Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Harvey thấy Ningya ngơ ngác ngây ngốc ngồi tại chỗ, phẫn nộ sâu sắc thêm một tầng. Hắn với trong không một cái, một quyển sách dầy dính đầy tro bụi xuất hiện  trong tay: “Nhớ không lầm, quyển sách này ghi lại Tử Thần cùng Rena.”

Ningya ánh mắt sáng lên.

Harvey cụp mắt nhìn cậu.

Tim Ningya đập loạn mấy nhịp. Harvey rất anh tuấn, cho dù là trong các thần, cũng là cực kỳ xuất sắc, vô luận nhìn từ góc độ nào, cũng đều khí thế bức người. Cậu một bên ở trong lòng tiếp sức, một bên nhón chân lên, từ từ xẹt tới, sắp đến thời điểm đạt được mục đích, một cái tay ngăn cậu lại.

Harvey cười lạnh nói: “Thần là người em muốn hôn có thể hôn sao?”

“…” Ningya nhắc nhở chính mình ngàn vạn phải tỉnh táo. Harvey là thần, dù cho bên trong là người bị bệnh thần kinh, cũng không thể thay đổi thân phận của hắn là thần.

Harvey thấy cậu lập tức rụt trở lại, sắc mặt chìm chìm, sách trong tay sách đột nhiên hóa thành tro.

Ningya trơ mắt nhìn, sắc mặt trắng bệch.

Harvey nói: “Em có biết điểm khiến cho người ta ghét nhất của mình là gì không?”

Ningya cắn môi dưới, không nói lời nào.

Harvey nói: “Đã hình thành thì không thay đổi.” Cho dù mất đi ký ức, thay đổi thân phận, thái độ đối với ta lại không có tiến triển gì.

Ningya không lên tiếng, hiển nhiên là tức giận.

Harvey nói: “Em nhớ bìa quyển sách kia không?”

Ningya ngước mắt.

“Vừa nãy là quyển thượng, nói cách khác…”

Ningya xoay người chạy, chỉ lo chậm trễ, thì quyển hạ cũng sẽ biến thành tro bụi.

Bìa của quyển thượng thực sự rất phổ thông, nhạt nhòa trong biển sách mênh mông, cũng may Ningya nhớ tên sách, mang hi vọng tìm từng quyển từng quyển một. Thời điểm chờ cậu tìm ra, đã là chuyện nửa tháng sau, mà chính cậu lại tạo thành khó khăn. Trong tưởng tượng của cậu, nếu là sách thượng và hạ, thì từ bìa đến độ dày hẳn là không khác biệt lắm, nhưng mà sự thực là, quyển hạ mỏng chỉ có mấy chục trang giấy, mỏng như giới thiệu tóm tắt của quyển thượng.

Nếu không phải tờ đầu tiên khi mở ra sách ra đã thấy vài chữ Nữ thần Quang Minh, cậu quả thực không dám xác nhận đây chính là quyển hạ.

Từ độ dày của hai quyển sách có thể nhìn ra quyển thượng thông tin nhiều hơn rất nhiều, hạ sách vừa mở đầu đã bắt đầu các đại chiến của thần. Hơn nữa viết vô cùng tỉ mỉ, Karst, Ysabelle, Cemone… Liên tiếp những tên xa lạ qua lại đến đầu cậu chóng mặt.

Ningya nhìn tên tác giả ở gáy sách, là họ tên rất dài, như là một vị nhân loại. Nếu như tác giả không phải thần quyến giả, được các thần ưu ái, có thể ở bên phụng dưỡng, chính là gia nhập không thiếu chủ quan tưởng giống, trong sách thần thái đối thoại của các thần rất sống động, so với tiểu thuyết còn đặc sắc hơn.

Không quản thật giả, trong đó vài đoạn làm Ningya hứng thú. Tỷ như: Bampfylde quát mắng Ysabelle hai mặt, qua lại giữa hắn cùng với Rena, thu nhận chỗ tốt của bọn họ, lại tổn hại lợi ích của hai bên. Ysabelle kêu to oan uổng, lần nữa biểu thị mình quy thuận vong linh giới, cũng chống đỡ  cùng hắn di chuyển vong linh giới đến Mộng đại lục, thay thế địa vị của Rena cùng Harvey.

Sau chiến đấu, Ysabelle quả nhiên hết lòng tuân thủ cam kết, lái ngọn lửa báo thù, vì đại quân vong linh xông pha chiến đấu, khiến cho trận doanh  Minh Ám liên tục thất bại. Lúc này, Rena phái ra ái tướng tâm phúc  Chiến Thần Ose. Ose vung vẩy thắng lợi chi mâu, bổ vỡ hỏa diễm chiến xa báo thù của Ysabelle, ném trường mâu vào trung tâm đại quân vong linh, làm bọn họ sĩ khí đại diệt!

Cuộc chiến tranh này lại trở về trạng thái giằng co.

Đây là chiến dịch sau cùng, cũng là chiến dịch mấu chốt nhất.

Cuộc chiến đấu này thành bại sẽ quyết định Mộng đại lục thuộc về đâu. Đến tột cùng là Tử Thần Bampfylde bất mãn Thần Sáng Thế chiến thắng, hay là Nữ thần Quang Minh Rena cùng Thần Hắc Ám Harvey được Thần Sáng Thế công nhận đạt được thắng lợi? Đều sẽ được công bố trong cuộc chiến tranh này.

Bampfylde mang theo yêu sủng Phệ Hồn thú xuất chiến, nhưng trong Trận doanh Minh Ám, Harvey chưa từng xuất hiện, Rena mang theo một chùm sáng nghênh chiến.

Bên trong ánh sáng kia có một  thân ảnh nam không ra nam nữ không ra nữ, được nữ thần gọi là Quang Chi Tử. Sức chiến đấu của nó không giống người thường, vừa ra tay đã đem Phệ Hồn thú rời khỏi Bampfylde bên người, chiến trường chia ra làm hai, một bên là Bampfylde cùng Rena, một bên là Phệ Hồn thú cùng Quang Chi Tử.

Bampfylde thất bại.

Hắn lẩn trốn về vong linh giới.

Thế nhưng những thần từng trợ giúp hắn như Nữ thần Báo thù Ysabelle, Thần Dối Trá Galawd, Thần Qủy Kế Dosala trong trận doanh Tử Thần không kịp trốn về vong linh giới, toàn bộ trở thành tù binh của Nữ thần Quang Minh. Bọn họ bị đưa tới Đông Côi Mạc, nơi được gọi là “mồ chôn của thần”.

Ningya trong lòng hơi động, nhìn lại quyển sách một lần nữa, rốt cuộc tìm được tên Ofi.

Thần Trí tuệ Ofi nghênh chiến chính là Thần Qủy Kế Dosala, nói cách khác, Ofi là người của Nữ thần Quang Minh, nhưng tại sao cuối cùng nàng cũng bị nhốt ở Đông Côi Mạc, cái “mồ chôn của thần” kia? Một cái tay từ phía sau đưa đến, nắm bờ vai cậu: “Em đang nghĩ gì?”

Ningya nói: “Giữa Tử Thần cùng Nữ thần Quang Minh đã từng xảy ra một trận đại chiến?”

Harvey từ phía sau cậu vòng lên, đi tới trước mặt cậu, khom lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm mắt của cậu, nửa ngày mới cười cười nói: “Ngoại trừ tên ngu ngốc Bampfylde kia, sẽ không có ai lại làm chuyện nhàm chán như thế.”

Ningya nói: “Là vì tranh đoạt Mộng đại lục?”

Harvey nói: “Em đã đến vong linh giới chưa?”

Ningya nói: “Như ngài nhìn thấy, tôi còn đang hít thở.”

Harvey nói: “Chỉ có vong linh mới có thể đi đến vong linh giới là nhân loại hiểu lầm. Vong linh giới là nơi vong linh thuộc về, nhưng nếu tìm đúng phương pháp, nhân loại cũng có thể tới đó du lịch. Bất quá, đấy là một nơi liếc mắt nhìn sẽ không muốn  tiếp tục đi tới phía trước nữa.”

Hắn nói như vậy, ngược lại gợi lên hiếu kỳ của Ningya: “Đó là dạng gì?”

Harvey nói: “Địa hình giống với Mộng đại lục, nhưng là một mảnh hoang vu.”

Ningya tưởng tượng ra bộ dáng của vong linh giới, đột nhiên có chút lý giải cảm thụ của Tử Thần. Cùng là nơi giống nhau, một cái thì phồn hoa, một cái lại cằn cỗi, dù là ai cũng đều sẽ cảm thấy không công bằng đi?

Harvey nói: “Không chỉ bởi vì Mộng đại lục, cũng bởi vì một câu nói của Rena.”

Ningya hiếu kỳ: “Câu nói gì?”

“Rena nói, tử vong thật tàn nhẫn. Hắn đã nổi giận.”

Ningya: “…” Cho nên, cũng không phải cậu gặp phải một vị thần đóa hoa kỳ lạ, mà là tất cả thần đều rất kỳ ba?

Harvey nói: “Ta đã giải đáp không ít câu hỏi của em, bây giờ theo ta đến một chỗ.”

Ningya vội hỏi: “Còn một điều nữa.”

Harvey nhướng mày.

Ningya nói: “Tôi muốn biết, vì sao Ofi bị giam tại Đông Côi Mạc, nàng không phải cùng phe với Nữ thần Quang Minh sao?”

Harvey nói: “Ta không thích cùng người khác cò kè mặc cả.”

Ningya liền vội vàng bỏ sách vào trong túi  không gian: “Xin lỗi.”

Harvey nhìn một chút sắc trời bên ngoài: “Đúng là ghét ánh mặt trời, nói rõ thời gian chung đụng ngày hôm nay của chúng ta có rất nhiều, em có thể tiếp tục tìm cơ hội, nói không chừng ta một hồi tâm tình tốt, sẽ tiếp tục trả lời.” Nói xong phát hiện Ningya đang len lén đánh giá mình, “Em đang nhìn gì?”

Ningya nói: “Tôi đang phán đoán tâm tình của ngài.”

Harvey nói: “Vậy em cảm thấy tâm tình hiện tại của ta thế nào?”

Ningya nói: “Nếu như tôi cùng ngài đi nhanh một chút, tâm tình của ngài sẽ tốt hơn.”

Harvey nở nụ cười, có thâm ý khác mà nói: “Thấy không, thời điểm khi em muốn lấy lòng một người, đều có thể làm rất xuất sắc, chỉ là, đại đa số thời điểm em đều không muốn làm.”

Ningya không biết nên trả lời làm sao, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhớ lại quá khứ.

Harvey đưa cậu đến hồ nước lớn nhất của Thành Niel thủ đô của Sangtu—— ven hồ Taigusnor. Hồ nước xanh lam, dường như trời quang rơi vào trong nước, hai bên phản chiếu cây cối xanh biếc, mấy chiếc thuyền du đãng giữa hồ.

Harvey cùng Ningya ngồi cũng là một chiếc trong đó.

Ningya ngồi ở trên ghế, cảm giác cả người thư thái. Từ Langzan đến St Paders, từ St Paders đến Quang Minh thần hội, từ Quang Minh thần hội tới Langzan, từ Langzan đến Đông Côi Mạc, từ Đông Côi Mạc lại đến Quang Minh thần hội… Đoạn đường này, trong lòng cậu vẫn luôn nằm trong trạng thái căng thẳng, mỗi lần vừa định thả lỏng, sẽ có chuyện lớn hơn tấn công tới, làm cho cậu giống như còn đứng trên đầu sóng, trước sau không dám chân chính bước xuống.

Cậu không biết thư thái ngắn ngủi này có thể kéo dài bao lâu, thế nhưng thời khắc này, cậu mệt mỏi thật sự.

Harvey tao nhã câu cá, sau đó ở bên trong nước kén cá chọn canh, con cá này quá nhỏ, không muốn ăn, con cá này quá dài, không thể nướng, con cá này vảy quá nhiều, xử lý khá là phiền toái, cá dường như ngoan ngoãn chờ ở gần lưỡi câu, chờ hắn lâm hạnh. Chờ hắn chọn xong, mang cá câu được đến, Ningya đã úp sấp xuống bàn chìm vào giấc ngủ.

Harvey đẩy đầu cậu, lay động một cái Ningya vẫn bất tỉnh như cũ.

Harvey lại đẩy hai lần, Ningya khó khăn từ trong giấc mộng tỉnh lại, mơ màng trừng trừng nhìn hắn.

“Cá nướng.”

Ningya mờ mịt nhận cá.

“Móc nội tạng ra.”

“…”

Để một người nửa mê nửa tỉnh làm cá nướng không phải là một chuyện sáng suốt, trong khi giãy chết, cái người nửa mê nửa tỉnh này cho dù có ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, cũng chưa chắc có thể nướng ra một con cá mỹ vị được. Vì vậy, con cá này không phụ kỳ vọng tiêu tùng.

Chờ khi mùi khét truyền vào trong mũi Ningya, cậu cuối cùng cũng coi như thanh tỉnh một chút, cõi lòng đầy áy náy nhìn Harvey: “Tôi không phải cố ý, tôi…”

Harvey ngoẹo cổ, nhìn cậu lắp bắp giải thích, đợi đến khi Ningya mặt đỏ đến không thể đỏ hơn, mới cầm lấy cá, ném vào trong nước, sau đó gõ bàn một cái, hai con cá từ trong nước dùng toàn lực nhảy lên trên bàn, sau đó nằm ngay đơ, ngoan ngoãn chờ Ningya đến xử lý.

Ningya: “…” Cậu không biết có phải do mình chưa tỉnh ngủ hay không, cho nên mới có thể nhìn thấy một màn thần kỳ như thế.

Harvey không nhịn được gõ gõ bàn: “Nhanh lên một chút.”

Ningya cầm cá, tiếp tục đại nghiệp thiêu đốt.

May là thuyền rất lớn, dựng bếp cũng thừa sức. Khi Ningya tỉnh ngủ lo lắng mình không cẩn thận đem thuyền thiêu cháy, sau khi tỉnh ngủ lại lo lắng Harvey lửa giận đem mình thiêu cháy, nướng cá càng thêm cẩn thận từng li từng tí một, cuối cùng cá nướng ra sau đó cũng không tệ lắm.

Harvey nhìn Ningya đem cá nướng tới, cũng không có ý tiếp nhận, chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu.

Ningya thử thăm dò đưa cá đến bên mép Harvey, Harvey mở miệng cắn, sau đó nhíu lông mày: “Nếu không phải ta biết được em biết ta là thần, ta còn tưởng rằng em muốn làm bỏng ta.”

Ningya tính theo phản xạ mà thu cá về thổi thổi, lại cảm thấy động tác này bất nhã, cứng đờ.

Harvey không có làm khó cậu: “Em ăn đi.”

Ningya: “…” Kỳ thực cậu đối với đồ ăn còn dưa lại của thần không có hứng thú gì. Là một vương tử, cậu vẫn luôn vẫn duy trì một ít thói quen vệ sinh cá nhân, trong đó bao gồm, không quen ăn đồ người quan hệ không quá thân cận đã ăn qua.

Đương nhiên, những câu nói này đánh chết cậu cũng không dám nói thẳng, chỉ có thể cầm cá nướng yên lặng mà ăn.

Ăn xong, Harvey lại câu thêm cá, trong lòng Ningya nhớ kỹ phải tăng hảo cảm của Harvey, nhưng hành động thực tế lại không nhịn được ngủ mất.

Lần này, Harvey không đánh thức cậu, để tùy cậu ngủ thẳng tới chạng vạng.

Ánh tà dương vàng hồng chiếu sáng hồ nước xanh lam, hồ nước hơi hiện ra lân quang màu tím. Phong cảnh đẹp như mộng như ảo, thời điểm Ningya tỉnh lại, phát hiện mình đang đắm chìm trong ánh sáng hoàng hôn, không phải bên trong ánh nắng chói mắt như ở Đông Côi Mạc chiếu lên người, mà là ôn hòa, tinh tế, dịu dàng.

Mặt Harvey ở gần, ánh sáng kết sắc hòa tan giữa hai lông mày ngạo mạn cùng lạnh lùng của hắn, xem như, cũng là ấm áp.

Ningya nhìn một chút, lại không dời được tầm mắt, mãi đến tận khi Harvey cười tủm tỉm xoay đầu lại, mới phát hiện mình vậy mà nhập thần.

Khóe miệng Harvey hơi câu lên: “Ta hiện tại tâm tình không tồi. Em muốn hỏi ta vấn đề gì?”

Ningya ngẩn ra, vội vàng nói: “Ofi vì sao lại bị giam tại Đông Côi Mạc?”

“Trả lời nhanh như vậy, chứng tỏ em vừa nãy luôn luôn nhớ đến chuyện này.” Harvey khóe miệng kéo bằng lại, nói một cách lạnh lùng, “Em đã ngắm mặt của ta rồi, tâm trí lại nghĩ đến Ofi? Hay vẫn nhớ đến Naya suýt chút nữa đã cùng em sinh ra sinh mạng mới?”

Ningya: “…” Không phải nói tâm tình rất tốt sao?

Harvey nói: “Tại sao không nói chuyện?”

Ningya nói: “Không biết nói cái gì.” Tính cách Harvey càng ngày càng kỳ lạ, quái lạ đến mức khiến cậu không biết làm thế nào, dù là muốn rút ngắn quan hệ của hai người, cũng không biết ra tay từ đâu. Thời điểm mỗi lần cậu cảm thấy đối phương tâm tình không tệ, đều sẽ bị phủ đầu một côn đánh vỡ mộng.

Harvey nhìn cậu, bĩu môi nói: “Ma pháp sư cấp một, Ma pháp sư cấp hai, Ma pháp sư cấp ba… Thiếu úy, trung úy, thượng úy… Hoàng tử, thái tử, hoàng đế… Nhân loại của em tóm lại là quang minh chính đại cố gắng để cho mình đạt được địa vị cao hơn. Thế nhưng, địa vị của thần từ một khắc ra đời kia đã bị quyết định. Thần Vương, Chủ thần, phụ thần, thứ cấp phụ thần. Thời điểm một thần muốn đi lên trên, phải làm gì đây? Không thể thu được thần lực cao hơn, vậy thì thu lấy quyền lực cao hơn.”

Ningya nói: “Ofi cũng vậy sao?”

Harvey nói: “Cô ta dựa vào đâu mà ngoại lệ?”

“Lẽ nào không có ngoại lệ sao?”

Harvey nhìn cậu.

Ningya nói: “Hải Thần đâu?”

Harvey nói: “Nors?” Cười cười, “Ta nghĩ em sẽ hỏi về ta.”

Ningya không trả lời. Thời gian cậu và Harvey chung đụng không phải dài lắm, thế nhưng tính khí ít nhiều gì có chút hiểu. Dù cho Harvey vẫn luôn nói Ofi, Rena là nữ thần nham hiểm, nhưng theo Ningya, các thần thời đại của Harvey tuyệt đối không kém hơn là bao.

“Nors là ngoại lệ.” Harvey nói, “Hắn nắm giữ toàn bộ hải dương, đó là vùng đất chân chân chính chính yên tĩnh, không bị phân tranh quấy rối. Có lúc, thật muốn đem hắn cùng lôi xuống nước a.”

Ningya nói: “Hắn đã ở trong nước.” Hải dương là nơi nhiều nước nhất.

Harvey quay đầu lại nhìn cậu một cái, cười cười.

Từ hồ Taigusnor trở về, Harvey tự mình đưa Ningya trở về phòng. Ningya đến bây giờ cũng không biết tại sao Harvey muốn đi đến đó.

Thời điểm rời đi, Harvey hỏi: “Ngày hôm nay trải qua vui vẻ không?”

Ningya nói: “Rất vui vẻ, cảm tạ ngài.”

“Vậy ngày mai chúng ta tiếp tục đi?”

“… Thời gian tươi đẹp cần phải được cất giấu, nếu không ngừng ôn lại sẽ  giảm thấp gía trị của nó.”

Harvey nói: “Em có thể trực tiếp từ chối ta.”

Ningya nói: “Tôi muốn đọc sách.”

Harvey khó được không hề tức giận, đè bờ vai cậu, nhẹ nhàng hôn trán của cậu một cái nói: “Ngủ ngon.”

Ningya thụ sủng nhược kinh. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần Harvey không tức giận, đối với cậu chính là phen thắng lợi.

Harvey từ thư viện đi ra, tâm tình rõ ràng không tệ, điều này làm cho tới khi hắn thấy Feta  trái tim mới ổn định.

Harvey chủ động cùng hắn chào hỏi: “Ngươi nói không sai, Thái cổ nạp hồ quả thật là một nơi rất đẹp.”

Feta nói: “Đó là được gọi là hồ tình nhân của thàn Niel.”

Harvey nói: “Chỉ có tình nhân mới có thể đến?”

Feta ngẩn ra, len lén đánh giá vẻ mặt của hắn, không nhìn thấy vẻ gì là không thích, mới yên lòng, thấp giọng nói: “Bởi vì tình nhân đến đó rất nhiều, hơn nữa sau đó tình cảm càng ngày càng tốt, cho nên mới có danh hiệu như vậy.”

Harvey nói: “Tiếp tục vững vàng.”

“Dạ.”

“Gần đây có tin tức gì đáng cười không?”

Feta nói: “Đế quốc Kanding có thể sẽ hợp tác cùng pháp sư vong linh.”

Harvey nói: “Hợp tác cùng một đám pháp sư vong linh cả tín ngưỡng cũng không có coi trời bằng vung… Hoàng đế của bọn họ thật sự rất có suy nghĩ.” Hắn nhớ tới Ningya đã từng dùng “rất có suy nghĩ” để hình dung mình, lại cảm thấy dùng cùng loại hình dung trên người người khác quả thực là một loại lãng phí, bèn sửa lời nói, “Càng có thể là tinh thần thác loạn.”

Feta nói: “Đại khái là ảnh hưởng nghiêm trọng bởi nguyên soái của hắn.”

Nhớ tới hành động của Hayden · Navister vì cứu tiểu pháp sư vong linh đến mạng cũng không cần, Harvey ánh mắt dịu đi: “Chung quy phải phạm một ít sai lầm, chịu một chút giáo huấn, mới biết bước kế tiếp đi như thế nào. Còn tên kia thì thế nào?”

Feta nói: “Giáo hoàng muốn tìm một nhóm quân đoàn mới. Hắn cho rằng nhóm hiện tại đã chịu ảnh hưởng của Kleist quá sâu, không đủ tin cậy.”

Harvey nói: “Vị này mới thật là tinh thần thác loạn.”

Feta khom lưng chờ đợi chỉ thị.

Harvey nói: “Cứ làm theo ý hắn, ngược lại, hắn cũng chưa chắc hắn có thể nhìn thấy một nhóm quân đoàn cái bóng mới ra lò.”

Từ sau khi cùng Harvey đi Taigusnor, Ningya liền thành chuyên bồi của Harvey. Từ hồ Taigusnor, đến tháp Bovanlin, lại tới cầu Karo… Dấu chân của bọn họ in khắp toàn bộ thành Niel. Ningya mới đầu còn có chút thấp thỏm bất an, sau đó cũng liền thả ra, nếu đã đi ra, thì phải thưởng thức hết phong cảnh, thời điểm trở lại, lại cẩn thận đọc sách. Cũng không biết có phải do phong cảnh quá tốt dẫn đến tâm tình cũng tốt lên hay không, Ningya cảm thấy tốc độ đọc sách của mình tăng nhanh, hơn nữa nội dung vốn cảm thấy tối nghĩa dần dần cũng biến thành rõ ràng, vận may cũng thay đổi tốt hơn.

Sau đó, cậu lại tìm được một quyển sách, cũng là ghi chép chiến dịch Tử Thần cùng Nữ thần Quang Minh, giới thiệu viết rất tóm tắt, so với quyển thượng thiếu mất kia đơn giản dễ hiểu hơn nhiều. Quyển sách này vừa bắt đầu đã nhắc tới, Tử Thần bởi vì Nữ thần Quang Minh nói năng lỗ mãng mà đưa ra khiêu chiến, Thần Hắc Ám khoanh tay đứng nhìn, các thần khác chia làm hai phái, công kích lẫn nhau. Chiến tranh cuối cùng dùng thắng lợi của Nữ thần Quang Minh để kết thúc. Tại thắng lợi của nàng ngày ấy, Thần Hắc Ám cưỡi ma thú quang lâm, chúc mừng cho nàng, hai người hòa thuận trở lại.

Hòa thuận trở lại?

Ningya cảm thấy mấy từ này rất có thâm ý. Nếu như nói hòa thuận trở lại, đó chính là nói, hai người trước đó cãi nhau. Cậu chưa từng thấy Nữ thần Quang Minh, không biết nàng là người như thế nào, chỉ nói riêng Harvey, hắn tuyệt đối không phải một người cùng ngươi cãi nhau sau đó rất nhanh đã có thể không có chuyện gì.

Sau lại có một quyển sách, nói về tứ đại thần vương.

Thần Sáng Thế giao thế giới cho tứ đại thần vương, Hải Thần Hoàng đạt được hải dương, Nữ thần Quang Minh cùng Thần Hắc Ám phân biệt cai quản ngày và đêm của Mộng đại lục, Tử Thần quản lý vong linh giới. Nhưng mà Tử Thần đối với phân phối như vậy biểu thị bất mãn, hắn ngầm dưới đáy liên lạc các thần khác, muốn hợp nhau tấn công Nữ thần Quang Minh cùng Thần Hắc Ám, bị Hải Thần Hoàng nhìn thấu. Hải Thần Hoàng nhắc nhở Nữ thần Quang Minh cùng Thần Hắc Ám, cũng ở trước Tử Thần đang nổi giận, rời khỏi Mộng đại lục, ở sâu bên trong đại dương, không tham dự phân tranh của Mộng đại lục nữa.

Bởi vì bị Hải Thần Hoàng vạch trần, Tử Thần lần đầu hành động không thành công, thế nhưng mối thù giữa hắn cùng với Nữ thần Quang Minh, Thần Hắc Ám lại nặng thêm.

Ningya sửa lại một chút trình tự sách, đem quyển này đặt ở trước đại chiến của Tử Thần cùng Nữ thần Quang Minh, dòng cố sự thời đại chúng thần  liền trở nên rõ ràng. Sau đó phải biết đến chính là, Tử Thần cùng Nữ thần Quang Minh sau đại chiến đã xảy ra chuyện gì. Ngoại trừ nguyên nhân Ofi bị giam tại Đông Côi Mạc, cậu còn muốn biết, tại sao Harvey lại xuất hiện tại Quang Minh thần hội. Nếu như nhớ không lầm, trạng thái Harvey lúc vừa mới bắt đầu phải làm rất không tốt.

Tại thời điểm Ningya vội vàng “đọc sách”, Mộng đại lục đã xảy ra một việc lớn. Sủng vật Phệ Hồn thú của Tử Thần tấn công Quang Minh thần hội, gây nên bất mãn cực kỳ của giáo hoàng. Mà Đế quốc Kanding lại ngang nhiên thu nhận pháp sư vong linh, thậm chí còn đặc biệt tặng cho bọn họ một toà thành.

Giáo hoàng không nhịn nổi giận, dùng tội danh tư thông pháp sư vong linh tuyên bố, phát động chiến tranh với Đế quốc Kanding.

Nguyên soái Đế quốc, Hayden · Navister thống lĩnh quân đoàn pháp sư vong linh nghênh chiến.

Đế quốc Kanding cùng tôn giáo đại chiến đùng một cái bùng nổ, Shamanlier như hổ rình mồi, St Paders thái độ không rõ… Mộng đại lục khói thuốc súng mù mịt, tương lai chưa rõ.

Quang Minh thần hội bởi vì trận đại chiến này, đều binh toàn dân, tất cả mọi người trở nên bận rộn, mà giáo hoàng đột nhiên lại nhìn chằm chằm thư viện.

Hắn phái Feta tới, muốn hắn đi thư viện tìm kiếm thư tịch có liên quan với pháp sư vong linh, tốt nhất còn bao gồm cả Tử Thần. Từ sau khi hắn không có cách nào nhận biết Nữ thần Quang Minh, hắn đối thần kiêng kỵ càng ngày càng sâu, đặc biệt là Tử Thần. Hắn rõ ràng ân oán ngày xưa của Tử Thần cùng Nữ thần Quang Minh, cũng hoảng sợ Tử Thần ngày nào đó sẽ đột nhiên xuất hiện, lần này nghênh chiến, là hắn hiện vẻ bên ngoài oai lệ bên trong yếu đuối.

Giáo hoàng lý luận là, Phệ Hồn thú nhất định là đội quân tiền tiêu của Tử Thần, phái tới thăm dò  thái độ của Nữ thần Quang Minh, mình tuyệt đối không thể khiếp chiến, một khi khí thế người thua, đối phương nhất định sẽ được voi đòi tiên.

Feta đến thư viện, trước tiên làm bộ quét dọn một lần, để tránh khỏi một ngày nào dó giáo hoàng đích thân tới, nhìn thấy thư viện sáng sủa sạch sẽ mang trong lòng nghi ngờ, sau đó mượn vài cuốn sách từ trong tay Ningya.

Là một nhân viên quản lý sách báo tận chức, Ningya không khó để có thể nói ra chính xác vị trí một nửa sách.

Tử Thần cùng pháp sư vong linh Ningya chỉ gặp qua trong sách, có điều so với những người khác mà nói, thì hiểu biết hơn nhiều.

Hắn nói với Feta: “Nếu như ngài có tin tức của Tử Thần, cũng xin nói cho tôi.”

Feta nói: “Đại nhân biết còn vượt xa ta.” Ý của hắn là, hà tất bỏ gần tìm xa.

Đúng lúc Harvey tiến vào, Ningya lập tức không nói nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện