< Ý chí của quần chúng là thành trì kiên cố >
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Cùng người thông minh nói chuyện chính là không mệt. Dilin đem chuyện các thần ở Đông Côi Mạc lúc nào cũng có thể từ trong sa mạc chạy đến trật tự nói ra, trong đó còn xen kẽ trận chiến lúc trước bọn họ ở Đông Côi Mạc với Thần Giết Chóc, đem súc chiến đấu cách biệt của hai bên giảng giải phân tích vô cùng rõ ràng, nói đến thời điểm Ningya vì ngăn cản Thần Giết Chóc mà hi sinh thân mình, cậu nhìn Ningya, dùng giọng điệu ngắn gọn nhưng cũng rất vang mạnh mẽ tổng kết: “Tại trước mặt Thần Giết Chóc thi triển sức chiến đấu mạnh mẽ như thế nào, bất kể là St Paders, hay là Công hội Ma pháp, thậm chí là lực lượng cả nước Langzan, đều nhỏ bé vô lực. Chúng ta hy sinh không chỉ là Ningya, càng chính là tôn nghiêm của con người.”
Bên trong gian phòng tràn ngập sự bi tráng khó mà diễn tả bằng lời.
Ningya khuôn mặt hơi cứng, tâm tình thập phần vi diệu. Quang Chi Tử cùng Ningya hai đời từng trải khiến cho cậu không có cách nào hoàn toàn chỉ dùng một thân phận để đối mặt với quan hệ của thần cùng người, thế nhưng, từ đầu là Siton mang tới thương tổn cho cậu như vậy, cho nên trong lòng cậu đều như đại đa số người vậy, không tự chủ nghiêng về phía quần thể yếu thế hơn.
Reg III đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Chân trời mây nhiễm ánh tà dương còn sót lại, tầng tầng lớp lớp, lên xuống chập chùng, như sóng đãi vàng, tư thái mạnh mẽ kia, chỗ nào giống như mặt trời sắp lặn? Nhưng lại như vậy đích đích xác xác là tà dương. Hai đại đế quốc mới vừa dẹp xong nội loạn, Quang Minh thần hội cũng một đời người mới thay người cũ, thời điểm các thế lực lớn còn đang tu sinh dưỡng tức, Mộng đại lục lẽ ra nghênh đón bình tĩnh lâu không gặp, lẽ nào cũng là một loại giả tạo sao? Hắn suy tư chốc lát, đánh vỡ vắng lặng: “Dilin. Bất kể là dòng họ ngươi, hay là con đường ngươi lựa chọn, cũng làm cho ta không hoài nghi ngươi bất kỳ lý do gì. Nhưng nếu như lời ngươi nói tất cả trở thành sự thật, sẽ mang ý nghĩa Shamanlier trong tương lai rất dài một thời kỳ đều sẽ nằm trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, nhưng ta vốn muốn tốn nhiều thời gian cùng tinh lực hơn ở trên dân sinh. Đây là một quyết định trọng đại. Hiện tại, thỉnh ngươi nghiêm túc nói cho ta, ngươi khẳng định tất cả những điều ngươi nói, không nghi ngờ, không giả dối.”
Dilin không chút do dự trả lời: “Đúng vậy.”
Reg III đi tới trước mặt cậu, nói: “Là ngươi tận mắt nhìn thấy sao? Gồm cả chuyện thần linh muốn rời khỏi Đông Côi Mạc, cùng nhân loại tranh đoạt Mộng đại lục?”
Dilin nói: “Thần tin tưởng Ningya.”
Ningya cúi đầu, che giấu sống mũi cay cay. Cậu chẳng hề lạ trước việc Dilin không mượn binh cho cậu, thời điểm đó bọn họ quen biết chưa lâu, cũng không tính thân thuộc, bất luận người nào cũng không thể đầu óc trở nên mơ màng đến tự nhiên cho mượn một nhánh quân đoàn Ma Pháp sư, huống chi, cậu chỉ là con của công tước, bản thân không phải công tước. Mà lần này, cậu cũng đã chuẩn bị xong tự mình mở miệng giải thích, nhưng không nghĩ tới Dilin sẽ dứt khoát kiên quyết che trước mặt mình.
Reg III nói: “Thế nhưng đối với ta mà nói, ngươi là ngươi, hắn là hắn. Ta rất cảm động chuyện hắn làm với Langzan thậm chí còn trả giá cho Mộng đại lục, thế nhưng, quốc sự cùng cảm động không thể nói làm một. Ta rất rõ ý của các ngươi đến đây, nếu quả thật các vị thần giáng lâm, vậy thì, nhân loại đương nhiên sẽ nhất trí đối ngoại, quên đi tất cả tranh chấp. Bao gồm Julan.”
Hắn “hiểu ý” như vậy làm cho lời nói của đám người Ningya đều nín trở lại.
Reg III nói: “Cho nên, các ngươi nhất định phải cho ta một chứng minh đủ để tin tưởng.”
Dilin nhìn về phía Ningya, Ningya nhìn về phía Harvey, Harvey… Khóe miệng khẽ nhếch: “Ngươi muốn chứng cớ như thế nào?”
Reg III nói: “Tất cả chi tiết nhỏ, bao gồm việc các ngươi làm sao xác định được các thần ở Đông Côi Mạc sẽ đi ra từ bên trong.”
Dilin cũng không nói tới Ningya ở Đông Côi Mạc gặp phải các thần ra sao, càng không tiết lộ thân phận của Harvey.
Harvey cười cười, sắc trời đột nhiên u ám lại.
Không, u ám không phải sắc trời, mà là trong phòng.
Ngoài cửa sổ hào quang bắn ra bốn phía, sáng trưng như trước, nhưng mà trong phòng lại như bị che phủ lên một tầng lại một tầng băng đen vô hình, khiến cho mọi người đang ngồi cũng dần dần không thấy rõ lẫn nhau.
Công chúa Joanie bình tĩnh đứng lên, che ở trước mặt Reg III: “Đây là hắc ám hệ ma pháp?”
Harvey nói: “Thần pháp.”
Công chúa Joanie nói: “Các ngươi cùng người của Hắc Ám thần điện liên thủ?” Trong giọng nói chẳng hề quá tán đồng.
Ningya sợ nàng làm Harvey tức giận, vội vàng nói: “Không phải người của Hắc Ám thần điện, là Thần Hắc Ám.”
Hắc khí trong không khí đột nhiên chảy về phía Harvey. Harvey đưa tay ra, nhìn đám hắc khí đó ở bên trong lòng bàn tay của mình ngưng tụ, biến thành một quả cầu màu đen không ngừng xoay tròn.
Reg III nhìn hắn: “Thần Hắc Ám?”
Harvey năm ngón tay co lại, quả cầu màu đen từ từ biến mất ở trong lòng bàn tay. Hắn nhấc hai mắt lên, cười như không cười nhìn hai mắt Reg III cực lực che giấu khiếp sợ và cảnh giác: “Nếu muốn gia nhập, có thể đưa đơn xin cho giáo hoàng.” Hắn vỗ vỗ vai Ningya.
Ningya nghi hoặc đến gần: “Đơn xin?”
Harvey nói: “Hỏi Dilin mẫu đơn xin nhập học St Paders, sửa qua một chút.”
Ningya: “…”
Reg III nói: “Ta nghĩ nơi này cần phải còn chuyện gì khác nữa.”
Nếu muốn hợp tác, đương nhiên phải nói ra chân tướng, Ningya nói tóm tắt đơn giản rõ ràng chuyện xảy ra tại Đông Côi Mạc, bớt đi rất nhiều việc nhỏ không đáng kể, bao gồm chuyện mình bị Thần Giết Chóc ngộ nhận là Nữ thần Quang Minh, cường điệu đề cập trận pháp phong ấn các thần ở Đông Côi Mạc là lợi dụng thần cách của Harvey, hiện tại Harvey thu hồi thần cách, bọn họ từ Đông Côi Mạc đi ra ngoài là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng Reg III không phải dễ gạt như vậy, lập tức đưa ra nghi vấn: “Thần Giết Chóc rốt cuộc vì sao nhất định muốn bắt ngươi?”
Ningya hơi do dự. Cậu không nghĩ sẽ để người ta biết mình đã từng là Quang Chi Tử, bởi vì vấn đề này sẽ dính đến việc cậu vì sao lại biến thành Ningya cùng với Quang Chi Tử xuất hiện gần đây ở Quang Minh thần hội là của người nào, nhưng nếu nói mình bị ngộ nhận là Nữ thần Quang Minh, giải thích cũng không đơn giản.
Cậu còn đang do dự, đã nghe Harvey nói: “Hắn muốn tìm bậc thang bước xuống. Thời điểm đó hắn bị phong ấn kiềm chế, căn bản không có biện pháp tác chiến trong thời gian dài, thời điểm Ningya đến, hắn đã như cung giương hết đà, cho nên tùy tiện tìm cớ để mình rời đi.”
Reg III đối với việc Ningya thường gặp ác mộng mơ thấy Siton chi tiết nhỏ cũng không rõ ràng, cho nên, mặc dù biết Harvey đang nói hươu nói vượn, ngược lại không đưa ra phản bác gì. Hắn nói: “Là ai nhốt các vị thần ở Đông Côi Mạc?”
Harvey nói: “Đương nhiên là ta.”
Ningya: “…”
Harvey nói: “Đừng quên, áp chế bọn họ là thần cách của ta.”
Reg III nói: “Là cái gì làm ngài thay đổi chủ ý, thu hồi lại thần cách của mình cơ chứ?”
Harvey khóe miệng cong cong, không lên tiếng, chỉ lười biếng nhấc tay lên, đem Ningya ôm vào trong lòng.
Ningya: “…”
Reg III nói: “Xem ra Thần Giết Chóc tìm đúng bậc thang rồi.” Hắn hiển nhiên lầm tưởng Ningya sau khi bị Thần Giết Chóc mang về Đông Côi Mạc mới gặp Thần Hắc Ám, sau đó hai người có tình cảm, khiến cho Thần Hắc Ám sinh ra ý nghĩ rời khỏi Đông Côi Mạc.
—— thật sự là một hiểu lầm mỹ lệ.
Reg III nói: “Ta cũng tin các ngươi, có điều để cấp thần dân của ta một câu trả lời, ta cần thời gian đi Đông Côi Mạc tra xét.”
Hắn nói thẳng như vậy, cũng làm cho Dilin không tiện cự tuyệt.
Cửa phòng khách bị gấp rút gõ hai lần, Công chúa Joanie đứng dậy tới cửa, cùng người gõ cửa nói nhỏ vài câu, sau đó đi vào, đến bên tai Reg III nói vài câu. Reg III nói: “Xin lỗi, ta có một số việc phải xử lý. Các ngươi lặn lội đường xa tàu xe mệt nhọc khổ cực, để cho Joanie đưa các ngươi đi nghỉ ngơi.”
Harvey nói: “Ma pháp trận rất thuận tiện, buổi sáng xuất phát, buổi chiều đã đến, không có chút khổ cực nào, ta hiện tại tinh thần chấn hưng, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng ngươi đi thăm viếng người mẫu thân tuyệt vọng kia.”
Reg III nói: “Nhĩ lực của ngài thật tốt.”
Harvey nói: “Cho nên không ai dám nói xấu ta, đều giống nhau oán thầm.”
Reg III biết không ngăn cản được hắn, cũng không quá dụng tâm ngăn cản, đưa tay nói: “Xin mời.”
Harvey mang theo Ningya đi sau lưng Reg III.
Ningya tò mò hỏi chuyện gì.
Harvey nói: “Vương hậu Marina các ngươi quan tâm mới vừa xảy ra tranh chấp, đẩy ngã đứa con xuống đất —— đầu đập xuống. Hiện tại còn đang chữa trị.”
Ningya cùng Dilin liếc mắt nhìn nhau, bọn họ lần này tới chính là vì Vương hậu Marina, hiện tại ngược lại toàn bộ đạt được không uổng thời gian.
Mắt Harvey nhìn về phía trước, tay xoay lại vai Ningya, đem mặt của cậu đâm trở về vị trí cũ: “Không được hết nhìn đông lại tới nhìn tây.”
Dilin cười khổ tự nhủ: “Mình giống như ở chỗ nào cũng đều không được hoan nghênh.”
Trước khi Reg III chạy tới, Ngũ hoàng tử đã tới trước. Hắn biết Reg III cùng Công chúa Joanie đang tiếp đón khách quý, cho nên muốn muốn để tự mình giải quyết chuyện này, không nghĩ tới Vương hậu Marina tao nhã cơ trí trước đó lúc này hoàn toàn như một ả đàn bà chanh chua, ôm thật chặt đứa nhỏ trong tay, tê tâm liệt phế gầm rú, hoàn toàn không đặt lời giải thích của hắn vào tai.
Hắn chỉ tìm thị vệ cùng nàng phát sinh xung đột kia đến.
Thị vệ rất vô tội. Hắn biểu đạt mình tuyệt đối không có đụng tới một cọng tóc gáy của đứa bé, từ đầu tới đuôi đều là Vương hậu Marina không giải thích được xông lại, đẩy ngã đưa bé xuống đất, sau đó gào khóc với mình. Hắn căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Nếu như thị vệ nói là sự thật, vậy thì chuyện này rất đơn giản.
Vương hậu Marina tự mình đẩy ngã đứa bé, nguyên nhân ư, đương nhiên là muốn cho Shamanlier tiến thoái lưỡng nan. Nàng một quả phụ, mang theo một đứa bé còn chưa hiểu chuyện, dùng một quốc gia để đánh đổi, muốn thu được sự bảo vệ của Shamanlier, mà người Shamanlier lại thương tổn tới bọn họ… Nghĩ như thế nào cũng đều là vong ân phụ nghĩa.
Shamanlier vì ôm lấy vinh dự của mình, chuyện thu phục Julan càng thêm thuận lợi, nhất định sẽ cẩn thận mà cung phụng Marina cùng tiểu vương tử.
Marina nghĩ tính toán mưu đồ đùng đùng đánh tới, lại một chút cũng không nghĩ tới, thế giới này luôn thiên biến vạn hóa, một giây trước còn là chiến hữu một giây sau đã có thể có thể biến thành kẻ địch, mới vừa còn muốn kinh doanh có lời thanh danh của mình, tẩy trắng tội danh giết huynh bức vua thoái vị thì Reg III chớp mắt một cái đã có truy cầu cao hơn.
“Thỉnh Vương hậu Marina đi về nghỉ.” Hắn nói.
Công chúa Joanie nhìn bộ dáng Marina một mặt không dám tin, trong lòng than thở. Tất nhiên sẽ không cam lòng đi. Bỏ ra trả giá nặng nề, dùng thân sinh cốt nhục làm lợi thế, nhưng không đạt được kết quả như dự đoán.
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Cùng người thông minh nói chuyện chính là không mệt. Dilin đem chuyện các thần ở Đông Côi Mạc lúc nào cũng có thể từ trong sa mạc chạy đến trật tự nói ra, trong đó còn xen kẽ trận chiến lúc trước bọn họ ở Đông Côi Mạc với Thần Giết Chóc, đem súc chiến đấu cách biệt của hai bên giảng giải phân tích vô cùng rõ ràng, nói đến thời điểm Ningya vì ngăn cản Thần Giết Chóc mà hi sinh thân mình, cậu nhìn Ningya, dùng giọng điệu ngắn gọn nhưng cũng rất vang mạnh mẽ tổng kết: “Tại trước mặt Thần Giết Chóc thi triển sức chiến đấu mạnh mẽ như thế nào, bất kể là St Paders, hay là Công hội Ma pháp, thậm chí là lực lượng cả nước Langzan, đều nhỏ bé vô lực. Chúng ta hy sinh không chỉ là Ningya, càng chính là tôn nghiêm của con người.”
Bên trong gian phòng tràn ngập sự bi tráng khó mà diễn tả bằng lời.
Ningya khuôn mặt hơi cứng, tâm tình thập phần vi diệu. Quang Chi Tử cùng Ningya hai đời từng trải khiến cho cậu không có cách nào hoàn toàn chỉ dùng một thân phận để đối mặt với quan hệ của thần cùng người, thế nhưng, từ đầu là Siton mang tới thương tổn cho cậu như vậy, cho nên trong lòng cậu đều như đại đa số người vậy, không tự chủ nghiêng về phía quần thể yếu thế hơn.
Reg III đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Chân trời mây nhiễm ánh tà dương còn sót lại, tầng tầng lớp lớp, lên xuống chập chùng, như sóng đãi vàng, tư thái mạnh mẽ kia, chỗ nào giống như mặt trời sắp lặn? Nhưng lại như vậy đích đích xác xác là tà dương. Hai đại đế quốc mới vừa dẹp xong nội loạn, Quang Minh thần hội cũng một đời người mới thay người cũ, thời điểm các thế lực lớn còn đang tu sinh dưỡng tức, Mộng đại lục lẽ ra nghênh đón bình tĩnh lâu không gặp, lẽ nào cũng là một loại giả tạo sao? Hắn suy tư chốc lát, đánh vỡ vắng lặng: “Dilin. Bất kể là dòng họ ngươi, hay là con đường ngươi lựa chọn, cũng làm cho ta không hoài nghi ngươi bất kỳ lý do gì. Nhưng nếu như lời ngươi nói tất cả trở thành sự thật, sẽ mang ý nghĩa Shamanlier trong tương lai rất dài một thời kỳ đều sẽ nằm trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, nhưng ta vốn muốn tốn nhiều thời gian cùng tinh lực hơn ở trên dân sinh. Đây là một quyết định trọng đại. Hiện tại, thỉnh ngươi nghiêm túc nói cho ta, ngươi khẳng định tất cả những điều ngươi nói, không nghi ngờ, không giả dối.”
Dilin không chút do dự trả lời: “Đúng vậy.”
Reg III đi tới trước mặt cậu, nói: “Là ngươi tận mắt nhìn thấy sao? Gồm cả chuyện thần linh muốn rời khỏi Đông Côi Mạc, cùng nhân loại tranh đoạt Mộng đại lục?”
Dilin nói: “Thần tin tưởng Ningya.”
Ningya cúi đầu, che giấu sống mũi cay cay. Cậu chẳng hề lạ trước việc Dilin không mượn binh cho cậu, thời điểm đó bọn họ quen biết chưa lâu, cũng không tính thân thuộc, bất luận người nào cũng không thể đầu óc trở nên mơ màng đến tự nhiên cho mượn một nhánh quân đoàn Ma Pháp sư, huống chi, cậu chỉ là con của công tước, bản thân không phải công tước. Mà lần này, cậu cũng đã chuẩn bị xong tự mình mở miệng giải thích, nhưng không nghĩ tới Dilin sẽ dứt khoát kiên quyết che trước mặt mình.
Reg III nói: “Thế nhưng đối với ta mà nói, ngươi là ngươi, hắn là hắn. Ta rất cảm động chuyện hắn làm với Langzan thậm chí còn trả giá cho Mộng đại lục, thế nhưng, quốc sự cùng cảm động không thể nói làm một. Ta rất rõ ý của các ngươi đến đây, nếu quả thật các vị thần giáng lâm, vậy thì, nhân loại đương nhiên sẽ nhất trí đối ngoại, quên đi tất cả tranh chấp. Bao gồm Julan.”
Hắn “hiểu ý” như vậy làm cho lời nói của đám người Ningya đều nín trở lại.
Reg III nói: “Cho nên, các ngươi nhất định phải cho ta một chứng minh đủ để tin tưởng.”
Dilin nhìn về phía Ningya, Ningya nhìn về phía Harvey, Harvey… Khóe miệng khẽ nhếch: “Ngươi muốn chứng cớ như thế nào?”
Reg III nói: “Tất cả chi tiết nhỏ, bao gồm việc các ngươi làm sao xác định được các thần ở Đông Côi Mạc sẽ đi ra từ bên trong.”
Dilin cũng không nói tới Ningya ở Đông Côi Mạc gặp phải các thần ra sao, càng không tiết lộ thân phận của Harvey.
Harvey cười cười, sắc trời đột nhiên u ám lại.
Không, u ám không phải sắc trời, mà là trong phòng.
Ngoài cửa sổ hào quang bắn ra bốn phía, sáng trưng như trước, nhưng mà trong phòng lại như bị che phủ lên một tầng lại một tầng băng đen vô hình, khiến cho mọi người đang ngồi cũng dần dần không thấy rõ lẫn nhau.
Công chúa Joanie bình tĩnh đứng lên, che ở trước mặt Reg III: “Đây là hắc ám hệ ma pháp?”
Harvey nói: “Thần pháp.”
Công chúa Joanie nói: “Các ngươi cùng người của Hắc Ám thần điện liên thủ?” Trong giọng nói chẳng hề quá tán đồng.
Ningya sợ nàng làm Harvey tức giận, vội vàng nói: “Không phải người của Hắc Ám thần điện, là Thần Hắc Ám.”
Hắc khí trong không khí đột nhiên chảy về phía Harvey. Harvey đưa tay ra, nhìn đám hắc khí đó ở bên trong lòng bàn tay của mình ngưng tụ, biến thành một quả cầu màu đen không ngừng xoay tròn.
Reg III nhìn hắn: “Thần Hắc Ám?”
Harvey năm ngón tay co lại, quả cầu màu đen từ từ biến mất ở trong lòng bàn tay. Hắn nhấc hai mắt lên, cười như không cười nhìn hai mắt Reg III cực lực che giấu khiếp sợ và cảnh giác: “Nếu muốn gia nhập, có thể đưa đơn xin cho giáo hoàng.” Hắn vỗ vỗ vai Ningya.
Ningya nghi hoặc đến gần: “Đơn xin?”
Harvey nói: “Hỏi Dilin mẫu đơn xin nhập học St Paders, sửa qua một chút.”
Ningya: “…”
Reg III nói: “Ta nghĩ nơi này cần phải còn chuyện gì khác nữa.”
Nếu muốn hợp tác, đương nhiên phải nói ra chân tướng, Ningya nói tóm tắt đơn giản rõ ràng chuyện xảy ra tại Đông Côi Mạc, bớt đi rất nhiều việc nhỏ không đáng kể, bao gồm chuyện mình bị Thần Giết Chóc ngộ nhận là Nữ thần Quang Minh, cường điệu đề cập trận pháp phong ấn các thần ở Đông Côi Mạc là lợi dụng thần cách của Harvey, hiện tại Harvey thu hồi thần cách, bọn họ từ Đông Côi Mạc đi ra ngoài là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng Reg III không phải dễ gạt như vậy, lập tức đưa ra nghi vấn: “Thần Giết Chóc rốt cuộc vì sao nhất định muốn bắt ngươi?”
Ningya hơi do dự. Cậu không nghĩ sẽ để người ta biết mình đã từng là Quang Chi Tử, bởi vì vấn đề này sẽ dính đến việc cậu vì sao lại biến thành Ningya cùng với Quang Chi Tử xuất hiện gần đây ở Quang Minh thần hội là của người nào, nhưng nếu nói mình bị ngộ nhận là Nữ thần Quang Minh, giải thích cũng không đơn giản.
Cậu còn đang do dự, đã nghe Harvey nói: “Hắn muốn tìm bậc thang bước xuống. Thời điểm đó hắn bị phong ấn kiềm chế, căn bản không có biện pháp tác chiến trong thời gian dài, thời điểm Ningya đến, hắn đã như cung giương hết đà, cho nên tùy tiện tìm cớ để mình rời đi.”
Reg III đối với việc Ningya thường gặp ác mộng mơ thấy Siton chi tiết nhỏ cũng không rõ ràng, cho nên, mặc dù biết Harvey đang nói hươu nói vượn, ngược lại không đưa ra phản bác gì. Hắn nói: “Là ai nhốt các vị thần ở Đông Côi Mạc?”
Harvey nói: “Đương nhiên là ta.”
Ningya: “…”
Harvey nói: “Đừng quên, áp chế bọn họ là thần cách của ta.”
Reg III nói: “Là cái gì làm ngài thay đổi chủ ý, thu hồi lại thần cách của mình cơ chứ?”
Harvey khóe miệng cong cong, không lên tiếng, chỉ lười biếng nhấc tay lên, đem Ningya ôm vào trong lòng.
Ningya: “…”
Reg III nói: “Xem ra Thần Giết Chóc tìm đúng bậc thang rồi.” Hắn hiển nhiên lầm tưởng Ningya sau khi bị Thần Giết Chóc mang về Đông Côi Mạc mới gặp Thần Hắc Ám, sau đó hai người có tình cảm, khiến cho Thần Hắc Ám sinh ra ý nghĩ rời khỏi Đông Côi Mạc.
—— thật sự là một hiểu lầm mỹ lệ.
Reg III nói: “Ta cũng tin các ngươi, có điều để cấp thần dân của ta một câu trả lời, ta cần thời gian đi Đông Côi Mạc tra xét.”
Hắn nói thẳng như vậy, cũng làm cho Dilin không tiện cự tuyệt.
Cửa phòng khách bị gấp rút gõ hai lần, Công chúa Joanie đứng dậy tới cửa, cùng người gõ cửa nói nhỏ vài câu, sau đó đi vào, đến bên tai Reg III nói vài câu. Reg III nói: “Xin lỗi, ta có một số việc phải xử lý. Các ngươi lặn lội đường xa tàu xe mệt nhọc khổ cực, để cho Joanie đưa các ngươi đi nghỉ ngơi.”
Harvey nói: “Ma pháp trận rất thuận tiện, buổi sáng xuất phát, buổi chiều đã đến, không có chút khổ cực nào, ta hiện tại tinh thần chấn hưng, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng ngươi đi thăm viếng người mẫu thân tuyệt vọng kia.”
Reg III nói: “Nhĩ lực của ngài thật tốt.”
Harvey nói: “Cho nên không ai dám nói xấu ta, đều giống nhau oán thầm.”
Reg III biết không ngăn cản được hắn, cũng không quá dụng tâm ngăn cản, đưa tay nói: “Xin mời.”
Harvey mang theo Ningya đi sau lưng Reg III.
Ningya tò mò hỏi chuyện gì.
Harvey nói: “Vương hậu Marina các ngươi quan tâm mới vừa xảy ra tranh chấp, đẩy ngã đứa con xuống đất —— đầu đập xuống. Hiện tại còn đang chữa trị.”
Ningya cùng Dilin liếc mắt nhìn nhau, bọn họ lần này tới chính là vì Vương hậu Marina, hiện tại ngược lại toàn bộ đạt được không uổng thời gian.
Mắt Harvey nhìn về phía trước, tay xoay lại vai Ningya, đem mặt của cậu đâm trở về vị trí cũ: “Không được hết nhìn đông lại tới nhìn tây.”
Dilin cười khổ tự nhủ: “Mình giống như ở chỗ nào cũng đều không được hoan nghênh.”
Trước khi Reg III chạy tới, Ngũ hoàng tử đã tới trước. Hắn biết Reg III cùng Công chúa Joanie đang tiếp đón khách quý, cho nên muốn muốn để tự mình giải quyết chuyện này, không nghĩ tới Vương hậu Marina tao nhã cơ trí trước đó lúc này hoàn toàn như một ả đàn bà chanh chua, ôm thật chặt đứa nhỏ trong tay, tê tâm liệt phế gầm rú, hoàn toàn không đặt lời giải thích của hắn vào tai.
Hắn chỉ tìm thị vệ cùng nàng phát sinh xung đột kia đến.
Thị vệ rất vô tội. Hắn biểu đạt mình tuyệt đối không có đụng tới một cọng tóc gáy của đứa bé, từ đầu tới đuôi đều là Vương hậu Marina không giải thích được xông lại, đẩy ngã đưa bé xuống đất, sau đó gào khóc với mình. Hắn căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Nếu như thị vệ nói là sự thật, vậy thì chuyện này rất đơn giản.
Vương hậu Marina tự mình đẩy ngã đứa bé, nguyên nhân ư, đương nhiên là muốn cho Shamanlier tiến thoái lưỡng nan. Nàng một quả phụ, mang theo một đứa bé còn chưa hiểu chuyện, dùng một quốc gia để đánh đổi, muốn thu được sự bảo vệ của Shamanlier, mà người Shamanlier lại thương tổn tới bọn họ… Nghĩ như thế nào cũng đều là vong ân phụ nghĩa.
Shamanlier vì ôm lấy vinh dự của mình, chuyện thu phục Julan càng thêm thuận lợi, nhất định sẽ cẩn thận mà cung phụng Marina cùng tiểu vương tử.
Marina nghĩ tính toán mưu đồ đùng đùng đánh tới, lại một chút cũng không nghĩ tới, thế giới này luôn thiên biến vạn hóa, một giây trước còn là chiến hữu một giây sau đã có thể có thể biến thành kẻ địch, mới vừa còn muốn kinh doanh có lời thanh danh của mình, tẩy trắng tội danh giết huynh bức vua thoái vị thì Reg III chớp mắt một cái đã có truy cầu cao hơn.
“Thỉnh Vương hậu Marina đi về nghỉ.” Hắn nói.
Công chúa Joanie nhìn bộ dáng Marina một mặt không dám tin, trong lòng than thở. Tất nhiên sẽ không cam lòng đi. Bỏ ra trả giá nặng nề, dùng thân sinh cốt nhục làm lợi thế, nhưng không đạt được kết quả như dự đoán.
Danh sách chương