể thay thế vị trí của cậu — bị Thần Giết Chóc nhận định là Nữ thần Quag Minh, lại được Thần Hắc Ám ưu ái. Hắn đau lòng em trai của mình, lại không có năng lực cùng lập trường phản đối.
“Phải cẩn thận.” Hắn nói, “Nếu có một ngày thấy thật sự mệt mỏi, thì hãy trở về.”
Hắn cũng không nói cái gì lời nói mình là chỗ dựa các kiểu, bởi trước mặt của Thần, dù là vua của một nước, cũng không thể dựa vào. Thế nhưng, ít nhất bọn họ là người một nhà, có thể bên nhau, bất kể sống chết, bất kể thành bại.
Ningya cắn răng, cố nén nước mắt như chực chảy ra, gật đầu cười.
Hắc khí dán vào ngoài cửa sổ, nhìn hai người trong phòng ôm nhau, mất hứng vòng qua vòng lại mấy vòng, mãi đến tận khi một người trong đó rời phòng mới tản đi.
Harvey ở lại Langzan rất lâu, lâu đến mức thời điểm Ningya cho rằng hắn đem pháo đài Ningya thành cung điện của mình, hắn muốn rời đi.
Ningya ngạc nhiên nói: “Anh muốn đi đâu?”
“Sangtu.”
Ningya cau mày. Nơi đó mang cho cậu ký ức không tốt đẹp gì.
Harvey mong đợi nhìn hắn: “Cùng đi chứ?”
Ningya do dự. Nó về mặt tình cảm, lắc đầu là tất yếu. Cậu một chút cũng không nghĩ đến việc muốn trở lại nơi mình bị moi tim. Thế nhưng lý trí nói cho cậu biết, nên gật đầu. Bây giờ, có thể giải quyết vấn đề các thần Đông Côi Mạc chỉ có hắc ám thần, mình nhất định phải ôm chặt bắp đùi của hắn không được lay!
Harvey vốn cho là Ningya nhất định sẽ không nói hai lời đi cùng mình, thấy cậu do dự, lập tức không vui.”Em muốn cùng tôi tách ra?”
Ningya hoàn hồn: “Không, không phải, tôi là sợ, liên lụy anh.”
Harvey nói: “Há, liên lụy ta?”
Ningya lập tức cảm thấy ngữ khí của hắn không đúng, đúng như dự đoán, trong nháy mắt Harvey xuất hiện sau lưng Ningya, ôm cậu vào trong ngực: “Ai có thể uy hiếp được ta?”
Ningya nói: “Tôi đi với anh.”
“Không tình nguyện không tính, dưa hái xanh thì không ngọt.” Harvey ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay vẫn không có buông ra.
Ningya: “…”
Harvey nói: “Gần đây trí nhớ của ta không được tốt cho lắm.”
Ningya nói: “Anh có thể quên đoạn nói chuyện lúc nãy của chúng ta, nói lại một lần nữa không?”
“Hả?”
“Chính là cái đoạn mà anh hỏi tôi có muốn đi theo anh không kia.”
…
Harvey trong nháy mắt trở lại vị trí vừa nãy của mình, nhìn Ningya, nói: “Ta muốn đi Sangtu, em có theo ta không?”
“Theo!” Ningya trả lời rất nhanh.
Harvey vui vẻ, ha hả ha hả cười.
Ningya cũng cười.
Harvey nghiêm mặt nói: “Em vừa cắt ngang suy nghĩ của ta.”
Ningya: “…”
Harvey nói: “Nhưng mà sau đó rất vui vẻ, ta sẽ tha thứ cho em.”
“… Cảm ơn.”
Harvey nói: “Ta vừa nãy muốn nói là, tuy rằng trí nhớ của ta không quá tôt, nhưng vẫn nhớ mang máng Quang Minh thần hội có một thư viện rất lớn. Khác biệt với thư viện khác không nhiều, nhưng có một thứ tuyệt đối là đệ nhất đại lục.”
Ningya tim đập đột nhiên nhanh.
“Về thần.”
Ningya đưa ra lời muốn cùng Harvey đi xa, vương hậu kiên quyết không đồng ý. Tiểu nhi tử vất vả lắm mới tìm được về, bà nhất định muốn đặt ở trước mặt nhìn. Nếu có một ngày không thấy được nữa, cũng phải tìm một người ổn thỏa ở bên người, Harvey… Bà không biết rõ chuyện của hắn, thế nhưng xuất phát từ trực giác của phụ nữ, bà không cho rằng đó là một người đáng giá uỷ thác chung thân. Lúc này, bà lại nghĩ tới Người Lùn.
“Nếu như Harvey kia ở đây thì tốt.” Bà cảm khái, “Đáng tiếc sau khi con đi Đông Côi Mạc, hắn cũng mất tích. Chúng ta vẫn luôn nghi hắn đi tìm con. Con gặp hắn chưa?”
Ningya: “…” Kỳ thực, hắn chính xác là đi tìm mình, hơn nữa chính xác đã gặp qua, hắn hiện tại cũng ở đây.
Đương nhiên, vương hậu đối Người Lùn cũng không làm sao thoả mãn, nhắc đến hắn, hoàn toàn là vì người không ở nơi này.
Lần này quốc vương cũng gia nhập đại đội thuyết phục của vương hậu, đồng thời khuyên bảo Ningya ở lại, còn biểu thị, muốn học ma pháp, có thể học cùng Hope. Trải qua chuyện lần trước, Hope quyết định ở tạm tại Klein, vẫn cùng Timothy xây dựng một trường học ma pháp, trước mắt đang chiêu mộ học sinh. Trước đó là học sinh của Học viện Ma pháp St. Paders, Ningya hoàn toàn đủ tư cách.
_________________________________
Trung thu vui vẻ nhé ^^, hiện tại mình đã edit hết chỉ chờ beta lại để post, đen cái là QT của máy hỏng nên phải đi cùng ké của bạn nên ngày làm được có 2-3 chương:(((.
Danh sách chương