Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Ngay cả là hai đại quân thần của Mộng đại lục là Hayden cùng Andre cũng không nghĩ tới, chiến dịch vừa bắt đầu, bị ảnh hưởng trước tiên không phải chủ yếu từ binh lính các quốc gia tạo thành tam đại quân đoàn, mà là quân đoàn đệ nhất Ma Pháp sư!

Tiếng đàn của mỹ thần huynh muội trực tiếp công kích tinh thần lực, tinh thần lực càng mạnh, chịu phải công kích lại càng lớn.

Brandy trực tiếp từ không trung rớt xuống đất, mê man duỗi ra hai tay, muốn đi ôm ấp người cát biến ảo thành người yêu đã mất sớm của mình.

Người cát đứng trước mặt của hắn, cánh tay phải từ từ giơ lên, hóa thành một đao cát, dùng sức chém xuống cổ của hắn!

“Cẩn thận!”

Melina ôm lấy Brandy ngơ ngơ ngác ngác, từ bên cạnh lướt tới.

Brandy bỗng nhiên đẩy bà ra, còn mình từ không trung rơi xuống, sau đó đứng lên, liền lảo đảo đi tới phía người cát, trong miệng si ngốc nỉ non: “Tesa! Tesa! Là em sao?”

Melina một lần nữa bay lên giữa không trung, nhìn người cát dùng cánh tay của chính mình làm vũ khí, lôi kéo, chém giết, đánh vào quân đoàn nhân loại, mà các binh sĩ lại đang mộng du tập thể.

“Tiếng đàn có gì đó kỳ lạ.” Melina lần thứ hai dùng phong hệ ma pháp cứu ra Brandy từ trong tay của người cát, lần này không chờ Brandy phản ứng, bà đã nặng nề quăng cho hắn một cái tát.

Brandy bị tỉnh mộng, đầu trong nháy mắt trống không, ngược lại khiến cho hắn tỉnh lại: “Xảy ra chuyện gì? Ta hình như vừa nhìn thấy…”

“Ảo giác! Tiếng đàn tạo thành ảo giác.”

Melina vừa dứt lời, thì thấy phía sau nhân loại bay tới hai viên đá tảng, cục đá ở giữa không trung chạm vào nhau, phát ra như tiếng sấm nổ vang, hòn đá vỡ vụn từ giữa không trung lả tả rơi xuống, đánh cho người cát vàng vỡ tung toé, cũng gõ cho đầu binh lấy nổi đầy u.

Nhưng tiếng đàn bị tiếng va chạm ngắt quãng, xuất hiện một quãng thời gian trống không, làm cho binh lính trên chiến trường dồn dập tỉnh lại.

Bọn họ không có quá nhiều thời gian lo lắng mới vừa xảy ra chuyện gì, đã lại đầu nhập vào trong chiến đấu tiếp!

Ném tới đá tảng chính là Audis. Hắn đi theo phía sau Frank, Kleist, Taiya, Linton.

Trong mong muốn của Hayden, quân đoàn siêu cấp là phòng tuyến cuối cùng của nhân loại, cũng là pháp bảo lớn nhất, giấu đi càng sâu càng tốt, không nghĩ tới vừa mở chiến đã phải lấy ra. Như vậy đối với nhân loại thế cuộc rất không có lợi.

Brandy một mặt xấu hổ, cầm ma pháp trượng gia nhập chiến đấu.

Kleist tìm Melina: “Chúng ta đi giải quyết hai thần kia.”

Bà đã tham gia chiến dịch Thần Giết Chóc, đối với mạnh mẽ của thần linh lòng vẫn còn sợ hãi: “Ta và các cậu cùng đi.”

Kleist không phản đối.

Thần linh mạnh như thế nào? E là ngoại trừ tự mình tiếp xúc qua người ta đều không thể nói ra như đếm một, hai hay ba. Hayden vốn cân nhắc qua dùng hình thức khiêu chiến Thần Hắc Ám để mô phỏng chiến đấu, nhưng Hydeine gạt đi suy nghĩ của hắn. Lời giải thích của hắn rất đơn giản: “Cùng thần linh chiến đấu thì không cách nào mô phỏng, một lần cũng đủ để vét sạch toàn bộ.”

Hắn ở trong cuộc chiến đấu kia mất đi hai nguyên tố tinh linh.

Đối với Ma Pháp sư mà nói, cơ hồ là tổn thất không thể chấp nhận.

Nhưng hắn là Hydeine, cho nên tất cả mọi người chuyện đương nhiên cho rằng, không đáng kể. Nhưng mà bọn hắn quên mất, hắn cũng là một Ma Pháp sư.

Cho nên, chiến đấu cùng thần linh, chỉ có thể toàn lực ứng phó. Ôm mô phỏng, huấn luyện tâm thái, vĩnh viễn cũng không thể nào chân chính cảm nhận được cảm giác sức ép ngột ngại của thần linh.

Có lẽ một trận chiến của Thần Giết Chóc đối với nhân loại tạo thành ảnh hưởng quá lớn, cho nên Kleist vừa ra tay đã không lưu lại bất kỳ đường sống nào.

Thời điểm Jimmis cùng Pelaty cảm nhận được sát ý đột kích, kiếm của Kleist đã đâm vào sau lưng Jimmis.

Jimmis giật mình quay đầu lại, gương mặt tuấn mỹ tức giận vặn vẹo: “Ngươi thế mà dám đâm rách da thịt hoàn mỹ không một tì vết của ta! Rena chết tiệt!” Hắn cảm thấy trên thân kiếm truyền tới Quang Minh thần lực, tay phải dùng sức kích thích dây đàn.

Huyền âm thanh làm Kleist bắn ra ngoài.

Jimmis từ đứng lên trên người con voi, cởi bỏ áo cánh, da dẻ bị đâm phá chậm rãi khôi phục. Rất hiển nhiên, bởi vì Quang Minh thần lực tác dụng, vết thương của hắn khôi phục cũng không hề đẹp đẽ gì, qua mấy giây, còn có một vết thương nhợt nhạt đang chảy máu.

“Jimmis, anh bây giờ nhìn qua xấu cực kỳ.” Em gái của hắn Pelaty ở bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác.

“Câm miệng.” Jimmis ngón tay dùng sức gảy dây đàn.

Cát vàng phụ cận giống như vòng xoáy xoay tròn, mặt đất giống như bị lõm lún xuống dưới, cát vàng như thác nước chảy xuống đấy vực không không thấy đáy.

Kleist chạy thật nhanh, muốn từ bên trong cát vàng lưu động chạy trốn ra ngoài, thế nhưng tiếng cười của Jimmis như hình với bóng, đuổi theo lỗ tai của hắn, phát ra tiếng cười tuyệt đối không tính là dễ nghe “á há há”.

“Graooo!”

Một tiếng rồng gầm.

Tiếng cười của Jimmis chợt ngưng.

Kleist thấy hoa mắt, phát hiện cát vàng đột nhiên dừng lại, chân mình không rút lại được ngã về phía trước. Hắn một tay chống đất, nhào lộn đứng lên, quay đầu nhìn lại. Jimmis bị một cái vuốt rồng lớn của Taiya sau khi biến thân đè xuống đất, đầu voi lớn kia chôn sâu ở phía dưới cát vàng, không thấy được. Pelaty còn đang gảy đàn, thế nhưng dây đàn quỷ dị chỉ còn lại có hai cái, tiếng đàn nàng đàn ra tới rốt cuộc không còn tươi đẹp như thời điểm mới đầu nữa, dường như còn phát ra tiếng “Xẹt xẹt”.

“A!”

Pelaty dùng sức quăng đàn hạc về phía móng vuốt của Taiya, sau đó bay lên, rơi vào trên mũi của nó.

Con ngươi màu xanh lục của Taiya lập tức nhắm ngay nàng, hơi có chút chọi gà.

Pelaty vén tóc, lộ ra nụ cười quyến rũ với nó, sau đó hé miệng, chuẩn bị giương ra giọng hát. Nhưng là thanh âm của nàng vẫn còn chưa kịp phát ra, đã bị Taiya ngứa mũi khó có thể chịu được lắc đầu văng ra ngoài. Nó dùng sức ấn ấn móng vuốt, Jimmis hét thảm một tiếng. Nó cúi đầu, tựa hồ đang nghiên cứu tại sao mình vẫn không giẫm chết được hắn.

Jimmis trợn mắt lên, cười nhạo nói: “Ngươi cho rằng như vậy là có thể giết chết ta sao? Ngươi quả thực…” Hắn hoảng sợ nhìn khuôn mặt Kleist chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt từ đỉnh đầu của hắn.

Kleist lạnh nhạt hỏi: “Như vậy thì được chứ?” Hắn từ từ rút kiếm từ đỉnh đầu Jimmis ra, sau đó liền moi ra trái tin của hắn.

Jimmis còn chưa chết, vẫn đang gào thét, mãi đến tận Kleist đào ra một khối như cục đá to bằng đậu tương màu xanh lục.

“Không!”  Mặt Jimmis thay đổi, cầu khẩn nói, “Không, không, ngươi không thể lấy nó đi, trả lại cho ta, nhanh lên mau trả lại cho ta!”

Kleist nói: “Sắp chia tay nên nhắc nhở. Tuyệt đối không nên ở thời điểm yếu thế đối với kẻ địch nói ra như vậy, sẽ làm bại lộ nhược điểm của ngươi.” Hắn thu hồi cục đá màu xanh lục, lại chọc vào hắn mấy kiếm, sau khi xác định hắn chết đến mức không thể chết thêm mới buông ra.

Taiya cũng chậm rãi buông lỏng móng vuốt, sau đó ở trên mặt cát vàng không ngừng chùi chùi.

Kleist vỗ vỗ móng tay nó: “Trở về sẽ giúp anh rửa chân.”

Taiya cúi đầu: “Chúng ta giết chết hắn rồi?”

Kleist nói: “E là vậy.”

Taiya khinh thường nhìn thi thể bên cạnh này hoàn toàn thay đổi: “Em khẳng định hắn là thần linh sao?” Như thế nào cùng chuyện đã nói trước đó không giống nhau, quả thực yếu bạo.

Kleist nói: “Đối chúng ta mà nói, đây là tin tức tốt. Một cái khác đâu?”

Taiya nói: “Chạy về rồi.” Thời điểm khi Kleist đâm kiếm vào đầu Jimmis, nàng rất nhanh chạy đi.

Kleist nói: “Chúng ta trở về thôi.”

Taiya ghét bỏ nhìn thi thể Jimmis: “Hắn làm sao bây giờ?”

Kleist nhíu nhíu mày, đang định tìm trong túi không gian để gói lại mang về, thì thấy Audis cùng Frank đi tới.

“Giao cho tôi đi.” Frank thành thạo lấy ra bao bố không biết làm bằng vật liệu gì chế thành đem thi thể chồng chất bọc lại, sau đó nhét vào trong một cái túi, đưa cho Kleist.

Kleist nói: “Đưa cho các cậu đấy.”

Frank mỉm cười nói: “Cảm ơn.” Không khách khí chút nào nhận.

Audis đứng ở bên cạnh cậu, ánh mắt nhìn của hắn vừa ôn nhu vừa đau lòng. Vốn đang yên lành làm một công tử quý tộc, lại bởi vì mình mà cả ngày giao thiệp cùng với thi thể.

Frank ngẩng đầu cùng hắn liếc mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười.

Audis ôn nhu nhìn lại cậu.

Thời gian biến thân của Taiya còn lại, vui sướng bay trở về chiến trường, cùng gia nhập trong chiến đấu.

Audis, Frank cùng Kleist theo sát phía sau.

Sự gia nhập của bọn họ rất nhanh trợ giúp nhân loại chiếm thế thượng phong.

Kleist nhìn Audis vừa có thể như kỵ sĩ giống nhau cận chiến, cũng có thể sử dụng ma pháp, ngoài ý muốn nói: “Cậu cũng là ma vũ song tu?”

Audis nói: “Không, đây là tôi học được sau khi biến thành vu yêu.”

Ánh mắt của Kleist nhìn về phía hắn mang theo vẻ khâm phục: “Không phải người nào cũng đều có dũng khí như vậy.”

Audis nói: “Tôi không phải là bởi vì dũng khí, mà là bởi vì may mắn.”

Kleist nghe nói qua chuyện hắn tại thời điểm Hỏa Thần tấn công Fariel, tinh thần lực tiêu hao quá độ mà rơi vào hôn mê, còn tình huống sau đó cũng không rõ lắm, nên không tiếp tục nói.

Theo tiếng kèn lệnh rút lui vang lên, Brandy, Melina đồng thời triển khai cấm chú, cùng hơi thở của long Taiya, giải quyết hết một nhóm người cát cuối cùng.

Người cát rơi xuống cát vàng như Đông Côi Mạc lót thêm hơn một thước, gần giống như một bức tường thành cao hơn một mét.

Trận đầu kỳ khai đắc thắng, còn giải quyết được một thần linh, làm cho sĩ khí của liên quân nhân loại đại chấn! Nếu như nói tại lần chiến trước, bởi vì Hỏa thần cùng Thần Giết Chóc uy hiếp, mà nhìn thần linh cao cao không thể với tới, vậy thì hiện tại, bọn họ lập tức như từ trên trời rơi xuống trong bùn.

Vật cực tất phản.

Vốn có cỡ nào sợ hãi, hiện tại liền có cỡ đó khinh bỉ.

Hayden không ra khỏi lều bạt cũng biết trong quân đội tràn ngập tâm tình bành trướng, ngược lại mỗi trung đoàn trưởng đều rất tỉnh táo.

Brandy lời nói thành khẩn sâu xa nói: “Chúng ta giết chết chỉ là một mỹ thần.”

Mỹ thần ở các thần bên trong chiếm cứ địa vị gì? Nhìn Harvey còn lười nhắc đến là biết.

Kleist cũng biểu thị, giết chết mỹ thần có thành phần may mắn, bởi vì Taiya hoàn toàn không bị tiếng đàn của hắn ảnh hưởng, hơn nữa thương tổn của bọn họ trở lại bình thường rất nhanh, nếu không phải Quang Minh thần lực, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy. Có thể nói, lần này thắng nhờ may mắn.

Thế nhưng trong ngắn hạn, loại tâm tình này không thể bởi vì mấy câu nói đã tiêu trừ xuống, các binh sĩ lo lắng sợ hãi quá lâu, tâm tình bị đè nén một khi bạo phát, có loại ý muốn tận thế cuồng hoan. Hayden cùng Andre đều không thể ngăn cản.

Duy nhất thật sự cao hứng, chỉ có Mundra.

Cậu cẩn thận đem thi thể đưa cho Frank đặt trên vải trắng sạch sẽ, lấy công cụ bắt đầu hết sức chuyên chú mà chữa trị.



Tìm đến Mundra lại gặp phải lạnh nhạt Hayden cảm thấy ngày hôm nay càng buồn khổ hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện